Chương 4: Lam Vũ - Luân Hồi kết thông gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Tướng quân, Đại sảnh.

Hoàng Tướng quân từ khi bãi triều trở về vẫn đi tới đi lui, một hồi lại ngừng lại nhìn bảo bối nhi tử một chút, sau lại phát hiện ra không biết nói thế nào, liền lắc đầu thở dài, lại đi tới đi lui, rồi lại ngừng lại nhìn, lại lắc đầu...

Hoàng Thiếu Thiến rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bất đắc dĩ lên tiếng: "Cha, người đừng đi tới đi lui nữa, người đi thêm liền làm đầu nhi tử đau tới muốn ngất luôn."

Hoàng Tướng quân cũng cảm thấy mình cứ như vậy cuối cùng lại chẳng giải quyết được chuyện gì, mà cũng lại không biết mở lời thế nào với nhi tử, đành ngồi xuống chính tọa, thở dài một tiếng: "Ai, làm sao ta ngờ được lại xảy ra chuyện này."

Mà ở bên cạnh, Hoàng phu nhân cũng là đang trầm mặc không biết phải nói gì.

Có thể khiến cho Hoàng Tướng quân trên chiến trường vốn luôn oai hùng uy mãnh khiến cho giặc giã bốn phương vừa nghe danh đã khiếp sợ hay Hoàng phu nhân vốn uyên tuệ tinh thông cùng lúc trầm mặc, rõ ràng chuyện này không thường chút nào.

Mà muốn biết tình huống này rốt cuộc là sao, phải trở lại buổi thiết triều ở Triều Dương điện ban sáng.

"Cái gì? Ngươi muốn kết hôn cùng Thiếu Thiên?"

Ý tứ của Chu Trạch Giai vừa được bày tỏ ra, mọi người đều là sửng sốt, đương nhiên trong số đó không bao gồm Giang Ba Đào và Dụ Văn Châu, hai người này sớm đã đoán được tâm niệm của Luân Hồi Thái tử, người phía trước bày ra vẻ mặt "Ta biết ngay mà", người sau lại là lắc đầu cười khổ. Mà câu nói trên cũng không phải của Lam Vũ Hoàng đế mà của hai người đang kinh ngạc nhất, phụ thân của Hoàng Thiếu Thiên Hoàng Tướng quân cũng Hoàng phu nhân ở bên cạnh. Hai người họ không dám tin vào tai mình, lại thấy dáng vẻ có chút mất tự nhiên nhưng kiên định quyết liệt của Chu Trạch Giai, liền không biết phải làm sao mới được, chỉ đành dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoàng Thiếu Thiên, nhi tử, mau mau từ chối a!

Tiếc là, Hoàng Thiếu Thiên lúc này lại đang ngẩn người, đương nhiên không phải vì kế hoạch liên hôn đột nhiên rơi xuống đầu mình, mà là, Luân Hồi Thái tử cư nhiên lại là đoạn tụ, tức cười chết ta rồi!

Bất quá, tại sao lại là hắn cưới ta mà không phải ta cưới hắn, rõ ràng y cảm thấy mình mới giống người cưới hơn, cuối cùng lại trở thành gả là thế nào đây chứ?

Hoàng Thiếu Thiên chung quy là đang nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này, Lam Vũ Hoàng đế đã sớm không thốt lên lời, bất quá uy nghiêm của Đế vương nhiều năm như vậy đương nhiên không thể để thất thố mà mắc sai lầm, cuối cùng ông vẫn là người bình tĩnh lại trước nhất, miễn cưỡng nói: "Nếu Chu Thái tử đã có ý vậy, Hoàng Tướng quân với Hoàng phu nhân cảm thấy thế nào?" Lời này chính là bày tỏ, trẫm hiện tại cũng không có biện pháp nào hảo, hai người mau mau từ chối, không thể nào để Lam Vũ cứ thế mất đi một Đại Tướng quân tương lai được, đồng thời cũng muốn ra hiệu cho Dụ Văn Châu, nhanh chóng tìm cách giải quyết chuyện này ổn thỏa a!

Hoàng Tướng quân cũng là có chút vội, liền ra hiệu cho nhi tử hãy còn đang ngẩn người của mình, dùng ngữ điệu chỉ hai người nghe thấy nhắc nhở y: "Nhi tử, còn không mau từ chối?"

Hoàng Thiếu Thiên lúc này mới hoàn hồn, nghe lời nhắc nhở của phụ thân, y còn chưa kịp lên tiếng, Giang Ba Đào một bên đã sớm thấy biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên, thấy y chuẩn bị mở lời liền nhanh chóng khom người thưa: "Bẩm bệ hạ, lần này Thái tử đích thân tới Lam Vũ cầu thân, chính là rất có thành ý muốn kết giao với Lam Vũ, chuyện này chúng ta đều đã bàn luận hảo, thế nên thần vô cùng tin tưởng, dù Thái tử coi trọng vị cô nương nào, bệ hạ cũng sẽ không từ chối, cho dù có là Công chúa điện hạ của quý quốc. Tuy rằng lần này Thái tử điện hạ người..." Nói tới đây Giang Ba Đào dừng lại một chút, dù thế nào cũng không thể phủ nhận chính bản thân hắn cũng kinh ngạc không nhỏ, nhưng thân là một thư đồng thông minh nhanh nhạy đi theo Chu Trạch Giai đã lâu, hắn làm sao có thể bị chút chuyện này làm khó, hắn điều chỉnh lại ngữ điệu cùng tâm tình một chút, tiếp lời: "... Tuy rằng quyết định lần này của Thái tử đối mọi người đều có chút bất ngờ, một mực coi trọng thiếu Tướng quân, thế nhưng thành ý của chúng ta vẫn là không hề sai lệch, mong bệ hạ sớm tác thành." Nói đoạn hắn còn kéo Chu Trạch Giai vẫn còn đang chú mục vào Hoàng Thiếu Thiên quỳ xuống hành lễ, muốn bao nhiêu tôn kính liền có bấy nhiêu.

Lúc này Lam Vũ Hoàng đế đã bị lời lẽ thành khẩn của Giang Ba Đào làm cho không nói lên lời, ngay cả Dụ Văn Châu cũng trầm mặc, các ngươi định cứ thế mang Thiếu Thiên nhà chúng ta mang đi?

Ai cũng không ngờ rằng Luân Hồi sẽ bày ra ý niệm như vậy.

Chỉ là trong lòng Giang Ba Đào đã sớm suy chuyển mà tính toán rõ ràng, trước tiên không nói tới việc Thái tử đã sớm biếu lộ nếu không phải thiếu Tướng quân thì ai cũng không để vào mắt, vạn nhất Lam Vũ lần này không đồng ý há chẳng phải chuyến đi sứ này là tốn công vô ích, khi trở về hắn biết ăn nói làm sao với Hoàng thượng và Hoàng hậu? Hơn nữa, nếu mọi chuyện thuận lợi, lần này Thái tử có thể đưa thiếu Tướng quân về làm Thái tử phi, so với cưới một vị tiểu thư yếu mềm nhu mì, lợi thế căn bản không thể so sánh!

Thiếu Tướng quân vốn được cả Vinh Quang đại lục tôn là Kiếm Thánh, chuyện này đến kẻ ngốc cũng biết, bất kể là xung quân đánh giặc hay bày mưu tính kế đều tinh thông hơn người, nếu có thể trở thành Thái tử phi của Luân Hồi, chắc chắn y sẽ là cánh tay đắc lực bên cạnh Thái tử, đến lúc ấy thì thời điểm Luân Hồi thống nhất Vinh Quang đại lục không còn xa nữa rồi.

Luân Hồi đã bày tỏ đến nước này, nếu Lam Vũ còn cự tuyệt nữa thì chính là không hiểu thời thế, hai nước liên hôn không thành, những chuyện có thể phát sinh sau đó, chỉ sợ không phải cùng một Hoàng Thiếu Thiên so sánh được. Dù sao trước khi đi tới bước này, Lam Vũ Luân Hồi cũng đều bàn luận rất lâu, trước đây ở yến tiệc tẩy trần chính Chu Trạch Giai cũng không cố ý che giấu bản thân không có hứng thú với các tiểu thư Lam Vũ, vốn tưởng rằng chuyện thông gia lần này sẽ không đi đến đâu, không nghĩ hắn lại thật sự coi trọng thiếu Tướng quân, nếu như từ chối, vậy thì phải làm sao mới hảo?

Mặc dù nếu Hoàng Thiếu Thiên trở thành người của Chu Trạch Giai, danh xưng kiêu ngạo "Kiếm dữ trợ chú" chấn động Vinh Quang đại lục sẽ không còn nữa, bất quá Kiếm Thánh kết hợp với Thương Vương chắc chắn sẽ không thua kém chút nào, Lam Vũ ngoài có lợi cũng chính là có lợi.

Điểm này, Lam Vũ Hoàng đế rất rõ ràng, Hoàng Tướng quân cũng không phải không hiểu.

Chỉ là hiện tại, ông không biết phải đối mặt với bảo bối nhi tử của mình ra sao. Hoàng Thiếu Thiên trước nay vốn được yêu chiều, ngay cả Thái tử Dụ Văn Châu với y cũng là mấy phần sủng nịch, bây giờ đột nhiên giống như nữ tử bị gả tới xứ người, có phải hay không ủy khuất cho đứa nhỏ này rồi?

"Cha, nếu chuyện không thể thay đổi được nữa, người cũng đừng lo lắng mà hao tổn sức khỏe, chúng ta còn phải mau chuẩn bị nghi lễ hôn phối a." Hoàng Thiếu Thiên thấy Hoàng Tướng quân khó xử như vậy liền lên tiếng khuyên nhủ, dù sao y với chuyện này cũng không có ý kiến gì nhiều. Tuy Chu Trạch Giai và y đều là nam tử, bất quá y đối người kia không phải chán ghét, vả lại chuyện này liên quan tới đại sự của Lam Vũ, chắc chắn y sẽ không chần chừ. Trước kia khi ở tổ chức Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên đã kiên định thề sẽ sống chế bảo vệ Lam Vũ, tuy nói hai "Lam Vũ" này không giống nhau, bất quá tên gọi trùng hợp như vậy âu cũng là duyên phận, dù là Lam Vũ nào cũng đều là tín ngưỡng của y, mà đã là tín ngưỡng, cho dù muốn mạng của y y cũng không trách cứ, huống gì đây chỉ là cùng một nam nhân khác kết hôn.

Dù sao y cũng không phải một người kì thị đồng tính luyến ái, ở thế kỉ XXI, cái nhìn của xã hội đối với những chuyện này đã là vô cùng thoải mái.

Hoàng Tướng quân thấy nhi tử nhà mình hiểu chuyện như vậy, nháy mắt kinh ngạc tới lệ nóng doanh tròng: "Thiếu Thiên, ta vốn là đang lo lắng không biết khuyên con thế nào đồng ý chuyện này, không nghĩ con lại vì đại sự mà suy nghĩ chu toàn, quả thực là hảo hài tử, quả thực là nhi tử của ta."

Hoàng phu nhân bên cạnh cũng là xúc động không thôi, khẽ rút khăn lụa trong tay áo chấm mắt: "Đúng vậy, Thiên Nhi nhà chúng ta rốt cuộc đã trưởng thành rồi, có thể tự mình chống đỡ một phương trời rồi."

Hoàng Thiếu Thiên cấm ngữ nhìn phụ mẫu đang cảm động, trong lòng gào thét, sao không giống với tưởng tượng của y chút nào vậy? Không phải hai người nên lưu luyến không rời, cảm thấy ủy khuất cho y mà hết mực ngăn cản, nghĩ cách giúp y thoát khỏi hôn sự lần này hay sao? Phụ thân, mẫu thân, hai người là cầm nhầm kịch bản đúng không!!!

.

Tiểu kịch trường:

Hoàng Tướng quân: Thiếu Thiên lòng mang thiên hạ, quả không hổ danh là nhi tử của ta.

Hoàng phu nhân: Nhi tử nhà ta vị quốc mại thân, nhất định sau này sẽ làm nên chuyện lớn, rạng danh gia tộc.

Hoàng Thiếu Thiên: Hai người đây chính là không muốn giữ ta ở lại, hai người không muốn ta!!!

.

Lời tác giả: Thông gia rồi thông gia rồi, chuẩn bị kết hôn thôi ~

--- End Chương 4 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro