Chương 4-2: Lời kêu gọi không được hồi đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đi Lan đô tạm thời quyết định là ba ngày sau xuất phát, mặc dù càng xuất phát sớm càng tốt, chẳng qua tôi vừa mới về đến nhà, thực sự rất muốn đoàn tụ nhiều hơn với đại ca và em gái, huống hồ, tôi vẫn chưa hiểu “hình xăm” trên hai cánh tay rốt cuộc là thế nào, trước khi vào thành phải làm cho rõ trước, nếu không ngay cả vũ khí cũng không dùng được.

Nghĩ đến lúc vừa mới về nhà, bị đại ca hiểu lầm đây là hình xăm bị người khác ép buộc xăm lên, tôi đã cảm thấy đau đầu, tốt hơn gọi cái này là “băng vân” đi, dù sao tôi vẫn thật chưa từng thấy hình xăm nào màu lam bạc, màu sắc này đẹp thì đẹp, nhưng cứ cảm thấy xăm thứ màu này sẽ trúng độc kim loại gì đó.

Đối mặt với gương sát đất soi toàn thân trong phòng, vì để quan sát hoàn chỉnh băng vân, tôi chỉ có thể xé bỏ tay áo, biến thành áo không tay, nhưng thời tiết đã trở lạnh, mặc thế này vào thành thì quá nổi bật, sợ rằng phải thêm áo khoác để ngụy trang, không biết che lấp băng vân có ảnh hưởng tới việc kêu gọi trường thương và dao găm không, đây phải làm rõ mới được.

Băng vân trên tay phải gần như lan ra cả cánh tay, từ đầu ngón út kéo một mạch đến cánh tay, may mà đường vân cũng không dày đặc, cũng chỉ là mấy đường ít ỏi, hơn nữa màu lam bạc cũng nhạt, nhìn không tính là quá khoa trương, nếu không khuôn mặt non nớt này của tôi phối hợp với hình xăm rồng phượng, cảm giác không hài hòa tám phần vượt quá mức cho phép.

Băng vân trên tay trái thì nhỏ hơn nhiều, mỏng manh, chỉ quấn một vòng cổ tay, nếu như đây thật sự là hình xăm, tôi nghĩ mình cũng có thể chấp nhận xăm lên hình thế này, nhìn còn rất đẹp.

Tôi đoán, tay phải đại biểu trường thương, tay trái thì là dao găm, bởi vì vũ khí có sự chênh lệch độ lớn, cho nên độ lớn của băng vân mới lệch nhiều như thế.

Vì để nghiệm chứng điều này, tôi lập tức hô: “Trường thương, đi ra.”

Chờ mười mấy giây, nhưng không có chờ được gì cả, tôi ngơ ngác nhìn cánh tay phải, chẳng lẽ làm sai rồi, kỳ thực trường trương là ở tay trái? Làm sao trong ấn tượng trước kia xác thực là tay phải…

Hồ nghi nhìn hướng tay trái, hô lại một lần nữa, vẫn là không có chút phản ứng, đây rốt cuộc là chuyện làm sao?

Trường thương không được, vậy dao găm thì sao?

Tôi vội vàng gọi dao găm, băng vân lam bạc ở cổ tay trái phát ra ánh sáng nhạt, trên tay đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, giống như cảm giác khi sờ băng đá, cúi đầu nhìn, trên tay ngưng kết ra miếng băng nhàn nhạt, thấp thoáng có hình dạng dao găm, thành công rồi!

Sau khi vui mừng qua đi, tôi lập tức nắm lấy dao găm vẫn chưa thành hình, nhưng lại nắm vỡ nó, vụn băng rớt đầy mặt đất, rồi sau đó tan chảy trong chớp mắt, cuối cùng ngay cả một chút xíu vết tích cũng không có để lại, thậm chí ngay cả hào quang của băng vân cũng biến mất tăm.

Tôi hốt hoảng đầu óc trống rỗng, cho rằng mình đã bóp bể mất dao găm rồi, qua mười giây sau mới phản ứng lại, nếu mình có thể bóp một phát bể dao găm do Băng Hoàng hóa ra, vậy còn cần dao găm làm gì nữa!

Gồng năng lượng lần nữa, không có hô chữ “dao găm”, bởi vì đột nhiên phát giác gọi vũ khí thật là rất ngớ ngẩn… Đây cũng không phải ma pháp cần niệm chú, vừa rồi rốt cuộc vì sao lại cảm thấy phải gọi ra khỏi miệng đây?

Nếu trước khi chiến đấu với dị vật còn phải hô lớn “vũ khí XXOO của ta hãy xuất ra đi”, đây chẳng phải là nhắc nhở kẻ địch mau thừa dịp tiêu diệt bạn sao?

Quả nhiên không sai, cho dù không gọi, băng vân vẫn phát ra ánh sáng, dần dần ngưng kết thành hình dạng dao găm.

Lần này, tôi chờ một thời gian, nhìn hình dạng của nó ngưng kết được rắn chắc một chút rồi mới vươn tay cẩn thận nắm vào một cách nhẹ nhàng, cuối cùng cũng không có nứt vỡ, siết một cái, lần này thì cứng chắc rồi, nhưng thật là mỏng như cánh ve, suýt nữa không cảm giác được tồn tại của nó, xấp xỉ cỡ miếng băng hộ tâm hồi đó, nhưng đây không đúng, dao găm băng lúc trước nhìn thấy là một thanh dao găm dày chắc, căn bản không phải miếng băng.

Rốt cuộc xảy ra sai sót gì? Chẳng lẽ tôi vẫn không đủ tư cách dùng dao găm hoàn chỉnh, cho nên trường thương ngay cả gọi cũng không chịu ra?

Làm sao bây giờ? Ba ngày sau phải vào Lan đô, thời gian này căn bản không kịp làm ra vũ khí tiện tay, chẳng lẽ bắt tôi cầm miếng băng này đi chiến đấu? Mặc dù độ sắc bén và độ cứng rắn đều có, miếng băng hộ tâm của tôi tuy mỏng nhưng lại còn cứng rắn hơn trường thương tự chế, dao găm của Băng Hoàng cho dù chỉ là miếng băng, khẳng định cũng uy hơn miếng băng hộ tâm do tôi làm ra rất nhiều.

Nhưng sự tình luôn có ngộ nhỡ, nếu như lần này làm vỡ rồi không làm lại được nữa thì sao? Đây thế nhưng là vũ khí của Băng Hoàng để lại, anh ấy chỉ còn chút ít ỏi này bảo tồn lại thôi…

Vẫn là thử tiếp xem sao, đừng thế này đã lấy ra dùng!

“Thư Vũ.”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cộng với tiếng gọi của đại ca, tôi lập tức thu hồi miếng băng rồi đi mở cửa.

Đại ca thoáng bất mãn nói: “Em cả ngày chui ở trong phòng làm cái gì? Đi theo anh xem bản thiết kế của căn cứ, còn muốn nói với em về năng lực của chú.”

Tôi lập tức phát sáng hai mắt, “Đã tìm ra năng lực của chú rồi?”

Đại ca mỉm cười gật đầu.

Quá tốt rồi! Dị năng của toàn thể người nhà họ Cương đã ra hết rồi, không biết là năng lực thế nào? Dưới tình huống có cái máy ăn gian như tôi, vậy mà đến bây giờ mới tìm ra dị năng của chú, khẳng định là năng lực rất đặc biệt đi? Tôi liếc nhìn đại ca, nhưng anh ấy cười cười không nói, vậy mà còn muốn làm tôi tò mò.

“Đi tìm chú nào.” Đại ca gần đây càng ngày càng ấu trĩ hóa, tôi chẳng buồn ngó ngàng đến anh ấy, quay đầu liền đi ra khỏi phòng.

Đại ca lắc đầu nói: “Anh bắt đầu hoài niệm lúc em mất trí nhớ rồi.”

“Hoài niệm em sợ anh?” Tôi bất mãn quay đầu trừng đại ca.

“Nói bậy cái gì vậy, là hoài niệm anh đối với em còn có chút trói buộc, ít nhất vẫn có thể khiến em trước khi chạy loạn, còn có phần băn khoăn.”

“Băn khoăn chẳng phải vẫn chạy loạn như thường, nếu như không bị chim bắt đi, em vốn định rời khỏi nhà mười ngày nửa tháng để đi vào thành Trung Quan.”

Cho dù trong đầu chỉ có ký ức của Quan Vi Quân không có Cương Thư Vũ, toàn đầu óc tôi cũng chỉ muốn vào thành rèn luyện, trong lòng sợ đại ca, nhưng hành vi hoàn toàn không có ngoan hơn, Cương Thư Vũ ít nhất cũng còn báo cáo trước rồi mới đi đây! Quan Vi Quân trực tiếp định bỏ nhà ra đi, trên miệng nói sợ, thân thể trái lại rất lớn gan.

Đại ca nhìn tôi không biết nói gì, mày nhíu đến có thể kẹp chết ruồi, nhưng tôi thế nhưng sẽ không bởi thế mà từ bỏ, vào thành là bắt buộc, Cương Thư Vũ từ nhỏ đã nuôi em trông nhà, chưa từng và cũng không phải người được bảo vệ, cộng thêm sự hối hận của Quan Vi Quân đời trước đến nỗi đau của đời này, lần này, tôi nhất định phải cường thế cường đại cường bách mọi người nghe lời!

Ặc, chữ cường cuối cùng thì phải chờ bàn bạc, đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình lệch lạc có hơi nghiêm trọng, cứ tiếp tục thế này sẽ thành bạo quân mất, ngoan ngoãn trở về làm mỹ thanh niên nhu nhược của tôi, bạo quân gì đó vẫn thích hợp đại ca hơn.

Nhưng lúc này, lông mày đại ca nhíu sâu, cho dù làm bạo quân cũng là một bạo quân u sầu, tôi chỉ có thể khuyên nhủ lần nữa: “Đại ca, em chỉ sẽ thăm dò một chút ở vòng ngoài Lan đô, anh không cần lo lắng, em đã sống mười năm ở tận thế, rất rõ làm thế nào để tiếp tục sống tốt.”

Đại ca nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Hứa với anh, ưu tiên mạng sống, được không?”

Tôi gật đầu, đây là đương nhiên, mất mạng là mất tất cả… Ặc, điều kiện là đừng xuyên việt nữa, nhưng cho dù kỳ tích xuất hiện xuyên thêm lần nữa, lần trước là Quan Vi Quân, lần này là Cương Thư Vũ, lần sau thì sao?

Lần sau cho dù có thể xuyên thành Hỏa Vương hoặc Lôi Thần, cũng không đổi thành ai hết, tôi chết cũng phải ở lại Cương gia không đi!

Sau khi nhận được trả lời khẳng định, đại ca cuối cùng cũng không làm bạo quân ưu sầu nữa, vỗ vỗ vai tôi, nói: “Đi, đi xem quy hoạch của căn cứ, kinh nghiệm của em nhiều, có cái gì cần sửa thì cứ đề xuất.”

Tôi gật đầu, đi theo đại ca đến phòng ăn, lại có loại cảm giác ăn cơm, không nhịn được nói: “Đại ca, vẫn là mau chóng làm cho xong phòng hội nghị đi, ăn cơm mở họp đều ở đây, thật là chẳng có chút cảm giác nghiêm túc khi mở họp gì cả.”

Đại ca nhướn mày, “Công sự phòng ngự bên ngoài và phòng hội nghị, bên nào quan trọng?”

“… Công sự phòng ngự bên ngoài.”

Được thôi, mọi người sắp tới vẫn là vui vẻ ăn cơm kiêm mở họp cũng được, dù sao thì bây giờ cũng không có người ngoài, không sợ phá hỏng hình tượng.

Phòng ăn, Trịnh Hành, chú, Tằng Vân Thiến và Bách Hợp đã chờ sẵn rồi, trên bàn còn trải một bức thiết kế.

“Thư Vũ, con qua đây xem thử.” Chú hào hứng vẫy tay với tôi.

Mặc dù chú không phải làm nghề xây nhà, mà là khảo cổ chuyên nghiệp, chuyên môn đào nhà, cũng có hiểu biết nhất định đối với kiến trúc, mà Trịnh Hành là dị năng thổ, mới đầu chỉ có thể đào đất trồng rau, bây giờ không biết tiến bộ đến mức nào rồi? Mà Vân Thiến và Bách Hợp thì lại là làm cái gì đây?

Suy nghĩ một chút, Vân Thiến thiện trường mở khóa và hố bẫy vân vân, đại ca mỗi lần thu người đều sẽ kể với tôi những người đó có sở trường gì, nhưng thu nhiều người, tôi cũng lười nhớ, chỉ có ấn trượng sơ sơ.

Tằng Vân Thiến thiện trường bắn tỉa mở khóa và hố bẫy; tiểu Sát công lực ẩn náu là số một; Trịnh Hành là quân y; Caine thân thủ tốt; Bách Hợp… Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không nhớ Bách Hợp có năng lực gì đặc thù.

Bách Hợp hình như nhìn ra nghi hoặc của tôi, cô cười nói: “Tôi phụ trách hậu cần một thời gian rồi, mặc dù không phải người tổng phụ trách nhưng hình như các cậu cũng không còn lựa chọn khác nữa, lão đại để tôi phụ trách mảng vật tư này.”

Tôi thuận miệng nói: “Cho dù có người khác, cũng vẫn là phải chọn Bách Hợp!”

Bách Hợp cười quyến rũ nói: “Biết nói chuyện thật đấy.”

Đây thế nhưng là thật, mặc dù người đi theo đại ca trở về không hoàn toàn là những người mạnh nhất, nhưng lại là những đoàn viên mà đại ca nói Đông bọn họ tuyệt đối sẽ không đi về phía Tây, trong tận thế, không có thành viên đoàn đội nào tốt hơn bọn họ, dùng ai cũng không đổi!

Tôi cúi đầu nhìn bản thiết kế, bức vẽ này lớn đến phủ hết nửa cái bàn, trên bản vẽ gần như thâu tóm cả nửa tiểu trấn Hoài Cổ rồi, lấy ngôi biệt thự này làm khu vực trọng điểm, biệt thự đã có tường rào bằng đá, bản thiết kế này tăng độ cao và rộng của tường rào, tương đương với quy mô tường rào của pháo đài rồi, vậy mà còn có chỗ để đứng, mặt tường ngoài còn có dây điện mà tôi nói, còn có các loại gai nhọn cỡ lớn cộng thêm gai thủy tinh dày đặc, tóm lại nếu muốn mưu sát, chỉ cần đẩy người về phía tường, đối phương sẽ bị thủng rất nhiều lỗ.

Tòa tháp chuông ban đầu vẫn được bảo lưu lại, chỉ là được tăng cường đủ mọi mặt, hoàn toàn là tòa tháp canh gác, còn là loại gõ không hỏng đập không vỡ.

Khoa trương nhất chính là, ngoài tường rào còn có sông hộ thành!

Đương nhiên, nước hộ thành cỏn con không có bao nhiêu công hiệu đối với dị vật, nhưng tôi là thuộc tính băng, Tằng Vân Thiến là thuộc tính thủy, một con sông hộ thành đối với hai chúng tôi mà nói thế nhưng rất có trợ giúp.

Nhìn xong sông hộ thành, tiếp đến là khu nhà bên trong và ngoài, hố bẫy khắp nơi và tường lưới sắt ngoài cùng đều không tính là gì —- không, vẫn là có cái gì đó, tôi vậy mà nhìn thấy dọc đường có rất nhiều lô cốt lớn nhỏ, vội vàng nhìn kỹ hơn, lúc này mới phát hiện bản đồ đường phố chia thành hai tầng trên dưới, tầng dưới vậy mà là địa đạo! Bản thiết kế này đúng là không thể tin được!

“Thế nào? Có được không?” Trịnh Hành và chú đều căng thẳng nhìn tôi.

“Đương nhiên được! Chỉ là đây thật sự xây ra được sao?”

Tôi rất hoài nghi, nhìn làm sao cũng cảm thấy đây là cái đại công trình, cứ như là quy mô căn cứ ở hậu kỳ tận thế, nhưng những cái đó đều là sau khi dị năng của mọi người đã mạnh hơn, mới dần dần xây lên, bây giờ trừ phi tìm đội công trình trước tận thế và máy móc cỡ lớn, bằng không sợ rằng rất khó xây lên đi?

Đại ca giải thích: “Cần thời gian và nhân thủ, chia giai đoạn tiến hành từng bước, chủ yếu là dựa vào Trịnh Hành và chú, dị năng của người khác cũng có chút trợ giúp, như là lửa của Caine và nước của Vân Thiến.”

“Chú?” Tôi lập tức quay đầu nhìn chú nhà mình, tò mò rốt cuộc là dị năng gì có thể trợ giúp kiến tạo căn cứ.

Chú có chút ngượng ngùng cười nói: “Thư Thiên bảo chú ngẫm lại lúc khảo cổ trước kia, cấu tạo của những pháo đài đã từng thấy, kết quả vừa suy nghĩ kỹ mới phát hiện không đúng, chú vậy mà mỗi một chi tiết đều nhớ rõ ràng, ngay cả những kết cấu quân sự hiện đại chỉ có liếc qua mấy lần cũng nhớ được rất rõ, hoàn toàn có thể trực tiếp vẽ ra, cho nên mới phát hiện dị năng của chú hẳn là ký ức đi?”

Ký ức? Năng lực này vẫn thật không dễ nói, nếu là ở đời trước, tuyệt đối là kẻ đầu tiên bị vứt bỏ, nhưng năng lực này phối hợp với việc chú là nhà khảo cổ học, chú ấy và thím vừa lại thích đọc sách, từng xem rất nhiều sách, ngay cả bách khoa toàn thư về các loại nấm, hướng dẫn tự sát vân vân đều xuất hiện trong tủ sách của bọn họ, đối với một căn cứ cần phát triển trường kỳ mà nói, trái lại thật sự có chút trợ giúp.

Đời trước bởi vì không có tri thức nông nghiệp, tôi chỉ có thể dựa vào mấy cuốn sách nhặt được, ngay cả sách làm vườn cũng coi như bảo bối để nghiên cứu, không biết đã đi sai bao nhiêu đường, khó khăn lắm mới trồng ra được cây trồng có thể ăn vừa có thể trồng ổn định, quan trọng là còn sẽ không phản lại ăn thịt người.

Trong khi đó, Hạ Chấn Cốc lại trở nên vô cùng mất kiên nhẫn, cứ luôn cho rằng cướp bóc nhanh hơn nhiều so với trồng trọt, nếu không phải nhờ mấy thành viên lão luyện hết lời khuyên nhủ đồ ăn sẽ càng ngày càng ít, hạn sử dụng của đồ hộp bánh quy cũng quá hạn rất lâu rồi, cướp bóc không phải biện pháp lâu dài, hắn vẫn không chịu để tôi làm cái nhà kính.

Hồi thần lại, chú thoáng mang căng thẳng nhìn tôi, tôi vội vàng nói: “Chú, vậy hồi tưởng thêm các loại tri thức, rảnh rỗi thì ghi lại, ngoại trừ xây căn cứ, còn có phương pháp trồng trọt và nuôi dưỡng, tiếp đến, chúng ta cũng phải nghĩ cách trồng ít thứ.”

Chú lập tức phấn chấn tinh thần, liên tục trả lời không vấn đề, thần sắc hết sức cao hứng, xem ra mặc dù chú ấy biểu hiện không quan tâm có dị năng hay không, nhưng vẫn rất hi vọng có thể tìm ra dị năng để giúp đỡ.

Đây nhắc nhở tôi, sắp tới so với ra ngoài tìm đồ ăn, còn không bằng mang thêm chút sách và hạt giống trở về, đồ ăn ở thời kỳ đầu tận thế không khó tìm, trái lại những thứ này mất rồi là không có nữa.

“Đúng rồi, thêm cái phòng đọc sách…” Nói đến một nửa, tôi cúi đầu nhìn quy mô căn cứ địa, sửa miệng nói: “Thêm cái lầu đọc sách đi.”

Hai mắt chú phát sáng, hô lớn: “Phải, nên thêm! Thư Thiên, Thư Vũ, bây giờ cả thế giới biến thành bộ dạng này, rất nhiều tri thức khẳng định sẽ đoạn tuyệt, nếu chúng ta có dư sức lực, thì có trách nhiệm dốc hết khả năng bảo lưu lại tri thức và văn hóa của loài người, tương lai có thể lưu truyền cho đời sau!”

Lưu truyền sao? Cái từ này nghe lên thật vĩ đại, nhưng tôi kỳ thực chỉ là biết rất nhiều tri thức đều hữu dụng bất ngờ, hồi đó khi đang trồng trọt và nuôi dưỡng, tôi không chỉ một lần hối hận trước kia khi đi qua nhà sách không khai thác nhiều sách hơn, về sau rất nhiều nơi đều bị phá hỏng, thứ như sách vở càng là vật liệu nhóm lửa mùa đông, lượng bảo lưu lại cực ít.

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Ừ, đầu tiên đơn giản là tìm cái nhà lầu đặt sách vở, Lan đô là đại đô thị cấp một, bên trong khẳng định có thư viện cấp quốc gia, về sau có thể qua đó chiếm lĩnh, chỉnh lý một chút là dùng được rồi.”

Nghe vậy, cả người chú đều sắp phát sáng, “Phải, phải, sách của thư viện đầy đủ hơn nhà sách nhiều.”

Thấy chú cao hứng như vậy, tôi cũng ngậm miệng không nhắc nhở chú ấy, mùa đông vừa đến, bên trong thư viện cuối cùng còn lại được bao nhiêu sách đây? Vẫn là phải đến nhà sách thu thập một chút trước, tránh cho đến lúc đó thư viện chỉ còn lại viện, căn bản không còn sách nữa.

Đại ca đột nhiên nghiêm khắc nói: “Thư Vũ, anh không cho phép em bây giờ đến cái thư viện cấp quốc gia đó!”

Tôi ngẩn ra, bất đắc dĩ nói: “Đại ca, anh thật coi em lỗ mãng như thế sao? Từ nhỏ đến lớn, người thích xông pha nơi nguy hiểm nhất trong nhà đều là anh và chú thím đi? Em và Quân Quân trước giờ chính là em bé ngoan ở yên trong nhà đây.”

Chú ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện chỉ có trần nhà, rồi lại cúi đầu giả vờ xem bản thiết kế.

Trịnh Hành cười ha ha, Bách Hợp thì vẫn còn cho lão đại nhà mình một chút mặt mũi, chỉ là che miệng cười thầm.

“… Em gần đây rất lỗ mãng.” Đại ca thoáng xấu hổ, nhưng vẫn không buông tha.

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là đời trước hoàn toàn không lỗ mãng, khiến em đến chết cũng đang hối hận đi.”

Vừa nói ra lời này, mọi người đều nhìn thẳng vào tôi, đại ca trái lại còn biết mọi nội tình, nhưng người khác cũng không rõ ràng như thế, trước kia, Quan Vi Quân sợ bị người biết chuyện này, bây giờ tôi thế nhưng là Cương Thư Vũ chính cống, để người biết trọng sinh thì thế nào? Hừ, có gan cứ đến gây hấn tôi, mọi thành viên Cương gia cùng nhau nghiền chết cho xem!

“Đại ca, anh lo lắng cho em không bằng lo lắng cho mình, bây giờ trong mọi người ở Cương Vực, người có hi vọng sống đến cuối nhất, nhất định là em!”

Lời này nói một cách đầy hào khí, nhưng tôi thực sự bực mình khi lại nhìn thấy bộ dạng lo được lo mất của đại ca hiện giờ, trước khi tôi bị chim bắt đi, anh ấy còn có thể muốn tôi một mình đi ứng phó mười mấy con dị vật đây, kết quả bây giờ cứ giống như mấy bà mẹ bảo vệ con, không nỡ để con chịu một chút thương tổn, đại ca khí phách đâu rồi!

Nghe xong lời này, đại ca trái lại lộ ra vẻ mừng rỡ, gật đầu nói: “Nhớ mang theo Thư Quân, vậy anh sẽ thật sự yên tâm rồi.”

Tôi như chuyện đương nhiên nói: “Đương nhiên, trước khi em ngã xuống, Quân Quân sẽ không bị làm sao cả!”

Kỳ thực tôi cũng là bà mẹ bảo vệ con, thật không có tư cách nói người khác, nếu như người bị chim bắt đi là Quân Quân —- không thể tưởng tượng! Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy mình sắp điên rồi, được thôi, tôi phần nào lý giải cách vận hành thần kinh gần đây của đại ca rồi, vẫn là bao dung anh ấy nhiều hơn vậy.

“Nói cái gì mà ngã xuống!” Đại ca giận dữ nói: “Trước khi anh chưa ngã xuống, các em đều sẽ không có việc gì!”

Nói cứ như đổ domino vậy, mọi người nối tiếp nhau ngã xuống đúng không?

“Đại ca, kỳ thực các anh ở lại đây, trái lại phải cẩn thận hơn, nhiều người như thế lại đang làm công trình, mục tiêu và động tĩnh quá lớn, bất luận là dị vật hay kẻ sống sót đều có khả năng tìm tới cửa, cho nên hứa với em, anh sẽ bảo vệ tốt cho Quân Quân.”

Kỳ thực đây nói cũng vô ích, đại ca làm sao có thể không bảo vệ Quân Quân, sợ rằng chỉ có bước qua thi thể của anh ấy mới có khả năng tổn thương đến Quân Quân, nhưng tôi phải chuyển mục tiêu một chút, tránh cho anh ấy cứ luôn lo lắng cho an nguy của tôi, trái lại chểnh mảng tình huống căn cứ, tôi thế nhưng không muốn lúc trở về phát hiện trong nhà xảy ra vấn đề đâu.

Đại ca lập tức đáp ứng: “Anh bảo vệ Quân Quân, em bảo vệ chính mình.”

“Một lời đã định!”

◊◊◊◊

Mặc dù rất muốn biết tiến độ dị năng của mọi người thế nào, nhưng thời gian chỉ có ba ngày, thực sự quá cấp bách rồi, huống hồ, tiếp đến còn phải mang từng người một vào thành, nhất thời không cần vội, cho nên tôi gần như đều trốn trong phòng nghiên cứu trường thương và dao găm.

Thử suốt ba ngày, tôi nhìn dao găm băng trên tay, hình dạng đã khá hoàn chỉnh, mặc dù vẫn không uy phong như lúc mới đầu nhìn thấy, nhưng ít nhất đã giống một thanh đao, mà không phải một miếng băng, độ dày đại khái khoảng 2mm… chăng? Quên đi, vẫn là đừng tự lừa mình dối người, đây có 1.5mm đã là không tệ rồi.

Chuôi của dao găm quá nhỏ thực sự không dễ nắm, tôi đành dùng băng tinh của mình để tăng độ dày, sau đó thấp tha thấp thỏm cầm dao găm đi cắt những thứ khác nhau.

Lưỡi đao vô cùng sắc bén, gần như trong nhà lẫn ngoài nhà đều không có địch thủ, chỉ khi chạm vào năng lượng của dị năng, sẽ trở nên khó cắt hơn, nhưng khi tôi cũng phủ dị năng của mình lên dao găm, vấn đề đã được giải quyết dễ dàng, nhưng lúc này liền biến thành so đấu năng lượng, độ sắc bén của dao găm tuy có ảnh hưởng nhưng cũng không phải mấu chốt.

Trong quá trình, dao găm không gãy cũng không vỡ, tôi đánh liều, lấy đi cắt đá, tuy có trở ngại nhưng vẫn có thể cắt xuống, chỉ là càng sâu càng khó di động, cuối cùng cả thanh đao cắm vào trong đá, tôi đã tốn sức lực rất lớn mới rút ra được, trong lúc đó hoảng đến suýt nữa định đi lấy cưa điện cưa tảng đá ra, tránh cho tổn thương đến dao băng.

Nhưng lấy cưa điện cứu dao găm khó tránh quá ngớ ngẩn, hơn nữa còn sẽ bị đại ca dò hỏi xảy ra chuyện gì, đây nếu là giải thích, sợ rằng không cần đi Lan đô nữa, đại ca nếu biết tôi gọi không ra trường thương còn muốn vào thành như bình thường, chắc chắn sẽ cấm túc tôi cho đến khi dị vật tuyệt diệt mới thôi, cho nên tôi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn hoảng hốt ráng mà rút ra.

Dao băng vẫn không hề hư tổn, ngay cả vết xước cũng không có, tôi cuối cùng cũng thở phào, xem ra là thật sự có thể lấy ra ngoài dùng, nhưng trường thương vẫn không có chút động tĩnh nào, thật không biết nên làm sao, mặc dù đã làm ra một thanh thay thế, nhưng sau khi nhìn thương của Băng Hoàng, vũ khí mình làm ra cứ như là đang sỉ nhục cái từ trường thương này vậy!

Nhìn trường thương để ở bên cạnh, bởi vì tăng lên cấp hai, làm ra vật thay thế này cũng không khó lắm, hơn nữa tôi còn không phải kiếm thân chổi để làm nền, mà là dùng lan can sắt, còn là tạo hình hoa văn cổ, cả hình tượng giống như không chỉ cao hơn một tầng cấp, có điều còn kém chín mươi chín tầng so với thương của Băng Hoàng, một tầng này có thể bỏ qua không tính.

Mặc dù chỉ tốn công sức ba ngày, nhưng so với cây thương tốn một đống sức lực để làm ra ban đầu, đây cũng có bảy, tám phần cứng rắn, dùng trong thời kỳ đầu tận thế… Ặc, tôi lại quên tính thêm vận khí của người Cương gia, nhưng bất luận thế nào, hôm nay tôi nhất định phải vào Lan đô!

Thu hồi dao găm, nắm lên trường trương, nhổ Cương Tiểu Dong trồng ở góc tường ra nhét vào ngực, rồi vác lên ba lô và bình rượu bạc hồi đó Cận Phượng chuẩn bị cho tôi, mọi sự xong xuôi, xuất phát!

Vừa mở cửa phòng.

“Sắp đi rồi sao?” Tiểu Sát ngẩng đầu lên, đôi mắt phát sáng, trên tay còn cầm một cây chổi.

Đúng là sắp xuất phát, nhưng anh có cần thiết gấp đến đứng ở cửa chặn tôi không? Vũ trang được trang bị đầy đủ, lại cầm một cây chổi và đang quét dọn, còn không có chuẩn bị ki hốt rác, anh rốt cuộc muốn quét bụi đi đâu? Nuốt xuống sao?

“Anh chuẩn bị xong rồi? Không mang súng chứ?” Tôi có chút không yên tâm đám lính đánh thuê này, nghe đại ca nói, trên đường bọn họ tìm tôi, cũng không có gặp phải phiền phức lớn, không có đụng độ dị vật quá mức cường hãn, đây thì lại khiến người lo lắng bọn họ không đủ nhận thức nguy hiểm đối với tận thế, giác ngộ sợ rằng vẫn không đủ cao.

Đây khiến tôi bắt đầu suy nghĩ đây rốt cuộc là người Cương gia đều tương đối xui xẻo, hay là chỉ có mình… Vấn đề này quá đả thương người, tôi quyết định không suy nghĩ nữa, một mình xui xẻo không bằng nhiều người xui xẻo, dù sao người nhà là sống chết có nhau, vận xui cũng là phải cùng hưởng!

Tiểu Sát giống như tên cuồng lột đồ mà trực tiếp banh áo khoác, áo thun chữ T ôm sát và quần đều buộc đầy da thuộc, dây lưng, dây ngực, dây đeo, bất luận là dây gì, bên trên đều treo đầy phi đao, dao găm, phi tiêu, còn có một đống chế phẩm kim loại tôi xem không hiểu, nhưng trông lên đều tràn đầy lực sát thương.

Giác ngộ này thật sự đủ mạnh, tôi không nên lo lắng cho đám lính đánh thuê này, bọn họ chính là một hung khí hình người, súng chỉ là một cái điểm xuyết trong đó mà thôi, có hay không cũng không sao cả.

“Anh cũng không sợ nặng sao?” Tôi không biết nói gì, nhắc nhở: “Đừng ảnh hưởng đến tốc độ, phần lớn thời gian, chúng ta đều phải né tránh dị vật, mà không phải đối đầu với bọn chúng.”

Tiểu Sát lắc đầu nói: “Không làm sao nặng, trước kia súng vác theo khi làm nhiệm vụ còn nặng hơn, hơn nữa sau khi ăn kết tinh, sức lực lớn hơn rất nhiều, chút trọng lượng này càng không tính là gì.”

Đây cũng phải, súng dù sao cũng dày hơn ám khí nhiều, một hai khẩu súng cỡ lớn không nhẹ bằng toàn thân là đao, rồi ngẫm lại Cương Vực là một nhóm lính đánh thuê, thể năng và kinh nghiệm tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh được, bọn họ chắc không đến nỗi xảy ra loại sai sót then chốt đó.

“Đi thôi, đầu tiên đi nói một tiếng với đại ca tôi.” Tôi hít sâu một hơi, sắc mặt của đại ca khẳng định rất khó coi, hai ngày qua, anh ấy chừng như còn đeo đám hơn cả Thư Quân, cũng không còn giống đại ca quanh năm không ở nhà kia nữa, xem ra chuyện tôi bị chim bắt đi đã thật sự dọa sợ anh ấy rồi.

Tiểu Sát do dự nói: “Lão đại ở đại sảnh, anh ta từ lúc ăn xong bữa sáng đã ngồi ở đó…”

“… Đi thôi.”

Tôi kiên trì dẫn tiểu Sát đến phòng khách, kết quả không chỉ đại ca, ngay cả Quân Quân cũng ở đó, trên bàn còn xếp đủ thứ đồ ăn, khô bò, bánh quy, đồ uống và chocolate vân vân, chất đầy cả bàn.

Mặc dù tôi bảo Thư Quân chuẩn bị một ít đồ ăn và thức uống, tránh cho lúc mới đầu không tìm được đồ ăn, nhưng núi đồ ăn này là chuyện làm sao, chẳng lẽ tôi phải vào thành bày hàng đồ ăn vặt sao?

“Đại ca, Quân Quân…”

“Em muốn đi rồi? Bây giờ còn chưa đến giữa trưa.” Lời cũng chưa nói xong, đại ca đã nhíu mày cắt ngang: “Ăn xong bữa tối rồi đi.”

Khoan đã, lúc này không phải nên nói ăn xong bữa trưa sao? Bữa tối là thế nào?

“Đại ca, buổi tối không phải thời gian tốt để chào hỏi dị vật, sau khi em vào thành còn phải tìm được chỗ trú chân an toàn trước khi mặt trời lặn, buổi tối cố sức không hành động, cho nên không thể vào thành quá muộn.”

Mặc dù dị vật ở buổi tối cũng chưa chắc mạnh hơn, nhưng bản thân loài người có tính hướng sáng, thị lực và lòng cảnh giới vào buổi tối nói tóm lại là không bằng dị vật, trừ phi mạnh đến mức không đếm xỉa các loại ưu nhược thế, nếu không tốt nhất là đừng hành động vào ban đêm.

Đại ca đồng ý với thần sắc không cam tâm: “Em nói đúng.”

Quân Quân bĩu miệng hỏi: “Thật sự không thể ăn xong bữa trưa rồi đi sao? Sắp nấu xong rồi đây.”

Vốn định trả lời “không cần đâu”, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Quân Quân và bộ mặt tối sầm của đại ca, tôi cũng chỉ đành nói: “Được, anh thu những thứ trên bàn lại trước, em đi bưng đồ ăn đi, có cái gì thì ăn cái đó, cũng không cần nấu thêm.”

Quân Quân lập tức gật đầu, bước chân tung tăng kia khiến tôi cảm thấy lát nữa có khả năng sẽ no đến chỉ có thể tản bộ vào thành, chẳng qua tản bộ thì tản bộ đi, nếu như có thể để đại ca và em gái an tâm, lãng phí một ngày vẫn là có lời.

Tôi thu thập đống đồ ăn trên bàn, mặc dù chuẩn bị quá nhiều, nhưng chủng loại đều chọn đúng, toàn là những đồ ăn nhiều calo, thể tích nhỏ và dễ mang theo, hơn nữa sẽ không hỏng, tôi chứa một số vào trong túi, không có mang quá nhiều, dù sao bây giờ là muốn vào thành, đồ ăn ở năm đầu tận thế cũng không khó tìm, vấn đề là có năng lực tìm ra hay không.

Cấp hai nếu còn tìm không được cơm ăn, vậy chết đói cũng đáng đời.

Chờ đến giữa trưa, trên bàn giống như là đại bách khoa về đồ bổ, canh thập toàn đại bổ, cháo thuốc bắc, vịt tiềm, trứng tráng húng quế, hình như còn ngửi được mùi tứ vật thang, những cái này nếu ăn vào trước tận thế, tuyệt đối sẽ bổ đến phun máu mũi đi, nhưng trọng điểm là tứ vật thang kia rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ tôi đời này còn thể nghiệm được đau bụng kinh sao?

“Nhị ca sắp vào thành thì phải bồi bổ cho tốt!” Quân Quân chột dạ nói: “Tứ vật thang kia là của em, vịt tiềm là của thím làm, trứng tráng húng quế là của chú làm.”

Còn có canh thập toàn đại bổ và cháo thuốc bắc thì sao?

Quân Quân cúi đầu, hai bên nó là khuôn mặt thương con tha thiết của chú thím, tôi, tôi còn có thể làm sao? Ngồi xuống ăn thôi, dù gì tôi cũng chưa từng nghe nói ở tận thế có người bị bổ chết.

Cả một bàn đều là yêu thương, tôi đành ăn mỗi một món, quả nhiên đúng như dự tưởng, no đến suýt nữa ôm bụng mà đi, tiểu Sát bên cạnh cũng không được bỏ qua, vòng eo vốn săn chắc cũng ăn cho phình lên, sắc mặt đã lạnh nay còn lạnh hơn, giống hệt táo bón.

Bưng cả bụng tình yêu, hai người chúng tôi cuối cùng cũng có thể xuất phát rồi, toàn thể thành viên Cương Vực đều đứng ở cửa đưa mắt tiễn chúng tôi rời khỏi, sắc mặt không phải lo lắng thì cũng là gượng cười, may mà còn có một tên lính nhà trời Caine, đang không rõ tình huống mà ra sức vẫy tay chào tạm biệt.

“Làm như chúng ta sắp đi một chuyến giết rồng cửu tử nhất sinh không bằng…”

Tôi lau mồ hôi, chỉ là muốn vào thành đánh quái luyện cấp, thật sự không có ý định khiêu chiến đại ma vương đâu!

Tiểu Sát lạnh mặt nói: “Ăn nhiều quá thật muốn ói.”

Mở đầu cuộc mạo hiểm giết rồng này làm sao có cảm giác không được tốt đẹp cho lắm?

Mang theo lo lắng của mọi người cùng với tâm tình “hay là mau trốn đi” mà bước lên xe, tôi quay đầu hỏi tiểu Sát, “Tôi lái xe?”

Mặc dù tôi biểu hiện không giống thanh niên mười tám tuổi, chẳng qua bề ngoài chung cuộc vẫn là mỹ thanh niên yếu đuối, cho nên tốt hơn là đừng quá độc đoán, ít nhất phải đến hai mươi tuổi mới có thể làm như thế!

Tiểu Sát tỏ vẻ không có ý kiến gì, anh ta lạnh mặt, hai tay ôm khuỷu tay, thoạt nhìn vô cùng khó chịu, nhưng tôi nghĩ chỗ khó chịu của anh ta hẳn là dạ dày.

Lên xe, đây là một chiếc xe nội địa phổ thông, không có bao nhiêu sửa đổi, dù sao một khi đến đó, tôi nhất định sẽ phải bỏ xe bên đường, cải tạo tốt quá cũng chỉ sẽ bị người sống sót ưu tiên lái đi mà thôi, đến lúc muốn trở về, thì đổi chiếc xe tốt hơn một chút trở về, đây thì thực tế hơn.

Sau khi khởi động xe, tôi suy nghĩ một chút, hạ cửa sổ xe xuống, nở nụ cười siêu cấp rực rỡ với mọi người đang ưu phiền.

Mọi người sửng sốt, sau đó cười theo, cuối cùng cũng bỏ lại mọi lo lắng và không nỡ, tư thái trở nên nhẹ nhõm hơn.

“Mang về cho tôi vài bộ phim.” Caine vô tư nói: “Tốt nhất là phim tình cảm hành động, cậu hiểu chứ?”

Hiểu cũng phải giả vờ không hiểu!

“Mang cái tạ tay, càng nặng càng tốt.” Vân Thiến sờ chuột của mình, nhíu mày không hài lòng.

Cô là cảm thấy chúng ta không đến mười người lại phải xây ra một tòa căn cứ, lượng công việc này vẫn không đủ để luyện đúng không?

“Tôi cần son môi, màu đỏ thẫm.” Đây là Bách Hợp.

Cái này có thể có, tôi quyết định thuận tiện mang về son dưỡng và đồ bảo dưỡng cho Quân Quân và thím.

“Sách!” Chú và thím đồng thanh nói.

Tôi gật đầu rồi nhìn hướng đại ca, có cần gì không vậy?

Anh ấy suy nghĩ một chút, nói: “Mang bạn gái hoặc bạn trai về.”

Tôi lập tức đạp ga đi thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro