Số 5: Cái gọi là cắn rứt lương tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuống máy bay, Vietnam nhận được một đống tin nhắn, cả từ gia đình và cả từ anh chủ nhà đẹp trai tốt bụng cho cậu chút "tâm ý" khá dày để về nhà đón Tết.

"Vietnam! Lại đây nào."

"Anh Mattran!"

Người đàn ông dang tay đón lấy cái ôm của cậu, đưa tay lên vò đầu cậu thành tổ quạ. Sau đó anh lái xe đưa cậu trở về nhà, ngôi nhà thực sự của cậu.

"Vietnam! Sao hôm trước anh gọi mày không nghe máy?"

Vừa về đến cửa đã bắt gặp Vietminh đang đuổi gà, người đàn ông cao lớn lăm le con dao rựa đi về phía cậu.

"Em gọi anh lên họp phụ huynh cho em mà anh không nghe trước còn gì..." - Vietnam lùi lại, nấp sau lưng Mattran.

Mattran cười, bênh em trai trước: "Đúng, phải không nghe để cho anh ấy chừa."

Vietminh hừ một tiếng, dù đang uất ức ra mặt nhưng vẫn hỏi: "Thế ai đi họp cho?"

"Lão chủ nhà."

"Đưa số người ta đây để anh cảm ơn." - Vietminh bổ sung: "Gọi là chú hay là ông?"

Nghe anh mình hỏi thế, Vietnam cười muốn chảy nước mắt: "Có khi anh ấy còn nhỏ tuổi hơn anh đấy, người ta cũng tuổi xuân phơi phới mà."

Những lần trước Vietnam toàn thuê mấy nhà có chủ là người lớn tuổi, ai ngờ được cậu đổi gu sớm thế? Nhanh như vậy đã sống cùng với một người "tuổi xuân phơi phới", không phải là muốn yên tĩnh để tập trung học hành sao?

Mattran không để ý đến người anh đang ôm điện thoại gọi cho lão-chủ-nhà nào đó nữa, anh lân la ra hỏi: "Năm nay về muộn quá ta? Hay lại có người yêu trên đấy rồi?"

"Tha em, em vẫn còn là trẻ con, vẫn đang còn chờ lì xì mừng tuổi đấy. Chỉ là..."

Cậu nhìn lên bàn thờ, nheo mắt như thể không nhìn rõ, lời nói thốt ra nhẹ tênh thực chất lại nặng nề như mang chì vào chân:

"...Năm nay vẫn không được nhận tiền từ ông bô nhà mình nhỉ? Thật là..." - Cậu cười chua chát: "Sao mà đi mãi chẳng thấy về thế không biết?"

Mattran nhìn cậu, anh im lặng hồi lâu rồi lại dời mắt lên nhìn bàn thờ, có một khung ảnh ở đó. Trên khung ảnh là người đã sinh ra bọn họ, một người là sĩ quan vốn đã nghỉ hưu về quê từ lâu.

Anh vẫn còn nhó cái ngày mà ba người họ nhận được cái tin dữ ấy, người cha và ngôi mộ gió. Chỉ bằng ba câu đã có thể khiến cho Vietnam sụp đổ, Vietminh là anh cả chấp nhận làm người tỉnh táo sắp xếp mọi thứ... Riêng anh, Mattran không tin chuyện ấy. Vì sao ư? Ngay cả lý do ông chết là gì họ cũng chẳng được biết.

Xác còn chưa thấy, đó chỉ là mất tích thôi. Làm sao bọn họ có thể chắc chắn người đàn ông ấy đã chết?

"Mọi người cứ làm việc đi nhé, em cất hành lý đã."

"Ừ, đi đi."

Mattran dõi theo bóng Vietnam đi vào trong, một lúc sau lại thấy Vietminh hậm hực đi ra. Mattran nhướng mày, có vẻ Vietminh vừa kết thúc cuộc trò chuyện với "lão chủ nhà" trẻ tuổi trong lời cậu em út. Người anh cả vẫn luôn gánh còng lưng mấy đứa em trai ngốc nghếch gọi ầm nhà lên:

"Vietnam đâu? Vietnam?"

"Haha..."- Người con giữa vốn là người bình thường nhất, cơ mà tiêu chuẩn "bình thường" của cái nhà này hơi lạ: "Sao thế? Thằng bé mới về mà anh cứ phải thét nó."

Vietminh cau mày: "Anh bảo này, em nghĩ hai đứa con trai ở với nhau thì có sao không?"

"Chắc là có... À đâu? Em không biết, cái ấy còn tuỳ anh ạ." - Mattran đặt tay lên vai anh trai, gật gật đầu như muốn khẳng định mình đúng: "Nếu đã có ý thì dù con gì ở với nhau cũng đều nguy hiểm cả thôi."

Nghe cái chân lý kia xong, Vietminh hơi lag một chút, anh "hờ" một tiếng, nói với giọng khá lớn, như muốn để cái người nấp sau cửa phòng cũng có thể nghe được... mà cách âm thế có nghe được quái đâu.

"Cái tên chủ nhà của nó." - Vietminh hất cằm về phía cửa phòng của cậu: "Thằng đấy không ổn."

"Có gì mà không ổn?" - Mattran dở khóc dở cười: "Cậu ta đẹp trai hơn anh hay giàu hơn anh à?"

Vietminh khoát tay, anh ngồi xuống sofa: "Không biết, nhưng cách nói chuyện rất không bình thường."

"Cậu ta là người ngoại quốc, anh biết mà."

"Nhưng nội dung nó muốn truyền tải ấy", Vietminh đổi sang lầm bầm, "Cậu ta hỏi thăm anh như thể sắp lấy em gái chúng ta về làm vợ không bằng, anh nhận ra vì đó là giác quan thứ sáu của một người anh trai."

Lâu lâu mới thấy anh mình logic kiểu ấy, Mattran cố nhịn cười, nói với giọng trách móc không chút giả trân:

"Rõ khổ, anh có thôi ngay đi không chứ? Nhà mình làm gì có đứa em gái nào? Lại còn giác quan thứ sáu, bộ anh là siêu nhân hả?"

Vietminh bực mình ra mặt, anh vắt chéo chân, sau đó lại nở nụ cười ranh mãnh: sẵn cầm điện thoại của Vietnam thì lại cho số lão chủ nhà vào trong danh sách đen, xong xuôi lại hầm hầm nhìn Vietnam vừa đi ra từ trong nhà.

"Anh lại sao thế? America đã nói gì làm anh bực à?" - Cậu hỏi.

"Ghê nhờ? Gọi tên nhau thân thiết thế không biết." - Vietminh liếc cậu một cái.

Trông Vietminh đang khó ở thấy sợ, Vietnam cười cười quay sang Mattran đang đứng gần đó:

"Anh ấy sao thế?"

Mattran nhún vai: "Sợ mất em gái."

"Nhà mình còn em gái nào à? Con rơi con rớt của ông bô?"

Anh mỉm cười, sợ bản thân sẽ buột miệng nói: cái đứa đó chính là em đấy.

Dù sao thì sau đó mọi chuyện vẫn rất bình thường, ngay cả một chữ về America cả hai người anh trai này cũng không nhắc tới. Rồi, đến đêm 30 Vietnam mới nhận ra chuyện mình để quên sạc điện thoại ở trên thành phố. Và đây rồi, số của hắn nằm trong danh sách đen.

"Haha!"

Vietminh đứng chống nạnh, ngắm pháo hoa và cười lớn khi thấy Vietnam cả ngày trời không có một cuộc điện thoại nào.

Còn riêng Vietnam, cậu bắt đầu thấy hơi nhức đầu khi nghĩ cách làm sao để trấn an cái con người kia trong khi điện thoại cậu hết pin. Vietminh thì không nói, chắc chắn Mattran sẽ cho cậu mượn máy, cơ mà vấn đề lớn hơn xảy ra khiến cậu đành im lặng.

Vì cậu không nhớ số của hắn.

Không nhớ số nên có máy cũng không thể làm gì, ở dưới quê lại không mấy ai dùng loại máy này...

"Mà kệ, chắc anh ta cũng không quan tâm đâu nhỉ?"

Nghĩ thế là sai rồi đấy, người trên thành phố đang vừa buồn vừa lo.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

America ngồi trước máy giặt, nhìn đống quần áo trong đó quay quay nhiều vòng, song cũng chẳng thể khiến hắn bình tĩnh lại được. Chuyện hắn vừa làm thực sự là vô cùng kinh khủng, giờ tỉnh táo khỏi men rượu rồi cũng chỉ làm hắn hoang mang hơn thôi.

Được rồi, gác lại chuyện kia, giờ hắn chợt cảm thấy lo lắng. Ngoại trừ việc có người tự xưng là anh trai của cậu gọi đến và tin nhắn cậu trả lời lúc vừa xuống xe, hắn tuyệt nhiên không nhận được thông báo gì.

Đột nhiên America cảm thấy, đây chính là thời điểm hắn quay trở lại cuộc sống ban đầu của mình.

Một cuộc sống đơn giản đến tẻ nhạt và lặng lẽ đến cô đơn, đó là trước khi mà Vietnam đặt chân vào.

America's POV?

Triển luôn!

Trung bình một ngày của hắn trước đó là như này: thức dậy, ăn, làm việc như trâu, ngủ, và lặp lại một vòng từa tựa thế.

Người cha và thằng em trai yêu dấu ném cho hắn "món quà sinh nhật" chào mừng tuổi hai tư là một chi nhánh ở tuốt một đất nước nọ. Tất nhiên là hắn đã được học tiếng của nước này, nhưng hiện tại... haha, học lâu rồi nên thành ra lúc dùng có chút không quen.

Đến đây một thân một mình rồi còn lạ nước lạ cái, điều an ủi duy nhất của hắn là sự ấm áp của những con người thân thiện nơi đây. Nhưng hắn cũng biết, cái gì cũng có mặt tốt mặt xấu, tựa như đồng xu kia có mặt sấp mặt ngửa.

America gặp người xấu ở đất nước hắn yêu mến.

Và cũng ở nơi này, hắn gặp được người tốt khiến hắn rung động.

Một cậu nhóc với mái tóc đen, đôi mắt sẽ ánh lên màu hổ phách dưới nắng. Khuôn mặt mang đường nét mềm mại, nụ cười cũng đẹp như tâm hồn của cậu vậy... chỉ thế thôi cũng đủ để hắn phải cong khoé miệng lên một cách thật lòng.

Cười vì hắn thấy cậu cũng cười.

Con người ta nhiều lúc cảm thấy rung động vì một thứ nhỏ nhặt nhưng đẹp đẽ vậy đấy.

Hắn có thể nói không lưu loát, song hắn vẫn hiểu cậu ấy nói gì, tất cả đều rõ mồn một.

Nụ cười toả nắng, giọng nói ấm, ánh mắt trong trẻo và bàn tay nhẹ nhàng đã vỗ về hắn lúc hắn đối mặt với cái xấu... trong một khắc liền cho hắn biết cảm giác muốn gần gũi với ai đó là thế nào.

Và sau đó, cậu thực sự ở trong nhà của hắn, ở bên cạnh hắn giống như hai người bạn, giống như anh trai và em trai, lại càng giống như là người một nhà. Mỗi sáng đều chào nhau, lúc trở về cũng nói với nhau một tiếng, rồi cùng học tập và làm việc, dọn nhà và nấu ăn. Có những lúc cãi cọ giận dỗi hơn thua, song khoảnh khắc vui vẻ và đáng nhớ cũng chẳng thiếu.

Thời gian chầm chậm trôi, từ bao giờ mà hắn bắt đầu nhận ra một điều, rằng:

Hắn đã không còn coi cậu là em trai nữa.

Lúc mà ánh mắt hắn chỉ dành cho duy nhất một người thế ấy, hắn chợt cảm thấy chua chát vì biết mình đã vô liêm sỉ đến nhường nào.

"Chỉ lần này nữa thôi... Vietnam. Haa..."

Thanh âm trầm đục của người đàn ông vang lên, hắn hít thật sâu như muốn cảm nhận mùi hương người đó còn sót lại vương trên chăn gối. Nhiệt độ nóng bỏng khiến bàn tay hắn tê rần và cảm giác sung sướng lan ra từng tế bào kích thích mọi giác quan.

Tấm bọc thẻ id học sinh đã xước mờ vì bị chà quá nhiều lần, song vẫn có thể nhìn rõ ảnh người học sinh đó. Tấm thẻ dính thứ chất lỏng màu trắng lạ lùng, giây sau liền được lau sạch.

Hắn bỏ cái quần ướt sũng của ai đó vào máy giặt, trong phút chốc liền cảm giác bản thân đã thực sự sụp đổ.

Hắn ngồi xuống vò đầu, rên rỉ: "Mình đâu còn mặt mũi nào để gặp cậu ấy nữa..."

___________________________
Taam: Có hiểu cái chi không đóoooo 😡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro