Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch


Gần thư viện thành phố có cửa hàng KFC, Giang Độ rất hiếm khi ăn, khi cô vân vê tiền tiến vào, trước quầy hàng có một người nước ngoài đang đứng, da vừa trắng lại hồng, râu dưới cằm lộn xộn, đang hoa chân múa tay cái gì đó với nhân viên phục vụ.

Hiển nhiên, nhân viên phục vụ không biết tiếng anh, người nước ngoài cũng không biết tiếng trung.

Giang Độ lập tức nghĩ đến lúc đi du lịch với Vương Kinh Kinh vào mùa hè, cũng đã gặp người nước ngoài, mẹ của Vương Kinh Kinh xúi giục, đẩy hai hai cô nương lên trước để dùng tiếng anh bắt chuyện với người ta.

Đương nhiên là kết quả chả ra sao rồi, đến ngay cả Vương Kinh Kinh còn trốn, Giang Độ càng không dám tiến lên nói chuyện.

Trước quầy hàng, người nước ngoài còn đang cố gắng giao tiếp với nhân viên, Giang Độ nhìn hai mắt, do dự nên hay không đến cửa tiệm khác. Cô thật sự sợ nhân viên nhìn thấy mình, dù gì, bản thân cũng mặc đồng phục của Mai Trung, mọi người cho rằng học ở Mai Trung thì đều là học bá, nếu như nhờ cô giúp thì toi luôn, cô không mở nổi miệng nói đâu.

Nhân viên phục vụ thực sự nhìn một cái về phía cô.

Giang Độ quay người đi, đi một cách vừa chột dạ vừa nóng vội, "ầm" một tiếng, cả người đập mạnh vào cửa kính. Trong cơn đau nhức xen lẫn một chút chóng mặt, trong cơn chóng mặt lại pha thêm sự quẫn bách vô tận.

Nữ sinh lập tức ngồi xổm trên đất, ôm đầu.

Đúng hơn là, là có người ở ngoài đẩy cửa vào, cô trùng hợp tiếp trúng.

"Thật ngại quá." có thân ảnh tựa hồ rơi xuống trước mắt, mang theo mùi hoa lan khô.

Đâu Giang Độ ong ong, vẫn là nghe ra giọng nói quen thuôc kia, cô đau đến mức nước mắt lăn dài xuống, trên đầu nổi lên một cục.

"Xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu." Ngụy Thanh Việt đỡ cô lên từ từ, lại cong eo nhặt cặp sách của cô lên, tìm một vị trí.

Cậu thật sự có chút kinh ngạc, tết Trung thu, nữ sinh này lại một mình đến KFC ăn.

Hỏi xin nhân viên phục vụ vài cục đá, Ngụy Thanh Việt đưa cho cô: "Cậu ổn không? Ngồi một chút đi, nếu như vẫn còn cảm thấy không thoải mái tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Giang Độ đắp cục đá lên, không hé răng, quá mất mặt rồi, nhưng cô thật sự không nghĩ đến có thể gặp lại Ngụy Thanh Vệt ở đây, tết Trung thu quả thật là một ngày tốt đẹp mà.

Đợi cô lặng lẽ giương mắt lên, phát hiện Ngụy Thanh Việt đã đi đến trước quầy gọi đồ ăn rồi, cậu cực kỳ tự nhiên mà dùng tiếng anh nói chuyện với người nước ngoài cần giúp đỡ kia, còn giúp người đó nữa.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Ngụy Thanh Việt quay trở lại, đem một đống đồ đẩy đến trước mặt cô, "Tôi không biết nữ sinh các cậu thích ăn gì, nên gọi đại, bữa này tôi mời."

Ngụy Thanh Việt tiêu tiền rất hào phóng, không có kế hoạch, từ trước giờ cũng không hiểu cái gì gọi là cần kiệm hay tiết kiệm.

Nam sinh hơi nghiêng người, không cố kỵ gì mà đẩy ra hai tay của Giang Độ, xem kĩ nói: "Có lẽ không phải là chuyện lớn, còn đau không?"

Con người này....tại sao tùy tiện như vậy a, Giang Độ quẫn bách không nhúc nhích, không dám thở.

"Tớ có mang tiền." Cô lấy ra một tờ tiền giấy, muốn đưa cho Ngụy Thanh Việt, nhưng cậu lại lắc đầu, "Là đồ nhận lỗi của tớ, cậu ăn đi."

Nam sinh bưng lên một phần, tìm một vị trí khác, lấy laptop ra, vừa ăn vừa điều chỉnh gì đó, Giang Độ nhìn nhãn hiệu của laptop, là của Apple.

Lúc đó, hầu hết học sinh cao trung đều không thể sở hữu một chiếc điện thoại, ngẫu nhiên mang theo máy nhắn tin* sẽ bị chủ nhiệm lớp thu.

*là điện thoại chỉ có chức năng nghe-gọi

Dáng ngồi của Ngụy Thanh Việt hào phóng, một chiếc chân dài cong lại gác lên đầu gối chân còn lại, nửa bên người vươn tới, tập trung vào laptop.

Nam sinh ăn cũng rất qua loa, má hơi phồng lên, Giang Độ an tĩnh nhấm nháp hamburger, thỉnh thoảng lại như một tên trộm dòm ngó bên kia, rồi lại nhanh thu lại tầm nhìn.

Đầu vẫn còn đau nhói, nhưng Giang Độ quên mất cả đau đớn, tết Trung thu năm 2006, cô và Ngụy Thanh Việt không chỉ cùng xuất hiện một lần tại một chỗ, thư viện, KFC, nam sinh vốn dĩ có dáng người anh tuấn tạo thành một góc độ tùy ý, cậu rũ mắt xuống, lông mi ở trên mặt tạo thành một bóng quạ, rất kỳ quái, Giang Độ cảm thấy bốn phương tám hướng trong lòng đều trào ra niềm vui nho nhỏ.

Chính là trong khoảnh khắc như vậy, Giang Độ đột nhiên có ý nghĩ giữa mình và cậu có một ít quan hệ nào đó.

Vốn dĩ, cô không có đáp ứng với Vương Kinh Kinh, cô không nói được như này có gì không tốt, nhưng lại cảm thấy việc này không tốt, cô không thể lừa gạt Ngụy Thanh Việt, cô không muốn lừa ai hết, huống chi là Ngụy Thanh Việt cơ chứ? Ngụy Thanh Việt chỉ đáng 10 quyển sách kia thôi ư. Không, cậu ấy là bảo vật vô giá.

Mặc dù, cô cảm thấy dù có viết nhiều thư tình, kết cục cuối cùng cũng như đá chìm đáy biển, Giang Độ thậm chí hoài nghi, Ngụy Thanh Việt đã nhận được một túi thư tình rồi.

Ngay lúc cô nghĩ ngợi lung tung, đôi mắt sau chiếc laptop kia vô tình ngẩng lên, chạm phải ánh mắt cố ý của Giang Độ, nam sinh rất nhanh lại cúi đầu xuống, đó chỉ là một khúc nhạc đệm trong quá trình suy nghĩ của cậu ấy

Giang Độ lại bị dọa một phen, rất nhanh lòng ngực trào lên sự mất mát.

Ngụy Thanh Việt là người cá tính nhất ở trường, danh bất hư truyền, cậu luôn làm việc của bản thân đâu vào đấy, phảng phất như ai cũng không thể quấy rầy cậu.

Thật sự không biết khi Ngụy Thanh Việt trưởng thành sẽ làm việc gì.

Giang Độ không đầu không đuôi nghĩ, sốt cà chua dính lên cả cổ tay.

Nhưng tại sao ngày tết Trung thu mà cậu lại không về nhà ăn cơm? Thật sự khiến người khác nghĩ không ra.

Ngoài cửa sổ, màu xanh lá xen lẫn màu vàng của cây ngô đồng, hơn nữa lên cao còn có cành lá chia cắt bầu trời thành nhiều mảnh xanh, một mùa hè nữa lại trôi qua, Giang Độ thầm nghĩ, chậm rãi ăn đồ ăn trong tay.

"Bạn học, giúp tôi coi đồ chút, tôi đi vệ sinh." Không biết từ lúc nào Ngụy Thanh Việt đã đi đến kế bên, Giang Độ quay phắt đầu lại, đem tầm mắt ở ngoài cửa sổ thu về.

Cô vội vàng nói "Được".

Ngụy Thanh Việt thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, cậu tên là gì?"

