Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tát Ân rời đi, dưới gốc cây hợp hoan lại trở nên yên tĩnh.

Thời điểm hai bên đụng vào nhau Chu Nhất Long bị móng vuốt sắc nhọn của Tát Ân rạch ra một vết thương. Không tính là lớn, liếm liếm vài cái là được rồi, nhưng Bạch Vũ lại lo lắng không chịu được. Nó kiên trì đem cái chân bị thương của Chu Nhất Long đặt lên lưng của nó. Nếu như không phải nó cõng không được, Bạch Vũ vô cùng muốn cõng Long ca về động. Bởi vậy, Chu Nhất Long chỉ có thể khó khăn dùng 3 cái chân đi về hang.

Chu Nhất Long không nỡ phụ ý tốt của tiểu Bạch, sau khi trở về hang, 3 cái chân dường như không còn là của mình nữa, hắn ngã nằm trên đám cỏ khô. Bạch Vũ ngậm tới một khối đá trơn nhẵn, đặt móng vuốt bị thương của Chu Nhất Long lên đó, nói là không được để rơi xuống đất, đề phòng bùn đất rơm rạ rơi vào vết thương. Sau đó, nó ôm móng vuốt của ca ca liếm liếm, lấy mỹ danh là tiêu độc.

"Tiểu Bạch, có thể..." Nhìn đầu lưỡi nho nhỏ đỏ tươi của báo săn cuốn qua lại trên chân mình, sư tử cảm thấy xao động bất an, cảm giác ngứa ngáy như có vô số con kiến chui vào trong xương vậy.

"Không được ~~~ ca ca đang bị thương." Tiểu Bạch liếc nhìn sư tử, đầu lưỡi lại một lần nữa quét qua vết thương nhợt nhạt.

Chu Nhất Long cảm thấy mình sắp bị nướng chín rồi...

Tính cách của Chu Nhất Long thật ra rất phức tạp, một mặt thì cương mãnh, một mặt lại vô cùng ngại ngùng. Hắn thà rằng đi lưu lạc chứ không tranh giành sư vương, phần lớn lí do là vì hắn không giỏi ứng phó với một đàn sư tử cái. Nếu gặp được mấy con thích chơi trò "muốn mà còn giả bộ" thì chán chết hắn. Bạn tình lí tưởng của hắn, không cần nhiều, một con là được, hiểu được tâm ý của hắn là tốt rồi. Hắn có thể toàn tâm toàn ý cưng chiều nó, nhưng không được lừa gạt hắn, quá giả tạo, hắn không thích.

Về sau gặp được báo săn tiểu Bạch, Chu Nhất Long phát hiện, không có con mèo nào có thể hợp với mình hơn nó.

Lần đầu tiên thân mật, sư tử biểu hiện ra vững như bàn thạch, nhưng thực chất tâm lí cũng giống như linh dương dương đông kích tây. Tuy rằng đã xác minh tâm ý nhưng vẫn lo lắng một khắc cuối cùng lại bị cự tuyệt, hắn khẩn trường đến nỗi móng vuốt đều tê rần. Chỉ cần báo săn lộ ra một tia không vui thôi sư tử cũng sẽ không có dũng khí tiếp tục nữa. Nhưng tiểu Bạch của hắn vẫn luôn dùng ánh mắt khích lệ nhìn hắn, đồng thời không hề do dự mà tiếp nhận hắn.

Bạch Vũ nhiệt tình luôn luôn khiến Chu Nhất Long như gió xuân ấm áp.

"Tiểu Bạch..." Chu Nhất Long dùng đuôi cuốn lấy đuôi của Bạch Vũ, đây là ám hiệu nhỏ của bọn chúng.

"Nhưng mà ca ca bị thương." Bạch Vũ ôm móng vuốt của Chu Nhất Long, bộ dạng lo lắng.

"Không sao cả, thật đấy." Chu Nhất Long thân tàn chí cứng. Vừa đánh nhau một trận, hormone amin tiết ra tràn đầy, lại nhìn thấy báo săn nhỏ xinh đẹp của hắn, hắn thực sự cầm giữ không được.

"Vậy, chúng ta ăn mừng một chút đi. Ca ca hôm nay thật giỏi." Báo săn lăn vào trong lòng sư tử. "Nhưng mà cái chân này không thể để rơi xuống đất, em vừa mới liếm sạch sẽ xong."

Tiểu bại hoại! Sư tử nhịn không được liếm liếm răng nanh.

Bên ngoài hang, bọn cầy lỏn vốn là đi theo từ chiến trường vừa nãy về đến đây đồng loạt ép sát vào vách đá. Từ phía xa nhìn lại trông giống như một đống thi thể. Một con chim ưng đang đi kiếm mồi bay xẹt qua không trung, thị lực 3.0 sững sờ không hề phát hiện ra phía dưới là một đống "thức ăn sống".

"Bảo bối, chỉ có 3 chân thật khó dùng lực." Trong động truyền đến tiếng Chu Nhất Long ngọt ngào oán giận, lại có vài phần ý tứ nũng nịu.

"Như thế này mà còn là chưa dùng sức sao! Chu Nhất Long, anh khi dễ em, aaaaaaaaa!" Bạch báo săn xù lông lên nhưng hữu khí vô lực, thanh âm mềm mại giống như trên đầu vẫn còn một chút lông tơ của báo sơ sinh.

Ôi ôi! CP đệ nhất thế giới của tôi!

Bọn cầy lỏn đứng ngoài cửa hang, ánh mắt nhấp nháy ánh lên lệ quang, nụ cười mẹ hiền. Một con cầy lỏn rất có tài, sau khi trở về tổ liền múa bút, dùng nhựa cây vẽ lên vách đá bức tranh mười mấy sắc thái của sư báo dưới cây hợp hoan, ngay lập tức trở thành đại thần trong đám cầy lỏn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Nhất Long bị một đàn hồng hạc đánh thức vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Bạch Vũ đứng ở trước mặt hắn. Vẻ mặt hưng phấn nhìn hắn, ánh mắt màu hổ phách tràn đầy mong chờ.

"Ca ca, anh muốn ăn gì, em đi bắt về cho anh." Báo săn dùng 2 cái móng vuốt nhỏ đạp tới đạp đi, tiết tấu rất vui sướng.

"Anh bị thương mà em còn vui như vậy sao." Sư tử giả vờ bất mãn.

"Không phải, là em muốn chăm sóc anh mà. Long ca cho em cơ hội, nói đi, anh muốn ăn gì." Bạch Vũ đã giữ cái tâm tư muốn săn đồ cho Long ca ăn từ rất lâu rồi. Báo săn đực tất nhiên là phải chăm vợ nha! Chỉ là Long ca nhà nó mạnh quá, bình thường không có để nó phát huy tài năng. Bây giờ khó khăn lắm Long ca mới có một thân "mảnh mai" như thế này, nó phải chăm sóc hắn thật tốt.

"Anh muốn ăn linh dương dik dik, vẫn chưa từng nếm qua đâu." Chu Nhất Long suy nghĩ một chút nói. Thỉnh thoảng vẫn nên thỏa mãn một chút tôn nghiêm giống đực của tiểu Bạch đi. Tiểu Bạch của hắn cũng là một kẻ đi săn cao ngạo mà.

"Không thành vấn đề, ca ca chờ em về nha!" Bạch Vũ ngoe nguẩy cái đuôi, dùng cái mũi vừa ướt vừa lạnh của mình cọ lên mũi sư tử, thỏa mãn mà ra khỏi hang đi săn thú.

Sau khi Bạch Vũ đi không lâu, Chu Nhất Long cũng thong thả ra khỏi hang. Hắn ngẩng đầu lên ngửi không khí một cái, chậm rãi đi theo Bạch Vũ, duy trì khoảng cách chừng 1 km ở phía xa xa. Săn linh dương dik dik không có gì nguy hiểm, nhưng Tát Ân vừa bại trận kia vẫn là một mối uy hiếp, còn có linh cẩu nữa. Chu Nhất Long tin rằng trên thảo nguyên này, kẻ không vừa mắt hắn và tiểu Bạch không chỉ có mình sư đàn Tát Ân đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch