3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jihoon còn chưa tới sao?" Huấn luyện viên Score, người đang ngồi ở đầu kia của bàn, hét lên với Choi Hyeonjoon ở đầu còn còn lại.

Hôm nay là tiệc ăn mừng đội giành chức vô địch LCK mùa hè đầu tiên. Chuyến hành trình họ đoạt chức vô địch giống như trong tiểu thuyết, giây phút dải ruy băng bay xuống, Hyeonjoon cảm thấy nếu phải đánh đổi mạng sống để có được khoảnh khắc này cũng không hối tiếc.

Sau này, bất cứ khi nào anh nhớ về suy nghĩ lúc đó, sẽ thấy xương cốt mềm nhũn. Nhưng khi đứng ở cuối sự nghiệp và nhìn lại mười năm tuổi trẻ, Hyeonjoon vẫn cảm thấy rằng mùa hè đó là cơn bão nhiệt huyết nhất của tuổi trẻ.

"Ah? Em không biết." Choi Hyeonjoon nghịch điện thoại mà không nhìn lên, anh đã quen với nó. Jeong Jihoon người hạnh phúc và tâm trạng nhất, sau khi giành chức vô địch, đã bỏ chạy mà không nói một lời. HLV Score gật đầu không biểu cảm, mọi người đang chờ đợi Jeong Jihoon.

Không có gì khác so với bình thường.

"Aiya, Jihoon gửi kakao nói hôm nay nó không thể đến, chúng ta ăn cơm trước đi, không cần đợi." Son Siwoo đột nhiên đứng dậy nói. Không biết cấp trên nào mắng "Thằng nhóc quỷ, không tới còn không nói sớm" khiến mọi người cười ha hả, sau đó bắt đầu động đũa.

Han Wangho ngồi xuống bên cạnh Choi Hyeonjoon và thì thầm, "Em có đang cãi nhau với Jihoon không? Mr. Doran" Choi Hyeonjoon đưa miếng thịt nướng vào miệng

"Sao anh lại nói thế? Tụi em không có cãi nhau mà."

"Vậy tại sao hôm nay nó không đến cũng không nói cho em biết, hai đứa bình thường dính nhau như keo chó mực."

Choi Hyeonjoon đặt đũa xuống, khó khăn nuốt miếng thịt, "Anh à, tụi em cũng không thân đến vậy, em thật sự không biết Jihoon đi đâu."

Han Wangho không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn. Chuyện gì đang xảy ra thế này?, Anh trợn mắt cười nói: "Được rồi, hôm nay em vất vả rồi, hôm nay uống rượu ngon nhé."

Vừa uống vừa rót rượu, mọi người đều đã ngà ngà say. Choi Hyeonjoon không uống nhiều nên chỉ hơi chóng mặt, HLV giao cho anh nhiệm vụ trọng đại là khiêng hai vị đại nhân Han Wangho và Son Siwoo say khướt bất tỉnh trở về ký túc xá. Anh hộ tống hai người xuống ghế sau, mình ngồi ở ghế phụ lái. Hai người phía sau khướt ngủ uốn éo, liền lấy điện thoại di động ra chụp một tấm, rượu làm đầu óc choáng váng, Hyeonjoon dựa vào cửa kính ô tô ngủ gật.

Anh chìm vào giấc mộng.

Dường như bản thân đang ở trên xe trở về phòng tập luyện chung sau một trận đấu nào đó lúc còn ở Griffin. Mọi người đều rất mệt mỏi, Jeong Jihoon, Lee Seungyong và Son Siwoo đang thảo luận về Nami ở ván cuối, còn những người khác ngồi yên lặng trên ghế. Choi Hyeonjoon là lính mới của đội, chưa từng chơi một trận nào, hơn nữa còn rất xa lạ với những người ở đội một. Hyeonjoon không nhớ nổi mình đã nghĩ gì trong xe ngày hôm đó, có lẽ là về Jeong Jihoon, một người nghịch ngợm nhưng đáng yêu, có thể là Viper, bằng tuổi Hyeonjoon nhưng lại có vẻ như làm mọi thứ một cách dễ dàng, Hyeonjoon không nhớ được.

Ngay khi Hyeonjoon cho rằng những ngày này sẽ trôi qua bình lặng như thế, nhưng với sự bắt đầu của giải mùa hè, Hyeonjoon xuất hiện nhiều lần hơn và để thua trong trận chung kết.

Nếu ngày hôm đó không tình cờ bắt gặp Jeong Jihoon, bạn cùng phòng đang lặng lẽ làm điều mà mọi chàng trai mới lớn sẽ làm, nếu mình từ chối nụ hôn non dại và say đắm đó, nếu hai người dừng lại ở đoạn cuối cùng.

liệu mình có còn rơi vào vòng xoáy này không?

Ngọn lửa lấp lánh tuổi thanh xuân luôn chực chờ bùng cháy, không biết mệt mỏi và vô tổ chức. Jeong Jihoon mới lớn không biết tình yêu là gì, Choi Hyeonjoon mới lớn cũng không không biết sự khác biệt giữa tình yêu và tình dục.

Trong những giây phút đó, khi Jihoon ôm anh trong vòng tay và liên tục hôn lên vai anh, tâm trí Hyeonjoon như một quả pháo hoa nổ tung trên bầu trời, chùm pháo hoa tuyệt đẹp mang tên mối tình đầu.

Những tháng ở Griffin cùng Jihoon là những tháng hạnh phúc nhất đối với Choi Hyeonjoon, bọn họ gần như không thể tách rời. Jeong Jihoon giống như một con mèo xấu xa, luôn đóng vai trò nhỏ bé và ngây thơ trước mặt người khác. Nhưng khi ông trời đi ngủ, Hyeonjoon trở thành con mồi của hắn.

Trước khi đến Berlin, Jeong Jihoon đã ôm anh trên giường một cách dịu dàng, khi đó hắn không cao như bây giờ, người gầy gầy ôm Choi Hyeonjoon cũng ốm từ phía sau, hai chú mèo con rúc vào nhau trên chiếc giường nhỏ ngang một mét hai.

"Anh ơi, chúng ta sẽ vô địch đúng không?" Chàng thiếu niên vùi đầu vào cổ Hyeonjoon.

"Đừng lo, nhất định sẽ như vậy." Choi Hyeonjoon vốn đã buồn ngủ, giơ tay chạm vào tay Jeong Jihoon để an ủi với chút thanh tỉnh cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ dành cho trí tưởng tượng sau khi đoạt quán quân.

Đừng lo lắng, Jihoon, em sẽ trở thành người chơi đường giữa xuất xắc nhất thế giới.

Nhất định sẽ như vậy.

Berlin quá lạnh, Choi Hyeonjoon thường cảm thấy mình trở thành một người đạo đức giả, không chịu được lạnh, dù là cái lạnh cuối xuân, hay là thời tiết ở Berlin.

Cái lạnh từ ghế dự bị cũng vậy.

Lee Sin của IG đá tan nát Griffin, khiến đội tuyển dừng bước một cách đáng tiếc ở tứ kết. Jeong Jihoon từ sân khấu trở về phòng chờ, cả phòng chờ toát lên một sự im lặng buồn bã.

Trở lại khách sạn, lần đầu tiên Jeong Jihoon đối xử với Hyeonjoon tàn nhẫn như thế. Choi Hyeonjoon đau đến toát mồ hôi lạnh, biết trong lòng người kia buồn bực, dù đau cũng không than một tiếng, chỉ tận lực thả lỏng bản thân tiếp nhận. Trong lòng anh cũng có chút buồn bực. Chỉ một chút thôi, anh chỉ là ngốc, chứ không phải không biết tình cảm.

Thích hay không thích Hyeonjoon đều cảm nhận được.

Vội vã trở về Hàn Quốc, Griffin một lần nữa cuốn vào vòng xoáy tranh chức vô địch LCK và lại nhận một đòn thất bại, và lần này đường ai nấy đi. Choi Hyeonjoon vẫn như người vô hình, có rất ít người tới hỏi chuyện bắt nạt nội bộ, càng ít người hỏi ý định chuyển đi đâu.

Hyeonjoon đang ngủ trên giường trong ký túc xá, bên cạnh là Jihoon đang nhìn nữ streamer trên điện thoại và cười khúc khích, nhe răng nanh. Hắn sẽ không bao giờ lớn sao, Choi Hyeonjoon tự hỏi trong lòng.

"Cho hỏi Jihoon tìm được đội của bạn chưa?" Anh ngập ngừng hỏi

"Tìm được rồi, nhưng chưa quyết định ký tên đội nào"

Từ đầu kì chuyển nhượng, không, từ cuối mùa giải, không một từ nào được nhắc đến, không một từ nào được Jeong Jihoon nhắc đến.

Choi Hyeonjoon từ nhỏ đã hiểu ra một đạo lý, không nói ra có nghĩa là không muốn, không nói ra có nghĩa là không để ý.

Mẹ luôn nhớ cây bút chì màu xanh mà anh trai muốn, nhưng lại không nhớ đến chiếc khăn quàng đỏ rách của anh. Hyeonjoon cố gắng đi trước mặt mẹ với chiếc khăn đỏ rách, nhưng mẹ chỉ lúng túng quay người đi.

Không phải không tự mua được, Hyeonjoon cũng có tiền tiêu vặt bố mẹ cho.

Anh ấy chỉ không thể thắt khăn quàng vuông màu đỏ

Jeong Jihoon là một kẻ xấu, đến cả khăn quàng đỏ của Hyeonjoon cũng muốn lấy.

Anh xuống giường, vén chăn của Jihoon lên và nằm xuống, bị nhiệt độ cơ thể Hyeonjoon làm cho giật mình, Jihoon lăn thẳng đến mép giường.

"Anh ơi, anh làm gì vậy?"

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Jung Ji Hoon, khuôn mặt chưa trưởng thành, đầy mụn do tuổi dậy thì.

"Muốn làm không?"

Hôm nay lần đầu tiên anh để Jihoon bắn vào hoa huyệt, cuối cùng anh nhận ra rằng tình yêu và tình dục là hai thứ khác nhau. Chỉ là anh không còn tin lời yêu mà Jihoon đã nói khi còn mê đắm, không sao đâu, chiếc khăn quàng đỏ được tặng cho hắn, Hyeonjoon đã mua nó cho chính mình, dù nó có rách nát thế nào, cũng sẽ không muốn lấy lại

Ngày hôm sau, lúc Jeong Jihoon tỉnh lại, Hyeonjoon đã thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, "Anh, anh định đi đâu vậy?"

Choi Hyeonjoon đang quấn lại cục sạc điện thoại bên giường, "A, anh phải đi đây, kỳ chuyển nhượng không phải sắp kết thúc sao?"

Jihoon gật đầu và nói tiếp: "Anh ơi, nhớ nói cho em biết anh đến câu lạc bộ nào nhé"

Trong lòng Hyeonjoon lại cảm thấy gợn sóng.

"Em sẽ cố gắng hết sức để đánh bại đội của anh hahahahahaha"

Hyeonjoon sửng sốt một giây, sau đó cười ha ha

"Được, anh đợi em đánh bại được anh"

Jeong Jihoon từ trên giường đứng dậy, "Anh à, em nhớ anh sẽ liền đi tìm anh, anh nhớ gọi cho em khi nhớ em nhé."

Đúng là bạn tình chất lượng, Choi Hyeonjoon nghĩ ra lời nói thẳng thừng này trong đầu, nhưng anh phớt lờ não bộ và bước ra khỏi phòng với chiếc vali của mình

"Đã biết"

Số phận luôn là một trò lừa bịp trêu người, hai người họ gặp lại nhau ở DRX. Có trời mới biết Choi Hyeonjoon đã câm nín như thế nào khi bước vào ký túc xá. Bị hành hạ trong kỳ nghỉ coi như bỏ đi, tại sao họ vẫn là bạn cùng phòng?

Vì vậy, trong ký túc xá bí mật, họ lại bắt đầu một câu chuyện bí mật. Vào ban ngày, Jeong Jihoon, Kim Hyukyu và Ryu Minseok thả thính trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không quan trọng. Choi Hyeonjoon chưa bao giờ là người bướng bỉnh, tại sao lại phải tập trung vào những người làm cho anh cảm thấy không thoải mái? Lúc mới đầu thấy Jeong Jihoon tán tỉnh người khác, Hyeonjoon rất thất vọng. Nhưng sau đó nghĩ lại muốn tự tát mình hai cái.

Vì vậy, Hyeonjoon bắt đầu ngày càng thân với Hong Changyeon, và Jeong Jihoon đối với họ Hong cũng ngày càng xa cách. Biểu hiện cụ thể là ban đêm hắn tra tấn Choi Hyeonjoon nhiều hơn. Hyeonjoon gọi năng lượng mèo khó xử này là:

Đương tuổi dậy thì.

Nếu nói rằng cuộc sống đang diễn ra bình yên thì bước ngoặt của năm đó chính là ngày họ vượt qua vòng loại Giải vô địch thế giới, tất cả đều vui vẻ đến mức hẹn nhau đi ăn thịt nướng.

Choi Hyeonjoon quay trở lại căn nhà thuê và thay quần áo, vội vã đến địa điểm được chỉ định ăn tối, định xin lỗi vì đến muộn vì tắc đường. Kim Hyukyu nói trước, "Không sao đâu, Jihoon chưa tới"

Họ đợi từ chiều đến bảy giờ, gọi điện hay nhắn tin Jihoon cũng không thèm trả lời. Họ không đợi Jihoon nữa. Ai mà biết hắn bị làm sao, thằng nhóc này luôn có chút chống đối.

Hyeonjoon không quá thích việc bầu không khí vui vẻ khiến bọn họ dễ say, bèn giả vờ say để rời bàn trước. Cũng không thể nói mình không say, anh cũng hơi choáng váng nên đi dạo để hóng gió mát, lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn chưa đọc.

Bây giờ đã là mùa hè, nhưng mùa hè ở Seoul không có nóng đến thế, vẫn có chút mát lạnh trong gió và chả cá trên đường phố. Choi Hyeonjoon cảm thấy rằng gió buổi tối cũng có thể tạo ra ảo giác, anh nhìn thấy Jeong Jihoon đang đi cùng một cô gái. Mỗi ngày khi Jihoon coi stream của streamer nữ đều tăng âm lượng rất to, và ngoại hình của nữ streamer trùng với cô gái mặc áo khoác màu nâu nhạt dưới đèn giao thông. Khi đèn xanh bật lên, anh thấy Jeong Jihoon muốn nắm tay cô gái nhưng lại ngại ngùng không dám, lại tay đặt xuống, tay kia vẫn cầm bó hoa trắng mới mua.

Một bó lan hồ điệp trắng.

"Con mẹ nó, chết tiệt|Đồ ngu ngốc" Choi Hyeonjoon khẽ lẩm bẩm

"Chết tiệt | Jeong Jihoon là đồ ngốc"

Hyeonjoon thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đi bộ trở lại. Anh cảm thấy mình lại làm một hành động đạo đức giả, và bắt đầu cảm thấy Seoul thật lạnh.

"Doran, Doran, đừng quay lại," anh vừa đi vừa nghĩ.

Khi Jihoon quay lại ký túc đã là một lúc sau, ổ đã đã khóa. Hắn không dám gây ra tiếng động khi bước vào phòng. Đặt túi lên bàn cạnh giường, những tưởng Hyeonjoon đã ngủ say cho đến khi Jihoon nhìn thấy ánh sáng phải chiếu lại từ bức tường.

Hyeonjoon nằm quay mặt lại phía tường và xem video. Ngón tay anh lướt ngày càng nhanh, bà suy nghĩ cũng bay đi thật xa. Anh không biết liệu hôm nay Jihoon có về không, nếu hắn không về thì .... Chậc, quên đi.

Khi nghe thấy tiếng xoay chìa khóa, tâm trạng của Hyeonjoon lúc đó như thế nào, có phải nhẹ nhõm không? Anh cũng không nhớ. Khi Hyeonjoon phản ứng được tình huống, thì Jeong Jihoon đã đứng bên giường anh, nhìn anh và lạnh lùng nói

"Anh, sao anh còn thức?"

Như thể người bị phát hiện làm chuyện xấu là Choi Hyeonjoon.

Hồi trước, Son Siwoo thường nói và mắng rằng điểm yếu của Choi Hyeonjoon rất nhát, chỉ có nói mồm là hay. Hyeonjoon chưa bao giờ cảm thấy như vậy, khi còn học cấp hai, giáo viên nói trong lớp sinh học.

Xương sườn là phần xương mỏng manh nhất trong cơ thể, nhưng lại bảo vệ các cơ quan quan trọng nhất của con người. Vì thế người ta sẽ gọi những phẩm chất đáng trân trọng nhất và những thứ yêu thương là điểm yếu.

Dưới lớp sườn đều đặn, ngay ngắn và mềm mại là trái tim đang đập của anh, và muôn loài hoa đua nở trên trái tim về người anh yêu. Vậy còn xương sụn thì sao.

Xương sụn ​​luôn phát triển từ trong ra ngoài.

Choi Hyeonjoon quay đầu lại, vì không bật đèn nên anh không thể nhìn rõ khuôn mặt Jihoon. Nhưng điều anh không thể che giấu là niềm vui của gió xuân. Hôm nay Jihoon mặc áo khoác đen, khi họ còn ở Griffin, để giữ thể diện trước khi đến Berlin nên cả hai đã mua một ít quần áo gọi là "Quần áo của những người đàn ông trưởng thành". Bây giờ Jihoon gần như không thể mặc vừa nữa, cổ tay lộ ra, trên người không có mùi rượu, chỉ có mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng.

Choi Hyeonjoon nhìn cổ tay trần của hắn, tâm tư lại bắt đầu phân tán. Từ khi nào Jihoon lại cao như vậy, không phải vốn hắn thấp hơn mình một chút sao? Liệu Jihoon có bị đau xương nếu phát triển quá nhanh không?

"Choi Hyeonjoon, sao anh không trả lời?"

Hyeonjoon bị kéo lại thực tại bởi câu hỏi thứ hai "à, anh không ngủ được."

Có vẻ như đây là câu trả lời Jihoon muốn, hắn ngồi xuống giường mình với sự nhẹ nhõm. Choi Hyeonjoon quan sát hắn mở đèn ngủ, không kiềm được mà hỏi: "hôm nay Jihoon đi đâu vậy?"

Jeong Jihoon cởi áo khoác và tựa đầu vào tường: "Ah, không phải em đã báo anh Siwoo đừng đợi em mà?"

Choi Hyeonjoon quay đầu vào tường, "Vậy hôm nay em đi đâu? Ăn mừng cũng không thấy tham gia."

Jeong Jihoon dựa đầu vào đầu giường, có vẻ rất mệt mỏi, "Anh à, cái này chúng ta đã nói qua rồi mà."

"Đừng quan tâm về đời tư của mỗi người."

Mình nên làm gì đây? Lúc này Hyeonjoon đã hiểu cảm giác bị đâm vào xương được nhắc đến trong tiểu thuyết, lần đầu tiên anh cảm nhận được hơi thở phả ra từ từng đốt xương.

Cảm nhận được sự im lặng của Hyeonjoon, Jeong nhẹ nhàng nói: "Lúc trước em có nói với anh rồi, em đi ăn chung với nữ streamer."

Choi Hyeonjoon cảm thấy toàn thân như sắp nổ tung, nếu bây giờ không đứng dậy mà thở dốc, anh sẽ chết ngạt, chết nghẹt trong mùa hè lạnh giá này. Hyeonjoon không biết làm thế nào anh lại đứng dậy, đi đến giường của Jeong Jihoon và chỉ vào mặt hắn.

"Con mẹ nó, em có biết mọi người phải chờ em bao lâu không? Sao không chọn ngày nào mà hẹn người ta, hẹn đúng hôm nay."

Trong lòng Hyeonjoon thầm mắng ông chủ vì lắp máy lạnh loại dỏm, nước từ máy điều hòa rò rỉ xuống và nhỏ xuống mặt anh, làm ảnh hưởng đến hình ảnh của anh bây giờ.

Nước rỉ từ máy lạnh nhất định không sạch sẽ như trong video nói, nếu không, tại sao nước nhỏ vào mắt Choi Hyeonjoon lại khiến mắt anh sưng húp như vậy, tim cũng đau theo.

Jeong Jihoon đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Choi Hyeonjoon, vẻ mặt anh hung ác nhưng đôi mắt đỏ hoe, lấy tay lau mặt và chui vào chăn.

Giữa hai người lại chỉ có sự im lặng, Jihoon đi tắm rửa sạch sẽ và trở lại giường. Choi Hyeonjoon đã đặt điện thoại xuống, hắn nhìn lưng anh dựa vào tường, cuộn thành một góc. Jeong Jihoon nhẹ nhàng nói.

"Lỗi của em, là do em không nói chuyện rõ ràng trước."

Giọng khàn khàn của Choi Hyeonjoon phát ra từ góc, "Không sao đâu Jihoon"

Thấy Choi Hyeonjoon tâm tình tốt lên, hắn lại bắt đầu khẩn trương,"Anh ơi, anh có biết không, cái bạn streamer nữ đó thật sự rất chán, cổ . . . . . .

"Jihoon" Jeong Jihoon chưa nói xong đã bị Choi Hyeonjoon chặn lại

"Sao vậy anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro