CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon không thích những ngày mưa.

Mặt đất trơn trượt, bùn văng tung tóe, cậu ngồi xổm trước lỗ tròn giống như một miệng núi lửa thu nhỏ, nước mưa đọng trên ô, làn nước ướt đẫm ẩm ướt đem đến cảm giác lạnh tới rùng mình hiếm có. Cậu ho khan, cổ họng khô không khốc, bây giờ cậu không còn ngửi thấy mùi khoáng chất lần trước nữa. Jeong Jihoon thầm nghĩ, nó rất gần rồi. Nếu mình đến gần hơn một bước, có thể họ sẽ không cho phép mình sống sót toàn thây trở về.

Cậu liếm môi, đưa máy dò vào lớp cát mềm. Những cuốn sổ kiểm toán đó thực sự không có điểm gì đáng nghi, nhưng sổ sách giả dù sao vẫn là giả, giấy thì làm sao bọc được lửa? Lúc này cậu rất cảm tạ sự thành thật của Ôn Mẫn, chỗ sâu nhất có phải là hai mươi mét không? Jeong Jihoon hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng rồi thở ra thật mạnh cho đến khi có thể điều khiển chính xác từng cơ bắp trong cơ thể, sau đó mở mắt ra, nhắm dụng cụ nhỏ còn lại trong tay vào điểm thấp nhất và ném nó ra.

Khi còn là một cậu bé, Jeong Jihoon đã có rất nhiều cơ hội để ném những thứ như thế này: gió biển ở Incheon đôi khi đẩy mặt nước tới rất gần cậu. Cậu cần nhắm vào một điểm sáng đang chuyển động, sau đó dùng một chút kỹ năng để ném những tảng đá nhỏ qua, kết quả thu lại là một chuỗi ngư lôi nổ tí tách.

Jeong Jihoon hiếm khi xác nhận những viên đá* đó có thể nảy lên bao nhiêu lần, nhưng bây giờ cậu phải xác nhận dữ liệu của thiết bị đo, dù đã đoán trước nhưng cậu vẫn không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy kết quả. Thiết bị đo cho thấy rõ ràng, làm sao trên thế giới lại có mỏ càng ngày càng nông hơn?

*là đoạn trên á, ý là lúc bé ở Incheon Jihoon hay ra biển ném đá giống bọn trẻ con hay ném xem nó đi đc bao xa, xong nảy lên bao nhiêu lần á

Như thể cậu bị nhốt trong một chiếc hộp thủy tinh có lỗ nhỏ, bên ngoài chiếc hộp có một bàn tay đen sì đang đẩy cậu xuống dòng nước chảy xiết. Mực nước dần dần dâng cao cho đến khi nhấn chìm mắt cá chân, bắp chân, xương chậu, bụng dưới của Jeong Jihoon và chạm đến cổ họng mỏng manh của cậu. Giữa tiếng sấm, cậu dường như nghe thấy giọng nói của Lee Sanghyuk: Nếu thay vì đào, mà lại chôn nó thì sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu thay vì khai thác, nó lại bị chôn vùi.

Chôn vùi những thí nghiệm thất bại, chôn cất những người không bao giờ có thể tìm lại được.*

*ở chap trc có đoạn vt là Jihoon đoán mò một điều gì đó càng ngày càng có bằng chứng xong bảo là Jihoon có lẽ đã biết Sanghyuk sẽ nằm đâu nếu cuộc phẫu thuật không thành công mng nhớ ko, lúc tui đọc đoạn đấy tui chả hiểu gì cả=)) kiểu tui nghĩ là đoán cgi cơ nma đây là cái Jihoon đoán nè. Quay lại chap 1 thì Sanghyuk bị đem ra làm thí nghiệm chuyển đổi qua phẫu thuật á, nếu thí nghiệm thất bại thì người bị chôn dưới cái mỏ này chính là ảnh đó, nma tại thời điểm đó thí nghiệm lại coi như là thành công nên ảnh mới còn sống.

Nghi ngờ càng kinh khủng hơn sau khi được xác nhận, Jeong Jihoon cảm thấy chóng mặt trong giây lát mà không rõ lý do, cậu đứng đó một lúc mới thu hồi dữ liệu của máy dò, cậu ấn hủy và nhìn vào vực sâu trong cơn mưa, một vệt khói trắng từ từ bốc lên. Jeong Jihoon xin một điếu thuốc ở tầng dưới trước khi trở về phòng, thực ra cậu không thường xuyên hút thuốc, nhưng con người luôn có những hoàn cảnh đặc biệt.

Cậu quẹt diêm, châm điếu thuốc, đứng dưới cánh cửa kính khổng lồ hít một hơi thật sâu, làn khói nhàn nhạt cuộn lên cơ thể nhưng tâm hồn cậu lại từ từ chìm vào trong đó. Jeong Jihoon nghĩ đến người thầy cũ của mình, sau khi người đó kết hôn, thỉnh thoảng lại bắt gặp ông ấy đang hút thuốc trong gara dưới tầng hầm, trông ông ấy đầy vẻ lo lắng của tuổi trung niên. Cậu rít thêm một hơi nữa, làn khói trên đầu ngón tay sáng rực đến mức chuyển sang màu đỏ, cậu ngẩng đầu nhìn cây tếch héo úa bên kia đường, lúc này cậu cũng cảm thấy đồng cảm, lo lắng cũng không phải chỉ là trong một khoảng thời gian nhất định.

Sau một giấc ngủ ngắn thêm vài giờ, Lee Sanghyuk mở mắt ra và nhìn thấy Jeong Jihoon đang ngồi bên giường, trên chiếc bàn nhỏ bày mấy món ăn tinh xảo, trông như được đóng gói từ một nhà hàng Trung Quốc về và đang bốc hơi nghi ngút. Anh ngồi dậy, hai má đỏ bừng vì buồn ngủ, Jeong Jihoon bỏ máy truyền tin vào túi: Anh tỉnh rồi à? Ăn gì? Cháo? Rau củ?

"Chuyện đã xử lí xong chưa?" Không ngờ đây lại là lời đầu tiên Lee Sanghyuk nói sau khi tỉnh dậy.

Jeong Jihoon im lặng hồi lâu, sau khi hai người gặp nhau, Lee Sanghyuk trông tràn đầy sức sống mới khiến trái tim người ta rung động, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài điển trai được anh trau chuốt mà thôi, còn Jeong Jihoon đã nhìn thẳng vào cốt lõi bên trong đang rỉ máu của anh nên cậu thẳng thắn như một đứa trẻ, một lời phá tan mọi ảo tưởng về sự bình an yên ổn: "Anh có biết là mình suýt chết không?"

Lee Sanghyuk bị bất ngờ, đầu óc choáng váng trong giây lát rồi chợt bừng tỉnh: "Anh biết." Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt căng thẳng của Jeong Jihoon và lặp lại: "Anh biết mà."

Thật hiếm khi Jeong Jihoon trông phức tạp như vậy. Lee Sanghyuk với lấy chiếc áo khoác đặt cạnh gối và quay người sang một bên để né tránh mọi cảm xúc của cậu, Jeong Jihoon không còn có thể nói được gì nữa. "Bỏ đi." Cậu dừng lại một chút, "Lại đây ăn chút gì đi."

Ngủ gần một ngày, Lee Sanghyuk còn đang ngáp khi Jeong Jihoon đưa thìa cho anh, anh thì thầm cảm ơn, ngước mắt lên nhìn cậu từ trên xuống dưới, Jeong Jihoon đang lơ đãng khuấy bát cháo sắp nguội, anh không biết cậu đã phát hiện ra được bao nhiêu, rất có thể phần lớn đều liên quan đến bản thân anh.

Jeong Jihoon đợi Lee Sanghyuk mở lời, để bầu không khí đông cứng gượng gạo có thể trôi qua một chút, nhưng người đối diện chỉ đắm chìm trong việc ăn uống, cả ngày không ăn chút nào nào, có vẻ như rất đói. Cậu ngồi đối diện anh nhưng không thể nuốt trôi, trong mười lăm phút tra tấn đó, Jeong Jihoon thậm chí còn bắt đầu nhớ căn tin quân đội, ít nhất còn có người trò chuyện cùng cậu.

Khi Lee Sanghyuk lau miệng xong và bắt đầu dọn dẹp, Jeong Jihoon cuối cùng cũng đợi được anh cất lời: "Em không đói à?" Lee Sanghyuk nhìn bát cháo chưa đụng tới một thìa của cậu với ánh mắt ân cần, Jeong Jihoon nheo mày: "Em không đói." Cậu hơi muốn bật cười: "Anh tốt nhất là nên ăn no căng vào."

"Ừ." Lee Sanghyuk gật đầu, "Anh ăn no rồi."

Jeong Jihoon bây giờ thực sự rất muốn cười.

"Em có thể cho anh biết hiện tại em đã tìm được gì không?" Lee Sanghyuk ngồi ở mép giường và ngước nhìn cậu.

Lúc này, Jeong Jihoon ghét thái độ thẳng thắn quá mức của anh, Lee Sanghyuk tự coi mình là một alpha, một người lính và một vị tướng quân của Quân đội Liên minh Trung ương, nhưng anh chưa một phút giây nào nghĩ mình chỉ là Lee Sanghyuk. Nếu có kẻ muốn sát hại Lee Sanghyuk thì mọi thứ trong cuộc đời anh đều là dao găm, và anh sẽ không ngần ngại mà đối mặt quên đi cả kiếp người.

"Trên cơ bản, em đã tìm thấy tất cả những thứ cần kiểm tra trong nhiệm vụ của mình." Jeong Jihoon cởi áo khoác ra và ngửi, xác nhận không có mùi khói thuốc, gấp nó lại, bình tĩnh hạ giọng nói: "Ví dụ, họ bí mật làm những việc cho Liên minh châu Á, dùng để tiêu hủy bằng chứng thực nghiệm, và số tiền lậu được luân chuyển qua các sòng bạc và nhà chứa để rửa tiền."

Thông tin dày đặc khiến Lee Sanghyuk choáng váng trong vài giây, trong lúc anh đang tiêu hóa thông tin, Jeong Jihoon nhìn vào mí mắt hơi sưng do ngủ quá lâu của anh, bất lực buông tay: "Chúng ta cần phải chuẩn bị quay về rồi."

Lần này phản ứng của Lee Sanghyuk rất nhanh và chắc chắn: "Được."

Jeong Jihoon không biết họ đang gặp phải bao nhiêu rắc rối và cậu có thể lọt vào mắt bão nhỏ của Lee Sanghyuk trước khi mọi thứ càng trở nên khó cứu vãn hơn.

Hai người lại trải qua thêm một ngày bình yên và hòa thuận, trong thời gian này họ nhận được tin nhắn từ chính quyền Trung ương rằng không cần phải đến sân bay Mandalay. Cậu không biết Son Siwoo đã dùng phương pháp nào để gửi cho cậu một chiếc máy bay đặc biệt, những phần về Lee Sanghyuk trong báo cáo của Jeong Jihoon đã bị xóa hoặc thay đổi.

Càng gần về nước, Lee Sanghyuk càng cảm thấy bất an, bản năng của một người lính là nhận thức được những nguy hiểm tiềm ẩn, giống như một bộ phận cơ thể đang âm thầm phân hủy một góc. Có những khoảnh khắc như bị những tàn tích của quá khứ cuốn đi, mặc bộ quần áo mà Jeong Jihoon mua nhưng lại trở lại căn phòng giam nhỏ, ánh sáng nhợt nhạt chói lóa đến mức khiến người ta phát khóc. Những thứ anh tìm kiếm trong sâu thẳm trong linh hồn của anh đã bị bỏ lại trong quá khứ bởi các thí nghiệm, điều này khiến anh có một cơ thể trông hoàn hảo nhưng thực chất đã bị tàn phá.

Ngay cả khi mặc quân phục và cầm súng lục, mình cũng không còn cảm nhận được phẩm giá của một người lính chút nữa. Nước nóng làm ướt tóc và cơ thể, Lee Sanghyuk luồn ngón tay vào tóc, anh nhớ lại nhiều sự kiện trong quá khứ: hầu hết đều liên quan đến Trung ương, chiến thắng sẽ sớm qua đi, hạnh phúc chỉ trong chốc lát, quá khứ trôi qua với tốc độ không thể tưởng tượng được. Chờ cho tới khi đứng vững rồi quay lại tất cả những gì nhận được chỉ là một giới tính xa lạ, dù biết bản thân đã bị hủy hoại, anh vẫn không thể nắm bắt được sự thật.

Thực tại bên trong trống rỗng.

Lee Sanghyuk nhắm mắt lại, nhớ lại ca phẫu thuật, không có tiếng rên rỉ, la hét hay khóc nức nở, chỉ có cổ họng sảng khoái và hương vị của vitamin tuôn ra, anh vừa ho vừa nuốt nước bọt, hơi thở chậm chạp và trì trệ. Ở với Jeong Jihoon lâu như vậy, anh chưa bao giờ thấy cậu giết ai, nhưng nếu anh không làm được, Lee Sanghyuk nghĩ, cậu ta sẽ không ngại làm việc đó cho anh.

Hơi nóng từ từ ùa ra khỏi không gian nhỏ, lúc đi ra liền phát hiện Jeong Jihoon đã treo quần áo để thay ở cửa phòng tắm, không biết người đã vào từ lúc nào. Lee Sanghyuk vừa mặc vừa nghĩ , bộ quần áo mà Jeong Jihoon mang đến luôn có mùi xà phòng.

Rèm cửa kéo thật kín, nhưng dù tắt đèn vẫn có ánh trăng lọt vào, hai người nằm quay lưng vào nhau trên cùng một chiếc giường, như gần mà như xa. Jeong Jihoon đã ngủ gật hai lần trước khi nằm xuống, nhưng bây giờ cậu đã tỉnh dậy. Xoay người lại, cậu bước ra khỏi giường để đối mặt với Lee Sanghyuk, khuôn mặt được bao bọc bởi một dòng chảy mềm mại, trên má có một đường cong đáng yêu, nghĩ đến đây, Jeong Jihoon bỗng giật mình, cậu nghĩ một đàn ông dễ thương, bước tiếp theo là...tiêu đời rồi. Anh nằm trong bộ đồ nỉ, sa tanh thêu, ren vàng và hoa chắp vá, cậu cảm thấy kinh hãi, làm sao người đó lại có thể có khuôn mặt của Lee Sanghyuk?

Đôi mắt đó mở ra nhìn cậu, đám lông tơ mịn màng trên má khẽ lay động, lời nói vừa rơi xuống đã biến mất, em vẫn chưa ngủ sao?

Bóng tối bao trùm gần hết vẻ mặt của Jeong Jihoon. Ồ, sắp rồi. Tay nhanh hơn não, tay cậu sắp chạm vào trán Lee Sanghyuk, cuối cùng cậu chỉ vén chăn lên cho người đàn ông. Ngủ đi. Jeong Jihoon lại quay lại chỗ mình.

Mặc dù Jeong Jihoon muốn rời đi càng sớm càng tốt và có lẽ ban lãnh đạo cấp cao cũng muốn cậu rời đi càng sớm càng tốt, nhưng những thủ tục cần thiết vẫn phải được hoàn thành. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ chắc chắn muốn tự mình làm ầm ĩ lên, thà gây ra một chút ồn ào nghiêm trọng, để khẳng định danh tiếng của Liên minh Trung ương có liên quan đến nội bộ, để bọn họ tự nhiên rơi vào vòng xoáy của Liên minh Châu Á. Jeong Jihoon trong lòng cười lạnh, tiếng ồn mà họ tạo ra lớn hơn rất nhiều so với việc bí mật ghi lại thông tin giống như trò trẻ con.

Đếm súng đạn trước mặt Ôn Mẫn, máy truyền tin có còn hơn không, nhưng không thể mong đợi Jeong Jihoon dùng chiếc máy cổ lỗ sĩ đó để ghi âm, chỉ ghi âm một cách tượng trưng, bấm nhả vài nút cho có, ý định ban đầu là để đánh lừa. Lee Sanghyuk đã giúp cậu sửa lại hai lần, bổ sung thêm những chi tiết vừa đúng vừa sai. Sắp xếp chúng hợp lý và đưa chúng trở lại hộp giao hàng, thực sự là một sứ mệnh hòa bình. Jeong Jihoon thở dài.

Cấp trên không tiện xuất hiện, nên tổ chức tiệc tiễn cậu một cách hào phóng, thậm chí còn đưa cho cậu một tấm thiệp mời một cách đàng hoàng, Jeong Jihoon sờ vào tờ giấy mạ vàng và cười: Không cần đâu nhỉ? Một nhóm người xếp hàng trước cửa phòng anh không nói một lời, vẻ mặt cậu dần đanh lại: Tôi sẽ đến đúng giờ. Trước khi ra ngoài, cậu nhờ Lee Sanghyuk kiểm tra xem có thiếu sót gì không, trước khi đóng cửa, Jeong Jihoon nhìn lại và thấy Lee Sanghyuk có vẻ chán nản, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Khách sạn mang phong cách đô thị điển hình nhưng lại nằm trong một thành phố hoang vắng, xa khỏi sự sang trọng và uy nghiêm. Bên trong rộng rãi sáng sủa, trên cầu thang phù điêu tinh xảo và phức tạp, Jeong Jihoon đi theo người phục vụ bước vào trong, đi ngang qua bữa tiệc cocktail ở đại sảnh, cậu bỗng nhớ lại những gì Lee Sanghyuk nói tối qua. Hai người ước tính trọng lượng của số ma túy buôn lậu dựa trên sổ sách, Jeong Jihoon ngồi xổm trước máy tính xách tay và gõ dữ liệu. Lee Sanghyuk ngồi trước giường và phân tích: "Mỗi lực lượng vũ trang thông qua cấp quan chức quân sự và chính trị để mua cổ phần và nhận cổ tức, di chuyển từ các con đường quanh thành phố, thị trấn đến vùng núi, rừng rậm, giao thông bất tiện."

Ở vùng đất đầy dục vọng và tiền bạc, những làn sóng tội lỗi xanh cuồn cuộn trên dòng sông vươn xa, Jeong Jihoon thở dài: lòng người thật đáng sợ. Không... Lee Sanghyuk đính chính, nghèo đói và lạc hậu là căn nguyên.

Ai sẽ phản đối việc có quá nhiều vàng? Lương thực sẽ thối nát, nô lệ rồi sẽ chết, chỉ có tiền bạc kho báu là không bao giờ hư hỏng.

Cả bữa tiệc chỉ thấy một bong bóng khổng lồ của đạo đức giả, một sự bắt chước nghèo nàn và trống rỗng. Jeong Jihoon không hề biết rằng mình sẽ được cung kính mời vào phòng riêng sang trọng và phục vụ rượu sâm panh, cậu đẩy cánh cửa gỗ chạm khắc nặng nề ra và chợt hiểu ra sự im lặng của Lee Sanghyuk trong giây lát, e rằng chuyến này về anh phải cúng thất tuần* cậu.

*thất tuần: nghi lễ trong đám tang, cúng 7 ngày sau khi mất

Trong phòng có một bàn đầy người mặc vest đen chỉnh tề, Ôn Mẫn là người đứng gần cậu nhất, nụ cười có chút cứng ngắc. Jeong Jihoon bất lực nhún vai: "Tôi lẽ ra phải đoán ra, mấy người cũng chẳng quan tâm nhiều đến thái độ của chính quyền trung ương cho lắm."

"So với Liên minh Trung ương cao cao tại thượng, có lẽ những người ở cạnh chúng ta đáng tin cậy hơn." Ôn Mẫn vẫn có vẻ chân thành.

"Xin thứ lỗi vì ngắt lời." Jeong Jihoon giơ tay lên, "Nếu muốn giết tôi, tại sao lúc đó lại cho phép tôi nhập cảnh?"

"Kỳ thật ngay từ đầu chúng tôi cũng không muốn xuống tay với cậu." Ôn Mẫn đeo súng lên hông, nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi hơn mình rất nhiều trước mặt: "Chỉ là trong phòng thí nghiệm nảy sinh chút vấn đề."

Jeong Jihoon nhẹ nhàng mỉm cười: "Địa vị của anh có lẽ cao hơn tôi nghĩ."

Một giây tiếp theo, cậu cảm thấy đầu gối đau dữ dội, buộc Jeong Jihoon phải quỳ xuống, cơn đau từ cú đá khiến tầm nhìn của cậu trở nên tối đen, khẩu súng lại chĩa vào sau đầu cậu, và một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu: "Đúng vậy, mày sắp chết rồi." Giọng nói của anh ấy hoàn toàn khác với Ôn Mẫn ngày xưa.

"Các sĩ quan quân đội cấp cao đã vào cuộc, sẵn sàng hạ thấp nhân phẩm để làm tài xế cho tôi. Xem ra tôi không có cơ hội chiến thắng rồi."

Ôn Mẫn mím chặt môi: "Mày thật sự không biết sao?"

Trong phòng yên tĩnh, đôi bông tai vàng rơi xuống đĩa đồng phát ra âm thanh chói tai, một giây tiếp theo, đầu Ôn Mẫn bị viên đạn bắn ngửa ra sau, máu bắn lên một bên mặt của Jeong Jihoon, ấm nóng và nhớp nháp. Những người khác đột nhiên giật mình trước diễn biến đột ngột, chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã tóm lấy Jeong Jihoon, hai người nhảy qua đám đông và nhảy từ cửa sổ xuống, không ai để ý đến thân hình run rẩy sắp chết trên sàn.

May mắn thay, đó là tầng hai - sau khi lăn lộn đứng dậy, phía sau vang lên rải rác tiếng súng, Jeong Jihoon đi theo Lee Sanghyuk chạy dọc theo đại lộ, ô tô đỗ ngay đầu ngõ, Lee Sanghyuk ném cậu vào ghế phụ với vẻ mặt lạnh lùng: "Suýt nữa thì em đã chết rồi, có biết không hả?"

Jeong Jihoon đang lấy khăn ướt ra, chuẩn bị lau vết máu trên mặt, nghe vậy, cậu sửng sốt, trả lời giống như hôm đó: "Em biết mà."

"Máy bay đã tạm dừng lại." Lee Sanghyuk vừa tóm tắt vừa lái xe ra ngoài. Jeong Jihoon rời đi không lâu, đội ở cửa rút lui và nói chuyện với nhau: Nếu anh ta tự sát thì sao? Lee Sanghyuk cảm thấy trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, anh chọn chiếc xe có tốt nhất trong gara khách sạn, dỡ biển số ra, chỉ cần chậm mười phút thôi, có thể người nằm trên sàn đang là Jeong Jihoon.

Kẻ vừa thoát chết trong gang tấc quay lại, đếm hành lý ở ghế sau, không bỏ sót thứ gì và nói lời cảm ơn.

"Anh xin lỗi." Lee Sanghyuk lần này dừng lại hồi lâu: "Vì anh mà em đã bị bọn chúng nhắm đến."

Jeong Jihoon hồi lâu không nói gì, cậu cũng không trách Lee Sanghyuk chút nào, mọi người đều muốn thoát khỏi nó càng sớm càng tốt: Lee Sanghyuk muốn thoát khỏi cơn ác mộng, và cậu thì muốn thoát khỏi nhiệm vụ, đáng tiếc lúc này không ai có thể trốn thoát. "Đã lún sâu thế này rồi, muốn thoát ra cũng không được." Cậu nhàn nhạt trả lời.

"Em đã gửi báo cáo khẩn cấp rồi. Trên danh nghĩa, bọn họ không có lý do gì để phản bội nhau trước, cho nên không có lý do gì để sử dụng trực thăng. Chúng ta sẽ đi dọc theo con đường đến khu vực trung tâm về phía nam." Jeong Jihoon mở quy hoạch tuyến đường, "Đi theo đường 1178, nếu may mắn chúng ta chỉ phải lái xe 800 km và có thể đến đó trong 12 giờ."

"Năm tiếng là đủ rồi." Lee Sanghyuk liếc nhìn gương chiếu hậu, nhấn ga xuống phía dưới, động cơ gầm rú như điên, kim đồng hồ run rẩy chỉ hai trăm.

Jeong Jihoon liếm lên vòm miệng tê dại, để an toàn, hai người đã tránh một số camera giám sát, nhanh chóng lái xe qua con đường cũ hoang vắng, sợi xích sắt rỉ sét rung lên, phát ra âm thanh va chạm nhức răng trước khi bị ném ra xa, giống như tiếng than khóc kéo dài rất lâu, trên mặt đất chỉ còn lại một vệt trắng phía sau xe, biến mất trong chốc lát.

Nhờ có Lee Sanghyuk, hai người đã đến được biên giới trước bình minh.

Càng đến gần cơ quan quản lý Trung ương, sự cô đơn khó tả trên nét mặt của Lee Sanghyuk càng lộ rõ. Jeong Jihoon không muốn coi đó là sự hèn nhát, thành thật mà nói, cậu đang đau đầu không biết phải giải thích thế nào với mấy lão già phía trên để cởi trói cho mối quan hệ của mình với Lee Sanghyuk. Tất nhiên cậu hiểu lý do khiến mình được Lee Sanghyuk tiếp cận và giải cứu: cậu là sự lựa chọn hợp lý duy nhất của Lee Sanghyuk trong tình huống này.

Khi Lee Sanghyuk gặp xui rủi, anh cư xử nhẫn nại và kiềm chế hơn bất cứ ai mà Jeong Jihoon từng thấy, điều này có thể hoàn toàn khác với những gì sâu thẳm trong anh. Với Lee Sanghyuk, sự tức giận và buồn bã giống như cơn mưa không thể làm ướt cánh chim. Cảm xúc dao động và hỗn loạn tượng trưng cho sức sống. Là một con người trong sáng, tại sao toàn thân anh luôn bị bao phủ trong nỗi buồn không lối thoát? Thì ra anh cũng có lúc cảm nhận được sự mênh mông mù mịt sao?

Nếu người thực hiện nhiệm vụ không phải là Jeong Jihoon thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu Lee Sanghyuk mở một cửa sổ khác vào đêm đó? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không sống sót thoát ra khỏi vòng vây của địch? Có tiếc vì Lee Sanghyuk vẫn còn sống không? Có muốn thay thế anh ta và trở thành vị tướng quân tiếp theo không? Có phải bị ràng buộc với anh ấy ngay cả sau khi nhiệm vụ kết thúc không? Có bao giờ hối hận vì chưa thật sự yêu ai thì mọi chuyện đã kết thúc không?

Với tất cả những điều này và rất nhiều câu hỏi giống như một con dao mổ sắc bén đang mổ xẻ Jeong Jihoon, hầu hết những câu hỏi đó có lẽ cậu đã có câu trả lời, nhưng liệu Lee Sanghyuk có muốn bị ràng buộc với cậu không? Mùi cỏ cây khắp núi non đồng bằng lọt qua cửa sổ ô tô hạ xuống. Nghĩ lại thật tuyệt vời: ở bên người mà ai cũng yêu thương ngưỡng mộ - không phải là một nhà tù lộng lẫy sao. Jeong Jihoon biết rằng Lee Sanghyuk không bao giờ hối hận về điều đó, nhưng cậu thực sự không chắc chắn rằng mình luôn có thể đưa ra câu trả lời tốt nhất.

Ép bản thân vào khuôn khổ của hai tiếng "hoàn hảo", cuối cùng thứ hiển hiện trước mặt Lee Sanghyuk chính là sự ngu ngốc của chính anh: do dự là đáng khinh trước sự táo bạo, yếu đuối là đáng khinh trước sự mạnh mẽ, ý đồ xấu xa của bản thân lộ rõ, những kẻ kiêu ngạo giỏi kiểm soát thực ra lại thấy dễ bị hạ gục, và đôi khi sự không hoàn hảo lại là một loại ưu việt. Jeong Jihoon chế nhạo quan điểm này, nhưng cậu không thể bỏ qua vẻ mặt đau đớn khi nhìn Lee Sanghyuk, như thể cậu đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó chói lóa.

Jeong Jihoon đã nhiều lần nhìn thấy anh ngơ ngác trước gương, chuyển đổi giới tính là một loại tra tấn bên ngoài, lấy đi xương và moi da thịt của anh, đây không phải là nỗi đau có thể được phép tồn tại một cách hợp pháp. Nhiều người như Lee Sanghyuk, cho rằng làm việc chăm chỉ không thể giết chết bản thân được, vậy thì làm gì có lí do gì để mà dừng lại. Jeong Jihoon hoàn toàn hiểu rằng dù cho bắt đầu từ tình huống xấu nhất, bất kể đi theo hướng nào thì chắc chắn nó cũng sẽ tốt lên.

Ánh nắng ban mai đan xen chiếu sáng qua cửa xe. Bài hát buổi sáng cố định của trại quân sự vang lên bên tai: Rachmaninoff Prelude, Op. 23-5, Ashkenazy. Cao trào vẫn chưa đến. Không ai biết đây có phải là đích đến hay không nên Jeong Jihoon không dám đi tiếp. Lee Sanghyuk thở dài một hơi, quay đầu nhìn người ngồi ở ghế phụ, hai mắt đỏ hoe, giống như sắp đưa ra một tuyên bố hồi hương quan trọng, Jeong Jihoon gần như ngừng thở-

"Anh biết đánh bài này đấy." Lee Sanghyuk mỉm cười.

Được rồi, được rồi. Jeong Jihoon sắp bị choáng ngợp trong cái ánh sáng như vậy.

Hãy cùng nhau kết thúc cuộc hành trình ngắn ngủi này nhé. Lee Sanghyuk nhìn thẳng vào đôi mắt dò xét đó, lộ ra sự thật khó nói ra, ngay cả sau khi được giải quyết nhanh chóng, nó vẫn như vũng nước đọng không đáy. Máu lạnh là phẩm chất cốt lõi của họ. Tuy nhiên, Lee Sanghyuk là người bị cô lập và bất lực, nhưng anh chắc chắn không phải là thú cưng bị thuần hóa. Đối với anh lúc này, không có gì để xin xỏ chính là tài sản lớn nhất, sự hiểu biết ngầm giữa họ được rèn giũa trong một khoảng thời gian ngắn: Chúng ta nên nói lời tạm biệt ở đây rồi.

"Thành thật mà nói, không phải là em không thể hiểu anh ấy, tuy chỉ là một chút thôi-"

Son Siwoo đang trò chuyện trong phòng trà, Jeong Jihoon quay lại đội và giao việc nặng nề hơn trước. Lee Sanghyuk bị chuyển về nơi giám sát của trung ương: trên danh nghĩa thôi nhưng thực tế không khác gì bị giam giữ.

Vị Đô đốc trở về từ cõi chết, khung cảnh hỗn loạn, lặn lộn trong sự đồi trụy sa ngã và tiền bạc, trải mùa xuân bồn chồn và bối rối nhất ở xứ lạ. Jeong Jihoon rối như tơ vò quay về còn bị cấp trên tra hỏi lần nữa, việc đánh dấu của Lee Sanghyuk là như nào? Sau khi nộp thêm vài báo cáo, toàn bộ câu chuyện đã rõ ràng, động cơ cũng rõ ràng, Son Siwoo mang trái cây tươi và donut mới ra lò đến gặp cậu: "Nói thật đi, nói cho anh biết, em thực sự tự nguyện à?"

Jeong Jihoon ngồi trên ghế và im lặng nhét bánh vào miệng. Lee Sanghyuk đang bị giám sát, phản ứng của Jeong Jihhoon rất kỳ lạ, với Son Siwoo mà nói, có lẽ anh ấy hiểu Jeong Jihoon đang nghĩ gì, có lẽ đúng là chỉ "một chút" như cậu nói. Nếu Lee Sanghyuk vẫn là alpha, và Jeong Jihoon bất ngờ xuất hiện vào thời điểm đó, trở thành cái cọc duy nhất có thể bám lên, nghĩ thôi đã thấy sợ. Tuy nhiên, sự thật lại càng gây sốc hơn, anh ta thậm chí còn biến thành omega, Jeong Jihoon vì cục diện chung mà phải phối hợp với anh ta, khiến lòng tự trọng vốn đã trống rỗng của em trai yêu quý của anh lại bị lãng phí một cách vô ích.

Son Siwoo ngồi ở mép giường, trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt như vậy khiến Jeong Jihoon sợ hãi, theo bản năng muốn chạy trốn, Son Siwoo đột nhiên đứng dậy, vỗ mạnh vào vai cậu: "Nói không chừng là vậy đó!"

Nói không chừng cái khỉ gì cơ! Jeong Jihoon càng cảm thấy sợ hãi hơn, tim gan phèo phổi như rụng rời hết bởi cú đánh bất ngờ. Vài ngày sau, cậu được cấp trên gọi đến thăm Lee Sanghyuk, cậu rúc vào chăn nó tôi không đi, đầu bên kia điện thoại chẳng hề có chút căng thẳng nào, giống như một người lớn đang bao dung một đứa trẻ ngây thơ: "Chúng tôi đang thông báo cho cậu, không phải là đang hỏi ý kiến ​​​​của cậu."

Người đón cậu đã nhuộm trắng đầu, Moon Hyeonjoon bị cái nhìn của cậu làm cho xấu hổ, chỉ vào đỉnh đầu mình: "Em thua cược." Jeong Jihoon không nói gì, tốt nhất là không phải Lee Sanghyuk sống sót trở về nhuộm cái màu trắng xóa này. Cậu đã không đến dự lễ tưởng niệm đó, giờ nghĩ lại, dùng cái phương thức cô đơn lạnh lẽo này để tưởng nhớ một ai đó đã rời xa cuộc sống, một đám tang hoàn hảo không chỉ chôn cất thi thể người chết mà còn thổi bay đi cảm xúc của người sống. Cậu nhìn vào khuôn mặt của Lee Sanghyuk, Jeong Jihoon sau đó nhận ra rằng bản thân trong quá khứ chưa bao giờ cảm thấy Lee Sanghyuk đã chết.

Dù là thân thiết hay xa lạ thì đó cũng chỉ là một mùa xuân, nơi cơ hội và sự trùng hợp chồng chéo lên nhau quá nhiều, và cũng chỉ là một sự gián đoạn ngắn ngủi. Moon Hyeonjoon không biết bọn họ ban đêm đã phóng xe điên cuồng trên đường, nếu cậu ở đó, chắc chắn sẽ hiểu được vẻ mặt cô đơn khó tả của Jeong Jihoon.

____________________________________

Còn 2 chap nữa thui mà cũng dài dài chừng này nè

Xưng hô thì đều là wo-ni nên tui cũng chẳng bt để nnao nên tui dịch láo theo tuổi tác ngoài đời đấy, ko bt mức độ thân thiết nnao nữa TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro