Tối tăm - Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối tăm - 22
Edit: Dương Khanh

Ngọn đèn bàn trong phòng toả ra một luồng ánh sáng vàng ấm áp, phản chiếu vào sợi dây chuyền pha lê thủy tinh mặt ngọc, phát ra hào quang rực rỡ chói loà.

Một gian phòng, hai người, không ai nói một lời nào, lại không dám nhìn nhau. Một bầu không khí vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp trông mong này như đè nặng vào lòng mỗi người, cảm giác muốn hít thở cũng không thông.

Bạch Vũ cắn chặt răng, quyết tâm đánh vỡ sự trầm mặc này, mặc kệ đối phương có cảm thấy cậu tùy tiện hay không, cậu vươn tay kéo lấy cổ áo anh xuống.

"Tiểu Vũ." Một bàn tay ấm áp đè tay cậu lại, chỉ nghe thấy âm thanh dịu dàng của người nọ: "Em không cần phải làm vậy."

Cậu vẫn nắm thật chặt cổ áo của đối phương, dùng sức siết thật chặt: "Bà mẹ nó, anh có phải đàn ông không?"

Phép khích tướng quả nhiên hữu dụng, tay anh vòng qua eo cậu, gì mạnh vào lòng, làm cậu ngã vào vòng ngực rắn chắc của anh.

Bạch Vũ ngây người ôm lấy anh, cảm giác được hơi lạnh của đầu ngón tay sờ lên mí mắt, động tác của người nọ vẫn dịu dàng như cũ.

"Em không phải là người như thế." Người nọ nói.

"Anh biết em là người như thế nào sao!" Bạch Vũ đột nhiên tức giận, dùng sức đẩy anh ra.

Chu Nhất Long nhíu mày, khó hiểu mà bàng hoàng. Vừa nãy còn cười nói vui vẻ, không hiểu sao đột nhiên cậu lại nóng nảy.

"Tiểu Vũ, em đừng giận." Anh trấn an Bạch Vũ, nắm lấy tay cậu nói: "Tôi chỉ sợ em hối hận, nên chỉ muốn chọc em một chút thôi."

"Long ca, anh không hiểu." Bạch Vũ ngẩng đầu, nở một nụ cười ảm đạm nhìn về phía anh. "Là vì anh tốt quá, em sợ bỏ lỡ rồi lẽ không còn cơ hội nữa."

Anh biết rõ Bạch Vũ đang nói giỡn, nhưng lại cảm giác đây không chỉ đơn giản là đùa, mái tóc dài của đối phương phủ lên đôi mắt đen rời rạc không có tiêu cự, bờ môi hồng nhuận mím chặt, vô cớ chọc người thương tiếc. Anh thở dài, nắm lấy bả vai đối phương, nói: "Tôi chỉ muốn hỏi em một câu, em có thích tôi không, Tiểu Vũ?"

Bạch Vũ bối rối mà nhìn anh, im lặng một lúc lâu vẫn chưa trả lời.

Anh cắn răng ổn định tâm tình, nghiêm túc nói với cậu: "Tôi thật sự rất thích em."

Nghe xong câu này, Bạch Vũ bỗng nhiên nhào tới ôm lấy anh, cậu dùng sức quá mạnh làm anh thiếu chút nữa té ngã, anh vội ôm lấy cậu vào lòng, cảm giác được Bạch Vũ không ngừng run rẩy trong ngực anh, cậu kề sát vào tai anh khẽ nhỏ giọng nói: "Em thích anh..... Ca ca...."

Chu Nhất Long không rõ nỗi sợ của cậu từ đâu mà đến, có lẽ là lo lắng hai người đàn ông ở bên nhau sẽ khiến người ta dị nghị, thế là anh lại ôm cậu càng chặt hơn: "Đừng sợ, có tôi ở đây, em không cần sợ gì cả."

Bạch Vũ kề sát vào bên tai anh trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười nhẹ nói: "Câu này nghe thật quen tai, trước kia cũng có người nói với em như vậy."

Anh cau mày: "Ai?"

Bạch Vũ đột nhiên cắn lên vành tai anh, nghiến răng cố ý hô thật lớn tiếng: "Là quỷ!"

Chu Nhất Long véo mạnh vào eo cậu, hại cậu chịu không nổi run run xin tha: "Long ca, em sợ nhột....."

"Vậy mà còn chọc tôi?"

"Anh không tin à, không chừng kiếp trước thật sự đã có người nói với em như thế...." Bạch Vũ bị môi anh giam lại, những câu nói bông đùa nửa thật nửa giả kia đều bị áp xuống cổ họng, trong bóng tối chỉ còn lại nụ hôn nồng cháy này là có vẻ chân thật.

"Tiểu Vũ....Mở miệng ra." Chu Nhất Long trầm giọng dụ dỗ, chờ cánh môi mềm mại kia hé mở, anh không dằn lòng nổi mà tiến thẳng vào ngậm lấy lưỡi cậu. Đầu lưỡi mềm ngọt di chuyển khắp khuôn miệng, anh hôn thật sâu,như muốn nếm đủ từ trong lẫn ngoài cả con người Bạch Vũ.

Lúc tách ra bên môi tiểu đạo sĩ còn treo một sợi chỉ bạc, bờ môi trông càng thêm kiều diễm, trên môi còn ánh lên vệt nước trong suốt, tựa như một thứ trái cây no căng tươi mọng. Tim anh đập cực nhanh, anh đỡ lấy sau gáy cậu, kéo cậu đến gần rồi lại hôn thêm một lần, lúc này cả khuôn mặt thanh tú của cậu cũng nhuộm đỏ.

"Long ca......"Tay Bạch Vũ đặt tay tựa lên ngực anh, thở hổn hển, sự tiếp xúc thân mật vắng bóng đã lâu làm cả người cậu mềm nhũn. "Anh để em nghỉ một lát đã...."

"Nghỉ cái gì?" Chu Nhất Long nắm lấy hai tay cậu, vừa cởi cúc áo vừa cười nói: "Vừa nãy là ai nói, anh không phải đàn ông, bà mẹ nó?"

Bạch Vũ chạm đến làn da nóng bỏng của anh, trong phút chốc cảm thấy xấu hổ, chân tay ngượng ngùng co quắp tựa như muốn cuộn cả người mình lại, chọc cho Chu Nhất Long mỉm cười.

"Tôi không ép em, chúng ta có rất nhiều thời gian."

Tuy là ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng anh không phải là không nảy lòng tham. Ngoại hình của Bạch Vũ quả thật rất hợp với khẩu vị của anh, dáng người cao gầy anh tuấn, eo thon chân dài, kể cả là mắt có mù phỏng chừng cũng có rất nhiều cô gái vội vàng muốn được gả cho cậu, nhưng may thay lại là mình nhanh chân ăn trước, nếm được đôi môi hồng nhuận ướt át kia, thế mà làm người này lộ ra dáng vẻ xấu hổ e lệ, khiến anh hận không thể lập tức tử hình cậu ngay tại chỗ.

"Không......" Bạch Vũ không thích hai chữ "thời gian" này, tựa như từng giây từng khắc đang nhắc nhở cậu, giống như lúc nào cũng có một chiếc chuông treo trên đầu cậu, không ngừng vang lên âm thanh thúc giục một người sắp chết. "Em muốn ngay bây giờ....." Cậu sờ lên khuôn ngực của đối phương, đưa tay lướt xuống đũng quần anh, vừa xoa nắn vừa nói: "Hiện tại, lập tức."

Chu Nhất Long không ngờ cậu lại bạo dạn như vậy, ngón tay cậu vừa chạm vào đáy quần anh một lúc, thứ kia đã lập tức có phản ứng. Trong mắt anh hiện lên một tia sắc bén, anh nắm lấy bả vai Bạch Vũ, nhắc cậu lên, xoay người ấn ngã xuống mặt bàn.

Đôi chân dài không tự chủ được mà mở ra dưới thân anh, anh hung hăng lao đến, Bạch Vũ kêu to lên một tiếng, trên mặt lộ ra biểu cảm vừa tình sắc vừa hoang mang.

"......Em không phải là lần đầu tiên?" Anh nhìn ra được, phía dưới của cậu ướt quá nhanh, đã bắt đầu thấm ra một vệt nước.

Bạch Vũ nắm lấy cánh tay anh, ngực phập phồng: "Anh khinh thường em sao?"

Chu Nhất Long cúi người hung hăng mà hôn lấy cậu: "Anh là đang ghen ghét."

Anh ghen ghét có người đến trước chiếm hữu cậu, ở những năm tháng bọn họ còn chưa quen biết, đã có người nhúng chàm cậu bằng thứ của hắn ta. Lòng đố kị thiêu đốt anh đến sôi trào, khiến anh quên mất lễ nghi đạo đức, ngang ngược túm lấy đai lưng của Bạch Vũ kéo ra, trực tiếp nắm lấy vòng eo trần trụi mảnh khảnh của cậu.

"Về sau chỉ được có một mình anh thôi, hứa với anh."

Bạch Vũ nhịn xuống cơn chua xót trong lòng ngực, nhìn về phía anh gật đầu nói: "Em hứa với anh....Chỉ có mình anh."

"Tiểu Vũ......" Anh vuốt ve vòng eo mềm nhỏ, cúi đầu hôn xuống cổ cậu, tay xốc lên bên dưới lớp áo, đột nhiên dừng lại. "Cái này...."

Bạch Vũ cười cười, hai tay ôm lấy mặt anh: "Không được nói em biến thái! Đạo Sinh cũng có mặc, anh đi mà nói nó!"

Anh thiếu chút nữa không nhịn được cười phốc ra một tiếng, biến thái thì cũng không đến mức, ngược lại chiếc yếm đơn sắc này càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu, càng khiêu gợi hơn cả trơn bóng không mặc gì.

"Em không biến thái..... Thế này lại có chút đáng yêu." Anh cố tình không cởi dây thắt ra, mà cách một lớp vải véo lấy đầu vú mềm mại của cậu. "Chỗ này, cũng rất dễ thương."

"Ưm...." Bạch Vũ vặn eo, trong miệng tiết ra một ít rên rỉ, bóng tối bao trùm lấy đôi mắt cậu ngược lại lại khiến cho cơ thể tăng thêm phần mẫn cảm, ước chừng nếu đối phương kề sát xuống ngậm lấy đầu nhũ, cậu cũng sẽ không nhịn nổi mà dựng thẳng eo muốn xin anh cho cậu càng thêm nhiều khoái cảm.

Chu Nhất Long ngậm lấy đầu nhũ kia đến khi nó căng cứng, sau lại dùng răng cạ thật nhẹ nhàng, cảm giác người dưới thân không chịu nổi đã bắt đầu run rẩy, hai đùi ái muội cọ lên eo anh, chỉ thiếu mở miệng xin tha cầu anh tiến vào. Đũng quần cậu nóng bỏng như sắp sôi trào, khiến người ta hít thở không thông.

"Tiểu Vũ......" Hơi thở anh gấp gáp, chậm rãi cởi xuống quần đối phương, căn dương cụ kia đã đứng thẳng, đỏ bừng phiếm hồng, lỗ nhỏ trên đầu dương vật rỉ ra một ít dâm dịch, đôi chân vừa dài vừa trắng, hai bên đùi run rẩy mở ra, để anh nhìn cho thật rõ.

Anh là lần đầu tiên chạm vào đàn ông, nhưng ngược lại lại không cảm thấy ghê tởm. Anh nắm lấy căn dương vật kia cọ xát một lúc, cả người Bạch Vũ run đến lợi hại, cậu bịt tai trộm chuông, dùng cánh tay chặn ngang đôi mắt, từ miệng phát ra âm thanh rên rỉ dễ nghe tựa như khiến mèo kêu.

"Che làm gì...... Để anh nhìn em."

Bạch Vũ bị anh nắm thóp, vốn nghĩ rằng chắc sẽ không khác gì lúc trước, nhưng không ngờ lần này mất đi tầm nhìn lại khiến cảm giác trở nên mới mẻ. Cậu nghĩ dù sao bản thân cũng không nhìn thấy, chuyện xấu hổ cỡ nào cũng đã làm rồi, cùng lắm thì trong mắt anh chỉ mất mặt một ít, cứ thế mà cho qua.

Cánh tay cậu cầm vào hai bên bắp đùi mình, đẩy sang hai bên, đỉnh đỉnh eo, nhỏ giọng mà nói: "Ca ca.....anh chạm vào chỗ này....."

Chu Nhất Long thiếu chút nữa cho rằng cậu xem anh là một tên thô lỗ không có đầu óc, đến tận khi Bạch Vũ cũng chịu không nổi sự hư không trong cơ thể, bắt đầu lắc lắc eo nói: "Anh..... nếu anh không xoa nó.... em sẽ đau" Anh mới ý thức được "thân kinh bách chiến" này của cậu phỏng chừng cũng là do chịu đau mà ra, trong lòng càng thêm thương xót.

"Yên tâm, anh sẽ không làm em đau." Anh tìm khắp nơi cuối cùng cũng tìm được một hộp thuốc mỡ thích hợp để bôi trơn, quệt lấy một ít đưa tới bên lỗ nhỏ đỏ bừng nhắm chặt, nơi này quả thật rất nhỏ, anh thử thăm dò cắm thử một lóng tay, bên trong lại không ngừng thít vào, thật không giống người từng làm chuyện này chút nào.

"Ư....." Bạch Vũ cắn môi mặc cho anh khai thác cửa động của mình, đã lâu không làm quả thật còn khó hơn so với trong tưởng tượng. Nhưng cứ nghĩ đến chỉ trong chốc lát nữa bên trong cậu lại cất chứa dương cụ quen thuộc, bừng cháy mãnh liệt lao vào điểm mẫn cảm, làm cậu khóc thở hổn hển liên tục lại thoải mái không ngừng, cứ thế ngay cả có chút đau đớn ngay lúc này cũng không làm dương vật Bạch Vũ mềm xuống.

Chu Nhất Long cũng gian nan vô cùng, sóng nhiệt giữa hai chân như muốn phá tan đũng quần anh, Bạch Vũ còn nuốt lấy hai ngón tay của anh, đường đi bên trong cậu vừa nóng vừa chặt, siết mạnh đến nỗi anh không tưởng tượng được nếu thay bằng dương cụ của mình nhét vào, làm sao lỗ nhỏ này chịu nỗi.

Có điều trên bàn cũng không phải là nơi dễ hành sự, anh ôm Bạch Vũ đứng dậy, đối phương hoảng loạn tựa vào người anh, bờ mông mềm mại nằm trong lòng bàn tay anh, nhờ vào có bôi trơn nên sờ lên ướt ướt mềm như bông cực kì dễ chịu. Anh vừa đi vừa dùng ngón tay tiếp tục thọc vào lỗ nhỏ mềm nộn, Bạch Vũ vừa thút thít vừa ôm chặt lấy anh, giống như muốn giao phó cả con người cậu cho anh.

Bước được tới giường xem như mọi chuyện đều thuận lý thành chương, anh tận mắt nhìn căn dương cụ trướng đại của mình từng chút một chen vào cái miệng nhỏ phiếm hồng, Bạch Vũ nắm lấy khăn trải giường cả người run lên như một chiếc lá nhỏ, không rên lấy một tiếng, sau khi anh đã tiến vào hoàn toàn cặp mắt vô thân kia cũng đã sớm ứa ra nước mắt.

"Đau không?"

"...... Không đau."

Anh rũ mắt, dùng sức nắm lấy eo đối phương, ngang ngược mà đâm mạnh vào hai cái, trên giường Bạch Vũ hét đến chói tai, tận khi khóc không nổi mới chịu mở miệng kêu dừng.

Anh chậm lại, đưa đẩy ma sát lỗ thịt nhỏ mềm, nhẹ giọng nói: "Còn dám gạt anh?"

Bạch Vũ khịt khịt mũi, tát tay về phía khoảng không, nói: "Đều tại chỗ đó của anh quá lớn, làm em đau."

"Ai!" Cái tát kia vỗ vào trúng cánh tay anh, lập tức có chút tê dại, nhưng suy đi nghĩ lại lại có chỗ nào đó không đúng cho lắm, anh chớp mắt nói: "Em vừa nói cái gì?"

Bạch Vũ mím môi, quay đầu đi chỗ khác, cả gương mặt đỏ bừng, dùng cơ thể quyến rũ anh, nói: "Chỗ đó của anh lớn quá.....Phải từ từ thôi không em sẽ đau....."

Thật sự không có người đàn ông nào có thể nhịn được loại lý do thoái thác này, Chu Nhất Long cũng không ngoại lệ. Cơn lửa dục vọng đã lấn át cả lý trí anh, kéo đôi chân dài kia gác sang hai bên vai, cả người anh áp xuống, vội vàng mà ra ra vào vào lỗ nhỏ nóng bỏng. Dương vật thô to hung mãnh khai hoang đường đi trúc trắc, bôi trơn hợp với tràng dịch đều bị đẩy tới cửa động, đưa đẩy mấy chục lượt vẫn không giải được cơn khát, dương vật ngược lại càng làm nhanh hơn, khiến Bạch Vũ chỉ còn có thể khóc thét.

"A...a —— Ca ca...... Nhanh quá, dừng lại....."

"Phía dưới em ướt như thế..... em có chắc muốn dừng?"

Bạch Vũ ôm gối, lắc đầu nguầy nguậy, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Muốn.....muốn.....Ư, không phải chỗ đó —— không được, thật thoải mái......."

"Rốt cuộc là có muốn hay không?" Chu Nhất Long dở khóc dở cười nắm lấy cằm cậu, Bạch Vũ quay đầu, mở miệng hé ra đầu lưỡi đỏ tươi hướng về phía anh. Anh gấp không chờ nổi mà ngậm vào, cả người ôm lấy cậu, chỉ thiếu có nhét túi trứng chen vào bên trong hậu huyệt, dương cụ anh cứng như một cây côn sắt, phía dưới bị một cái miệng nhỏ mềm mọng cắn nuốt, bên trên cũng là khuôn miệng ướt đẫm mút lấy đầu lưỡi anh.

Bạch Vũ không nhìn thấy được lập tức chỉ muốn tựa người vào lòng ngực anh, không chỉ có cái miệng nhỏ tham ăn giữa kẽ mông không rời đi dương vật, mà cả miệng trên cũng lưu luyến anh không dừng. Những lần mây mưa trước kia cậu lúc nào cũng thấy ngượng ngùng, lúc này bị mù ngược lại giống như càng không kiềm chế được, hai chân trượt xuống dưới khoá chặt lấy vòng eo anh, thúc giục nói: "Là chỗ đó, ca ca, dùng sức mà làm em."

Lớp xiềng xích bình tĩnh cuối cùng của Chu Nhất Long bị cậu đập nát, dục niệm thiêu đốt cả cơ thể biến thành dã thú cuồng nhiệt, trên giường chảy mồ hôi ròng ròng mà ra sức chiếm đoạt. Thở dốc cùng rên rỉ giao hoà vào nhau thắp sáng nên một bản nhạc phổ. Anh không rõ tại sao nước mắt Bạch Vũ lại nhiều như thế, cũng nhiều nước như bên dưới của cậu, nồi canh sôi sùng sục này khiến anh như muốn tan chảy.

"Tiểu Vũ, tiểu Vũ em có thích anh không?" Anh lặp đi lặp lại nhiều lần chỉ để xác nhận.

"Thích......" Bạch Vũ ôm lấy gương mặt anh, tưởng tượng ra đôi mắt động lòng người, vương chút tơ máu của anh, ngoan lệ tuyệt mỹ. "Em chỉ thích anh, ca ca." Cậu chảy nước mắt nói.

Chu Nhất Long cúi người kề sát vào lỗ tai cậu: "Sao lại gọi anh như vậy?"

Bạch Vũ hoảng hốt chớp mắt một cái, cúi đầu nở nụ cười nhàn nhạt: "Anh không thích em gọi như vậy sao?"

"Đương nhiên không phải." Anh thu lại tâm tư, ôm lấy cậu bế vào lòng điên cuồng đùa giỡn. Bạch Vũ rõ ràng rất thích tư thế này, mông lại càng siết chặt mút lấy nghiệt căn kia mà rên rỉ, đôi tay nắm chặt bờ vai anh vội vàng nhấp nhô lên xuống. Tiếng nước hỗn loạn giữa hai thân thể kết hợp không ngừng vang lên, Bạch Vũ đỏ mặt mà khóc nức nở: "Sắp, sắp bắn....."

"Thoải mái đến chịu không nỗi sao?"

"Ưm...... Ca ca, quá thoải mái...... A! Muốn bắn ——"

Cả người cậu run lên như bị điện giật, dương cật ngẩng cao run rẩy bắn ra tinh dịch trắng đục, phun lên tới ngực đối phương. Chu Nhất Long cắn lên bả vai cậu, dùng sức mà đỉnh lên mấy chục nhịp, trút hết vào hành lang mẫn cảm đang cao trào của cậu.

Cả người Bạch Vũ nhũn ra, tựa người vào lòng ngực anh, vẫn chưa thoả mãn mà liếm mồ hôi trên cổ anh, nheo mắt khẽ nói: "Anh....còn muốn không?"

"Không biết đủ hình như không phải con người của anh." Anh vỗ vỗ nhẹ bờ mông nhỏ đàn hồi, kéo luôn mảnh vải còn sót lại trên người Bạch Vũ, véo lên đầu nhũ hồng hồng của cậu: "Đêm nay không muốn ngủ sao?"

Bạch vũ cười tựa sát vào mặt anh, lại cắn nhầm lên đầu mũi anh vì tìm nhầm vị trí. Cậu đạo sĩ nhỏ như không biết sai, lại trượt xuống hôn lên môi anh, nói: "Cảnh đẹp ở trước mắt, ai lại muốn ngủ chứ?"

Anh cố ý chọc cậu: "Nếu anh muốn ngủ thì sao?"

"Gạt người." Bạch Vũ nói xong, không ngừng đụng chạm lên người anh. "Anh lại cứng rồi...."

Chu Nhất Long thực sự không còn cách nào với cậu, thủ đoạn quyến rũ người khác như vậy cũng không biết cậu học từ đâu ra, nhưng đúng thật là cực kì hữu dụng đối với mình.

Lại đẩy người ngã xuống nệm, Bạch Vũ ôm chân để lộ ra lỗ nhỏ đang chảy tinh giữa mông, dương vật nửa mềm rũ xuống bụi cỏ, cửa huyệt vẫn còn không ngừng co rút mấp máy, tất cả đều được Chu Nhất long thu vào trong tầm mắt. "Mau tới đây....." Cậu bất an mà xao động.

Nắm thịt lần thứ hai đâm vào lỗ nhỏ mềm mại, lấp kín tràn đầy, nơi đó đã là hoa trog núi, lại là lửa trong tuyết. Nếu như tình là vô thanh vô sắc không thể tìm được, thì dục lại là niềm vui hoan lạc rực rỡ muôn màu. Bạch Vũ ngưỡng khuôn mặt đầy nước mắt ôm lấy anh thật chặt, hai tròng mắt hư không thất thần nhìn lên trần nhà. Tuy rằng được anh tiết sâu vào bên trong, cậu vẫn là một đóa lục bình bơ vơ bất lực, trôi lơ đãng trên dòng sông hoàng tuyền sâu thẫm, không tìm được sự bình yên.

Giữa hai người gần như không có khoảng cách, Chu Nhất Long cảm nhận được sự kì lạ của cậu, lại không thể phân tâm ra khỏi thân thể cậu. Vòng eo nhỏ bị siết chặt đến mức hằn ra vệt đỏ, đôi môi mỏng như cánh hoa bị dày vò đến rách da, anh đưa chính mình dấn thân vào một nơi mà Bạch Vũ đã định sẵn, giống như một luồng nhiệt bất chợt tưới lên vùng đất màu mỡ.

Bạch Vũ kiệt sức tựa vào người anh, cơ thể trần trụi thấm đẫm mồ hôi kề sát vào lòng ngực anh, tự mình lẩm bẩm: "Ca ca.....Đừng rời bỏ em...."

Chu Nhất Long vuốt ve sau lưng cậu, không khỏi hoài nghi câu "ca ca" trong miệng cậu có phải người nào khác hay không. Nhưng Bạch Vũ cũng không phải loại người sáng người này chiều người khác, mỗi một câu nói thích anh đều xuất phát từ đáy lòng, điểm này không khó nhìn ra.

Có lẽ trong quá khứ cậu đã gặp phải những chuyện đau lòng, nhưng hiện tại Bạch Vũ đã nằm trong lòng ngực anh, anh tuyệt đối sẽ không để đối phương chịu bất luận tổn thương nào nữa.

"Tiểu Vũ.... em ngủ rồi sao?" Anh nhẹ nhàng lay lay Bạch Vũ.

Người nọ mệt đến độ ngủ thiếp đi, eo đau chân mỏi, ngay cả nơi đã lâu không làm phía sau cũng muốn chết lặng. Tay anh trượt xuống mông cậu, xoa xoa lỗ nhỏ chính giữa, vói ngón tay vào bên trong thăm dò, Bạch Vũ lúc này mới giãy dụa tránh né, hai mắt vẫn nhắm chặt, dụi dụi người vào anh: "Anh không phải không cần sao.... Ngủ đi, em mệt quá."

Chu Nhất Long cười hôn xuống bờ môi của cậu: "Để anh rửa sạch cho em, nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi."

Bạch Vũ không trả lời, xem như cam chịu. Anh nhắc chân bước xuống giường, dùng khăn lông thấm một ít nước lau sạch cho cậu. Bạch Vũ cứ thế an ổn tiến sâu vào giấc ngủ, hai chân thon dài nương theo sựu vuốt ve của anh mà tự giác mở ra, lỗ nhỏ đã lau vài lần nhưng vẫn còn tinh dịch chảy ra, càng làm cái miệng nhỏ kia đỏ hơn.

Anh làm sao lại không muốn làm thêm lần nữa, nhưng tương lai còn dài, cũng không nhất thiết phải nóng vội.

Chu Nhất Long thu dọn thật sạch sẽ, sau lại trở về giường khoanh tay ôm cậu lại, bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, hai mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm lên vết ám bẩn trên trần nhà.

Chị Lâm quả nhiên lớn tuổi thật rồi, dọn dẹp cũng sơ sài, bức tường trắng đã ẩm mốc cả lên, từ khi mùa mưa của quý này bắt đầu trên tường đã xuất hiện vết loang lổ này, màu sắc càng ngày càng sẫm lại, tựa như một giọt máu đen đang chậm rãi tan ra.

Anh nhàm chán mà nhìn chằm chằm vào vết bẩn kia, trên thực tế dù cho anh có xem đến bao lâu, anh cũng sẽ không buồn ngủ.

Hai năm nay anh đã không thể chìm sâu vào giấc ngủ như người bình thường.

Vấn đề này tựa hồ cũng không làm anh hoảng sợ, anh không chỉ không cần giấc ngủ, mà dần dần nhu cầu ăn uống cũng trở nên rất ít. Anh rất khó hoà hợp với những người xung quanh, nhưng bản thân lại chẳng thấy kì quái chỗ nào.

Nhưng tệ nhất là dục vọng, anh có một loại dục vọng rất khó lấp đầy. Đó là một loại đói khát khủng khiếp, như là một con dã thú khát máu muốn bứt phá khỏi cơ thể anh, kêu gào được cắn nuốt hết thảy những thứ tươi sống anh nhìn thấy.

Chu Nhất Long theo bản năng mà liếm liếm môi, ôm Bạch Vũ càng chặt.

Anh không có nói cho cậu, gã sai vặt gặp chuyện ngoài ý muốn từ hai tuần trước đúng là trên đường từ nhà anh đến đại sứ quán. Anh cảm thấy chuyện này chỉ là một việc rất nhỏ không đáng kể, cũng không cần thiết thông báo cho tiểu Vũ của anh. Có điều kỳ quái nhất chính là, mỗi khi trong thành có một tin dữ cương thi giết người truyền ra, cơn đói khát trong thân thể anh sẽ giảm bớt phần nào, tựa như anh có thể chính tai nghe được tiếng kêu rên thống khổ của người chết, tận mắt nhìn thấy nơi máu tươi đỏ đậm nóng bỏng nhuộm đầy mặt đất.

Có thể thuận lợi giải quyết Thi vương đương nhiên anh sẽ rất vui, chẳng qua, cảm giác tiếng kêu vang của cơn đói kia tựa hồ đang muốn ngọ nguậy trở lại.

——

Hai ngày sau, bọn họ giải quyết câu trả lời đã hứa cho đại sứ quán. Chu Nhất Long nghĩ ra một chiêu độc, để Trương Đạo Sinh tiến vào bên trong lãnh sự quán giả thần giả quỷ. Nửa đêm từng cơn gió âm thổi qua lãnh sự quán, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn truyền đến dã thú rít gào kêu khóc, sợ tới mức đám nước ngoài lo lắng đề phòng. Bạch Vũ giả trang thành mục sư đi nghe bọn họ cầu nguyện, cố ý truyền ra lời đồn chuyện xảy ra ở bệnh viện Hoà Bình lúc trước là có liên quan đến báo ứng, những người hay làm ác sẽ phải chịu trừng phạt thích ứng. Những người trong quan trường này đều không mắc nợ âm, họ đều tin theo Thiên Chúa giáo, chỉ mới hù doạ vài lần đã sợ xanh mặt nóng vội tìm cách phủ sạch quan hệ với người chết, cầu mong thượng đế tha thứ. Sau nữa Tiếu thám trưởng lại tìm được một ít da lông của dã thú ở bìa rừng khu Tô giới, đại để đều cho rằng đây chỉ là chuyện tốt do dã thú hung mãnh làm ra, cũng không để ý dã thú làm thế nào có thể từ Thiểm Tây lặn lội đến đây.

Sau khi vụ án cương thi giết người được giải quyết xong, Chu Nhất Long muốn mời Bạch Vũ cùng Trương Đạo Sinh ở tạm nhà của anh, đạo quán của họ nằm giữa rừng núi hoang vắng, anh lo lắng đôi mắt Bạch Vũ như thế lại thêm không có người chăm sóc. Bạch Vũ xin miễn ý tốt của anh, nói là ở đạo quán cùng sư đệ đã quen, đột nhiên trở mình thành lão gia thiếu gia cậu không đảm đương nổi, huống hồ từ xưa đến nay bọn họ đã quen trà trộn giữa đám người chết cùng yêu ma quỷ quái, bị người khác biết được khẳng định thể nào cũng không ít lời ra tiếng vào.

Chu Nhất Long không khuyên được cậu, nhưng cũng may có thể thường xuyên gặp cậu. Hai huynh đệ Bạch Vũ tạm ở lại đây, tựa hồ cũng không có kế hoạch rời khỏi Quảng Châu, hai người tiếp tục ở lại đạo quán bắt đầu kinh doanh phong thuỷ xem bói, thương thường còn có thể nhìn thấy cảnh tượng người người xếp thành một hàng dài đợi để được đoán mệnh.

Thời gian bọn họ tiếp xúc càng lâu, Chu Nhất Long càng yêu cậu hơn. Nhưng Bạch Vũ thường thường vừa nở nụ cười ngọt với anh, vừa xoay lại đã lộ ra một nét u buồn. Anh thử hỏi về quá khứ của đối phương, nhưng đều bị Bạch Vũ làm lơ gạt đi, trừ ra vài chuyện này, bọn họ cũng giống với những cặp tình nhân bình thường, cùng trò chuyện chuyện nhà, thường thường gắn bó keo sơn hẹn hò, ngay cả Diêm Thu Lị cũng phát hiện manh mối giữa họ, hay trêu ghẹo gọi Bạch Vũ là chị dâu.

Anh sợ Bạch Vũ nổi giận, nhưng Bạch Vũ chỉ cười cười, dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh nói, nhìn thấy không, ngay cả em họ anh cũng nhìn ra em thích anh.

Em thích anh. Ba chữ này có mị lực quá lớn, khiến anh vô cớ luân hãm vào một người không quen biết, sẽ vì anh dệt nên một khung cảnh tràn ngập vô hạn khả năng.

Thế nhưng Chu Nhất Long không thể cho cậu biết về bí mật của anh, tận khi bí mật kia càng lúc càng lớn, đến mức không thể khống chế nỗi.

Một hôm nọ Trương Đạo Sinh từ bên ngoài trở về Huyền Môn quan, nhìn thấy Bạch Vũ đang đứng ở bồn rửa tay đưa lưng về phía hắn, hắn kinh ngạc phát hiện trên cổ tay Bạch Vũ xuất hiện một đường chỉ đen, dọc theo làn da chui sâu vào cổ tay áo cậu.

Trương Đạo Sinh vội chạy qua, một phen bắt lấy cánh tay Bạch Vũ, đường chỉ đen nhanh chóng ẩn xuống dưới làn da, nhưng lại không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn.

"Đây là cái gì...... Đây là cái gì?!" Giọng hắn không che được sự giận dữ, Bạch Vũ cố gắng nhưng vẫn không thể rút tay ra, tìm theo hướng hắn mắng: "Buông anh ra."

Trương Đạo Sinh sớm đã biết bọn họ làm gì, hắn hối hận, siết chặt cánh tay Bạch Vũ, nói: "Chúng ta mau đi ngay đi, không cần trở về đây nữa!"

"Vô dụng." Bạch Vũ khuyên hắn nói: "Quỷ khí đã xâm nhập thân thể lâu rồi, giờ có bỏ chạy cũng không kịp nữa."

"Anh biết rõ hắn ta là quỷ, thế mà còn muốn ở bên cạnh hắn!" Trương Đạo Sinh phẫn nộ tựa như một con sư tử: "Năm năm, vốn đã không biết có cách nào chúng ra hà tất gì phải về đây! Anh một hai phải tận mắt nhìn hắn chế, anh mới cam tâm!"

"Đạo Sinh." Bạch Vũ bình tĩnh gọi cậu lại, nói: "Em không cần lo lắng cho anh, anh tự có tính toán của mình."

"Tính toán cái gì?! Anh muốn ở bên cạnh hắn vĩnh thế không được siêu sinh, vĩnh viễn làm cô hồn dã quỷ sao?!"

Bạch Vũ biết oán khí của cậu từ đâu mà đến, càng ở bên cạnh Quỷ vương càng lâu, thân thể cậu càng bị quỷ khí ăn mòn, tựa như Dạ Tôn vậy, hắn tìm trăm phương ngàn kế, sau khi chết hồn phách hắn vĩnh viễn bị giam cầm dưới địa ngục hoang vu, trở thành một cái xác không hồn ngay cả ác quye cũng không bằng.

"Anh sẽ không để bản thân mình trở thành như vậy, tốt xấu gì anh cũng là chưởng môn Mao Sơn, sao có thể cho phép bản thân biến thành một bộ phận của Qủy Vương,"

Trương Đạo Sinh không tin, hỏi lại cậu: "Vậy rốt cuộc anh đã có cách gì?"

"Cách thì tạm thời không thể nói." Bạch Vũ rút cánh tay về, chậm rãi cuốn tay áo lại, nói: "Coi như là em hoàn thành tâm nguyện này của sư huynh, đừng nói cho anh ấy cái gì cả...... anh phải ở bên cạnh anh ấy......"

Trương Đạo Sinh không đành lòng: "Nhưng anh ngày ngày ở bên cạnh hắn ta, thân thể anh sẽ chịu đựng không nổi......"

Bạch Vũ lại nhoẻn miệng cười, trêu ghẹo nói: "Sư tổ cũng ở cùng Quỷ Vương ba bốn năm mới có dấu hiệu suy bại, anh tốt xấu gì cũng là ông ta chuyển thế, không đến mức chịu không nổi mấy tháng chứ."

"Sao giống nhau được!"

"Anh hiện tại không sao thật mà....." Bạch Vũ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài. "Anh ấy cũng không còng bao nhiêu thời gian, mấy ngày cuối này anh muốn ở bên cạnh anh ấy....."

Trương Đạo Sinh thấy cậu nói nhẹ không ăn nói nặng cũng không ăn, chết sống đều muốn dây dưa cùng người nọ, tức giận đến chịu không nổi đành quay đầu bỏ đi, để Bạch Vũ đứng lại một mình.

Ngoài cửa trời dần về tối, tựa như sắp xảy ra một cơn mưa to, mấy năm nay hắn cãi nhau với sư huynh đều là vì người nọ, cơn mưa to này xem như cũng hợp với tâm trạng phiền muộn của hắn.

Vốn tưởng rằng lại là một lần tan rã trong không vui, nhưng Trương Đạo Sinh mới vừa bước ra đại môn không bao lâu, Bạch Vũ lại đuổi theo, lãnh lãnh đạm đạm mà đưa một chiếc ô cho hắn: "Tức giận thì cứ tức giận thôi. Nhưng đừng đứng dầm mưa, đến khi sinh bệnh anh lại phải chăm sóc em."

Hắn nhìn cánh tay thon gầy trắng nõn kia, đột nhiên độc ác mà nghĩ, nếu ngày mai người nọ cứ thế mà ứng chú chết đi, sư huynh của hắn có phải sẽ được giải thoát hay không.

Trương Đạo Sinh không trả lời, chỉ nhận lấy chiếc ô, xoay người đi vào gian phòng ấm áp.

Trời đen tối mây âm u, cơn mưa to này đúng là không thể nào tránh được.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro