Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch
Thung lũng sâu thẳm, gió rít, sương mù lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể anh, anh đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn thất bại thảm hại.

Ngụy Thanh Việt dần dần mất đi hình dáng con người, biến thành một chiếc lá mục nát, bay lên theo gió, anh được tự do rồi, kéo theo cơ thể tan nát của anh, gió đưa anh trở lại bệnh viện ở Thượng Hải, anh nhìn thấy Ngụy Thanh Việt đã biến thành bọ dáng một cậu bé, nằm trên cửa sổ để ngủ, anh mỉm cười, làm sao có thể làm phiền giấc mộng của một đứa trẻ cơ chứ?

Vì vậy, anh lặng lẽ đi qua, không nói một lời.

Gió đưa anh đi về phía trước, anh là một chiếc lá, có thể đi đến bất cứ nơi đâu, còn nhẹ hơn gió, còn rộng hơn trời đất bao la.

Bay qua núi, bay qua biển.

Cả thế giới dường như là vật ngoài thân.

Anh không biết mình đã bay theo gió bao lâu.

Cho đến khi một chiếc túi nhựa đáng ghét đâm trúng anh, chiếc lá rơi trước trường cũ của anh.

Là Mai Trung.

Anh nhận ra trường cũ của mình, cuối cùng chiếc lá cũng nhớ lại một thời còn xanh của mình, mặt trời vừa phải, bụi bay li ti, anh như chiếc lá, đã từng mang màu thanh xuân.

Như vậy, nếu đã bay đủ lâu, cơ thể ngày càng suy sụp, vậy thì dừng lại thôi.

Chiếc lá muốn nhìn thấy tất cả mọi vật cũ, anh cũng là một vật cũ ở Mai Trung. Một bóng roi rơi xuống, đập nát cơ thể rách rưới của anh thành nhiều mảnh, anh nhịn đau nói, để cho tôi nhìn một lần thôi.

Để cho tôi nhìn một lần thôi.

Roi rơi xuống càng tàn nhẫn, anh không muốn bị đập nát, từng mảnh vỡ nghênh đón bóng roi không chút do dự, một cái liếc mắt, cũng chưa nhìn được, anh vĩnh viễn không cam tâm.

Mãi mãi không nguyện ý đầu hàng thời gian.

Nhưng anh quên mất rằng bản thân mình chỉ là một chiếc lá mà thôi.

@sonem dịch

Chiếc lá biến thành tro bụi, bị gió cuốn lên, tụ lại và tán loạn trong chốc lát, giống như những đốm đen của bóng nhạn bay về phương xa, cuối cùng biến mất ở vùng đất hoang vu rộng lớn, ngay cả hình dạng của một chiếc lá anh cũng đánh mất.

Thế giới đã thực sự trở thành vật ngoài thân.

"Ngụy Thanh Việt, để em chắp vá lại cho anh." Một con chim Tweety ngu ngốc nhảy qua, ngậm tro tàn mang về.

Anh bị tan nát rất nặng, không ai biết rằng một chiếc lá có thể bị tan nát đến mức độ như vậy.

Chim Tweety thực sự chắp từng mảnh nát lại với nhau, cô ấy (ở đây chỉ con chim twetty) vui vẻ bận rộn, không biết mệt mỏi.

Cô ấy có một cái đầu to, một thân hình mảnh mai và một đôi chân dài.

Này, cô ấy vậy mà lại biết tên của bản thân anh.

Anh lại trở thành một chiếc lá, mặc dù mang đầy vết sẹo.

Tweety nói rằng bạn không thể trông như thế này, bạn phải trở lại trên cây, nhanh chóng trở về đi, trở lại trên cây, bạn mới có thể lấy lại màu sắc, màu xanh tươi đẹp, đó là màu của mùa xuân.

Anh nghĩ, tôi đã rời khỏi cây rồi làm sao có thể quay trở về đây?

"Anh đã rời đi quá lâu, cũng không định quay trở về." Anh nói một cách nghiêm túc.

Chim tweety lắc đầu, bế anh lên, chăm chỉ như thể đang chắp vá anh lại, cô ấy đưa anh trở về trên cây.

Anh từ chối, vùng vẫy, anh nói, tôi còn chưa nhìn lại một lần nữa.

Thế là, anh như một chiếc lá, tranh chấp với chim Tweety.

"Anh không lưu luyến cây to." Anh lạnh lùng nói.

Chim Tweety nghiêng đầu, cô cười rồi: "Anh thật ngốc, chiếc lá chỉ sinh trưởng tràn đầy sức sống được khi ở trên cây."

"Anh không muốn tràn đầy sức sống."

"Làm gì có chiếc lá nào không muốn tràn đầy sức sống?"

"Anh không muốn."

Anh bướng bỉnh muốn rời khỏi cái cây, nhưng Tweety cố gắng ngăn anh lại, cô trở nên buồn bã, buồn bã như vậy, cô rơi nước mắt: "Ngụy Thanh Việt, em cố gắng như vậy để chắp vá anh lại, không phải là để anh bị tan nát lần nữa."

"Vậy em ở lại với anh đi." Chiếc lá nhanh nhảu nói, "Em ở lại với anh, anh liền ở lại trên cây."

Chim Tweety đồng ý với anh.

Cuối cùng, một thỏa thuận đã đạt được, gió đã trở lại, chim Tweety bất ngờ rơi từ trên cây rơi xuống, không kịp nói lời từ biệt với anh.

Cô không còn khả năng sải cánh bay nữa, vì để chắp vá anh, cô đã vắt kiệt sức lực của mình.

Trời hừng sáng, rèm cửa thông minh đúng giờ chậm rãi mở ra.

Ánh mặt trời chiếu vào lông mi khẽ động của Ngụy Thanh Việt, anh mở mắt ra.

Mặt dây chim Tweety in sâu trong lòng bàn tay.

Thế giới của ngày hôm nay không khác gì thế giới của ngày hôm qua, ánh nắng giống nhau, những tòa nhà cao tầng giống nhau, đường chân trời của thành phố giống nhau.

Chỉ có anh, không theo chuỗi thời gian chính xác.

Ngụy Thanh Việt đột nhiên chạy xuống giường, anh kéo tủ đầu giường ra, ở đó, không có thứ gì, không có khăn giấy, không có móng tay được bọc trong khăn giấy, bộ móng tay màu hồng, hình nửa vầng trăng, dễ thương.

Anh không tin, nên lôi toàn bộ ngăn tủ ra, nhìn nó dưới ánh nắng mặt trời.

Vẫn không có gì.

Anh vứt ngăn kéo đi, chạy ra cửa ra vào, trong tủ giày, có một đôi dép chưa cắt thẻ, đôi dép lê nữ chưa bao giờ được mang, đôi dép lê màu vàng lông ngỗng.

Chiếc đồng hồ nằm lặng lẽ trên bàn cà phê trong phòng khách, chuẩn xác, bên cạnh không có ai đi.

Anh lặng lẽ nhặt nó lên, nhìn thời gian.

Đột nhiên, anh chạy trở lại phòng ngủ như điên, mở tất cả các cửa tủ.

Một tiếng rầm, tất cả quần áo hiện ra trong tầm mắt.

Quần áo không được sắp xếp theo mùa, áo khoác của anh quên không ủi, tất của anh không được cuộn lại.

Ánh mắt của Ngụy Thanh Việt, cuối cùng cũng từ từ trở nên tuyệt vọng.

Nếu như, đôi môi ấm áp, mái tóc dài mềm mại, cơ thể mượt mà như nhung không phải là thật, anh không biết còn cái gì có thể là thật nữa.

Anh đi đến gần tủ quần áo, nơi đó có một bộ quần áo cũ.

Chiếc áo khoác denim cũ mặc ở khi học cao trung, không được giặt cho đến bạc trắng, mà vốn dĩ là kiểu màu cũ.

Ngón tay anh xoa xoa quần áo cũ, nước mắt chợt rơi, anh vùi mặt vào đó, một mình đứng đó thật lâu thật lâu.

Mộng cảnh cháy bỏng suốt đêm, anh sửa chữa những sai lầm của hai lần trước, trượt trên con đường đúng đắn, cưỡi trên đôi cánh của ước mơ.

Mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Càng hoàn hảo, càng tan nát.

Ở thế giới do anh tạo ra, anh và cô một lần nữa gặp lại.

Hơn nữa còn hoàn toàn có được cô.

Chuông điện thoại reo, đầu dây bên kia nhắc nhở anh, buổi phỏng vấn của Hoàng Oanh Thời đã được lên lịch vào lúc 9 giờ, xe của đội chương trình "Mật mã" đã lên đường, sắp đến đón anh, ở tầng 15 của Khách sạn Park Hyatt.

Bởi vì dịch bệnh, chương trình bị tạm dừng một thời gian.

Đất nước hiện đã mở cửa trở lại.

Ngụy Thanh Việt theo thói quen hỏi người bên kia, hôm nay là ngày mấy.

Đầu bên kia điện thoại, có vẻ rất thoải mái với câu hỏi của Ngụy Thanh Việt, nói: "Ngụy tổng, hôm nay là ngày 20 tháng 3 năm 2020, xuân phân."

Ý nghĩa của xuân phân chính là, một nửa mùa xuân đã trôi qua rồi.

Anh không biết rằng mùa xuân đã đến rồi, cũng không biết mùa xuân quã đã qua được một nửa, chỉ là, nghe đến từ "xuân phân", tim anh đau thắt lại, như bị đâm một nhát.

Anh nói, ok, tôi biết rồi.

Hoàng Oanh Thời vẫn chưa phỏng vấn anh, Ngụy Thanh Việt nghĩ.

Những năm này, anh thậm chí rất hiếm khi mơ thấy cô, cô ở trong góc sâu thẳm trong trái tim anh, cố ý bị phủi đầy bụi.

Lần đầu tiên mơ thấy cô, là vào năm 2009, anh đã mắc sai lầm trong giấc mơ của mình.

Lần thứ hai mơ thấy cô, là khi anh trở về Trung Quốc vào năm 2015, anh lại mắc phải sai lầm trong giấc mơ.

Cho đến khi một trận dịch xảy ra, rất nhiều người chết, trật tự thế giới bị thay đổi, anh vẫn mắc kẹt trong thời gian.

Anh gặp cô một năm trước khi dịch bùng phát.

Ngày 1 tháng 9, là ngày học sinh bắt đầu đi học, vào mùa thu năm 2007, anh đã không còn ở Mai Trung nữa.

Ý nghĩa của ngày tựu trường, là bạn có thể gặp lại những người bạn đã ​​lâu của mình, ở đó, có người mà bạn muốn gặp.

Gương trên bàn trang điểm trong phòng ngủ trong veo như nước, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt anh, dì quản gia lần nào cũng tập trung lau chùi chiếc gương này.

Anh tắm rửa đơn giản, thay quần áo, ngồi ở bên giường lẳng lặng châm một điếu thuốc, chờ người trong đoàn chương trình.

Tàn thuốc rơi trên sàn gỗ, lặng lẽ không tiếng.

Anh hút thuốc như một xác chết, nicotin được hít vào phổi, ngọn đèn thắp sáng trong cuộc đời anh đã tắt, sẽ chỉ có thể lại xuất hiện trong giấc mơ. Đôi mắt Ngụy Thanh Việt trống rỗng và tê liệt nhìn làn khói bốc lên, lưu luyến và rối rắm, lại từ từ tan biến.

Cho đến khi xe đến, anh trực tiếp ấn tàn thuốc lên mu bàn tay, vặn vẹo, cơn đau cực lớn của tình dục mang lại cho tinh thần anh vô hạn khoái cảm, Ngụy Thanh Việt cực kỳ hài lòng, anh bước ra khỏi cửa nhà.

Xuất hiện lại dưới ánh mặt trời, tìm thấy bóng của bản thân.

Thế giới thực không còn bấp bênh như vậy nữa.

Khi trời chạng vạng, anh trở về nhà của mình, không tắm rửa hay cởi quần áo mà chỉ nóng lòng nằm xuống giường, mong giấc mơ lại ập đến.

Bên cửa sổ, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng rọi vào, mắt của anh bị ánh hoàng hôn chạm vào, Ngụy Thanh Việt cuộn tròn người lại, lại một lần nữa gặp lại cô, khiến anh cả ngày không yên.

Có thể là thật?

Nhất định là thật.

Vào lúc này, chỉ có mặt trời lặn đi cùng anh.

Ngụy Thanh Việt không cần người khác, bầy sói chồng chất, mưa đánh đá ngầm, anh chỉ cần màn đêm lại cưng chiều anh, để anh lại tiến vào một thế giới khác.

Anh may mắn ngửi thấy mùi bụi.

Cho đến khi vô cùng mệt mỏi, tiếng nhạc trong tai nghe dừng lại.

Ngụy Thanh Việt vẫn đang khóc, anh hận cô, tại sao lại không cần anh.

Anh đã nói với cô rồi, anh đã nói với cô tất cả sự yếu đuối của anh rồi, anh là người có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, Ngụy Chấn Đông nói mày phải xuống xe và cút đi, anh liền phải cút khỏi xe, mặc cho ngoài trời gió mưa có bao lớn.

Bây giờ, cũng giống như thế, anh vẫn là bị bỏ rơi rồi. Tại sao lại muốn lừa dối anh?

Ngụy Thanh Việt, Ngụy Thanh Việt ... Trong đầu anh niệm cái tên của mình, nhưng ai đến đưa anh về nhà đây?

Đèn ở phía đối diện lần lượt bị mờ đi, anh biết, nó sẽ sáng lại vào đêm mai. Ngàn ánh đèn, muôn ngàn ngọn đèn, vẫn là không có ai đợi anh ở nhà, anh biết, mãi mãi sẽ chẳng có ai đợi anh.

Ngụy Thanh Việt ngủ gục trên sàn nhà băng giá, nước mắt chảy dài, ướt đẫm tóc.

Ngay cả giấc mơ cũng bủn xỉn, cũng không có xuất hiện nữa.

Nhưng tâm trí anh lại một lần nữa rơi vào một vòng kiên nhẫn mới:

Giang Độ vẫn còn sống, cô vẫn trốn anh ở nơi nào đó, vào thời khắc Ngụy Thanh Việt tỉnh lại nghĩ, anh vẫn muốn tìm cô, chuyện này, không thể bỏ dở giữa chừng.

Chỉ cần anh tin, thì đó là sự thật.

Nghĩ đến đây, anh liền nhịn không được nhếch lên khóe miệng, có vẻ như, vẫn là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro