hạ buồn miên man, lang thang tình chết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chí huân tỏ tình mẫn tích giữa mùa hè năm hai nghìn mười. 

mồ hôi nhễ nhại, làn da bóng loáng, mẫn tích nhúng cổ tay vào thùng nước ướp lạnh đặt trước một tiệm tạp hóa nhỏ, rút lên hai cây kem đá sặc sỡ và quay đi để huân trả tiền. lúc ngồi bên nhau dưới tán hoa giấy ở công viên, mẫn tích nhịp bàn chân và ăn kem, chí huân thì loay hoay với cái máy phát nhạc đời mới mà anh vòi mãi mới được bố mẹ mua cho. 

ngay lúc cây kem que còn một nửa, bàn tay mát lạnh của chí huân đặt bên tai mẫn tích, một bên tai nghe nằm trọn trong tai phải của em, phát một bài hát của lâm tuấn kiệt. chí huân chống tay ngửa ra sau, nhìn cái gáy trắng ngần của tích, người đương cúi xuống ăn cho xong và vứt que gỗ linh tinh xuống đất, tươm tất rồi thì lau tay vào phần đùi, cũng ngửa ra sau nhìn huân đang im lặng. 

"thế mai mình đi đâu?" 

"đi nhà sách. có hàng sách gần nhà anh nhận sách cũ đổi thành mới, mai anh sẽ dắt em sang."

ấy là đã tỏ tình rồi đấy. 

những năm chí huân và mẫn tích còn đôi mươi, giới trẻ lúc ấy thường xem việc chia nhau tai nghe là lời tỏ tình lãng mạn nhất mà một người có thể nhận được trong đời, thế nên chí huân đã nằng nặc, mua cho bằng được một cái máy walkman cũ mèm và lụm mấy cuộn băng cassette nhạc trữ tình tùm lum tiếng ở cửa hàng băng, đĩa nhạc cốt chỉ để cho tích biết, anh thích em lắm, thích em hơn tất cả những mùa hè hà nội anh đã đi qua.  

mẫn tích đọng lại trong chí huân là những giọt mồ hôi chảy dọc và cắt đôi xương quai xanh và biến mất sau lớp áo mỏng, đến những giọt nước mắt tràn mi mà anh không lau được hết. khi chí huân khóc, mẫn tích nắm lấy tay anh, vẽ những vòng tròn vào lòng bàn tay và thủ thỉ, mai này anh đừng đợi em. mà huân thì nấc lên từng tiếng, cuộc đời anh sẽ không còn chờ đợi ai được nữa, anh phải chờ ai khác ngoài em đây?

chí huân với đôi mắt ngây ngô và nụ cười như kéo mùa xuân sang mùa hè ở trong trí nhớ mẫn tích đủ lâu, để khi anh không còn cười được như thế em đã thấy huân sao mà lạ lẫm. chí huân với chiếc quần dài quá đầu gối một xíu, áo ba lỗ màu đen và sơ mi khoác ngoài màu xanh nhạt, mái tóc khô cứng lộ một phần trán, ví lúc nào cũng căng lên những tờ tiền lẻ nhăn nhúm và walkman nằm im một bên túi quần trĩu xuống, chí huân kề lưng với mẫn tích và nghe mùa hè cuối cùng của những ngày tuổi trẻ em trôi đi. chí huân với những gì kì diệu nhất trong tuổi xuân của anh, tất cả đã dành hết cho tích. 

rồi đến khi em phải rời đi, anh sẽ làm thế nào để tìm lại ngày xuân đã héo úa? 

mẫn tích không thật sự biến mất, với chí huân, những dấu chân tích đi ngang đời đã đủ nặng nề để chúng in sâu vào trái tim anh. dù cho cuộc đời sau này có tịch mịch, còn nhớ được những ngày hè với mẫn tích vẫn ở đây, chí huân biết mình vẫn sẽ sống. 

vì nếu không yêu nhau ở đây, kiếp này, mình sẽ thương nhau ở một cuộc đời khác. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro