Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sanghyeok gọi điện cho đối tác của mình, hiện tại anh cảm thấy hơi quá sức, may mắn là phần lớn các dự án đã được lên kế hoạch hoàn tất.

Khi được hỏi về tình hình gần đây, đầu dây bên kia dừng lại một lúc, cân nhắc rồi mới lên tiếng:

"Hiện nay trên thị trường xuất hiện các sản phẩm tương tự của chúng ta, bắt chước thương hiệu và bao bì của chúng ta, chủ yếu là sản phẩm của chúng ta hiện đang trong giai đoạn quảng bá..."

Lee Sanghyeok hiểu ý cậu ta, "Làm vậy có thể khiến dư luận hiểu lầm, sản phẩm này mà có vấn đề thì danh tiếng của chúng ta cũng bị ảnh hưởng."

"Phải kiện thôi."

"Vấn đề nan giải là họ dựa hơi công ty mẹ để phát triển, có chút tiếng tăm nhất định."

Lee Sanghyeok nghe cậu ta thở dài, "Hơn nữa có vài sản phẩm của họ và chúng ta cùng thời điểm phát hành, cứ thế này rất có thể người bị hiểu lầm là chúng ta."

"Vậy nên trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn thì giải quyết nó đi."

Lee Sanghyeok suy nghĩ một chút, "Cậu trước tiên thu thập tư liệu đi, bên luật sư để tôi liên hệ."

"Được."


Lee Minhyung sau khi họp xong liền gọi lại cho anh.

"Anh nhớ bạn trai em là dân luật mà."

"Đúng vậy."

"Có thể nhờ cậu ấy giúp không?"

Lee Minhyung suy nghĩ một chút, "Cậu ấy cách đây không lâu mới từ Pháp về, để e, hỏi cậu ấy giúp."

Lee Sanghyeok gật đầu, tiện thể hỏi thăm tình hình công ty,

Lee Minhyung tóm tắt một chút, trước khi cúp điện thoại không quên nhắc nhở anh một câu:

"À đúng rồi, bạn trai em thu phí rất đắt đấy."

"...."

"Cốc cốc—" Jeong Jihoon gõ cửa kính,

Lee Sanghyeok theo bản năng quay đầu lại,

Jeong Jihoon ra hiệu về phía bàn ăn có bát canh đã được múc sẵn, im lặng nói: "Em ra ngoài một lát."

Lee Sanghyeok gật đầu, vẫy tay chào cậu.


Jeong Jihoon lái xe thẳng đến bệnh viện ngoại ô, trước cửa phòng bệnh đặc biệt nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm hút thuốc.

"Đừng hút thuốc trong bệnh viện." Cậu bị sặc khói, lên tiếng nhắc nhở.

"Con có biết người bên trong là ai không?"

Xã hội này đâu đâu cũng giống nhau, Jeong Jihoon không rõ chuyện cụ thể.

"Con trai út của Phó Thị trưởng."

Jeong Jihoon im lặng hồi lâu, "Người như vậy..."

Người bên kia cười lạnh một tiếng: "Có lẽ là thân bất do kỷ, có được thứ gì thì phải trả giá thứ đó, nếu không thì thật không công bằng."

Câu nói này nghe quen tai, Jeong Jihoon không khỏi rùng mình, "Ông nội cũng từng nói câu này."

"Là ông ấy dạy cho chú, chẳng phải con cũng đang dùng hành động để chứng minh sao?"

Jeong Jihoon rất muốn mở miệng giải thích, tôi không giống vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.

Cũng giống như trước khi Jeong Jihoon ra khỏi cửa, chỉ cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời như mọi ngày,

Lại không ngờ rằng sẽ không thể nào quay trở lại được nữa.


Bae Seungwoong nói không sai, Omega trong thời kỳ đặc biệt không thể rời xa Alpha đã đánh dấu mình, vì vậy Lee Sanghyeok sẽ vô thức thể hiện sự thân mật nhiều hơn so với trước đây.

Trong khoảng thời gian này, nhiều đặc điểm hơn trên cơ thể Omega cũng sẽ dần dần biểu hiện ra, buồn ngủ và nhạy cảm đa nghi là một mặt, biểu hiện rõ ràng hơn ở Lee Sanghyeok là khứu giác.

Vì vậy, anh có thể ngửi thấy mùi hoa đang lặng lẽ nở rộ ở sân sau, sẽ cau mày vì mùi hương khó chịu.

Một phần là do tổn thương tuyến thể khiến Lee Sanghyeok có phần mơ hồ về mùi hương tin tức tố, có lẽ là do bác sĩ từng nói "khả năng cao là không thể hồi phục", vậy nên Lee Sanghyeok coi sự khó chịu về tâm lý này là phản ứng phụ của thai kỳ.

Tác dụng chính của miếng dán ức chế nghiêng về việc ức chế sự dẫn dụ trong thời kỳ động dục, đối với AO đã hoàn thành đánh dấu, tác dụng ngăn chặn mùi hương sẽ không rõ ràng.

Không biết nên xem là chuyện xui hay chuyện hên, bởi vì sinh mệnh đột ngột giáng xuống này, một phần chức năng tuyến thể đã khôi phục bình thường, nhưng lại đẩy hắn vào một vực sâu khác.

Nghi ngờ của Jeong Jihoon là có lý do, phản ứng bài xích theo bản năng của Lee Sanghyeok không phải là ảo giác của cậu.

Lee Sanghyeok liên tục bị kinh hãi ở nơi cậu không nhìn thấy, cho đến khi mùi hương dường như ngày càng rõ ràng, cậu đột nhiên như bị bóp nghẹt cổ họng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Ác mộng năm xưa lại một lần nữa giáng xuống người cậu, giày vò cậu hết lần này đến lần khác bên bờ vực thẳm của cảm xúc.



Jeong Jihoon từ bệnh viện trở về, vì Lee Sanghyeok không thích mùi thuốc khử trùng nên cậu tắm rửa sạch sẽ rồi mới vào phòng ngủ.

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa vì sợ đánh thức đối phương, Lee Sanghyeok gần đây giấc ngủ không được đều đặn, cơ thể gầy yếu đi rất nhiều, luôn nói không muốn ăn.

Jeong Jihoon đưa tay che đèn điện thoại, vén chăn nằm xuống bên cạnh anh.

Cậu có hơi mệt mỏi, tham gia vào vụ giao dịch tuyến thể phi pháp này, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả xấu nhất, nhưng vẫn không nhịn được tim đập chân run.

Toàn bộ tài liệu tổng hợp đều được khóa trong két sắt, cậu sợ thời cơ đến quá nhanh, lại sợ thời cơ đến quá muộn.

Cậu khẽ thở dài bên cạnh Lee Sanghyeok, luôn ước gì thời gian đừng trôi về phía trước, cũng đừng chảy ngược về sau.

Ngủ đến nửa mê nửa tỉnh, một vật lạnh lẽo áp vào cổ, Jeong Jihoon theo bản năng đưa tay sờ, đó là một con dao.

Dao gọt hoa quả không thể nào xuất hiện trong phòng ngủ, Jeong Jihoon theo bản năng mở mắt ra muốn nắm lấy tay Lee Sanghyeok, nhưng mũi dao lại gần yết hầu hơn một chút.

Lee Sanghyeok như một đóa hồng bị cắt cành, ngày càng héo úa.

Jeong Jihoon bị màn đêm đen đặc che khuất tầm nhìn, không thể nhìn rõ mặt người đối diện, chỉ cảm thấy đối phương như đang dựa vào chính sự tuyệt vọng, tay anh lạnh toát, nhưng lại vững vàng một cách kỳ lạ.

Jeong Jihoon chỉ có vài giây để phản ứng, cậu mơ hồ đoán được kết cục của chính mình, nhưng khi ngày này thực sự đến, dường như nó cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Bóng đêm chỉ khiến người ta càng thêm tỉnh táo, vì vậy Lee Sanghyeok bừng tỉnh khỏi cơn kinh hoàng và đau đớn.

"Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu chỉ cần trả lời có hay không."

Lưỡi dao sắc bén kề sát cổ cậu, có thể dễ dàng cắt đứt mọi yếu đuối của cậu.

"Là cậu sao?"

Anh gần như tự hành hạ chính mình mà vạch vết thương ra: "Đêm hôm đó, là cậu sao?"

Jeong Jihoon bất lực khẽ động đậy ngón tay, không giữ được anh, cũng chẳng thể giữ lấy chính mình.

Anh nhớ tất cả mọi thứ rõ ràng đến vậy, không khí lạnh lẽo hệt như cơn mưa đêm đó, Jeong Jihoon cúi đầu, phát hiện trên người mình toàn là máu, thứ máu không thể nào gột rửa sạch sẽ.

"Phải."

Jeong Jihoon đưa tay nắm lấy lưỡi dao sắc lạnh, cơn mưa cuối cùng cũng trút xuống:

"Là em."


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro