Chương 3-7: Mười Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cương Tiểu Thiên nhíu mày, quay đầu nhìn tôi, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ đó, một khi mở miệng khẳng định sẽ là chữ “không”.

“Cho em trai một cơ hội luyện tay nhé.” Tôi giành nói trước: “Nếu như em không được, anh lên sau chẳng phải là xong?”

Nghe vậy, Cương Tiểu Thiên lặng đi một chút, gật đầu.

Trong lúc đó, Mười Ba nhìn chúng tôi, mặc dù hai con gấu lân giáp bày sẵn tư thái công kích, nhưng trước sau không có ý định tấn công, tôi đoán Mười Ba rất có hứng thú đối với bọn tôi, cũng không vội động thủ.

Đây không phải chuyện tốt, có khả năng đại biểu Mười Ba có thừa tài giỏi, mới có rảnh rỗi quan sát kẻ địch, hai đội của a Nặc và trung tá sợ rằng lành ít dữ nhiều, ít nhất là ở tình trạng không uy hiếp được Mười Ba, chỉ có thể hi vọng bọn họ vẫn chưa bị diệt hoàn toàn.

Nếu như quân nhân tinh anh đi vào trước đó đã bị diệt, những người đến sau cứu viện này phần lớn cũng sẽ nối gót theo sau, cho dù bên ngoài còn có một số quân nhân, nhưng vừa không phải tinh anh, vừa ngay cả dũng khí tiến đến cứu viện cũng không có, còn có thể hi vọng điều gì ở bọn họ? Cái sở thu nhận này phần lớn sẽ giải tán, tình huống xấu nhất vẫn có khả năng sẽ bị dị vật thủ hạ của Mười Ba coi thành một bãi săn bắn.

Tôi xách băng thương, chỉ kịp tăng thêm một lớp băng kim cương, mí mắt ngoài sợ rằng là đánh không vỡ rồi, mí mắt trong hẳn là có thể, nhưng đối phương khẳng định cũng biết điều này, muốn chuẩn xác đánh trúng cái nhược điểm đó, sợ rằng là khó rồi, nếu muốn trực tiếp đóng băng hai con gấu lân giáp, sợ rằng cũng sẽ không dễ như đóng băng nhện, hai con gấu bây giờ đã giẫm lên băng, nhưng trông có vẻ cũng không phải rất để ý…

Khoan đã, Mười Ba sở dĩ giẫm lên người Đen, chẳng lẽ lý do chân chính là hắn không chịu nổi hàn khí trên mặt đất?

Thật sự có khả năng này, mặc dù Mười Ba khẳng định sẽ không yếu hơn gấu lân giáp, bởi vì thế giới của dị vật trước giờ là lấy cường giả vi tôn, trí giả thực sự chẳng là gì, ở thời kỳ đầu tận thế càng là như vậy, cho nên, trí giả còn sống sót trong số dị vật quý hiếm giống như là lông phượng sừng lân, người có được bọn chúng đều là dị vật cường đại số một số hai —- đúng vậy, dù là hậu kỳ tận thế, bọn chúng cũng không thể tự mình xưng vương, chỉ có thể phụ thuộc vào võ giả, dùng quyền cước đánh không lại thì không thể phục chúng.

Nhưng không phải loại dị vật nào cũng chịu được lạnh.

Nếu như tôi bỏ qua gấu lân giáp, trực tiếp tiến công Mười Ba thì sao? Dù gì đối phương chắc sẽ không ngồi nhìn gấu lân giáp bị giết, so với cuối cùng vẫn là phải đối mặt với ba đối thủ, còn không bằng xác định mục tiêu ngay từ đầu, ra tay xử lý cái gã sợ lạnh này, vậy có giải quyết gấu lân giáp hay không cũng chẳng hề gì.

Lúc tôi nhìn Mười Ba, muốn phán đoán nhược điểm có khả năng của đối phương, thì có tiếng phụ nữ la hét truyền tới, nghe cũng không gần, nhưng vậy mà có thể xuyên thấu vách tường của sở nghiên cứu, truyền một mạch tới tận đây, ngay tiếp đến là tiếng khóc vừa mỏng vừa chói của trẻ sơ sinh, hai cái trộn lẫn vào nhau, làm cho người nghe sởn gai ốc, đây chẳng lẽ là tiếng em bé mới đầu nghe thấy? Là Mẫu Ma Anh sao?

Nghe có vẻ không phải âm thanh bình thường, giống như mang chút thảm thiết, có lẽ tình huống của những quân nhân khác tốt hơn tôi tưởng tượng, hi vọng bọn họ cứ như thế giải quyết Mẫu Ma Anh, giết một tên đại tướng của Mười Ba, ở hậu kỳ tận thế đó sẽ là một chuyện nổi tiếng thế giới!

Sắc mặt của Mười Ba đột nhiên thay đổi, mày nhíu sâu, nhíu đến ngay cả xương trán cũng lồi ra, ánh mắt sắc bén như ác quỷ, còn đâu là nhân viên văn phòng thức đêm làm việc, khí thế cả người đều thay đổi, nhìn thôi đã khiến người kinh hãi, không dám coi thường đối phương.

Nhưng tiếp đến, hắn vậy mà hoàn toàn không ngó ngàng tôi nữa, xoay người đi về một hướng khác, thậm chí ngay cả gấu lân giúp cũng xoay người đi theo.

Có cần coi thường người như thế không!

Tôi còn chưa kịp tức giận, Cương Tiểu Thiên bên cạnh đã phẫn nộ rồi, thân thể nhỏ bé xông lên phía trước, rống giận: “Đứng lại!”

Mười Ba quay người lại, đôi mắt trợn lớn như chuông bò, đầu tôi đột nhiên trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt kia đen thuần như hang sâu, sau đó, đầu đột nhiên đau dữ dội thậm chí đứng không vững, chỉ có thể ngồi xốm ôm đầu chịu đựng…

“Nhị ca!”

Quân Quân? Tôi quay đầu nhìn về phía con bé, cô em gái nho nhỏ thật đáng yêu —- Không đúng! Tôi đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ mình lại ngất xỉu rồi? Nguy to, bên ngoài rốt cuộc là tình huống gì, phải mau tỉnh lại mới được!

“Đầu của nhị ca bỏng quá!” Bàn tay nhỏ của Quân Quân phủ lên trán tôi, lo lắng nói: “Có nóng lắm không?”

“Anh bị sốt rồi sao? Em tránh xa anh một chút, lỡ truyền bệnh cho em thì nguy mất.” “Tôi” mở miệng nói chuyện, giọng khàn nghiêm trọng, xem ra bệnh rất nặng.

“Không muốn!” Quân Quân cố chấp nói: “Em muốn ở bên cạnh nhị ca.”

“Quân Quân, nghe lời, bây giờ nhị ca bị bệnh rồi, nếu như em cũng bị bệnh, vậy thì phải làm sao đây?”

Quân Quân vẫn không đi, còn lấy ly nước trên tủ đầu giường, nói: “Nhị ca muốn uống nước không?”

Tôi thở dài, hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi?”

“Mười giờ.”

“Em làm sao không đi học?” Tôi nhíu mày, mặc dù đầu nhức như búa bổ vì sốt, nhưng còn nhớ hôm nay hẳn không phải cuối tuần mới đúng.

“Không đi!” Quân Quân bĩu môi nói: “Bình thường đều là nhị ca gọi em rời giường, hôm nay em cũng tự mình dậy rồi, vẫn không chờ được nhị ca rời giường, bác Lâm nói anh bị bệnh rồi, bác ấy muốn chở em đi học, thuận tiện mang bác sĩ về, bác ấy nói để anh một mình ở nhà thật không yên tâm, nhưng bác ấy cũng không dám để em một mình ngồi taxi đi học, em liền nói không đi học nữa, để bác Lâm giúp em xin nghỉ ở nhà chăm sóc nhị ca.”

Người ở đây xác thực là quá ít, luôn để cho một mình bác Lâm bận ra bận vào cũng không phải là cách, vẫn là mời một nữ giúp việc bán thời gian vậy, cùng lắm là để cho cô ta tới lui hằng ngày, đừng sống ở trong nhà là được.

Nhưng vừa lại cảm thấy không muốn trong nhà có thêm người, tôi suy nghĩ một hồi, đầu cũng nhức lên, quyết định tạm thời không nghĩ những cái này, chờ khỏi bệnh rồi động não cũng không muộn.

Nhận lấy nước của Quân Quân đưa tới, uống mấy ngụm, cổ họng cảm giác thoải mái hơn nhiều, trong lòng còn có đầy kiêu ngạo, em gái nhà tôi thật là vừa đáng yêu vừa chu đáo, không yêu cũng không được!

“Bác Lâm đâu?”

“Đi chở bác sĩ rồi.”

Tôi không khỏi cười khổ, tỉnh dậy rồi đi khám bệnh là được, cần gì phiền phức như vậy?

Mặc dù trước kia lúc ba mẹ còn sống, nhà chúng tôi thuộc loại đại hộ, trong nhà người hầu tấp nập từ trong ra ngoài, có người làm vườn và đầu bếp vân vân, tính lên có khi gần mười người, thậm chí còn có bác sĩ riêng trong nhà, gọi một cuộc điện thoại là tới, bác Lâm mãi mà không quên được vinh quang lúc đó, nhưng bây giờ chẳng qua chỉ miễn cưỡng tính là một tiểu phú hộ thôi.

Đại ca rất biết kiếm tiền, chẳng qua tiêu tốn cũng nhiều, một đoàn lính đánh thuê không phải dễ nuôi đến thế, hơn nữa quy mô của Cương Vực càng ngày càng lớn, cần phải tiết kiệm! Về sau phải căn dặn bác Lâm mới được.

“Không báo cho đại ca biết chứ?” Chẳng qua chỉ là phát sốt, tôi thực sự không muốn anh ấy vừa làm nhiệm vụ vừa lo lắng, công việc của đại ca chỉ cần sơ sảy một cái là có thể sẽ mất mạng! Ở trong nhận thức của anh ấy, em trai em gái tốt nhất là đều khỏe mạnh không bao giờ sinh bệnh!

“Không có.” Quân Quân bĩu môi lầm lầm: “Dù sao thì nói cho anh ấy cũng vô ích.”

Tôi nhìn Thư Quân, đây là oán trách sao?

“Đại ca nuôi gia đình rất vất vả.”

Quân Quân buông cái đầu nhỏ xuống, nói: “Em biết, xin lỗi…”

“Không sao, anh cũng cảm thấy đại ca cứ luôn không về nhà, ngày nào đó quên mất nhà ở đâu cũng không lạ.”

Quân Quân lập tức ra sức gật đầu, bộ dạng hờn dỗi đó nếu để cho đại ca nhìn thấy, chắc chắn sẽ lập tức xin lỗi sám hối áy náy tự trách… rồi vẫn chứng nào tật nấy, cho nên cũng không cần cho anh ấy xem nữa.

Tôi vươn tay xoa đầu của em ấy, nằm ở trên giường, động tác này có chút khó khăn, bất tri bất giác, cô bé đã cao đến thế rồi, thật hi vọng nó cứ như thế thuận lợi lớn lên thành người, tuyệt đối sẽ là một người phụ nữ siêu cấp tốt với dung mạo và tài trí vẹn toàn!

Tương lai sẽ có một tên may mắn chết tiệt nào đó cưới em gái như tiên trên trời của tôi, sau đó sinh một bé gái cũng xinh đẹp như vậy, nghĩ đến một đống tiểu Quân Quân vây quanh và gọi tôi là cậu, cõi lòng cũng muốn bay vút lên tầng mây, nếu như thật có thể như vậy, mọi thứ đã quá tốt đẹp rồi, đáng tiếc chuyện không như ý muốn… Tôi đang nghĩ cái gì vậy!

Làm sao có thể không như ý muốn! Xí xí xí, chỉ là lời nói trẻ con! Quân Quân nhà tôi nhất định sẽ là một tiểu công chúa vui vẻ hạnh phúc, tôi nhất định là bệnh đến não cũng hỏng rồi, mới suy nghĩ lung tung.

“Nhị ca, em đi hấp bánh bao và hâm nóng sữa cho anh, bác Lâm nói ít nhiều cũng phải ăn gì đó.” Thư Quân dặn dò rất ra dáng: “Nhị ca anh nếu như có chuyện, thì dùng đường dây trong gọi điện cho em, em sẽ lập tức đi qua.”

Tôi không nhịn được cười, nói: “Được, lúc em dùng lửa cẩn thận một chút.”

Quân Quân gật đầu đáp ứng, sau đó nhảy lon ton mà đi.

Cho đến khi cửa phòng đóng lại, tôi lúc này mới thở phào, đầu nhức đến giống như có người đang lăn lộn trong đó, mí mắt cũng nặng nề sắp mở không nổi, từ giờ cho đến lúc ăn sẽ chợp mắt một lát trước, hẳn là không cần lo đi…

“Vi Quân tỷ, chị biết Hạ Chấn Cốc lại mang một người phụ nữ về không?”

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy câu này, tôi đột ngột tỉnh lại, quay đầu nhìn, đó là một người phụ nữ, thoạt nhìn là hai mươi mấy tuổi chăng? Không rõ lắm, tướng mạo thanh thanh tú tú, nhìn rất quen mắt, nhưng tôi rõ ràng không quen biết cô ta.

Tôi lại cười nói: “Lần nào hắn ra ngoài không mang phụ nữ về, cô hẵng nói cho tôi đi, tình huống này hiếm lạ hơn nhiều.”

Cái gì cái gì? Tôi vì sao lại nói những lời này, hơn nữa giọng nói đó… Là phụ nữ? Rốt cuộc là chuyện làm sao?

“Lần này không giống!” Cô gái cắn môi, phẫn hận nói: “Hắn mang về một cặp mẹ con, cô bé kia thoạt nhìn không biết đã tròn mười lăm tuổi chưa nữa, nếu là trước kia, nó mới trung học đi!”

Đây thực sự quá hoang đường rồi, hơn nữa, lấy sự hiểu biết của tôi đối với Hạ Chấn Cốc, chuyện này có khả năng sẽ trở nên càng hoang đường.

“Người mẹ kia có đẹp không?”

Cô gái ngẩn ra, gật đầu nói: “Con cũng lớn thế rồi, chắc khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng người ta bây giờ trông lên đều không già, dáng vẻ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trông rất mặn mà, là loại hình mà hắn thích.”

Nghe vậy, mặt tôi trầm xuống, Hạ Chấn Cốc định thu luôn cả mẹ lẫn con? Mẹ kiếp, hắn đừng có bại hoại định chơi 3P mẹ con như tôi nghĩ!

“Tôi bây giờ đi tìm hắn nói chuyện, xem xem có thể đòi cô bé qua đây.”

Cô gái kia ra sức gật đầu, sau đó còn đi theo.

“Tiểu Kỳ, cô đừng tới.”

Tôi lo lắng xung đột có thể lan đến cô ta, gần đây, Hạ Chấn Cốc càng ngày càng không nể mặt nữa rồi, cây trồng có thể ăn mà mình lúc trước tìm ra đã có mấy loại, lương thực tạm thời không thiếu thốn đến thế, mà đây cũng đại biểu tôi không còn hữu dụng như xưa nữa.

Mặc dù, trên tay còn nắm giữ kinh nghiệm tìm ra thực vật có thể ăn và phương pháp canh tác chi tiết, nhưng Hạ Chấn Cốc nào có để ý nhiều như thế, dù sao thì có đầy phụ nữ giúp hắn trồng trọt, lương thực mà một mẫu đất có thể trồng ra là nhiều hay ít, hắn căn bản không rõ, dù sao thì cũng chẳng tới lượt hắn đói.

Hạ Chấn Cốc, nhưng hễ là trong lòng hắn có thêm một chút tính toán, chỉ cần một chút xíu, nơi tụ tập của chúng tôi cũng sẽ không phải trải qua cuộc sống không hề có chút khởi sắc nào!

Cô gái kia, tiểu Kỳ, lại vẫn cố đi theo, tôi cũng chỉ có thể thở dài, thế đạo này, tiểu tam còn có tình có nghĩa hơn bạn trai.

Đến trước mặt Hạ Chấn Cốc, hắn quả thật không chịu giao cô bé, tôi đành hạ thấp mục tiêu, nói: “Vậy anh giao người mẹ cho tôi đi, tôi thiếu người làm ruộng.”

Hắn mất kiên nhẫn nói: “Lần này mang về cả mấy người, cô thích người nào thì cứ lấy, đôi mẹ con này là người của tôi.”

Hai người đều không chịu giao, suy đoán của tôi quả nhiên thành thật rồi, ý đồ của hắn chính là muốn mẹ con cùng chung một chồng, cái đồ cặn bã!

“Hạ Chấn Cốc, anh đè người mẹ còn chưa đủ, ngay cả đứa con gái trung học của người ta cũng không bỏ qua, mẹ nó anh có còn là người không?”

“Ai không bỏ qua cho bọn họ chứ, là tự bọn họ quấn lên, tôi không nhận, bọn họ há chẳng phải hết đường sống rồi? Cô làm sao không có chút lòng đồng tình nào vậy, chỉ biết đố kỵ.”

Đố kỵ? Tôi giận quá hóa cười, có người phụ nữ nào sau khi người đàn ông đã thu mấy chục đến mấy trăm tiểu tam, còn có thể sản sinh một chút lòng đố kỵ, tôi cũng bội phục luôn.

“Nếu như không phải anh lộ ra cái ý này, có người mẹ nào lại vội vàng đem tặng con gái! Anh để tôi mang đứa con gái kia đi, nói rõ là mang nó đi trồng lương thực, được ăn được uống, xem người mẹ kia liệu có muốn để con gái mình vào trong phòng của anh nữa không! Hạ Chấn Cốc, anh còn thật cho rằng mình là vạn người mê, phụ nữ nhìn thấy anh là muốn leo lên giường đấy à!”

Mặt của Hạ Chấn Cốc trầm xuống, hừ lạnh nói: “Quan Vi Quân, cô càng ngày càng thô tục rồi, tôi thấy cô vẫn là trốn trở lại nhà kính đi, đừng để người khác nhìn thấy, tôi sợ mất mặt!”

“Tôi thô cả nhà anh, thế này đủ thô không?” Tôi giận dữ nói: “Lời tôi nói còn văn minh hơn chuyện anh làm nhiều! Anh chuyên làm những chuyện không dành cho người, còn dám nói về thô tục với tôi?”

“Cô!” Hạ Chấn Cốc giận dữ, mặt cũng vặn vẹo, còn đâu bộ dạng đạo mạo chỉ trích người khác thô tục giả vờ giả vịt vừa rồi.

Tôi lùi lại một bước, nhưng vẫn không kịp, Hạ Chấn Cốc đã bóp lấy cổ của tôi, thực lực này vẫn là chênh lệch quá xa, ngay cả tránh cũng không thể, thật hối hận, nếu như hồi đó không bỏ cuộc, nếu như tôi có thể mạnh hơn một chút…

Cổ đau kịch liệt, tôi ngay cả hô hấp cũng không có cách nào, nhưng không thể cầu xin tha thứ, cái tên Hạ Chấn Cốc này, chỉ cần có thể đàn áp tôi một lần, hắn sau này sẽ thật sự hoàn toàn không coi tôi ra gì, cho dù để hắn đánh chết cũng không thể khom lưng!

“Anh bỏ Vi Quân tỷ ra!”

Tiểu Kỳ bạt mạng lôi kéo Hạ Chấn Cốc, nhưng người thuộc hệ trị liệu như cô ta nào có năng lực lay chuyển đàn ông, cuối cùng thậm chí bị đẩy một phát tông vào tường, sau khi vùng vẫy miễn cưỡng bò dậy, cô ta không làm chuyện tốn công vô ích nữa, mà là bắt đầu khóc ré lên, ra sức hò hét “Vi Quân tỷ sắp bị giết rồi cứu mạng với”, âm thanh chói tai đó ngay cả cái người sắp bị bóp chết như tôi cũng không thể nhịn được!

Khi ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, bên ngoài có người xông vào, sau khi nhìn thấy rõ bọn họ là ai, tôi thả lỏng, may mà không phải những kẻ thối nát mà Hạ Chấn Cốc thu nhận sau này.

Những đồng bạn đời cũ này, số lượng không nhiều, nhưng thực lực mỗi người đều rất cao, cũng sẽ không hoàn toàn thuận theo Hạ Chấn Cốc, may mà có bọn họ, tôi cuối cùng cũng có đường sống, chỉ cần nói với bọn họ sự hoang đường của Hạ Chấn Cốc, nói không chừng sẽ có thể mang bé gái đi như mong muốn… Chẳng qua, tiểu Kỳ à, người cũng đã dẫn tới rồi, làm ơn đừng khóc la nữa, đầu của tôi đau quá…

“Nhị ca, nhị ca! Hu hu…”

Vừa mở mắt, tôi nhìn thấy một cô bé mắt rưng rưng nước, suýt nữa thốt lên hỏi “cô là ai”, may mà lời đến đầu lưỡi, lúc nói ra liền biến thành hai chữ “Thư Quân”, tôi làm sao vậy? Làm sao ngay cả em gái cũng không nhận ra!

“Nhị ca! Anh đau lắm sao?” Quân Quân nghẹn ngào khóc lóc kể lể: “Anh vừa rồi trông có vẻ rất khó chịu, em gọi mãi nhưng không đánh thức được anh, em rất sợ…”

Tôi miễn cưỡng cười cười, đang định nói “đừng sợ anh không sao”, đột nhiên một cơn đau đầu nhói lên, đau quá tôi không nhịn được nhắm mắt, cắn chặt môi dưới, cố nhẫn nhịn chờ đau đớn lần này đi qua, không thể kêu lên tiếng, sẽ dọa Quân Quân sợ!

Khó khăn lắm, đau đớn đã được đè xuống, tôi thở phào, mở mắt đang muốn an ủi em gái, trước mặt lại đã không phải khuôn mặt nhỏ nhắn rưng rưng nước mắt kia, mà là một khuôn mặt khác nhỏ hơn, đây là tình huống gì?

Tôi rơi vào ngỡ ngàng.

Mộng trong mộng, tỉnh rồi lại tỉnh, rốt cuộc đã tỉnh thật chưa?

“Thư Vũ, Thư Vũ, em không sao chứ?” Đứa trẻ rốt ruột liên tiếp hỏi: “Thư Vũ, em nói câu nào xem!”

Tôi nhìn nó, cuối cùng cũng hồi thần rồi, vừa mở miệng nói chuyện, âm thanh khàn đến giật mình.

“Đầu của em đau quá, năng lực hệ tinh thần thật mạnh, Mười Ba vào thời kỳ này nói không chừng cũng không phải lấy chiến đấu làm chủ đi, đại ca.”

Thấy hắn không chịu được lạnh, hơn nữa còn có thể sai khiến dị vật khác, cái suy đoán này chắc phải đúng tám chín phần mười.

Cương Tiểu Thiên lại không quan tâm Mười Ba, chỉ nhíu mày hỏi: “Em không sao chứ?”

Làm sao có khả năng không sao, đầu trải qua từng cơn đau như trời giáng, nhưng so với tình trạng đau nói không nên lời vừa rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.

So với nói đau đầu đang quấy nhiễu tôi, không bằng nói cảnh mơ vừa rồi càng khiến người bối rối, ký ức quá khứ càng ngày càng nhiều khiến tôi loáng thoáng nắm bắt được điều gì đó, nhưng không dám suy nghĩ sâu xa, nếu như chân tướng là như vậy, vậy thì còn gì tốt hơn… Nhưng mặt khác lại…

Tôi không dám nghĩ tiếp, nỗ lực khắc chế nỗi thôi thúc muốn quay đầu đi, không dám nhìn Cương Tiểu Thiên.

Trần Ngạn Thanh lo lắng nói: “Tiểu Vũ, đôi mắt của cậu đều là tơ máu, sắc mặt còn tái nhợt.”

Chẳng trách Cương Tiểu Thiên lo lắng như thế, xem ra vẫn là trực tiếp từ bỏ truy đuổi Mười Ba rồi, tôi lắc đầu nói: “Tôi không sao, đi, Mẫu Ma Anh hình như đã xảy ra vấn đề, khẳng định là đồng đội của anh làm, Mười Ba một khi chạy qua, bọn họ sẽ có nguy hiểm.”

Nghe tôi vừa nói như thế, Trần Ngạn Thanh cũng cuống lên, trực tiếp thúc dục: “Vậy chúng ta mau đi.”

Tôi nhặt băng thương rồi đứng lên, khi đi qua hành lang băng kia, Đen vẫn úp mặt xuống dưới như cũ, thân thể gần như đều kết đông rồi.

Tôi trầm mặc ngồi xổm xuống, nòng súng kê lên đầu của Đen, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Ngạn Thanh, đối phương đầu tiên là cứng đờ, sau đó nói: “Để tôi.”

Tôi gật đầu đồng ý, ngoài dự liệu, Trần Ngạn Thanh nổ súng không do dự, sau đó nói tiếng: “Đi.”

Ngoại trừ tay có hơi run rẩy, gần như nhìn không ra điều gì khác thường.

“Không cần lo lắng cho hắn.” Ngữ khí của Cương Tiểu Thiên mang theo chút khen ngợi, “Chỉ cần còn có đồng đội đang chờ cứu viện, hắn sẽ không có chuyện, một gã không tệ.”

Tôi gật đầu đồng ý, cho nên không thể trách tôi cứ luôn muốn mang người đi, kẻ có bản lĩnh đương nhiên ai ai cũng muốn cướp, chỉ đáng tiếc cho Đen… Ôi!

“Nhưng em vẫn không được phép yêu sớm, đối tượng dù tốt cách mấy cũng không được!”

… Đại ca, cho nên đến mười năm tận thế, phụ nữ cứ như mãnh nam, đàn ông thì như quái vật, mọi người ngay cả bề ngoài cũng chưa chắc duy trì hình dạng người, trên cơ bản, giới tính đã không còn tính là chuyện lớn, nhưng anh cũng đừng suốt ngày nhìn thấy ai là cảm thấy em trai sẽ bị bắt cóc chứ! Em ngay cả muốn thích giới tính nào cũng còn chưa quyết định xong, sẽ không yêu sớm đâu!

Ngô Diệu Cẩm vội vàng nói: “Cậu đừng tìm nam giới, người cường đại giống như cậu, sinh thêm mấy đứa trẻ mới có cống hiến đối với thế giới, di truyền vẫn là chiếm nhân tố rất lớn!”

“Đúng, sinh con tốt.” Cương Tiểu Thiên hết sức tán đồng mà nói, sau đó giận dữ rống giận: “Nhưng con cái của nhà ta sẽ không dùng để cống hiến cho thế giới, có tin ta lập tức để ngươi hi sinh anh dũng không!”

“…” Tôi luôn cảm thấy tư thế a Thanh đang đi phía trước hình như hơi cứng đờ.

Một người sống đến mười năm tận thế thấy nhiều bi kịch, một người mắc chứng bơ gơ gì đấy, bây giờ đã chết nhiều người như vậy, hai người còn đang nói yêu sớm với chả không yêu sớm, tìm nam tìm nữ sinh con, tôi cảm thấy càng đau đầu, làm ơn để cho a Thanh có cái ấn tượng tốt, tôi còn muốn bắt cóc người mang về Cương Vực đây!

Lúc này, từ xa truyền tới hàng loạt tiếng súng, bị vách tường ngăn cách nhưng vẫn nghe thấy rất rõ, hiển nhiên đã rất gần rồi, Trần Ngạn Thanh lập tức chạy điên cuồng, tôi tức thì chạy theo, còn quay đầu nhìn một cái, đứa trẻ thì theo rất tốt, nhưng Ngô Diệu Cẩm… theo không kịp càng tốt, lát nữa khỏi cần đấu tranh lý trí rốt cuộc có nên làm thịt gã này xả giận hay không.

Chờ đến khi chúng tôi xông đến nơi có tiếng súng, tại đó lại an tĩnh như thể không có người tồn tại, đừng nói chết sạch rồi? Tôi vội vàng nhìn, nhưng lại bị cảnh tượng trong đại sảnh chấn động sâu sắc.

Những quân nhân bị bức lùi vào trong góc, bọn họ vây quanh thứ gì đó tròn tròn, nhìn sơ cứ như là viên thịt cá, sau đó mới chú ý thấy đầu và tay chân của nó.

Mẫu Ma Anh còn lớn hơn tưởng tượng của tôi một chút, nhất là cái bụng to tướng kia, hai người đàn ông cũng ôm không hết đi, nó để phanh bụng, tay chân trẻ sơ sinh đầy rẫy bên trong ngâm ở trong cái bụng như bồn máu, có một số tay chân còn dài đến buông thõng xuống đất, nó hình như bị thương không động đậy được, chỉ có thể mặc cho quân nhân bao vây.

Quân nhân còn lại không đến hai mươi người, thiếu úy đến cứu viện kia cũng ở trong đội ngũ, tư thái trông ra dáng hơn vừa rồi nhiều, anh ta và người khác đứng ở hàng đầu, tay cầm súng giới hạng nặng, đôi mắt đỏ ngầu, trên người vừa đỏ vừa trắng, trông hệt như sát thần, nhưng đã là mặt trời ngả về tây, chỉ là đang vùng vẫy trước khi chết.

Điều khiến người chấn động nhất lại là thương binh đang ngồi bên cạnh Mẫu Ma Anh, bọn họ không cầm vũ khí, mà là cầm thứ như lựu đạn, tay còn sẵn sàng rút chốt bất cứ lúc nào, vẻ mặt vô cùng cứng cỏi, tôi không chút hoài nghi bọn họ có dám lựa chọn đồng quy vu tận hay không.

Đối diện với những quân nhân là bầy dị vật, kỳ thực số lượng cũng không nhiều, xấp xỉ với số quân nhân, nếu như tôi không nhìn nhầm, dị vật ở trước nhất hẳn là Tu La, hắn không khác nhiều so với ảnh chụp trên tư liệu, nhưng thực tế nhìn thấy mới cảm giác được độ cao kia có bao nhiêu áp bức người, chỉ là lúc này, hắn đã bị đánh cho thê thảm, một cái chân cũng méo mó không ra hình thù nữa rồi.

Chẳng qua, những quân nhân cũng vì thế trả mà ra cái giá lớn, ở giữa song phương trải đầy những mảnh xác vụn, mặc dù cũng có thi thể dị vật, nhưng thoạt nhìn bên hi sinh thảm liệt vẫn là bên quân nhân.

Xem ra, những quân nhân đã ôm tâm lý muốn chết mọi người cùng chết, lựu đạn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, mặc dù chưa chắc có thể giết chết Mười Ba hoặc Tu La, nhưng ít nhất Mẫu Ma Anh là chết chắc rồi, nếu không sắc mặt của Mười Ba sẽ không khó coi như vậy, còn mãi mà không phát động tiến công, mười mấy dị vật ở đây đều trông không đơn giản, muốn giải quyết những quân nhân còn lại sợ rằng không phải chuyện khó.

“A Nặc!” Trần Ngạn Thanh hét lớn: “Trung tá và Quách Hoằng đâu?”

A Nặc trợn lớn mắt nhìn qua, giận không kiềm được mà rống lên: “Các cậu đến làm gì, đi đi!”

Trần Ngạn Thanh khựng lại, nhìn về phía tôi, mang ý cầu khẩn.

Tôi cũng hi vọng mình đủ mạnh để đánh bại Mười Ba cùng với mười mấy con dị vật hắn mang tới, nhưng chuyện không như mong muốn, có thể đánh bại Mười Ba đã là không tệ rồi, chứ đừng nói đến dị vật khác.

Cương Tiểu Thiên mở miệng nói: “Anh thật đã coi thường bọn họ, không ngờ bọn họ có thể đánh tàn Tu La và Mẫu Ma Anh, thế này, em muốn giải quyết Mười Ba thì thật có khả năng rồi, để những quân nhân kia ngăn chặn dị vật khác, em chuyên tâm đối phó Mười Ba.”

Nếu vậy, quân nhân có khả năng sẽ chết chẳng còn lại được mấy người, bọn họ thoạt nhìn đã là nỏ mạnh hết đà, chiến lực còn lại không nhiều, lòng muốn chết thì lại có đầy.

Mười Ba hình như cũng rất để ý an nguy của Mẫu Ma Anh, nếu là dùng Mẫu Ma Anh uy hiếp hắn rời khỏi, có lẽ có thể bảo toàn những quân nhân này.

Bọn họ có thể chiến đấu anh dũng đến mức độ này, muốn chết cũng không quên kéo theo kẻ làm đệm lưng, thực sự khiến người kính nể, thì ra thời kỳ đầu tận thế cũng có những quân nhân không mục nát sa đọa, chỉ là có thể phần lớn đã vong mạng rồi, căn bản không cầm cự đến hậu kỳ mà thôi.

Người tốt không sống thọ, kẻ xấu sống ngàn năm, định luật này khiến người căm ghét, tôi chỉ muốn cứu thêm một vài người tốt, không được sao!

“Đại ca, em không muốn hi sinh bọn họ.”

Tôi vừa nói ra, Trần Ngạn Thanh trợn mắt nhìn qua.

“Anh biết em đang nghĩ cái gì, không nỡ để anh ra tay, không nỡ hi sinh những người trước mắt, chuyện em không nỡ quá nhiều rồi.” Cương Tiểu Thiên lãnh khốc nói: “Em nên biết, một khi Mười Ba bỏ chạy, những ngày về sau loài người sẽ chết ở trên tay hắn còn nhiều hơn, em không phải đang cứu người, là lấy mấy chục người đổi mấy vạn người!”

Tôi biết, tôi thật sự biết! Sát nghiệt của Mười Ba tạo ra là lấy vạn để tính, đừng nói hi sinh những quân nhân ở đây, cho dù cộng thêm dân chúng của sở thu nhận bên ngoài, nếu như thật sự có thể lấy những mạng người này giải quyết Mười Ba, vậy còn tính là lãi to… cái rắm!

Mạng người không phải tính toán kiểu đó! Muốn tôi nói, Quân Quân nhà tôi có thể sánh ngang với mạng của mấy trăm vạn người! Tôi cứ thiên vị vô biên như thế đấy, sao nào? Mấy vạn người phải chết kia, tôi không quen biết, nhưng những quân nhân thề chết chống cự này đã khiến tôi bội phục!

Tôi thấp giọng thỉnh cầu: “Đại ca, bất luận thế nào, em đều muốn bảo vệ bọn họ, anh giúp em đi.”

Nghe thấy lời này, Cương Tiểu Thiên lại cười, nói: “Anh luôn cảm thấy Thư Vũ em thật chín chắn không giống người mới bước vào tận thế, càng không giống người mới mười tám tuổi, bây giờ mới cảm giác có chút giống rồi.”

Bởi vì bản thân đã ba mươi lăm cái xuân xanh rồi, sống đủ mười năm tận thế, có khi xấp xỉ với thời gian Cương Tiểu Thiên trải qua, chỉ là về sau nản chí ngả lòng, dẫn dắt đám tiểu tam cũng cam chịu y như vậy, chỉ lo chui ở trong thế giới của mình cày ruộng, cũng cày nhũn cả trái tim rồi.

“Đi đi, em muốn làm gì đều được.” Anh ấy nhàn nhạt nói: “Coi như để cho Mười Ba đi trước, chúng ta về sau cũng có thể đuổi theo.”

Dù sao cũng nhất định phải giết Mười Ba là được, tôi hít sâu một hơi, thế này cũng tốt, bằng không sau này nếu bên nào truyền đến tin tức Mười Ba tàn sát bừa bãi, mình khẳng định nghe một lần thì sẽ áy náy một lần.

“Mười Ba, ngươi để cho bọn họ đi.” Tôi hét lớn.

Mười Ba quay đầu qua, nhìn thấy chúng tôi, sắc mặt càng sắc bén, vậy mà cũng thoáng mang theo thần sắc không tiếc đồng quy vu tận.

Tôi trầm mặt, thử lộ ra một chút khí phách, quát: “Bây giờ hãy mang thủ hạ của ngươi đi, hoặc là ngươi muốn làm một trận sống mái, ta cũng chiều!”

Mười Ba hơi hơi nheo mắt nhìn tôi, một giây sau, tầm nhìn lại chuyển đến người Cương Tiểu Thiên, khá là có thần sắc kiêng kỵ, đúng là biết xem hàng! Vậy mà nhìn ra được Tiểu Thiên mới là uy hiếp chân chính, chẳng trách ngươi sẽ là vương giả dị vật tương lai!

“Ngay cả cô ta cũng đi?” Mười Ba nhìn Mẫu Ma Anh, mặc dù thần sắc hờ hững, nhưng chỉ nhìn hắn vừa nghe thấy tiếng kêu của Mẫu Ma Anh đã xông qua, giờ đây còn bị kiềm chế, là biết ngay con dị vật này rất quan trọng đối với hắn.

Huống hồ, Cương Tiểu Thiên sớm đã nói, đến mười năm tận thế, Tu La và Mẫu Ma Anh là đại tướng dưới tay Mười Ba, sợ rằng Mười Ba có thể vứt bỏ dị vật của cả gian sở nghiên cứu, chỉ cần Tu La và Mẫu Ma Anh vẫn còn là được.

“Không được!” A Nặc rống giận: “Một khi con quái vật này thoát được, bọn chúng nhất định sẽ liên thủ làm thịt tất cả chúng ta!”

Cương Tiểu Thiên căn bản không ngó ngàng đến anh ta, trực tiếp nhìn vào Mười Ba, nói: “Chỉ cần ngươi hứa lập tức rời khỏi, không đụng đến những quân nhân kia, ngươi có thể mang Mẫu Ma Anh đi.”

Những quân nhân tới tấp nhìn vào đứa trẻ này, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

Tôi cúi đầu nhìn Cương Tiểu Thiên, băn khoăn của a Nặc cũng không phải không có đạo lý, một khi không cần cố kỵ, ai biết Mười Ba có còn chịu ngoan ngoãn rời khỏi hay không.

Cương Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: “Mười Ba nổi tiếng giữ lời, hắn từng vì tuân giữ lời hứa, từ bỏ trận chiến sắp đánh thắng, quẳng đi mạng của hơn một vạn dị vật mà bỏ về tay không.”

Phẩm chất này ngay cả người cũng không có, đầu ngẩng không nổi rồi!

“Mẫu Ma Anh? Tốt hơn 005.” Mười Ba gật đầu, trái lại không có băn khoăn, trực tiếp đáp ứng: “Được, cho ta Mẫu Ma Anh, bọn ta sẽ đi, không làm hại những người này.”

Nghe vậy, những quân nhân đều sửng sốt, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Trần Ngạn Thanh hô lớn: “A Nặc, cậu hãy nghe tiểu Vũ, cậu ta và đứa trẻ này đều không phải người bình thường.”

A Nặc lại không trả lời, mặt anh ta lạnh cứng, nào còn có tư thái đùa giỡn khi gặp mặt lúc trước.

“A Nặc, cậu hãy tin tôi!” Trần Ngạn Thanh sốt ruột giải thích: “Những anh em chết đã đủ thảm rồi, giữ lại người khác đi, bên ngoài còn có rất nhiều dân chúng cần chúng ta, sở nghiên cứu đã bị hủy, quái vật bên ngoài có khả năng sẽ xông vào, chúng ta không thể chết ở đây!”

A Nặc giận dữ nói: “Tôi đương nhiên muốn sống, nhưng thả con quái vật này đi, chúng ta đều đừng hòng sống sót, quái vật còn biết tuân thủ lời hứa? Mẹ kiếp muốn tôi cười chết sao!”

Tôi lạnh lùng nói: “Nếu như hắn hủy ước, tôi sẽ dùng mạng để bảo vệ mạng sống của các người.”

“… Cậu?” A Nặc giận đến hóa cười.

Không chờ anh ta nói ra lời gì khó nghe, tôi giơ băng côn lên, đập mạnh xuống đất một cái, mặt đất đóng băng một mảng lớn, tiếp đến, vừa lại đóng ra băng đao ở trên chân, ngẫm lại thế này không đủ khí thế, dứt khoát từ lòng bàn chân đóng băng một mạch đến đầu gối, trực tiếp ngưng kết ra một đôi giày băng, đương nhiên không quên thêm thắt một chút gai nhọn trên thân giày, thoạt nhìn chắc có lực uy hiếp hơn.

“Đúng, tôi!”

Mọi người đều trợn lớn mắt nhìn vào tôi, tôi giơ băng côn lên, chỉ về phía Tu La, dùng giọng ra lệnh nói: “Tu La, ngươi qua đây vác Mẫu Ma Anh.”

Tu La nhìn qua liền nhe răng một cái, không giống như nghe hiểu được tiếng người.

“Tu La?” Mười Ba nhẩm lại một lần, gật đầu nói: “Không tệ.”

Chẳng lẽ bọn chúng vẫn chưa có tên? Ai da, nói cũng phải, Ngô Diệu Cẩm đều gọi bọn chúng là 005, 013 và 042, sợ rằng lúc bọn chúng bị nhốt trong ống thủy tinh, cũng không có hứng tự đặt tên cho mình, lúc này vừa mới trốn ra ngoài, làm sao sẽ có tên gọi đây?

Tôi vậy mà bất tri bất giác giúp ba con dị vật đặt tên, đây… liệu có tạo thành thay đổi quá lớn hay không?

Từ sau khi tỉnh lại, mình hình như đã tạo ra rất nhiều thay đổi, mặc dù trước mắt thay đổi lớn nhất hẳn là chỉ có chuyện gọi đại ca từ Băng châu trở về, chẳng qua nhân vật quan trọng như Băng Hoàng, phạm vi ảnh hưởng nhất định rất lớn, xem ra những ngày về sau có khả năng phải suy ngẫm nhiều hơn, không thể chỉ dựa vào ký ức của Quan Vi Quân để phán đoán.

Mười Ba nhàn nhạt liếc qua Tu La một cái, đối phương hình như trực tiếp đã lĩnh ngộ, quả thật là hệ tinh thần, hắn cảnh giác đi qua đám quân nhân, lúc này, Mười Ba lại mở miệng nói: “Đi khiêng Mẫu Ma Anh.”

Tu La quay đầu lại nhìn Mười Ba, hình như rất nghi hoặc hắn vì sao phải mở miệng nói chuyện, những vẫn là làm theo.

Nhưng Tu La đi được mấy bước, những quân nhân tới tấp giơ súng nhắm vào hắn, đây khiến hắn không cách nào đi tiếp, đầu tiên là nhe răng đe dọa quân nhân, sau đó quay đầu giận dữ trừng vào Mười Ba, vẻ mặt này thật biết nói, không phải thật sự tức giận, trái lại giống như đang phàn nàn “ngươi xem đi, bọn chúng nào có để ta khiêng Mẫu Ma Anh đi”.

Mười Ba nhìn về phía tôi.

Tôi đành giận dữ trừng vào những quân nhân đáng thất vọng nhà mình, đi từng bước về phía bọn họ, trên đường khi đi ngang qua cả một bầy dị vật, những quân nhân tỏ ra lo lắng, khiến tôi có loại cảm giác an ủi không có uổng công cứu.

Có một số dị vật tỏ vẻ muốn tiến lên xâu xé tôi, tôi lạnh lùng trừng qua, là thật sự “lạnh lùng”, hàn khí bắn đi không chút lưu tình, bức mấy con dị vật lùi lại mấy bước, dáng vẻ uy phong mất sạch sành sanh, dị vật vĩnh viễn đều e sợ cường giả.

Tôi cứ như thế đi đến trước mặt a Nặc, đè nòng súng của anh ta xuống, nói: “Mọi người hãy lui qua một bên.”

Quân nhân lại tới tấp nhìn về phía a Nặc, suy đoán trước kia quả nhiên không sai, tôi muốn phục chúng thực sự quá khó, cho dù biểu diễn một màn nghịch băng, khiến đối phương vừa kinh hoảng vừa kính sợ, nhưng chưa chắc chịu nghe lời của tôi.

A Nặc nhìn tôi, nghiêm giọng: “Nếu như những quái vật kia hủy ước, cậu dù chết cũng phải chắn ở trước mặt chúng tôi, có làm được không?”

“Nếu như bọn chúng hủy ước…” Tôi nhếch khóe miệng, nói: “Tôi sẽ khiến bọn chúng chết ở trước mặt các anh, đây thì làm được.”

A Nặc sửng sốt, cười một cách tùy tiện, quay đầu lại gọi mọi người.

“Nghe thấy chưa, còn không lui ra cho tiểu Vũ của chúng ta, lát nữa một mình cậu ta diệt sạch quái vật đối diện, chúng ta thế nhưng sẽ chẳng còn chút mặt mũi nào nữa đâu!”

Quân nhân cũng cười, mặc dù biểu tình có chút vặn vẹo. Có một số quay lại khiêng thương binh, lui sang một bên còn lập tức cấp tốc giúp đỡ băng bó, đây đúng là cần thiết, những thương binh kia vừa được thả lỏng, vẻ mặt xụi lơ, nhìn như sắp chết đến nơi rồi.

Tu La vác Mẫu Ma Anh, cảnh tượng này thật là lạ kỳ, thịt viên cắm bốn que tăm, rồi cắm trên cây đũa, còn tưới một đống tương cà chua, đại khái chính là cảnh tượng thế này, bọn chúng đi qua bên cạnh tôi, còn lùi mấy bước, hiển nhiên không thích hàn khí quanh người tôi.

Chờ đến khi Tu La đến bên cạnh Mười Ba, bọn chúng thật sự xoay người rời khỏi không chút do dự, lúc này, Cương Tiểu Thiên và Trần Ngạn Thanh lại vẫn còn đứng ở chỗ lối vào, Tiểu Thiên là khẳng định cố ý không đi qua, Trần Ngạn Thanh đại khái là chưa kịp phản ứng, muốn đi theo đã không kịp rồi, vẫn còn một tên Ngô Diệu Cẩm lại không thấy bóng dáng, hừ hừ, còn phải nói sao? Khẳng định là thấy tình huống không đúng đã lập tức chạy rồi.

Tôi nhìn về phía Cương Tiểu Thiên, có chút lo lắng anh ấy sẽ không để đối phương đi, anh ấy chỉ nói Mười Ba trọng lời hứa, chứ đâu nói mình sẽ giữ lời, nhưng đại ca chắc vẫn là một người giữ lời đi?

Nếu như, dị vật giữ lời, người lại bội ước, đây khó tránh quá trào phúng rồi đi, tôi thực sự không muốn nhìn thấy loại chuyện này xảy ra, có cảm giác người còn không bằng dị vật, huống hồ, Cương Tiểu Thiên tuyệt đối không được phép động dụng dị năng!

May mà chuyện này không xảy ra, Cương Tiểu Thiên nhàn nhạt nhìn tôi một cái, hình như biết tôi đang nghĩ cái gì, anh ấy kéo Trần Ngạn Thanh, hai người cùng lùi sang bên tường.

A Nặc không dám tin mà lẩm bẩm: “Vẫn thật sự nói lời giữ lấy lời?”

“Đúng rồi.”

Lúc này, Mười Ba đột nhiên quay đầu lại nói chuyện, dọa cho mọi người ngay cả súng cũng giơ lên lại lần nữa, hắn lại nhìn tôi, hỏi: “Các ngươi quen biết bọn ta? Có Mẫu Ma Anh, có Tu La, ta gọi là gì?”

“Không quen biết, ngươi thì gọi là Mười Ba.” Tôi nói sự thật, Quan Vi Quân không có xui xẻo đến nỗi quen biết ngươi, nhưng ngươi và Cương Tiểu Thiên có mối thù không đội trời chung, anh ấy thì muốn băm vằm người ra, sau đó bắt dị vật của nhà ngươi để làm thú cưng.

Nói đi thì nói lại, Tu La còn miễn cưỡng có thể nuôi ở bên ngoài làm bức tượng khổng lồ để ngắm, nhưng Mẫu Ma Anh thực sự trông quá gớm ghiếc, cho dù Cương Tiểu Thiên bất chấp hình tượng Băng Hoàng uy nghiêm mà lăn lộn ăn vạ dưới đất cũng kiên quyết không thể nuôi! Dọa Quân Quân nhà tôi sợ thì làm sao!

“Mười Ba?”

Mười Ba hình như không hài lòng lắm với cái tên của mình, sớm biết vậy đã đặt cho hắn cái tên như “Chân Kiến Nhân” chẳng hạn, để lúc khai tên ra sẽ mất đi một nửa khí thế, đó có lợi với loài người biết bao! Đáng tiếc đã muộn rồi, bây giờ còn kịp sửa miệng hay không? (“Chân kiến nhân” [甄建仁] đọc giống “Chân tiện nhân” [真賤人] đại khái nghĩa là “đồ tiện nhân”)

Cho dù không hài lòng, Mười Ba hình như vẫn là chấp nhận cái tên này, hắn nhìn tôi, hỏi: “Tên của ngươi?”

Báo tên của mình ở trước mặt vương giả dị vật tương lai? Nghe lên thật nguy hiểm —- nhưng cũng thật đắc ý!

“Ta là Cương Thư Vũ.”

Suýt nữa bổ thêm một câu tuyên bố ăn cắp bản quyền, “Ta là người muốn trở thành Băng Hoàng”, may mà vẫn còn biết nhục là gì, nên không có nói ra. (Câu này chôm ở trong One Piece, chỉ đổi hải tặc thành Băng Hoàng)

“Cương Thư Vũ.” Mười Ba lặp lại một lần tên của tôi, sau đó quả thật giữ lời hứa, dẫn một đám dị vật cứ như thế xoay người đi.

Cho đến khi không còn nhìn thấy đống dị vật hình thù quái dị kia nữa, những quân nhân lúc này mới bắt đầu có tiếng động, lẩm bẩm, la lớn, vừa khóc vừa cười… hình như không dám tin mình thật sự sống sót.

Những quân nhân mang bộ mặt khóc lóc mà cười lớn, thoạt nhìn cao hứng đến bất chấp gã bên cạnh có bao nhiêu hôi hám cũng muốn ôm lấy hôn mấy cái thắm thiết.

“Chúng ta thật sự không chết!”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro