Chương 2: Xin Lỗi Vì Tùy Tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sinh không tức giận, anh vẫn thản nhiên cười.

" Có lẽ cô Dư đây rất giận " Anh nói.

" Giận sao không giận..." Đổng Trác liếc mắt.

Người trong quán nãy giờ cứ nghĩ cô bị bạn trai cho leo cây, tức muốn hộc máu rồi!

" Xin lỗi..." Lương Sinh có chút khựng lại, xong nói nhỏ.

Một chút gì đó thoáng qua, cô đơ người trong giây lát.

" Tôi...tôi đói rồi " Cô lấp bấp, nhanh chóng đổi chủ đề.

Có cái gì rất lạ từ Lương Sinh, nó làm cô thấy rất khó chịu...

" Vậy chúng ta đi ăn, xe của tôi đậu ở bên ngoài " Lương Sinh đứng dậy, anh đi lại quầy thanh toán.

Cô cũng nhanh chóng dọn đống đồ đạc trên bàn, đợi anh quá lâu nên cô đã lấy mấy cuốn sách trong giỏ xách ra đọc.

Thú vui đọc sách của cô là mọi lúc mọi nơi, nên...

Haha...

Đổng Trác tiến lại đằng sau Lương Sinh, anh thanh toán xong quay đầu lại nhìn cô, rồi bước đi.

Cô cũng đi theo sau, chỉ vì gia đình...nên dù ra sao cô cũng phải nhẫn nhịn đến hết ngày.

Một chiếc xe hơi đắt tiền đậu bên ngoài đợi sẵn.

Người của Lương Sinh từ tốn mở cửa cho cả hai.

" Vào đi " Lương Sinh mỉm cười, đẩy nhẹ cô.

Đổng Trác gật đầu, cuối thấp người rồi vào trong xe.

Lương Sinh cũng ngồi bên cạnh, anh thản nhiên đến lạ lùng.

Chiếc xe lăn bánh đến nhà hàng lớn, trên xe dường như cả hai không nói gì, im lặng với nhau.

Dư Đổng Trác đôi khi nhìn lén anh, thật sự chứ..

Nhìn kĩ tên trễ hẹn này đẹp trai vãi lúa luôn!

Khụ...

Sẽ là chồng cô sao?

" Mặt tôi dính gì sao? "

Nhận ra cô nhìn mình chằm chằm, anh vội nói.

" Không..không có "

" Chỉ nghĩ rằng là...sau khi anh là chồng tôi, liệu gương mặt đẹp trai này của anh có bị nữ nhân khác bắt đi " Đổng Trác thẳng thắn vô vấn đề, nắm chặt váy mình nói.

Tiến đến hôn nhân kiểu này...còn là với một tên đẹp trai, sao cô cảm thấy mình mất niềm tin vào cuộc sống quá.

" Xin nói với cô Dư, cô là người con gái đầu tiên được ngồi trên xe này cùng Lương tổng " Người của anh bỗng lên tiếng, Lương Sinh cũng không có ra hiệu ngăn lời nói lại.

Cô trầm trồ nhìn anh!

Quả ra cô là người khác giới được leo lên xe này sao?

Sao cảm thấy vinh hạnh vậy?

" Anh giàu như vậy, chắc xe này mới mua " Đổng Trác lại đáp trả.

" Xe mua lâu rồi..." Lương Sinh ngã mình ra sau ghế,  nhắm mắt lại nói.

"..." Cứng họng...

" Cô Dư yên tâm, tôi sẽ không để cô mang tiếng có chồng lăng nhăng đâu "

Anh nói xong, không gian trở nên im lặng.

Dư Đổng Trác đơ người, người đàn ông này sao khó hiểu vậy.

Nhất là những câu nói anh ta nói ra!

Đến nhà hàng, phục vụ và quản lí ở đây có chút ngạc nhiên, họ thấy Dư Đổng Trác cô liền nhìn chằm chằm rồi thì thầm gì đó.

Lương Sinh ngồi đối diện cô, đưa menu cho cô.

" Cô cứ chọn tùy thích "

Lúc mới bước vào, cô đã ngẫm ra đây là một nhà hàng lớn nổi tiếng, đắt tiền.

Cũng không phải mình trả, nên ăn cho đã bụng.

" Lấy cho tôi cái này "

" Cái này "

" Cái này nữa "

Phục vụ nhanh chóng ghi lại, Lương Sinh chỉ im lặng nhìn cô cười.

" Lương tổng...anh " Lúc này phục vụ khác lên tiếng,  nhìn anh.

" Đều giống cô ấy " Lương Sinh nâng li rượu lên, rồi nói.

" Vâng "

Bọn họ biết anh cũng đã lâu, lần đầu thấy tâm trạng của Lương Sinh vui vẻ đến như vậy...

Buổi ăn tối trôi qua, Dư Đổng Trác vì giận anh cho mình đợi lâu nên cô đã ăn lắp cái cơn tức ấy, sau khi no bụng thì thoải mái hơn.

" Đến cục dân chính " Lương Sinh nhìn người mình nói. Cậu ta lặng người gật đầu.

" Đến đó làm gì...không phải hết giờ làm việc rồi sao? " Đổng Trác giật mình, tên này định làm gì vậy..

" Đăng kí kết hôn " Anh dơ giấy tờ của cô lên, làm Dư Đổng Trác giật mình.

Sao bao nhiêu giấy tờ tùy thân cô để ở nhà tên này đều có trong tay vậy...

" Anh...anh sao có nó..." Cô lấp bấp, đưa tay chỉ anh.

" Là bác Dư đưa " Lương Sinh bỏ chúng lại vào túi, dựa mình vào ghế.

" Tôi là người nhanh gọn lẹ, nên chỉ muốn kết hôn sớm, xin lỗi đã tùy tiện "

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro