【Sinh Phi】Sinh sự vô cớ - Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chân trước của La Phù Sinh bị thương, nhưng hắn cũng không để tâm lắm. Thậm chí hắn vẫn cho rằng cho dù cả 4 móng vuốt đều bị thương hắn đều có thể san bằng thảo nguyên này. Sau đó, La báo hoa khí phách tràn đầy bị một con báo săn đè trên cây đánh một trận.

Một con kền kền châu Phi đứng ở trên cây cách đó không xa nhìn một màn này rơi vào suy tư: vừa thấy một con báo săn dám nhảy lên mình sư tử, giờ lại thấy một con báo săn dám bắt nạt một con báo hoa, báo săn trên thảo nguyên này tại sao càng ngày càng trở nên hung tàn như thế, là vì tự nhiên lạnh nhạt, hay do thú tính bộc phát...

Rốt cuộc tại sao mình lại phải ở cùng cái đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này chứ? La Phi nhìn bộ dáng ra vẻ hiền lành của La báo hoa, cảm thấy thật khó sống.

La Phù Sinh nháy đôi mắt to, nịnh nọt nhìn La Phi. Bị Phi Phi đánh nha, không thể phản kháng, chỉ có thể nằm hưởng thụ.

Đè xuống La Phù Sinh không yên phận, La Phi đi vào rừng ngậm về một bó lá cây, nhai nát rồi đắp lên móng vuốt của La Phù Sinh cho đến khi hai cái chân trước của hắn biến thành cái ổ mối.

"Phi Phi, đây là gì vậy?" La Phù Sinh tò mò ngửi ngửi, mùi vị thanh mát nhưng rất nặng khiến hắn không nhịn được hắt hơi một cái, vươn đầu lưỡi nếm thử, vị đắng chát xông thẳng lên não.

"Tôi học được từ đại tinh tinh trong rừng, có lợi cho vết thương." La Phi liếm liếm hàm răng đã lên men, trong miệng đắng ngắt không tan đi được, nhưng nhìn móng vuốt của La Phù Sinh được băng bó cẩn thận cảm thấy rất có thành tựu.

La Phù Sinh ngơ ngác nhìn móng vuốt của mình: "Phi Phi, em đối với tôi thật tốt. Sau này móng vuốt khỏi rồi tôi dẫn em đi ăn trâu cỏ nha."

"Đừng khoác lác, móng vuốt mới mọc cậu vẫn nên cẩn thận một chút, việc ăn uống cũng là cả vấn đề đấy." Phi Phi giả vờ ghét bỏ đẩy cái đầu lớn của báo hoa đang dụi tới.

"Cầu bao nuôi." La Phù Sinh thuận nước đẩy thuyền.

"Không thích, cậu vừa ăn nhiều, vừa ham ngủ, lại còn hay cãi lời, tự sinh tự diệt đi." La Phi ngạo kiều quay mặt đi.

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng La Phi sẽ không để La Phù Sinh đói bụng, dù sao báo hoa cũng là vì cứu mình mới bị thương. Sáng hôm sau, La Phi liền ra khỏi nhà đi săn.

Sức ăn của La Phi không lớn, có đôi khi một con thỏ rừng béo tốt cũng có thể no bụng, nhưng La Phù Sinh thì khác. Báo hoa ăn nhiều, muốn cho cả mình và La Phù Sinh ăn no, làm thế nào cũng phải săn một con linh dương mới đủ.

Mặc dù sức chiến đấu của La Phi khá yếu nhưng kỹ năng săn linh dương thì vẫn có. La Phi nhìn trúng một đàn linh dương nhỏ đứng cách nhà của báo hoa không xa. Đám này toàn là linh dương đã thành niên, rất cường tráng, không phải là mục tiêu tốt nhất, nhưng nếu cự ly quá xa La Phi không có tự tin có thể đem thú săn được trở về.

La Phi đứng ở một chỗ cao quan sát địa hình, một đám linh dương Thompson đang nhàn nhã ăn cỏ ở phía xa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, báo săn ẩn thân sau một đám lau sậy màu vàng nhạt, ở nơi gió không thổi đến.

Thân thể linh dương thon dài, tốc độ chạy trốn gần bằng báo săn, nhưng sức chịu đựng của chúng lại lớn hơn báo săn. Để bắt được linh dương, báo săn phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu để mất phương hướng vài lần thì chỉ có thể nhìn sừng linh dương mà than thở.

Sau cùng, La Phi chọn một cái lùm cây gần một con linh dương. Nơi đó không thích hợp để linh dương chạy trốn, chỉ cần chặn cánh trái, có mồi chỉ có thể chạy trốn vào lùm cây, như vậy nó không thể phát huy ưu thế về tốc độ của mình.

Báo săn từ khi nào lại nhiều mưu mô như vậy? Vài phút sau, một con linh dương chạy vào bụi cây, bị một con báo săn tóm lấy vật xuống đất, nó cảm thấy rất uất ức, nó vẫn còn chưa phát huy được sức lực chân chính của mình, không phục.

La Phi gắt gao cắn lấy cái cổ linh dương chờ đến khi nó hít thở không thông, chạy quá nhanh khiến cậu hơi choáng váng vì thiếu dưỡng khí. Tự nhiên rất công bằng, có sở trường dĩ nhiên sẽ có sở đoản. Báo săn là vua về tốc độ nhưng chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn, nếu không thân nhiệt tăng lên quá cao sẽ ảnh hưởng đến não bộ dẫn đến tử vong, hơn nữa mỗi lần chạy trốn đều tiêu hao rất nhiều sức lực.

Con thú rốt cuộc cũng chết rồi. La Phi kịch liệt thở hổn hển khôi phục lại thân nhiệt và nhịp tim, sau đó xé lớp da lông trên mình linh dương, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Không có La Phù Sinh bên cạnh, cậu không dám ăn quá nhàn nhã. Trên trời còn có một đám kền kền đang bay kia, chưa nói đến linh cẩu, bọn chó sói đất và sư tử cũng đang trên đường tới, cậu phải ăn vài miếng trước đã, giảm bớt trọng lượng con mồi mới có thể kéo về cho La Phù Sinh được.

La Phi vội vã ăn, sau đó kéo thi thể linh dương vào rừng, hình dáng linh cẩu lờ mờ xuất hiện phía sau cậu.

.................

Lại bị cướp! Lại bị cướp rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

La Phi tức giận cào thân cây, bức xúc lôi cả họ hàng trên dưới 5000 năm nhà linh cẩu ra niệm. Xả giận xong, Phi Phi bình tĩnh lại mới nhận ra tình thế khó khăn hiện tại. La Phù Sinh ăn cái gì nha. Hôm nay cậu không còn sức để đi săn linh dương lần nữa. La Phi nhìn xung quanh, tìm xem có thứ gì có thể vào miệng. Lúc này thật là cảm tạ thực đơn phong phú của báo hoa, không kén ăn đôi khi cũng thật đáng yêu.

Sinh vật trên thảo nguyên phì nhiêu đa dạng như vậy, La Phi nhìn chim trên trời, nhìn cá dưới nước, nhìn thú trên đường, có vẻ không có thứ gì là báo hoa không ăn được, mang cái gì cho cậu ta được đây?

Một con rùa cạn chậm rãi đi ngang qua trước mặt con báo săn đang trầm tư.

Cái thứ này chắc cũng ăn được đi? La Phi nghiêng đầu quan sát một chút con rùa cạn, cuối cùng vẫn là bỏ qua. Vua tốc độ của thảo nguyên lại bắt về một con rùa, dùng đuôi cũng biết La Phù Sinh sẽ cười nhạo cậu cả đời này.

Con rùa cạn hồn nhiên không biết mình vừa bước qua cửa tử, nhàn nhã đi về phía trước.

Từ khi La Phi rời đi, La báo hoa đã bắt đầu trông mong cậu trở về, cho nên khi thân ảnh của báo săn Phi Phi hiện ra trong tầm mắt, hắn hưng phấn đứng lên. Đây là lần đầu tiên hắn được bao nuôi kể từ khi thành niên, còn là được Phi Phi nuôi nha, La báo hoa rất kích động, thậm chí muốn ghi ngày hôm nay vào lịch sử báo hoa.

Trong miệng Phi Phi là...gà trĩ, lại còn những hai con?

Báo hoa lộ ra vẻ nghi ngờ, báo săn nhỏ tại sao lại đi bắt gà?

"Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà." La Phi ném hai con gà trĩ xuống trước mặt La Phù Sinh, ngạo kiều nói, "Mau ăn đi, ăn gà tốt cho vết thương."

Gà trĩ tất nhiên là báo hoa có thể ăn được. La Phù Sinh không khách khí, bắt đầu nhổ lông gà, nhất thời lông theo gió bay phấp phới.

"Em ăn rồi sao?" La Phù Sinh loáng cái đã xử lí xong một con.

"Ừ, ăn thỏ, hôm nay bầy thú đi ăn xa quá, ngày mai mới bắt linh dương." La Phi nói.

La Phù Sinh nhìn La Phi một chút, không nói gì cúi đầu ăn. Hắn ngửi thấy trên mình Phi Phi hỗn tạp mùi của linh cẩu và linh dương. Nếu hắn đoán không lầm, báo săn nhỏ chắc chắn là bị linh cẩu cướp đồ ăn rồi. Nhưng mà Phi Phi hay sĩ diện, cậu không nói, La Phù Sinh cũng giả vờ như không biết.

Nửa đêm, La báo hoa lặng lẽ nhảy từ trên cây xuống, chạy vào trong bóng đêm. La Phi vẫn còn đang ngủ say dưới gốc cây, không hề phát hiện.

Đàn linh cẩu bị mùi của một con mãnh thú đánh thức, bọn chúng ngái ngủ bò ra khỏi hang, nhìn thấy đôi mắt trầm trầm ánh lên, khí tức báo hoa tràn ngập trong màn đêm.

"Chúng mày bắt nạt cậu ấy, không hỏi thăm cậu ấy là do ai bảo vệ sao?" Một con mèo lớn u ám bước tới gần, tựa như sứ giả của địa ngục.

Một đêm này, tiếng kêu của linh cẩu truyền rất xa...

Tia sáng đầu tiên vừa xuyên qua lá cây, La Phi đã tỉnh rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn, La Phù Sinh nằm bẹp trên cây ngủ, móng vuốt không biết cọ đến nơi nào mà đầy bùn đất.

"Bữa sáng ăn gì nha?" La Phi hỏi báo hoa.

"Gà trĩ, hai con." La Phù Sinh ngáp dài một cái.

Ừ, cái này đơn giản. La Phi nhẹ nhõm đi về phía đầm nước tiếp tục moi ổ gà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chubạch