Cậu ấy cuối cùng cũng hỏi tên của mình, Giang Độ không nói mà lấy cây bút từ trong cặp ra, tựa như chấp hành một nghi thức trịnh trọng, viết xuống hai chữ, nhẹ nhàng nói: "Đây là tên của tớ."

"Giang Độ?" Ngụy Thanh VIệt đọc ra rồi cau mày nhìn cô.

Dường như hai chữ này đột nhiên mang theo ma lực thần kì, thốt ra từ miệng của cậu giống như một một loại ân điển nào đó, mồ hôi ứa ra trên chóp mũi nhỏ của Giang Độ, cậu ấy cuối cùng cũng biết tên của mình rồi.

Trên bàn, đồ đạc của chàng trai nằm rải rác, cây bút nằm yên lặng, laptop tự sáng, còn có chiếc ba lô để tùy tiện trên mặt đất.

Giang Độ nhìn thẳng vào những món đồ đó không chớp mắt, mỗi cái nhìn đều mang ý nghĩa trân quý.

Đợi Ngụy Thanh Việt bước ra, những gì cậu nhìn thấy là nữ sinh đang ngồi ngăn ngắn, thẳng lưng, giống như một người lính đang đứng canh gác.

Cậu không nhịn được cười, cảm ơn Giang Độ, sau đó không biết vội gì mà ngồi vào chỗ của mình.

Thời gian từng giây trôi qua, Giang Độ phát hiện Ngụy Thanh Việt không có ý định rời đi, cậu cũng không có ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng nhắm mắt lại xoa xoa thái dương.

Chẳng mấy chốc, Giang Độ nằm bò ra trên bàn ngủ, hai giờ rưỡi chiều thư viện mới mở cửa, cô định ở KFC nghỉ trưa một chút.

Trong cặp, có một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ.

Vì vậy, khi đồng hồ báo thức vang lên, Giang Độ cứ tưởng mình đang ở nhà nên lẩm bẩm "bà ngoại", mở to mắt, mất vài giây mới định hình được mình đang ở đâu, nữ sinh mới ngẩng nửa bên mặt đầy vết đỏ lên.

Vừa mới tỉnh táo một chút, phản ứng đầu tiên chính là nhìn đến vị trí của Ngụy Thanh Việt, nam sinh đang thu dọn đồ đạc, tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của cô, cậu ngẩng mặt lên, nhìn vẻ mặt mê man buồn ngủ của cô gái rồi cười.

Lần này, ngược lại khiến Giang Độ hoảng sợ, trong tiềm thức nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

Hóa ra, kế hoạch của cả hai lại đồng nhất với nhau một cách đáng ngạc nhiên, trước sau ra cửa, đi về hướng thư viện.

Trước sau qua đèn giao thông, đi qua góc phố, Giang Độ có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng của Ngụy Thanh Việt. Có khi, giữa hai người cách nhau vài người, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của nam sinh lại trở lại trong tầm mắt, loại cảm giác giống như một bộ phim điện ảnh câm.

Nam sinh rất nhanh phát hiện ra cô đi cùng hướng với mình, hiển nhiên cậu cũng rất ngạc nhiên hỏi: "Cậu không về nhà à?"

Cô không ngờ rằng cậu sẽ chủ động hỏi, gió thổi lại, tóc của Giang Độ bị thổi bay nhẹ, cô vốn dĩ muốn nói "vẫn chưa làm xong bài tập", nhưng lời ra đến miệng, lại không biết làm sao mà biến thành câu hỏi tu từ: "Còn cậu?"

Đợi khi ý thức được, Giang Độ vội vàng sửa lại: "À, không phải ... Tớ, tớ còn chưa viết xong bài, tớ cảm thấy khung cảnh ở thư viện khá tốt."

Ngụy Thanh Việt gật gật đầu, nhưng lại không trả lời câu hỏi "Còn cậu?" của cô, cậu giữ chặt ba lô, yên lặng đợi thư viện mở cửa.

Tóc nam sinh phát quang cực kỳ lộng lẫy, dưới ánh sáng mùa thu.

Giang Độ chỉ nhanh chóng mà liếc một cái, tuy rằng có hơi xấu hổ, nhưng bầu trời trên đầu rất xanh, gió cũng rất mạnh. Thế giới không khác gì trước đây, nhưng lại khác biệt rất lớn, Giang Độ cảm thấy rằng cô chỉ đơn giản là không biết làm thế nào để yêu thế giới này mới tốt.

Sinh ra là con người, thật tốt khi được sống như thế này, khóe miệng của nữ sinh cuối cùng cũng cong lên với một nụ cười nhạt.

Cô thực sự muốn xin lỗi việc cô nôn vào người cậu lần trước, nhưng có một số lời, nghĩ đi nghĩ lại, liền mất cơ hội nói ra.

"Ngụy Thanh Việt" ngay khi cậu sắp bước vào cửa thì đột nhiên Giang Độ gọi cậu lại, tựa như tên của cậu có thể tạo thành một thế giới bí ẩn và tuyệt vời.

Nam sinh nghe thấy, quay người, để cho người phía sau cậu vào trước, đứng qua bên cạnh, nghi ngờ nhìn cô: "Có chuyện?"

Giang Độ kìm nén sự khẩn trương của mình, cô đã cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Lần trước, tớ thực sự rất xin lỗi vì đã nôn vào người cậu."

Ngụy Thanh Việt hoàn toàn không để ý chuyện đó, nhưng nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười, nhịn không được mà trêu chọc cô: "Đổ cả một túi bột giặt vào, phải không?"

Giang Độ nghi hoặc nhìn cậu: "Cái gì?"

"Sớm biết thì đã không để cậu giặt rồi, tôi phải giặt lại hơn chục lần." Ngụy Thanh Việt nói.

Giang Độ cuối cùng đã hiểu cậu nói gì, cả mặt xấu hổ, siết chặt góc áo: "Tớ không biết giặt mấy, làm đến cuối cùng thật sự không còn sức nữa, thật sự rất xin lỗi."

Ngụy Thanh Việt mỉm cười, lắc lắc đầu: "Đi vào đi."

"Vậy cậu có giận tớ không?" Giang Độ thấp giọng hỏi.

Ngụy Thanh Việt vẻ mặt như thể cô không hiểu mạch não của cô, nói: "Thật là một vấn đề lớn."

"Lúc đó cậu có vẻ rất tức giận."

"Tâm trạng không tốt." Ngụy Thanh Việt hời hợt nói.

Giang Độ ngơ người.

Đối với lý do tại sao tâm trạng không tốt, Ngụy Thanh Việt rõ ràng không muốn nói. Cả hai bước vào thư viện.

Một buổi chiều trôi qua nhanh chóng, Giang Độ hoàn thành hết các bài kiểm tra, vén váy của mình rồi chạy đến kệ sách để đọc tạp chí.Thông qua khoảng cách này, có thể nhìn thấy bóng dáng Ngụy Thanh Việt ngồi đó học bài, chỉ thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn đã khiến cô rất vui vẻ.

Cho đến khi sắp đóng cửa, mọi người liên tục rời đi, Giang Độ và Ngụy Thanh Việt đều ở lại cho đến giây phút cuối cùng, cô không biết tại sao cậu lại ở lại lâu như vậy, nhưng cô biết rằng bởi vì cậu, cô không nỡ, cơ hội như này là vô cùng quý giá, mà lần sau gặp lại, sẽ không biết là khi nào.

Cô đã sớm dùng máy nhắn tin cũ nát của mình gửi tin nhắn cho anh chị họ, bảo bản thân có thể về muộn xíu.

Ngay khi để tạp chí về chỗ, Ngụy Thanh Việt cũng đi qua để trả lại, cậu rất tự nhiên hỏi: "Vẫn còn chưa về nhà?"

Giang Độ ngập ngừng trả lời, sau đó hỏi: "Cậu sắp về nhà chưa?"

Ngụy Thanh Việt giễu cợt: "Không về, đi quán Net."

Quả nhiên Giang Độ mở to mắt, khung cảnh nhìn thấy trong kỳ nghỉ hè lại hiện lên, hai người nhìn nhau, Ngụy Thanh Việt dường như có kỹ năng đọc tâm trí, nhìn biểu tình một cái là hiểu hoàn toàn những gì cô đang nghĩ.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, nữ sinh lại rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói với cậu: "Thực ra, tớ cũng không cần phải về nhà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro