59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cầu hôn

TảXuyên Trạch có thể cảm nhận được ánh nhìn nguy hiểmcủa Doãn Mạch ném tới trên người hắn, hắn đối vớilần này không thèm để ý chút nào, trái lại còn cảmthấy rất hài lòng, vì người này theo bên cạnh Tả AnTuấn, anh ta lợi hại chút sau này chống lại Hắc Yếnphần thắng liền lớn một chút.

Hắnchậm rãi hướng bên ngoài hội trường đi đến, khoémắt vừa mới lướt qua người bên cạnh đuổi kịp,lười biếng nói, "Ngài Tống đây là muốn trở vềrồi?"

"Đúngvậy," Tống Triết mỉm cười đi đến bên cạnh hắn,cùng hắn sóng vai đi ra phía ngoài, cười nói.

"Khôngbiết ngài Tả có thể hay không nể mặt cùng kẻ hèn nàytới đảo nhỏ ở một chuyến? Tôi vừa vặn có chút đồmuốn đưa cho ngài Tả."

"A?"Tả Xuyên Trạch nhướng nhướng lông mày đẹp, "Là cáigì, nói nghe một chút."

"Cũngkhông phải thứ gì lớn lao," khoé miệng Tống Triếtnhếch lên nụ cười nhạt, dịu dàng nói, "Chỉ là mộtống tiêm bình thường mà thôi, không biết ngài Tả cónhận hay không đây."

Conngươi Tả Xuyên Trạch híp một cái, lúc này mới nhớtới thuốc thử trì hoãn phải tiêm trước trăng tròn,hắn cười nói, "Nếu Tống đại công tử đích thânmời, tôi làm sao có thể không nể mặt đây."

Lúc đóbọn họ đi tới dưới đèn đường, Tống Triết nghiêngđầu nhìn hắn, mặt mũi người này bị ngọn đèn màusắc ấm nhuộm một tầng sáng nhu hoà, ngay cả con ngươiđen không thấy đáy đều mang theo một chút tia sáng, thậtsự là cực kỳ mê người.

TốngTriết không khỏi dừng bước lại đưa tay nâng cằm hắnlên, con ngươi Tả Xuyên Trạch vừa chuyển, vừa muốn mởmiệng chỉ thấy môi người này hạ xuống, sau đó hàmrăng liền bị cạy ra, một dòng ấm áp cuốn vào, hươngtrà quen thuộc đã ở trong miệng chậm rãi lưu động.Ánh mắt của hắn vừa hoà hoãn, cuộn lông mi cong khôngkhỏi rủ xuống phía dưới.

Ngóntay thon dài của Tống Triết vẫn không di chuyện từ cằmhắn dời đi, như vậy hôn qua, đầu hướng một bên hơinghiêng, hàm dưới câu dẫn ra góc độ đường cong rấtưu mỹ, hơn nữa khung xương tinh tế của Tả Xuyên Trạchphụ trợ, tình cảnh nhìn qua tương đối hoa lệ hoặcnhân, thủ hạ của hai người này ngẩng đầu chợt vừanhìn thấy, đều cúi đầu đem đầu hướng một bênxoay, thầm nghĩ trên đời này cũng chỉ có Tống Triếtdám tuỳ thời tuỳ chỗ hôn Tả Xuyên Trạch như vậy.

TốngTriết cảm nhận được người này thuận theo, tay kia đưađến hông của hắn dồn sức hướng vào trong lòng, hônsâu chút. Bên hông truyền tới sức lực rất lớn, TảXuyên Trạch lập tức thở dốc một tiếng, nhận thấyđược y khác thường, nghiêng đầu né tránh, nhẹ nhíumày một cái, nói, "Anh lại nổi điên cái gì?"

Nụcười trên mặt Tống Triết không đổi, lại ở trên môihắn hôn một cái, thấp giọng nói, "Tôi chỉ là độtnhiên phát hiện tất cả mọi người đều không biếtquan hệ của chúng ta, điểm ấy khiến cho tôi rất khôngthoải mái."

TảXuyên Trạch theo bản năng muốn hỏi quan hệ bọn họ làgì, nhưng lời mới vừa ra khỏi miệng liền chợt nhớtới bọn họ hiện giờ hình như đang hẹn hò, chỉ cóthể tạm thời đổi giọng, hỏi, "Vậy anh muốn thếnào?"

"Tôimuốn thế nào em vẫn luôn rất rõ ràng." Tống Triếtcố chấp đưa tay cùng mười ngón tay hắn đan vào nhau,ra lệnh thủ hạ đi lái xe tới đây.

TảXuyên Trạch nhướng mi lên nhìn y, kinh ngạc nói, "Ngàyhôm nay phải đi đảo nhỏ?"

TốngTriết không đáp hỏi ngược, dịu dàng nói, "Em gầnđây còn có việc phải bận rộn?"

TảXuyên Trạch suy nghĩ một chút, hình như là không cóchuyện gì phải xử lý, liền phất tay để cho thủ hạcủa mình đi về trước, Tống Triết nhìn xe lái tới,đưa tay mở cửa xe để cho hắn đi lên trước, lúc nàymới ngẩng đầu hướng cửa hội trường nhìn lướtqua, đứng nơi đó là một cô gái lãnh diễm, lúc nàychính là ngơ ngác nhìn về đây, trên mặt biểu tình mangtheo một chút khiếp sợ và không biết làm sao, y đốivới cô ta nở nụ cười một chút, nhẹ lắc đầu, sauđó ngồi lên xe, nghênh ngang mà đi.

Cô gáilãnh diễm kia vẫn nhìn xe bọn họ ở chỗ quẹo biếtmất mới hơi chút hoàn hồn, vừa rồi ý nụ cười ngườiđàn ông kia rất rõ ràng —— cô không có cơ hội.

Côkhông ngừng nghĩ ánh mắt của y, trong nháy mắt cô chỉcảm thấy giống như bị người này xem thấu hoàn toànvậy, khiến cho người khác sợ run lên. Vẻ mặt của ytuy rằng ấm áp, nhưng trên người tán phát ra hơi thởcũng rất u ám, thậm chí ngay cả ý cười nơi khoé miệngđều mang ý tứ không thể từ chối, một cườnggiả. Đối con mồi của mình tuyệt đối theo dõi tớicùng, cường giả không để cho những người khác chútkẽ hở.

Cô đứngbên ngoài thật lâu, lâu đến nhiệt độ cơ thể mìnhtừng tấc trở nên lạnh lẽo mới chậm rãi giật mình,trên mặt khôi phục biểu tình thường ngày, cũng khôngquay đầu lại vào hội trường, cô cùng người đàn ôngtà khí thần bí kia cuối cùng không có duyên phận.

TốngTriết sau khi vào xe đem Tả Xuyên Trạch kéo đến trướcmặt dụi vào trong lòng, Tả Xuyên Trạch sớm thành thóiquen những động tác này của y, nhưng thật ra không cóphản đối, Tống Triết đem cằm để ở trên vai hắn,để sát vào lỗ tai của hắn lại cười nói, "Có đôikhi, thật muốn đem em nhốt vĩnh viễn, chỉ có thể mộtmình tôi xem, cũng chỉ có thể một mình tôi chạm."

TảXuyên Trạch quay đầu nhìn y, xe thong thả mà đi, ánh sángtrong xe rõ rõ tắt tắt, trong mắt xếch xinh đẹp ngườinày trong trẻo lại lạnh lùng nhưng thật ra mảy may khôngđổi, hắn biết lời vừa rồi của người này là nghiêmtúc, nhìn y một lát, vừa muốn mở miệng chợt nghe ngườinày tiếp tục nói, "Em chừng nào thì sẽ cùng tôi kếthôn?"

TảXuyên Trạch nhướng lông mày đẹp, nghiền ngẫm nói,"Tống đại công tử anh hình như không thiếu đốitượng kết hôn, này, nói ngay vừa đến, anh chỉ cần đichỗ lúc nãy dừng lại một chút liền có một đám mỹnữ có tiếng trong xã hội chờ anh lựa chọn, cần gìtới tìm tôi."

"Aibảo tôi nhận thức chính xác em chứ," Tống Triết cườinói, "Ah, vừa rồi ở hội trường em nhìn thấy tôi?"

"Nhìnthấy," giọng của Tả Xuyên Trạch càng thêm nghiềnngẫm, "Tống đại công tử anh vừa mới vào hội trườngliền bị một đám người vây quanh, xem ra khá nhiềungười tranh đoạt a, cũng khó trách anh qua thời gian dàinhư vậy mới phát hiện tôi."

"Oh?Hoá ra em đợi tôi thời gian dài như vậy a," mắt xếchtrong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết nhìn hắn mộtlát, lông mày thanh tú nhướng một cái, tâm tình rất tốthỏi, "Ừm ... Em sẽ không phải là ghen chứ?"

TảXuyên Trạch ngẩn ra một chút, nhưng lập tức liền khôiphục như thường, con ngươi yêu mị liếc y một cái,lười biếng hỏi, "Anh cảm thấy thế nào?"

TốngTriết tiến tới hôn hắn một chút, cười nói, "Tôicảm thấy đúng."

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch lại nhìn y một chút,sau đó xoay qua một bên, tiếp tục lười biếng nói, "Cứcho là đúng."

TốngTriết nhìn hắn một bộ dạng chẳng muốn cùng anh cảicọ, bất đắc dĩ cười lắc đầu, cũng không có bànlại vấn đề này. Hai người liền rất nhanh tới bếntàu thành phố S, sau đó ngồi du thuyền đi vùng phụ cậnđảo nhỏ.

"..." TảXuyên Trạch nhìn thứ vàng rực rỡ trước mặt, trầmmặc một lát hướng Tống Triết đưa tay ra, nói, "Đưađiện thoại cho tôi."

TốngTriết lắc đầu mà cười, lôi kéo hắn đi về phíatrước, dịu dàng nói, "Nếu em muốn gọi thủ hạ củaem đưa qua đây vẫn là không thể, chờ tác dụng thuốcbên trong cơ thể em hoàn toàn trừ bỏ sạch sẽ sau đótôi gói tặng em, cho em tạc nổ."

"Tôikhông những muốn tạc nổ cái lồng sắt này," TảXuyên Trạch nói tiến đến bên tai của y, chậm chầmnói, "Còn muốn ngay cả anh Tống đại công tử cũngtính vào."

Bên taihơi thở ấm êm dịu ướt át, giọng nói trầm thấp đầytà khí, như lúc ban đầu ngày đó gặp nhau, yêu mị cùngđậm hơi thở nguy hiểm, đi thẳng vào hồn phách ngườita. Sau lưng Tống Triết nhịn không được nổi lên mộttầng run rẩy sung sướng, chợt chế trụ hông của hắnmột cái, nâng cằm hắn lên ép buộc hắn ngẩng đầu,trực tiếp hôn lên, đầu lưỡi cạy ra hàm răng của hắnthăm dò vào cùng lưỡi của hắn câu cùng một chỗ, dâydưa một lúc lâu mới buông hắn ra, hai người hơi thởcó chút bất ổn.

"Khôngsao," Tống Triết ở trên môi hôn hắn một chút, cườinói, "Đến lúc đó tôi cam tâm tình nguyện cho em tạcnổ." Y nói xong liền lôi kéo tay hắn vào lồng sắt,đem khoá ở trên giường đeo vào cổ tay hắn, khoé miệngý cười nhìn qua rất thoải mái.

Conngươi Tả Xuyên Trạch híp lại một cái, thưởng thứcdây xích trên tay, nói, "Hứng thú của anh vẫn là buồnnôn như vậy."

"Cũngbởi vì đối tượng là em." Tống Triết nói đem cáihộp thuốc lấy ra, đem thuốc tiêm ra, ý bảo hắn đưatay qua đây.

TảXuyên Trạch lười biếng vươn tay, nhướng mi nhìn y, "Anhtháng này có đúng hay không cũng phải tiêm vào thứ này?"

"Đúngvậy, tôi hôm qua đã tiêm vào xong, thuốc trong cơ thể từnay về sau coi như sạch sẽ," Tống Triết cầm rượusát trùng, giương mắt nhìn hắn, "Em đây là quan tâmtôi?"

"Tôitại sao muốn quan tâm anh?" Tả Xuyên Trạch liếc mắtnhìn y, đem cánh tay đưa đến trước mặt y ý bảo y muốntiêm mau tiêm, dây xích trên cổ tay bởi vì động tác củahắn mà phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ, hắn nhíu nhíu mày,khó chịu nói, "Lần sau trở về tôi nhất định đi họccạy khoá, hừm, thuận tiện sẽ đem vòng chân chết tiệtkia cạy ra ném đi."

TốngTriết làm tiêu độc cho da tay của hắn sau đó đem thuốcthử trì hoãn chậm rãi rót vào trong cơ thể hắn, cườinói, "Đáng tiếc, những cái khoá này đều là thiết kếđặc biệt, thứ này không có cách cạy ra."

"Khôngthử xem một chút như thế nào biết được, tôi ... Ah ..."Tả Xuyên Trạch nói được phân nửa rồi đột nhiêndừng lại, đau đớn quen thuộc xông tới, hắn nhắm mắtlại ngửa mặt về phía sau tựa ở đầu giường, TốngTriết ném ống tiêm tiến tới đưa hắn chặt chẽ ômvào trong lòng, cũng không có mở miệng.

Có trảiqua lần trước, lần này ngược lại cũng không phảichịu đựng khó khăn như vậy, chỉ là tác dụng thuốcqua đi trên người không có bao nhiêu sức lực, TốngTriết ôm hắn đi ôn tuyền đem mồ hôi lạnh trên ngườirửa lại đem hắn ôm trở về, vùi vào trong lòng, hônmột cái lên trán của hắn, dịu dàng nói, "Em mệt rồi,ngủ đi."

TảXuyên Trạch cả người vô lực, ý thức có chút mê ly,nhưng giữa hơi thở đều là mùi vị quen thuộc, điềunày làm cho hắn rất an tâm, rất nhanh liền ngủ thậtsay rồi. Hắn ngày thứ hai rất sớm liền tỉnh, TốngTriết thì ở bên cạnh hắn, da thịt dính nhau cảm giácnhẵn nhụi mềm mại, khiến hắn theo bản năng hướngbên kia rụt một cái.

Hắnvừa có động tác Tống Triết liền tỉnh, buộc chặtcánh tay, cười nói, "Cảm giác thế nào?'

TảXuyên Trạch cảm giác trình trạng cơ thể một chút, chỉcảm thấy vẫn còn có chút vô lực, nhưng mà so với tốihôm qua phải tốt hơn rất nhiều, lại nghỉ ngơi mộtchút thì có thể khôi phục, nhân tiện nói, "Cũng được."

TốngTriết liền lên tiếng tiến tới hôn hắn, hai tay khôngngoan ngoãn ở trên người hắn vuốt ve, y từ hôm qua liềnmuốn làm như vậy, vẫn nhịn đến bây giờ. Đàn ôngbuổi sáng tương đối dễ dàng hưng phấn, Tả XuyênTrạch gần như lập tức đã bị y khơi dậy tình d*c,đáng tiếc tình trạng thân thể hắn bây giờ chỉ cóthể mặc cho người xâm lược, nhịn không được trừngmắt liếc y, hỏi, "Tôi còn bao lâu mới có thể triệtđể đem thuốc trong cơ thể thanh tẩy sạch sẽ?"

TốngTriết một bên chậm rãi tiến vào thân thể hắn mộtbên hôn hắn, cười nói, "Nửa năm, nửa năm sau tôi choem tạc nổ, nói giữ lời," y giải thích mạnh đỉnh vềphía trước, hai người đồng thời kinh hãi thở hổn hểnmột tiếng, giọng nói của y rõ ràng khàn khàn hơn mộtchút, "Em rốt cuộc lúc nào mới bằng lòng đồng ýcùng tôi kết hôn?""

Conngươi hơi nước của Tả Xuyên Trạch nhìn y một cái, ácliệt nói, "Anh nằm mơ ... Ừm ..." Hắn còn chưa nóixong người trên người hắn liền dùng sức va chạm vàochỗ sâu bên trong, cổ họng của hắn đúng lúc lập tứckhông khống chế được tràn ra một tiếng rên rỉ nhunị, ** mê người.

TốngTriết nghe vào trong tay, con ngươi trong trẻo nhưng lạnhlùng trầm sâu một chút, bản thân theo đuổi chìm đắmxuống phía dưới, triền miên đúng lúc nhẹ nhàng nói ramột câu, "Tôi sớm muộn gì có một ngày phải cho emchính miệng đồng ý."

TảXuyên Trạch trong lúc giật mình dường như nghe tới câunày, nhưng mà hắn bất chất cái khác, trên người khônóng từ lâu làm cho hắn trầm luân, liền đưa tay ôm lấycổ Tống Triết cùng y dâng lên triền miền, xông lênđỉnh lên chốc lát không khỏi nghĩ thầm, trên đời nàyhắn cũng chỉ có thể dễ dàng tha thứ Tống Triết đốiđãi hắn như vậy.

Thờigian như hạt cạt trên đầu ngón tay chậm rãi trôi qua,khí trời trở nên ấm áp, từ mùa xuân ấm áp tiến vàohè nóng, thuốc trong cơ thể Tả An Tuấn thời gian thứctỉnh sắp tới, Hắc Yến quả nhiên có hành động, TảXuyên Trạch đương nhiên muốn ở trước mặt ông ta đemngười kia bắt trở về, hơn nữa người kia từ lâuchẳng biết tại sao rơi vào bể tình Doãn Mạch, trong lúcnhất thời ba người đánh túi bụi.

TốngTriết từ lần cầu hôn trước bị từ chối sau đó liềnkhông còn hướng hắn nhắc qua, chỉ là đúng lúc xuấthiện ở bên cạnh hắn, bảo đảm hắn sẽ không bịthương cũng không sẽ lại đột nhiên ngoài ý muốn đisăn người đẹp, những thứ khác đều dung túng theo hắnđi. Thời gian đảo mắt mà qua, hình thức hai người ởchung không đổi, vẫn như cũ mập mờ không rõ, hôm nayTả Xuyên Trạch lại tới trên đảo nhỏ, dây xích củaTống Triết từ lâu không cản trở hắn, nhưng mà haingười vẫn như cũ ngủ ở bên trong lồng sắt xa hoa, đâylà lần cuối cùng, bởi vì tối hôm qua ống tiêm cuốicùng đã rót vào trong cơ thể hắn.

TảXuyên Trạch lười biếng mở mắt ra, xoa thắt lưng đaunhức ngồi dậy, bên người từ lâu không có bóng dángTống Triết, hắn đang khó hiểu chợt nghe thấy hướngbên ngoài lồng sắt vang lên một giọng nói dịu dàng,"Tỉnh thì rời giường qua đây, tặng em một thứ tốt."

TảXuyên Trạch vì vậy rời giường mặc quần áo rửa mặt,đẩy ra tầng tầng vải mỏng đi tới, tiếng chuông củavòng chân thanh thuý êm tai, hắn chậm rãi bước ra lồngsắt, thấy thứ trong tay Tống Triết sau đó lập tứcgiật mình, lúc này mới cúi đầu vây quanh lồng sắt dạomột vòng, nhìn bom đã được trang bị tốt một chút,chậm rãi đi tới bên cạnh y.

TốngTriết cười đem vật cầm trong tay bình tĩnh đem thiếtbị đưa cho hắn, dịu dàng nói, "Này, đáp ứng việccủa em, tạc nổ đi, nhớ kỹ cách xa một chút."

TảXuyên Trạch còn đang kinh ngạc nhìn thứ trong tay, lúc nàymới nhớ tới lúc trước nói qua muốn tạc banh nơi đây,thì ra trong lúc vô tình hắn đã cùng người đàn ông nàychung sống lâu như vậy, hắn ngẩn ra, nói, "Tôi cònmuốn tạc nổ anh."

TốngTriết liền tiến tới ở trên môi hắn hôn một cái, lôikéo tay hắn hướng cửa phòng đi đến, để cho hắn đứngở cửa, sau đó để cho hắn buông tay y ra mới quay trởvề, đi thẳng đến bên trong lồng sắt mới xoay ngườidừng lại nhìn hắn, trên mặt nụ cười nhạt như trước,liền như tình trạng trước mắt cùng hắn toàn bộ khôngchút quan hệ, dịu dàng nói, "Này, nổ đi."

TảXuyên Trạch vừa ngẩn ra, còn chưa có phản ứng gì chợtnghe người tiếp tục dịu dàng nói, "Ah, coi như nể mặtngười yêu cũ cuối cùng nhớ kỹ nhặt xác cho tôi làđược."

Conngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch nhìn hắn một lát,tay nắm máy hẹn giờ lại chặt một chút, sau đó cườinhạo một tiếng, "Tôi nói muốn đem anh tạc nổ ngay cảcặn cũng không còn dư lại, đi đâu tìm thi thể?"
TốngTriết tiếc hận nói, "Vậy quên đi, em tạc đi." Nóixong quả nhiên câm miệng, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnhlùng bình tĩnh nhìn hắn, không nói lời nào.

TảXuyên Trạch dừng lại cùng y đối diện, con ngươi cựcđen sâu không thấy đáy, nhìn không ra tâm tình gì, nhưngtay cầm máy hẹn giờ lại là chặt chẽ, trầm mặc saumột hồi bỗng nhiên đem thứ trong tay ném vào ôn tuyền,hành động kia nhìn qua lại có chút thẹn quá thành giận.Hắn ném sau đó quay đầu bước đi, Tống Triết nhìn rõràng, vài bước đi tới từ phía sau cổ ôm hắn, cườinói, "Hey, đi đâu?'

"Thànhphố X." Tả Xuyên Trạch tách tay y, ăn ngay nói thật,giọng nói ngược lại cùng lúc nãy giống nhau nhưđúc, giống như cùng việc xảy ra vừa rồi không có chútquan hệ nào.

"Oh?"Tống Triết cười nói, "Đi làm gì?"

"Tôitrông giữ đường thuỷ quý báu," con ngươi yêu mịcủa Tả Xuyên Trạch bởi vì sẽ bắt đầu chuyện nàymà nhuộm một chút ý cười, ý tính toàn đầy hàm xúcmười phần, "Tôi đã nhìn chằm chằm vào nơi này rấtlâu rồi, hôm nay đúng lúc giống như ý nguyện của tôi,em họ lạnh băng nhà anh lần này nhưng thật ra phạm mộtchuyện tốt, cho tôi một chỗ trống như vậy, cho nên tôimuốn ở đây cản trở Trác Viêm đạt được nó."

TốngTriết lập tức hiểu rõ gật đầu, "Chính là Cự Kìnhbang*?" Đoạn thời gian trước em họ lạnh băng nhà y bịTrác Viêm tính kế rốt cuộc ăn vào tay, chẳng qua em họnhà y cũng mở ám hoa** trong giới mua đầu Trác Viêm vớigiá cao, Cự Kình bang vừa lúc động tâm với giá tiềnđó, hơn nữa một ít nguyên nhân khác nữa, hôm nay rấtnhanh thì hẳn là Trác Viêm nổi giận ngay cả ô cũngbứng, mà bên trong Cự Kình bang đáng giá nhất chính làmột tuyến đường hoàng kim an toàn, việc tốt như vậyngười này đương nhiên sẽ không bỏ qua.

[*đãtra baidu, gg vẫn ko có nghĩa nên mình nghĩ tác giả tựđặt, cho nên tên giữ nguyên bản gốc.]

[** cũngko có nghĩa, mình nghĩ nó dạng giống như ra thông báo muaxác thủ để giết người vậy đó.]

"Đúngvậy." Tả Xuyên Trạch hào phóng thừa nhận, đẩy tay yra đi ra phía ngoài, ai biết vừa bước ra một bước thìlại bị sau lưng kéo, hắn không khỏi quay đầu lạinhướng mi, "Thế nào, tôi quyết định không tạc nổanh, anh chẳng lẽ còn muốn xin tôi tạc nổ anh?"

TốngTriết không để ý tới lời của hắn, mà là nhìn chằmchằm vào hắn, ánh mắt cùng lúc trước ở trong lồngsắt giống nhau như đúc, Tả Xuyên Trạch trong lòng giậtmình, chỉ nghe người này dịu dàng nói, "Trạch, chúngta kết hôn đi."

TảXuyên Trạch nhìn y thật lâu, lâu đến lúc Tống Triếtcho rằng lại phải bị từ chối mới gật đầu mộtcái, nói, "Được."

Mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng ngời, còn chưa kịpnói cái gì chợt nghe người này tiếp tục nói, "Nhưngmà có điều kiện," hắn nói đưa tay nâng cằm y lên,con ngươi yêu mị cũng mang theo một chút nghiền ngẫm,nói ác liệt, "Chỉ cần anh Tống đại công tử bằnglòng cam tâm tình nguyện để cho tôi làm một lần, tôiliền cùng anh kết hôn, nhớ kỹ, là cam tâm tình nguyện."

Bốnchữ cuối cùng hắn nói rất chậm, giống như mỗi mộtchữ đều ở giữa răng môi trở về một lần, đặcbiệt nghiền ngẫm. Hắn nói xong liền cũng không quay đầulại đi, chỉ để lại Tống Triết đứng tại chỗ cườibất đắc dĩ.

Tác giảnói ra suy nghĩ của mình: Khụ, sau cùng nói về thời giannhảy có chút nhanh, bởi vì phải viết Tả An Tuấn liềnnhanh đi qua, bằng không ngày đó nhất định sẽ có mộtđống lớn lặp lại, viết phiền phức.

Saucùng, duỗi móng vuốt non non ... Mai mốt tôi đều cóviệc, ngày mai phỏng chừng lại cắt đứt thêm một ngàyđêm, tôi tận lực ngày kia trở về, liền ngâm tương đi~~

———

Ờ thìcó PHẢN CÔNG đó, hí hí


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro