Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức mà bọn chó sói đất mang tới quả nhiên làm rúng động cả đàn linh cẩu. Một con sư tử đực lưu lạc xuất hiện ở gần lãnh địa của chúng, điều này làm cho mỗi con linh cẩu đều trở nên cảnh giác.

"Không thể để hắn ở lại đây được." Nữ thủ lĩnh linh cẩu căm hận nói. Nó cực kì hận con sư tử kia, mẹ của nó Đỗ Mai chính là bị Tát Ân cắn một cái đứt cả cổ. Nữ thủ lĩnh đột nhiên mất đi khiến cho cả đàn linh cẩu sụp đổ. Khi nó chiến thắng các chị em của mình để tiếp quản đàn linh cẩu, bộ tộc của nó chỉ còn sót lại 1/4 thực lực. Chúng nó đang từ một đàn linh cẩu mạnh mẽ nhất trên thảo nguyên trong nháy mắt liền rơi vào thời kì thoái trào. Bây giờ đang là mùa mưa, nó còn dự định nghỉ ngơi lấy sức để sắp tới mở rộng địa bàn, đột nhiên lại xuất hiện một con sư tử đực lưu lạc phá vỡ cả kế hoạch của nó. Nếu như là 1 năm trước, chúng nó còn có thể đánh đuổi một con sư tử đực. Nhưng bây giờ đàn linh cẩu không có đủ năng lực này. Nhất là theo tin tức của bọn chó sói đất, đó còn lại là một con sư tử đực trẻ tuổi cường tráng.

"Nhưng mà thực lực của chúng ta không đủ để cùng chống lại hắn." Một con linh cẩu trẻ tuổi lo sợ bất an.

"Biết đâu chúng ta không cần tự mình động thủ. Ta có một kế hoạch, nếu như thành công, chúng ta không chỉ có thể đuổi con sư tử kia đi, còn có thể giải quyết được con báo săn đáng ghét nữa..." Một con chột mắt đi tới bên cạnh nữ thủ lĩnh, một bên mắt còn lại ánh lên tia âm hiểm.

Bên mắt chột này là do bị Bạch Vũ móc mất. Mỗi lần nhớ tới con báo săn kia, con mắt bị móc vẫn cảm thấy đau đớn mơ hồ.

Giữa trưa, trời nóng hầm hập, Bạch Vũ cùng Chu Nhất Long ghé vào gốc cây hợp hoan hóng mát. Một trận gió nhẹ lướt qua, hai con mèo lớn nằm thành 2 cái bánh, thoải mái ngủ trưa. Tiếng ngáy của động vật họ mèo có tác dụng an thần. Chúng lắng nghe tiếng ngáy của đối phương, hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ ngơi nhàn nhã trên thảo nguyên.

Gần đây, bởi vì cuộc sống sung túc hơn, toàn thân Bạch Vũ đều trở nên mượt mà không ít. Trước kia bởi vì quá gầy, đường cong trên thân báo đều mang vài phần sắc bén. Hiện tại tuy rằng thân hình vẫn mạnh mẽ như trước nhưng khí chất lại mềm mại hẳn đi, nhất là khi cùng chơi đùa với Long ca, đều lộ ra vẻ ngây thơ không màng thế sự. Chu Nhất Long cũng rất thích cái cảm giác khi trêu đùa Bạch Vũ. Có đôi khi chỉ cần dùng móng vuốt vỗ một cái, con báo săn nghịch ngợm sẽ vểnh tai lên, nhe răng múa vuốt nhảy lên cùng hắn cuốn thành một đoàn. Trên mình tiểu Bạch có mùi rất dễ chịu, như gió trên thảo nguyên, khiến hắn quyến luyến, muốn giữ chặt nó trong ngực, khiến nó vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Cách đó không xa, mấy con diều ăn rắn tìm bạn tình phát ra tiếng kêu cao vút, hai con mèo lớn bị đánh thức. Chu Nhất Long lười biếng liếm lông, ánh mắt không hề chớp mà rơi trên mình tiểu Bạch. Bạch Vũ cũng tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt. Nó híp mắt trở mình, lộ ra cái bụng nhạt màu, 4 cái móng vuốt co lại, đuôi báo vừa to vừa dài phe phẩy trên mặt đất.

Một con diều ăn rắn tìm được bạn tình, vui sướng kêu to, bắt lấy chim mái phiên phiên khởi vũ.

Bạch Vũ nghiêng đầu nhìn 2 con diều ăn rắn, đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên chóp mũi ướt nhẹp.

"Ca ca...!" Bạch Vũ đột nhiên cúi đầu mà kêu một tiếng.

Chu Nhất Long đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Vũ. Bạch báo săn vẫn phơi bụng lên trời, ánh mắt màu hổ phách ướt sũng nhìn sư tử đực đang đến gần, hàm chứa vài phần tinh nghịch.

Sư tử đực ôn nhu nhìn nó, chậm rãi cúi đầu, 2 cái chóp mũi ướt át thân mật cọ vào nhau.

"Tiểu Bạch, rất thích em." Sư tử đực nỉ non, ôn nhu liếm láp vết bớt xinh đẹp trên mặt báo săn.

"Ca ca..." Báo săn ngẩng đầu lên, híp mắt hưởng thụ sự thân mật này.

Mùa mưa đến khiến 2 con mèo lớn đều có chút xao động theo bản năng. Bọn chúng vốn là có thể tách ra để tìm kiếm bạn tình cho mình, nhưng hai con mèo lớn đều ngầm hiểu ý lựa chọn ở lại bên cạnh nhau. Bọn chúng đều rõ ràng, nội tâm xao động cũng không phải hoàn toàn theo bản năng. Khi bọn chúng nhìn về phía đối phương, dường như chúng thấy được lí do để tồn tại trên thảo nguyên này.

"Tiểu Bạch, làm bạn tình của anh nhé." Chu Nhất Long lấy hết dũng khí nói xong câu đó, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể nóng rần lên thiêu đốt lông trên thân hắn. Mặc dù biết rằng lời tỏ tình này sẽ không thất bại, nhưng hắn vẫn khẩn trương đến mức có chút luống cuống.

"Long ca, anh là "báo săn cái" mạnh nhất, đẹp nhất, ôn nhu nhất mà em từng thấy." Bạch Vũ ngồi dậy, ngước cái đầu nhỏ liếm mặt của Long ca. Gần đây nó đã vô cùng thuần thục, không còn bị lông bờm của sư tử cuốn lấy đầu lưỡi nữa. Nó đặc biệt yêu thích ánh mắt của Long ca, con ngươi màu vàng óng phảng phất ánh sao vĩnh hằng, khi nhìn về phía nó luôn luôn là vô hạn nhu tình, là sự cưng chiều không chút nào che giấu.

Không thể nào cự tuyệt. Ái tình đến quá nhanh giống như vòi rồng. Thử hỏi ai có thể từ chối một con sư tử đẹp như vậy chứ, Bạch Vũ chắc chắn, chỉ cần là mèo, sẽ không thể chối bỏ khuôn mặt của Long ca.

"Em cũng là mèo lớn xinh đẹp nhất mà anh từng gặp..." Chu Nhất Long thật lòng nghĩ như vậy. Tiểu Bạch của hắn là con mèo lớn đẹp nhất trên thảo nguyên, điểm nào cũng đẹp, đẹp không chê vào đâu được!

Sư tử đực ôn nhu đẩy báo săn ngã xuống, quả quyết mà đè lên mình nó, hàm răng sắc nhọn nhẹ nhàng cắn cắn làn da ở sau gáy báo săn...

Bản năng khiến cho Bạch Vũ do dự một chút, nhưng nó lập tức bình thường trở lại. Long ca ở trên vẫn là hợp lí hơn. Dù sao hình thể chênh lệch như vậy, mình ở trên rất khó cử động. Chính là nguyên nhân này, không phải là vì đánh không lại đâu!

Sư tử đực cẩn thận đè báo săn xuống, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của nó, khiến cả hai mau chóng tiến nhập trạng thái.

Hơn một tháng trước, Bạch Vũ còn sợ sư tử chết đi sống lại. Nếu như có động vật nào đó nói với nó hơn một tháng sau nó sẽ cùng một con sư tử đực làm chuyện xấu hổ này, Bạch Vũ nhất định sẽ đem đầu nó ấn vào bãi phân voi cho nó thanh tỉnh một chút. Hiện tại, sư tử đực ghé vào trên lưng nó liếm liếm gáy nó, Bạch báo săn chỉ cảm thấy ngọt ngào mà tràn đầy cảm giác an toàn.

Thế giới này tuy điên nhưng rất tươi đẹp nha!

Ngay khi cả hai muốn tiến hành đến bước quan trọng nhất, Bạch Vũ và Chu Nhất Long đồng thời ngừng lại. Dường như bọn chúng đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía gò đất. Quả nhiên trên cái gò mối bỏ hoang kia, một bầy cầy lỏn đứng thẳng tắp, ánh mắt sáng quắc mà nhìn bọn chúng.

Bạch Vũ và Chu Nhất Long: ....

"Không cần để ý đến chúng tôi, các anh cứ tự nhiên như bình thường là được!" Đám cầy lỏn nhiệt tình giơ lên móng vuốt.

Chu Nhất Long ngậm Bạch Vũ lên, nhanh chóng đi vào hang đá bọn chúng thường nghỉ ngơi vào buổi tối...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch