Chương 11 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, vừa tỉnh rượu là hình ảnh vô cùng đặc sắc này ở ngay trước mắt, chỉ nghĩ hồi nãy khi say rượu, chắc mình đã không kiểm soát được hành vi và làm chuyện quá phận.

Trong lúc tràn đầy tự trách và tội lỗi, lại nghe thấy đối phương nói những lời này, cho đến lúc Nguỵ Vô Tiện đột nhiên khẽ hôn y một cái, y vẫn còn trong trạng thái mờ mịt và ngẩn ngơ.

Khi ba từ yêu thích ngươi truyền vào tai, những từ ngữ đơn giản trực tiếp nhất nhưng mạnh mẽ nhất này, càng làm cho sự kinh ngạc trong mắt y chồng chất lên đến đỉnh điểm, thậm chí còn tưởng mình nghe lầm, hoặc cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ.

"Ngươi ..." Lam Vong Cơ luôn luôn nói chuyện kiểu lời ít ý nhiều, dứt khoát lưu loát, nhưng giờ phút này lại là sự ngập ngừng hiếm thấy.

Đôi môi của y mấp máy, một lát sau mới tiếp tục nói, "Ta ...."

Thấy vẻ mặt khó tin của y, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát trực tiếp ngồi lên người y, cười nói: "Cái gì mà ngươi a ta a, bị doạ đến choáng váng rồi hả? Vậy ta lặp lại lần nữa, ngươi hãy nghe cho kỹ".

Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi mắt của Lam Vong Cơ, nói nhấn mạnh từng chữ một: "Ta, yêu, thích, ngươi"

Nhìn vẻ mặt Lam Vong Cơ vẫn ngây ngốc như cũ, Nguỵ Vô Tiện khẽ thở dài, đưa tay lên mặt tuỳ ý lau mấy cái, rồi lau đi vết bạch trọc dính trên mặt Lam Vong Cơ, sau đó đưa tay ra phía sau, vuốt ve vài cái lên cự vật vẫn còn cứng ngắc của đối phương, cười nói: "Nếu như ngươi không tin, có muốn ta làm lại lần nữa chuyện mới làm hồi nãy không, hử?"

Chữ cuối cùng hơi cao giọng lên, giống như một cái móc câu nhỏ, câu cho hô hấp Lam Vong Cơ ngừng lại.

Thấy Nguỵ Vô Tiện lùi ra phía sau, làm như thật sự định dùng miệng ngậm lấy chỗ kia, rốt cuộc y mới giống như hồi phục tinh thần, xoay người đè Nguỵ Vô Tiện lên giường.

"Thích ngươi...." Y nhìn chằm chằm vào mắt Nguỵ Vô Tiện, giống như lặp lại câu nói của hắn, lại giống như đang nói lời nói của chính mình.

Dùng hai tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, kéo mặt y tới gần mình, Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: "Đúng, thích ngươi, muốn cùng ngươi làm bất kỳ chuyện gì, không phải bởi vì Càn Nguyên Khôn Trạch vớ vẩn gì đó, chỉ bởi vì thích ngươi. Chỉ cần ngươi muốn, ta ..."

Lời thổ lộ của hắn còn chưa nói xong, đã bị một nụ hôn cuồng nhiệt chặn lại.

Lam Vong Cơ hoàn toàn không thèm để ý đến chất lỏng trắng đục còn dính trên mặt Nguỵ Vô Tiện, chỉ hối hả điên cuồng mà hôn hắn, tựa như muốn nuốt chửng hắn.

Đây là lần thứ hai bọn hắn hôn môi, nhưng đối với trí nhớ của Lam Vong Cơ mà nói thì lại là lần đầu tiên.

Hơi thở ấm áp của cả hai phả vào mặt nhau, Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được nhịp thở dồn dập và hỗn loạn của Lam Vong Cơ. Hắn theo bản năng mở khớp hàm để đối phương tiếp tục xâm nhập, cho phép đối phương tấn công ồ ạt tàn sát bữa bãi trong miệng hắn.

.........................

.........................

(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

Giọng Lam Vong Cơ cũng khàn khàn, trong sự khàn khàn còn mang theo một tia nhẫn nhịn: "Ngươi đang mang thai".

.........................

.........................

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên hơi hối hận, tại sao hắn hiểu ra lòng mình, hiểu ra tâm ý của Lam Vong Cơ muộn như thế, trước đây bọn hắn đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội giao lưu sâu sắc rồi đó nha.

Bất quá hiện giờ cũng không tính là trễ, tuy rằng hắn rất muốn Lam Vong Cơ trực tiếp tiến vào, nhưng Lam Vong Cơ e ngại cũng không phải là không có lý, vẫn luôn phải cân nhắc đến đứa nhóc kia đang trong cơ thể hắn. Nhưng cũng đúng vì sự tồn tại đứa nhóc này, mới khiến bọn hắn có cơ hội hiểu tâm ý của nhau, mà không cứ luôn bị bỏ lỡ như thế này, nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện quyết định miễn cưỡng tha thứ cho đứa nhóc phá hỏng chuyện tốt của hắn và Lam Vong Cơ này.

.........................

.........................

Đột nhiên bầu không khí xung quanh trở nên an tĩnh lại, Lam Vong Cơ từ phía sau ôm chặt lấy hắn. Sau một hồi yên lặng, hai người dần dần khôi phục lại sau những dư âm, Lam Vong Cơ dùng bàn tay nóng rực phủ lên cái bụng trần trụi của Nguỵ Vô Tiện, cẩn thận vuốt ve từng chút một, rồi dùng giọng nói trầm thấp thu hút nói bên tai hắn: "Thân thể có khó chịu không".

Nguỵ Vô Tiện chịu không nổi giọng nói trầm thấp này của y, thân hình ngăn không được một hồi run rẩy. Trận run rẩy này khiến Lam Vong Cơ hơi lo lắng, muốn kiểm tra hắn, nhưng bị Nguỵ Vô Tiện phản công lại trên giường, cười nói: "Thoải mái mà, chỉ là ngươi đừng nói với ta như thế này, ta nghe lại muốn cứng tiếp".

Vì thế Lam Vong Cơ không nói nữa, chỉ dùng hai tay đỡ lấy eo hắn, tránh cho hắn nằm sấp lên người y đè lên bụng, nhưng nhìn thấy bạch trọc dính trên mặt hắn, lỗ tai không khỏi đỏ lên, lại khó mà để yên thế này.

Phát hiện ra y có ý đồ, Nguỵ Vô Tiện lại đè y xuống, bất mãn nói: "Ngươi muốn làm gì"

Lam Vong Cơ liếc nhìn khuôn mặt của hắn rồi nhanh chóng liếc mắt đi, Nguỵ Vô Tiện nhận ra điều gì đó, cười nói: "À, ta biết rồi, có phải ngươi muốn giúp ta lau hay không?"

Hơi hơi rũ mi mắt xuống, Lam Vong Cơ chưa nói gì, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, cũng không nói chuyện, chỉ giơ tay lên quệt tinh dịch dính trên mặt từng chút một, sau đó đưa đến bên miệng, vươn đầu lưỡi liếm hết toàn bộ.

Lam Vong Cơ sững sờ nhìn hắn, tựa như muốn ngăn cản hắn, nhưng thân thể lại giống như bị điểm huyệt, làm thế nào cũng không nhấc được tay lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện ăn hết tinh dịch trên mặt vào trong miệng.

Gần như đã sạch sẽ, Nguỵ Vô Tiện cười quệt chút tinh dịch cuối cùng trên mặt Lam Vong Cơ, vừa quệt vừa nói: "Đã làm sạch rồi".

Nhìn bộ dạng có chút sững sờ của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được phì cười ra, ôm cổ Lam Vong Cơ nói: "Lam Trạm, ngươi rất thích ta, cũng rất thích cùng ta như thế này, đúng không?"

Đối phương trầm mặc không nói, Nguỵ Vô Tiện coi như y thừa nhận, tiếp tục tự mình nói: "Nếu thích, tại sao không nói sớm?"

Lam Vong Cơ im lặng rũ mắt, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Được rồi, cũng phải trách ta".

Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, cho nên lúc ở động Huyền Vũ ngươi cắn ta một cái, không phải vì ghét ta, mà là ...."

Trầm mặc hồi lâu, Lam Vong Cơ mấp máy môi, từ khẩu hình đó Nguỵ Vô Tiện đoán ra y định nói cái gì, vội cùng ngón tay đè lên môi y, không cho y nói, đồng thời hơi không vui nói: "Không phải đã nói giữa hai chúng ta không cần phải nói từ này hay sao".

Liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, Nguỵ Vô Tiện lại cười nói: "Nhưng ít nhiều cũng nhờ lần cắn đó của ngươi, nếu không thì, chúng ta sao có thể như thế này".

Hắn là người chậm chạp, chưa bao giờ nhận ra tâm tư của chính mình. Lam Trạm là người không thích nói, cũng không bao giờ chủ động biểu đạt ý muốn của mình. Hai người bọn hắn như thế, nếu không có lần cắn động trời đó, thì sao có thể trời xui đất khiến mà thành hôn, thậm chí con cũng đã có luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro