Chương 3-8: Ngã ba đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đoàn người leo trở lại sở thu nhận trong tình trạng vừa bị thương vừa mệt, trên đường còn gặp phải Ngô Diệu Cẩm, vừa nhìn thấy đến hắn, những quân nhân ai nấy cũng đều hận không thể tiến lên uống máu gặm thịt của hắn, mà tôi cảm thấy mình hẳn sẽ không ra tay ngăn cản.

Vừa rồi những quân nhân điểm số xong, mặt đều tối sầm, tử thương thê thảm, kẻ sống sót vậy mà còn kém mấy người mới đủ một phần ba, đả kích nặng nề nhất là trung tá và Quách Hoằng cũng không còn nữa, chết ở lúc Tu La dẫn dị vật đánh lén, hai người ngay cả toàn thây cũng không có để lại, có thể trách những quân nhân muốn xé xác người của căn sở nghiên cứu này sao?

“Các người giết tôi, qua hai ngày sẽ có phiền toái.” Đối diện với nguy cơ trí mạng, Ngô Diệu Cẩm hết sức bình tĩnh phân tích: “Trước kia là dựa vào Mẫu Ma Anh, dị vật mới không dám đến gần sở thu nhận, nhưng bây giờ Mẫu Ma Anh không còn nữa…”

Hắn vậy mà cũng đổi sang gọi dị vật, lần này, cái từ “dị vật” nói không chừng sẽ được lưu hành sớm hơn.

Mặt của a Nặc lập tức tối sầm, trầm giọng hỏi: “Những quái vật kia sẽ kéo tới?”

Ngô Diệu Cẩm gật đầu.

Sắc mặt mỗi một quân nhân đều trở nên rất khó coi, thậm chí thoáng để lộ chiều hướng tuyệt vọng.

Tôi vội vàng hỏi: “Nếu ông đã nói “giết ông sẽ có phiền toái”, vậy biểu thị ông có phương án giải quyết đi?”

“Phải.” Ngô Diệu Cẩm nhìn mọi người, nhưng không nói phương án ra, nghĩ cũng biết, hắn muốn dùng để làm con bài bảo mệnh, sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng.

Tôi cúi đầu nhìn Cương Tiểu Thiên, muốn nhìn xem đối phương có chủ ý gì tốt hay không, nhưng anh ấy không hề để ý, trái lại nói: “Chúng ta mau đi thôi, mặc dù Mười Ba hẳn sẽ đi về phía Đông, đại bản doanh của hắn ở đó, chẳng qua cũng khó đảm bảo hắn không phải trực tiếp đến tòa thành thị kia, có lẽ sẽ có một khoảng thời gian ở giữa.”

Về phía Đông sao… Tôi biến sắc, manh mối đại ca để lại cũng là đi về phía Đông, tôi loáng thoáng nhớ được cái đại bản doanh dị vật kia chính là tòa đô thị lớn, chẳng lẽ, chẳng lẽ chính là Lan đô!

Thấy sắc mặt tôi thay đổi, Cương Tiểu Thiên tỏ ra khó hiểu, nhưng không chờ tôi nói, anh ấy hình như đã nghĩ đến rồi, sắc mặt cũng biến đổi theo, thốt lên: “Thư Quân có nguy hiểm rồi!”

Hẳn không đến nỗi có nguy hiểm ngay tức thì, nhóm đại ca muốn đóng ở tiểu trấn Hoài Cổ bên cạnh Lan đô, cũng không phải Lan đô, hơn nữa, thế giới lớn như thế, làm gì dễ đụng phải như vậy —- khoan đã, lấy vận khí của Cương gia mà nói, đó vẫn thật rất khó nói! Tôi chẳng phải đã gặp Mười Ba sao?

Vẫn là mau chóng đi qua thôi, tôi bắt đầu bất an rồi.

Lúc này, Trần Ngạn Thanh đột nhiên đến gần mấy bước, mang theo tâm tình bất an nhìn tôi, giống như một cô vợ nhỏ sợ bị bỏ rơi… Không không, ý tôi là, giống như, giống như —- vẫn thật tìm không ra từ hình dung nào tốt hơn!

Nhưng tôi có thể lý giải bất an của anh ta, đời trước, nếu có thể gặp được cường giả, người muốn dựa dẫm luôn rất nhiều, ngay cả nhân vật như Hạ Chấn Cốc cũng có không ít người muốn đi theo, thực sự là mọi người đều đến bước đường cùng rồi, dị vật, đói khát và sự thay đổi thời tiết dữ dội khiến sống tiếp trở nên khó khăn như thế, đi ở bên cạnh cường giả ít nhất được đảm bảo hơn, cho dù vì thế mà phải bán thân bán con cũng không tiếc.

Tôi và Cương Tiểu Thiên biểu hiện như thể cao nhân biết hết mọi thứ, ai nỡ bỏ qua đây? Mặc dù Trần Ngạn Thanh từ đầu vốn đã quấn lấy…

Ngô Diệu Cẩm lại lắc mình một cái trốn ra phía sau tôi, còn túm chặt lấy vai của tôi, lúc này mới mở miệng nói: “Các người cam đoan không giết tôi trước, tôi sẽ bắt đầu giải quyết chuyện này.”

Vẻ mặt của mọi quân nhân trông lên càng muốn nuốt sống hắn rồi, mà tôi, kỳ thực cũng hoàn toàn không muốn cứu hắn, sợi thần kinh nào của gã này cảm thấy trốn ở sau lưng tôi sẽ hữu dụng?

Tôi gỡ tay của hắn, còn tránh ra để hắn tự đối mặt với những quân nhân phẫn nộ.

Ngô Diệu Cẩm thở dài nói: “Giết tôi đối với các người mà nói chỉ là tổn thất mà thôi, mặc dù với tình trạng của thế giới này, trước mắt xem ra là người có võ lực cao được ưa chuộng, nhưng về sau, vẫn là phải dựa vào những người truy cầu chân tướng như chúng tôi để tìm kiếm con đường giải quyết, chẳng lẽ, các người muốn vĩnh viễn sống ở dưới bóng ma của dị vật sao?”

Những quân nhân trầm mặc không nói, tôi cũng có cảm giác đồng cảm, mặc dù có người chìm đắm trong truy cầu cường đại, đối với bọn họ mà nói, tận thế có lẽ còn khuấy động hơn những ngày trước kia, nhưng phần lớn người đều chỉ muốn trở về những ngày của dĩ vãng, trở về cái thế giới cho dù là kẻ yếu cũng có thể sống sót, mà không muốn sống trong cuộc đời khuấy động chỉ cần chậm chân một chút thôi là sẽ phải chết.

Chỉ là vì sao, thế giới lại đột nhiên biến thành thế này? Mưa sao băng màu đỏ là ngẫu nhiên hay là một trong những nhân tố? Màn sương đen mà mỗi năm đến một lần rốt cuộc là thứ gì?

Mười năm tận thế, cũng chính là lúc tôi chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhớ lúc đó, có trận rối loạn lớn, cả thế giới đều là những tiếng ồn to lớn ầm vang… là chuyện thế nào? Ký ức lúc đó hình như có chút mơ hồ, chỉ nhớ được mọi người đều đang chạy trốn, thứ truy sát sít sao đằng sau như là muốn đuổi cùng giết tận.

Tôi vốn chọn đúng phương hướng, dẫn mấy người quen biết chạy về phía con đường không có ai, kết quả cái gã Hạ Chấn Cốc kia đuổi theo, chẳng những dẫn nguy hiểm tới, còn chỉ vì muốn ngăn cản bước chân của kẻ địch, ra tay công kích chúng tôi, tôi bị hắn đẩy văng cả một đoạn ra phía sau, ngẩng đầu nhìn, một đám dị vật chi chít… giống như sâu chăng… Ui!

“Thư Vũ, làm sao vậy?”

Tôi đỡ trán nhìn hướng Cương Tiểu Thiên, đối phương dùng ánh mắt lo lắng nhìn qua.

“Đau đầu mà thôi, đại khái là hậu di chứng do Mười Ba làm lúc trước.”

Xem ra, sau khi rời khỏi đám quân nhân này, phải hỏi xem Cương Tiểu Thiên về tình hình sau mười năm tận thế, anh ấy chắc sẽ biết cuộc rối loạn này, trừ phi thời gian anh ấy xuyên việt còn sớm hơn Quan Vi Quân, nhưng chắc không đâu nhỉ? Ít nhất tôi chưa từng nghe nói có cường giả đứng đầu nào đi tong.

Lúc quân nhân có vẻ vẫn do dự bất quyết, a Nặc lên tiếng trước: “Chúng tôi không động vào anh, muốn làm gì thì nhanh lên, phía trên vẫn chưa biết là tình hình thế nào, nếu sở thu nhận giải tán rồi, anh sẽ không còn tác dụng, đến lúc đó anh ngay cả chết làm sao cũng không thể tùy anh!”

Tôi gật đầu, đúng là vậy, mất sở thu nhận, nhóm a Nặc chỉ cần rời khỏi đây là được, căn bản không cần lo lắng dị vật có tiến công hay không, chẳng qua nói đi thì nói lại, nếu như thật có thể khiến dị vật không kéo tới, thứ này hẳn là sẽ khiến người tranh đoạt! Tôi cũng muốn rồi, hủy mất thì quá đáng tiếc!

“Là máu được rút ra từ Mẫu Ma Anh, có thể cầm cự mấy tuần cũng không phải vấn đề, tiếp đến thì chỉ có thể tính toán thêm thôi, hi vọng sở nghiên cứu ở trong thời gian này sẽ phái nhân viên tới cứu viện.”

A Nặc mất kiên nhẫn nói: “Vậy thì mau đi lấy…”

Ngô Diệu Cẩm lắc đầu nói: “Tôi trước đó đã lấy được, có thể đi rồi.”

“…” Mọi quân nhân bao gồm cả tôi, đều có nỗi thôi thúc muốn đánh chết tươi đối phương.

Lúc trở lại quân khu, tình huống hiện trường đơn giản là một mớ hỗn loạn, quân nhân còn lại căn bản không trấn định được tràng diện, nghe bọn họ nói lúc Mười Ba đi ra, những dị vật kia còn thuận tay bắt đi một số người, có lẽ là định ăn dọc đường, mặc cho quân nhân liều mạng nổ súng ngăn cản cũng vô dụng, hai con gấu lân giáp đã chặn lại tất cả đạn, dọa cho những quân nhân tưởng rằng mình chết chắc rồi, kết quả đám dị vật đó cứ như thế kẹp theo một đống “thức ăn” nghênh ngang mà đi.

“Anh nói, bầy dị vật vừa rồi là đi về phía Nam? Chắc không?”

Tôi dò hỏi kỹ lưỡng quân nhân trước mặt, rất sợ đối phương nhầm lẫn, Mười Ba không đến phía Đông kinh doanh đại bản doanh của hắn, chạy phía nam làm gì?

Quân nhân ra sức gật đầu, chỉ vào cái hướng đó mà nói: “Không tin cậu cứ qua xem thử, dấu chân, chất nhầy đều vẫn còn, căn bản không ai dám đụng vào.”

Cương Tiểu Thiên vẫn thật sự chạy qua xem, tôi vốn định qua theo, nhưng quân nhân khác đang báo cáo tình hình với a Nặc, tôi trái lại muốn nghe thử xem, huống hồ Trần Ngạn Thanh theo sát bên cạnh, không, không chỉ Trần Ngạn Thanh, bên cạnh anh ta còn có mấy người, tất cả đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn tôi, một khi chạy qua, có khả năng phải lôi theo một chuỗi người, quá lao sư động chúng rồi, vẫn là để một mình Cương Tiểu Thiên đi vậy.

Nói đến, đây là tình tiết tôi mở hậu cung sao? Miễn đi, tôi không muốn biến thành Hạ Chấn Cốc thứ hai, các người tránh ra hết cho tôi!

Quân nhân báo cáo: “Có không ít người đào tẩu rồi, nhưng chắc là sẽ nán lại ở gần đây, dù sao thì bọn họ cũng không nơi để đi, tôi nghĩ chờ quân khu bình ổn rồi, bọn họ sẽ trở lại.”

Đây còn không bằng đừng trở lại!

Một là tốn lương, hai là số lượng quân nhân giảm mạnh, nếu như còn phải chia người vào trong thành tìm kiếm vật tư, sợ rằng người còn lại căn bản không trấn trụ được hàng đống dân chúng, đến lúc đó bị cướp lương thực, cướp quân hỏa, thậm chí bị giết cũng không kỳ lạ.

Đừng quá đánh giá cao dân chúng, lúc đói đến cực điểm, tình người cũng bị nuốt xuống bụng.

A Nặc hiển nhiên cũng biết điều này, anh ta nhíu chặt mày, trầm mặc suy nghĩ, nhưng một giây sau, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, mày liền giãn ra, giống như tôi có thể giải quyết mọi thứ không bằng.

… Đây là tình tiết phải thu một đơn vị quân đội về nhà sao?

“Thư Vũ!”

Tôi ngẩng đầu nhìn qua, một cục bột nhỏ gọi là Cương Tiểu Thiên lao tới, mừng rỡ nói: “Thư Vũ, chúng ta mau đuổi theo! Mười Ba hắn căn bản không còn sức khống chế bầy dị vật kia nữa, cho nên mới đi dứt khoát như vậy, nhìn kiểu dấu chân tán lạc, hắn đã thả những dị vật kia đi, bên cạnh cùng lắm chỉ có Tu La và Mẫu Ma Anh, nhưng hai tên đều trọng thương, chỉ sẽ làm liên lụy hắn, nhất là Mẫu Ma Anh, mùi của và dịch thể của nó chảy suốt dọc đường, lần theo căn bản không phải vấn đề.”

Đây trái lại là cơ hội tốt ngàn năm có một, còn tốt hơn lúc ở sở nghiên cứu vừa rồi, nếu như có thể giải quyết Mười Ba từ đây, hoàn cảnh của loài người liệu có thể tốt hơn nhiều hay không?

“Được.” Tôi gật đầu nói: “Chúng ta đi.”

Trần Ngạn Thanh biến sắc, lập tức hô: “Khoan đã…”

Tôi quay đầu nói với anh ta: “Tôi phải đuổi theo, cái con dị vật dẫn đầu vừa rồi rất không đơn giản, nếu như để hắn sống, loài người sẽ phải nghênh đón một cơn đại nạn!”

Trần Ngạn Thanh còn chưa kịp nói cái gì, a Nặc đã mở miệng trước: “Vừa rồi cứ luôn nghe cậu và đứa trẻ này nói những lời mà tôi nghe không hiểu, nhưng thoạt nhìn, các cậu xác thực biết một số chuyện, nếu đã như thế, chúng tôi cũng không thể vì lợi ích nhỏ mà tổn thất lớn, a Thanh, cậu đừng ngăn cản nữa, chính sự quan trọng, để bọn họ đi đi.”

Trần Ngạn Thanh đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi, tôi chỉ là muốn nói, cái tên giáo sư của sở nghiên cứu kia đã biến mất rồi.”

Sắc mặt a Nặc thay đổi, lập tức nhìn xung quanh, nào còn bóng dáng của Ngô Diệu Cẩm, hắn rống giận: “Chết tiệt!”

“Cũng đã nói không giết hắn, vì sao vẫn phải chạy?” Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, phải biết rằng, bây giờ không phải thời cơ tốt để bỏ nhà ra đi, bên ngoài nhiều dị vật như vậy, một người chạy loạn ở bên ngoài đơn giản chính là lương thực dự bị của dị vật, bởi thế, tôi hoàn toàn không ngờ đến Ngô Diệu Cẩm sẽ bỏ trốn.

“Tất cả mọi người đi tìm cho tôi!” A Nặc sau khi hạ xong mệnh lệnh, cáu kỉnh đi qua đi lại, rống giận: “Trong tay cái tên kia nhất định không có thứ để ngăn cản bọn quái vật tới cửa, toàn là lừa bịp chúng ta!”

“Chắc là có, nếu không hắn chạy ra ngoài chỉ có chết mà thôi.” Cương Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ là chưa chắc có thể dùng cho cả doanh địa, nếu không hắn sẽ lựa chọn ở lại, hơn nữa, sở nghiên cứu phân tử có lẽ sẽ có sở tị nạn, bọn họ làm loại thí nghiệm nguy hiểm này, rất dễ xảy ra sai lầm, sở nghiên cứu bị hủy cũng coi như thôi, nhưng nhân viên nghiên cứu bây giờ thế nhưng là chết một người thì bớt một người, nhất là mấy tên chủ đạo thí nghiệm nhất định không thể tổn thất, sở nghiên cứu phân tử sẽ để lại đường lui cho bọn họ.”

A Nặc đột nhiên nhớ ra, nói: “Cấp trên từng có chỉ thị, nếu như xảy ra chuyện, nhất định phải bảo vệ Ngô giáo sư, sau đó hết thảy nghe theo mệnh lệnh của hắn.”

Tôi gật đầu nói: “Ngô Diệu Cẩm nói Ngô giáo sư kia là anh trai hắn, vậy hắn sẽ biết “đường lui” ở đâu cũng không kỳ quái, sợ rằng đã tự mình chạy đi thật rồi.”

Trần Ngạn Thanh ngạc nhiên nói: “Vậy hắn vì sao không nói cho chúng ta, chúng ta có thể bảo vệ hắn đi qua, dù sao vẫn an toàn hơn một mình chạy đi.”

Cương Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: “Một là sợ các người nhớ thù, đến chỗ an toàn không có gì đáng lo ngại, thì sẽ động thủ giết hắn, hai là theo suy đoán của tôi, cái “đường lui” đó sợ rằng không chứa nổi bao nhiêu người, có chứa nổi các anh hay không thì khó nói, nhưng khẳng định chứa không nổi những dân chúng bên ngoài, mà hắn đại khái không muốn chờ các anh vùng vẫy làm quyết định, cho nên dứt khoát chạy luôn.”

“Cái tên khốn này!” A Nặc phẫn nộ: “Vừa rồi đã nên làm thịt hắn!”

Không cần nói những lời muộn màng nữa, các người vẫn là mau ngẫm xem bây giờ nên làm sao đi, ở đây tụ tập mấy ngàn người, đơn giản chính là kho lương của dị vật, sớm muộn cũng bị ăn sạch sẽ…

Cương Tiểu Thiên túm lấy tay của tôi, nói: “Đi thôi, sớm đuổi theo Mười Ba, sau khi giải quyết hắn, em mới có thể về nhà, anh có chút lo lắng Mười Ba sẽ biết được phải che đậy dấu vết, ít nhất sẽ không để Mẫu Ma Anh nhỏ máu dọc đường, đến lúc đó thì khó tìm rồi.”

Nghe vậy, tôi hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén ý niệm về nhà, ở trong lòng lặp đi lặp lại “Chỉ cần làm xong chuyện này là có thể thấy được đại ca và em gái”, không cần vội, đuổi theo đi chọc nát ba cái đầu mà thôi, không tốn bao nhiêu thời gian.

Trái lại là Cương Tiểu Thiên nói đúng, hiện tại càng câu giờ, tôi sẽ phải tốn gấp đôi thậm chí gấp mười thời gian để tìm tung tích của Mười Ba, kỳ thực, tôi nên trực tiếp đuổi theo ngay sau khi vừa đi lên, có khi bây giờ đã chọc nát đầu của Mười Ba rồi, thật là thất sách!

Nghĩ đến đây, tôi lập tức xoay người đi ngay.

“Tiểu Vũ!” Trần Ngạn Thanh vội hô.

Quay đầu lại, mọi quân nhân đều nhìn tôi, hình như không dám tin tôi sẽ rời khỏi như thế.

Tôi thở dài, cao nhân cũng đâu có dễ làm…

“Nếu đã không cách nào ngăn cản dị vật tiến công, các anh vẫn là sơ tán dân chúng, rồi sau đó chạy trốn đi, nhiều người như vậy tụ tập ở một chỗ, không phải là chuyện tốt.”

A Nặc không dám tin mà gầm lên: “Sơ tán đi đâu? Bọn họ sẽ chết sạch toàn bộ!”

Xác thực, nhóm a Nặc còn có vũ lực, nhưng dân chúng bên ngoài cái gì cũng không có, đô thị lớn bên cạnh cũng không phải nơi bọn họ có thể đi vào, không có vật tư thì có khác gì chết, nhưng cho dù đi về phía tiểu thành trấn, người có thể sống sót đại khái cũng không nhiều.

“Cậu muốn trơ mắt nhìn mấy ngàn người chết sao?”

Mấy ngàn người? Tôi tức quá hóa cười, số người chết mà mình trơ mắt nhìn còn nhiều hơn cái này không ít!

“Con dị vật tôi muốn đuổi theo tên là Mười Ba, mấy năm sau sẽ phát triển thành dị vật cường đại, số người mà hắn trực tiếp hay gián tiếp giết chết lên tới mười vạn trở lên, đây vẫn là ước lượng thấp nhất!”

Mọi người trợn lớn mắt, hiển nhiên đều bị con số này dọa sợ, nhưng phần nhiều là nghi hoặc.

A Nặc do dự một chút, hỏi: “Cậu làm sao biết chuyện của mấy năm sau?”

“Anh vừa rồi chẳng phải cũng đã nói tôi biết một số chuyện mà các anh không biết sao?” Tôi mất kiên nhẫn nói: “Tiểu Thiên nhà tôi có thể biết trước rất nhiều chuyện.”

Đẩy toàn bộ cho Cương Tiểu Thiên là xong, dù sao thì anh ấy trông đã bất thường, không có năng lực kinh thiên động địa gì thì cũng có lỗi với khán giả.

Mọi người đồng loạt nhìn một cậu bé tí hon, mà cậu bé tí hon thì mang bộ mặt mất kiên nhẫn, hàn khí cũng đang lan tràn rồi, xem ra nếu còn không đuổi theo Mười Ba, sợ rằng cục bột nhỏ này sẽ tự đi một mình mất.

“Cậu có thể giúp chúng tôi trước, sau đó chúng tôi sẽ giúp cậu truy sát con dị vật kia.” A Nặc hình như có chút quẫn bách, tôi đoán nếu có lựa chọn khác, anh ta khẳng định sẽ không cầu trợ thanh niên mười tám tuổi cùng trẻ ba tuổi.

Đối mặt với những quân nhân vẫn không có ý định thả người, tôi đương nhiên có thể xoay người đi ngay, tin rằng bọn họ cũng không dám làm gì, nhưng tôi lại không muốn đối đãi nhóm người này như vậy, bọn họ tốt xấu gì cũng là vì dân chúng, nếu không cứ đóng gói đồ đạc mang theo quân hỏa và lương thực bỏ đi là được, tội gì ở bên này khổ não vấn đề dân chúng sẽ chết sạch.

Tôi chậm rãi nói: “Kỳ thực, người nhà của tôi đang ở hướng Đông, đại ca tôi dẫn đắt một đội ngũ lính đánh thuê, có hỏa lực có vật tư, em gái của tôi giống như phát điên mà tự hành hạ mình, chỉ bởi vì nó tưởng tôi đã chết, kỳ thực, tôi rất muốn đi về phía Đông, vô cùng muốn!”

Cương Tiểu Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn tôi, có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, nhưng tôi hoàn toàn mặc kệ anh ấy, nghĩ cũng biết anh ấy sẽ bảo tôi về nhà, sau đó tự mình chạy đi đối phó Mười Ba, sau đó anh ấy sẽ thế nào, căn bản không nằm trong cân nhắc của anh ấy, nói không chừng cho dù chết rồi, anh ấy còn cảm thấy mình là sẽ bầu bạn với em trai và em gái của một thế giới khác.

Tim của tôi đột nhiên đập mạnh một cái, thế này hình như đã giải thích được mọi thứ rồi, Cương Tiểu Thiên từ đầu đến cuối không hỏi chuyện thế giới song song, có lẽ…

Ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy bầu không khí trầm muộn của những quân nhân, tôi rốt cuộc vẫn là không thể lập tức xoay người rời khỏi, mẹ kiếp, bệnh thánh mẫu tám phần là cả đời chữa không khỏi rồi!

Hít sâu một hơi, tôi tiếp tục nói: “Tôi mới mười tám tuổi, không có kiên cường như các người nghĩ, càng không phải cao thủ gì, chỉ là bởi vì có Tiểu Thiên, cho nên biết một số chuyện, bây giờ biết rõ gã Mười Ba kia tương lai sẽ hại chết rất nhiều người, tôi lại thả hắn đi, sau này nếu nghe tin hắn tàn sát khắp nơi, tôi không thể đối mặt với chính mình!”

Mọi quân nhân lặng lẽ lắng nghe, tố chất của bọn họ thật sự rất cao, nhân vật như vậy, nếu là chịu đi theo tôi, vậy thì tốt biết bao, nhưng bọn họ nếu là quân nhân có thể vứt bỏ dân chúng bất lực mà bỏ đi, tôi sẽ lại không muốn để bọn họ đi theo nữa, thật là mâu thuẫn!

“Các anh đã hiểu chưa? Tôi không phải muốn trốn, không phải máu lạnh đến mức không để ý mạng của mấy ngàn người, mà là nhất định phải đi giết Mười Ba tên cường giả dị vật tương lai này, kẻ sẽ giẫm lên vô số thi thể loài người!”

Rống xong, một giây sau, a Nặc đột nhiên hành cái quân lễ, dọa tôi giật nảy mình, không biết nên đối đáp thế nào cho phải.

A Nặc dùng giọng nghiêm trang nói: “Xin cậu ắt phải giết con quái vật kia, Ôn Gia Nặc tôi ở đây thay thế mọi người cảm tạ cậu trước.”

Mọi quân nhân vừa nghe, vậy mà không hẹn mà cùng hành quân lễ.

Đám người này, nếu tôi không có tới, tám phần là chết sạch rồi đi? Trước đó lúc mới tìm được bọn họ, bọn họ đang muốn đồng quy vu tận với Mẫu Ma Anh, chẳng qua về sau bên cạnh Mười Ba vẫn là có Mẫu Ma Anh… Đúng rồi, đời trước, thiếu úy kia phần lớn không có mang người xuống, thiếu đi bọn họ, đám người a Nặc có lẽ ngay cả muốn đồng quy vu tận với Mẫu Ma Anh cũng làm không được.

Hi vọng bọn họ có thể sống càng lâu! Tôi không nhịn được mở miệng nói: “Quái vật trong miệng các anh, tôi gọi là dị vật, muốn giết bọn chúng nhất định phải đánh bể đầu, các anh hẳn là biết điều này chứ.”

Mọi người nhìn nhau rồi tới tấp gật đầu.

“Sau khi các anh giết dị vật, moi ngực của bọn chúng ra, sẽ có một cái vỏ cứng, đập vỡ nó, bên trong sẽ có thứ này.”

Tôi cầm lấy bình rượu bạc bên hông, đổ ra mấy viên kết tinh, mọi quân nhân mắt không chuyển mà nhìn kết tinh, theo bản năng đã lăn lăn cổ họng.

“Ăn cái này vào, có thể cường hóa tố chất thân thể, cũng có thể tăng tiến cường độ dị năng.”

“Bất luận các anh có dị năng gì, đều đừng bỏ phí, mặc dù bây giờ những năng lực này trông rất vô dụng, nhưng luyện lên, nhất định sẽ không để cho các anh thất vọng!”

Hai mắt mọi người đều phát sáng, rối rít hỏi: “Có thể luyện được mạnh như cậu sao?”

“Đương nhiên.” Tôi không chút do dự nói: “Tố chất của các anh rất tốt, muốn đạt được năng lực như tôi cũng không khó.”

Đây cũng mới là cấp hai mà thôi, đến thời kỳ giữa tận thế, cấp hai còn không bằng con chó —- là thật sự không bằng con chó! Dị vật khuyển nhân phần lớn ở vào cường độ khoảng cấp hai, ba, thường thường là cả một bầy, ai thấy cũng phải né.

Nhìn quân nhân cuối cùng cũng xuất hiện thần sắc hi vọng, tôi yên tâm, chỉ cần có hi vọng là sẽ nỗ lực sống, tôi rất sợ đám quân nhân vừa mới khoát khỏi chỗ chết này sẽ nghĩ không thông, tử thủ ở đây, cuối cùng toàn bộ bị dị vật ăn sạch.

“Sơ tán dân chúng, nếu như cắn rứt lương tâm, thì để lại phần lớn đồ đạc cho bọn họ, các anh rất mạnh, tìm kiếm vật tư không phải chuyện khó, những dị vật kia không cường đại đến thế, ít nhất tuyệt đại đa số yếu hơn rất nhiều so với những con các anh gặp phải ở phòng thí nghiệm vừa rồi, cũng đã từng đánh nhau với sư tử, không lý nào không dám đánh chó đi?”

Quân nhân bật cười.

Tôi cũng cười, còn có thể cười ra thì tốt, sau đó thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Lúc cần thiết, bảo toàn bản thân các anh, tôi biết bỏ rơi dân thường không phải chuyện quân nhân nên làm, nhưng ở trong những ngày tương lai, loài người rất cần cường giả.”

Nhất là cường giả có lương tri, những kẻ thối nát từ ngoài vào trong vẫn là đào hố tự chôn mình đi, đối với nhân loại có lợi hơn.

“Những cái này, các anh nhớ kỹ chưa?” Tôi không yên tâm hỏi, chỉ hi vọng có thể bảo tồn nhiều người có thực lực có lương tri hơn.

Mọi người gật đầu.

“Vươn tay ra.”

A Nặc khó hiểu nhìn tôi, nhưng Trần Ngạn Thanh đã vươn tay ra trước tiên, tôi dốc ngược bình rượu bạc, toàn bộ kết tinh đổ vào lòng bàn tay của anh ta, kỳ thực cũng không còn nhiều, có khi còn không đủ cho những quân nhân này mỗi người một viên.

“Tôi kiến nghị các anh tìm vài ba người chia nhau ăn, chọn những người dị năng hữu dụng nhất, hoặc là lực chiến đấu cao nhất, bởi vì hiệu quả của một viên kết tinh quá thấp, tốt nhất đừng một người một viên, sẽ gần như vô hiệu.”

Nghe vậy, a Nặc lập tức nhíu mày.

Cương Tiểu Thiên chỉ vào a Nặc và Trần Ngạn Thanh, nói: “Hai người các anh trực tiếp chia nhau ăn đi, đội ngũ không có người chỉ huy chính là sẽ chia rẽ, các anh sống, người khác mới có thể sống theo.”

Hai người ngẩn ra, mặt lộ thần sắc do dự, còn nhìn những đồng nghiệp khác mấy lần, Cương Tiểu Thiên lại quát một cái: “Ăn cho tôi! Trong vòng năm giây không ăn sẽ thu hồi lại toàn bộ, năm, bốn…”

Trần Ngạn Thanh cứng đờ, vội vàng đổ một nửa cho a Nặc, còn lại đều tự mình nuốt, lúc a Nặc nhận được kết tinh cũng đã hô đến “một” rồi, Cương Tiểu Thiên lập tức xông lên túm tay của anh ta, a Nặc lập tức đổ kết tinh vào miệng.

Tôi bội phục nhìn Cương Tiểu Thiên, cách xử lý này quá tốt, nếu sau khi chúng tôi đi rồi, a Nặc chia kết tinh cho vẻn vẹn mấy người, thậm chí chỉ có chia cho mình và a Thanh, người khác khó tránh sẽ có oán thán, nhưng đây kỳ thực là cách phân phối tốt nhất.

Giờ đây do Cương Tiểu Thiên lên tiếng bức bách bọn họ nuốt vào, còn là dùng phương pháp cực đoan như vậy, hoặc là hai người bọn họ nuốt vào hoặc là mọi người đều đừng ăn, cho dù quân nhân khác có chút bất mãn, cũng không thể trách đến a Thanh và a Nặc.

“Thư Vũ, đi thôi.” Cương Tiểu Thiên dứt khoát nói: “Còn không đi thì khó đuổi theo rồi.”

Tôi gật đầu, đi phía sau đứa trẻ được mấy bước, cắn răng một cái, xoay người lao trở lại, ra sức ôm lấy Trần Ngạn Thanh còn vỗ mạnh vào lưng của anh ta, cố gắng suy nghĩ ở đời trước từng thấy đàn ông rốt cuộc là làm sao cho nhau cái ôm ly biệt… Ê, mấy gã bên cạnh không được phép lộ ra vẻ mặt ái muội, đây là tình bạn giữa đàn ông với nhau!

Tôi giận dữ trừng những người khác, bọn họ còn giả vờ nhìn trời nhìn đất nhìn kiến, đám binh sĩ này! Mẹ anh có biết anh ở ngày tận thế còn vô lại như thế không?

Mặc kệ những gã này, tôi ghé ở bên tai Trần Ngạn Thanh nhỏ giọng nói: “Về sau tôi sẽ dừng chân ở tiểu trấn Hoài Cổ bên cạnh Lan đô, ngoại trừ a Nặc, không được nói cho những người khác, chỉ có thể do hai người các anh dẫn người qua, biết không?”

Toàn thân Trần Ngạn Thanh cứng đờ, lắp bắp nói: “Được, cái, cái thằng bé của nhà cậu…”

Tôi vội vàng quay đầu nhìn, thôi xong, Cương Tiểu Thiên cũng sắp phun lửa tới nơi rồi, làm ơn, ngài là Băng Hoàng, không phải Hỏa Vương mà!

Tôi vội vàng chạy đi bế Cương Tiểu Thiên lên rồi chạy điên cuồng rời khỏi, tránh cho Trần Ngạn Thanh không chết ở dưới tay dị vật, mà chết ở trên tay Băng Hoàng, mặc dù đây cũng là một loại thành tựu, nhưng còn sống mới là quan trọng nhất.

Vừa chạy ra khỏi quân khu, lúc một tiếng “không cho phép yêu sớm” của Cương Tiểu Thiên còn vang vọng bên tai, cảnh tượng bên ngoài đã khơi lên hồi ức của tôi, khu dân tị nạn hỗn loạn, mọi người đều nấp ở dưới những vật che chắn, muốn đi lại không dám đi, hiện trường dị thường an tĩnh, nếu ai dám phát ra tiếng động lớn, bị đánh chết cũng đừng oán, so với để cho người ta lớn tiếng khóc la dẫn dị vật tới, gây ra một đống tử thương, không bằng để chính họ xuống địa ngục tha hồ khóc.

“Tiểu Vũ!”

Lời vừa nói xong, vẫn thật có người khóc la rồi, cô ta lảo đảo lao tới, khiến cho không ít người giận dữ nhìn, tôi lập tức bịt miệng của cô ta, rồi như cảnh cáo mà nhìn người xung quanh.

Tôi khẽ giọng nói: “Dì Trần, dì đừng khóc, tôi bây giờ có chuyện phải rời khỏi, dì khóc như vậy, sẽ bị người khác bắt nạt.”

Nước mắt trên mặt dì Trần chảy không ngừng, nhưng có vẻ sẽ không lên tiếng nữa, tôi lúc này mới thả tay ra, dì ấy khóc lóc kể lể: “Bắt nạt thì bắt nạt, dù sao Bối Bối đã mất rồi, tôi cũng không sống nữa.”

Tôi cả kinh, lập tức hỏi: “Bối Bối làm sao mất rồi?”

Vừa hỏi xong, mặt tôi lập tức đen đi một nửa, chẳng lẽ cũng bị bắt đi làm lương thực của dị vật? Không đúng, Bối Bối nhỏ như vậy, khắp sở thu nhận đều là người, bắt ai không bắt lại muốn bắt nó, cũng không đủ nhét kẽ răng.

“Tôi tưởng hắn là người! Một bầy quái vật xông ra, chồng tôi không biết đi đâu, căn bản không nhìn thấy người, tôi bế Bối Bối nên chạy không nhanh, lúc đó rất nhiều người đều bị bắt rồi, quái vật thì chạy ngay ở bên cạnh!”

Không biết dì Trần là nói những dị vật xông ra lần đầu, hay là bọn Mười Ba?

“Lúc đó, người đàn ông kia đứng ở đó nhìn Bối Bối, tôi tưởng hắn muốn giúp, liền đưa Bối Bối cho hắn, cầu xin hắn chạy mau, nhưng bầy quái vật kia lại bao vây chúng tôi, tôi còn tưởng chết chắc rồi, kết quả người đàn ông kia vậy mà nói chuyện với quái vật, tôi lúc đó mới nhìn thấy hắn có đuôi.”

Nói đến cuối, dì Trần khóc không thành tiếng, hối hận nói: “Tôi muốn cầu hắn trả Bối Bối cho tôi, nhưng một chữ cũng nói không ra, tôi, tôi lúc đó làm sao lại nói không nên lời!”

Bị dọa đến nhũn người rồi đi, tôi rất có thể lý giải.

“Hắn đã mang Bối Bối đi?”

Dì Trần khóc gật đầu.

Mười Ba vậy mà mang theo Bối Bối chạy? Đây thật có chút kỳ quái, chẳng lẽ thân hình hắn nhỏ nên lượng ăn cũng nhỏ, bắt bé gái đã đủ ăn rồi?

Tôi nhíu mày, căn dặn dì Trần: “Tôi bây giờ sẽ đi đuổi theo, dì Trần dì hãy tự lo cho mình, ngàn vạn lần đừng kêu khóc.”

Dì Trần lộ vẻ mừng rỡ, lau mắt, nhìn Cương Tiểu Thiên, tốt bụng hỏi: “Có cần tôi trông thằng bé giúp cậu không?”

Tôi lắc đầu, nói: “Tôi đi trước đây, dì Trần dì chú ý an toàn, có thể đi theo quân nhân thì đi theo bọn họ, dù cho chồng dì không đi theo, hiểu không?”

Dì Trần lại lập tức nói: “Tôi chờ cậu mang Bối Bối về.”

Tôi nhíu mày, nói: “Tôi sẽ đi tập hợp với quân nhân, dì đi theo bọn họ là được rồi.”

Dì Trần lúc này mới gật đầu đáp ứng.

Tôi bế Cương Tiểu Thiên bước nhanh rời khỏi, không biết là do băng thương hay là làm sao, không có ai dám tiến lên ngăn trở, cứ như thế một mạch rời khỏi sở thu nhận.

Cương Tiểu Thiên nằm sấp ở trên lưng tôi, bất mãn chỉ trích: “Thư Vũ, em thực sự cứ như mấy bà mẹ, điểm này phải sửa, làm việc dứt khoát một chút, dây dây dưa dưa, bây giờ không biết phải tốn bao nhiêu thời gian đuổi theo Mười Ba, nếu để hắn có thời gian khôi phục năng lực khống chế dị vật, vậy muốn giết sẽ phiền rồi.”

Còn không phải sao? Nếu không phải tận thế đến, cuộc sống của Quan Vi Quân tám phần chính là đầu tiên làm mẹ sau đó làm bà, nửa còn lại có khi vẫn là Hạ Chấn Cốc, nói không chừng còn có thể chơi trò vợ cả đấu tiểu tam, hơ hơ.

“Đại ca, Mười Ba bắt Bối Bối rốt cuộc muốn làm gì đây?”

“Bất luận muốn làm gì, bé gái đó phần lớn là chữ “chết”.”

Tôi trầm mặt, nghĩ đến bộ dạng đáng yêu của Bối Bối là liền đau lòng.

“Nếu em muốn cứu nó, thì chuyên tâm một chút, càng sớm đuổi theo thì càng có khả năng cứu được người.”

Nói phải đấy. Tôi lập tức lấy lại bình tĩnh, lần theo dấu vết Mười Ba để lại, nhưng những tung tích đó thật sự rất rải rác, cả đống dị vật tứ tán để lại hàng loạt tung tích, nhưng rất khó biết hướng nào mới là Mười Ba.

May mà, giống như Cương Tiểu Thiên nói, mùi của Mẫu Ma Anh vô cùng đặc biệt, nhất là máu chảy trên dọc đường, vậy mà mang mùi sữa.

Lần theo một hồi, tôi có một cái phát hiện lớn!

“Đây chẳng phải là mô tô của em sao!” Tôi siêu cấp cảm động, không ngờ vẫn có thể ở đây nhìn thấy bảo bối này, lúc đó khi ngồi lên xe bus, buộc phải từ bỏ nó, mình có biết bao không nỡ!

Cương Tiểu Thiên liếc một cái, nói: “Em có thể nhặt xe của người khác, người khác đương nhiên cũng có thể nhặt xe của em, huống hồ em đậu ngay ở trên đường đi tới, sẽ có người chạy nạn nhặt được chạy qua đây cũng không kỳ quái, nhưng có khả năng hết xăng rồi, sang xe khác rút xăng đi, cần anh dạy em không?”

Đùa cái gì vậy, dân thường như tôi đây mọi việc đều tự mình làm, nhất định làm tốt hơn người có vô số thuộc hạ như Băng Hoàng!

“Ừm, cỗ xe máy hạng nặng này là xăng chín lăm không chì, đừng rút nhầm.”

Đại ca, thời nay ai còn phân biệt chín lăm chín tám chín mươi chín tám mươi mốt chứ! Lúc cần thiết, dầu phế thải cũng xài tuốt!

Nhìn Cương Tiểu Thiên nghiêm túc tìm cỗ xe nào dùng xăng chín lăm không chì, tôi lệ rơi đầy mặt, Băng Hoàng ngay cả xăng cũng không thể nhân nhượng một chút, có thể thấy kiếp trước vật tư đầy đủ bao nhiêu, người so với người thật chỉ muốn tức chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro