Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá nửa mùa mưa trôi qua, toàn bộ thảo nguyên đều tươi tốt.

Trong lãnh địa của Bạch Vũ cũng có không ít bạn mới. Bọn cầy lỏn đời thứ 2 vẫn kế thừa tính hiếu kì vô bờ bến của trưởng bối, cả 2 thế hệ đồng loạt cao thấp xếp thành một bức tường cầy lỏn, dường như đem cái hang của Bạch Vũ và Chu Nhất Long làm thành một cái tiểu viện tử, ngày nào cũng líu la líu lo vô cùng náo nhiệt.

Chu Nhất Long tốt tính, Bạch Vũ thì nhiệt tình, ở đây không có sự tranh chấp về thức ăn, nên cho dù là không cùng đồng loại nhưng vẫn bình yên chia sẻ món quà của tự nhiên. Vì sợ uy nghiêm của sư tử nên bọn khỉ đầu chó cũng không trở lại quấy rầy báo săn nữa, an tĩnh ở trên núi đá thưởng thức hương vị ngọt ngào của quả cây bao báp, một đám lợn bướu xây một cái ổ ở cách đó mấy km, lợn mẹ ngày nào cũng cẩn thận mang theo đám con nhỏ đi ngang qua lãnh địa của Bạch Vũ đến ao đầm uống nước. So với mạo hiểm đi tắt qua lãnh địa của bọn linh cẩu, đi bên này hiển nhiên an toàn hơn nhiều. Sư tử và báo săn mỗi ngày đều chỉ đùa giỡn rồi ngủ. Một nhóm động vật ăn cỏ không hề cố kỵ mà rong chơi ở cách đó không xa. Mèo lớn ăn no rồi sẽ không uy hiếp gì đến chúng, thậm chí có một con sư tử già dừng chân ở sát biên giới lãnh địa, tìm kiếm một chút cơm thừa canh cặn sống qua ngày. Chu Nhất Long và Bạch Vũ cũng không xua đuổi hắn đi, bởi vì dù sao hắn cũng đã ở phần cuối của sinh mệnh rồi. Cho dù trước đây có từng tung hoành như thế nào, đối mặt với thời gian, mọi vật đều sẽ có ngày phải cúi đầu.

Lão sư tử nằm trong bóng râm của cây bao báp, mở to đôi mắt đục ngầu nhìn về phía 2 con mèo lớn cùng nhau đi qua. Báo săn sôi nổi thủy chung xoay xung quanh sư tử, dưới ánh nắng mặt trời tạo ra 2 vầng sáng lung linh. Một đám cầy lỏn hoạt bát chen chúc đi phía sau bọn chúng cách đó không xa. Mấy con hươu cao cổ đi qua, nghiêng cái cổ dài nhìn nhìn cái tổ hợp kì diệu này. Tất thảy đều xinh đẹp như vườn địa đàng.

Lão sư tử cảm thán một tiếng, chống lên thân thể đã gầy trơ xương, tập tễnh đi về phía Chu Nhất Long và Bạch vũ vừa đi khỏi. Chỗ đó có một nửa con linh dương mà sư tử và báo săn để lại. Một đám kền kền bay phía sau lão sư tử, cánh dài, nhất nhất theo sau. Chúng nó đã ngửi thấy mùi của cái chết, dự định hoàn thành chức trách dọn dẹp thảo nguyên.

Ba tháng này là 3 tháng hạnh phúc nhất từ khi Bạch Vũ chào đời. Không lo ăn uống, còn có Long ca ở bên cạnh. Long ca nhà hắn tốt biết bao nhiêu, báo săn tiểu Bạch có thể đứng trên hòn đá cao nhất của thảo nguyên mà diễn thuyết hết 3 ngày 3 đêm.

Lại là một buổi trưa tràn ngập ánh nắng, 2 con mèo lớn vẫn như thường lệ rúc vào nhau ngủ trưa. Bạch Vũ nết ngủ xấu, ngủ một chút liền ngửa bụng lên trời, nó cọ cọ cái đầu nhỏ của mình tựa lên chân trước của Chu Nhất Long. Cái đầu to lớn cửa sư tử hướng về phía cái gáy của báo săn, mỗi lần hít thở đều đem dúm lông ngây ngô trên đỉnh đầu Bạch Vũ thổi tung.

Đột nhiên, xa xa truyền tới tiếng sư tử rống phá vỡ khung cảnh yên tĩnh.

Bạch Vũ và Chu Nhất Long dựng lỗ tai lên cảnh giác. Hai con mèo lớn đồng thời đứng dậy, phòng bị nhìn về hướng tiếng rống phát ra. Đó là tiếng rống tuyên thệ lãnh địa của sư tử đực.

"Là Tát Ân." Hàng xóm rất quen thuộc của Bạch Vũ.

Trong cổ họng Chu Nhất Long gầm nhẹ một tiếng ẩn ẩn một chút tức giận.

"Ca ca, anh đừng kích động." Bạch Vũ vội vàng trấn an Long ca. 3 năm nay nó và Tát Ân vẫn bình an vô sự, nó không nghĩ hôm nay hắn tìm đến gây sự. Tên này gần đây bận rộn giao phối với sư tử cái, hẳn là tinh lực không tốt.

Một lát sau, một con sư tử đực xuất hiện ở phía xa xa. Là Tát Ân.

Tát Ân chạy về hướng Bạch Vũ và Chu Nhất Long, lông bờm màu nâu đậm nhảy múa trong gió. Cơn thịnh nộ cuốn theo cái nắng chói chang như thiêu như đốt. Hắn nhìn thấy rồi, con sư tử đực lưu lạc mà bọn linh cẩu đã nói. Vậy mà thật sự có kẻ dám đến tranh giành lãnh địa với nó, không thể tha thứ được.

Rống!!! Tát Ân dừng lại cách Chu Nhất Long chừng 20, 30m, đè nén thân thể, phát ra tiếng gầm giận dữ. Một con tatu đi ngang qua bị chấn động làm cho cả người run lên, lập tức cuốn lại thành một quả bóng.

Chu Nhất Long đứng ở bên cạnh Bạch Vũ, trầm mặc nhìn tên sư tử đã nghe danh từ lâu. Con ngươi màu vàng biểu thị quyết tiệt bảo vệ lãnh thổ. Hắn không thích đánh nhau, nhưng hôm nay, hắn một bước cũng không nhường.

Hai con sư tử đực giương cung bạt kiếm nhìn nhau khiến Bạch Vũ tê dại cả da đầu. Là một con báo săn, nó hẳn là phải chạy trốn thật xa. Nhưng nó không thể, cũng không muốn, nó phải bảo vệ Long ca.

"Tát Ân!" Bạch Vũ bước lên phía trước, ngăn trở ánh mắt tàn nhẫn mà Tát Ân dành cho Chu Nhất Long.

"Báo săn nhãi nhép, mày cút ngay cho tao." Tát Ân tức giận nhìn Bạch Vũ.

"Tát Ân, đây là lãnh địa của tôi, con sư tử này là bằng hữu của tôi." Bạch Vũ quay đầu lại, nhìn Chu Nhất Long trấn an, "Chúng tôi không xâm phạm lãnh địa của ông, mời rời khỏi."

"Mày nói không có là không có sao? Một con sư tử đực lưu lạc đến đây thì bảo tao yên tâm thế nào?" Tát Ân vô cùng táo bạo. Vừa nhìn thấy Chu Nhất Long hắn đã biết con sư tử này là một mối nguy hiểm lớn. Hắn trẻ tuổi, cường tráng, đồng thời không hề sợ mình chút nào, điều này thật sự kích động Tát Ân.

"Anh ấy ở chỗ của tôi, cũng không xâm nhập lãnh địa của ông, lãnh địa của tôi cũng đủ nuôi sống tôi và anh ấy." Bạch Vũ thử giải thích. Địa bàn của Tát Ân rất lớn, mảnh đất 3 năm nay hắn cho mình chiếm giữ nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là một phần đất cằn cỗi nhìn là thấy chướng mắt.

Chu Nhất Long an tĩnh đứng ở đằng sau Bạch Vũ. Đây là lãnh địa của Bạch Vũ, hắn không muốn ra mặt thay. Hắn tin tưởng và tôn trọng tiểu Bạch của hắn, nhưng cũng sẽ không đồng ý bất kì thương tổn nào. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đều là sư tử, hắn biết sư tử đực cực kì hiếu chiến.

"Mày là mày. Hắn là hắn." Tát Ân tàn nhẫn nhìn Chu Nhất Long. Báo săn không nguy hiểm, nhưng sư tử thì có. Hơn nữa linh cẩu còn nói cho hắn biết một chuyện khác, hắn nhìn thấy con sư tử đực kia tràn đầy khó chịu.

"Đừng nghĩ là tao không biết bọn mày là quan hệ thế nào. Một con sư tử đực và một con báo săn đực sao, hừ!" Tát Ân châm chọc nhìn Bạch Vũ, đều là họ mèo, hắn đương nhiên biết Bạch Vũ là một con báo săn đặc biệt đẹp mắt.

Mấy con sư tử cái đi theo Tát Ân nghe thấy được lời này, không hẹn mà cũng đem ánh mắt khinh miệt nhìn về phía báo săn.

"Chúng tôi quan hệ thế nào không liên quan gì đến ông." Bạch Vũ hạ giọng nói.

Chu Nhất Long không lên tiếng, hắn liếm liếm răng nanh sắc nhọn. Bất mãn và phẫn nộ trong nháy mắt dâng lên. Tát Ân bị hắn uy áp lui xuống nửa bước, càng thêm xấu hổ.

"Báo săn nhỏ, nếu như mày vì bữa ăn mà chịu khuất phục con sư tử đầu đường xó chợ này, vậy không bằng tìm tao, tao cũng có thể, tao mới là vua của mọi con cái trên mảnh đất này." Tát Ân ác ý nhìn Bạch Vũ.

Rống!!!!! Tiếng rống giận của sư tử đực một lần nữa lại vang lên. Con tatu lại cuộn lại một đoàn. Sư tử cái đứng cách đó không xa lui xuống một bước, gương mặt kinh sợ, một đám động vật ăn cỏ đang gặm cỏ cách đó vài km đột nhiên ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn xung quanh.

Chu Nhất Long vượt qua Bạch Vũ như một cơn gió, cuốn theo cơn thịnh nộ chạy về phía Tát Ân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch