Chap 5: Mông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon ngơ ngác nhìn ông chủ của mình chạy đi với gương mặt đỏ ửng, trong lòng dấy lên một trận đáng yêu. Đáng yêu như một quả cherry đặt cạnh chai rượu vang quý giá vậy. Gã lẳng lặng sơ cứu qua loa vết thương của mình và trở về trại huấn luyện để đánh một giấc ngon lành.


Dường như mùi máu tanh lại càng khiến gã trở nên thích thú, có lẽ gã thích mối quan hệ bạo lực này. Con mồi to lớn luôn khiến bản năng muốn chinh phục của đàn ông trỗi dậy cuồng nhiệt.


Hôm sau, quý ngài Lee Sanghyeok của chúng ta dường như quên bẫng việc xảy ra vào tối hôm đó. Chiếc dao dính máu của Jeong Jihoon giờ đây đang nằm gọn trong sọt rác. Hắn chả quan tâm, thứ hắn quan tâm là nhiệm vụ dành cho Jeong Jihoon cuối tuần này, triển lãm tranh - nơi hắn khẳng định quyền lực của mình thêm một lần nữa.


Hắn cho gọi Jeong Jihoon đến biệt thự để bắt đầu quá trình luyện tập và chỉ dạy cho gã những kĩ năng cần thiết. Lee Sanghyeok thật sự muốn biến Jeong Jihoon trở thành con cún ngoan của mình và phục tùng hắn dù là bất cứ mệnh lệnh quá đáng gì.


Từ khi nhận được thông báo rằng Lee Sanghyeok muốn gặp mặt, gã đã lọ mọ đứng dậy mặc dù mắt nhắm mắt mở. Trông thật luộm thuộm nhưng gã hiểu rõ Lee Sanghyeok là loại người không có kiên nhẫn khi bàn chuyện quan trọng thế nên gã dứt khoát chả thèm mặc áo, chỉ mặc độc nhất một cái quần đen dài cùng với dây nịt. Cứ thế chạy đến biệt thự của Lee Sanghyeok, dù sao cũng không quá xa.


Khi gã vừa đến nơi cũng là lúc hắn mới dùng xong bữa sáng và đang uống trà nhẹ sau bữa ăn. Giọng nói dịu dàng cất lên mặc dù Lee Sanghyeok còn chẳng thèm nhìn mặt Jeong Jihoon:


- Sao không mặc áo? Chỗ của ta tệ đến mức không đủ đồ cho mi mặc sao?


- Tôi không muốn để ông chủ đợi lâu.


- Dẻo miệng, ta không thích socola - nhận ra mình bị hố, JungKook liền nhanh chóng sửa lại - Ý ta là không thích những tên ăn mặc bất lịch sự.


- Nếu ngài muốn, tôi sẽ quay về và thay một bộ đồ khác - gã nhún vai.


Hắn liếc gã một cái, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi bắt đầu đứng dậy:


- Tốn thời gian, theo ta.


JungKook dẫn gã đến một nơi chuyên dùng để luyện tập leo núi và hướng dẫn gã sử dụng đồ dùng hỗ trợ leo trèo trên các mái nhà nhấp nhô. Được rồi mấy trò mèo này gã cực giỏi, Jeong Jihoon luôn phải trèo lên các mái nhà từ xa để bắn tỉa mục tiêu.


- Ta muốn mi di chuyển từ cửa sổ của ngôi nhà này sang chỗ khác trong vòng mười lăm giây, - hắn vừa nói vừa kiểm tra độ chắc và bền của mấy sợi dây đang cầm.


"Nhưng mà tôi không biết cách, hay là... ngài dạy tôi đi," gã đưa tay vòng qua eo hắn, trơ trẽn.


- Nghiêm túc đi nếu không não của mi sẽ mất một miếng đấy, - mặt hắn không một chút cảm xúc.


"Thật mà, tôi chưa bao giờ sử dụng loại dây kiểu này cả," Jeong - nói dối không chớp mắt - Jihoon.


Lee Sanghyeok ngẫm nghĩ một hồi, đây là loại dây cao cấp với độ bền cực tốt có lẽ Jeong Jihoon nói thật vì ở Chicago bọn tội phạm không đủ chi phí cho một lô hàng của loại dây này:"Hừ, nhìn cho kĩ rồi học tập đi, cậu bé có khả năng quan sát tốt mới là cậu bé thông minh."


Nói rồi Lee Sanghyeok hành động lia lịa, dứt khoát từ chỗ cửa sổ của ngôi nhà cao gần 25m thoát ra ngoài trong chưa đầy 12 giây. Hắn mỉm cười đắc ý sau đó ra lệnh cho Jeong Jihoon đến chỗ hắn đang đứng.


Gã nhếch môi cười khẩy và sau đó là màn diễn giả vờ loạng choạng của "siêu ảnh đế Jeong Jihoon". Cố ý mò lên mò xuống một hồi gã mới đến được chỗ của Lee Sanghyeok với thời gian là 34 giây.


Lee Sanghyeok tặc lưỡi:"Chậc, với khoảng thời gian vô dụng đó ngươi sẽ chết bay xác khi làm nhiệm vụ đấy!"


Hắn nhìn gã một hồi đột ngột đưa tay ôm lấy eo Jeong Jihoon.


"Ngài định làm gì vậy?" gã hỏi với vẻ mặt khá ngạc nhiên.


Lee Sanghyeok chính là đang định cột Jeong Jihoon sau lưng khi di chuyển để gã có thể cảm nhận được sức gió và cách cơ thể xử lý sao cho đúng, đây là kĩ năng cần thiết cho kế hoạch cuối tuần, tuyệt đối không thể không luyện tập.


Lee Sanghyeok vẫn dư sức di chuyển trong vòng 15s khi gánh thêm Jeong Jihoon trên người vì dáng dấp hai người cũng sêm sêm nhau, hắn chỉ thấp hơn, khung xương nhỏ hơn và ít cơ bắp hơn gã thôi. Hắn tự tin rằng hắn làm được. Vừa mới thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình, Lee Sanghyeok thật sự gánh cả Jeong Jihoon để di chuyển trên không.


Bất chợt sợi dây của Lee Sanghyeok đứt, có lẽ do nó bị gỉ hoặc nguyên nhân nào khác, cả hai người rơi xuống với độ cao 25m. Jeong Jihoon nhanh thoăn thoắt siết chặt eo ông chủ của mình, sử dụng đồ dùng hỗ trợ leo trèo bám chặt vào thành cửa sổ phía trên. Tiếng "cập" vang lên một cái. Jeong Jihoon và Lee Sanghyeok ngay sau đó liền bị treo lủng lẳng trên không trung.


Gã một tay nắm chặt sợi dây, tay còn lại ghì chặt eo của JungKook hơn. Jeong Jihoon kéo hắn lên, vốn định đẩy ông chủ của mình trèo lên cửa sổ trước nhưng lại bị mùi rượu vang trên người hắn làm cho mê muội. Gã phả từng hơi thở ấm nóng vào tai JungKook sau đó bất ngờ ngoạm lấy, ma sát chúng với môi và lưỡi.


Làm gì còn cơ hội nào tốt như thế này chứ, đứng trước ranh giới sinh tử, hiển nhiên hắn sẽ để cho gã muốn làm gì thì làm.


Đôi tai là bộ phận nhạy cảm của Lee Sanghyeok, bình thường nơi đó đã rất thính do luyện tập thường xuyên để kiểm tra và phát hiện những kẻ lẻn vào sát hại hắn mỗi đêm. Hiện giờ tiếng mút chùn chụt của Jeong Jihoon cứ lép nhép lép nhép như vỗ vào tim hắn từng cái một, cả người Lee Sanghyeok nhũn ra, mặt đỏ ửng.


Hắn dùng sức thụi cùi chỏ vào bụng Jeong Jihoon phía sau nhưng nó không mạnh như bình thường do cả cơ thể hắn cứ run rẩy không ngừng khi bị gã cắn vành tai.


"Ranh con này!!! Mút cái gì mà mút, còn không mau trèo lên!" hắn quát, lại không tự chủ được mà rùng mình một cái.


"Hmm... ngài rất thơm, rất quyến rũ, tôi không muốn dừng lại đâu..."


Jeong Jihoon nắm chắc mọi hành động của mình, gã đương nhiên sẽ không cho phép bất kì chuyện xấu nào xảy ra.


"Không ngừng cũng phải ngừng! Này, cái cưng cứng của mi đang chọc vào mông ta," Lee Sanghyeok phát hoảng, hắn làm gã CỨNG rồi.


"Còn không mau trèo lên? Ngay lập tức!!! Ahh, ta tức phát điên mất đừng mút nữa ư... không được đừng có chọc ta!"


"Aha... cún hư, ta phải cắt lưỡi mi, phải cắt dương vật của mi đem cho chó ăn! Đã bảo đừng có chọc nữa mà!!!" hắn giãy giụa, mặt vừa đỏ vừa nóng, dù sao đây cũng là lần đầu hắn chạm phải dương vật của thằng đàn ông khác.


"Nào, ngài yên tĩnh một chút, tôi không muốn ngài rơi xuống, ngài biết mà?" thoáng thấy kẻ đứng đầu New York bây giờ lại bị mình làm cho run rẩy đến nỗi rưng rưng nước mắt khiến Jeong Jihoon bắt đầu mủi lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn. Gã ôm chặt lấy cơ thể đã mềm nhũn của Lee Sanghyeok từ từ chậm rãi trèo lên.


Vừa mới chạm nền nhà Lee Sanghyeok thở dốc vài hơi đã bùng phát cái tính bạo lực, đè Jeong Jihoon xuống giáng từng cú đấm mạnh bạo không kiêng nể bất cứ thứ gì. Tay súng thì kệ mẹ tay súng, dám chọc mông ta thì ta phải đánh chết mới thôi. Thứ oắt con không biết kính trọng người lớn tuổi.


Nhưng có cái là Lee Sanghyeok vẫn chưa phục hồi hoàn toàn sức mạnh sau trận run rẩy vừa rồi, thành ra mới đánh được chín mười cái (Jeong Jihoon chặn hết tám chín cái) đôi tay nhanh nhẹn liền bị gã bắt lại. Hai người cứ thế vật lộn lăn lốc trên mái nhà đến quá trưa.


[ Nếu bọn nhà báo mà biết được thông tin này ngày mai chắc chắn sẽ viết:"Ông trùm mafia vật lộn với trai trẻ chỉ mặc mỗi cái quần dài trên nóc nhà" - tên quản gia lẳng lặng từ xa nhìn và bình luận ]


------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro