13. Nymph

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gryffindor vừa kết thúc một trận Quidditch mãn nhãn, nhưng ngôi sao sáng của trận đấu đang không vui, bởi vì người quan trọng nhất với cậu lại không đến.

"Người anh em tốt ơi, mày đi đâu thế?" Sau khi Jeong Jihoon tìm đủ cách ứng phó với phóng viên nhí, chuẩn bị lao ra khỏi phòng nghỉ của đội Quidditch nhà Gryffindor thì đột nhiên, Changhyeon nắm vai cậu lại hỏi. "Mới thi đấu xong mà đã vội vàng đi đâu vậy?"

"Tao đi tìm Nymph của tao!"
Jeong Jihoon tự cho mình một bùa hong khô, lại nhanh tay đổi lại mái tóc vàng về thành màu đen ban đầu. Tâm trí cậu giờ đây tràn ngập mùi bạc hà trên cơ thể vị giáo sư Biến hình. Việc giáo sư Kim thất hứa hôm nay càng khiến Jihoon tin chắc suy đoán của mình là đúng. Kim Hyukkyu là một Omega, hơn nữa còn là một Omega đang trong thời kỳ phát tình.

"Nymph ấy hả?"

"Ừ, Nymph."

"Lại còn là của mày à?"

"Chính xác." Quý tử nhà Jeong sửa sang lại mái tóc rối bù xù. Xong xuôi rồi, Jihoon tự ngắm nghía bản thân trong gương. Trông cậu hôm nay đẹp trai hết xảy. "Nymph đang rất cần tao."

Changhyeon gãi đầu gãi tai mãi vẫn không hiểu ý Jihoon, chờ đến lúc sư tử con tỉnh táo lại thì Jihoon đã đứng trước cửa ký túc xá nhân viên Hogwarts, bắt đầu một cuộc đấu võ mồm ỉ ôi với bức chân dung treo trước cửa.

Bức chân dung ở lối vào ký túc xá của các giáo viên đang đứng hát trước gương. Đó là một quý ông to béo với bộ tóc xoăn giả màu trắng rất đỗi khoa trương. Nhìn thấy Jihoon nhặng xị ở cửa, Quý Ông Béo liền hắng giọng.

"Cậu học trò này là ai thế? Đến đây làm gì?"

"Ngài làm ơn cho tôi vào được không!" Hiếm có khi mà Jeong Jihoon chịu dùng kính ngữ như vậy. Lần này là vì lợi ích chung nên cậu mới buộc mình phải nín nhịn. Jihoon cố gắng nghiến răng nghiến lợi mà nói chuyện bằng tông giọng lịch sự nhất có thể với quý ông béo.

"Không được đâu nhóc ơi! Giáo sư Kim nói rằng ngoại trừ những đồng nghiệp cùng phòng của thầy ấy thì không ai được phép vào." Quý ông béo vừa nói vừa chải chuốt bộ tóc giả đẹp đẽ.

Jeong Jihoon hít sâu, cậu thề là tay cầm đũa phép của cậu hơi ngứa. "Tôi là học trò ưu tú của giáo sư Kim đấy, tôi chỉ muốn..."

"Bất kể cậu là ai cũng không được phép vào." Quý ông béo liếc tên Alpha đang nhì nhằng với mình rồi làm bộ che miệng đầy kinh ngạc, lớn tiếng kêu lên, "Hình như tôi biết cậu đó! Cậu có lẽ là Jeong Jihoon tiếng tăm lừng lẫy phải không? Ái chà, tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện về cậu đấy, cậu Jeong ạ!"

"Lại thêm một người lắm chuyện nữa à." Jihoon khó chịu càu nhàu, nhưng cậu không ngờ rằng quý ông béo không nói về chuyện đa số mọi người đều biết, mà là một chuyện bí mật khác của cậu.

"Tôi biết cậu đến Hogwarts không phải vì vô tình thí nghiệm phép thuật hắc ám, làm nổ trường học như nhiều người vẫn thường đồn đại." Ông vừa nói vừa nhìn biểu cảm trên gương mặt của Jihoon, trong mắt hiện lóe lên sự hứng thú. "Một tên ngốc Durmstrang không biết trời cao đất dày đã bêu xấu cậu, nói cậu là con hoang nên cậu mới sử dụng Crucio với cái tên đó chứ gì?"

"Còn học sinh ưu tú à, cậu có nhầm lẫn gì không đấy?" Ông ta lại phá lên cười khùng khục, "Tôi chỉ biết giáo sư Kim có hai học sinh ưu tú là Điền Dã năm bảy và Lee Seungmin năm nhất thôi, còn Jeong Jihoon năm ba thì tôi chưa nghe bao giờ."

Nghe người ta chế giễu mình, nếu như bình thường thì Jihoon sẽ ngay lập tức thi triển một bùa Hoá đá hay gì đó tương tự, thế mà lần này, cậu ta còn vô cùng bình thản mà gật đầu.

"Đúng đó, mặc dù tôi không hiểu sao ông lại biết, nhưng tôi có thể nói thêm cho ông. Bởi vì cái thằng khốn kiếp ngu si đần độn đó đã xúc phạm mẹ tôi, cho nên tôi đã hạ lời nguyền Crucio lên người nó."

Jihoon dừng lại rồi nói tiếp, "Nhưng vẫn may là người cha cổ lỗ sĩ ưa thể diện, coi mặt mũi như mạng sống của tôi đã giúp tôi tránh khỏi họa vào tù."

"Đúng là có người chống lưng nghe yên tâm quá nhỉ." Quý ông béo gật gù gằn giọng.

Quý tử nhà Jeong có vẻ đã chán việc tiếp tục nói chuyện với quý ngài béo. Cậu mất kiên nhẫn, đạp vào khung cửa rồi kêu lên, "Tôi đã thỏa mãn sự tò mò vớ vẩn của ông, vậy bây giờ ông cho tôi vào được chưa?"

Cơ mặt quý ông béo run cả lên nhưng vẫn lì lợm muốn không buông tha cho Jihoon. Ông ta khịt mũi, cố gắng hỏi thêm như thách thức sự kiên nhẫn đã sắp đi đến cực hạn của cậu, "Thế, cậu không muốn biết ai là người đã tiết lộ bí mật động trời của cậu với tôi à?"

"Không. Tôi không quan tâm đến những thứ nhàm chán như vậy."

Vẻ mặt quý ông béo lại trở nên phấn khích. Ông ta thích thú vẫy tay, ra hiệu cho Jihoon lại gần rồi khẽ nói, "Chính là giáo sư Kim, người mà cậu đang tìm đó! Giáo sư Kim và Caitlyn, bạn của cậu ấy, hai người họ đã kể bí mật của cậu với nhau và tôi vô tình nghe được."

"Ông đừng có nói bừa. Giáo sư Kim không phải là một người thích tám chuyện." Ánh mắt cậu có phần né tránh nhưng vẫn giả bộ không quan tâm, chốc lại nóng nảy mà đạp vào khung cửa, "Mở cửa mau lên, tôi biết mật khẩu là Tử Vân Anh."

"Không đâu nhóc à!" Quý ông béo vẫn ngăn cản Jeong Jihoon, "Tôi phải tuân theo mệnh lệnh của giáo sư Kim chứ."

"Tuân theo giáo sư Kim à?" Jihoon ngang ngược nhìn ông ta, "Tại sao ông lại nghe lời anh ấy như vậy?"

"Bởi vì..." Quý ông béo ấp úng, giọng nói ngập ngừng như che giấu điều gì. "Bởi vì tôi kính trọng cậu ấy."

Jeong Jihoon rốt cuộc đã hết kiên nhẫn để nói chuyện linh tinh với quý ngài Béo. Cậu rút ​​đũa phép từ trong túi, chỉ thẳng vào mặt ông ta mà không chút do dự, "Một là ông tránh ra cho tôi đi. Hai là tôi xông vào!"

Quý ông béo rụt đầu, nhưng không phải chạy trốn, "Tuyệt đối không được! Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc."

"Chà, nói thật với ông." Jeong Jihoon nghiêng đầu, "Nếu ông đã hiểu rõ về tôi thế thì cũng đã biết tôi vốn là một người rất ghét bị gò bó bởi các nguyên tắc phải không?"

Mặt quý ông béo chợt đơ ra, chưa kịp phản ứng lại thì Jihoon đã tung ra một câu thần chú cao cấp không được phép sử dụng trong trường, dễ dàng ép ông ta rời đi rồi nghênh ngang bước vào ký túc xá của giáo sư Kim như thể đó là nhà mình.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến ký túc xá của Nymph. Có một lần, Jihoon trèo qua cửa sổ vào lúc nửa đêm, nhưng được nửa chừng thì bị giám thị cùng con mèo của ông ta phát hiện. Một lần khác, Jihoon lại định lẻn vào cùng với giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì lại xui rủi sao mà gặp ngay Meiko đang tới giao bài. Đây là lần thứ ba, cũng là lần đầu tiên Jihoon bước vào phòng của Kim Hyukkyu một cách quang minh chính đại.

Cảnh tượng hiện lên vô số lần trong đầu cuối cùng cũng thành hiện thực. Alpha trẻ tuổi nhanh chóng tìm thấy cửa phòng Nymph, nhưng rồi lại phải thất vọng khi không thể mở chiếc khóa đã bị yểm bùa ra. Đến cả Alohomora hay thần chú mở khoá cấp cao đều không có tác dụng.

"Anh cũng đang tìm giáo sư Kim hả?" Jihoon đang vô cùng phiền muộn thì sau lưng vang lên một giọng nói non nớt. Cậu quay lại nhìn thì nhận ra đó là Lee Seungmin, người từng trò chuyện với mình trong lớp Chăm sóc Sinh vật huyền bí.

"Là cậu à?" Alpha trẻ tuổi khó chịu ra mặt, hai hàng lông mày gần như nhíu chặt vào nhau. "Cậu tới đây làm gì?"

"Em đến để hỏi giáo sư Kim một chuyện." Seungmin bé nhỏ ngẩng mặt, trông vô cùng ngây thơ.

"Hỏi một chuyện?" Khóe miệng Jihoon co giật lần hai. "Là chuyện gì?"

"Về loài Chim Sấm..."

"Thôi, thôi được rồi." Jihoon ngắt lời cậu bé, "Tôi không quan tâm cậu muốn hỏi gì. Nhưng nếu là về sinh vật huyền bí, tôi gợi ý cậu nên đi tìm gặp giáo sư Vũ kia sẽ tốt hơn đấy."

"Vậy còn anh thì sao? Anh cũng đến để hỏi chuyện hả anh Jeong?" Seungmin chớp chớp mắt.

"Tôi... Đúng vậy!" Jihoon hắng giọng, lập tức bày ra bộ dáng của một chính nhân quân tử, "Tôi đến đây để hỏi về... về kỳ phát tình và chuyện sinh sản của Omega."

"Kỳ phát tình và chuyện sinh sản của Omega ư?" Seungmin bé nhỏ tròn mắt đầy ngạc nhiên, "Nhưng giáo sư Kim có phải là giáo sư môn Sinh lý Phù thủy đâu. Với cả, giáo sư Kim còn là một Alpha nữa."

"Thế à? Tôi lại cho rằng giáo sư Kim cái gì cũng biết chứ, nhỉ?" Jeong Jihoon nở một nụ cười giả lả.

Seungmin bé nhỏ cúi đầu suy nghĩ một lúc. Cậu không phản bác lại mấy lời thuận mồm nói láo của người trước mặt, chỉ cảm thấy thất vọng vì không thể gặp Kim Hyukkyu.

"Giáo sư Kim chắc là không muốn gặp ai, chúng ta nên đi thôi anh." Cậu bé nhà Hufflepuff chậm rãi quay người rời đi. Đúng lúc cậu bé chuẩn bị ra khỏi cửa, Jeong Jihoon bỗng phát hiện một thứ cực kỳ hay ho, bèn nắm vai Seungmin, kéo cậu nhóc lại rồi nhấc tay, vén áo choàng của đứa nhóc lên.

"Đây là cái gì vậy?" Jeong Jihoon chỉ vào một con vật nhỏ màu xanh lá cây ẩn dưới áo choàng của Seungmin, vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

"Bowtruckle đấy. Nó là bạn tốt của em..."

"Bowtruckle, thật tuyệt vời!" Jihoon nở nụ cười đểu cáng. Trước khi để cậu nhóc kịp phản ứng lại, Alpha đã nhanh chóng tóm lấy con Bowtruckle. "Tôi biết nó sẽ có tác dụng."

"Anh muốn làm gì?" Seungmin bé nhỏ hoảng hốt, cố gắng bảo vệ bạn mình.

"Cậu thử nói xem nào, cậu Lee Seungmin?" Jihoon cậy mình lớn hơn, bắt đầu bắt nạt đàn em Hufflepuff lớp dưới. "Không phải cậu giỏi nhất là môn Chăm sóc Sinh vật huyền bí này à?"

Jihoon nói xong liền xách cổ con Bowtruckle đang hoảng sợ mà ném nó vào cánh cửa đã bị giáo sư Kim khóa lại một cách chuẩn xác.

"Mở nó ra ngay!" Jihoon ra lệnh, nhưng Bowtruckle không hề động đậy. Nó nhìn thẳng vào Seungmin bé nhỏ, chờ đợi chủ nhân thực sự lên tiếng.

"Anh không thể làm thế được..." Chú lửng con vội vã kêu lên, "Giáo sư Kim đã khóa cửa, chỉ có thể mở từ bên trong."

"Đừng nói dối tôi. Tôi biết Bowtruckle có thể mở được mọi loại khóa, kể cả khóa ma thuật. Hơn nữa, tôi tìm giáo sư Kim là có việc quan trọng." Jeong Jihoon lần nữa nhấn mạnh. "Rất quan trọng."

"Nhưng mà..." Lửng con vẫn còn muốn phản bác lại.

"Không có nhưng nhị gì hết. Mau mở cửa ra rồi cút xéo ngay cho tôi!" Jihoon nhớ đến pheromone của Kim Hyukkyu rồi tự nhủ mình làm vậy hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt. Cậu không muốn để đứa trẻ này phải trải qua cú sốc đầu đời của mình quá sớm như vậy.

Seungmin bé nhỏ bị bắt nạt, trông như sắp khóc đến nơi. Cậu không muốn giúp Jihoon chút nào, nhưng người ta là tiền bối của Gryffindor, cao hơn cậu mấy cái đầu, đã thế còn là Alpha. Một cảm giác áp bức vô hình khiến người ta cảm thấy run sợ.

"Anh trai tôi sẽ dạy cho anh một bài học!" Seungmin bé nhỏ nức nở.

"Được thôi, không thành vấn đề, cứ kêu anh cậu đến đấu với tôi! Tôi sẽ đợi đến ngày đó nhé!" Jihoon hài lòng nhìn con Bowtruckle từ từ mở khóa. Tiếng lách cách vang lên, cánh cửa mở toang ra. Jihoon chẳng nói chẳng rằng, ném trả con Bowtruckle cho Seungmin rồi nắm vai cậu bé đẩy ra khỏi cửa, bản thân thì nhanh chóng chui vào rồi khóa cửa lại.

Đúng như dự đoán của Jeong Jihoon, cả căn phòng đã thoang thoảng mùi bạc hà mát mẻ của giáo sư Biến hình.

"Giáo sư Kim?" Jihoon khẽ gọi nhưng không ai đáp lại. "Hyukkyu ơi!"

Cậu bình tĩnh bước vào, cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ, nhưng dù là bàn làm việc hay trên giường cũng chẳng có bóng dáng Kim Hyukkyu đâu cả.

"Anh ấy đi đâu được cơ chứ?"

Bên cạnh nỗi thất vọng to lớn, Jihoon cảm thấy lo lắng nhiều hơn. Cậu nóng nảy, bồn chồn đi đi lại lại quanh phòng. Một chiếc hộp nhỏ nằm trên bàn thu hút tầm mắt cậu. Jihoon vội bước đến mở hộp ra, bên trong là một nắm bột cùng một tờ giấy.

Trên tờ giấy chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Thung lũng Godric.

Jeong Jihoon hít sâu, nhận ra đây là ám chỉ nhà của Kim Hyukkyu, nhưng cũng thật quá thô lỗ nếu cứ xông vào như vậy.

Jihoon chưa nghĩ ra nên làm sao cho phải thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, "Anh yên tâm, tôi nghĩ Kyu sẽ không trách anh đâu!"

Cậu nhóc Alpha hoảng sợ quay đầu. Xung quanh không có ai nhưng khi nhìn kĩ lại, cậu thấy trên chiếc tường có một bức chân dung lớn phủ kín bốn góc tường. Trong bức tranh là một cô gái gầy gò đang nhìn cậu chằm chặp.

"Anh có phải là Jeong Jihoon không?" Cô gái hỏi nhỏ.

Quý tử nhà Jeong nhìn cô đầy nghi hoặc.

"Rất vui được gặp anh." Cô gái nở một nụ cười ngọt ngào, "Tôi đã nghe Kyu nhắc đến anh nhiều lắm."

"Cô là..." Jihoon nhớ lại chuyện Dohyeon từng kể. "Cô là em gái của anh ấy ư?"

"Đúng vậy." Minji nhỏ bé khẽ nghiêng người, nhường đường cho Jihoon đi vào, "Anh có thể gọi tôi là Minie, giống như anh Kyu vậy."

"Minie hả..." Jihoon vừa lẩm bẩm gọi cô vừa đi vào bên trong bức tranh. "Đây....có thể coi là một Cổng thông đạo không?"

"Có thể gọi như thế đó." Đôi mắt Minji cong lên. Khi cô cười, hai cái răng hổ lộ ra trông vô cùng đáng yêu, "Mà, anh là người yêu của Kyu nhà chúng tôi hả?"

"Người yêu?" Nghe đến đây, Jihoon đi chậm hẳn lại.

"Từ đó tới giờ, trong thời kỳ đặc biệt này, tôi chưa thấy ai quan tâm đến anh ấy ngoại trừ Caitlyn. Cait luôn tận tâm chăm sóc anh ấy." Minji đáp. "Anh là người thứ hai sốt sắng như vậy đó."

Jihoon không quan tâm "Caitlyn" trong lời cô bé nói là ai, nhưng cậu nắm bắt đúng được trọng điểm trong lời cô, "Thời kỳ đặc biệt này?"

"Đúng vậy, anh ấy luôn rất khó chịu và khổ sở." Minji buồn bã, "nhưng Kyu lại không thể không vượt qua thời kỳ khó khăn này một mình."

"Đó là trước đây thôi." Jihoon cầm một nắm bột Floo, trước khi đi còn không quên cảm ơn cô bé, "Nhưng giờ thì không cần đâu, vì người yêu của anh ấy đã tới đây rồi."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Hai người chào tạm biệt nhau. Mãi đến khi bóng Jihoon khuất dần, cô bé mới thôi nhìn theo bằng ánh mắt ngưỡng mộ. "Anh phải chăm sóc Kyu nhà chúng tôi thật tốt đấy."

____________________________________

Vậy là Jeong Jihoon nhà ta đã thành công bước đầu trong việc thuyết phục người nhà của giáo sư Kim. Còn cậu em trai khó tính của giáo sư là ok rồi, nhưng mà Kim Kwanghee cứ "Tên Alpha mùi cồn khốn nạn láo toét biến thái đê tiện bỉ ổi chết tiệt vô liêm sỉ" thì còn lâu lắm Jihoon nhà ta mới bế được Omega mùi cam bạc hà về nhà nhé. 乁⁠[⁠ᓀ⁠˵⁠▾⁠˵⁠ᓂ⁠]⁠ㄏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro