22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng nói

ĐượcTống Triết ban tặng, đêm qua Tả Xuyên Trạch cũng đạtđược cao trào, cho nên hắn có cảm giác ngủ rất trầm,chỉ cảm thấy trên người nhẹ bỗng không tìm đượccảm giác thực. Bọn họ tối hôm qua không có kéo rèmcửa sổ, lúc này ánh dương quang không chút kiêng kỵtiến vào bên trong mở ra một mảng sáng rực rỡ, khiếnhắn trong nháy mắt chóng mặt, ngẩn ngở một lát mớichậm rãi thấy rõ tình huống trước mắt, sau đó hìnhảnh tối hôm qua cũng trong nháy mắt quay về não.

TảXuyên Trạch con ngươi yêu mị nhìn chằm chằm vào ngườiở bên cạnh hắn đang ngủ không hề phòng bị, giậtgiật ngón tay, trong mắt sát khí bỗng nhiên nổi ra,như thể trong nháy mắt hắn nghĩ cứ như vậy đưa taytới trực tiếp bóp cổ của y, nhưng hắn trầm ngăm chỉchốt lát mới đem sát khí thu về.

Khôngthể dễ dàng để hắn chết thoải mái như vậy ... TảXuyên Trạch nhìn y nghĩ, giãy ra khỏi ngực của y lậptức xoay người đè lên, đồng thời rất nhanh một tayđem hai tay của y đặt lên đầu giường. Hắn làm mộtloạt động tác vừa nhanh vừa độc, chờ sau khi làm xongmới nhận thấy được trên người truyền tới từng đợtđau xót, giống như toàn thân đều sắp vỡ vụn vậy,khiến hắn nhịn không được hừ một tiếng, lập tứcphẫn hận lại gia tăng sức lực trên tay, bảo đảmngười này sẽ không giãy ra.

Hắnkhẽ động như vậy Tống Triết cũng tỉnh, y người nàycó khiết phích, đối với ăn mặc đều rất chú ý, y xãgiao cũng rất nhiều, nhưng là bởi vì đối với thức ănkén chọn y mỗi lần ăn cũng không nhiều, hơn nữa khi vềđến nhà thường đã đêm khuya, vốn thời gian có thểăn khuya đều bị hắn dùng để tắm rửa, nhưng cũng mayở bên cạnh y còn có một bác sĩ tư nhân thiên tài, cóthể thường xuyên điều trị thân thể y mà không đếnmức xuất hiện vấn đề lớn, nhưng cho dù là như vậyy cũng có bệnh huyết áp thấp.

Mà mộttrong triệu chứng của người bệnh huyết áp thấp chínhlà —— nổi giận khi rời giường.

Nhấtlà đặc biệt rõ ràng y ngủ rất say lại đột nhiên bịngười đánh thức, hậu quả kia thì vô cùng nghiêm trọng,việc này khiến y đặc biệt nóng nảy, nghiệm trọng làthậm chí có thể không khống chế được giết người.Dĩ nhiên, đây chỉ là người bình thường.

TốngTriết là người bình thường sao? Đáp án là không. Y bịngười đánh thức sẽ nóng nảy sao? Đáp là án là ——có.

Chỉnhưng là y nóng nảy cũng không phải rất rõ ràng, y tựchủ luôn luôn rất mạnh, cho dù nóng nảy cũng là chuyệntrong nháy mắt, chờ trong chớp nhoáng này qua sẽ rấtnhanh điều chỉnh quay về tình trạng thường ngày, màtrong chớp nhoáng này sự bùng nổ cũng đủ y làm rấtnhiều việc.

TảXuyên Trạch vừa gia tăng sức lực trong tay còn chưa kịplàm cái gì liền kinh hãi trong tay truyền đến một lựcmạnh, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng,giống như là trong nháy mắt đã bị người ném trên mặtlại bị đè ép lên, điều này làm cho hắn vốn đã tanrả giờ thương càng thêm thương, nhịn không đượckêu đau một tiếng. Trên người người này tản ra sựtàn bạo cùng âm trầm như thể chả cần che giấu thếcho nên khiến hắn trong giây lát đó nhớ tới dã thú bịchọc giận, nhưng chỉ cần một giây này toàn bộ sứclực liền biến mất, người này vẫn lộ ra mặt ôn hoà,giống như tất cả mới vừa rồi chỉ là một giấc mơkhông chân thật.

Khítrời Tam Giác Vàng rất nóng, nhưng bên trong gian phòng mởđiều hoà, vì trên người hai người đều đang đắpchăn như trước, chẳng qua là mới vừa rồi trải qua mộtphen giãy dụa tình trạng bây giờ của bọn họ đềutrần truồng, Tống Triết đem chăn kéo qua đắp lên trênngười, lúc này mới cúi đầu nhìn hắn, cười nhạtnói, "Mới vừa tỉnh lại có tinh thần như vậy, hửm?"

TảXuyên Trạch trong mắt yêu mị càng đậm, nhìn y một látthấy y vẫn là không có ý nghĩ đi xuống chỉ có thể mởmiệng nói, "Anh biến xuống dưới cho tôi!"

TốngTriết lắc đầu cười nhạt, đặt một nụ hôn trêntrán y một cái, mỉm cười hỏi, "Tính tình vẫn nóngnảy như thế, dục cầu bất mãn sao? Chẳng lẽ là tốihôm qua tôi ra sức không đủ?"

TảXuyên Trạch yêu mị trong mắt tăng vọt, căn bản khôngcùng y lời vô ích, bỗng nhiên đem y tung xuống dưới,xoay người áp lên, lúc hắn nóng giận trên người bùngnổ sức lực rất là kinh khủng, Tống Triết nhất thờikhó có thể chống đỡ liền bị hắn chế trụ thân thể.

"TốngTriết," Tả Xuyên Trạch từ trên cao nhìn xuống y, trongmắt tràn đầy ánh sáng nguy hiểm, gằn từng chữ một,"Tôi ngày hôm nay nều không làm cho anh cầu xin tha thứtôi liền theo họ anh!"

"A?Theo họ tôi?" Tống Triết sau khi bị hắn khống chếnét mặt không đổi, cười nhạt như trước, "Việc nàynghe được."

Tia nguyhiểm trong mắt Tả Xuyên Trạch lại tăng thêm, tức cườinói, "Tôi đây để anh ngay cả cười cũng không nổi!"Hắn vừa dứt lời liền đem chăn vén lên, một chân trựctiếp để ở giữa hai đùi y chuẩn bị đem chân của yhướng hai bên cách xa nhau, một tay khống chế hai tay củay tay kia tìm phía sau y chuẩn bị dò vào ngón tay.

TốngTriết hơi nghiêng một bên né khỏi, ngước mắt nhìnhắn, Tả Xuyên Trạch trên người gần như đều là vếthôn đêm qua y lưu lại, từ cổ kéo dài đến bên trongbắp đùi, toàn bộ hiện ra ở trước mặt nhìn không xótgì, xuất hiện trên làn da tái nhợt tinh tế, xinh đẹpmê người. Tròng mắt của y sa sầm, đột nhiên tránhkhỏi tay hắn, một tay kéo đầu hắn xuống liền hônlên, đầu lưỡi không ngừng dây dưa cùng hắn, ở trongmiệng hắn tuỳ ý hoành hành, một lúc lâu sao mới buônghắn ra, hai người hơi thở đều có chút không ổn, TốngTriết trên môi hắn nhẹ nhàng hôn một chút, cười nói,"Cậu bây giờ ngay cả sức lực khống chế tôicũng mất, còn thế nào làm tôi?"

TảXuyên Trạch bị y lôi kéo không khỏi lại kêu hừ mộttiếng, hắn quả thực không có bao nhiêu sức lực, nếunhư đối phó người thường cũng coi như dư dả, thếnhưng người này là Tống Triết, xuất thân bộ đội đặcchủng, cho nên thể lực của hắn bây giờ rõ ràng khôngcó biện pháp đối phó y, mà hắn vừa tức giận sứclực bùng nổ chỉ có thể duy trì thời gian rất ngắn,vượt qua thời gian liền khôi phục nguyên trạng. Hắnhiện tại chỉ cảm thấy cả người đau nhức, thầmnghĩ lại ngủ một giấc thật tốt, thế nhưng dễ dàngbuông tha người này hắn thật sự là không cam lòng.

TốngTriết thấy người này nằm ở trên người mình khôngnói lời nào liền đem ý nghĩ của hắn đoán đại khái,sờ sờ đầu của hắn, tay đưa hắn ôm vào trong lòng,lại đem hắn xoay qua kéo chăn đắp lên cho hắn, dụ dỗnói, "Cậu mệt, có chuyện gì trước ngủ một giấcnữa, dù sao quần áo của chúng ta đều dơ không thểmặc, nếu như tôi không liên lạc được thủ hạ haichúng ta chỉ có thể tốn thời gian ở đây."

TảXuyên Trạch phẫn hận quay cổ của y lại cắn, dướiđáy lòng trầm ngâm một chút, biết tình trạng trướcmắt rõ ràng đối với mình bất lợi, lại cùng ngườikia dây dưa tiếp nói không chừng liền đem ham muốn củay khơi dậy, dù sao đàn ông buổi sáng rất dễ hưng phấn,như vậy cuối cùng thua thiệt vẫn là mình, hắn nghĩ tớinghĩ lui vẫn cảm thấy ngủ một giấc bồi dưỡng tinhthần mới có sức lực đối phó y, quan trọng là cònnhiều thời gian.

Hắnnghĩ liền chậm rãi nhắm mắt lại, ghé vào trên ngườiy dần dần có chút buồn ngủ, nhưng ngay khi hắn sắp ngủđiện thoại đầu giường vang lên, hắn nhíu nhíu máy,theo bản năng hướng cổ Tống Triết rụt một cái, khôngđể ý nó.

TốngTriết vốn là muốn nhận, thế nhưng thấy hắn mơ mơmàng màng động tác liền vui vẻ ôm lấy hắn, cũng khôngcó nhận, thế nhưng cú điện thoại kia lại kiên nhẫnvang liên tục, Tống Triết mỉm cười để sát vào bêntai của hắn, thấp giọng nói, "Không có êm tai bằngtiếng vòng chân của cậu."

TảXuyên Trạch vốn đã bị nó làm cho không nhịn được,bây giờ đột nhiên vừa nghe Tống Triết trêu đùa, khiếnhắn tức giận bỗng nhiên đứng dậy giơ tay lên liềnđánh, Tống Triết dễ dàng nắm cổ tay của hắn đặt ởbên môi hôn một cái, tiếp tục cười nói, "Thế nào,thực sự dục cầu bất mãn?"

Trêncái thế giới này đại khái chỉ có một mình TốngTriết mới dám luôn khiêu khích hắn, nhất là còn đanglúc hắn tức giận, Tả Xuyên Trạch con ngươi cực đentrầm xuống, tia sáng yêu mị trong mắt muốn bùng nổ,bầu không khí trong lúc nhất thời có chút ý tứ hàmxúc.

Đầugiường điện thoại trong lúc nhất thời ngừng một látlại vang lên, khiến không khí hít thở không thông có thểthở dốc, Tả Xuyên Trạch bực bội nhận, không nhịnđược nói, "Alo, ai?!"

Ngườibên kia không lập tức trả lời, ngược lại trước tiênnở nụ cười trầm thấp, tiếng cười kia rất kỳ lạ,âm thanh đặc biệt nhu hoà, làm cho người khác vô thứcnhớ tới ánh sáng ấm áp, giống như chỉ nghe giọng nóilà có thể biết người này nhất định là một ngườivô cùng ôn nhu.

TảXuyên Trạch tay nắm điện thoại lại chợt căng thẳng,ngay cả đầu ngón tay đều trắng bệch, giống như máutoàn thân trong phút chốc toàn bộ rút đi, bực bội mớivừa rồi trong nháy mắt biến mất hầu như không còn,chỉ còn lạnh lẽo thấu xương.

TốngTriết trong lòng khẽ động, đứng dậy đưa hắn ôm vàotrong lòng, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, việc gìcũng không nói.

Khôngkhí xung quanh trong lúc nhất thời có chút ngưng lại, điệnthoại bên kia tiếng cười nghe rất rõ ràng, chỉ nghengười kia nở nụ cười một lúc mới lên tiếng, "Làmsao vậy, tâm trạng hình như không được tốt."

TảXuyên Trạch vẫn là không nói, hắn đã bao lâu không ngheđược giọng nói này ... Đã trải qua những năm thángtrước kia, mỗi lần đau đến tê liệt nằm ở trêngiường không dậy nổi, lúc ý thức mơ hồ, ấn tượngsâu nhất chính là giọng nói này, nhẹ nhàng mà ở bêntai không ngừng lập lại, Trạch, không đau, không đau ...

Mỗilần quanh quẩn bên bờ sinh tử gần như chịu không nổicũng là giọng nói này ở cùng hắn, ấm áp còn lẫn vàomùi vị của nước mắt, không ngừng đối với hắn nói:Trạch, con cố gắng thêm, không rời khỏi ta, không rờikhỏi ta ...

Trênthế giới này trước kia khi Tả Xuyên Trạch mười sáutuổi, hắn chỉ biết, chỉ có một người đó.

Tất cảthống khổ tất cả vui sướng, tất cả cũng đều đếntừ một người này.

———

Chươngnày ngắn mà nhiều lỗi quá beta muốn chết luôn vậy, kobiết trước mình edit trong tình trạng gì trời o.O

Đangđọc Đặc chủng dong binh, và giờ mới biết là cùng hệliệt :((((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro