23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Yến

TốngTriết cúi đầu nhìn hắn, đáy mắt yêu mị nồng nặccủa Tả Xuyên Trạch đã lui đi sạch sẽ từ lâu, conngươi cực đen không hề gợn sóng, một mảnh tĩnh mịch,không yêu không hận, giống như cả người đều đắpkín một lớp mất hẳn cảm xúc. Đáy lòng y run lên, lạiđem hắn ôm sát một chút, cúi đầu ở vành tai hắn cắnnhẹ một cái.

Cảmgiác tê dại từ vành tai len lỏi đến cột sống, nửangười đã tê rần trong chớp mắt, Tả Xuyên Trạch khôngkhống chế được nhẹ run lên một cái, nhịn không đượcliếc mắt trừng y, lúc này mới từ từ mở miệng nói,"Tôi tâm tình tốt hay không tốt, mắc mớ gì tới ông?"

Ngườinọ tiếp tục cười nhẹ, "Lâu như vậy không gặp,không nhớ ta sao?"

TảXuyên Trạch khoé miệng nhịn không được câu lên mộtnụ cười tà, trong mắt yêu mị* [nhắc lại: diêm dúalẳng lơ] cũng một lần nữa xuất hiện lại, trong đócòn kèm theo một chút lợi hại, khiến trên người hắnhơi thở tà ác trong nháy mắt tăng vọt, chỉ nghe hắncười nhẹ nói, "Còn ông? Lâu như vậy không gặp lẽnào cũng không nhớ tôi sao?"

Giọngnói của người kia lại nhu hoà thêm một phần, nói,"Nhớ, dĩ nhiên nhớ." Tả Xuyên Trạch con ngươiyêu mị hơi híp một cái, cười đề nghị, "Nếu nhớtôi ông tới tìm tôi đi, tôi mời ông uống trà thếnào?"

"Được,"người nọ trả lời rất sung sướng, cười nói, "Hômnào ta nhất định đi tìm con."

"Cứquyết định như vậy đi," giọng nói Tả Xuyên Trạchcũng mang theo nhu hoà, thế nhưng trong mắt sự sắc nhọnlại càng ngày càng nhiều, hắn từ từ nói, "Hiện giờgọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?"

"Đươngnhiên là có," người kia cười nói, "Chính là muốnhỏi một chút thuốc kia con uống ngủ trong bao lâu."

"Trònhai ngày," Tả Xuyên Trạch nói không thèm để ý chútnào, cười hỏi, "Có đủ hay không?"

"Khôngquá đủ," người nọ trầm ngâm một chút, nói, "Xemra vẫn phải lại tiếp tục thay đổi một chút mới cóthể."

TảXuyên Trạch con ngươi híp một cái, hỏi, "Ừ, lần saucòn muốn cho tôi thí nghiệm thuốc sao?"

"Cóthể," người kia nói, "À, ta không có chuyện gì."

"Tôicó việc," Tả Xuyên Trạch trước lúc ông cắt đứtlên tiếng nói, "Ông nếu có thể đem điện thoại gọitới nơi này tất nhiên là biết tôi ở đâu đúng không?"

"Đúngvậy," người kia cười nói, ôn nhu hỏi, "Ừm, muốnta làm cái gì?"

"Tìmngười đưa qua cho tôi một bộ đồ, đồ của tôi bẩn,"hắn nói đến đây dừng một chút, kinh ngạc khi bịngười dò vào một ngón tay vào trong cơ thể mình, hắnbiết nếu quả thực đưa tới một bộ đồ người đànông này nhất định sẽ làm cho hắn cũng không cách nàorời đi, liền cắn răng nghiến lợi sửa lời nói,"Không, hai bộ."

Ngườikia trong giọng nói mang theo cưng chiều, cười nói, "Được."Sau đó ông ta —— cúp điện thoại.

TảXuyên Trạch nghe trong điện thoại truyền tới tiếng cúp,hướng đầu giường nhìn một chút, ánh mắt kia rấtkinh khủng, Tống Triết nghĩ như thể trong nháy mắt hắnsẽ xông tới đem điện thoại đập một cái nát bấy.Nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt Tả Xuyên Trạch liềnđiều chỉnh quay về trạng thái của mình, trầm mặc đemđiện thoại cất xong sau đó hắn kéo ngực của y nằm ởtrên giường nhắm mắt ngủ.

TốngTriết cúi đầu nhìn hắn, cười hỏi, "Là Hắc Yến?"Có thể để cho Tả Xuyên Trạch có loại phản ứng nàyxem ra hiện giờ chỉ có một người này.

Hơn nữanhìn quan hệ của bọn họ so với tưởng tượng còn phứctạp.

TảXuyên Trạch nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, vẫn là khôngcó mở mắt ra. Tống Triết nháy cũng không nháy mắt nhìnhắn, người này vẻ mặt rất bình tĩnh, biểu hiện cũngrất điềm tĩnh, hết thay đều rất bình thường ... Bởivì rất bình thường nên mới không bình thường.

Ngườinày tự chủ cũng rất mạnh, máu tàn bạo trong cơ thểhắn như thế nào đi nữa biểu hiện giống như rất yênbình, bực bội như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ khôngbệnh tâm thần.

Bởi vìhắn quá tĩnh táo, tĩnh táo cũng có chút quá đáng, chonên hắn —— sẽ không điên.

Mà cómột số thời điểm, con người bởi vì không chịu nổiđả kích quá lớn mà điên, ở một trình độ nào đómà nói biết đâu là một chuyện hạnh phúc.

——

Chươngnày còn ngắn dữ nữa =.=

Đặcchủng dong binh không khí truyện vui cỡ nào truyện này uám cỡ đó :((((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro