Chương 4-3: Sơ nhập Lan đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để xe ở ngoại vi thành thị, kỳ thực ở đây cách Lan đô hình như còn khoảng mười phút lái xe, nhưng dọc đường chú ý thấy quá nhiều động tĩnh, sợ rằng không thích hợp cho việc tiếp tục lái xe, mặc dù tốc độ xe nhanh, nhưng mục tiêu thực sự quá lớn, sợ rằng sẽ thu hút chú ý của dị vật, địch trong tối ta ngoài sáng, quá bất lợi rồi.

Tôi nhìn tiểu Sát, dò hỏi: “Anh có thể phát ra phong nhận đủ lực sát thương chưa?” (phong nhận: lưỡi dao gió)

Trước khi bị chim bắt đi, tôi từng dạy mọi người trong Cương Vực, nhưng lúc đó thành quả của mọi người không tốt, mặc dù tốc độ tăng trưởng dị năng nhanh, nhưng bọn họ lại không quá có thể vận dụng ở trong thực chiến, trái lại dùng để làm việc nhà còn thuận tay hơn nhiều, khiến người dở khóc dở cười.

Tiểu Sát liếc nhìn tôi, thuận tay vung một cái, tôi chỉ loáng thoáng cảm thấy một dòng khí lưu, chỗ không xa truyền đến một tiếng “chít”.

Tôi trực tiếp đi qua, cúi đầu nhìn, trên mặt đất có một thứ tương tự con chuột, chỉ là cái đuôi đó mọc đầy gai nhọn, phần đầu không có lông mà giống như là một lớp vỏ cứng, bốn móng vuốt đen bóng, còn ở trước trán mọc ra một cái sừng, thứ này gọi là giác thử, cũng chẳng lợi hại gì, chỉ là khiến người khó lòng phòng bị, thường thường từ chỗ tối xông ra, dùng sừng xé của bạn một miếng da, sau đó bỏ trốn nhanh như chớp.

Con giác thử này từ giữa đứt thành hai khúc, chân vẫn còn đang co giật, nhưng không có nhìn thấy bất cứ hung khí nào đả thương nó, vết thương sắc bén giống như là bị kiếm chém đứt bằng một nhát, gọn gàng dứt khoát như thế, xem ra tiểu Sát thật sự đã tiến bộ không ít.

“Không tệ, dị năng của anh tiến bộ rất nhiều.”

Tiểu Sát cong khóe miệng, nói: “Trên đường từng đụng độ một số dị vật, mọi người đều có tiến bộ.”

Tôi có chút nghi hoặc hỏi: “Đại ca nói các anh không có đụng độ dị vật quá mạnh.”

Anh ta im lặng một hồi rồi mới nói: “Lúc đó thứ chắn trước mặt lão đại, bất luận là mạnh hay không mạnh, anh ta đều là một chữ “giết”, chúng tôi nếu không giải quyết thứ chặn đường trong vòng năm phút, anh ta sẽ không chờ nữa, đạn dược bắn ra giống như không biết tiếc là gì, nếu súng không dùng được, anh ta và Thư Quân sẽ ra tay, số lần Thư Quân ngất xỉu nhiều không đếm xuể, lão đại từng ngất hai lần, cho nên chúng tôi chỉ có thể dùng mọi thủ đoạn, hi vọng giải quyết đối thủ trong vòng năm phút.”

Hốc mắt nóng lên, nhưng tôi cố nhịn xuống, đây là tận thế, không có phương pháp trở nên mạnh hơn nào an toàn đáng tin, số lần bản thân tôi ngã xuống cũng đếm không xuể rồi, nhưng đây chính là biện pháp duy nhất để trở nên mạnh hơn, chỉ có thể bức mình đến cực hạn, thậm chí đến bên bờ vực cái chết, mới có khả năng lên một tầng cao hơn.

“Xem ra tôi luân phiên mang người ra ngoài quả nhiên không sai.” Tôi nhàn nhạt nói: “Luyện tập ở trong nhà căn bản vô dụng, trực tiếp lên thực chiến mới là đúng, anh chuẩn bị cho tốt đi, nếu không theo kịp bước chân của tôi, tôi sẽ để anh chờ tôi ở bên ngoài Lan đô, đỡ khỏi liên lụy tôi.”

Tiểu Sát rùng mình, lập tức gật đầu, sau đó vừa lại do dự nói: “Nhưng cậu chẳng phải nói với lão đại chỉ là đi loanh quanh ở ngoại vi?”

Tôi lườm anh ta một cái, không nói như thế, đại ca có thả người không? Lập tức đóng cửa thả Quân Quân thì có!

Tiểu Sát âm thầm lĩnh hội, gật đầu không nói chuyện nữa.

Tiếp tục bước lên con đường tiến về Lan đô, tôi không có cố ý trốn tránh, cũng không khùng đến mức đi ở chính giữa đường, chỉ là đi ở bên đường như bình thường, nhưng cho dù như vậy, cũng là đủ lớn mật rồi, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy nhà cửa bên đường có chút động tĩnh nhỏ, mấy lần nghe thấy tiếng động giống như là tiếng nói chuyện, hiển nhiên là người mà không phải dị vật.

Thật không hổ là đại đô thị hạng một, mặc dù người chết nhiều, nhưng người sống cũng không ít, tôi đi khoảng nửa giờ, động tĩnh có thể xác định là người có ba chỗ.

Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Tiểu Sát, các anh dọc đường đến tiểu trấn Hoài Cổ, hẳn là có gặp người nào chứ?”

Tiểu Sát gật đầu, “Không ít.”

Quả nhiên như thế, đoàn người Cương Vực trông lên không đơn giản, tuyệt đối có rất nhiều người muốn gia nhập đội ngũ tìm sự che chở.

“Vậy làm sao không có thu ai hết? Toàn là gặp người xấu?” Vận khí có kém như thế không? Quả nhiên Cương gia không phải chỉ có tôi xui xẻo.

“Không biết tốt hay xấu, một khi gặp người, lão đại chỉ có một câu —- “tránh ra hoặc chết”.”

Đây chỉ có thể thu được quỷ thôi. Tôi không biết nói gì.

Có nên thuận tiện tìm vài người thu vào Cương Vực hay không đây? Bất luận làm sao, với số người hiện tại của Cương Vực muốn xây lên một tòa căn cứ, thực sự có hơi ngàn lẻ một đêm, cũng hoàn toàn không có cái tính tất yếu đó, xây một nơi lớn như thế lại không có nhân thủ, ngay cả thủ vệ cũng thành vấn đề, tôi tin đại ca cũng là có ý thu người.

Quay đầu nhìn ba chỗ động tĩnh kia, do dự một chút, vẫn là từ bỏ, tôi và tiểu Sát trông lên là hai người còn trẻ mới hai mươi tuổi đầu, thân hình vừa lại không thô tráng, còn đi về phía Lan đô, nhưng những người kia cũng không có ý định lên tiếng ngăn cản, tỉ lệ không phải người tốt rất cao.

Chẳng qua khả năng phán đoán sai cũng không nhỏ, dù gì hành động của tôi và tiểu Sát quá kỳ quái, vào lúc này, mọi người đều chạy ra ngoài thành, chúng tôi vậy mà đi ngược lại, nhìn làm sao cũng khả nghi, đối phương không dám lên tiếng cũng là có khả năng.

Càng nghĩ càng đau đầu, vẫn là không nghĩ nữa, bây giờ mới ngày đầu tiên, tôi vẫn muốn thăm dò độ nông cạn của Lan đô, nói thực cũng làm biếng mang theo một số người xa lạ, hơn nữa đối phương chưa chắc chịu đi theo vào Lan đô hoặc ở nguyên tại chỗ chờ tôi.

Tiểu Sát đột nhiên loạng choạng một bước, bám góc áo của tôi mới không té, đây khiến tôi hơi lặng đi, sẩy chân thì không kỳ lạ, nhưng động tác của tiểu Sát làm sao có thể vụng về như vậy? Anh ta đột nhiên thấp giọng nói, “Phía sau có người đi theo.”

Tôi nhíu mày, nhưng không cảm giác thấy có người.

Tiểu Sát khẽ giọng nói: “Đối phương rất thiện trường theo dõi, tôi hoàn toàn không nhìn thấy hắn, bởi vì tôi có dị năng phong nên thỉnh thoảng cảm giác được khí tức yếu ớt đi theo phía sau, nếu không nhờ vậy có khả năng vẫn chưa phát hiện được hắn.”

Tôi làm bộ đỡ anh ta, thấp giọng hỏi: “Lính đánh thuê?”

“Chưa chắc, quân nhân, hình cảnh, thậm chí là trinh thám đều có khả năng.”

Tôi suy nghĩ một chút, cố ý lo lắng hỏi: “Thần Sa, anh không sao chứ? Có bị trật không?”

Khóe miệng của tiểu Sát co giật một chút, nhíu mày nói: “Mắt cá chân có hơi đau.”

Tôi ra vẻ khổ não nói: “Anh cũng không cẩn thận một chút, ra ven đường nghỉ ngơi một lát.”

Tiểu Sát xấu hổ nói: “Xin lỗi.”

Tôi đỡ anh ta, cà nhắc cà nhắc ra ven đường ngồi xuống, sau đó lấy ra nước và bánh quy đưa cho anh ta.

Tiểu Sát mặt không đổi sắc mà nhận lấy đồ, bất chấp vòng eo hơi phình lên của mình, nỗ lực uống nước ăn bánh quy, cái gã vừa rồi còn nói mình no đến muốn ói, vậy mà ăn uống hết miếng này đến miếng khác, thần sắc để lộ đói khát và thỏa mãn, nhìn cứ như cả đời chưa được ăn no bao giờ, kỹ thuật diễn thật không tệ.

Nhìn đồ ăn trong tay anh ta, tôi cố ý nuốt nuốt nước miếng, giả vờ cố nhẫn nhịn không ăn, chỉ uống vài ngụm nước.

“Gần đây thực sự quá lạnh, tôi cảm thấy không đúng lắm, bây giờ mới sắp vào tháng mười một mà thôi, trước kia vào khoảng thời gian này không có lạnh đến thế.” Tôi lo lắng nói: “Sợ rằng mùa đông lần này sẽ lạnh hơn trước kia, nếu không tìm thêm chút đồ ăn, đến lúc đó có khả năng sẽ rất khó sống.”

Nghe vậy, tiểu Sát dừng lại không ăn nữa, anh ta cúi đầu nhìn bánh quy, mang chút khát vọng, nhưng vẫn đưa lại cho tôi cất đi.

Anh ta nói: “Lan đô hẳn là có đồ ăn, tôi biết kho hàng của siêu thị ở đâu, trước kia từng làm công ở đó, bề ngoài cái nhà kho đó rất là khuất, nói không chừng sẽ không bị phát hiện.”

Tôi gật đầu, than thở: “Hi vọng là có đi, đồ vật bên ngoài đều bị vét gần hết rồi, nơi chưa bị vơ vét đều trông không ổn, chỉ sợ bên trong có quái vật.”

“Ừ, đừng vì vài miếng ăn mà đi mạo hiểm, cậu còn nhớ Trầm Thiên Như chứ? Chết kiểu đó thật quá thảm.”

“Nói phải đấy, cả người đều… ôi!” Cô gái đó làm sao ngốc như thế đây? Khiến người không nhịn được cũng phải thật lòng than thở.  Tôi tự giễu nói: “Nhưng chúng ta vào Lan đô cũng không tính là mạo hiểm sao?”

“Kho hàng ở ngoại vi mà thôi.” Tiểu Sát nhíu mày nói: “Chúng ta đi loanh quanh ở vòng ngoài, đừng vào sâu quá.”

“Cũng chỉ có thể như thế thôi.”

Ngồi ở bên đường một hồi, chúng tôi vẫn không chờ được động tĩnh, không biết đối phương là quá cẩn thận, hay là thật sự không có ác ý?

Tiểu Sát quăng tới ánh mắt dò hỏi, tôi bình tĩnh mà hỏi: “Chân đỡ hơn chút nào chưa? Nếu không sao thì đi thôi.”

Anh ta cử động chân, đứng dậy, nói: “Không sao, chắc chỉ là trẹo một chút.”

“May mà anh không sao!” Tôi đứng lên liền nhào vào trong lòng anh ta, thấp giọng nói: “Giả vờ làm cặp đôi đồng tính đi, dễ đến gần nói chuyện hơn.”

Tiểu Sát “ừ” một tiếng, trở tay ôm lấy tôi, không có chút tâm tình khác thường nào, tố chất chuyên nghiệp có khác, thật là dễ phối hợp, ngẫm lại đời trước, bên cạnh toàn là dân văn phòng xông ra ngoài dẫn quái lung tung, trẻ con la hét đàn bà kêu khóc, đồng đội óc heo đuổi cũng đuổi không hết, bây giờ có được đồng đội thần thông như vậy, thật chẳng khác gì chơi gian lận.

“Đối phương còn không?” Tôi khẽ giọng hỏi.

Tiểu Sát cúi đầu, ghé vào bên tai tôi, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại là tình cảm, đúng chuẩn một khốc nam thâm tình, kỹ thuật diễn này ngay cả tôi cũng tự thấy không bằng, anh ta khẽ giọng hỏi: “Vẫn còn, tôi có thể ở khoảnh khắc phát giác đối phương phán đoán được phương hướng đại khái của hắn, nhưng không có tuyệt đối chắc chắn, cần giết không?”

Đồng đội quá thần, nhìn thấy đầu người là muốn lấy xuống, đây cũng khiến người rất khổ não đấy! “Đừng giảm thấp dân số của địa cầu nữa, đối phương không ra tay, chúng ta trước hết đừng quản hắn, nếu như thật sự đi theo quá lâu, ra tay sau cũng không muộn.”

“Nếu đối phương có súng, đột ngột ra tay, chúng ta có khả năng sẽ chết.”

“Lãng phí đạn dược quý giá để làm thịt hai người qua đường căn bản không có bao nhiêu ý nghĩa.” Tôi lạnh lùng nói: “Huống hồ, một súng có thể giết chết tôi hay không thì khó nói rồi, nhưng nếu hắn dám ra tay, chỉ cần không có một kích giết chết tôi, thì đổi sang hắn chết!”

Tiểu Sát suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hẳn là sẽ không giết cậu, cậu trông rất đẹp, cùng lắm là giết tôi cướp cậu.”

Shit, đây vẫn thật có khả năng, nhưng ngẫm kỹ lại, vòng eo của tiểu Sát chẳng qua cũng chỉ hơn tôi một inch, người gầy chân dài, khuôn mặt cũng không thô kệch đến đâu.

“Chắc sẽ không, giữ lại anh chẳng phải dùng tốt hơn…”

“Dùng…” Mặt của tiểu Sát hơi nhăn lại, sau đó nhờ tố chất cao mà khôi phục bộ dạng bạn trai mang thâm tình trong lạnh nhạt, hờ hững nói: “Nên đi thôi, trước buổi tối phải tìm được chỗ đặt chân.”

“Ừ.” Tôi từ trong lòng anh ta đứng thẳng lên, ngoan ngoãn gật đầu.

Vừa rồi nói nhiều như thế để dụ đối phương ra mà cũng không chịu hiện thân, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không ra rồi, chỉ không biết đối phương đi theo đến đâu, tôi đột nhiên muốn chơi ác, dứt khoát lập tức tiến vào thành, để xem hắn rốt cuộc có dám đi theo hay không.

Đi một hồi, bảng chỉ đường to lớn có ghi “Chào mừng ghé thăm Lan đô” treo nghiêng nghiêng, trông như sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào, biển nhà treo lệch còn bị người cào phá, thật là rất mất mặt, sau này nhất định phải thay tấm biển này!

Hơn nữa còn phải đặt tên mới, Lan đô nghe thật là quá ẻo lả, hoàn toàn không phù hợp đoàn lính nhà trời hung mãnh của nhà tôi, ừm, đặt tên gì thì tốt đây —- Tôi thật là ngốc, chẳng phải chính là “Cương Vực” sao? Đây chính là Cương Vực của nhà tôi, hai ý nghĩa dùng tốt hơn nhiều, so với OO thành, XX thị ngạo nghễ gấp một trăm lần!

“Thư Vũ.” Tiểu Sát gọi một tiếng, cảnh giới nhìn bụi cỏ dại bên cạnh cột mốc chỉ đường.

Tôi “ừ” một tiếng, sớm đã phát hiện rồi, trốn kém như thế, không cần đến tiểu Sát, đầu gối tôi cũng có thể phát giác có người trốn ở đó, so với kẻ len lén theo dõi phía sau, công lực ẩn nấp của đám người này chỉ có thể cho 0 điểm.

Tiểu Sát liếc tôi một cái, tôi cũng nhìn anh ta một cái, ánh mắt hàm chứa ngượng ngùng e sợ, hoàn mỹ thể hiện ra một tên mỹ thanh niên yếu đuối bất lực vô dụng, mặt của tiểu Sát lại nhăn cái nữa, chậc, diễn kỹ không tệ, nhưng định lực còn hơi kém.

Người dẫn đầu giả vờ yếu đuối mất rồi, tiểu Sát đành tự mình hô lớn: “Là ai ở trong đó!”

Người trong đó hình như cũng không muốn trốn nữa, lúc tiểu Sát hô được một nửa, bọn họ đã bước ra khỏi bụi cỏ, mỗi một người đều là đàn ông cao to, tay cầm đao gậy, người dẫn đầu mặc áo khoác lông, trên tay còn cầm khẩu súng, thoạt nhìn không tệ.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào ba lô của tôi, lộ ra thần sắc đói khát, chỉ có người đàn ông mặc áo lông lộ ra thần sắc do dự, hoài nghi nói: “Các người vậy mà muốn vào thành? Bộ điên hay sao?”

Lúc này, người khác mới tỏ ra chợt hiểu, nhìn đô thành phía sau, để lộ thần sắc sợ hãi.

Có người lẩm bẩm: “Đã nói có chỗ nào lạ mà, thì ra là hướng không đúng, trước kia đều là đối mặt với Lan đô đi cướp bóp, lần này làm sao không nhìn thấy đô thị, thì ra chúng ta là đưa lưng vào Lan đô.”

Thì ra như thế, đám người này chuyên môn cướp bóp dân chúng từ Lan đô trốn ra ngoài, đây thật là rất có đầu óc, người đi ra từ Lan đô phần lớn đều mang theo không ít vật tư, mặc dù bọn họ có khả năng có vũ khí, cũng có tính nguy hiểm, nhưng chung quy so với chết đói, chết rét hoặc là vào thành bị dị vật giết chết thì độ nguy hiểm thấp hơn một chút, nếu là kẻ cướp không đuổi cùng giết tận lấy đi mọi thứ, những dân chúng mới từ Lan đô chạy ra này sợ rằng vẫn thật không muốn nổi xung đột với bọn họ.

Người đàn ông mặc áo lông nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bất luận các người là muốn vào hay là muốn ra, tóm lại để lại phí mãi lộ, kệ các người muốn đi đâu thì đi, mãi lộ mà tôi nói không phải tiền mặt, các người hiểu chứ?”

Tiểu Sát nhíu mày trầm mặt, bởi vì bề ngoài không đủ cấp lực, trái lại không có lộ ra hung tàn, chỉ là trông có vẻ nóng nảy, lạnh lùng không dễ tiếp cận.

“Thần Sa, cho bọn họ đi.” Tôi sợ sệt trốn sau lưng tiểu Sát, nghĩ đến trời cao có đức hiếu sinh, tất cả đều là loài người, tặng chút đồ ăn cũng chẳng sao, cứ cho người ta một lần cơ hội đi, chỉ cần bọn họ lấy đồ ăn rồi đi, tôi có thể coi như đây là đóng góp cho tồn vong của loài người, dù sao thì mình cũng không thiếu ăn thiếu uống.

“Được thôi.” Tiểu Sát không cam tâm tình nguyện từ ba lô lấy ra chocolate và mấy hộp đồ uống, tôi cũng lấy ra một ít bánh quy, để anh ta quăng một thể cho đối phương.

Những người kia có lẽ không ngờ đến chúng tôi sẽ phối hợp như thế, sau khi nhận được đồ ăn còn có chút sửng sốt, sau đó bắt đầu tranh đoạt lẫn nhau, cho đến khi gã mặc áo lông quát một tiếng, bọn họ mới dừng tay.

Người đàn ông mặc áo lông nhìn tôi, tôi trốn vào phía sau tiểu Sát, cầu mong đối phương đi mau, đừng bị khuôn mặt này của tôi dụ dỗ, từ xưa tới nay hồng nhan họa thủy, lam nhan thậm chí là hồng thủy còn kèm theo kết băng, muốn sống thì mau chạy đi!

Nhưng hắn chỉ liếc tôi một cái, mục tiêu liền chuyển đến người tiểu Sát.

“Cởi áo khoác trên người ra luôn.”

Mặt của tiểu Sát càng khó coi, tôi cũng không nhịn được than thở, không phải là tiếc gì một cái áo khoác, mà là tiểu Sát một khi cởi áo khoác sẽ trở thành hung khí hình người, toàn thân là đao, đây còn hiền nổi không?

“Cởi mau!”

Tiểu Sát quay đầu ném tới một ánh mắt, tôi nhún vai nói: “Muốn cởi thì cởi đi, hiếm khi có người bảo anh cởi mà không phải bảo tôi cởi, không hành động sao?”

“… Tôi cảm thấy cậu gần đây nói chuyện đặc biệt gợi đòn.”

Khôi phục ký ức thì không kiêng nể gì nữa mà, nói tóm lại một câu, tôi có Cương gia tôi sợ ai!

“Còn trò chuyện sao?” Gã mặc áo lông mất hứng rống giận.

Tiểu Sát nhàn nhạt liếc gã kia một cái, như hắn mong muốn, vừa kéo áo khoác ra, quả không ngoài dự đoán, mọi người đều trợn lớn mắt, gã mặc áo lông lặng đi một chút, sắc mặt đại biến, giơ súng lên, nhưng làm sao bì được tốc độ của tiểu Sát, lúc này, tiểu Sát sớm đã vung tay bắn ra phi đao, vô cùng chuẩn xác mà cắm lên mu bàn tay của đối phương, khi gã mặc áo lông phát ra tiếng kêu thảm thiết, anh ta lại nhào tới thuận thế nhặt súng lên, khi đứng dậy, nòng súng đã nhắm vào đầu của đối phương.

Gã mặc áo lông lập tức ngậm miệng, mặc dù máu trên tay hắn phun ra giống như vòi nước, nhìn đã thấy đau, nhưng miệng trái lại rất cứng.

Chẳng qua, đã nói không dùng súng mà? Tôi bất mãn liếc nhìn tiểu Sát, anh ta giống như phát giác được, quay đầu ném súng qua, sau khi tôi nhận lấy liếc một cái, đây là khẩu súng cải tạo, trông cũng tàm tạm, muốn dùng thứ này bắn chết tôi, có khả năng phải trực tiếp kê vào đầu tôi bắn ba phát… Ặc, làm người vẫn là đừng quá tự tin, hai phát là được rồi.

Tiểu Sát rút dao găm ra chỉa vào mười người đối phương, rất có khí thế “ta muốn đánh mười tên”, đám người đối phương sững sờ nhìn anh ta, vừa lại nhìn súng trên tay tôi, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, giống như súng trên tay tôi chỉ là cây gậy nhóm lửa, chậc chậc, bề ngoài của tôi thực sự quá lừa tình, có nên phát triển điểm này cho tốt không…

Đại ca phách lối mà thành vương xưng bá, thậm chí ngay cả Quân Quân cũng có thể phách lối nhiều hơn, tránh cho bị người xem thường bắt nạt, tôi thì tẩm ngẩm tầm ngầm ẩn giấu thực lực, giống như sở nghiên cứu phân tử, không có ai biết vũng nước của bọn họ có bao nhiêu sâu!

Cho dù tương lai có lúc phải ra tay, tôi đột nhiên từ mỹ thanh niên yếu đuối biến thành tiểu siêu nhân vô địch, điều này cũng có thể làm xáo trộn kẻ địch, để bọn họ cảm thấy thành viên khác của Cương Vực nói không chừng cũng đang ẩn giấu thực lực, càng nghĩ càng cảm thấy không tệ…

Tôi đột ngột nhìn ra sau, chỉ có đường xá và thành trấn, không có bất cứ động tĩnh nào, mặc dù loáng thoáng có thể ở cửa sổ nhìn thấy bóng người, bọn họ đang chú ý chỗ này, không biết là gia thuộc của những kẻ đánh cướp kia, hay chỉ là người không liên quan?

Nhưng bây giờ, đó đều không phải trọng điểm tôi quan tâm, cho dù là đằng sau đánh nhau, cũng không thể di chuyển chú ý của tôi.

Phía xa, hình như có cái gì, hơn nữa càng ngày càng gần rồi.

Trong lòng vang lên chuông cảnh báo, đây tuyệt đối không phải hoảng sợ vô cớ, đẳng cấp càng cao, cảm ứng đối với nguy hiểm càng chuẩn xác, cấp hai chỉ miễn cưỡng có cái trực giác, nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn là cảm thấy được nguy hiểm rồi, đây phải là thứ đáng sợ cỡ nào, mới có thể khiến cấp hai như tôi có loại cảm giác nguy cơ này?

“Tiểu Sát!” Tôi không định mạo hiểm, lập tức quay đầu hô: “Vào gian nhà bên cạnh, mau! Có thứ sắp đến rồi!”

Tiểu Sát gạt phăng dao làm bếp trên tay của đối phương, đồng thời đá một cái, đem người đạp cho liên tiếp lùi về sau, ngã xuống đất ôm bụng kêu rên, anh ta quay đầu nhìn tôi, không hỏi không nói chuyện, trực tiếp chạy về, nhìn xung quanh một chút, nói: “Căn này.”

Tôi nhìn qua, đó là một dãy biệt thự, tất cả trông giống nhau y như đúc, tường ngoài làm bằng đá, vật liệu thoạt nhìn khá cao cấp, cửa chính dày nặng giống như cửa thành, chọn tốt lắm!

Sau khi gật đầu đồng ý, hai người chúng tôi lập tức chạy về phía căn nhà, tiểu Sát dễ dàng chạy lên phía trước, không hổ là phong dị năng giả, anh ta quay đầu nhìn, lập tức dừng bước, rất có vẻ muốn chạy về bọc hậu.

Tôi lườm anh ta một cái, “Chạy đi chứ, trước hết nghĩ biện pháp đi vào.”

Tiểu Sát lần nữa xông về phía căn nhà luồn lách khắp nơi tìm lối vào, tôi có được rảnh rỗi liền quay đầu lại nhìn, nhưng người cướp bóc kia ba, bốn tên ngã trên đất, gã mặc áo lông trái lại là đứng, tay trái đè chặt tay phải, cầm máu bằng cách tăng áp lực này quả nhiên hữu hiệu, tay của hắn đã không còn phun máu nữa.

Hắn nhìn hành động của tôi và tiểu Sát, vẻ mặt hồ nghi, nhưng đây hình như không thể duy trì bao lâu, mặt đất truyền đến chấn động nhè nhẹ, chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn về phương xa, đường chân trời xuất hiện lượng lớn khói bụi, ngay sau đó âm thanh cũng đã đến, đó là tiếng bước chân, hoặc nên nói là tiếng móng chân?

Âm thanh lắt nhắt, không mạnh mẽ đanh thép như tiếng vó ngựa, hẳn là động vật nhỏ hơn, nhưng đây cũng biểu thị số lượng tuyệt đối vô cùng kinh người, mới có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy.

“Thư Vũ, mau đi vào!”

Tôi quay đầu nhìn, tiểu Sát đã mở cửa, hiệu suất cao đến kinh người, vị nhân huynh này trước khi anh vào Cương Vực chắc không phải là làm trộm chứ?

Trong ấn tượng, đại ca từng nói tiểu Sát là nhặt được, chẳng qua anh ta không phải cô nhi, cho nên thực tế rốt cuộc là nhặt người kiểu gì, lúc đó bởi vì đại ca quá lâu không về nhà, trong chiến tranh lạnh, bất luận anh ấy nói cái gì cũng không có đứa em nào chịu trả lời, về sau tôi cũng quên không hỏi.

Tiếng vó vang dội càng ngày càng gần, tôi vội vàng đi vào nhà, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, gã mặc áo lông vừa chạy tới, vừa rống lên với những người khác: “Đi, mau đi theo trốn vào trong nhà.”

Thật là một tên thông minh, đáng tiếc, ai nói các người có thể đi vào hả?

Gã mặc áo lông nhìn tiểu Sát một cái, dè dặt đi vòng qua, xông về phía căn nhà cách vách.

Được thôi, hắn quả thật thông minh, thấy tình huống không đúng liền trốn trước rồi tính, còn trực tiếp chọn căn nhà giống chúng tôi, nhưng lại chọn căn cách vách, dưới thời gian cấp bách, chúng tôi phần lớn sẽ không giằng co với bọn họ, thật là một công nhiều việc.

Tôi đi vào nhà, túm lấy tiểu Sát đi đến lầu ba, lên nữa chính là tầng trên cùng rồi, nếu thật không được thì còn có thể thử nhảy lầu chạy thoát thân, kiểm tra xung quanh một chút, cuối cùng dứt khoát tiến vào tủ quần áo, dù sao cái tủ này cũng đủ lớn, nhét hai người vào nằm thẳng ngủ bên trong cũng được.

“Thư Vũ, đó rốt cuộc là cái gì?” Tiểu Sát khó hiểu hỏi.

Tôi ra hiệu suỵt với anh ta, “Nghe.”

Tiếng móng chân càng ngày càng minh hiển, mặc dù không khoa trương như vạn mã phi nước đại, nhưng âm thanh lắt nhắt này càng khiến người phiền lòng, cảm giác hết sức không thoải mái, chắc không phải bầy gián chứ?

Tôi nhíu mày, nếu là thứ này, vậy thì còn tạm, trước mắt vào thời kỳ này, bọn chúng vẫn sẽ không công kích con mồi vượt quá độ lớn nhất định, chỉ đáng tiếc, tiếng bước chân của gián hình như không phải loại có móng này.

Tiếng móng chân gần trong gang tấc, chấn động cũng đạt đến đỉnh điểm, tình trạng này kéo dài khoảng mười mấy giây, sau đó liền dần dần giảm yếu, tôi ra khỏi tủ đồ, trong lòng đã có suy đoán, dù sao ngoại trừ tiếng móng chân, còn có tiếng kêu làm đầu mối.

Tôi đẩy tủ đồ ra, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên không sai!

Đây là thử triều, số lượng đông đúc, cứ như là một làn sóng màu đen, cuốn về phía Lan đô. (thử triều: làn sóng chuột)

Lúc này, tiểu Sát cũng đi đến bên cửa sổ, bị chấn động bởi bầy chuột bên ngoài, may mà trước đó anh ta giết giác thử bằng phong nhận, bằng không nếu dính máu giác thử, bây giờ sợ rằng không dễ dàng thoát thân như thế.

Nhưng nói đi thì nói lại, giác thử vẫn bám sát câu thành ngữ nhát như chuột này, chỉ cần hù dọa bọn chúng, tám chín phần mười đều sẽ lui đi, mặc dù số lượng đông như vậy có khả năng sẽ khiến lá gan bọn chúng lớn hơn rất nhiều, nhưng tôi có năng lực băng cấp hai, dùng chút hiệu ứng âm thanh ánh sáng nhìn được nhưng không dùng được để dọa chuột, đó thì không có vấn đề gì.

Trái lại là gián mà vừa rồi nhắc đến đáng sợ hơn nhiều, nhưng cái gì cũng không bì được nghĩ triều và phong triều (nghĩ triều – sóng kiến, phong triều –sóng ong)… Thôi không nhắc đến nữa, dù sao thì đây đều là chuyện về sau, bây giờ phần nhiều vẫn là nhờ vào thể tích giành thắng lợi, những thứ số lượng đông kia bây giờ vẫn chưa biết công kích người lắm, suy cho cùng đều chẳng phải là loài vật sẽ chủ động công kích người.

Nhưng không ngờ, giác thử vậy mà đã thành bầy nhanh như thế, hơn nữa số lượng còn kinh người như vậy, chẳng trách bọn chúng lại di chuyển về phía đại thành thị, tám phần là gặm sạch bách thành trấn gần đây rồi.

“Thư Vũ, chúng ta còn muốn vào thành không?” Tiểu Sát bất an hỏi.

“Thế nào, sợ rồi?” Mặc dù cũng là chuyện thường tình, bầy giác thử lớn như thế, đè cũng có thể đè chết người, không ai lại muốn lấy cứng chọi cứng với bọn chúng.

Sắc mặt tiểu Sát phát lạnh, nói: “Tôi vẫn là tìm không ra cái người theo dõi kia, vừa lại có bầy giác thử lớn như thế vào thành, bây giờ vào Lan đô không phải lựa chọn tốt.”

Cái kẻ theo dõi kia đúng thật là có chút phiền toái, khiến người cảm thấy rất bực bội, có nỗi thôi thúc muốn tung đại chiêu bức đối phương ra, nhưng đây quá không sáng suốt, thực lực của đối phương chẳng biết tí gì, mình đây đã bớt đi một cái đại chiêu.

“Tôi dám đảm bảo với anh trong Lan đô tuyệt đối có thứ đáng sợ hơn bầy giác thử vừa rồi.”

Tiểu Sát ngẩn ra, sau đó gật đầu, không có dị nghị nữa.

Chỉ là nghĩ đến những dị vật xuất hiện ở tận thế sau này, tôi liền có thể biết trình độ khủng bố của đại thành thị hạng một hiện nay, cho dù Á châu về sau có Băng Hoàng và Lôi Thần, thành thị hạng một vẫn ở trạng thái rừng cây thám hiểm.

Lôi Thần ngay từ đầu đã ở Trung Quan thị, đó là thành thị hạng hai, cũng đủ cho anh ta bận rộn rồi, Băng Hoàng thì bạt mạng chạy về nhà, nếu như bọn họ ngay từ đầu đã chiếm lĩnh thành thị hạng một trước, phải chăng có thể cướp lấy một đại cứ điểm cho loài người hay không?

Nhưng nói đi thì nói lại, có thể là tôi lầm to rồi, người ta có thể sống sót trở thành mười hai cường giả đứng đầu có khi nguyên nhân chính là không có đến thành thị hạng một đi tìm chết.

Tôi hít sâu một hơi, đi tìm chết và trở nên mạnh hơn, khác biệt làm sao nhỏ như thế đây?

“Đừng quá sợ cái tên theo dõi kia, hắn tám phần chỉ là thức tỉnh dị năng có liên quan đến ẩn nấp thôi, tiếp đến chúng ta cứ chú ý nhiều hơn một chút, nếu như nắm được cơ hội…” Lúc này, tôi nhìn căn phòng phía sau một cái, kẻ ẩn nấp dù mạnh cũng không thể trốn ở trong căn phòng này, bấy giờ mới thấp giọng nói: “Lập tức giết cái tên theo dõi kia!”

Tiểu Sát mắt lộ hung quang mà gật đầu.

Đi ra khỏi căn nhà, tôi cảm giác được ánh mắt, ngẩng đầu nhìn, gã mặc áo lông đang đứng trên ban công của căn nhà cách vách, hắn nhìn chúng tôi, sắc mặt kinh nghi bất định, nhưng lá gan này lại không nhỏ, mười người bị tiểu Sát đơn thương độc mã đánh thành bã, vậy mà còn dám bước vào trong phạm vi tầm nhìn của chúng tôi, đây là lớn gan? Là ngu xuẩn? Hay thuần túy là quá yêu thích áo khoác của tiểu Sát đây?

Đối tượng đối phương tập trung là tiểu Sát, thần sắc đầy kính nể, trong mắt căn bản không có tôi, được thôi, tôi ngoan ngoãn làm mỹ thanh niên yếu đuối bên cạnh cường giả, bây giờ còn kiêm làm bạn trai bé bỏng, ngẫm lại thật là càng ngày càng thụt lùi rồi.

“Còn muốn đánh?” Tiểu Sát lạnh giọng.

Gã mặc áo lông biến sắc, lập tức ra sức lắc đầu, do dự một chút, hô lên: “Vì sao cậu muốn vào thành? Mọi người đều từ trong đó ra, không có ai đi vào! Hơn nữa cậu không nhìn thấy những con chuột kia sao?”

Tiểu Sát im lìm không nói chuyện, chỉ dùng đuôi mắt liếc tôi một cái.

Tôi dựa vào người “bạn trai”, mang vẻ mặt bị hù dọa, nhúc nhích môi nói: “Thêm chút phong phạm cao thủ lãnh khốc mà kêu bọn họ cút đi, sau đó lánh vào thành thôi, bằng không trời cũng sắp tối rồi, chẳng lẽ anh muốn ngủ ngoài trời cho dị vật ngắm sao?”

“…” Tiểu Sát lạnh lùng liếc xéo gã mặc áo lông, bỏ lại một câu “không liên quan tới ngươi”, sau đó mang theo bạn trai nhỏ nghênh ngang mà đi.

Sau khi đi được một đoạn, tiểu Sát thoáng do dự hỏi: “Thế này đã có phong phạm cao thủ mà cậu nói chưa?”

Tôi suy nghĩ một chút, hình như vẫn chưa đủ cao quý lãnh ngạo, chẳng qua cân nhắc đến việc tiểu Sát là cao thủ loại hình lãnh khốc, ít nói thiếu hụt năng lực giao tiếp nói không chừng mới là đúng, huống hồ, lão đại khí phách uy vũ có đại ca là đủ rồi.

“Không tệ.” Tôi khen một tiếng.

Tiểu Sát thở phào, trông lên còn đâu là dáng vẻ cao nhân, cứ như là học sinh tiểu học mới nộp bài thi sợ bị 0 điểm…

Tôi không biết nói gì, ký ức này vừa khôi phục, đại ca uy vũ thành lính nhà trời cười ngây ngô, khốc nam biến thành học sinh tiểu học, chẳng trách người ta nói hồi ức là đẹp nhất, mất ký ức càng khiến mọi người đều trở nên cao quý lãnh ngạo.

Chúng tôi càng đi càng chậm, bởi vì xung quanh dần dần xuất hiện nhà cao tầng, đường sá nhét đầy xe cộ, khắp mặt đất đen đen đỏ đỏ, hiển nhiên đã chính thức bước vào phạm vi Lan đô, tôi thế nhưng không dám tiếp tục đi một cách trắng trợn nữa, trốn trốn tránh tránh tiến lên mới là chân lý.

Trên đường, tôi từng hỏi tiểu Sát mấy lần, anh ta thỉnh thoảng hoàn toàn không cảm giác được kẻ theo dõi, có lúc thì lại có thể phát giác được khí tức của đối phương, lần cảm giác được gần nhất lại là mấy phút trước.

“Vậy mà dám theo vào Lan đô?” Tôi nhíu mày, gã kia rốt cuộc muốn làm gì? Cứ đi theo như thế nhưng không động thủ, tôi và tiểu Sát thật sự có nổi bật đến khiến người dóm ngó như vậy sao? Trên người chúng tôi chỉ có mỗi người một cái ba lô, vật tư cũng không nhiều như thế đi, chẳng lẽ là nhìn trúng cái nhà kho siêu thị hư cấu mà tôi bịa ra ban đầu kia?

Không, sự khủng bố của Lan đô tuyệt đối hơn xa sự quyến rũ của một cái kho hàng, nhất là thời kỳ đồ ăn vẫn chưa thiếu thốn như hiện giờ.

Tiến vào khu vực nguy hiểm như Lan đô, để cho một kẻ mai phục ở xung quanh như vậy, tuyệt đối không phải hành động sáng suốt…

Sát tâm vừa nổi lên, tôi liền trơ mắt nhìn tiểu Sát xông ra, sát khí lộ rõ, phi đao thậm chí bắn ra còn nhanh hơn người, nhưng lại là bắn vào trong bóng tối bên đường, ở đó thoạt nhìn không có thứ gì.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đồng bạn nếu đã động thủ, tôi ít nhất cũng phải nhấc chân đi theo, vội vàng đem băng thương sau lưng xoay ngược lại nắm ở trong tay, đuổi theo đi qua.

Tiểu Sát xông vào chỗ tối kia, dao găm vung tới.

Tôi nhíu mày, tiểu Sát từ đầu đến đuôi đều không dùng phong nhận, quả nhiên là vừa đến thời khắc quan trọng là quên mất dị năng, mặc dù muốn nhắc nhở đối phương, nhưng đột nhiên nhớ tới đối tượng anh ta động thủ có khả năng là kẻ ẩn nấp kia, gã nguy hiểm đó vẫn là để tiểu Sát mau chóng giải quyết thì tốt hơn.

Nhưng tôi vẫn không nhìn thấy trong bóng tối có thứ gì…

Leng keng!

Tôi ngẩn ra, dao găm trên tay tiểu Sát ngừng lại ở giữa không trung không hạ xuống, thấp thoáng, giống như có thứ gì dần dần hiện ra hình dáng —- đó là một bàn tay!

Bàn tay đen như cái bóng cũng cầm dao găm, cho đến bây giờ, tôi mới dần dần nhìn thấy đối phương, cả người hắn đều là một vệt bóng màu đen, trốn ở trong bóng tối cực kỳ khó phát hiện, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không phát giác được, lúc này mới có thể đi theo chúng tôi suốt dọc đường.

Hai thanh dao găm bật ra, nhưng tiểu Sát hiển nhiên có dư lực hành động hơn đối phương, hẳn là anh ta chủ động gạt ra, kết thúc cục diện giằng co này, sau đó lần nữa xông lên phía trước, tiếng “leng keng” của dao găm không ngừng vang lên, cứ như là khúc nhạc.

Tôi nghiêng đầu đánh giá một hồi, đối phương rất lợi hại, hơn nữa còn biết phải lợi dụng bóng tối xung quanh để nấp, có không ít lần, tôi bất chợt không tìm được bóng dáng của đối phương, sau đó mới nhìn ra chỗ của hắn, thân pháp này thật là rất tốt, phối hợp với thân thể bóng đen kỳ quái kia, quả thật là nhân tuyển dùng để theo dõi.

Chẳng qua tiểu Sát nhà chúng ta mạnh hơn, chẳng trách đại ca trước kia lại nói anh ta là cao thủ ẩn nấp, cho dù đối đầu với người bóng đen này, anh ta vẫn mơ hồ đi theo bước chân của đối phương, thậm chí còn đoán trước một bước động hướng của đối phương, hẳn là có đánh trúng đối phương mấy lần, tôi không thể xác định, bởi vì thực sự quá đen rồi.

Dị năng khiến toàn thân biến thành bóng đen này thực sự quỷ dị, hơn nữa dị năng của đối phương nếu là mạnh như vậy, có thể duy trì thời gian dài, hẳn là sẽ không ở trong chiến đấu rơi vào hạ phong mới đúng, mặc dù dị năng có loại hình thích hợp và không thích hợp chiến đấu, nhưng cường độ dị năng đồng thời cũng đại biểu cường độ thân thể, nhưng lực lượng và tốc độ của gã kia thoạt nhìn thực sự không mạnh bằng tiểu Sát.

Chẳng lẽ là… tôi nhíu mày, hô lớn: “Tiểu Sát, đừng quên năng lực của anh!”

Thân ảnh của tiểu Sát hoàn toàn không có ngưng trệ, quanh người tuôn lên dao động năng lượng, từng trận gió ngưng kết ra từng lưỡi dao phiêu ở giữa không trung, gió không màu không có hình dạng, kỳ thực khá là khó phát hiện, nếu không phải tôi tăng lên cấp hai, sợ rằng cũng không thể nhìn thấy rõ như thế, so với nói là “nhìn”, kỳ thực giống như là phát giác được dao động năng lượng hơn.

Tiểu Sát nếu có thể chân chính dung nhập phong nhận vào trong chiến đấu, tuyệt đối là tay chiến đấu giỏi hàng đầu Cương Vực.

Phong nhận bắn ra, phong tỏa mọi đường lui. Tiểu Sát cũng giơ dao găm tiến lên, đối phương ngưng trệ không biết làm sao, xem ra kích này chắc chắn sẽ đắc thủ…

“Anh họ!” Bóng đen phát ra tiếng kêu chói tai.

Tiểu Sát ngẩn người, tay lệch ra, mọi phong nhận bay tung tóe, đem cỗ xe bên đường đánh thành tổ ong.

Tôi nghiêm khắc quát: “Cẩn thận hắn giở trò!”

Tiểu Sát rùng mình, giơ dao găm giới bị, đồng thời lần nữa tụ tập phong nhận, tốc độ tụ tập này cũng thật là không tệ.

Bóng đen vội vàng nhảy ra khỏi bóng tối, nhưng chỉ thấy một cái bóng hình người, ném một vệt đen xuống, rơi xuống đất kêu leng keng, hẳn là thanh dao găm, vậy mà cũng đen thành một đoàn, thật là năng lực quái dị.

“Anh họ, em, em là Thần Dương, Thượng Quan Thần Dương!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro