Tối tăm - chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Edit: Shion

"Năm Kỷ Tị, tháng Nhậm Thân, ngày Tân Mão, thời điểm Xung Long Sát Bắc*, Bát Thuần* lộn xộn, quẻ này không hợp xuất hành đâu nha." 

*Xung Long Sát Bắc: Thuật ngữ phong thủy ý chỉ thuộc rồng không nên đi hướng Bắc, rất xui xẻo. *Bát Thuần: là tên quẻ.

Trên sân ga, biển người mênh mông, Mã Văn Kiền vuốt tay Chu Nhất Long đĩnh đạc nói. 

Bạch Vũ vồ lấy tay Long ca của cậu, nhướn mày với Mã Văn Kiền: "Sư thúc, bây giờ là lúc nào rồi, ông còn muốn kiếm chút tiền quẻ sao?"

"Cải thìa, sao ngươi nói khách khí như vậy. Chu tư lệnh là người một nhà, lão đạo sao có thể lấy tiền người nhà chứ?"

Lần này, đến cả Trương Đạo Sinh cũng không nghe nổi nữa, gãi lỗ tai nói: "Được rồi sư thúc, tụi con sẽ truyền đạt nỗi nhung nhớ của người tới sư phụ, người không cần tiễn đâu." 

"Ai nói ta tới tiễn các ngươi?" Mã Văn Kiền ti hí đôi mắt chuột, ha hả nói: "Ta cũng muốn đi." 

"Cái gì?!" Bạch Vũ và Trương Đạo Sinh đồng thanh hô: "Ông cũng muốn đi?" 

Bên kia Diêm Thu Lỵ đang chuyển sáu, bảy rương hành lý lớn lớn nhỏ nhỏ từ trên xe xuống, nghe xong không vui, bĩu môi oán giận: "Chị dâu, mọi người có ý gì, lẽ nào em không thể đi sao?" 

Bạch Vũ quả thực muốn đập đầu xuống đất, đoàn người xuất hành đông đúc huyên náo như họp mặt gia đình, không biết nếu sư phụ biết được sẽ dùng que trúc quất cậu bao nhiêu roi. 

Chu Nhất Long thực sự không thể thuyết phục em gái, đành phải đưa cô theo, lúc này khó tránh khỏi có chút tự trách, rũ mi mắt thấp giọng nói: "Tiểu Bạch, anh xin lỗi..." 

"Anh xin lỗi làm gì." Bạch Vũ vội vàng kéo anh qua, cong mắt cười, tinh hoa rực rỡ: "Nhiều người cũng náo nhiệt!" 

"Sư huynh, ban nãy anh không có nói như vậy..." 

Trương Đạo Sinh chưa kịp dứt lời đã bị đạp cho một cước, thầm nghĩ, người xưa có câu khuỷu tay xoay ra bên ngoài* hẳn là dành cho anh ta đi.

*Khuỷu tay xoay ra bên ngoài: nghĩ cho quyền lợi của người ngoài chứ không tính cho người nhà.

Vì thế chuyến đi này, năm người đón xe xuất phát từ Quảng Châu, trên đường đi qua dãy Hùng Bãi, núi Tứ Minh, sơn thế hiểm trở, lại ngang qua dòng sông hùng vĩ nhất của Cống Châu, phong phú rực rỡ, sau khi vào địa giới Giang Tô phong cảnh mênh mông tú lệ, núi xanh nước biếc, mưa đầu mùa tí tách. Lần đầu tiên Bạch Vũ xuất hành cùng nhiều người như vậy, cười đùa rôm rả suốt dọc đường, suýt chút nữa làm cậu quên mất chuyến này phải tụ họp với sư phụ tìm tung tích của Mao Sơn Thuật Chí, không biết sẽ gặp nguy hiểm gì. 

Bọn họ ngồi ghế lô, tiếp viên rất niềm nở, đang rót nước bỗng nhiên nhắc đến mấy ngày nữa là Tết Trung Nguyên, hỏi bọn họ có hồi hương tế tổ hay không. Lúc này Bạch Vũ mới bừng tỉnh đại ngộ nhớ ra hôm nay là mùng mười tháng bảy, quả thực sắp đến ngày đó. 

Mã Văn Kiền tủm tỉm nói: "Năm ngoái là thời gian lão đạo làm ăn tốt nhất, chuyến này coi như nghỉ lễ, nói không chừng về quê nhà Chu tư lệnh cũng có thể kiếm được ngân phiếu."

Bạch Vũ cười hai tiếng, thầm nghĩ, năm nay lão đạo sĩ thúi này kiếm được tiền trên người Long ca của cậu vẫn còn chê ít sao. 

"Lại nói, ta nhớ sư phụ các ngươi từng đề cập Tết Trung Nguyên chính là thời điểm quan trọng, phải không, Đạo Sinh?" 

Trương Đạo Sinh đang ngơ ngác gặm bánh bao, nghe Mã Văn Kiền nói, ngẩng đầu, cái miệng nhỏ bóng nhẫy chóp chép nói: "Sao ạ?" 

Bạch Vũ lườm sư thúc cậu một cái, quay đầu nói với Trương Đạo Sinh: "Không có chuyện gì, ăn bánh bao của mày đi." 

"Ờ." Như không có việc gì, Trương Đạo Sinh tiếp tục thân mật với bánh bao trong tay nó. 

Chu Nhất Long thấy vậy ghé bên tai cậu nhỏ giọng hỏi: "Có ý gì?" 

Bạch Vũ cau mày, cười với anh, nói: "Rất dài dòng, có thời gian em sẽ nói cho anh biết." 

Anh liền không hỏi thêm nữa, trong người tiểu đạo sĩ này luôn có vô vàn bí mật, giống như bản thân cậu, vi diệu vô hình, ngược lại cũng thú vị.

Ước chừng hai ngày, xe lửa đã tới Từ Lũng. 

Trong bức thư sư phụ gửi tới nói muốn bọn họ ở lại trấn Từ Lũng nghỉ dưỡng sức, đến ngày gặp mặt sẽ chủ động liên lạc. Mà Chu Nhất Long từ khi rời nhà bốn năm trước chưa từng có cơ hội về quê thăm mẹ, lần trước bị sư huynh sư đệ Bạch Vũ cản trở, mơ mơ hồ hồ xuống tàu ở trấn Cừ Hà, kết quả lâm thời nhận được thông tri lại quay đầu về Quảng Đông, chuyến này trở về dĩ nhiên muốn thăm mẹ ruột xa cách đã lâu. 

Ban đầu Bạch Vũ sống chết không muốn theo anh về, nói sẽ cùng sư thúc, sư đệ tìm một chỗ ở tạm vài ngày. Nhưng Mã đạo trưởng không nghĩ như vậy, hiếm khi có thể ở nhà đại gia, giường cao gối mềm, hà tất làm khổ chính mình. Diêm Thu Lỵ cũng đẩy cậu, ỏn ẻn gọi chị dâu chị dâu, Bạch Vũ bó tay, buộc lòng phải theo người ta về Chu gia. 

Chu gia ở Từ Lũng là danh gia vọng tộc, môn đệ thư hương nổi tiếng gần xa, đến nhà cửa cũng hiện ra vẻ tự nhiên, phóng khoáng, lại không mất đi sự tao nhã. Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Vũ đến đây, nhưng ấn tượng lần trước khi bước qua cánh cửa màu son này thật sự chẳng ra sao, thăm lại chốn cũ, tâm tình càng thêm phức tạp. 

"Tiểu Bạch, em không còn giận anh chuyện bốn năm trước chứ?" Đôi mắt như nước hồ thu thâm tình mà chân thành nhìn cậu. 

Bạch Vũ bất đắc dĩ, nghĩ thầm mình đã sớm là của anh, cần gì quan tâm chút vấn đề mặt mũi.

Diêm Thu Lỵ không nhịn được dòm hai người bọn họ, nói: "Hai anh muốn liếc mắt đưa tình thì đóng cửa từ từ liếc, chẳng biết hàng ngày ở trong phòng nhốn nháo thì thầm làm trò gì... Đã rất nhiều năm em không được gặp bác, chúng ta đi mau đi!" 

Bạch Vũ bị cô nói đến đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm hai câu, lúc này mới lề mề đi theo. 

Dù thế nào, trong lòng cậu vẫn có chút khúc mắc. Trước tiên, chưa nói lão phu nhân Chu gia còn nhớ "con dâu" bỏ chạy giữa đường này hay không, tìm bốn năm không thấy đột nhiên lù lù xuất hiện, còn tiện thể cuỗm luôn đại thiếu gia của Chu gia, chẳng mong sắc mặt tốt với cậu... Đến lúc đó khéo gà bay chó sủa, hai người bọn họ có khi thành Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài trong kịch cũng nên? Vậy đi, nhưng mà cậu phải làm Lương Sơn Bá mới được. 

Ôm một bụng thấp thỏm bất an vào Chu gia, nào ngờ sự tình phát triển khác một trời một vực so với tưởng tượng của cậu. 

Chu lão phu nhân chưa tới năm mươi, mái tóc đen dày, thướt tha yêu kiều, có người nói trước kia bà là đại tiểu thư nhà quan, ngoại hình cử chỉ đều rất có phong thái của tiểu thư khuê các. 

Chu Nhất Long vừa mới giới thiệu với mẹ xong, còn chưa kịp nói hơn hai câu, Chu lão phu nhân liền vui mừng ra mặt, kéo tay cậu nói: "Tiểu Bạch? Con chính là Tiểu Bạch năm đó? Con có thể trở về thật sự quá tốt." 

Bạch Vũ thụ sủng nhược kinh, thậm chí có chút lúng túng mà hành lễ với bà nói: "Con... con chào Chu, Chu lão phu nhân..." 

"Chu lão phu nhân gì chứ, con cũng nên gọi ta là mẹ!" Chu lão phu nhân quả thực nhiệt tình như lửa.

Bạch Vũ luống cuống xua tay, liên tiếp ném ánh mắt cầu cứu về phía Chu Nhất Long. 

"Mẹ, người đừng làm khó em ấy. Tiểu Bạch vừa trọng thương mới khỏi, dọc đường tàu xe mệt nhọc, cần nghỉ ngơi." 

"Là mẹ sơ sót, biết các con tới, mẹ đã cho người dọn phòng, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt." Chu lão phu nhân quay đầu dặn dò người ở, nói: "Mau đi chuẩn bị nước nóng cho thiếu gia và khách. Các con đi rửa mặt trước, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn một bữa đoàn viên!" 

"Bác!" Diêm Thu Lỵ cười ngọt, giọng nói cũng ngọt: "Lâu lắm không gặp bác, vậy mà người vẫn xinh đẹp như vậy." 

"Con bé này, lớn thành đại cô nương rồi mà miệng vẫn như ngậm mứt táo." 

Bạch Vũ thở phào nhẹ nhõm, lén lút trao đổi một nụ cười với Chu Nhất Long, hai người ngưng mắt nhìn nhau, dường như đang cảm khái bất ngờ ngoài dự đoán. Tuy sự nhiệt tình của Chu lão phu nhân quả thực hơi khiến người ta không chống đỡ được, nhưng dù sao vẫn tốt hơn quắc mắt lạnh mặt trong tưởng tượng. 

Trương Đạo Sinh ngáp một cái, gãi lưng kèm theo tiếng bụng sôi. Bạch Vũ quay đầu lườm nó, bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt dừng trên người cậu. Quay đầu, Chu lão phu nhân đang hăng say trò chuyện cùng Diêm Thu Lỵ nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía cậu, thấy cậu nhìn sang liền cong khóe môi nở nụ cười dịu dàng từ ái. 

Bạch Vũ chỉ cảm thấy bà hòa nhã hơn so với tưởng tượng, chưa hề phát giác ra vấn đề khác. 

__

Từ Lũng là trấn lớn, phía đông hướng về núi, gọi là núi Tử Vân, nối liền với dãy Vân Đài trùng trùng điệp điệp; một dòng sông nhỏ uốn lượn vắt ngang qua trấn, trong đến thấy đáy, là sông cả nuôi dưỡng dân chúng. Theo góc nhìn của phong thủy học, sơn đình thủy tụ, trung hữu minh đường*, cũng coi là phúc trạch bảo địa. Vì vậy hơn trăm năm nay trấn Từ Lũng ít khi gặp lũ lụt hạn hán, nạn châu chấu, thời Thanh còn sinh nhiều cử nhân tú tài, bách tính an cư lạc nghiệp, trên trấn cũng phồn vinh giàu có.

*Sơn đình thủy tụ, trung hữu minh đường: có núi có sông, trung tâm có sinh khí hội tụ.  

Chạng vạng, cơm nước xong, sắc trời đã trở nên ảm đạm, nhà nhà đốt đèn dầu, nhìn từ trên trấn bầu trời lấp lánh ánh sao, vô cùng náo nhiệt. Sắp đến Tết Trung Nguyên, lần lượt có người thả đèn trên sông, Diêm Thu Lỵ hào hứng bừng bừng, kéo người hầu của mình ra bờ sông xem thả đèn, Mã Văn Kiền từ chối nói muốn về phòng tĩnh tọa, tu luyện. 

Bạch Vũ định chạy trốn liền bị Chu lão phu nhân kéo lại, lấy vòng tay phỉ thúy từ trong nhà muốn tặng cậu, nói là bảo vật gia truyền vốn để lại cho cậu. Bạch Vũ sống chết không chịu nhận, nhưng thịnh tình không thể chối từ, Chu lão phu nhân chỉ thiếu điều khóc lóc than thở, cậu bất đắc dĩ nhận vòng tay, tự mình đeo lên cổ tay thế mà lại nhỏ bé vừa vặn. 

"Sao em cứ cảm giác như vừa ký khế ước bán thân?" Bạch Vũ nâng cổ tay, nhìn chiếc vòng kia dưới ánh đèn, bích lục thanh thúy, liếc qua cũng biết giá trị không nhỏ. 

Chu Nhất Long kéo tay cậu nói: "Không phải em đã bán cho nhà anh từ lâu rồi à?" 

"Ai bán cho anh?" Bạch Vũ bất bình, tức giận muốn tháo vòng tay: "Em trả lại anh là được!" 

"Được rồi, được rồi..." Chu Nhất Long nhỏ giọng dỗ dành cậu: "Chẳng mấy khi mẹ anh cao hứng, em hãy nhận đi!" 

Bạch Vũ hiện ra vài phần ngượng ngùng, ngập ngừng nói: "Em không ngờ mẹ anh tốt như vậy..." 

Chu Nhất Long trêu chọc cậu: "Em là con dâu mẹ tìm kiệu tám người nâng đón về, sao có thể không tốt với em ?" 

"Nói cũng phải." Bạch Vũ nghịch chiếc vòng trên tay, cười tủm tỉm liếc anh nói: "Mẹ anh đối với em còn tốt hơn anh hồi đó." 

"Em lại nữa rồi..." Có kẻ chu môi, nhăn mặt đau khổ, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nhắc nhở: "Lòng dạ hẹp hòi!" 

"Anh nói ai lòng dạ hẹp hòi!" Bạch Vũ bất mãn dùng cùi chỏ huých vào ngực anh. 

"Phải, là anh trước đây đầu óc quá nhỏ... Nếu không... sao có thể thả em đi?" 

Chu Nhất Long vươn tay ôm chặt cậu nói: "Không những đẹp, còn biết sử dụng pháp thuật, thời khắc mấu chốt đều có thể dũng cảm đứng ra... Bà xã tốt như vậy anh phải đi đâu tìm?"

Bạch Vũ định siết nắm đấm dọa anh một chút, nhưng khoảng cách gần, nhìn đôi môi mỏng hồng nhạt hơi cong lên trên khuôn mặt kia, nhịn không được tiến lên cắn một cái nói: "Coi như anh có mắt!" 

Đâu chỉ có mắt, quả thật nhìn trăm lần cũng không chán... Chu Nhất Long ôm cậu thận trọng hôn, từ trên chiếc mũi cao cho đến nốt ruồi nhỏ quyến rũ bên môi cậu, hôn đến hưng phấn liền muốn ôm cậu lên giường, lại bị Bạch Vũ kéo tóc gáy lùi về sau, thấp giọng trách mắng: "Không được xằng bậy! Bị ai nhìn thấy thì làm sao bây giờ?" 

Anh kêu đau hai tiếng, xoa tóc tủi thân nói: “Ai có thể thấy? Trừ phi em kêu quá lớn..." 

"Nói bậy!" Bạch Vũ đỏ mặt, trong cơn hoảng loạn buột miệng: "Rõ ràng em kêu rất nhỏ!" 

Nói xong mới cảm thấy sai sai, mặt càng ửng đỏ, phủ lên một tầng ráng chiều. Chu Nhất Long sắp không nhịn được cười, thuận thế ôm lấy cơ thể chẳng được mấy lạng thịt của cậu lên đùi mình nói: "Vậy em kêu cho anh nghe thử xem?" 

Bạch Vũ muốn giãy giụa đã không kịp nữa rồi, mặc người ta xé mở cổ áo, hai tay dò vào trong sờ loạn một hồi, không mất bao nhiêu công sức liền mềm như thác nước. Trong triền miên, đôi tay sờ lên khuôn mặt nhẵn bóng của đối phương, ngay khi sắp sửa hành sự, trên cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ. 

Cậu giật mình đẩy anh ra, cấp tốc chỉnh quần áo, mở khung cửa sổ gỗ hoa lê, là một con hạc giấy đang mổ lên cửa sổ. Cậu niệm chú, con hạc tự động biến thành một tờ giấy trắng, bay bay rơi vào lòng bàn tay cậu, trên mặt giấy ghi một hàng chữ nhỏ bằng bút lông. 

Bạch Vũ thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Là sư phụ, người gọi em và Đạo Sinh lên núi Tử Vân tụ họp với ông ấy." 

"Trễ như vậy?" 

"Long ca anh ngủ trước đi, em phải đi tìm Đạo Sinh, đoán chừng nó đang dạo chơi bên ngoài với Lily!"

Bạch Vũ vội vội vàng vàng cất tờ giấy, xách túi vải của mình chuẩn bị ra ngoài. Chu Nhất Long hơi nhíu mày, dò hỏi: "Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?" 

Bạch Vũ quay đầu, nở nụ cười xán lạn: "Yên tâm, sư phụ ở đây sẽ không có việc gì." 

Cho cậu thêm mười cái đầu cũng không nghĩ ra trên đời này còn có vấn đề gì sư phụ không giải quyết được.

Chu Nhất Long đành để cậu rời đi. Kỳ thực trong lòng anh cũng có tính toán của mình, chờ Bạch Vũ đi rồi, anh trực tiếp đến gõ cửa phòng mẹ. 

"Mẹ, người ngủ rồi sao?" 

Trong phòng Chu lão phu nhân đáp anh một tiếng, Chu Nhất Long liền đẩy cửa bước vào. Rời nhà lâu ngày, căn phòng này vẫn giữ dáng vẻ quen thuộc. Phu nhân tin Phật, giữa phòng đặt bàn thờ Phật, giữa xà nhà phảng phất vài vòng hương khói, có chút gay mũi. Chu lão phu nhân nắm tràng hạt trong tay, thấy anh tiến đến, mỉm cười đặt xuống bên cạnh. 

"Trễ thế này còn chưa ngủ sao?" 

"Mẹ." Chu Nhất Long bước lên trước nói: "Lần này con trở về là có chuyện quan trọng muốn hỏi người." 

Trên mặt Chu lão phu nhân hiện lên vẻ kinh ngạc: "Chuyện gì?" 

"Cha con, con muốn biết ông ấy rốt cuộc chết như thế nào?" 

Phu nhân dường như dừng lại hai giây, mới dịu dàng trả lời anh: "Sao đột nhiên hỏi đến cha con... Ông ấy đột ngột gặp bệnh nặng mà qua đời. Khi đó con còn nhỏ, e rằng không còn nhớ gì cả." 

Chu Nhất Long tiếp tục truy vấn: "Thực sự chỉ đơn giản như vậy? Thiếu Nghi, Thiếu Kiệt vì sao bọn họ đều đột nhiên xảy ra chuyện?" 

"Lẽ nào con cho rằng trong đây còn có uẩn khúc gì hay sao?" Chu lão phu nhân khó hiểu mà trả lời: "Chu gia chúng ta trước nay không tranh quyền thế, cũng không có kẻ thù đáng nói, càng ít liên lạc với nhà Thiếu Nghi, sao có thể liên lụy chứ?" 

Anh suy nghĩ không biết có nên kể câu chuyện lạ gặp ở cõi âm hay không, lại sợ dọa đến mẹ, nhất thời do dự. 

Chu lão phu nhân thấy thế trấn an anh: "Con đừng lo lắng, mọi việc đều có cách giải quyết. Con hiếm khi về nhà, không bằng ở thêm mấy ngày, cũng để mẹ nhìn kỹ con một chút." 

Hổ thẹn dưới đáy lòng Chu Nhất Long nhất thời bị kéo lên, nghĩ đến mẹ một mình nuôi anh lớn lên, biết bao vất vả. Năm đó anh hành động theo cảm tính mà bỏ nhà ra đi, không biết tạo thành bao nhiêu thương tổn cho mẹ. 

"Xin lỗi, con.." 

Chu lão phu nhân không để anh nói xong, từ ái vươn tay đỡ lấy bả vai anh: "Trong lòng mẹ đều hiểu, yên tâm, chỉ cần có mẹ ở đây, tuyệt đối sẽ không để ai tổn thương con." 

Chu Nhất Long cảm thấy nghi ngờ, cúi đầu lại nhìn thấy nếp nhăn trên khóe mắt mẹ, trong nháy mắt nuốt tất cả lời muốn nói vào trong bụng. Nếu cha và mọi người chết thật sự do có người gây khó dễ, anh càng không thể để mẹ lo lắng. 

"Vâng. Mẹ, người nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong anh định rời đi, mẹ liền gọi anh lại: "Tiểu Bạch... Nó sẽ tạm thời ở lại đây chứ?" 

Trong một khắc Chu Nhất Long khẽ run lên, trả lời bà: "Tất nhiên, Tiểu Bạch sẽ theo con." 

"Vậy mẹ an tâm rồi." Chu lão phu nhân vui vẻ cười nói: "Trước đây nó mất tích, mẹ đã rất lo lắng, có thể trở về là tốt rồi." 

Rời khỏi phòng mẹ, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Nhà cao cửa rộng tịch liêu không một tiếng động, cách tường vây mơ hồ có thể nhìn thấy hạt bụi bay múa... Trung Nguyên sắp đến, một vài gia đình đã bắt đầu đốt tiền giấy, tro giấy tung bay khắp nơi làm bóng đêm vô tận càng thêm lạnh lẽo... 

__

Bạch Vũ cùng Trương Đạo Sinh men theo đường mòn đến chân núi, vì cách xa thị trấn sáng đèn, cảnh sắc trước mặt dần dần trở nên âm u không có ánh sáng. Bạch Vũ đốt đạo phù, châm lửa chiếu sáng, bốn phía tối đen như ma như quỷ, cánh rừng rộng bao la nhưng ngay cả chim cũng không có. 

"Sư huynh... Chỗ này sẽ không có quỷ chứ!..." Trương Đạo Sinh run lẩy bẩy, víu góc áo Bạch Vũ không chịu buông. 

Bạch Vũ bị nó lôi kéo súy chút nữa ngã sấp mặt, cố tình dọa nó nói: "Có quỷ? Người đầu tiên tìm tới chính là mày." 

Đúng lúc này, một trận gió lạnh từ trong rừng thổi qua, Trương Đạo Sinh chắp tay lặng lẽ niệm: "Qùy à quỷ ơi, ngươi đi tìm anh họ ta trước đi!... Anh họ ngược lại có người đau, ta đây chỉ là rau cúc vàng mọc lên từ đất, không ai thương không ai yêu, bắt ta đi còn không đủ nhét kẽ răng..." 

Bạch Vũ xách lỗ tai nó, dạy dỗ: "Nói bậy cái gì, mày không được nguyền rủa anh ấy." 

"Ai, trước đây sư phụ nói anh thích bao che, bảo vệ tiểu sư đệ ngây thơ khả ái. Kết quả, mới nửa tháng liền đổi thành che chở chồng yêu của anh rồi." Trương Đạo Sinh sờ lỗ tai đỏ bừng nói. 

"Cút." Bạch Vũ trước tiên đạp nó một cước, sau đó con ngươi lấp lánh như nghĩ tới điều gì, cong môi cười như mèo con. 

"Tiểu Vũ, nghĩ gì mà vui vẻ thế?" 

Giữa núi rừng, một người đàn ông trung niên đầu đội đấu lạp vội vàng đi tới, bước chân cực nhanh cũng cực kỳ nhẹ nhàng, bước trên đường núi gập ghềnh rất có vài phần thế ngoại cao thủ.... chỉ trong vài giây liền đến trước mặt hai người bọn họ. 

"Sư phụ!!!" 

Bạch Vũ và Trương Đạo Sinh cùng nhau hô lên, lâu không gặp, khó tránh khỏi nhớ mong. 

Sư phụ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn học trò chằm chằm, nói: "Hai ngươi đã đủ lông đủ cánh dám cùng sư thúc gạt ta, bình thường ít ăn roi có phải không?" 

Hai đứa liếc nhau, đáng thương cúi gằm đầu, không ai dám tiếp lời. 

Sư phụ lắc đầu thở dài, sắc mặt dịu đi: "Ở Quảng Châu chơi vui không?" 

Bạch Vũ vừa nghe, chẳng lẽ sư phụ không trách cậu? 

Nghiêm túc nói: "Sư phụ, chúng con không chơi, hàng ngày đều tuân thủ tổ huấn, chăm chỉ khổ luyện, tuyệt đối không xao nhãng!" 

Trương Đạo Sinh thấy thời cơ liền tiếp lời: "Sư phụ, con và sư huynh ngày đêm nhớ người, nào có tâm tình đi du sơn ngoạn thủy ạ!" 

"Hai quỷ nịnh bợ." Sư phụ nghe vậy bật cười, lười tính toán với học trò. Lần này tụ họp, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. 

Bọn họ theo sư phụ lên núi, tuy vẫn không rõ nửa đêm nửa hôm lên núi Tử Vân tối đen như mực, chim không đẻ trứng để làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng của sư phụ, cả hai cũng không dám hỏi nhiều. 

Trên đường sư phụ hỏi chuyện về Chu Nhất Long, Bạch Vũ ấp a ấp úng, chỉ nói anh đi cùng đến Từ Lũng liền không nhiều lời. Sợ sư phụ muốn nhắc lại chuyện cũ, không để hai người bọn họ ở chung một chỗ, may mắn sư phụ chỉ hỏi vài câu đơn giản, tựa hồ cũng không có nhiều ý kiến. 

"Sư thúc ngươi cũng tới?" Sư phụ nghe nói Mã Văn Kiền cũng đến Từ Lũng, không khỏi có chút kinh ngạc: "Vậy sao hắn không qua đây?" 

Bạch Vũ gãi đầu: "Sư thúc nói ông ấy cũng không giúp được gì, không gây thêm phiền phức cho người." 

Thực tế, sau cửa sổ, Mã Văn Kiền gào thét, hơn nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, dù sư phụ ngươi có mang kiệu đến rước ta cũng không đi!

"Văn Kiền cũng thật là... Trước đây, sư phụ ta, cũng chính là sư tổ của các ngươi, còn khen hắn là nhân tài đạo thuật hiếm có. Kết quả thằng nhóc này không muốn vươn lên, suốt ngày chỉ biết lười biếng, tới bây giờ vẫn là nửa thùng nước cà lơ phất phơ. Các ngươi chớ học theo hắn."

Trương Đạo Sinh giễu cợt nói: "Như sư thúc còn có thể gọi là nhân tài, vậy con thành Đạo tổ chuyển thế chắc?" 

Sư phụ cười nói: "Các ngươi chớ nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, thực tế năm đó khi ta và sư phụ nhặt được hắn thiếu chút nữa gây ra đại loạn... Nhưng bây giờ sư thúc ngươi chuyên tâm nghiên cứu, tính toán thiên mệnh, cũng coi như rất có thành tựu." 

Trương Đạo Sinh còn muốn truy hỏi nguồn gốc chuyện cũ, nhưng bọn họ đã tới đích, đồng thời dừng bước. 

Ba người đứng lặng bên sườn núi Tử Vân, tầm mắt khoáng đạt, mênh mông bát ngát. Quan sát phong cảnh từ trên núi có thể nhìn thấy toàn bộ trấn Từ Lũng, nhà cửa cao thấp đan xen, dòng sông ngân bạch vắt qua trấn như vết thương bị người ta dùng dao rạch ra, vài chiếc hoa đăng lẻ loi trôi trên mặt nước như huyết quang đỏ tươi ứa trên miệng vết thương. 

Bạch Vũ ngưng thần nhìn chăm chú thị trấn dưới chân, đột nhiên cả kinh!

"Sư phụ, đây là...?" 

"Chước Long Trọng Sát trận." Sư phụ trầm ngâm nói. 

Cậu tỉ mỉ kiểm tra, quả nhiên đúng như lời sư phụ. Mới đến trấn Từ Lũng chỉ có thể nhìn sơ lược, còn tưởng là đất lành, tựa sơn hướng thủy, kỳ thực phải đứng trên cao quan sát toàn cảnh mới phát hiện bố cục trong trấn cực kỳ hiểm ác đáng sợ. Tàng thư từng có câu, ‘thế như giáng long, thủy nhiễu vân tòng’, thoạt nhìn quả thực là vùng đất rồng cuộn hổ ngồi, nhưng nhánh sông ở giữa lại như một nhát đao kéo dài giữa thân rồng, chém thành hai mảnh. Không chỉ vậy, hai đầu Nam Bắc của thị trấn còn có mảnh đất hoang giống như bãi tha ma, ngăn sinh khí chảy ra ngoài, do đó âm khí nặng nề, trên trấn này e rằng sẽ có đại họa ập xuống. 

Sư phụ nói: "Bốn năm trước ta đi qua đây vẫn chưa phải là bộ dáng này, hẳn có người cố tình sắp đặt. Ngươi xem sinh khí bị phong tỏa ở hai hướng Nam Bắc, chỉ có một cửa ra hướng về núi Tử Vân. Sát khí tích lũy qua năm tháng đã có tướng đại bại. Ta sợ rằng đến Trung Nguyên ác quỷ đi tuần, sẽ từ núi Tử Vân đồng loạt tràn đến trấn Từ Lũng, khi đó người trong trấn e rằng đều phải chết oan uổng." 

Bạch Vũ càng hoảng sợ, vội hỏi: "Nghe nói Chước Long Trọng Sát trận thất truyền đã lâu, tại sao có thể có người bố trí trên trấn này được?" 

Sư phụ nhìn về phương xa, sắc mặt nghiêm trọng: "Ta hỏi người trong trấn bắt đầu sửa kênh nước từ khi nào. Bọn họ nói hai, ba năm trước có đạo sĩ đến đây xem phong thủy, bảo rằng con sông vốn có bị sườn núi hoang phía trước ngăn chặn, chặt đứt tài lộ, bảo người trên trấn sửa lại đường sông, mới tạo thành Long cục... Trong Mao Sơn Thuật Chí có đề cập cặn kẽ bước đi của Chước Long Trọng Sát cục, ở thời cổ chỉ khi ngàn cân treo sợi tóc, muốn đồng quy vu tận với quân địch mới dùng đến loại đại sát cục này. Kẻ đó mưu tính như vậy, không biết rốt cuộc có mục đích gì." 

Xem ra manh mối sư phụ nói trong thư là ở trấn này. Bạch Vũ lòng nóng như lửa đốt, vội hỏi sư phụ có phương pháp gì để phá cục. Cục này không chỉ liên quan đến sống chết của toàn bộ người trên trấn, mà mẹ Chu Nhất Long vẫn còn ở đây, cậu nhất định không thể để lão phu nhân xảy ra bất trắc. 

Đối với chuyện phá cục sư phụ ngược lại có vẻ vô cùng tin tưởng. Chước Long Trọng Sát trận tuy tà môn, nhưng không phải không có giải pháp, may mà ông phát hiện sớm, tranh thủ đuổi đến đây trước khi quỷ môn mở rộng vào Tết Trung Nguyên. Nhưng phá cục cần phải chuẩn bị đạo cụ, vật liệu không phải một ngày là có thể chuẩn bị đầy đủ, Bạch Vũ nghe xong dặn dò, bằng lòng ở lại đây mấy hôm chuẩn bị đạo cụ làm phép. 

"Đến lúc đó cần bốn người chia nhau bày binh bố trận ở bốn hướng. Ngươi, ta, còn có Văn Kiền, vẫn thiếu một." 

Trương Đạo Sinh nghe vậy ngẩng đầu nói: "Sư phụ, người quên con rồi ạ?" 

Sư phụ và Bạch Vũ liếc mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên nở một nụ cười: "Đạo Sinh, đã quên sư phụ từng nói gì với ngươi sao? Thể chất của ngươi âm hư, nhất là Tết Trung Nguyên không thích hợp ra ngoài, phải bế quan tu phép, cẩn thận bị ác quỷ nhập thân." 

Trương Đạo Sinh vỗ đầu một cái: "Ặc, sư phụ người nhìn đầu con đi, chính là không ghi nhớ." 

"Tiểu Vũ." Sư phụ lại chuyển hướng sang cậu, nói: "Hai ngày tới ta muốn chuyên tâm suy nghĩ cạm bẫy trong trận pháp này, ngươi có thể một mình xử lý chuyện của Đạo Sinh được hay không?" 

Bạch Vũ gật đầu nói: "Sư phụ, người cứ yên tâm, đây cũng không phải là lần đầu tiên." Con ngươi chuyển động, cậu nhỏ giọng bổ sung: "Còn chuyện thiếu người... nếu không để con bảo Long ca?" 

Sư phụ ngẫm nghĩ một chốc, trả lời: "Vậy đi, cũng không có lựa chọn tốt hơn, ngươi phải sớm giải thích nguy hiểm trong này với hắn, đừng miễn cưỡng người khác." 

Bạch Vũ vui vẻ ra mặt, thầm nghĩ có nguy hiểm gì anh chưa từng gặp qua, huống chi còn có sư phụ ở đây, cậu thực sự không hề lo lắng.

Bạch Vũ cùng sư phụ ước định thời gian gặp mặt, liền dẫn Trương Đạo Sinh xuống núi. 

Bóng trăng tròn lướt qua ngọn cây, rắc ánh sáng bạc rơi trên người sư phụ, ông gỡ đấu lạp, trầm mặc nhìn học trò đi xa. Nếu lúc này Bạch Vũ quay đầu lại sẽ phát hiện sắc mặt sư phụ tái nhợt như tờ giấy, con ngươi luôn sáng ngời như chim ưng đã hiện ra vẻ mệt mỏi. 

Nhưng sư phụ vẫn như cây tùng không thể quật ngã, ông nhìn hai đồ đệ rời đi, đều đã là thiếu niên đẹp đẽ rắn rỏi, lấp lánh như sao Mai, khóe môi ông vô thức mang theo ý cười vui vẻ. Những người quan trọng nhất cuộc đời ông là sư phụ, sư đệ còn có hai đứa học trò. Năm xưa sư phụ đi về cõi tiên, sư đệ tuy suốt ngày không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng mấy năm qua đã có thành tựu về đạo pháp, ngay cả Tiểu Vũ và Đạo Sinh... Chỉ cần bọn họ vui vẻ hạnh phúc, ông không mong đợi gì hơn. 

Sư phụ nhìn trấn Từ Lũng không sót một cái gì, quyết định lần này phải bắt được tà đạo, khiến Mao Sơn Thuật Chí thất lạc đã lâu trở lại nơi nó nên ở. 

__

Hai ngày thấm thoát trôi qua, đến ngày mười bốn tháng bảy, nhà nhà lên núi tế tổ,  tiền giấy đốt dọc một đường. Trên trấn, sương khói lượn lờ khắp chốn, mâm cúng bày trước cửa từng nhà, cung cấp một bữa no nê cho cô hồn vô chủ. 

Chu gia tất nhiên cũng phải lên núi tế tổ, hiếm khi đại thiếu gia mới trở về, trong nhà tổ chức cực kỳ long trọng. Sáng sớm, trên dưới hơn mười miệng ăn bắt đầu chuẩn bị, giết lợn làm dê. Chu Nhất Long từ trước đến nay luôn đau đầu với tục lệ phiền toái này, nhưng để mẹ vui lòng, anh vẫn quy củ làm người con hiếu thảo. Bạch Vũ nói với anh chạng vạng phải đến phía Đông trấn tụ họp với sư phụ nên sẽ không tham gia lần náo nhiệt này. 

Chu Nhất Long thấy cậu và Mã Văn Kiền bận tối tăm mặt mũi từ sáng sớm, nào là vẽ bùa, nào là chuẩn bị ống vôi, tò mò hỏi: "Tiểu Bạch, mọi người đang làm gì vậy?" 

Bạch Vũ nói cho anh biết: "Thứ nhất là giúp sư phụ chuẩn bị đạo cụ phá cục, thứ hai là khóa thằng nhóc Đạo Sinh ở trong phòng."

"Khóa ở trong phòng?" Anh mở to hai mắt. 

Mã Văn Kiền xen vào nói: "Chu đại tư lệnh không biết, ngày này là Tết Trung Nguyên. Trung Nguyên thì sao, thì nhiều quỷ. Quỷ lớn quỷ nhỏ gãy tay đứt tay ngao du trên đường, Đạo Sinh nhà chúng ta lại là kẻ nhát gan bẩm sinh, nếu bị dọa đến mất tiếng chảy máu, hồn về cửu thiên, năm sau lão đạo phải dâng hương cho nó, không đáng giá." 

"Anh đừng nghe sư thúc nói bậy." Lá bùa trên tay Bạch Vũ run lên, nói: "Thể chất của Đạo Sinh không giống người bình thường, đêm nay quỷ môn rộng mở âm khí ngưng tụ, để bảo vệ nó mới để nó ở trong phòng." 

Chu Nhất Long gật đầu nói: "Anh sẽ bảo mọi người đừng làm phiền nó." 

"Chuyện này không sao." Bạch Vũ nhoẻn miệng cười: "Em sẽ tạo kết giới ở ngoài cửa, dù có người đến cũng không vào được." 

Xem ra không cần anh quá để tâm, Chu Nhất Long dẫn Diêm Thu Lỵ lên núi tế tổ. Dọc đường đi, tiểu cô nương hiếm khi đàng hoàng, Chu lão phu nhân còn khen cô dịu dàng, nhã nhặn, nói muốn giúp cô tìm một nhà tốt định việc kết hôn. Diêm Thu Lỵ xấu hổ nói lòng mình đã sớm thuộc về người khác. Chu Nhất Long không cắt đứt mộng đẹp của cô, im lặng đốt hai nén hương cho mộ phần của cha. 

Nhớ đến tao ngộ ở cõi âm kia, cha hóa thành lệ quỷ bạch cốt, nhào về phía mình, đến giờ vẫn lưu lại chút sợ hãi. Không biết đêm nay quỷ môn mở ra, người của Chu gia có tìm được đường về nhà hay không. 

Mẹ yên lặng, nửa ngồi trước mộ cha bỏ tiền giấy vào chậu than. Chu Nhất Long tiến lên phía trước tiếp nhận giấy vàng trong tay bà, nói: "Người theo con về Quảng Đông đi! Để con và Tiểu Bạch chăm sóc người!" 

Chu lão phu nhân cười một tiếng nói: "Các con có lòng, thế nhưng lá rụng về cội, mẹ không rời bỏ được nơi này. Chỉ cần thấy các con khỏe mạnh là mẹ yên tâm rồi." 

Người hầu xung quanh vội vàng bố trí đèn cầy và bánh pháo. Chu Nhất Long ghé sát vào bà, thấp giọng nói ra nỗi canh cánh trong lòng. 

"Hình như người không để ý chuyện con và Tiểu Bạch ở bên nhau? Con biết tập tục của quê nhà, nhưng con tuyệt đối sẽ không lấy thêm vợ, thưa mẹ." 

Chu lão phu nhân nhìn anh, trong mắt hiện lên chút âm u, bỗng nhiên lại mỉm cười: "Mẹ hiểu, quyết định của con mẹ sẽ không can thiệp, chỉ cần con biết mẹ toàn tâm toàn ý cũng là vì muốn tốt cho con là đủ rồi." 

Chu Nhất Long hơi thẹn thùng, hiểu lầm dụng tâm của mẹ. Anh vốn tưởng rằng lần này trở về sẽ phải ầm ĩ đến long trời lở đất, không ngờ mấy năm không gặp, mẹ lại trở nên khoan dung như vậy. 

Tiếng pháo bùm bùm vang lên, trong sơn cốc vắng vẻ lại trở nên vừa chói tai vừa chán chường, khiến người ta cảm thấy nôn nao.

Không biết vong hồn trong núi khi nào mới xuất hiện, vượt qua cánh cổng tối đen như mực giữa hai giới Âm Dương, lắc lư đi về phía Nhân gian. 

Cách đó không xa có người đọc văn tế: Sơn trung hữu lộ, hồn sở quy hề, ô hô ai tai, phục duy thượng hưởng*.

*Đại khái là trong núi có đường, quỷ hồn quay trở về, quỳ phục dâng lên cống phẩm.

__

Chập tối, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.

Ba người Bạch Vũ vội vã rời khỏi Chu gia, chạy về phía Đông cùng sư phụ tụ họp. 

Sắc trời dần tối, người trên trấn ngủ sớm hơn người trong thành, ngọn đèn dần tắt. 

Chỉ có Diêm Thu Lỵ không quen ngủ sớm, cô rời phòng bác, buồn chán không có chỗ chơi đùa. 

Cô biết anh họ có chuyện gấp phải làm, nhưng mọi người giữ kín như bưng, không ai chịu nói cho cô biết, đương nhiên trong lòng Diêm Thu Lỵ có chút không phục. 

Tuy anh họ đã cảnh cáo cô không được quấy rầy Trương Đạo Sinh, nhưng Diêm Thu Lỵ nghĩ tới nghĩ lui... chỉ nhìn một cái cũng không thể coi là quấy rối đi?!

Lén lút chạy đến trước cửa phòng Trương Đạo Sinh, Diêm Thu Lỵ nhìn thấy một lớp bột trắng cẩn thận rải trước ngưỡng cửa, nhưng chính giữa bị ngắt mất một đoạn, không biết có phải cố tình hay không. 

Cô không quản được nhiều như vậy, trực tiếp đẩy cửa vào. 

"Tiểu Đạo Sinh?" 

Trong phòng đen thùi lùi, ngay cả ngọn đèn cũng không có, không nhìn ra nguyên do gì. 

Diêm Thu Lỵ không thấy ai trả lời mình, bĩu môi, gọi lại: "Trương Đạo Sinh?!" 

"Cô gọi tôi?" 

Trong bóng tối cuối cùng cũng có người đáp lời. 

Diêm Thu Lỵ nghĩ, không phải vẫn đang yên lành ở đây sao, anh họ cần gì nói không thể đi quấy rầy cậu ta. 

"Ai, kể cho cậu nghe, ngày hôm nay quả thật khiến chị Lily mệt muốn chết, hết lên núi lại xuống núi, anh họ còn không cho người ta ra ngoài chơi, cậu nói xem có quá đáng không?" 

Diêm Thu Lỵ thuận thế sờ lên ngọn đèn trên bàn, tùy tiện đốt lên. 

Ánh lửa chậm rãi chiếu sáng cả căn phòng, cô thấy Trương Đạo Sinh kỳ quái ngồi khoanh chân trên giường, trên người quấn dây đen chằng chịt, trên ngực còn dán một lá bùa chú, đang cợt nhả cười với cô. 

"Tạo hình gì vậy? Chị dâu tôi coi cậu thành chuột bạch rồi à?" 

Trương Đạo Sinh vẫn không nhúc nhích, cười đến cực kỳ cợt nhả.

Diêm Thu Lỵ ngồi cạnh nó, dùng ngón tay chọc nó nói: "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, trả lời đi." 

"Cô đang gọi tôi sao?" Thiếu niên dường như chỉ biết lặp lại câu này. 

Diêm Thu Lỵ cảm thấy buồn bực, nghi ngờ nó đang trêu chọc mình, ghé vào tai nó hét to: "Tôi đương nhiên gọi cậu, Trương Đạo Sinh! Mau đứng dậy chơi với tôi!" 

"Được." 

Trương Đạo Sinh bỗng nhiên quay đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không hề có cảm xúc, gợi lên cảm giác sởn tóc gáy. 

Nó ngây ngô cười một tiếng, lá bùa trên ngực bay xuống, trong giọng nói có một loại trầm thấp không hợp tuổi. 

"Tôi chơi với cô." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro