Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Minh Phong không quan tâm Hứa Minh đang thỉnh tội, phát tiết xong liền mang theo men say, chậm rãi nằm ngủ.

Nhìn chủ nhân đã ngủ rồi, Hứa Minh không dám lên tiếng nữa ngoan ngoãn an tĩnh quỳ gối bên cạnh sợ đánh thức chủ nhân. Trong lòng lại cực kỳ thấp thỏm, phòng của bản thân đơn sơ như vậy sao có thể làm chủ nhân ngủ yên đây.

Cúi đầu nhìn tiểu Hứa Minh đã gục dầu bản thân liền nhớ lần đầu tiên thị tẩm liền phạm phải bị đánh, nhớ tới quy tắc hình đường, Hứa Minh trong lòng lại run lên chỉ có thể chờ chủ nhân tỉnh lại trách phạt, hy vọng chủ nhân có thể tự mình trách phạt còn không thì phải đi tới hình đường.

Kiều Minh Phong ngủ một giấc đến hừng đông, đêm qua uống rượu làm buổi sáng tỉnh lại bản thân có chút đau đầu. Rượu đúng là không phải một cái thứ tốt, xem ra vẫn là uống ít mới được. Kiều Minh Phong vừa xoa đầu vừa nghĩ.

Bớt bớt đau đầu một chút, Kiều Minh Phong mở to mắt nhìn nhìn chung quanh, đây không phải phòng của chính mình. Đúng rồi, đêm qua hình như bản thân tới phòng Hứa Minh, nhìn sang thấy Hứa Minh quỳ gối ở góc.

Người này như thế quỳ cả một đêm sao?

Thấy chủ nhân tỉnh, Hứa Minh ở một bên lẳng lặng chú ý động tác của chủ nhân chờ hầu hạ chủ nhân rời giường rửa mặt.

"Đứng lên đi, quỳ một đêm đầu gối hẳn là đau đi" Kiều Minh Phong vẫn là có chút đau lòng, đều muốn cho bọn họ nghỉ ngơi.

"Nô không dám" Hứa Minh quỳ trên mặt đất, chính mình phạm sai lầm như thế nào dám đứng dậy "Nô đêm qua hầu hạ phạm vào quy củ, thỉnh chủ nhân trách phạt."

Phạm vào quy củ? Kiều Minh Phong hồi ức ngày hôm qua Hứa Minh như thế nào phạm quy củ.

"Phạm quy củ cái gì?" suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nguyên nhân, dứt khoát hỏi lại.

"Nô, chưa được chủ nhân cho phép, tự mình bắn" chủ nhân không có chú ý, Hứa Minh cũng không dám giấu giếm.

"Phạt đợi lát nữa rồi nói sau" Kiều Minh Phong đứng dậy xuống giường, Hứa Minh vội vàng đi tới giúp chủ nhân mặc quần áo.

Nhìn Hứa Minh di động khi hai chân vẫn luôn gắt gao khép lại, nhìn qua có chút cứng đờ. Chẳng lẽ là đêm qua chính mình làm thương hắn sao?

"Xảy ra chuyện gì?" Đá đá Hứa Minh hai chân.

"Nô không có việc gì, chủ nhân, nô, nô không dám tự mình rửa sạch" Hứa Minh tựa hồ sợ chủ nhân không tin, có chút sốt ruột.

Không có rửa sạch? Kiều Minh Phong phản ứng lập tức kêu Hứa Minh đi xuống rửa sạch. Dù sao cũng không thể để hắn dùng hậu huyệt ngậm thứ kia cả ngày được.

Hứa Minh khấu đầu rồi liền đi ra ngoài. Không dám lãng phí thời gian, Hứa Minh nhanh chóng súc ruột rửa sạch rồi liền trở về hầu hạ chủ nhân.

Kiều Minh Phong đang được 3 người khác hầu hạ ăn cơm sáng. Ngẫu nhiên có hứng thú, xé một chút bánh mì đút cho ba người ăn chút.

Hứa Minh lại không dám tiến lên, chủ nhân tự mình uy đồ vật, đối với nô là ban thưởng, chính mình phạm sai lầm, tất nhiên là không có tư cách được ăn.

Triệu Hoàng nuốt đồ ăn chủ nhân đút xuống, liếm liếm môi, đầy mặt thỏa mãn. Kiều Minh Phong cười cười, duỗi tay xoa xoa đầu Triệu Hoàng. Nhìn Hứa Minh ở một bên cúi đầu quỳ, có chút khoảng cách.

Biết nếu là không phạt hắn, người này sợ là muốn vẫn luôn như vậy thật cẩn thận.

Chính mình phạt vẫn tốt hơn là để hắn tới hình đường.

"Cơm nước xong trở về tự mình tìm cái khóa lại"(khóa trinh tiết)

"Vâng"

Sau khi chủ nhân đi rồi, bốn người đơn giản ăn một chút. Hứa Minh không dám ăn nhiều, ăn xong liền đi tìm cái khóa. Nếu chủ nhân trừng phạt được nhiên không dám xem nhẹ.

Nhìn khóa trong tay, Hứa Minh có chút sợ hãi, loại khóa này không những có thể ngăn chặn dục vọng, ngày thường bài tiết cũng cần phải được chủ nhân đồng ý. Nghĩ đến tội mình phạm phải cũng đủ để phạt nặng hơn thế này gấp mấy lần, Hứa Minh quyết tâm đeo khóa lên

"Chủ nhân, nô đã đeo xong rồi, đây là chìa khóa, mời chủ nhân kiểm tra" Hứa Minh đôi tay nâng chìa khóa, quỳ gối trước mặt chủ nhân.

"Được rồi" Kiều Minh Phong lên tiếng, đem chìa khóa cầm lấy, tùy tay ném vào trong ngăn kéo, thật ra bản thân cũng không có hứng thú kiểm tra.

"Đúng rồi, ngươi lớn lên ở Kiều gia, biết Trung Khuyển không?" Kiều Minh Phong đã nhiều ngày đi khắp các đảo của Kiều gia. Hôm nay nhớ tới, một mặt cực kỳ tò mò về Trung Khuyển, một mặt muốn gỡ bỏ khúc mắc của Khải Tuấn.

"Nô biết" Sao chủ nhân lại đột nhiên hỏi về Trung Khuyển chứ? Chẳng lẽ là muốn tìm thêm mấy người hầu hạ. Gia tộc cũng có chuyên môn bồi dưỡng ấm giường cho chủ nhân, nếu chủ nhân yêu cầu thì có thể bắt đầu dùng ngay, không cần lựa chọn từ Trung Khuyển.

Người ở Trung Khuyển làm sao xứng hầu hạ chủ nhân. Nhưng nghĩ tới việc chủ nhân muốn chọn người khác hầu hạ, trong lòng Hứa Minh có chút khó chịu. Hắn không muốn chủ nhân triếp cận thêm những người khác sao? Hắn làm sao có thể có tâm tư tranh sủng.

"Đi, chúng ta đi xem, chúng ta hai người đi là được, không cần báo những người khác" Kiều Minh Phong là không muốn mang Khải Tuấn đi, sợ lại lần nữa vạch trần vết thương lòng hắn. Thật sự không muốn nhìn thấy Khải Tuấn khó chịu.

Hứa Minh vội vàng đi xuống chuẩn bị xe cùng chủ nhân cùng chủ nhân đi đến Trung Khuyển. Sợ bẩn mắt chủ nhân, Hứa Minh ở trên đường đã thông báo cho người phụ trách của Trung Khuyển.

Khi Kiều Minh Phong đến nơi, trong Trung Khuyển đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, một đám người quỳ gối ở cửa nghênh đón thiếu chủ.

"Ngươi thông báo?" Kiều Minh Phong có chút bất mãn, bản thân tới nơi này vốn dĩ không muốn gây chú ý.

"Nô biết sai" cảm nhận được chủ nhân không vui, Hứa Minh vội vàng quỳ xuống nhận sai, những người khác cũng sợ hãi quỳ trên mặt đất thỉnh tội.

Nhìn thấy thế, Kiều Minh Phong vốn định đi luôn, nhưng rồi lại nhớ tới Khải Tuấn đêm đó khóc thút thít run rẩy. Thở dài một hơi, bước vào Trung Khuyển. Vừa đi vào liền có thể cảm nhận được bầu không khí nóng bỏng dụ hoặc.

Bàn ghế lắp đặt sắp xếp đều không cao, đều là đến nửa người, để tiện cho người tới Trung Khuyển có thể tìm người phát tiết mọi lúc mọi nơi.

"Người đâu? Chỉ có mấy người thôi sao?"

Người phụ trách Trung Khuyển có chút bối rối, thiếu chủ muốn xem đương nhiên là phải gọi người ra. Nhưng người đến Trung Khuyển chịu phạt đều là tiện nô phạm tội, bọn họ đương nhiên sẽ không được ăn uống no đủ, hơn nữa ngày thường chuyện tình dục xảy ra thường xuyên, Trên mỗi người cơ bản đều là gầy ốm, tiều tụy.

Nếu thiếu chủ nhìn thấy, chọc thiếu chủ không vui thì biết phải làm sao. Nhưng thiếu chủ đã nói rồi, đương nhiên không dám giấu người nữa. Vội vàng đi tìm những người có sắc khí trên mặt mang ra cho chủ nhân nhìn một cái.

Nhìn những người quỳ dưới đất, gầy đến không ra gì, quần áo mặc trên người cực kỳ không vừa vặn. Những chỗ thấy được toàn là vết sưng đỏ, vậy thì dưới lớp quần áo có lẽ là không thể nhìn nổi. Vẫn còn coi như có chút tinh thần không thì cảm thấy chỉ tiếp theo se gục xuống. Biết chắc là bọn họ chọn mấy người còn ổn định cho mình xem. Theo Khải Tuấn miêu tả nơi này dùng địa ngục cũng không thể hình dung được.

"Thiếu chủ không cần thương tiếc bọn họ, bọn họ đều là những kẻ đê tiện nhất trong gia tộc, có thể ở Trung Khuyển thì ít ra vẫn còn có chút tác dụng" người phụ trách ở bên giải thích.

Có chút tác dụng? Tác dụng chính là để cho các nô lệ khác tiết dục sao? Nếu Khải Tuấn năm đó không được ra ngoài sợ là đã sớm bị tra tấn chết rồi.

"Được rồi, về!" Kiều Minh Phong không muốn xem nữa

Hứa Minh đi theo chủ nhân ra khỏi Trung Khuyển, cảm giác tâm trạng chủ nhân không tốt nên cũng không dám hỏi nhiều. Hôm nay hắn đã phạm không ít tội rồi, vẫn nên nói ít vài câu. Trước khi trở về, Kiều Minh Phong đặc biệt dặn dò không được nói hôm nay đi đâu.

Hứa Minh tuy khó hiểu nhưng không dám hỏi nhiều

"Chủ nhân hôm nay đi đâu vậy?" Khải Tuấn vừa bóp chân cho chủ nhân vừa hỏi. Ngày thường, chủ nhân đều mang bọn họ theo, nói là dẫn bọn hắn đi chơi, nhưng hôm nay lại không cho bọn họ theo cùng.

"Đi ra ngoài xem chút"

Thấy chủ nhân không nói, Khải Tuấn cũng không hỏi nữa. Nô hỏi thăm hành trình của chủ nhân vốn đã là phạm vào quy củ.

"Đi xuống đi" Kiều Minh Phong bảo Khải Tuấn đi ra ngoài, hắn cũng mệt mỏi.

Khải Tuấn vừa rời đi Kiều Minh Phong nằm ở trên giường liền ngủ.

"Chủ nhân" bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Vào đi!" Kiều Minh Phong mở mắt, nhìn nhìn điện thoại, đã gần một giờ chiều. Triệu Hoàng vừa quỳ vừa bưng cơm trưa tiến vào.

Chủ nhân ngủ bọn họ tự nhiên không dám quấy rầy, chính là nhìn giữa trưa, chủ nhân nếu là không ăn cơm sợ là sẽ bị đói.

"Chủ nhân" Triệu Hoàng nâng cơm trưa, cúi đầu. Chính mình đánh thức chủ nhân, không biết chủ nhân có tức giận hay không

"Không muốn ăn" bị người khác quấy rầy ngủ, Kiều Minh Phong rất khó chịu

"Chủ nhân, đã quá trưa, không ăn liền đói bụng" Triệu Hoàng thấp giọng nói.

"Đi ra ngoài"

"Chủ nhân" Triệu Hoàng lại lần nữa gọi một tiếng, trong giọng nói có chút ấm ức.

"Ấm ức?" Hôm nay tâm tình vốn không tốt, bị người khác đánh thức liền càng thêm bực bội, nhìn bộ dạng ấm ức trước mắt, Kiều Minh Phong trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên,

"Nô không dám" Triệu Hoàng vội vàng khống chế cảm xúc, sao bản thân có thể ấm ức trước mặt chủ nhân được chứ.

Loảng xoảng! Đồ ăn bọ Kiều Minh Phong lật đổ xuống đất, hỗn độn khắp sàn. Triệu Hoàng bị dọa đến sửng sốt, mất một lúc mới phản ứng lại được, dập đầu nhận sai. Ba người nghe thấy động tĩnh trong phòng vội vàng chạy lên.

Nhìn đồ ăn vương vãi khắp sàn còn Triệu Hoàng đang dập đầu, ba người vội vàng quỳ xuống.

"Dọn sạch sẽ, đi vào phòng trừng phạt quỳ" Kiều Minh Phong đi ra ngoài, nhìn là thấy phiền, nhắm mắt làm ngơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro