chồng tôi lòng đen tối (kiều thê không dễ làm) 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Đẹp quá đi
Ánh trăng men theo gò má Ngự Tứ, biến gương mặt vốn góc cạnh của anh càng thêm cuốn hút mê người, vết thương ở thái dương không ảnh hưởng tí gì đến vẻ đẹp của anh, Cố Duyên có chút ngây dại. Nhìn từ góc độ này, người đàn ông này bình thường như thế, không có một điểm nào là đần độn.

Nhìn gương mặt sạch sẽ ngủ một cách yên tĩnh, thở nhẹ đều đều... cô đột nhiên cũng nhớ tới Phong Thanh, người đã từng yêu đến chết đi sống lại, sau đó lại bỏ mình mà đi kia.

Phong Thanh của cô cũng có gương mặt sạch sẽ, ngủ một cách yên tĩnh, cơ thể cường tráng.

Cô nhớ tới buổi tối Phong Thanh đến nhà cô, hôm đó cô đang đi học trên trường, ông nội gọi điện thoại vui vẻ nói cho cô biết, cô có anh trai.

Có anh trai? Khi vừa mới nghe nói như vậy, cô không rõ mình tức giận hay là thất vọng, cô biết người phụ nữ cha vẫn qua lại đã có một đứa con trai đi làm. Cô vẫn luôn ghét người phụ nữ kia, chán ghét người anh chưa bao giờ gặp mặt kia, vẫn luôn phản đối cha đưa hai mẹ con bà ta về nhà.

Cô không muốn chia sẻ cha mình với người khác, mặc dù đối phương đã là một người đàn ông bước ra xã hội rồi.

Nhưng cha lại lừa cô đưa người phụ nữ đó về nhà.

Cô không nhớ rõ lúc đó tức giận cỡ nào, chỉ nhớ là hôm đó vừa chạy ra khỏi trường thi sau kì thi cuối kỳ, cô chạy một mạch về nhà, vọt vào phòng ngủ của anh trai.

Phòng ngủ của anh trai có giường mới, bàn mới, tủ mới, khắp nơi đều là mùi gỗ mới của đồ dùng. Mà anh trai chỉ nằm trên chiếc giường lớn Simmons cao cấp nhắm mắt lại, yên tĩnh và thanh bình.

Gương mặt anh trai đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào nhưng cũng nam tính hơn bất kỳ người đàn ông nào, mái tóc mềm mại, lông mày đen nhánh, sống mũi thẳng...

Cô rất không có tiền đồ, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt hút hồn...

Tất cả nằm ngoài dự tính của cô, cô vẫn luôn cho rằng người anh này có lẽ là một tên xấu xí, tầm nhìn hạn hẹp, ngày ngày híp đôi mắt nhỏ tính toán với mẹ mình làm sao có thể gả vào nhà họ Cố.

Khoảnh khắc đó, cô thậm chí đã quên luôn nỗi tức giận trong lòng.

Cô cứ ngơ ngác như vậy, đứng ngây ngô tại chỗ mà nhìn anh ấy, mãi đến khi anh ấy từ từ tỉnh lại, nhẹ nhàng nở một nụ cười ma mãnh với cô, chầm chậm mở miệng: "Hi, em gái, rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau rồi."

Giọng nói trầm gợi cảm mà dễ chịu, ngay cả đáy mắt cũng hàm chứa ý cười.

Anh trai đúng là vô cùng đẹp, mà vẻ đẹp này hôm nay cô lại có thể thấy được trên người một kẻ ngu si!

Cố Duyên không tự chủ được xích lại gần Ngự Tứ, mong nhìn rõ thêm một chút.

Nhìn anh cứ giống như nhìn anh trai Phong Thanh của cô.

Mà mỗi lần nhìn anh trai Phong Thanh của cô, cô lại trở nên không hề rụt rè, giống như lúc này.

Có lẽ bị người ta nhìn chằm chằm quá lâu, cậu hai nhà họ Ngự run run mí mắt rồi bỗng mở ra, trong màn đêm, ánh mắt kia khôn khéo sắc bén, sâu thẳm như giếng. Cố Duyên bị giật mình, cô lùi lại phía sau theo bản năng, nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt như vậy quá đỗi xa lạ với cô, qua một ngày ở chung như hình với bóng, ngoài nhìn thấy sự ngu si trong đôi mắt Ngự Tứ ra, Cố Duyên chưa từng thấy ánh mắt sắc bén như muốn giết người giống vậy?

Cô rùng mình một cái, lúc này ánh mắt Ngự Tứ lại thay đổi, biểu cảm chậm chạp, lộ ra nụ cười kiểu lấy lòng của anh: "Chị Cố, vì sao chị lại đè lên người em? Vừa rồi em có quấy rầy chị nghỉ ngơi sao?"

Đây mới là đồ ngốc cô quen thuộc!

"Đúng vậy... cậu ngáy to quá, còn ngáy nữa sẽ bịt mũi cậu lại." Cố Duyên bỏ lại câu này rồi xoay người kéo chăn bông đắp qua đỉnh đầu.

Chương 12: Ai kéo tôi_
Gương mặt vùi dưới chăn đã nóng ran lên.

Ngự Tứ hít mũi một cái, gật đầu cam đoan sẽ không ngáy to nữa.

Cố Duyên vẫn mất ngủ đến hơn ba giờ mới ngủ được, hôm sau tỉnh dậy vẫn chỉ có một mình cô như trước, cô nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian ăn sáng nhà họ Ngự quy định, không thể làm gì khác hơn là xoay người rời giường, vừa thay quần áo vừa nghĩ lại tất cả tối qua.

Tối hôm qua, cô như thấy được anh Phong Thanh của cô, cô rất mất mặt coi tên ngốc Ngự Tứ là anh Phong Thanh của mình.

Sau khi Phong Thanh rời đi, cô vẫn luôn nghĩ nhất định là anh ấy có việc gấp nên đi mất, nhất định sẽ vẫn quay về bên cô, ôm hy vọng trong lòng chờ đợi anh ấy tròn hai năm. Nhưng hai năm trôi qua anh ấy vẫn không tin tức gì, chỉ nói cho mẹ kế là anh ấy sống ở Mỹ rất tốt.

Từ khoảnh khắc đó trở đi, cô đã thề sẽ không chờ anh ấy, không nhớ anh ấy, không ngóng trông anh ấy nữa.

Nhưng mới chỉ qua một năm cô lại bắt đầu không ngừng nhớ tới anh ấy.

Đều tại tên ngốc Ngự Tứ kia, cô nghĩ vậy.

Cố Duyên tắm rửa xong cũng thay quần áo, kéo cửa kính đi ra ngoài sân.

Ngôi nhà xây dọc theo núi, không khí tự nhiên trong lành hơn phố xá sầm uất nhiều, tuy lạnh nhưng dễ chịu, cô dang hai cánh tay, ngửa gương mặt nhỏ nhắn lên hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy cả người đều thật sảng khoái.

Chỉ là tâm trạng tốt đẹp này chỉ duy trì trên người cô khoảng năm giây, sau đó liền bị cảnh tượng trong sân hủy diệt.

Trong vườn hoa xinh đẹp, từng đóa hoa rực rỡ như vậy, lá cây xanh mướt như thế, bãi cỏ sạch như kia, mà chỗ bụi hoa lại có một đám nam nữ xấu xa ác liệt.

Giữa trời lạnh lẽo anh chồng ngốc xui xẻo của cô đang bị bắt nạt bò bằng bốn chân, bò trên mặt cỏ đầy sương, trên lưng còn cõng một cô gái cao ráo.

Một đám người lớn người bé cả trai cả gái cười đến nghiêng ngả, đều là họ hàng nhà họ Ngự hoặc là những cậu ấm cô chiêu những nhà có quan hệ qua lại, đám người sinh ra ở nhà giàu này, sao ngay cả một chút phẩm chất và đạo đức cũng không có?

Mà anh chồng không có tiền đồ kia của cô lại rất vui vẻ tùy ý để bọn họ thay phiên nhau cưỡi trên lưng, thậm chí còn cho mấy người phụ nữ cười duyên dùng roi da quất lên người mình.

Cố Duyên khẽ nhíu mày lại, thực sự không hiểu sao mình lại đồng ý gả cho một anh chồng vô tích sự như thế nữa!

Lúc Cố Duyên đến vườn hoa, trên lưng Ngự Tứ đã đổi một người phụ nữ khác, cô ta lại là chị dâu Dung Kim.

Làm chị dâu mà lại cưỡi trên lưng em trai chồng chơi, người phụ nữ này còn không sợ mất thể diện.

Nhìn gương mặt cười đến xấu xa, Cố Duyên thực sự không nhìn được nữa, xông lên mà mặt không cảm xúc, đưa tay bám cánh tay cô ta kéo xuống một cái.

Dung Kim không ngờ rằng lại xảy ra tình huống này, đầu trực tiếp cắm xuống bãi cỏ, cô ta bị hoảng sợ lại vừa tức giận bò lên từ đám cỏ, vừa thét chói tai: "Ai đấy! Ai kéo tôi?"

Khi cô ta nhìn thấy Cố Duyên đứng trước mặt, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Cảnh tượng cười cợt lập tức yên tĩnh lại theo sự xuất hiện của Cố Duyên, tất cả mọi người nín thở nhìn chăm chú vào Cố Duyên, ngay cả Ngự Tứ cũng bị dọa đến mức cúm rúm bên cạnh. Hiển nhiên không ai ngờ được một Cố Duyên xuất thân nhỏ bé, bị bà hai độc ác cưới về cho Ngự Tứ lại có khí thế này.

Càng nhiều người đến hóng hơn, xem vị mợ cả nhà họ Ngự tên Dung Kim này sẽ xử lý đè bẹp Cố Duyên ra sao, những ánh mắt này không chớp lấy một cái, cứ như sợ sẽ bỏ lỡ một màn đặc sắc kia.

"Cô! Sao cô lại kéo tôi? Muốn làm tôi ngã chết?" Để thể hiện thân phận đẳng cấp cao hơn Cố Duyên, để không bị đám chị em cười nhạo, sự kinh ngạc trên mặt Dung Kim bị lửa giận thay thế, bước vài bước vọt đến trước mặt Cố Duyên, trợn mắt lườm cô.

Chương 13: Ra tay
Cố Duyên lại không hề sợ hãi, từ khoảnh khắc gả vào nhà họ Ngự, cô đã không cảm thấy thân phận của Dung Kim có gì cao quý. Bây giờ thấy những việc cô ta làm thì đáy lòng càng cảm thấy cô ta trơ trẽn.

Một ngôi sao hạng ba hết thời cũng chỉ đến thế mà thôi.

Khóe miệng khẽ hé, cô nhìn mắt cô ta cười: "Chị dâu, chị thân là mợ cả nhà họ Ngự, sao không có một chút tư cách của mợ chủ nhà giàu nào vậy? Không nói đến bắt nạt một kẻ yếu như vậy là không đúng, ngồi trên lưng một người đàn ông như thế cũng không nên chứ? Không sợ cha và anh cả nhìn thấy sẽ không vui sao?"

Tuổi của Dung Kim cũng chạc tuổi Cố Duyên, suy nghĩ và tính cách lại không ổn định như vậy cho nên mới suốt ngày quanh quẩn chơi chung với đám con nhà giàu này, làm ra chuyện không có hình tượng như hôm nay.

Mà bản thân cô ta không hề cảm thấy có gì không ổn, ngược lại hống hách nhướng mày nhìn cô: "Ngự Tứ người ta bằng lòng, lại còn vui vẻ, Ngự Tứ, em nói có đúng hay không?"

Cô ta nói xong liếc mắt về phía Ngự Tứ trong góc, Ngự Tứ vội vàng gật đầu không ngừng: "Chơi vui lắm, vui lắm, em vẫn muốn chơi."

"Có nghe thấy không? Người ta vẫn muốn chơi." Dung Kim cười điệu, Cố Duyên lập tức bực bội, ánh mắt tức giận chuyển đến người Ngự Tứ, thầm nghĩ một kẻ ngốc không có tính đấu tranh như vậy, mình còn quản anh sống hay chết để làm gì? Mặc kệ anh có bị xem thành ngựa, bị cưỡi chết hay không, lạnh chết hay không cũng kệ.

Nhưng khi thấy Ngự Tứ bị ánh mắt tức giận của mình dọa sợ đến mức lui về phía sau, thấy đầu gối và tay áo anh vừa ướt vừa bẩn, vết thương cũ trên bàn tay còn bị bật máu, cô không thể không hít sâu, ép bản thân bình tĩnh, bình tĩnh...

Ngự Tứ chỉ là một đứa trẻ, một đứa bé bị đám con nhà giàu này bắt nạt mà mình cũng mặc kệ sống chết của anh thì còn ai lo? Chẳng ai coi anh là người, cũng chẳng ai mong chờ anh khỏe mạnh. Mà nếu như mình đã gả cho anh thì nên giữ gìn một chút tôn nghiêm tối thiểu của anh, coi như giữ gìn tôn nghiêm của mình là được.

Trước khi Dung Kim gọi Ngự Tứ đến trước mặt, định cưỡi lên lần nữa, cô bước lên trước một bước kéo Ngự Tứ từ dưới đất dậy, kéo ra phía sau mình, lạnh lùng nói với Dung Kim: "Mợ cả, rất xin lỗi mà cảnh cáo chị, Ngự Tứ là chồng em, nếu làm trâu làm ngựa thì cũng chỉ có thể có một chủ nhân là em. Nếu chị thích cưỡi ngựa như vậy thì bảo cậu cả cho chị cưỡi là được rồi, chỉ là cậu cả có cả đống bóng hồng vây quanh, chưa chắc anh ta đã đồng ý đâu, tự xử lý đi, chúng ta đi!"

Cố Duyên kéo Ngự Tứ đi về phía nhà chính, Dung Kim tức đến mức giậm chân, hùng hổ uy hiếp Ngự Tứ: "Ngự Tứ! Em dám đi! Em bước một bước nữa cho chị xem!"

Rõ ràng Ngự Tứ rất sợ, dừng bước lại không chịu đi nữa, trở tay dùng dằng muốn thoát khỏi tay Cố Duyên: "Chị Cố, em không muốn đi, em muốn chơi với các em trai em gái..."

"Về phòng tôi chơi với cậu!" Cố Duyên cười cười.

"Ngự Tứ, bây giờ em đi thì sau này sẽ không ai chơi với em nữa." Dung Kim lớn tiếng uy hiếp.

Vừa nghe cô ta nói vậy, Ngự Tứ càng thêm không chịu đi, Cố Duyên tiếp tục nhẫn nại, còn phải giả vờ tỏ ra dịu dàng hiền hậu giành giật với bọn họ, kéo Ngự Tứ tiếp tục mỉm cười: "Chồng à, đợi qua ba ngày em đưa anh ra ngoài chơi với người đàng hoàng, còn như mấy người không có lòng tốt này... chúng ta tránh xa một chút, bọn họ sẽ cản trở đến sự khỏe mạnh về thể xác và tinh thần biết không?"

"Chị Cố, chị thực sự sẽ đưa em ra ngoài chơi sao? Ra ngoài chơi?"

"Đương nhiên rồi, ngày kia đi luôn." Thấy hứng thú của anh rõ ràng là sắp bị mình kéo về, Cố Duyên vội vàng bảo đảm, sau đó không để ý tới đám con nhà giàu kia có bị tức đến xì khói hay không, đôi vợ chồng son hớn ha hớn hở quay về phòng.

Chương 14: Chị đừng nóng giận
"Chị Cố, ngày kia thực sự chị sẽ đưa em ra ngoài chơi sao?" Vừa về tới phòng ngủ, Ngự Tứ liền cười lấy lòng hỏi lại lần nữa.

Bởi vì bình thường cũng chẳng ai muốn dẫn anh ra ngoài chơi, bà hai lại không cho phép một mình anh ra ngoài, một năm anh cũng không ra khỏi ngôi nhà này được mấy lần, cho nên bây giờ vừa nghe thấy Cố Duyên bằng lòng dẫn anh ra ngoài chơi thì lập tức mừng rỡ, rất sợ Cố Duyên lừa anh.

Cố Duyên vừa vào phòng đã chơi trò giở mặt, đưa tay đẩy anh ngã trên đất, nổi giận đùng đùng: "Nằm sấp xuống cho tôi!"

"Chị..." Người nào đó vô cùng hoảng sợ.

Chị Cố Duyên hai tay chống nạnh: "Không phải cậu thích làm ngựa cho người khác cưỡi lắm sao? Bây giờ tôi sẽ cho cậu cơ hội, mau quỳ xuống!"

"Chị..."

"Còn không mau quỳ xuống?"

"Chị... Em không thích làm ngựa..."

"Ban nãy cậu làm vui thế cơ mà?"

"Là... là các em gái muốn em làm ngựa, nếu em không làm thì bọn họ sẽ không chơi với em..." Ngự Tứ cúi đầu, giọng thấp đến mức giống như đang thì thầm.

Cảm giác tức hộc máu của Cố Duyên lại nổi lên, cô tức giận đi một vòng trong phòng, quay lại trước mặt anh trách mắng: "Sao cậu lại không có tiền đồ thế chứ? Không chơi với cậu thì tự cậu chơi thôi, đám súc sinh chơi với cậu đâu hả? Bọn họ là đang đùa giỡn cậu, coi cậu như khỉ thôi cậu biết không? Cậu nhìn lại cả người dính bẩn của cậu đi, bọn họ chẳng những không đồng cảm với cậu chút nào, còn cảm thấy đùa cậu như vậy rất vui, cậu đó! Thật là chẳng giống đàn ông gì cả! Chẳng trách được không ai coi cậu là người."

"Chị... chị đừng nóng giận mà."

"Sau này còn để tôi thấy cậu làm ngựa cho bọn họ cưỡi, tôi sẽ mặc kệ cậu đấy!"

Ngự Tứ vừa nghe vậy thì căng thẳng, bò đến trước mặt Cố Duyên, cẩn thận kéo ống quần cô lấy lòng: "Chị ơi, chị đừng bỏ mặc em mà, sau này em không làm ngựa cho bọn họ là được mà."

Nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của anh, Cố Duyên cũng không tiện tiếp tục mắng mỏ nữa, cô bất đắc dĩ thở dài, kéo anh vào phòng tắm, rửa tay chân cho anh rồi thay một bộ quần áo sạch, để anh ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, sau đó tìm hộp thuốc trong ngăn kéo ra giúp anh rửa vết thương bị bật máu.

"Chị... đau..."

Cố Duyên nắm chặt bàn tay anh không cho anh tránh né, tức giận: "Một người đàn ông, không được phép kêu đau."

"Tại đau thật mà."

"Ban nãy lúc bò dưới đất sao không thấy cậu kêu đau?" Cố Duyên lườm nguýt, Ngự Tứ lập tức ngoan ngoãn, không dám nhắc tới chuyện vừa rồi khiến Cố Duyên không vui.

"Cậu đó, cậu lớn tồng ngồng ra rồi, phải học cách bảo vệ mình, phải thường xuyên ghi nhớ cậu là đàn ông, không thể chơi với một đám con nhà giàu không đứng đắn, bắt nạt mình rồi lấy tiền cược làm thú vui được. Chẳng trách năm cô vợ trước của cậu đều biến mất không thấy tăm hơi, tôi thấy 80% là bị cậu chọc tức nên mới bỏ đi."

"Vậy chị sẽ đi sao?"

"Nếu còn tiếp tục như vậy nữa tôi nghĩ là có đấy."

"Ơ... Chị, chị đừng đi, sau này em làm đàn ông là được, chị tốt với em nhất, em không muốn chị đi..." Ngự Tứ như thằng bé con ôm lấy cánh tay Cố Duyên lay lay cầu xin.

Thế đã bảo là tốt với anh rồi? Cố Duyên không khỏi buồn cười: "Vợ trước của cậu không tốt với cậu sao?"

Ngự Tứ lắc đầu, chu mỏ: "Bọn họ và các em trai em gái bắt em bò dưới đất làm ngựa, bọn họ không bắt dế với em, cũng không giúp em bôi thuốc, thay quần áo."

"Mà bọn họ vẫn chọn bỏ đi." Cố Duyên cười buồn bã.

Chương 15: Cậu hai nhà họ ngự
Đúng vậy! Có cô gái bình thường nào lại có thể chịu đựng được chồng mình là một kẻ đần độn chứ? Hơn nữa lại còn là một kẻ đần độn mắc bệnh lạ, dù anh là cậu hai nhà họ Ngự đứng nhất nhì trong thành phố Tương. Nếu còn tiếp tục thế này, cô sợ mình cũng sẽ giống mấy người đi trước kia.

Ba ngày tân hôn ở nhà họ Ngự, ngày đầu tiên Cố Duyên bắt dế và đấu dế, ngày thứ hai lại bắt bướm, ngày thứ ba ác chiến hơn, chơi bùn cát với cậu hai cả ngày.

Ba ngày trôi qua quả thực Cố Duyên cũng sắp sụp đổ, vất vả lắm mới chờ được qua ba ngày để lại mặt, thậm chí cô còn không ăn sáng để đợi khoảnh khắc thoát khỏi căn nhà này của nhà họ Ngự.

Cô dám khẳng định, cuộc sống như vậy mà bảo cô sống một tuần, chỉ cần một tuần thôi, chắc chắn cô sẽ sụp đổ như năm cô vợ trước của Ngự Tứ mà bỏ nhà đi!

"Mợ chủ, tôi đã để quà tặng ở cốp xe cả rồi." Linh Lung, người giúp việc duy nhất của nhà họ Ngự coi Ngự Tứ và Cố Duyên là chủ nhân, đứng bên cạnh xe, vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Được, cảm ơn." Cố Duyên đáp lại, mà Linh Lung chỉ cười nhẹ chứ cũng không nói lời nào, rõ ràng chính là một cô gái rất hiền lành, rất có trình độ, nhưng lại tỏ ra vẻ bình thản lạnh nhạt như vậy, điểm này Cố Duyên thấy khó hiểu nhất.

Cô nhìn ra được Linh Lung thật lòng tốt với Ngự Tứ, giá như cô không lạnh nhạt như vậy, có lẽ còn có thể làm bạn bè tâm sự, ở căn nhà này mình cũng không rơi vào cảnh không có lấy một người để nói chuyện, chỉ tiếc là...

"Linh Lung, cô đi cùng cậu chủ và mợ chủ, trông chừng cậu chủ." Dung Kim đứng trước nhà chính không có ý tốt.

"Vâng." Linh Lung kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.

Bà hai cũng ở bên cạnh dặn dò: "Duyên Duyên, nhớ chăm sóc tốt cho cậu hai."

"Con biết rồi." Cố Duyên vâng lời theo, Ngự Tứ đã rất lâu không ra ngoài, sốt sắng như kiến bò trên chảo nóng từ lâu, giục tài xế mau chóng lái xe.

Xe chậm rãi ra khỏi nhà chính, vừa ra đến cổng chính, Ngự Tứ đã như thằng bé con, quẫy tay hò hét: "Yeah! Rốt cuộc em cũng có thể ra ngoài chơi rồi! Thật tốt quá! Em muốn ăn kem, em muốn ăn bánh donut, em muốn ăn..."

Thấy bộ dạng hớn hở đến quên đi tất cả của anh, Cố Duyên không nhịn được chọc ghẹo: "Linh Lung, cậu chủ nhà các cô căn bản là một đứa bé mà."

"Mợ chủ, cậu chủ chỉ là hơi trẻ con thôi." Trong giọng điệu bình thản tinh tế của Linh Lung có kèm chút không hài lòng. Cổ họng Cố Duyên như bị chọc ngang, há miệng không nói nên lời, thầm nghĩ cô gái này cũng quá nhàm chán rồi, tưởng thật sao?

Xe dừng ở sân nhỏ trong ngôi nhà kiểu cũ của nhà họ Cố, Cố Duyên lại chần chừ không xuống xe, thực ra không phải cô mong ngóng ba ngày lại mặt để về nhà mẹ đẻ. Cô chỉ là muốn có một lý do mau chóng rời khỏi tòa nhà không chút tình người của nhà họ Ngự kia mà thôi.

Dù sao cũng là một tay ông nội đẩy cô vào nhà họ Ngự, trong lòng chung quy vẫn còn nỗi hận đối với ông cụ.

Ông cụ Cố nghe tiếng xe liền hớn hở ra đón, mở cửa xe bảo Cố Duyên xuống xe xong lại vòng qua cửa bên kia mở cửa xe ra, cười nheo mắt vừa kéo Ngự Tứ ra ngoài vừa nhiệt tình nói: "Cậu hai đi đường có mệt không? Mau mau vào nhà uống chén trà."

Ngự Tứ rất ít khi được người khác đối xử nhiệt tình như vậy, nhất thời được yêu chiều nhưng cũng sợ hãi nhếch lông mày, miệng như phết mật: "Ông nội, Ngự Tứ đã muốn tới thăm ông từ lâu, nhưng cha mẹ nói phải đợi ba ngày lại mặt mới có thể về nhà, ông nội, cháu có mang quà cho ông đấy."

Ngự Tứ như đứa trẻ chạy đến ghế sau lấy quà tặng, ông cụ Cố đứng bên cạnh dùng sức xua tay: "Không cần không cần, cháu đến là ông đã vui lắm rồi, không cần mang quà, cứ mang về đi, nhà họ Ngự các cháu nhiều người..."

"A, nhân sâm này chắc là tốt lắm đây, cha, hôm qua cha mới đòi một củ mà." Diêu Tố xông pha lên nhận lấy quà tặng.

Diêu Tố là mẹ kế của Cố Duyên, mẹ ruột của Phong Thanh!

Thấy gương mặt bà ấy và Phong Thanh có vài nét giống nhau, trong lòng Cố Duyên căng thẳng, mấy năm qua cô vẫn ở trong trường, rất ít khi về nhà cũng là bởi vì không muốn nhìn thấy Diêu Tố, nhìn thấy bà cứ khiến cô nhớ tới Phong Thanh đã đi xa.

Cố Hạo vừa thấy vợ mình mất lịch sự như vậy thì dùng sức nháy mắt với bà ấy, Diêu Tố luôn tham lam mấy món lời nhỏ căn bản không để ý đến ánh mắt ông, tiếp tục tìm quà trong đuôi xe.

Cố Duyên nhìn cả nhà đáng xấu hổ này, mày nhíu lại.

Chương 16: Em cũng thích
Ông nội luôn đức cao vọng trọng, lại từng là một phó tướng uy phong lẫm liệt mà lại nhiệt tình với một kẻ giàu có giống như đối đãi với cha ruột. Mà mẹ kế thì chẳng chừa chút mặt mũi nào, trước mặt người nhà họ Ngự lại ra sức bộc lộ bản chất tham lam của bà ấy vô cùng nhuần nhuyễn, lúc này đôi mắt lấp lánh kia đang dừng trên dây chuyền vàng ở cổ cậu hai nhà họ Ngự, chắc là đang suy nghĩ làm sao có được.

Vì không để mẹ kế quá mất mặt, Cố Duyên che tay ho khan bước xuống xe, ôm cánh tay Diêu Tố mỉm cười: "Mẹ, ông nội không để ý đến con, sao mẹ cũng không chào đón người khách này thế?"

"Sao mẹ lại không chào đón con chứ? Mẹ thương con nhất mà, ừm... cha, Cố Hạo, mọi người mau đưa Duyên Duyên vào nhà đi, con đưa cậu hai đi dạo quanh vườn một chút." Diêu Tố nói rồi đẩy quà tặng trong lòng vào người Cố Hạo, kéo Ngự Tứ đi "dạo vườn".

Cố Duyên đã nhận ra Diêu Tố không có ý tốt, đang định tiến lên ngăn cản, bước chân lại bị Diêu Tố lườm cho dừng tại chỗ.

Bỏ đi, kệ bà ấy vậy.

Cố Duyên theo ông nội vào phòng, cô không giống với những cô gái mới lấy chồng, ôm người nhà mình thắm thiết, mà thay vào đó là đập tan mọi thứ trong phòng khách, đồng thời hét lên như sư tử Hà Đông: "Bây giờ ông đã vui chưa? Cháu thành vợ một thằng đần! Đời này cứ như vậy mà bị hủy! Có phải ông cảm thấy rất thành công không?"

Những lời này không phải cô mắng lần đầu, ông cụ Cố lại vẫn lặng lẽ hút thuốc như những lần trước, than thở một lúc lâu mới lắc đầu nói: "Duyên Duyên à, ông làm vậy cũng là vì tốt cho cháu, là muốn tốt cho cháu..."

"Vậy ông xem bây giờ cháu có tốt không? Mỗi ngày không phải bắt dế với anh ta thì lại cùng anh ta đi bắt bướm, cháu sắp thành đứa trẻ ba tuổi luôn rồi!"

"Không phải bắt dế rất tốt sao, khi còn bé con rất thích bắt mà." Diêu Tố lặng lẽ đi từ ngoài vào, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng ban nãy vẫn ở trên cổ Ngự Tứ.

"Em cũng thích." Ngự Tứ vẫn tỏ vẻ vui mừng.

Cố Duyên trừng mắt cảnh cáo, Ngự Tứ lập tức cúi đầu xuống, Diêu Tố nhìn quà tặng quý giá trên mặt bàn: "Con xem mấy thứ này có cái nào không phải là đồ quý giá, chẳng phải thứ phụ nữ cần tìm là một nhà giàu có sao? Con xem Ngự Tứ lại là một người ngoan như vậy, hào phóng như vậy, ở bên nhau thật tốt."

Sợi dây chuyền lớn như vậy cũng chắp tay tặng người, đương nhiên hào phóng rồi.

"Tên ngốc!" Cố Duyên hừ lạnh trong lòng.

Ông cụ Cố nghiêm mặt, bày ra vẻ mặt nghiêm túc của người lính: "Duyên Duyên, cho dù trong lòng cháu tức giận và bất mãn cỡ nào đi nữa, bây giờ ván đã đóng thuyền, cậu hai Ngự đã là chồng cháu, phụ nữ cho dù không được tam tòng tứ đức thì cũng phải có sự tôn trọng và bảo vệ tối thiểu, hiểu chưa?"

"Đúng vậy, Duyên Duyên, phải tôn trọng chồng mình." Cố Hạo cũng ở bên cạnh nói.

Cố Duyên biết nhà này lại sắp bắt đầu dạy dỗ mình, đứng bật dậy đi thẳng về phòng ngủ, không nghe thấy sẽ thanh tịnh.

Buổi tối Cố Duyên hẹn Sương Sương Xinh Xinh đến quán bar uống rượu, hai chị em Sương Sương Xinh Xinh biết rõ đi thể nào cũng sẽ bị mắng, đắn đo một hồi cuối cùng vẫn không thay đổi được một câu uy hiếp cắt đứt tình bạn của Cố Duyên, xuất hiện trước mặt Cố Duyên với tốc độ nhanh nhất.

Thực ra mắng thì cũng đã mắng rồi, ban ngày lại ở nhà náo loạn cả ngày, Cố Duyên thực sự muốn yên tĩnh uống rượu, yên tĩnh uống rượu. Nhưng vừa thấy hai con quỷ Sương Sương Xinh Xinh này, máu nóng không kiềm chế được mà sôi trào.

Sương Sương đánh giá Ngự Tứ đang vui vẻ ăn vặt bên cạnh, cười ha ha lấy lòng: "Duyên Duyên, chồng của cậu thật đẹp trai, đẹp trai hơn tên xấu xa Lam Ba kia nhiều, cậu thật có phúc."

"Vậy tớ tặng anh ấy cho cậu đấy." Cố Duyên kéo cánh tay Ngự Tứ qua, Ngự Tứ nghiêng ngả ngã chúi đầu xuống chân Sương Sương, đau đến mức anh kêu la oai oái.

Xinh Xinh ngồi xổm xuống trước mặt Ngự Tứ, lấy tay vỗ vỗ gương mặt đẹp trai của anh khen ngợi: "Đúng ra rất đẹp trai, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì tuyệt đối sẽ là người đàn ông ưu tú, hấp dẫn nhất thành phố Tương, chị, em nói có đúng không."

"Quá đúng ấy chứ." Hai chị em dìu Ngự Tứ trở lại ghế sofa.

Ngự Tứ xị mặt ra, hiển nhiên là thể hiện sự bất mãn với Cố Duyên.

Chương 17: Bảo anh ta chết đi!
Cố Duyên không quan tâm đến anh, bực bội nói với hai chị em đang lấy lòng mình: "Chuyện tớ bảo các cậu điều tra thế nào rồi? Còn không mau nói chuyện chính."

"Cái đó..." Sương Sương ngồi xuống bên trái cô, gãi gãi đầu nói: "Để điều tra được thân phận của người kia, tớ đã quấn lấy quản lý khách sạn cả tối, khó khăn lắm mới đăng nhập được vào hệ thống đăng ký, nhưng bên trong không ghi lại thông tin của khách phòng 1012."

"Sao có thể không ghi lại?" Cố Duyên không tin.

Không sai, cô bảo hai chị em Sương Xinh đi tìm người đàn ông đã xảy ra quan hệ với mình đêm đó, cũng chính là người đàn ông đã cướp đi lần đầu của mình kia.

Trong trí nhớ mơ hồ của cô, người đàn ông kia rất cao, rất đẹp trai, toàn thân tỏa ra hơi thở nho nhã lạnh lùng...

Một người đàn ông khí chất bất phàm như vậy nhất định phải có chút địa vị mới đúng, thực ra cô cũng không biết mình tìm anh để làm gì, trong tiềm thức chỉ muốn tìm anh, dù sao anh đã cướp đi cái ngàn vàng mà hai mươi mấy năm qua mình vẫn giữ gìn mà!

"Sau đó tớ hỏi quản lý Trần, quản lý Trần do dự một hồi lâu mới nói cho tớ biết người nọ là ông chủ đứng sau khách sạn đó, ở khách sạn chưa bao giờ ghi tên, cũng không để ai tiết lộ bất kỳ tin tức gì về anh ta. Sở dĩ quản lý Trần cứ không muốn nói cho tớ biết những điều này cũng là bởi vì sợ ông chủ phía sau kia sẽ trừng trị anh ta."

"Vậy... cái người gọi là ông chủ kia cũng phải có cái tên chứ?"

"Cái này... quản lý Trần sống chết không chịu nói."

"Ôi chao bỏ đi." Xinh Xinh ngồi xuống bên phải Cố Duyên, ôm cánh tay cô lay lay: "Duyên Duyên, cậu cũng đừng nghĩ cái này nữa, biết đối phương là một ông chủ, lại là một anh chàng đẹp trai, thừa xứng với cậu là được rồi, trong lòng cậu cũng coi như được an ủi. Cứ coi như là một đêm gặp gỡ tuyệt đẹp trước hôn nhân đi, những cô gái bình thường còn chả gặp được kìa."

"Đó là lần đầu của tớ đấy..." Cố Duyên đau khổ chỉ muốn đâm đầu vào tường tự sát.

Nếu như cái người được gọi là ông chủ sau bức màn kia bằng lòng chịu trách nhiệm cưới cô, giúp cô thoát khỏi vận mệnh lấy một tên si đần thì cô sẽ vô cùng cảm kích. Cứ miễn phí cho người ta ăn sạch như vậy, cuối cùng ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, nghĩ lại là thấy tủi thân.

"Cố Duyên, cậu có thể đừng cổ hủ như vậy không? Tuổi này rồi mà vẫn mang theo lần đầu đi lấy chồng, cậu không ngại mất mặt sao?" Sương Sương bày ra vẻ mặt nghi ngờ với cô.

Cố Duyên bất mãn đầy bụng, mình chỉ mới có hai mươi ba tuổi.

Cô chẳng muốn tiếp tục tranh cãi về chuyện này, dù sao thảo luận với chị em Sương Sương Xinh Xinh về vấn đề này, kết quả cuối cùng cũng là bị quở trách, lại chả được đồng nào.

Hai ly rượu vào bụng, Xinh Xinh mở miệng cong lưỡi một lúc mới phun ra được mấy chữ: "Duyên Duyên à, nói với cậu chuyện này..."

"Cậu nói đi..." Cố Duyên dựa bên người Ngự Tứ, dùng tăm xỉa răng chọc một món đồ ngọt trên đĩa trước mặt anh bỏ vào miệng.

"Chị, mực ngon lắm." Ngự Tứ chọc một miếng mực đưa tới trước mặt Cố Duyên, Cố Duyên không muốn phủi đi tấm lòng của anh nên mở miệng nhận. Quay lại thấy gương mặt đen tối của hai chị em kia đang chớp chớp mắt với mình, đôi mắt đẹp nhếch lên: "Nói chuyện chính."

Sương Sương đang ngồi ngay người lại: "Là thế này, Phong Thanh về rồi, anh ta... anh ta hỏi thăm tớ tung tích của cậu, tớ không dám nói cậu đã kết hôn rồi, chỉ nói với anh ta là cậu đã đến thành phố Nhũ làm việc rồi..."

Tay cầm tăm của Cố Duyên run lên, suýt nữa thì đâm trúng ngón tay mình, lời Sương Sương nói làm đầu óc cô chấn động, nhất thời ngừng hoạt động, ánh mắt ngạc nhiên từ mặt bàn chuyển đến mặt Sương Sương.

Sương Sương lộ vẻ như đã biết ngay sẽ thế này mà nên vẫn không dám mở miệng nói chuyện này, cô rũ mắt xuống, ngây ra không dám nghển cổ lên nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ của Cố Duyên.

"Là thật đấy, mặc dù anh ta không ở nhà, nhưng mấy hôm nay vẫn đang tìm cậu." Xinh Xinh ở phía sau thòng thêm một câu.

Cố Duyên từ từ thu ánh mắt lại, vẻ ngạc nhiên trên mặt dần dần chuyển thành thờ ơ, rất lâu mới phun ra một câu: "Bảo anh ta đi chết đi."

Chương 18: Dừng xe!
Phong Thanh! Người đàn ông mình đã từng đặt tình cảm vào, cũng từng thề non hẹn biển với anh ấy. Từ lần xa nhau vào ba năm trước liền không cho cô một tin tức gì, cô từng cho rằng anh ấy đã chết nơi đất khách quê người rồi, từng rơi lệ vì anh ấy, từng tổn thương trong lòng.

Nhưng không ngờ... Hôm nay, sau ba năm, khi cô vừa mới lập gia đình lại đột nhiên quay về.

Suy nghĩ đầu tiên của Cố Duyên chính là... vì sao anh ấy không về từ mấy hôm trước? Cô thừa nhận tình yêu của mình dành cho anh ấy có quá nhiều oán hận, nếu anh ấy có thể quay về từ mấy hôm trước, cô sao có thể gả cho một kẻ đần độn mình chưa từng gặp mặt chứ?

"Duyên Duyên, cậu đừng như vậy mà, có thể thấy anh ta vẫn rất yêu cậu."

"Thế thì đã sao? Bây giờ yêu hay không yêu còn ý nghĩa gì nữa sao?" Cô cảm thấy không ý nghĩa gì, bởi vì cô đã là mợ hai nhà họ Ngự, cô cũng biết một khi vào nhà họ Ngự, hai ông bà Ngự cũng không thể nào để cô ra khỏi đó.

Nhưng dù là nghĩ như vậy, trong lòng cô vẫn đau đớn.

Trong phòng có chút yên tĩnh, chỉ có âm thanh Ngự Tứ đang ăn quà vặt và uống nước trái cây.

"Nếu cậu thực sự có thể nghĩ vậy thì cũng tốt." Sương Sương rót đầy ly rượu vang cho cô, nhìn cô ngửa đầu uống cạn.

Một ly rượu giải ngàn sầu, lúc này Cố Duyên rất cần một cơn say.

Cuối cùng Ngự Tứ cảm thấy Cố Duyên có gì đó không đúng, vừa đưa lưỡi liếm dầu mỡ trên ngón tay, vừa ân cần nói: "Chị Cố, em Linh Lung nói chị không thể uống say, uống say rất dễ bị người ta bắt nạt."

Anh chính là ví dụ sống sờ sờ, mỗi lần khi trong nhà có tiệc tùng gì, đám anh chị em kia liền chuốc anh uống rượu, sau khi anh say mèm rồi bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để bắt anh mua vui.

Thậm chí có một lần trong hôn lễ của Ngự Hàn và Dung Kim, anh uống say, bị đám chị em của Dung Kim đẩy tới hồ bơi. Khi đó đang giữa mùa đông, suýt nữa thì anh đã bị chết lạnh trong hồ nước.

Ngự Tứ rất sợ uống say, vậy nên cũng không hy vọng Cố Duyên đối tốt với anh lại say.

Cố Duyên nâng ly rượu lên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cười, Ngự Tứ nói không sai, người say rất dễ bị người ta bắt nạt, nếu hôm đó cô không uống say thì sao đến cả người đàn ông trong khách sạn cũng không biết được đó không phải là Lam Ba, không công để hắn được hời chứ?

Uống say không tốt, nhưng suy nghĩ muốn say trong lòng lại mãnh liệt như vậy...

Đêm nay, Cố Duyên không biết rốt cuộc mình có say hay không, tay chân không có sức lực, cô dựa vào lưng Ngự Tứ, đầu óc lại rất rõ ràng, rõ ràng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Ngự Tứ.

Dọc đường ánh sáng lòe nhòe kỳ dị, đỏ, tím tranh nhau chen qua cửa số xe chiếu vào gương mặt ảm đạm của Cố Duyên. Cô cứ lẳng lặng nhìn chăm chú ngoài cửa sổ như vậy, không nghĩ gì cũng chẳng nói gì.

Ngự Tứ ngồi bên cạnh cô có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, tỏ vẻ như đã cảm giác được nỗi sầu não ấm ức của Cố Duyên. Những ngày chung đụng này anh đã học được cách nhìn sắc mặt Cố Duyên, anh sợ một hành động của mình sẽ đột nhiên trêu chọc Cố Duyên, tất cả chỉ vì anh thích cô, thích cô gái duy nhất ngoài Linh Lung ra coi anh là bạn bè.

Xe taxi chậm rãi lái về phía sân nhỏ nhà họ Cố, khi chỉ cách cổng có hai mươi mét, Cố Duyên nhìn thấy một chiếc BMW Cayenne màu bạc từ từ lái ra khỏi sân. Ngọn đèn lớn ở cổng đúng lúc chiếu lên chiếc Cayenne, soi rõ gương mặt đẹp trai mà lại xa lạ kia.

Trong lòng Cố Duyên run lên bần bật, buột miệng khẽ hô: "Tài xế, dừng xe."

Xe taxi két một tiếng dừng hẳn.

Nhìn chăm chú vào người trong chiếc Cayenne, Cố Duyên cảm nhận được thần kinh đang thắt chặt lại từng chút một, là anh ấy, đúng là anh ấy thật. Chính là Phong Thanh mà Sương Sương Xinh Xinh vừa mới nhắc tới, anh ấy thực sự đã trở về.

Chương 19: Phong Thần VỀ RỒI
Ba năm không gặp, anh ấy trưởng thành hơn một chút, vẫn đẹp trai rung động như vậy, chỉ là trên gương mặt vốn tỏa nắng đã có thêm đôi nét u sầu.

Mà ngồi trên ghế phụ là một cô gái xinh đẹp cười một cách tự nhiên, không phải là Tô Điền trước đây liều mạng theo đuổi anh ấy sao, cũng chính là hoa khôi khóa dưới trong trường đại học của anh ấy.

Trước đây khi Cố Duyên và Phong Thanh vẫn còn yêu nhau, Cố Duyên không chỉ một lần hỏi anh ấy vì sao không có hứng thú với cô nàng hoa khôi xinh đẹp như vậy, Phong Thanh nghiêm chỉnh đáp: cô ấy quá đẹp.

Lúc đó Cố Duyên nghe được đáp án này thì cong cái miệng nhỏ nhắn lên tỏ vẻ bất mãn.

Phong Thanh bật cười bế cô lên đùi, cực kỳ cưng chiều.

Bây giờ xem ra đàn ông quả đúng là không qua được ải mỹ nhân, Phong Thanh cũng như vậy.

Cuối cùng Cố Duyên cũng hiểu được vì sao anh ấy không nói tiếng nào đã bỏ mình mà đi.

"Cô ơi, xin hỏi cô có muốn xuống xe không?" Bác tài hơi mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi, Cố Duyên mới giật mình tỉnh lại như vừa đi vào cõi thần tiên. Cô gật đầu thật mạnh, đẩy cửa xe bước ra, ra khỏi xe rồi mới giật mình cảm thấy cả người mình đều run bần bật.

Đối mặt với sự chất vấn của Cố Duyên, Diêu Tố liếc nhìn hướng Phong Thanh vừa mới rời đi, không thể không gật đầu thừa nhận Phong Thanh thực sự đã trở về.

Diêu Tố chần chừ nói thêm: "Không phải cha mẹ cố ý lừa gạt con, dù sao hai đứa cũng đã từng yêu nhau, mà lần này Phong Thanh lại đưa vợ sắp cưới về để tổ chức đám cưới. Chúng ta... cũng là vì sợ con không chấp nhận được sự thật này thôi."

Vợ sắp cưới, đám cưới...

Phong Thanh sắp kết hôn rồi, anh Phong Thanh của cô sắp kết hôn với người phụ nữ khác rồi.

Dưới chân mềm nhũn, Cố Duyên suýt nữa thì không nhịn được mà ngất trên đất.

Sau khi từ nhà mẹ đẻ về lại nhà họ Ngự, tròn một tháng Cố Duyên không bước ra khỏi ngôi nhà đó một bước. Trước giờ cô vốn sợ cô đơn giờ lại đóng cửa tự giam mình trong phòng, cho rằng như vậy thì có thể thoát khỏi sự thật Phong Thanh sắp kết hôn. Nhưng sự thật chứng minh, ý tưởng lừa mình dối người này là ngu xuẩn, là vô tác dụng.

Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng Phong Thanh và Tô Điền cùng nhau bước ra từ căn nhà nhỏ của nhà họ Cố, Tô Điền xinh đẹp cười hạnh phúc.

Anh Phong Thanh của cô cũng chỉ có Tô Điền con nhà giàu có, xinh đẹp trưởng thành mới xứng thôi.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng hai người họ dắt tay nhau đi trên thảm đỏ, cô đã khó chịu khắp người.

Ánh mặt trời bình minh ấm áp, mềm mại xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, đắp lên người Ngự Tứ đang ngủ say bên trong.

Tối qua là cảnh tượng lần thứ hai Ngự Tứ phát bệnh, không có gì khác so với lần trước, gầm rú, tự hành hạ, bị thương...

May thay lần này ngoài cánh tay bị thương ra thì không bị gì khác.

Lúc phát bệnh Ngự Tứ sợ tất cả mọi người, ngay cả ông Ngự và bà hai cũng không dám tới gần, lại để Cố Duyên một mình đối mặt.

Tối qua khi Cố Duyên nhìn thấy Ngự Tứ phát bệnh, vốn muốn tránh thật xa, kéo cửa phòng mới phát hiện cửa phòng đã bị người ta khóa từ bên ngoài, trong lòng cô nóng như lửa đốt, trong tình thế cấp bách liền chui đầu vào tủ treo quần áo, mặc cho Ngự Tứ gầm rú cầu cứu thế nào cũng không ra.

Không phải cô tàn nhẫn, mà căn bản là không có cách nào cứu, từ sau lần đầu tiên Ngự Tứ phát bệnh, Cố Duyên không chỉ nghe ngóng bệnh tình từ phía bác sĩ Chung một lần, bác sĩ Chung chỉ nói với cô Ngự Tứ mắc một chứng bệnh lạ mà y học hiện giờ không có cách chữa trị, không có bất kỳ loại thuốc nào có thể giúp được anh.

Có lẽ bí bách trong tủ quần áo quá lâu, lúc này Cố Duyên chỉ cảm thấy chật chội, trong dạ dày cũng khó chịu cồn cào.

Cô che miệng nhanh chóng vọt vào toilet, nhào về phía chỗ thoát nước nôn ra toàn là nước và dịch mật.

Mấy hôm nay cô đều ăn rất ít, nôn sạch ra những thứ trước đó, cô ói khó chịu, nước mắt chảy xuống.

"Chị Cố, chị sao vậy?" Ngự Tứ vốn đang ngủ say bị ồn ào mà tỉnh, vừa dụi mắt vừa cùng vào toilet, chăm sóc vỗ sau lưng cô, thân thiết hỏi, còn tỉ mỉ đưa khăn mặt.

Cố Duyên vẫn có chút sợ hãi với anh, theo bản năng nhích sang bên cạnh một bước, lắc đầu: "Tôi không sao."

Cô không thể nói cho anh biết đây là phản ứng sau khi bị kích động.

Đúng lúc này chị Lưu vào dọn dẹp quần áo nhìn thấy Cố Duyên bám vào bồn rửa tay ói đến trời chao đất đảo, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lạnh lùng đánh giá cô rồi nói: "Không phải mợ hai có thai đấy chứ?"

Một câu nói như sấm ngang tai, Cố Duyên hoàn toàn hóa đá...

Mang thai? Cụm từ xa lạ này sao có thể móc nối với cô chứ?

Từ khi kết hôn tới nay mỗi ngày cô và Ngự Tứ đều ngủ chay đến sáng, đến quần áo cũng không cởi ra, sao có thể mang thai?

Cô vẫn luôn sạch sẽ, ngoại trừ cái lần ngoài ý muốn trước khi kết hôn kia.

Một lần ngoài ý muốn kia... Cố Duyên hét lên che hai tai lại ngồi xổm xuống, không dám nghĩ tới, không dám đoán.

Tới chết cô cũng không chịu tin mình lại có vận may tốt đến vậy, một phát đã trúng thưởng, người đàn ông ngay cả mặt mũi thế nào cô cũng không thấy rõ, sao cô có thể có thai con của anh?

"Chị Cố không mang thai đâu, chị đi ra ngoài cho tôi đi!" Ngự Tứ thấy Cố Duyên phản ứng mạnh mẽ như vậy liền đẩy mọi lỗi lầm lên người chị Lưu lắm chuyện, bảo vệ Cố Duyên như thói quen. Anh vừa oán giận vừa đẩy chị Lưu ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.

Chương 20: Cô mang thai rồi
Mặc dù cực kỳ không muốn tin mình có thể mang thai, nhưng vì lý do an toàn Cố Duyên vẫn mua que thử thai về.

Nếu không phải câu nói kia của chị Lưu nhắc nhở, cô căn bản không nghĩ tới cụm từ "mang thai" này, sau khi tỉnh táo lật xem lịch treo tường, "kỳ" đã chậm hơn hai mươi ngày rồi.

Hơn một tháng qua trong lòng trong đầu cô toàn là tin tức Phong Thanh sắp kết hôn, căn bản không để ý đến sự thay đổi này.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy kết quả trên que thử thai, tim vẫn đập loạn nhịp rất lâu.

Cô mang thai rồi, mang thai sau một tháng rưỡi lấy Ngự Tứ!

Đầu tiên cô nghĩ mình phải làm gì mới có thể nhanh chóng xử lý sinh mệnh bé nhỏ không nên xuất hiện này, với điều kiện không ai biết.

Không nói cô không cách nào tiếp nhận được thân phận không rõ nguồn gốc của đứa bé này, nếu như bị người nhà họ Ngự biết cô mang thai, chắc chắn sẽ không để cô sống tốt. Dù sao ai cũng thấy được Ngự Tứ không thể hiểu được những trò chơi của người lớn, không thể nào khiến một cô gái mang thai được.

Chuyện lớn như vậy có thể giấu giếm được nhà họ Ngự sao? Chị Lưu là người bên cạnh bà hai, chị ta sẽ không báo cáo chuyện này với bà hai sao? Cho dù chị ta thực sự lương thiện không nói gì thì đứa bé trong bụng cũng sẽ trưởng thành, cái bụng cũng sẽ to lên.

Trước khi vào nhà họ Ngự cô cũng đã được nghe nói đến gia pháp của nhà họ Ngự, có người nói còn khó chịu hơn cả cái chết. Nhốt người phạm sai lầm vào một gian phòng nhỏ ở vườn sau rồi bỏ đói cho đến chết. .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Một người trong số năm cô vợ trước của Ngự Tứ bị bắt trở về nhà họ Ngự trên đường bỏ trốn, từ đó về sau không hề lộ diện, có tin đồn là cô ta bị chủ nhân nhà họ Ngự nhốt vào vườn sau nhận hình phạt theo gia pháp.

Lỗi trốn đi không tính là lớn mà đã bị xử theo gia pháp như vậy, thế mình thì sao? Vừa kết hôn đã mang thai đứa trẻ không rõ nguồn gốc...

Chỉ nghĩ tới đây thôi, Cố Duyên đã dựng ngược tóc gáy.

Ông trời ơi, trò đùa của ông còn có thể lớn hơn nữa không?

Cố Duyên rất không hiểu rốt cuộc kiếp trước mình đã đắc tội bao nhiêu tiểu nhân mới có thể tạo thành đủ các loại đau khổ kiếp này.

Để phá bỏ đứa bé trước khi bị người nhà họ Ngự phát hiện, rạng sáng hôm sau Cố Duyên đã đến bệnh viện phụ sản, khi cô đến Sương Sương và Xinh Xinh đã lấy số xong chờ cô sẵn ở đó.

Thấy cô, Xinh Xinh lập tức tức giận: "Sao cậu ngốc thế, sau khi gặp chuyện cũng không biết phòng tránh?"

Sao lại ngốc thế? Cố Duyên cũng không biết vì sao mình lại ngốc thế nữa.

Hôm đó tỉnh rượu xong cô bận nổi cáu, bận hối hận, chỉ không bận đi làm biện pháp tránh thai. Nhưng bây giờ nói những thứ này thì có ích gì? Sinh mệnh nhỏ bé đến không đúng lúc đã sống trong bụng cô rồi.

"Thôi đi, bây giờ nói gì cũng đã muộn, mau mau điền tờ thông tin này đi!" Sương Sương cầm sổ khám bệnh và bút ký tên trong tay đưa tới trước mặt Cố Duyên.

Điền thông tin xong, Cố Duyên và Sương Sương, Xinh Xinh đi siêu âm B, siêu âm B thể hiện thai nhi phát triển bình thường, đã có nhịp tim. Nghe tiếng tim đập "thình thình", có chút không nỡ trào lên trong lòng Cố Duyên.

Đây chính là một sinh mệnh mới hoạt bát, thân làm mẹ, sao có thể tước bỏ quyền được sống của nó như vậy chứ? Sao có thể ích kỷ như vậy?

"Gương mặt đứa bé rất đẹp, cô chắc chắn muốn phá sao?" Nữ bác sĩ nhìn Cố Duyên bằng ánh mắt khinh thường, ánh mắt đó rõ ràng như đang nói: phụ nữ bây giờ chỉ biết ra ngoài ngủ với đàn ông, làm to bụng xong lại chạy đến bệnh viện, chẳng biết tự ái là gì.

Cố Duyên cũng không để tâm bác sĩ nhìn mình thế nào, nhưng cô vẫn còn do dự, thực sự muốn phá sao? Đây là cốt nhục của mình đấy!

Đứa bé vô tội như vậy, nhỏ như vậy, thậm chí còn chưa phát triển phôi răng.

"Tôi..." Cô mấp máy miệng, thế nào cũng không thốt ra được câu tiếp theo.

"Suy nghĩ kỹ rồi quay lại." Bác sĩ đẩy lại sổ khám bệnh cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff