5. một phần của thế giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" hôm qua thế nào? " Jihoon nghiêng đầu hỏi chuyện.

Ryu minseok có vẻ chưa rõ cậu bạn đang nói đến điều gì, mặt hơi ngờ nghệch đáp lại.

" Là sao? Mà nãy mày đi đâu thế "

" Tao có chút việc riêng... ý là hôm qua hẹn hò thế nào  "

" Àa hiểu! Bọn tao yêu rồi " nó vui vẻ khoe chiến tích.

Jeong Jihoon chỉ cười mà gửi đến bạn mình lời chúc như cách người ta vẫn thường làm, nhìn mối tình vừa chớm nở. Cậu thừa nhận bản thân ganh tị đến điên lên, nghĩ đến lần gặp mặt mới đây, cách anh thể hiện, lời anh nói. Nó như một loại dao sắt bén đội lốt miệng lưỡi mà đâm thẳng vào tim.

Đang tự hỏi liệu mình trong mắt anh là gì? Công cụ thoả mãn thú vui thôi sao? Thích thì thân thiết còn không sẽ vứt đi như món đồ đã qua sử dụng.

Hôm đó Jihoon xin về sớm hơn mọi khi 2 giờ đồng hồ, không ai hiểu cậu bận bịu việc gì, nhưng cũng không ai đứng ra hỏi chuyện. Đoạn đường vào lúc 10 giờ 25 phút sáng vắng vẻ hơn cậu nghĩ, Jihoon men theo trí nhớ để cuốc bộ về nhà trong tình trạng mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần.

Nhìn quanh là một khu vực vắng người, có vẻ người lớn cũng không ai rảnh rỗi đến độ đi ngắm cảnh dạo chơi đâu. Jihoon cố đưa mắt tìm một trạm xe ngẫu nhiên để quay về khu mình sống, chuyến gần đây nhất vừa khỏi hành lúc 9 giờ, cậu không biết nó sẽ còn quay lại hay không, nhưng ngoài cách ngồi đợi thì không còn sự lựa chọn thực tế nào nữa.

Thế giới sống vội thật.

Jeong Jihoon tựa đầu ra sau thầm nghĩ ngợi, từng đợt gió đông thi nhau phả vào lớp da thịt hồng hào. Khí trời sắp tới vẫn luôn ảm đạm và u buồn như vậy.

Còn đâu những ngày lá vàng rơi ngập phố, giờ đây chỉ sót lại đống điêu tàn.

Đầu cậu đôi phút sẽ lại tê giật như muôn vàn lượng điện cao áp chạm vào, tầm nhìn mờ dần đi như bị sương mù vây lấy. Cả người nóng rang lên dù đang ở trong một khí trời lạnh băng, không cần nghĩ quá nhiều, cậu chính xác là bị cảm rồi, loại bệnh này ở mùa đông không hiếm, nhưng cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Jeong Jihoon nhìn vào lòng bàn tay trống trải, vô thức nắm chặt lại rồi cấu mạnh hòng khiến bản thân tỉnh táo hơn. Để cơn đau từ tay làm mờ đi sự mệt mỏi của bệnh tật, tự lừa gạt chính mình như vậy không phải cách hay đâu...cậu hiểu rõ, nhưng với tình cảnh này ai sẽ rộng lượng đứng ra giúp đỡ một người lạ mặt chứ? Tệ hơn là...còn chẳng có nổi bóng dáng người nào xung quanh nữa.

Lâu dần mọi thứ có vẻ không khá hơn, cậu chẳng đợi được đến khi xe tới nữa. Từng bước chân lững thững mang theo nó là sức nặng của hàng vạn nỗi đau. Gót chân vương theo từng hạt tuyết, làn đường trắng xóa ôm lấy sự nặng nề đến khi tiêu cực vơi đi. Đến một điểm nhất định khi cơ thể không còn chống chọi lại thời gian.

Jihoon ngã xuống.

-*-

Lúc sau, cậu bị đánh thức bởi tiếng người tấp nập tới lui. Phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là nhìn một vòng xung quanh xem còn kẻ nào khác không.

" Anh gọi bác sĩ nhé? "

Dù có là ngàn lần cậu sẽ không mong người ấy lại là Lee Sanghyeok.

" Không cần đâu, em ổn "

" Sao lại thành ra như vậy? Anh tưởng em xin về là muốn tránh mặt anh cơ mà?"

" Không phải, em thấy mệt nên về trước..."

Sanghyeok thôi không nói tiếp, anh quay người rót một cốc nước ấm cho bệnh nhân. Jeong Jihoon vẫn thắc mắc không ít về sự xuất hiện này.

" Sao anh lại ở đây? "

" Không phải em lưu số anh ở mục khẩn cấp à? Có người gọi và bảo anh tới bảo lãnh em."

" Và? Anh tới thật đó hả "

" Mạng người quan trọng mà "

" Anh sợ người ta nói nhân viên của anh làm việc suýt thì chết trên đường vì bệnh nên mới vậy hả? "

" Mạng người ý nói là em "

Em quan trọng.

Jeong Jihoon một mặt lạnh tanh nhìn anh từ trên xuống, tặc lưỡi một tiếng rồi đưa lớp chăn mềm đang trùm cho người kia.

" Cảm ơn nhưng không cần đâu "

" Anh không muốn nằm ở vị trí của em thì đắp đi, bác sĩ không rảnh chăm sóc 2 bệnh nhân cùng một lúc."

Sanghyeok hiểu ý, anh nhận lấy tấm chăn rồi ôm vào lòng chứ không định sẽ làm y như lời dặn trước đó. Jihoon không ép anh, cậu bất lực nhìn vào vẻ ngang bướng ấy, ngoại trừ vấn đề tuổi tác. Cậu tự hỏi Lee Sanghyeok ra dáng đàn anh ở điểm nào?

" Nếu anh không thích có thể đi về, lát nữa ổn hơn em sẽ tự mình xuất viện. Cảm ơn anh..."

" Cảm ơn? Vì điều gì? "

" Cảm ơn vì tất cả "

Vì hình ảnh một Lee Sanghyeok thân thuộc ở quá khứ, vì đã cho trái tim biết yêu một người đến điên dại là thế nào. Và vì hiện tại đã gặp lại ở một phiên bản hoàn toàn khác.

" Ừm...anh cũng cảm ơn em vì đã xuất hiện."

Jeong Jihoon không kiềm được, cậu dùng tất cả can đảm gom góp bấy lâu để đổi lấy một cái ôm mà suốt 13 năm mong ngóng, chẳng biết là bao đêm mơ hay ngày trông đợi. Sanghyeok không đẩy người nọ ra, anh lặng im mặc cho lực siết ngày càng lớn.

" Mong rằng sau này, lúc em vượt ngưỡng 80 tuổi. Vẫn có thể nhìn thấy anh..."

" Nếu lỡ anh không sống đến chừng ấy?"

" Em sẽ đi cùng anh "

" Nhưng anh không muốn, đừng vì một người mà bỏ lỡ tất cả. Thế giới của em không phải anh, anh cũng vậy."

" Ừm, thế giới của em không phải anh. Nhưng anh là một phần của thế giới."

-*-

Cho đến khi mỗi người mối ngã.

Đến khi Lee Sanghyeok gửi lời tạm biệt người em vào ngọn gió thì cũng trở về với lối đi lẻ bóng của riêng mình. Cả ngày rong đuổi cùng những nghĩ suy về Jeong Jihoon, anh không biết thời gian đã vội vã kết thúc một ngày nhanh đến vậy. Không còn là ánh dương mộng mơ báo hiệu khi chiều tà đã đến, mùa đông tẻ nhạt dùng sắc trời âm u khi đêm đen vừa về.

" Sanghyeok hyung " giọng nói hớt hải từ xa xăm truyền đến.

Jeong Jihoon sao còn chưa chịu về?

" Em vẫn còn bệnh mà? Sao nói có người đón giờ lại chạy tới đây?"

" Để giữ lời hứa, hôm nay em vẫn chưa tặng anh bó hoa nào mà."

Sanghyeok nhìn vào cành tulip trắng tựa hạt tuyết ngày đông, anh bất giấc cười thành tiếng.

" Em thật sự nghiêm túc đấy à? Tôi tưởng đó là câu nói đùa? "

" Chỉ cần là anh, em sẽ nghiêm túc đến cùng."

Tính cả tình cảm chôn sâu suốt nhiều năm dài.

Không để Lee Sanghyeok kịp phản bác, cậu đã rời đi rồi. Lần này anh tận mắt trông thấy Jihoon leo lên một chiếc xe hơi, lo lắng trong lòng cũng nhẹ đi phân nửa. Quay lại nhìn vào bó tulip, đến tận bây giờ vẫn không hiểu tại sao lại là loại hoa này, người khô khan như anh cũng không có ý định sẽ nghiêm cứu sâu hơn về ý nghĩa của từng loài hoa như Jeong Jihoon, cậu là người lãng mạn mà.

" Thì ra là tặng người ấy, hèn gì một hai đòi tao mua cho bằng được." Ryu minseok lên tiếng.

Lee Minhyung nhìn lên kính chiếu hậu bên trong xe, cậu trai khẽ cười rồi cất lời.

" Jihoon hyung! "

" Hửm? "

" Sanghyeokie, anh ấy không giỏi bộc lộ cảm xúc đâu, nhất là trong tình yêu. Nên mong anh chịu khó chút và hứa là đừng trêu đùa anh ấy nhé? "

" Ừm, hứa với em. Minhyung cũng chăm sóc bạn anh cho tốt vào "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro