Lối thoát mù quáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Buổi tối hôm đó, anh ngồi một mình trong căn hộ lạnh lẽo, đầu óc anh cứ quanh quẩn với những suy nghĩ rối ren. Những hình ảnh của cậu cười nói, bó hoa hướng dương, và bức ảnh bí ẩn trên điện thoại cứ lần lượt hiện lên, như những mũi dao đâm sâu vào tâm trí anh.*

*Không thể chịu đựng thêm nữa, anh khoác vội áo khoác và rời khỏi nhà, mặc cho cái lạnh buốt giá của đêm đông thấm vào da thịt. Bước chân anh dẫn anh đến quán bar quen thuộc, nơi từng là chốn giải tỏa mỗi khi anh cảm thấy căng thẳng.*

*Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, anh ngồi xuống quầy, bartender ở đây là bạn của anh.*

Minh hoạ cho quầy bar

- Làm sao đấy? Sắc mặt của mày hôm nay hơi lạ, lại cãi nhau với Dunk à?

- Bao giờ mày mới bớt nói nhiều đi vậy?

- Auu! Ây sạt, tao đang quan tâm mày đó

- Cho tao một ly Bourbon

- Đây! Nốc đi

*Ly rượu đầu tiên trôi qua nhanh chóng, nhưng cảm giác đau đớn và nghi ngờ vẫn chẳng vơi đi. Anh gọi thêm ly thứ hai, rồi thứ ba. Càng uống, càng cảm thấy mất kiểm soát. Rượu không làm dịu đi nỗi đau trong lòng, chỉ khiến những ký ức về sự phản bội thêm rõ nét, như một vết thương không bao giờ lành.*

*Khi men rượu đã thấm sâu vào cơ thể, anh đứng dậy, bước ra khỏi quán với đôi chân loạng choạng.*

- Ê!! Nổi không đấy?

- Tao ổn 👍🏻, không cần lo đâu, làm việc của mày đi

- Về đây, bye 👋🏻!

*Ánh đèn đường lấp loáng trước mắt anh như những mảnh vỡ của thực tại. Trong đầu anh, hình ảnh của cậu và bó hoa hướng dương vẫn quay cuồng, khiến anh càng thêm lạc lối.*

*"Chẳng lẽ tất cả chỉ là dối trá?" Anh lẩm bẩm, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu và sự phẫn nộ. Anh không biết mình đang đi đâu, chỉ biết cần phải thoát khỏi những suy nghĩ điên cuồng này.*

*Anh bước vào xe, bàn tay run rẩy cầm lấy vô lăng. Dù biết rằng mình không nên lái xe trong tình trạng này, nhưng anh không thể dừng lại. Anh muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi tất cả – những nghi ngờ, những ký ức đau đớn, và cả tình yêu mà giờ đây anh không còn chắc chắn.*

*Chiếc xe lăn bánh trên con đường vắng, tốc độ ngày càng nhanh hơn. Tiếng động cơ gầm rú trong đêm, như phản chiếu sự hỗn loạn trong lòng anh. Ánh đèn pha lướt qua những hàng cây bên đường, mọi thứ trở nên mờ ảo trong đôi mắt đỏ ngầu. Tâm trí anh như lạc vào một thế giới khác, nơi không có gì ngoài cơn bão cảm xúc cuồng loạn.*

*Và rồi, trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, anh không kịp nhận ra đoạn đường trước mắt đang dốc xuống. Đôi mắt mờ đi vì rượu và nỗi đau, bàn tay anh chệch khỏi vô lăng, và chiếc xe lao thẳng xuống vực sâu.*

*Tiếng kim loại va chạm, tiếng kính vỡ tan trong đêm tĩnh mịch, chiếc xe lật nhào nhiều vòng trước khi dừng lại ở đáy vực. Mọi thứ dần trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh rì rào của gió đêm và tiếng thở yếu ớt của người đàn ông đang chìm trong bóng tối.*

*Anh nằm bất động trong xe, máu từ vết thương trên trán chảy xuống làm nhòe đi tầm nhìn của anh. Anh cố gắng cử động, nhưng cơ thể đã hoàn toàn mất sức. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi hoàn toàn chìm vào hôn mê, anh chỉ kịp nghĩ đến cậu, khuôn mặt tươi cười của người đó hiện lên như một bóng mờ trong ký ức.*

*Anh thầm thì một lời "xin lỗi" yếu ớt, rồi mọi thứ chìm vào bóng tối vô tận.

*Bóng tối bao trùm lấy anh, nhưng không phải là cái chết, mà là một cảm giác của sự trôi nổi không rõ ràng. Mắt anh khép chặt, ý thức dần rời xa khỏi thân xác đau đớn. Một khoảng thời gian dài trôi qua trong trạng thái hư vô, nơi không có âm thanh, không có cảm giác. Anh như lạc vào một cơn mê, không biết mình đang ở đâu.*

*Khi mở mắt ra, anh cảm thấy không gian xung quanh thật quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Anh đang ngồi trong một căn phòng mà anh đã bỏ lại từ rất lâu - căn phòng ký túc thời đại học của anh. Ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên qua rèm cửa, chiếu rọi lên bàn học bừa bộn với sách vở và những tấm ảnh cũ.*

*Anh choáng váng, đôi mắt mở to nhìn quanh.*

- Đây là... ký túc của mình?

*Anh lẩm bẩm, đôi bàn tay chạm vào mọi thứ xung quanh như để kiểm tra xem đó có phải là sự thật hay không. Cảm giác thân quen của căn phòng, mùi gỗ cũ và âm thanh ồn ào từ bên ngoài làm anh dần tin rằng mình thực sự đã quay về thời đại học.*

*Anh đứng dậy, đi đến chiếc gương cũ trên bàn học. Hình ảnh phản chiếu trong gương khiến anh sững sờ - một gương mặt trẻ trung, không hề có dấu vết của những năm tháng khó khăn hay những nỗi đau mà anh đã trải qua sau này. Mọi thứ đều như anh nhớ - khoảng thời gian mà anh và cậu đang trong giai đoạn mập mờ, khi cả hai vẫn còn khám phá lẫn nhau và mối quan hệ chưa hoàn toàn rõ ràng.*

*Cảm giác đầu tiên đến với anh không phải là sự nhẹ nhõm hay hoài niệm, mà là sự cay đắng. "Thật mỉa mai" anh nghĩ.*

- Nếu Ông trời đã cho mình có cơ hội quay lại đây, nơi mà mọi thứ bắt đầu, cũng là nơi mình sẽ chấm dứt mọi thứ

*Những ký ức về sự phản bội mà anh đã chứng kiến và hiểu lầm gần đây lại ùa về, càng làm trái tim anh thêm đau nhói. Anh nhớ lại những khoảnh khắc mập mờ giữa anh và người yêu, những cái nhìn đầy ẩn ý, những lần gần gũi nhưng vẫn giữ khoảng cách. Giờ đây, tất cả những điều đó chỉ là vỏ bọc cho sự nghi ngờ và tổn thương sâu sắc.*

* Anh quyết định không để cho tình cảm lấn át lý trí nữa. Lần này, anh sẽ làm mọi cách để tránh xa khỏi người kia, sẽ không để mối quan hệ mập mờ này phát triển thêm. Anh sẽ khiến cậu hiểu rằng, sẽ chẳng có gì xảy ra giữa họ - không tình yêu, không sự gần gũi, không tương lai.*

*Một kế hoạch hình thành trong đầu anh - anh sẽ làm tổn thương người yêu, để người kia không còn bất kỳ lý do gì để yêu anh. Mọi ký ức về tình yêu sẽ bị xóa nhòa, thay vào đó là sự thù hận, xa cách. Anh tin rằng đó là cách duy nhất để bảo vệ bản thân khỏi những nỗi đau mà anh biết sẽ đến.*

*Khi anh rời khỏi ký túc để bắt đầu ngày mới, anh biết rằng mọi thứ sẽ không còn như trước. Mối quan hệ mập mờ mà họ từng có sẽ chấm dứt, và lần này, anh sẽ là người nắm giữ quyền kiểm soát.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro