Số 2: Chủ nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạch cạch--

Vietnam thoáng nghe thấy tiếng cửa mở ra, trước cả tiếng cởi giày, người đàn ông nọ chào cậu.

"Tôi về rồi đây~"

"Mừng anh trở về." Cậu đáp lại ngay lập tức.

Có lẽ vì hôm nay tiết trời ngày xuân khá dễ chịu, thêm nữa là cậu đã sắp hoàn thành xong bài tập sớm để được cộng điểm, vậy nên cậu mới vui vẻ chào đón đối phương về nhà thế này đây.

Hắn bước tới gần dáo dác nhìn trộm. Hôm trước hắn uống với đối tác, về nhà rồi lỡ doạ cho cộng sự nhỏ tuổi một vố, mặc dù cộng sự khá bình thản nhưng hắn vẫn thấy ngại ngại làm sao... America đảo mắt, hắn đang nghĩ nên làm gì để bình thường hoá mối quan hệ.

Xin lỗi hả ta? Thực ra là hắn có xin lỗi rồi.

Hay cho cậu tiền? Tiền học hắn đóng giúp cậu mà cậu còn nằng nặc đòi trả lại, đời nào chịu nhận?

Cứ như thế, hắn không để ý đến Vietnam vốn chẳng quan trọng việc hắn trêu cậu kiểu ấy, cậu vẫn bình thường mà mỉm cười nhìn thành quả của mình, vừa nhàn nhã đặt bút xuống, cầm cốc lên định uống miếng nước thì người phía sau trượt chân một cái...

"Choang!!"

Bất ngờ bị đụng bởi ai đó từ sau lưng, Vietnam sặc nước rồi cũng nhờ vậy mà trượt tay làm rơi cốc, bắt đầu ho dữ dội như muốn lôi phổi mình ra ngoài. Cậu quay ra nhìn người đang đứng sau đang vuốt lưng mình một cách vô dụng mà chỉ ước được xông lên và đấm cho hắn mấy phát cho bõ tức.

"Sặc à? Cậu có ổn không?"

"Khụ... anh thấy tôi có ổn không?"

America nhún vai, hắn nắm lấy bắp tay Vietnam mà kéo cậu ra khỏi ghế đầy mảnh sứ. Sau khi kéo mãi mà cậu không chịu đứng dậy thì trực tiếp nhấc bống cậu lên đặt ra bên cạnh: "Xin lỗi mà, tôi không để ý nên đụng trúng cậu."

Hừ, xin lỗi thì cứ xin lỗi đi, việc gì hắn phải dùng cái điệu bộ câng câng đó để nói vậy hả?

Lườm hắn cháy mắt, cậu hất tay hắn ra rồi quay sang bàn của mình và bắt đầu nhận thấy một điều: vừa rồi chưa phải là chuyện tồi tệ nhất, cái khiến Vietnam phải đứng hình còn kinh hoàng hơn cơ.

"Xin phép~"

America giả vờ vô tội, hắn gãi đầu quay ngoắt định bước về phòng thì một bàn tay níu áo hắn lại, giọng nói của đối phương ầm ầm tựa như vang lên từ âm ti địa phủ.

"Khoan đã."

Nhìn cái máy tính ướt nhẹp nước, Vietnam gần như chết lặng.

Cả một ngày của cậu! Chết tiệt!

Hít một hơi thật sau rồi thở ra, Vietnam dần bình tĩnh lại và nói: "Tôi sẽ không đánh anh đâu nên quay lại đây đi."

"Ồ."

Nghe giọng nghiêm túc của cậu, America bỗng cảm thấy có lỗi. À, tất nhiên lỗi là phần hắn rồi, hắn cảm thấy hay không thì cũng thế thôi.

"Anh có biết sửa nó không?"

"Chắc là được." - Hắn chớp mắt, nhìn thứ đồ công nghệ dính đầy nước kia rồi lại quay sang nhìn cậu: "Lấy máy sấy ra đây."

"...Thôi, ra quán đi."

Đến cạn lời với cái con người này.

"Tôi lấy xe chở cậu đi nhé?"

"Nhanh hộ."

Vietnam năm nay 17 tuổi, con nhà nông, ham học chăm chỉ, là chàng trai độc thân nhưng không sống một mình.

"Cậu làm gì mà tắm cho máy thế?" - Anh thợ máy hỏi đùa.

Vì sao ư?

"Tại anh ta."

Cậu chỉ ngón cái sang người đàn ông bên cạnh, hắn cong môi và đẩy cái thẻ ngân hàng ra một cách vô cùng tự nguyện.

"Cứ thoải mái tiêu tiền của tôi."

"Anh làm như tiền anh là lá mít chắc?"

"Haha."

Cười con khỉ. - Vietnam trừng mắt nhìn hắn.

Cậu đang sống cùng với một con người rắc rối, tên đàn ông ngoại quốc mà cậu gọi là "chủ nhà".

Chậc. Thực ra là ngầy như trẻ con vậy.

"Vậy anh trai sắm luôn cho em mình cái máy xịn hơn mà dùng, học sinh sinh viên thì cứ đầu tư đi."

Anh thợ máy cười một nụ cười đầy nhân tính, bắt đầu quảng cáo về mấy hãng máy đắt tiền trong quán. America thì có vẻ bùi tai lắm, hắn cứ ngó ngó nghiêng nghiêng mấy thứ đồ công nghệ trong tủ kính mãi thôi. Còn Vietnam, cậu vừa mệt vừa bực, muốn đứt cả hơi, giờ chẳng còn dư sức để thảo mai mà đối phó với những lời mời gọi kiểu này nữa.

Thế là trước khi để America lọt hố, cậu nhanh tay túm áo đối phương, lôi hắn lại, vừa bóp trán vừa nói một cách nghiêm túc: "Tôi với anh ta không phải anh em."

"Bạn?"

"Không phải."

"Hàng xóm?"

"Không..."

"Thế thì là người yêu?"

Đến đây, cậu liếc nhìn anh thợ máy với ánh mắt ghê tởm như thể đang đối mặt một tên đa cấp ba hoa: "...Trí tưởng tượng của chú cũng ghê gớm phết nhỉ? Chú nghĩ gì về việc đi làm ở rạp xiếc?"

Ngăn cản cái mỏ hỗn của cậu làm việc, hắn cười cười, nắm lấy bắp tay cậu kéo ra sau lưng mình và chen ngay vào: "Haha, ý cậu ấy là anh rất có khả năng làm giàu."

Thành công thoát flirting, Vietnam đi về tay không vì chẳng kiểm tra máy thì chẳng biết, nhưng kiểm tra rồi thì mới phát hiện ra máy của cậu dính lỗi.

Đống bài tập đã được lưu, nhưng hiện tại cậu lại không có máy để gửi nó đi.

Có thể dùng điện thoại, nhưng thao tác không quen. Chậc, giờ mà nhờ ai đó lưu giúp file thì phiền lắm.

"Hay thật, giờ mình phải làm bằng cái gì đây?"

"Tôi cho cậu mượn máy nhé?"

Vietnam ngước lên, cậu thấy America đang cười. Giờ thì thay vì nghĩ cách gửi bài, cậu lại muốn nghĩ cách đấm vào cái bản mặt đó mà không bị đá ra khỏi nhà hơn.

"...Không cần, tôi sẽ gửi bằng điện thoại."

"Ồ." - Hắn tỏ ra thất vọng sau đó rất nhanh đưa ra lời đề nghị khác: "Vậy... tôi giảm tiền nhà cho cậu tháng này nhé?"

"Sao anh giảm mà không giảm luôn một năm đi? Còn lẻ một tháng chứ?"

"Haha, vậy thì một năm."

Cậu "hừ" một tiếng, bắt đầu tính toán số tiền tiết kiệm được từ chuyện được giảm tiền thuê nhà. Tiền sửa máy thì cũng hao hao tầm một phần ba tháng lương làm thêm của cậu thôi, đúng là được giảm một năm tiền nhà sẽ rất hời. Rồi cậu lại chợt nghĩ, đôi khi tên chủ nhà này cũng tốt đấy chứ, giờ cậu sẽ nghỉ làm thêm và ngồi ở nhà học cho sướng.

"Vui quá ta?" - Hắn nhìn cái người không thể ngưng cong môi đang lẩm bẩm tính toán.

"Anh hào phóng thật đấy."

Hắn cười, mở cửa xe giúp cậu: "Đầu tư mà."

"?"

Đầu tư? Là người làm ăn nên nói chuyện có hơi hấp hấp nhỉ?

America có lẽ là thiếu gia nhà giàu nào đó, hắn sống ở nước ngoài từ nhỏ, cho đến giữa năm trước mới bắt đầu lọ mọ chuyển công tác về đây. Hắn sở hữu một căn nhà ở ngay cạnh trường cậu, tính ra là hắn phải rảnh lắm mới cho cậu thuê phòng. Tiền thì cũng đâu có thiếu, mà tiền thuê của cậu cũng có bao nhiêu đâu. Hơn hết là hắn cũng thuộc dạng chăm chỉ làm việc nhà, nấu ăn giặt giũ dọn dẹp, nói ra hơi ngại nhưng đôi khi hắn còn hầu cả cậu những lần cậu ôn thi nữa.

Mỗi tội nhiều lúc hơi báo, vừa là vì lạ nước lạ cái, vừa là vì cái nết vốn hồn nhiên của hắn. Trước đó hắn cứ báo một mình ví tiền của hắn thôi, nhưng giờ hắn còn báo cả cậu nữa, cụ thể là lần này đây.

Thề chứ Vietnam bất mãn với hắn lâu rồi. Cậu lên đây học cũng là vì trốn sự quan tâm thái quá của hai ông anh, giờ lại có thêm một bố trẻ suốt ngày càm ràm. Nếu không phải không tìm được chỗ mới với cái giá này thì cậu đã chuyển đi rồi mất hút luôn cho sạch nước.

"Chậc, Tết mà giao rõ lắm bài."

Cậu cắn bút, hiện tại đã là một giờ sáng, còn cậu thì còn phần bài chưa biết nên giải quyết từ đâu.

"Ô Vietnam? Chưa ngủ hả?"

"Chưa..."

Trả lời theo quán tính xong, cậu chợt nhớ ra cái gì đó.

"Khoan đã, quần áo anh đâu?"

Cũng may là phòng khách trừ chỗ cậu đang ngồi học ra thì còn lại đều tối mù vậy nên Vietnam không thấy gì cả. Chỉ là cậu biết thừa, cái con người kia đang khoả thân chạy nhong nhong trong nhà.

"À chết quên."

Biết ngay mà.

Trung bình America sẽ không mặc đồ khi đi ngủ, mà một khi hắn đã xuống uống nước lúc nửa đêm thì hắn cũng chẳng thèm khoác áo ngoài vào. Vietnam nghiêng đầu, nhớ lúc trước - ý là tầm hai tháng trước - người đàn ông này vẫn còn lễ độ lắm mà...

Cậu cảm thán, lắc đầu rồi dí bút xuống tờ nháp. Lúc này, cậu chợt cảm thấy bên cạnh mình có thứ gì đó, nhưng chưa kịp phản ứng lại thì giọng nói của đối phương đã vang lên bên tai cậu.

"Không biết làm à? Tôi dạy cậu nhé? Đi ngủ để mai dọn nhà chứ thức đêm không tốt đâu."

Vietnam quay sang bên cạnh, cậu thấy America đang ghé sát tai mình mà nói.

Ánh sáng hắt đến nửa khuôn mặt tươi cười vô tội của hắn trông phát ớn, sau đó cậu không tự chủ được mà cụp mắt nhìn xuống phía dưới. Lần này thì cung phản xạ cậu phải là chạy một vòng xung quanh nhà, rồi chạy thêm vòng nữa khi cậu nâng mắt lên nhìn hắn, sự ghê tởm nhuốm màu đôi mắt.

"Ông chú biến thái."

Ngoài dự đoán, phản ứng của Vietnam bình thường hết cỡ. Điều ấy cũng khiến cho America thấy khá là bất mãn. Được rồi, đúng là hắn đã tiến bộ hơn khi trang bị cho mình cái quần đùi... con vịt?

Tối quá không nhìn rõ, mà cậu lại không muốn nhìn kĩ để nhận dạng xem nó có đúng là cái quần... con vịt? Kì lắm.

"...Ây, tôi hơn cậu có mấy tuổi thôi đấy nhé. Còn cái gì mà biến thái? Đây là cách sống rất tốt cho sức khoẻ đã được chứng minh cơ mà, sẽ sống lâu trăm tuổi đó."

"Vâng vâng, nhưng nhà này không riêng mình anh mà lại có thêm tôi nữa còn gì? Anh không thể tôn trọng tôi sao?"

Hắn thoáng bối rối: "Ừ nhỉ?"

"Với... chẳng lẽ anh cũng muốn tôi cũng khoả thân giống anh rồi cứ như vậy trong nhà sao?" - Cậu bóp trán, mới qua mấy mùa xuân xanh mà đã già đi biết bao nhiêu.

Cứ tưởng đến đây là hết, thế nhưng America lại rất không biết đọc bầu không khí, hắn tiếp chuyện với giọng đầy khuyến khích.

"Nhưng mà thế cũng được đấy, tôi không ngại đâu. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

Vietnam suýt thì ngã ngửa, cậu xua xua tay: "...Chắc phải chuyển nhà thôi, lão chủ nhà biến thái quá."

Không, không cần đâu, chết sớm tí cũng được.

"...Này, cậu đang nhầm chỗ suy nghĩ với lời nói của mình kìa."

Cậu ngẩng lên: "Ồ, xin lỗi?"

Hắn nổi đoá: "Bộ xin lỗi là hết hả?"

__________________________
Taam: Chậc, không ngờ mình lại viết được mấy câu chuyện nhẹ nhàng thế này đấy 💀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro