Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#18

Đến nơi, cuộc gặp gỡ diễn ra hết sức ngột ngạt. Một ông già 70 tuổi bước xuống từ chiếc xe sang trọng. Ông từng bước đi vào quán trà cổ, nơi này đã tồn tại suốt hơn mười năm nay.

Nhất Nam ngồi ở gần cửa ra vào nhất, anh vẫn giữ một thái độ lạnh nhạt cất lời.

"Lâu lắm không gặp ông, Nhất Khâm!"

Ông thở dài, nếp nhăn xếp lại "Con vẫn vô lễ như thế, dám gọi thẳng tên ông."

Anh kéo lên một điệu cười, đẩy về phía ông một tách trà nóng hổi.

"Tôi không phải cháu trai của ông! Nếu có việc gì thì ông mau nói, tránh để tôi mất kiên nhẫn."

"Chuyện con bị đình chỉ dạy học ông đã biết. Hy vọng... con hãy suy nghĩ quay về nơi con vốn thuộc về."

Nhất Nam đặt tách trà mình hống dở xuống bàn bằng một lực mạnh khiến phát ra thành tiếng lớn. Anh trầm giọng đáp "Tôi không có nhu cầu! Phiền ông tìm người thích hợp hơn!"

Nhất Nam đứng dậy định rằng sẽ rời khỏi đây thì ông nhanh chóng đưa tay muốn với lại, giọng nói khẩn khoản cất lên.

"Bố con đang nằm viện, mong con có thể quay về..."

Anh quay ra, ánh mắt đầy sự căm phẫn hướng về phía ông, bàn tay siết chặt lại giận dữ. Ông ta có nằm viện ốm chết thì cũng đâu có sao. Bản thân chưa nuôi anh được ngày nào thì chẳng có quyền gì đặt niềm mong mỏi lên người anh cả.

"Ông nên nhớ... Mẹ tôi tại sao lại chết?"

Dứt câu, anh bỏ đi thật nhanh. Kí ức đã xếp gọn vào một góc đến chính bản thân anh còn chẳng muốn khơi lại, tất cả chỉ toàn những kí ức đau lòng...

Ông ngồi thẫn thờ nắm chặt lấy cây gậy, khóe mắt ông có chút lệ. Đã rất nhiều năm trôi qua, dường như nỗi căm ghét gia đình đối với Nhất Nam vẫn không chút nguôi ngoai. Đến tận giây phút gần đất xa trời này, một ông lão như ông mới hiểu cảm giác muốn nhìn con cháu gia đình hoà thuận vui vẻ lại khó khăn đến vậy.

"Anh Chu, có phải tất cả... Do tôi không?"

Thư kí cạnh ông im lặng. Sóng gió của gia đình ông anh đã chứng kiến toàn bộ. Từ khi Nhất Khiêm còn trẻ, màu tóc đen nhánh đến lúc ông già đi trên đầu bạc phơ, dường như là thư kí Chu luôn bên cạnh.

Mọi người trong gia đình họ giằng xé nhau, muốn đứng vững trong dòng tộc để có thể thừa kế tài sản. Tài sản quan trọng nhất là công ty đã đứng vững top đầu trong thị trường bất động sản cả nước suốt mười mấy năm. Nếu như Nhất Khiêm không thể khiến Nhất Nam trở về thừa kế vị trí quan trọng đó thì ắt hẳn sẽ có rất nhiều người nhăm nhe chiếm làm của riêng.

...

Nhất Nam trở về nhà, anh liền thấy Yên Nhi đang cặm cụi trong bếp. Từ phía sau, bàn tay len lỏi ôm trọn eo cô, anh tựa đầu lên vai cô, mệt mỏi.

"Sao thế?"

"Nhớ em..."

Yên Nhi cười nhẹ, một phần vui, một phần lo lắng. Nhưng cảm giác khi anh ôm cô lại rất nhẹ nhàng kèm chút mệt mỏi. Cô chưa bao giờ nấu cho anh được một bữa cơm ngon, chưa bao giờ dọn dẹp nhà cửa, chưa bao giờ chờ anh về. Hôm nay thì cô đã hưởng toàn bộ combo đấy! Đúng là... suốt khoảng thời gian qua Nhất Nam thực sự đã chịu đựng rất tốt.

Sống trong căn nhà to, cô dọn mệt muốn chết, nấu cơm chẳng phải sở trường của cô nên tốn rất nhiều thời gian.

"Phập" máu từ tay Yên Nhi chảy ra. Nhất Nam nhìn thấy như vậy anh hốt hoảng, mau chóng ngậm lấy ngón tay cô, liếm sạch vết máu.

"Nghĩ cái gì mà cắt vào tay vậy?"

"Em không nghĩ gì hết." Cô cũng khá hoảng hốt, đến nỗi tim cô đập loạn xạ vì sợ.

Nhất Nam quay đi, để cô ngồi xuống ghế, sau đó nắm lấy tay cô băng bó vết thương. Anh im lặng một cách kì lạ, cô không hiểu chỉ biết làm theo.

Anh lại gần cô, nâng cằm Yên Nhi lên. Khóe môi anh khẽ cười. Nghĩ lại thì, sau đêm hôm đó Nhất Nam vẫn không thể nào dừng lại suy nghĩ của mình, trong đầu luôn xuất hiện gương mặt của cô khi ở dưới thân anh.

Nhất Nam kéo đầu cô về phía mình, áp môi lên môi cô, áp chế cả nhịp thở. Yên Nhi bám lấy áo anh nắm chặt, lồng ngực như tê cứng.

"Ưm... Ư..."

Anh cuốn lấy lưỡi cô, bàn tay siết chặt eo cô kéo sát vào người.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên. Sự phấn khích của anh bị cắt ngang. Anh thả cô ra, Yên Nhi vội chạy đi đóng cửa rồi tắt bếp. May mà cô kịp thời nhớ đến, không thì lại cháy rụi cả nhà bếp.

"Alo..."

"Anh trúng tuyển, mai có thể đi làm!"

Yên Nhi đứng bên mà mừng rỡ nhe răng cười. Còn anh mặt vẫn lạnh như tiền. Cảm giác của anh bây giờ rất hụt hẫng vì cú điện thoại này phá vỡ bầu không khí. Nhìn sang Yên Nhi, Nhất Nam như nhìn thấy con cừu nhỏ béo bở, hiện tại chỉ có cô mới khiến tâm trạng anh vui hơn.

"Tiếp tục thôi! Em không nhớ cơ thể anh à?"

[Còn]

P/s : Giờ se update chăm chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro