Chương 17: Thế bạn nghĩ cả thế giới đều ngu như bạn à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn ba năm học cấp hai, đây là lần thứ tư Hoàng Nhật Huyền nghỉ học.

Sau khi làm xong hết việc nhà, Huyền thẫn thờ ngồi trước cửa sổ phòng ngủ. Bầu trời trong xanh sạch sẽ như tấm gương phản chiếu cõi lòng bẩn thỉu u ám của cô, làm cô bàng hoàng nhớ ra bản thân là loại người gì. Cô vội vàng lật cổ tay lên, vết sẹo dài lõm sâu với màu sắc chẳng khác gì làn da bình thường khiến cô bình tĩnh lại.

Thực ra đối với những ác ý đã hóa thành thực thể sắc nhọn kia, cô không có ý định lặng lẽ chịu đựng. Nhưng nếu không có họ, cô cũng sẽ tự trừng phạt bản thân. Cô coi những hành vi bắt nạt đó như một phương pháp để gián tiếp làm mình tê liệt trong đau đớn, để nỗi đau hóa thành dũng khí, giống như khi xưa, quả quyết chấm dứt mọi chuyện. Hiện tại cô không còn lòng can đảm như trước, cô hèn nhát và sợ hãi, không dám tự trừng phạt mình. Những người kia chỉ là đang giúp cô tiến gần đến ánh sáng hơn mà thôi.

Dòng xoáy suy nghĩ tối tăm hỗn độn làm tâm trí Huyền choáng ngợp, sức lực trong cơ thể từng chút bị rút cạn. Cô vô lực tựa lưng vào ghế, hô hấp như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Sự mệt mỏi quen thuộc lần nữa quấn chặt quanh dây thần kinh, cô không còn muốn tiếp tục hít thở, an tĩnh nhắm mắt lại.

Nhưng hơn một phút sau, Huyền chợt bừng tỉnh mở to mắt. Cô vội vàng há miệng hít thở, dùng hết sức bình sinh để níu kéo sự sống đang dần tuột khỏi tầm tay. Đến khi cảm nhận được sự ấm nóng trong cơ thể và nhịp đập đều đặn nơi lồng ngực, Huyền mới thấy sống mũi cay cay. Cô nhìn lên những cánh chim sẻ đang nhảy nhót bên ngoài không gian bao la, đầu óc trống rỗng.

"Tớ vẫn còn sống." Cô nghĩ, "Tớ sẽ không làm công sức của cậu bị lãng phí đâu."

Tớ sẽ cố gắng sống. Bằng tất cả linh hồn rách nát thảm hại này.

...

Phạm Gia Tâm chuẩn bị đi làm.

Khi đi ngang qua phòng con gái, bà chợt để ý thấy bóng lưng cô bất động trước cửa sổ. Bà tò mò không biết con đang làm gì, bèn bước vào trong xem thử. Đến gần mới thấy cô quả thật chỉ ngồi im như thế, chẳng khác nào pho tượng.

- Giời ạ. – Bà thở hắt ra, không hài lòng – Mẹ tưởng mày làm gì chứ. Xong việc chưa mà cứ ngồi đây ngẩn tò te thế hả?

Ngay khi mẹ bước từ cửa vào thì Huyền đã nhận ra rồi, cô dùng chút sức lực ít ỏi nhỏ giọng trả lời:

- Con xong việc rồi ạ.

Nghe vậy nhưng mẹ vẫn không vui. Bà như thường ngày cất giọng răn dạy:

- Xong rồi thì đi làm cái gì có ích một tí đi, ngồi ngơ ở đây làm gì? Không thì đi học bài, đi nhổ cỏ vườn, đi quét cổng cho mẹ đi.

- Con quét cổng với nhổ cỏ từ sớm rồi ạ. Lát nữa con sẽ học bài ạ.

Huyền mong như vậy thì mẹ sẽ không bất mãn nữa, nhưng cô cũng biết mẹ chưa bao giờ hài lòng với cô, những lời mẹ nói sau đó cũng nằm trong dự đoán:

- Lát nữa là lúc nào? Không học bài thì đi dọn kho đi, xem có gì cần vứt đi không, xong rồi đi xuống ao vác mấy cây gỗ to về chặt ra, hôm trước ba mày nhờ người ta để cho, có mấy cây đấy. Rảnh quá không có gì làm à mà cứ ngồi đây, vô tích sự.

- ... Vâng ạ, con ngồi đây thêm một lúc nữa rồi con đi làm ngay.

Phạm Gia Tâm cũng không còn gì để quở trách thêm, chần chừ giây lát, cuối cùng hỏi:

- Mày ngồi đây từ sáng giờ không ê người à?

Ánh mắt Huyền hơi dại ra, cô vô thức nói:

- Con ngồi đây nhìn trời cả ngày không làm gì còn được nữa là.

Mẹ nhăn mặt.

- Ngồi thế không thấy chán à?

Huyền quay đầu nhìn mẹ, khóe miệng bỗng cong lên. Hình như đã lâu rồi Phạm Gia Tâm không được nhìn thấy một nụ cười tự do chân thành như thế trên khuôn mặt con gái, có chút thất thần.

- Không ạ. Con thấy ngồi thế thích lắm.

Mẹ theo bản năng nhìn lên, bầu trời màu xanh nhạt nhẽo chẳng có gì để chú ý. Bà khó hiểu nhíu mày, để lại một câu "dở hơi" rồi rời đi. Huyền không nhìn theo mẹ, chỉ lặng lẽ chuyển tầm mắt về khoảng không vô tận cao vút ngoài kia. Dù nắng gắt hay mưa phùn, trên con đường đời hiện tại của cô cũng chỉ còn có nền trời tự do sạch sẽ kia luôn bao dung và dịu dàng với cô mà thôi.

...

Hôm sau, một bầu không khí kì lạ bao trùm cả trường cấp hai Thanh Lan. Huyền đi đến đâu, người ta liếc mắt, chỉ trỏ bàn tán đến đấy, tuyệt nhiên không có ai bước tới gây chuyện với cô. Vy không còn mặt xám mày tro như những hôm trước nhưng có vẻ con bé và Khánh vẫn chưa làm hòa. Đức không thấy bóng dáng đâu, nghe nói là nghỉ ốm. Phong thì nhìn cô bằng ánh mắt "tao đã nói rồi mà không nghe", sau đó ngúng nguẩy quay đầu đi chỗ khác. Đến khi có loa báo giờ sinh hoạt tập thể, Huyền xuôi theo dòng người xuống sân trường mới hiểu được vì sao hôm nay lại kì lạ như vậy.

- Hôm nay chúng ta không tập thể dục giữa giờ, mà sẽ nói về một vấn đề đáng báo động gần đây. – Cô tổng phụ trách nói, giọng đầy nghiêm trọng – Có một bạn học sinh trong trường ta đã bị vu khống, bị tổn hại danh dự và nhân phẩm rất nghiêm trọng. Tuy mọi chuyện chưa đến mức rầm rộ, nhưng khi truyền đến tai ban giám hiệu thì đã có một vài trang mạng đăng tải thông tin về chuyện này. Chúng tôi đã lập tức vào cuộc và tra ra được bạn học sinh phát tán các tin đồn sai lệch. Cả bạn này và những học sinh tham gia thực hiện hành vi bạo lực học đường sẽ bị kỷ luật thật nặng để cảnh cáo, và nếu còn bất cứ ai vi phạm tương tự, chúng tôi chắc chắn sẽ phê bình trước cờ và đình chỉ, thậm chí đuổi học!

Vậy chắc nghỉ ốm chỉ là cái cớ thôi nhỉ, Huyền nghĩ thầm. Có vẻ lần này cậu ta đã thực sự bị bố mình tóm được sau bao lần lọt lưới. Cô từng nói chuyện với thầy Hiệu trưởng vài lần khi làm Liên đội trưởng năm trước, cô nghĩ thầy sẽ công tư phân minh, giải quyết gọn gàng chuyện này thôi. Cô còn cứ tưởng phải dùng vũ lực để giành lại chút bình yên trong thời gian còn lại ở trường này cơ.

Lời hứa "còn lại để tao lo" của Hoàng Huyền Trâm thật sự rất uy tín. Nếu sau buổi tập trung toàn trường vẫn còn nhiều người nghi ngờ trường đang muốn ém nhẹm mọi chuyện thì trên mạng đã có bài đăng minh chứng đủ thứ, từ địa chỉ IP đăng bài cho đến các bức ảnh gốc trước khi chỉnh sửa. Đám học sinh xem mấy mã code lằng nhằng thì chẳng hiểu lắm, nhưng thấy tài khoản [Alain Picard] này là của một du học sinh người Pháp tại Việt Nam, hồ sơ hiển thị một đống các giải thưởng liên quan đến khoa học kỹ thuật thì tin tưởng ngay.

[Phính nèk]: Ê bài này đáng tin nha. Tui biết ngay là Nhật Huyền bị oan mà.

[Kiều Vy] đã trả lời [Phính nèk]:  Mình còn giữ ảnh chụp cái bình luận hùa theo chê trách người ta đấy, cần inbox* gửi cho hông?

*inbox: nhắn tin riêng

[TP2201]: Trời ơi ác quá, làm người ai lại làm thế chứ?

[Kiều Vy] đã trả lời [TP2201]:  Đúng rồi, làm người ai lại đi hùa theo xúc phạm người khác khi chưa biết gì đúng không nè?

[TP2201] đã trả lời [Kiều Vy]:  Bạn nói kháy ai đấy?

[Khánh Vy] đã trả lời [TP2201]:  *Ảnh chụp bình luận của [TP2201].jpg* Ai đấy ai đấy ai đấy?

[Ai thấy não tôi đâu không?]: Ê cái bài sặc mùi giả tạo mà cũng tin được hả? Làm giả mấy cái này ai chả làm được, nghĩ cả thế giới đều ngu như mình à?

[Kiều Vy] đã trả lời [Ai thấy não tôi đâu không?]:  Thế bạn nghĩ cả thế giới đều ngu như bạn à?

[Khánh Vy] đã trả lời [Ai thấy não tôi đâu không?]:  *Mô hình não người.jpg* Ê tôi thấy não bạn rồi nè, tôi nghĩ bạn cần nó nên cho xin địa chỉ đi, tôi chuyển phát miễn phí cho bạn nha.

[Alain Picard] đã trả lời [Khánh Vy]:  Đợi tí tôi tra IP rồi cho bạn địa chỉ, nhớ ra bưu điện chuyển nhanh kẻo bạn ấy bị xích vào phòng thí nghiệm vì không có não đấy.

#hnld

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro