Chương 4-5: Người không ngờ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chúng ta chia nhau ra cứu người, mang lại đây tập hợp, chỉ mang ai an tĩnh nghe lời, chỉ cần có chút kháng cự, lập tức bỏ qua.”

Tiểu Sát gật đầu.

“Quan trọng là đừng cậy mạnh, nếu như thấy tình huống không đúng, ưu tiên bảo toàn chính mình, nếu thật sự chạy không thoát thì la lớn tên của tôi, tôi có biện pháp giải quyết, thật sự.”

Tôi không nhịn được nhiều lần căn dặn, rất sợ tiểu Sát vì để không liên lụy tôi, ngay cả cầu viện cũng không chịu, cứ như thế hi sinh mất, nếu như hi sinh này có ý nghĩa thì không nói, sợ nhất là tôi rõ ràng có thể cứu anh ta, lại bởi vì lo ngại vô nghĩa mà chết oan mạng.

Tiểu Sát một mực đáp ứng, xem ra không vùng vẫy hay do dự gì cho mấy, chắc là sẽ không gắng gượng không chịu kêu cứu.

Thời gian không nhiều nữa, tôi tiếp tục chỉ thị: “Anh đi cứu những người quẹo trái và quẹo phải, sau khi mang bọn họ đến đây thì không cần rời khỏi nữa, tôi đi cứu những người khác.”

Người đi thẳng có hai người, dị vật đi theo bọn họ nhiều hơn, nhưng bởi vì người trèo lên lầu không ngừng ném đồ xuống thu hút dị vật, dẫn một phần dị vật đi, cho nên đoàn người kia tạm thời không có bị đuổi kịp, nhưng có vẻ cũng không cầm cự được bao lâu nữa.

Thoạt nhìn tình huống của cái gã trèo lên lầu cũng khá nguy hiểm, thân thủ của dị vật lựa chọn trèo lên lầu đuổi theo đều rất tốt, nhưng gã kia trái lại rất lợi hại, vậy mà có thể leo trèo nhảy nhót ở giữa những tòa nhà, rõ ràng thoạt nhìn thân hình không thô tráng, nhưng sức lực lại rất lớn, rốt cuộc là có dị năng ở phương diện tăng cường thể năng, hay là đã ăn qua kết tinh rồi đây… Cứ tiếp tục suy nghĩ sẽ chết người mất!

Tiểu Sát đã nhảy xuống lầu, chạy thẳng về phía hai người gần hơn, thấy vậy, tôi cũng nhảy xuống theo, quyết định cứu hai người đi thẳng, bọn họ cách cái chết chỉ có năm mét, nếu còn không đi thì sẽ không cần đi nữa.

Hóa ra lưỡi trượt dưới lòng bàn chân, tôi trượt lên đủ loại bộ phận của tòa nhà, trượt qua lan can, tiện tay bám vào bệ cửa sổ rồi nhảy một cái, không bao lâu sau đã vượt qua đám người kia, lúc này, tôi nhảy xuống con hẻm nhỏ, nhìn quanh trái phải, cửa sổ hai bên trong con hẻm này có hơi cao, phía trên còn có lan can sắt rắn chắc.

Tay trái hóa ra dao băng, chân đạp một phát lên tường, phi thân chém đứt lan can sắt của cửa sổ, rồi một cước đạp văng song sắt, cả cánh cửa sổ bị hủy phần lớn, lúc này, tiếng bước chân hối hả hoảng loạn bên ngoài đã đến gần một khoảng cách nhất định, tôi thu hồi dao găm ló ra khỏi con hẻm, vẫy tay với hai người kia.

Bọn họ giật nảy mình, một người trong đó suýt nữa còn té ngã, dị vật phía sau vừa nhìn thấy liền lập tức đạp chân nhào lên phía trước, tôi phất tay bắn ra một thanh phi đao, trúng vào đầu gối của dị vật, khiến nó bổ nhào xuống đất, hai người kia từ đầu đến đuôi đều không có quay đầu lại, càng không phát hiện chuyện này, người không ngã tiếp tục lao về phía trước, cái người vấp ngã chỉ lo bò dậy chạy trốn.

Tố chất này thật là không tệ, mặc dù mặc kệ người vấp ngã thì có vẻ tàn khốc, nhưng dị vật phía sau gần trong gang tấc, chỉ cần dừng một cái, thì chỉ có nước bị ăn thịt, dừng lại cũng chỉ là tiễn thêm một mạng mà thôi, còn không bằng thừa dịp người vấp ngã bị ăn thịt, khẩn trương chạy trốn, nói không chừng nhờ đó sống được một người.

“Bên này!” Tôi thúc dục: “Đi từ bên này!”

Hai người lập tức xông vào, phát hiện đây là con hẻm, mặt đều tối sầm.

Tôi lập tức chỉ vào một cánh cửa sổ, nói: “Cánh cửa sổ bên phải, mau lên!”

Thừa dịp bọn họ nỗ lực trèo tường leo vào cửa sổ, tôi quay đầu nhìn, đầu của dị vật đúng lúc ló vào con hẻm, vừa nhìn thấy tôi, từ trên khuôn mặt xấu xí méo mó kia vậy mà có thể nhìn ra vẻ mừng rỡ như điên, dị vật này do người biến thành là cái chắc.

Lưỡi băng dưới chân trượt một cái, tôi trong chớp mắt lao đến trước mặt nó, nó còn trợn lớn mắt nhìn tôi, bộ dạng sững sờ, sau đó bị phi đao đâm vào giữa lông mày rồi bị khuấy nát não, cùng lúc này, một tay khác của tôi vẫn không quên khoét ngực moi kết tinh, không cần ba giây, kết tinh đã rơi vào trong bình rượu bạc.

Lần nữa bắn ra phi đao băng ngăn cản dị vật khác, tôi có chút tiếc nuối nhìn bọn chúng, may thay đều là không có cấp, bỏ đi cũng không tính là quá tổn thất, dù sao thì khắp thành thị thứ không thiếu nhất chính là dị vật.

Quay đầu bước vào trong con hẻm, tôi lộn người một cái tiến vào cửa sổ, hai người bên trong không biết đã chạy đi đâu rồi, nhưng hẳn là không đến nỗi đi xa mới đúng.

“Đi ra đi, tôi mang các người đến nơi an toàn, đồng…” Tôi dừng lại, cảm thấy cần phải tiêu trừ cảnh giác của bọn họ, liền đem sửa từ “đồng bạn” thành: “Bạn trai của tôi rất lợi hại, chúng ta đi tập hợp với anh ấy.”

Hai người từ nhà bếp ló đầu ra, đều là người trẻ tuổi, đồng loạt trợn to mắt nhìn vào tôi, vốn là thần sắc cổ quái, nhưng vừa nhìn thấy mặt của tôi, lập tức lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, còn ra sức gật đầu, có cần dùng biểu tình biểu đạt trọn vẹn tiếng lòng như thế hay không, ý của mấy người tôi hiểu hết đấy!

“Mau đi thôi!” Nếu còn không đi, tôi sợ bọn họ ngay cả “với khuôn mặt này của cậu, tôi có thể” cũng sắp nói ra khỏi miệng rồi.

Tôi đi đến bên cửa chính, kéo ra một khe hở nhìn ra ngoài, bên ngoài không có động tĩnh gì cả, đây thế nhưng thật kỳ quái, luôn cảm thấy Lan đô không khỏi có hơi quá mức yên lặng, loại yên lặng sẽ không khiến người cảm thấy an tâm, chỉ cảm thấy đó là sự yên tĩnh trước bão tố, thà có mấy gợn sóng còn đỡ khủng bố hơn, bởi vì một chút sóng gió chẳng đáng là gì, duy chỉ có bão táp mới có thể đánh lật chiếc thuyền này của tôi.

Quay đầu lại, hai người mặt lộ vẻ chần chừ không dám đi theo, tôi mất kiên nhẫn nói: “Trên người các anh ngay cả vật tư cũng không có, chẳng lẽ sợ tôi cướp sắc sao? Các anh càng kéo dài thời gian, tôi sẽ càng chậm đi cứu đồng bạn của các anh, mạng của bọn họ nói không chừng sẽ mất ở trong lúc các anh chần chừ!”

Hai người vừa nghe, sắc mặt đều thay đổi, nhìn nhau một cái liền lập tức đi theo, tôi dẫn bọn họ tháo chạy một mạch trở về, may mà không đụng phải dị vật, tôi vẫn có thể tiếp tục giả vờ làm mỹ thanh niên yếu đuối.

Khi trở về nơi ban đầu, ở đó đã có một nam một nữ chờ sẵn, nhưng không thấy bóng dáng của tiểu Sát đâu, hẳn là đi cứu người hướng khác.

Nhìn bốn người bọn họ kích động đến suýt nữa ôm chầm lẫn nhau, tôi không căn dặn bất cứ chuyện gì, chỉ nói câu “chờ ở đây”, nếu như bọn họ muốn chạy, vậy thì chạy đi, mặc dù Cương Vực thiếu người, nhưng tuyệt đối không thể khóc lóc cầu xin người ta gia nhập.

Vì để làm mỹ thanh niên yếu đuối, tôi còn cố tình không nhảy lầu từ cửa sổ, mà là đi đến tầng hai mới nhảy lầu, bám ở bên cửa sổ, tôi ngẩng đầu nhìn ra xa, cái người leo lên lầu kia đã cách đây không xa nữa, thậm chí còn đang rời xa theo một hướng khác, lúc này, dị vật sớm đã đuổi kịp anh ta, khoảng cách gần như chỉ là một cái ban công mà thôi.

Anh ta vừa chạy vừa lấy chậu cây ở ban công chọi về phía đối phương, còn thật sự chọi trúng mấy con dị vật, mặc dù không có trực tiếp đập chết, nhưng cũng đã vỡ sọ rồi, lực hành động giảm mạnh, sức lực và sự chính xác này đều không tệ.

Tôi lập tức quyết định đi cứu anh ta, về phần cái người chui xuống cống, để tìm sau cùng là được, vừa rồi cũng không có dị vật nhảy xuống theo, tất cả đều bị người ở những hướng khác dẫn đi, mặc dù bản thân cống nước chưa chắc an toàn, nhưng đại đô thị có chỗ nào an toàn đâu, tự cầu phúc nhiều hơn đi.

Chỉ là muốn cứu người kia, hình tượng mỹ thanh niên yếu đuối không biết có giữ được hay không, nhưng lúc này cũng không lo nổi nhiều như thế, chỉ nhìn vào việc anh ta ném đồ thu hút dị vật, tôi đã muốn cứu anh ta!

Suy nghĩ một chút, tôi lao đến mặt bên hông của tòa nhà nơi mà người kia sắp nhảy qua, sau đó trèo một mạch lên trên, khi đi đến tầng lầu chỗ đấy, mới đạp vỡ cửa sổ tiến vào, sau đó xông đến ban công của gian nhà.

Thời gian canh vừa đúng lúc, anh ta vừa vặn ném chậu hoa về phía sau, cả người gần như là trực tiếp dùng phần lưng xô vào trong lòng tôi, sức lực lớn đến khiến tôi lùi lại mấy bước, cả người trực tiếp đụng lên lan can ban công, may mà đời này không có ngực, bằng không với cú đụng này, có thể co xuống hai cỡ!

Anh ta… Không, khoan đã, đây vậy mà là một cô gái!

Tôi kinh ngạc nhìn thân hình của đối phương, mặc dù trên mặt mang kính bảo hộ, thân hình bị áo khoác che lấp, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đây tuyệt đối không phải đàn ông.

Lúc này, cô ta quay người qua, nhìn vốn là định đánh tôi một quyền, nhưng đã khựng lại, tôi vội vàng thừa dịp này kéo cô ta vào trong tòa nhà, lúc quay người lại bắn ra hai thanh băng đao, bắn rớt hai con dị vật đang nhào tới.

Người phụ nữ nhìn tôi, nhưng bởi vì kính bảo hộ trên mặt, tôi nhìn không rõ mặt của cô ta —- Khoan đã, đây chẳng lẽ là kính nhìn ban đêm? Càng nhìn càng giống, kính bảo hộ hẳn là sẽ không làm to như vậy, trông lên cũng không nhẹ.

Thấy tư thái cảnh giới của cô ta, tôi quát thẳng: “Đi mau, đồng bạn của cô đều được chúng tôi cứu rồi, chỉ còn lại một người ở dưới cống, chúng ta mau đi tìm anh ta.”

Người phụ nữ chấn động, lúc này đổi sang cô ta kéo tôi chạy, hô lên: “Bên này!”

Kéo theo tôi, cô ta chạy đến tầng một, lại không có lật nắp cống nào lên để nhảy xuống, mà là chạy thẳng đến bên ngoài tòa nhà ở chỗ không xa, gõ gõ cửa của phòng bảo vệ, thấp giọng nói: “Trương Tĩnh, là tôi.”

Một cái đầu xuất hiện đằng sau bàn, anh ta hình như không có bao nhiêu kinh ngạc, vừa nhìn thấy người phụ nữ, lập tức đứng dậy ra khỏi phòng bảo vệ, sau đó lặng lẽ đứng bên cạnh người phụ nữ, vẻ mặt mừng rỡ như thoát được một kiếp.

“Bây giờ đi đâu?” Người phụ nữ quay đầu qua hỏi.

Nói xong câu “đi theo tôi”, tôi dẫn bọn họ tiến vào tầng sáu đã giao hẹn, chỉ là phải ngoan ngoãn đi đường, không thể vượt nóc băng tường, để tiếp tục bảo trì hình tượng mỹ thanh niên yếu đuối của tôi.

Trở về tầng sáu, tiểu Sát đã ở bên trong, anh ta ngồi ở trên ghế sô pha đơn, còn khui một hộp đồ uống, không biết vì sao trông có chút sốt ruột, người khác thì đứng ở phía sau sô pha dài, căn bản không dám ngồi xuống, mang bộ dạng sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào.

Tôi lập tức hô “Thần Sa, tôi về rồi”, để tiểu Sát có thể phản ứng.

Tiểu Sát lập tức đứng lên, ánh mắt khi nhìn qua sốt ruột làm sao, nhưng vướng phải tính cách lạnh nhạt, chỉ là bước chân đi qua nhanh hơn một chút, đứng trước mặt tôi đánh giá một phen từ trên xuống dưới, không nhìn thấy bị thương, lúc này mới khôi phục tư thái lãnh khốc —- Tiểu Sát diễn xuất này thật là tuyệt vời! Tôi trở về sẽ bái sư học nghệ, chỉ cần học được công phu này, còn sợ diễn mỹ thanh niên yếu đuối không được sao!

Tôi chủ động nhào vào trong lòng anh ta, nói: “Tôi không sao, anh đừng lo lắng.” Sau đó ghé ở bên tai anh ta, giả vờ tâm tình nhưng thực tế là hạ mệnh lệnh: “Nghe ngóng người lên kế hoạch hành động rốt cuộc là ai.”

“Rõ.” Tiểu Sát khẽ giọng đáp ứng sau đó đẩy tôi ra, “Được rồi, đừng quấy nữa.”

Tôi “ờ” một tiếng, ngoan ngoãn đứng ở phía sau tiểu Sát xem kịch.

Đôi mắt của anh ta sắc bén đảo qua mọi người, lạnh giọng nói: “Là ai bảo các người đi phá nổ trạm xăng?”

Tôi đếm một chút, hiện trượng tổng cộng có chín người.

“Là tôi.”

Người phụ nữ tôi mang về vậy mà đứng ra, trên mặt của cô ta mang kính nhìn ban đêm, nhìn không rõ mặt thật, nhưng tuổi hẳn là không già, kẻ lãnh đạo đoàn người này vậy mà là một người phụ nữ trẻ tuổi? Đây thật sự rất ghê gớm, trừ phi là cô gái có bối cảnh đặc thù giống Cận Phượng, nếu không phụ nữ ở trong thời kỳ này muốn chỉ huy được một đám đàn ông, đó thế nhưng không phải chuyện dễ dàng.

Cô ta đi đến trước mặt tiểu Sát, không chút ưỡn ẹo mà tháo kính nhìn ban đêm xuống, lộ ra khuôn mặt nữ giới trẻ tuổi.

Nhìn cô ta, tôi trợn lớn mắt, nói không ra lời, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.

Cô ta…

Người phụ nữ cởi mở cười nói: “Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, tôi còn tưởng lần này tám chín phần mười phải chết rồi đây, không ngờ lại sẽ có cứu tinh, thật là cảm tạ ơn cứu mạng của đại ân nhân, chẳng qua vị đại ân nhân này, anh có thể tiễn Phật tiễn đến Tây hay không, theo chúng tôi đi tìm người khác?”

Nghe vậy, tiểu Sát nhíu mày nói: “Cô chính là người phụ trách chỉ huy? Tên là gì?”

HÌnh như rất sợ tiểu Sát không tin, người phụ nữ ra sức gật đầu, nói: “Tôi tên —-“

“Quan Vi Quân.” Tôi bất giác lẩm bẩm trả lời.

Khuôn mặt trước mắt thực sự không thể nào quen thuộc hơn, hóa thành tro cũng có thể nhận ra, đời trước đã đeo nó ba mươi lăm năm, có thể không quen được sao?

Cô ta nhìn về phía tôi, mặt đầy hồ nghi hỏi: “Cậu biết tôi? Không thể nào chứ, nếu như tôi từng nhìn thấy cậu, tuyệt đối sẽ không quên.”

Xác thực không có ai có thể quên khuôn mặt này của tôi, nếu như đời trước tôi từng nhìn thấy “Cương Thư Vũ”, tuyệt đối sẽ không quên cậu bé đẹp như vậy.

Rõ ràng nhìn thấy “Băng Hoàng Cương Thư Thiên”, gặp qua Cận Phượng em gái ruột của Lôi Thần, tôi vậy mà chưa từng nghĩ đến “Quan Vi Quân” đương nhiên cũng là tồn tại, vấn đề lớn nhất bây giờ là người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Nếu như cô ta chính là Quan Vi Quân, vậy tôi là ai?

Hay là giống tình huống Băng Hoàng và đại ca đồng thời tồn tại? Chẳng lẽ người phụ nữ trước mặt chính là bản thân tôi?

“Thư Vũ?” Tiểu Sát nhíu mày hỏi: “Cậu biết cô ta?”

Tôi lắc đầu, không tính là trả lời, mà giống như là muốn lắc đi hỗn loạn đầy đầu óc hơn.

Quan Vi Quân nhìn tôi một cái, hình như không định truy cứu, tiếp tục hỏi tiểu Sát: “Có thể theo chúng tôi —-“

Không đúng, mặc kệ Quan Vi Quân là ai, còn có chuyện quan trọng hơn! Tôi vội vàng hỏi: “Mẹ… ý tôi là mẹ cô còn sống không?”

Tim tôi đập rất nhanh, đời trước, mẹ đi rất sớm, nhưng tôi không nhớ thời gian xác thiết, lúc đó chạy trốn còn không kịp, một ngày bằng một năm, quan niệm đối với thời gian rất kém, nếu không phải thời tiết rõ ràng, sợ rằng còn phân biệt không rõ năm tháng.

Quan Vi Quân ngạc nhiên nhìn tôi, nói: “Cậu thật sự biết tôi? Mẹ tôi ở trong một đội ngũ khác.”

“Hạ Chấn Cốc lãnh đạo nhóm đội ngũ khác?” Tôi cười lạnh nói: “Đây thật là hiếm có, người chạy đi chịu chết luôn luôn là hắn, đây cũng là ưu điểm duy nhất của hắn rồi, lần này hắn vậy mà chịu mang người đi sao?”

Quan Vi Quân nhíu chặt mày, khó hiểu nói: “Cậu đang nói gì vậy, tôi làm sao nghe không hiểu gì hết? Con người cậu thật sự rất kỳ quái, hết thời gian dài dòng với cậu rồi, bất luận các người có đến hay không, chúng tôi phải đi tập hợp với người khác, bên đó đều là người già phụ nữ và trẻ con, mẹ tôi cũng ở bên trong, đụng phải quái vật thì thảm rồi.”

Tôi trầm mặc một chút, nhưng chuyện của mẹ xác thực quan trọng hơn, đời trước không thể cứu được bà ấy, đời này phải chăng có thể bù đắp?

Tôi quay đầu nhìn tiểu Sát, mang giọng cầu khẩn nói: “Thần Sa, vậy mà là người già phụ nữ trẻ em yếu đuối, chúng ta cũng qua xem thử một chút đi.”

Tiểu Sát nhíu mày, giống như không vui nói: “Cậu cứ mềm lòng.” Anh ta nói với chín người kia: “Trước khi tôi chưa hối hận, đi!”

Nhìn thấy tiểu Sát đáp ứng, chín người này mừng rỡ như điên, cũng không trì hoãn thời gian nữa, Quan Vi Quân lập tức dẫn đường đi qua, nhìn tình huống này, nói không chừng cô ta thật sự là người lãnh đạo.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ đi ở trước nhất, trong lòng tôi loạn cào cào.

Đây rốt cuộc là tình huống quái đản gì vậy! Cô ta thật sự là tôi sao? Nhưng tôi không nhớ từng xảy ra chuyện phá nổ trạm xăng này, hơn nữa cô ta hình như không quen biết Hạ Chấn Cốc, đây làm sao có thể? Hay cô ta cảm thấy tôi quá khả nghi, cho nên giả vờ không biết?

“Thư Vũ, cậu không sao chứ?” Tiểu Sát thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy.”

Thấp giọng nói chuyện không tiện, tôi chỉ là đơn giản nói: “Anh trước hết diễn kịch cho tốt là được rồi, tôi muốn quan sát một chút, không vấn đề thì mang bọn họ về tiểu trấn Hoài Cổ.”

“Mang toàn bộ về?” Tiểu Sát ngạc nhiên nói: “Bên này mới chín người, nhưng bên kia ít nhất có năm mươi người.”

Tôi gật đầu, muốn mang khẳng định phải mang toàn bộ, chín người ở đây toàn là thanh niên trai tráng, vừa nhìn đã biết nhóm người kia tuyệt đối đều là người nhà của bọn họ, cho nên bọn họ mới chịu phá nổ trạm xăng để người khác chạy, nếu là muốn mang về, chỉ có thể mang toàn bộ về, không thể nào chỉ mang chín người này đi.

Tiểu Sát hình như nghĩ thông suốt rồi, không hỏi nhiều nữa.

Tín nhiệm của anh ta lại khiến tôi càng buồn bực, quan sát gì đó đều là cái cớ, bất luận thế nào, Quan Vi Quân và mẹ là nhất định phải mang về, nhưng tôi lại không thể chỉ mang hai người bọn họ, hai người phụ nữ là tuyệt đối không thể nào đồng ý đi theo đoàn đội xa lạ, cho nên chỉ có thể mang tất cả về, nhưng nếu như đoàn người này thật sự có tính nguy hiểm thì sao?

Bất luận cả kế hoạch này có phải là của “Quan Vi Quân” vạch ra hay không, cảm giác đều không phải chuyện tốt, nếu như thật sự là cô ta, tôi thế nhưng không nhớ mình trong nửa năm tận thế đã có thể chỉ huy mọi người làm ra loại hành động này, ngay cả Hạ Chấn Cốc cũng không có cái lực hiệu triệu này!

Nếu như kế hoạch kia không phải do Quan Vi Quân trước mắt vạch ra, vậy thì lại là ai?

Không được, tôi không thể lỗ mãng mang người trở về như thế, quá nguy hiểm rồi, những người này cộng lại có đủ sáu chục người, nhiều hơn gấp mấy lần người của Cương Vực, nếu như bọn họ thật sự có ác ý, có khả năng nguy hại đến đoàn người Cương Vực, tôi tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra!

Đời trước, tôi là Quan Vi Quân, nhưng bây giờ, tôi là Cương Thư Vũ!

Đi không bao lâu, chúng tôi đã đuổi kịp nhóm người phía trước, tốc độ hành tiến của bọn họ thật là quá chậm, ai nấy đều dắt già đỡ trẻ, còn có người bị thương, nếu như không phải Quan Vi Quân dẫn người đi phá hủy trạm xăng, dẫn dụ hoặc dọa dị vật chạy đi, bọn họ vẫn thật sự không có khả năng thoát khỏi tòa thành này.

Đây cũng tỏ vẻ người phụ nữ này có bao nhiêu đáng sợ, cô ta vậy mà có thể dẫn dắt đoàn người này chạy đến rìa thành thị.

Xa xa, tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, không nhịn được tăng nhanh bước chân, bà ấy hình như cũng chú ý đến tôi, thần sắc kích động hiện rõ trên mặt, bà thoát khỏi đội ngũ, chạy về phía tôi, có mấy người chú ý đến hành động của bà ấy, vừa liếc qua, lập tức kích động mà lao qua theo, hiển nhiên là thân thuộc của chín người kia.

Bà ấy càng chạy càng gần, tôi nhìn thấy rõ mặt của bà ấy, giống y như đúc trong ký ức, nước mắt không nhịn được tuôn trào.

“Tiểu Quân, tiểu Quân ơi!”

Mẹ… mẹ! Con nhớ mẹ lắm, thật sự rất nhớ mẹ…

Mẹ lại vượt qua tôi, ôm chặt lấy người khác, người mẹ quen thuộc và đứa con gái quen thuộc, nhưng đứa con gái được ôm trong lòng người mẹ lại không phải tôi.

Nhìn thấy cảnh này, tôi có chút hoảng hốt, vậy mà không biết mình rốt cuộc là ai, chẳng lẽ tôi thật sự chỉ là Cương Thư Vũ, Quan Vi Quân chẳng qua chính là một giấc mơ?

Một bóng người lao về phía tôi, tôi mang theo giận dữ, muốn quật ngã đối phương rồi đông thành tảng băng, cho đến khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, mới kịp thời dừng tay, mặc cho đối phương áp mặt tôi vào ngực của anh ta, tôi thuận thế dùng cổ áo của đối phương lau nước mắt, xung quanh đều là người thân người yêu vân vân ôm nhau, chúng tôi không tính là nổi bật.

May mà, phản ứng của tiểu Sát đủ nhanh, bằng không một mình tôi ngây ngốc ở tại chỗ, mặt mang nước mắt, vẫn không biết giải thích làm sao.

“Thư Vũ, cậu làm sao vậy?” Tiểu Sát thoáng lo âu hỏi.

Tôi hít sâu một hơi, cấp tốc giải thích: “Người phụ nữ bình thường mà tôi sắm vai trong mơ chính là Quan Vi Quân kia, cho nên tôi có chút hỗn loạn, xin lỗi, tiếp đến sẽ không như vậy nữa.”

Tiểu Sát trầm mặc rất lâu, chỉ nói: “”Người đó” cũng tính là người phụ nữ bình thường?”

Ặc, tôi biết “Quan Vi Quân” này là đột biến chỗ nào rồi, đời trước tôi chính là dân văn phòng bình thường, cùng lắm là sau khi bạn trai bị trọng thương, dẫn dắt mọi người chạy trốn mà thôi, tuyệt đối không có chuyện dẫn đội cảm tử đánh bom trạm xăng này!

“Khụ khụ!”

Tôi quay đầu nhìn, Quan Vi Quân đang kéo tay mẹ, hai người cùng nhìn về phía tôi và tiểu Sát, vẻ mặt của mẹ còn mang chút ngượng ngùng, hiển nhiên không quen nhìn thấy hai người con trai ở cùng một chỗ.

“Cảm tình của các anh thật là tốt!” Quan Vi Quân khen ngợi: “Cũng khó trách, bạn trai nhỏ của anh đẹp như thế, phối hợp với đại anh hùng như anh, thật là trai tài trai sắc, trời đất tác hợp đây!”

Đừng dùng mặt của tôi nói mấy câu nịnh bợ này…

Tiểu Sát lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Quan Vi Quân chớp mắt, mang giọng nhu hòa nói: “Cái này, tiểu nữ đây có chút thỉnh cầu nho nhỏ, vị đại anh hùng này, không biết ngài có thể đưa những cô gái yếu đuối chúng tôi ra khỏi Lan đô hay không?”

Những người khác đều nhìn hướng cô ta, vẻ mặt đó kinh điển đến nỗi tôi cũng không nỡ nói, phỏng chừng sáu mươi nam nữ già trẻ ở đây bất luận là ai cũng giống cô gái yếu đuối hơn cô ta.

Tiểu Sát cứng mặt nói: “Mấy người hơn một nửa là đàn ông.”

“Ở trước mặt đại anh hùng như ngài, tất cả chúng tôi đều là phụ nữ!”

“…”

Này này, hơn ba mươi người đàn ông phía sau cô đều sắp tuôn lệ rồi.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt cười hi hi ha ha, tôi luôn cảm thấy hết sức không hài hòa, mình trước kia thật sự là bộ dạng này sao?

Không không, tuyệt đối không thể nào, thời kỳ đầu tận thế, mặc dù Hạ Chấn Cốc vẫn chưa bắt đầu bắt cá bảy tám tay sớm như thế, cùng lắm là làm mấy trò ái muội, nhưng tôi cũng tuyệt đối cười không ra, chỉ nhớ lúc đó vừa khủng hoảng vừa sợ hãi, đừng nói cười, căn bản lúc nào cũng đang nhẫn khóc.

Giờ đây, Quan Vi Quân ở chỗ này, mẹ cũng ở đây, nhưng không thấy Hạ Chấn Cốc, tôi không hiểu Quan Vi Quân này rốt cuộc là thế nào, mà đối phương có tới sáu chục người, hơn xa số người của Cương Vực, quá nguy hiểm rồi, nhưng mẹ lại ở trong đây… Tôi nắm chặt tay.

“Thư Vũ, qua đây.” Tiểu Sát túm lấy tôi đi, tôi ngoan ngoãn đi theo anh ta sang bên cạnh, sau đó từ “ngoan ngoãn” này lập tức đổi sang người khác.

Tiểu Sát giống như đang dò hỏi cấp trên bước tiếp theo nên làm thế nào, hỏi: “Cậu muốn trực tiếp mang bọn họ về sao?”

Tôi nhíu mày, lắc đầu nói: “Tôi muốn dò xét căn cơ của bọn họ trước, anh cảm thấy Quan Vi Quân kia có phải là có chút vấn đề?”

“Người phụ nữ kia không bình thường lắm.” Tiểu Sát cũng đồng ý, “Nhìn sơ là người phụ nữ bình thường, nhưng từ tư thái đi đường và vết chai trên tay có thể nhìn ra là đã từng luyện qua, chỉ là không biết luyện đường nào, nhưng hẳn cũng không phải nghề nghiệp kiếm cơm bằng tay chân, cô ta không có lòng cảnh giới luôn luôn chú ý góc khuất có thể để cho người ẩn nấp như chúng ta, chỉ là nghiệp dư.”

Nghe vậy, tôi cảm giác càng không ổn, Quan Vi Quân này vậy mà còn từng luyện qua! Đời trước tôi rốt cuộc đã luyện cái gì? Có lẽ chỉ là luyện tốc độ đánh máy đi!

Tiểu Sát đến gần một bước, giống như là tâm tình, khẽ giọng nhắc nhở: “Thư Vũ, bọn họ vẫn luôn nhìn chúng ta, cậu phải mau hạ quyết định.”

Tôi nhíu mày, nói: “Chúng ta dựa theo kế hoạch ban đầu đến công ti bách hóa, bọn họ ở Lan đô, vừa lại có nữ giới, khẳng định biết rõ gần đây chỗ nào có công ti bách hóa, để cho Quan Vi Quân kia dẫn đường, người khác có thể giúp chúng ta lấy đồ.”

“Bọn họ có quá nhiều người, không thể cùng hành động.”

Tôi ngẫm lại cũng phải, sáu mươi người là mục tiêu quá lớn, cho dù ở gần đây không biết vì sao số lượng dị vật không nhiều, nhưng đông người như vậy vẫn là không thể thuận lợi hành động, nếu không Quan Vi Quân cũng không cần đi phá hủy trạm xăng nữa.

“Để người già trẻ con và người bị thương sang nơi an toàn ở gần đây chờ, người khác đi theo chúng ta.” Tôi trái lại không lo lắng tìm không được nơi an toàn, Quan Vi Quân kia nếu đã có thể dẫn những người này chạy đến đây, tìm nơi an toàn hẳn là không làm khó được cô ta.

Tiểu Sát khó hiểu hỏi: “Công ti bách hóa có cái gì là thứ cậu muốn?”

“Có, LV, Chanel và Burberry vân vân.”

“… Nghiêm túc?”

“Đương nhiên.” Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Đúng rồi, còn cần máy may và thứ liên quan đến may vá, công ti bách hóa đầy đủ mọi thứ, không đi đến đó thì đi đâu?”

Vốn còn nghĩ hai người bốn cánh tay, lấy không được bao nhiêu đồ, bây giờ biến thành sáu chục người, dọn trống một tầng lầu cũng đủ sức.

Tiểu Sát mang vẻ mặt khó hiểu, đầy lòng băn khoăn, nhưng vẫn đồng ý, anh ta đi đến trước mặt nhóm người kia mở miệng hỏi: “Bên nào có công ti bách hóa?”

Quan Vi Quân tò mò hỏi: “Công ti bách hóa? Anh muốn đến đó làm cái gì sao?”

“Lùng sục vật tư.” Tiểu Sát đơn giản nói.

“Sau khi ra ngoài thành rồi đến nơi khác tìm là được.” Quan Vi Quân không tán đồng nói: “Lan đô quá nguy hiểm, chúng ta nên rời khỏi đây nhanh nhất có thể.”

Tôi lắc đầu nói: “Vật tư khác còn dễ nói, nhưng bên ngoài đã không còn bao nhiêu đồ ăn, đều bị vét sạch rồi.”

Quan Vi Quan sửng sốt, “Hết sạch rồi?”

“Thiểu số may ra vẫn có thể tìm được một chút, nhưng nếu muốn trường kỳ lấp đầy bụng, sợ rằng không có cách nào.”

Tôi cố ý nhìn đám người phía sau cô ta, ánh mắt để lộ lo lắng, tâm tình này thế nhưng không phải giả, lượng ăn của đoàn người này không ít, mặc dù vật tư của Cương Vực nhiều, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi, xem ra ngoại trừ tổ chức nhân thủ vào thành lùng sục vật tư, còn phải nhanh chóng bắt đầu trồng trọt.

Mặc dù những thực vật tôi cần tám phần vẫn chưa tiến hóa hoàn chỉnh, nhưng thực vật bây giờ vẫn không đủ mạnh, có thể trồng ra để ăn, chỉ cần chú ý đừng để cho thực vật đặc biệt mạnh lớn lên, cộng với phải thu hoạch xong trước khi sương đen tới.

Quan Vi Quân nhíu chặt mày, không tình nguyện lắm mà nói: “Được thôi, vậy đi một chuyến đến siêu thị là được.”

“Siêu thị bình thường dễ dàng bị vét sạch, siêu thị của bách hóa phần lớn ở tầng hầm, tôi nghĩ phần lớn người đều không dám đi xuống.”

Quan Vi Quân bừng tỉnh, lẩm bẩm: “Đây trái lại rất có lý. Này, các người có biết gần đây có công ti bách hóa nào hay không?”

Cô ta vậy mà quay đầu hỏi những người khác, thân là nữ giới, không biết công ti bách hóa ở đâu, cô như vậy có đúng không?

Những cô gái khác vừa nghe đến công ti bách hóa, hiếm khi phấn chấn tinh thần, bắt lầu líu ríu lên.

“Gần đây à, Hoàn Chu bách hóa nhỉ?”

“Hoàn Chu cũ lắm rồi, đương nhiên là đến Đế Trí, bách hóa dành cho phụ nữ mới nhất chứ!” Cô gái nào đó kích động nói: “Tôi trước kia chỉ dám đến phố mỹ thực tầng dưới, căn bản không dám dạo quầy chuyên doanh trên lầu.”

“Nhưng Đế Trí còn xa hơn Hoàn Chu, cách hai con phố lận.”

“Tôi nhớ Đế Trí có cái siêu thị rất lớn!”

Tiểu Sát dứt khoát nói: “Vậy thì đi Đế Trí, người già, trẻ nhỏ và bị thương ở lại, người khác đều đi theo.”

Nói xong, anh ta dùng đuôi mắt liếc qua, tôi khẽ gật đầu một cái, nhưng đồng thời phát hiện Quan Vi Quân đang tò mò nhìn chúng tôi, tôi vội vàng chuyển biến vẻ mặt, ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện sợ người lạ, sau đó trốn phía sau tiểu Sát, thật là ảo não mình hở một tí là lộ ra sơ hở, may mà bề ngoài có đủ hoa mỹ, nếu không sớm đã bị lộ tẩy rồi.

“Có thể lưu lại mấy người trẻ tuổi không?” Quan Vi Quân bình tĩnh đề xuất yêu cầu: “Tôi sợ đột ngột xảy ra chuyện gì, người già yếu ứng phó không được.”

Nghe vậy, tiểu Sát trực tiếp nhìn quanh mọi người một cái, chỉ vào năm người có đi phá nổ trạm xăng, dùng giọng ra lệnh nói: “Các người ở lại.”

Năm người kia sửng sốt, quay đầu trưng cầu ý kiến của Quan Vi Quân, thấy cô ta gật đầu mới đồng ý ở lại… Phụ nữ ở tận thế có phải là chỉ có tôi đời trước đặc biệt vô dụng?

Tôi suy nghĩ một chút, cũng thực sự không yên tâm về mẹ, dứt khoát từ áo khoác lấy ra một đống tiểu đao dao găm phi tiêu vân vân, ném toàn bộ lên tay năm người kia, mặc dù trên người còn có một khẩu súng nhặt được, nhưng hậu quả khi nổ súng ở Lan đô khó có thể dự liệu, trước khi chưa rõ chiến lực của nhóm người này, vẫn là đừng cho bọn họ, tránh cho biến khéo thành vụng.

“Những cái này thì cho các người dùng vậy.”

Mọi người nhìn tôi như nhìn thấy quỷ, tôi vô tội chỉ vào tiểu Sát, nói: “Đều là cầm giúp anh ấy, nặng ghê cơ!”

Mọi người bừng tỉnh. “Hèn gì cậu vác lan can dài như thế mà không lấy ra dùng, thì ra không phải đồ của cậu.”

Đây… Tôi chỉ là không dùng tới mà thôi, chẳng lẽ các người không cảm thấy phong cách của cây lan can này rất không hòa hợp với những vũ khí được chế tác tinh xảo khác sao?

Quan Vi Quân nhặt những vũ khí kia lên xem, vậy mà cười nói: “Ôi trời ơi, anh căn bản là đang đóng phim đi? Đây thế nhưng không phải đồ chơi có thể tùy tiện tìm được, toàn bộ là thật, anh chắc không phải là sát thủ hay gì đó chứ?”

“Tiểu Quân, con nói bậy cái gì vậy! Người ta nhất định là cao thủ võ thuật!” Mẹ sốt ruột nói xong, rồi lại quay đầu nói với tiểu Sát: “Thật là ngại quá, con gái nhà tôi mồm miệng không che đậy, cứ luôn nói lung tung, ngài đừng để ý.”

Công lực trợn mắt nói dối của mẹ vẫn là cao như thế, có cao thủ võ thuật nào lại mang một đống hung khí chạy lung tung? Đã nói võ thuật mà?

Quan Vi Quân lại cười hi hi nói: “Đại ân nhân nào sẽ để ý lời nói của tiểu nhân vật như con, mẹ cứ hay căng thẳng thái quá!”

Tiểu Sát chỉ là hờ hững liếc cô ta một cái, không nói gì, phong phạm cao thủ lãnh khốc được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Thấy tiểu Sát thật sự không có để ý, mẹ thở phào, bất lực nói với con gái: “Tiểu Quân con đấy, ngay cả thời kỳ này cũng có thể cười hi hi, từ nhỏ đã vô tâm vô phế, cái tính này không biết làm sao nuôi ra.”

Xác thực là vô tâm vô phế, trong lòng tôi gật đầu đồng ý, thế giới cũng đã tận thế rồi còn cười tủm tỉm như vậy, nếu như không phải giả vờ, thì chính là một tên ngu ngốc!

Quan Vi Quân này rốt cuộc là loại người nào, tôi vẫn không rõ, nhìn có vẻ không phải một tên đần độn, còn có thể chỉ huy toàn bộ hành động, vừa lại hình như không phải người tâm tư thâm trầm, thật muốn nói, đại khái là một tên lạc quan quá mức đi.

Tôi vẫn có nghi lự, tính cách này thật sự có thể làm người lãnh đạo tốt không? Tính cách Hạ Chấn Cốc cũng thuộc loại hăng hái phấn khởi, ở trong một đống quần chúng trốn chạy nặng mùi tử khí, tỏ ra đặc biệt thu hút chú ý, cho dù hắn thường cho ra chủ ý tệ hại, nhưng ở trong một quần người ngay cả lời cũng không dám nói, sự phấn chấn của hắn giống như nam châm, luôn miệng nói “Tin tôi không sai đâu”, luôn có thể thu hút một số người đi theo.

Tôi nhìn Quan Vi Quân, trong lòng có cỗ sát ý, nếu như tên này là Hạ Chấn Cốc… không, không thể nào, gã Hạ Chấn Cốc kia cũng không phải loại tính cách này, hai người vẫn không giống nhau, ngay cả cảm giác quen mắt cũng không có.

Tiếp đến, Quan Vi Quân an bài mọi thứ, tiểu Sát cũng chỉ có đề xuất một số kiến nghị mà thôi, người phụ nữ kia quả nhiên không phải đèn cạn dầu, cô ta lấy ra bản đồ, dẫn mọi người đến một gian lưu trữ gần nhất.

Đó là một kho hàng nhỏ, cửa chỉ có một con dị vật, trông lên hẳn là cảnh vệ, còn rất yếu, một nhát dao của tiểu Sát đã làm bể đầu nó, còn thuận tiện thu hoạch sự sùng kính của mọi người, ngoại trừ cái này, ngay cả con chuột cũng không có, nhưng lại có rất nhiều khóa cửa.

Nhóm người này hình như cũng rất quen, già yếu tự mình tìm vị trí ẩn nấp, người trẻ tuổi trốn ở ngoài cùng, thoạt nhìn hết sức cảnh giới.

Quan Vi Quân nói với một người nam trẻ tuổi lưu thủ trong đó: “Thái Văn, mẹ tôi giao cho anh rồi, nói trước tôi mang mọi người ra ngoài thành, các người phải chăm lo mẹ tôi cho tốt, bà ấy nếu mất một cọng tóc, tôi sẽ đánh chết anh đó.”

Mẹ đứng ở bên cạnh, trông có chút ngượng ngùng, khuyên nhủ: “Mọi người không tệ, tiểu Quân con đừng cứ luôn bắt nạt những đứa trẻ này.”

Trẻ cái gì, cái người tên là Thái Văn kia, thoạt nhìn còn lớn hơn Quan Vi Quân một chút!

“Yên tâm đi, Vi Quân.” Thái Văn đẩy mắt kính, “Trừ phi tôi chết, nếu không dì sẽ không có chuyện gì, nhưng cô cũng phải nhớ nếu như tôi chết rồi, cô phải chiếu cố vợ tôi.”

Nghe thấy lời này, Quan Vi Quân rất tự nhiên mà “đương nhiên” một tiếng, sau đó cười một cái với cô gái phía sau mẹ, “Vợ anh dù sao cũng đi cùng mẹ tôi.”

Nghe vậy, Thái Văn cũng yên tâm gật đầu.

“Đi thôi.” Quan Vi Quân nói với tiểu Sát: “Mau đi lấy đồ ăn rồi đi, tôi không chịu nổi Lan đô nữa, nếu như không phải có cơ hội tốt, chúng tôi căn bản không ra được, mặc dù anh rất mạnh, nhưng tuyệt đối đừng coi thường nơi đây.”

Tiểu Sát chỉ là hờ hững gật đầu, nói: “Dẫn đường.”

Quan Vi Quân không nói nhiều lời, dẫn theo hai mươi mấy người trẻ tuổi đi, khí thế này không thua kém tiểu Sát, càng đừng nói đến tên Hạ Chấn Cốc đời trước.

Tâm tình của tôi rất phức tạp, nhìn khuôn mặt của mình làm ra đủ loại hành động không giống mình, nhưng mạnh hơn nhiều so với mình trước kia… Khoan đã, nếu như là cô gái có thể khiến người tin phục như Quan Vi Quân này, cô ta tám phần là xem thường Hạ Chấn Cốc đi?

Nếu như cô ta xem thường, vậy biểu thị bọn họ căn bản không có qua lại, đương nhiên Hạ Chấn Cốc cũng sẽ không ở đây rồi!

Quả nhiên người mắt mù chỉ có tôi, tâm tình càng phức tạp rồi làm sao đây…

“Nhìn tôi hoài làm cái gì?”

Tôi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, Quan Vi Quân không biết từ lúc nào tụt xuống giữa đội ngũ, đi ở bên cạnh tôi.

Cô ta nghiêng đầu cười nói: “Mặc dù cậu trông rất đẹp, tôi cũng thích nhìn, nhưng tôi không thích người nhỏ tuổi đâu, hơn nữa cậu còn là bạn trai nhỏ của đại anh hùng, tôi thế nhưng không muốn một giây sau bị đưa xuống địa ngục, cho nên cậu thích tôi cũng vô dụng!”

Nói bậy cái gì vậy, chẳng lẽ tôi sẽ muốn làm bạn trai bạn gái với “chính mình” sao? Chỉ nhìn vào mặt của mình, hôn cũng hôn không nổi, chứ đừng nói đến phương diện hạn chế độ tuổi phía sau… Chỉ nghĩ thôi, mặt cũng đen xì, tình huống này quá ghê rợn, tuyệt đối không thể xảy ra!

“Chị Vi Quân đừng nói bừa nữa, coi chừng người ta tức giận.” Một chàng trai trẻ bất an nhìn tiểu Sát phía trước. Tôi liếc đối phương một cái, phát hiện là tên chạy xuống cống nước, Quan Vi Quân hình như gọi cậu ta là “Trương Tĩnh”? Tuổi thoạt nhìn không lớn, có khi vẫn còn là học sinh chưa ra ngoài xã hội.

Quan Vi Quân cười nói: “Không sao đâu, Thư Vũ sẽ không so đo với tôi,” Cô ta nhìn qua, tò mò hỏi: “Cậu gọi là Thư Vũ đúng chứ? Nghe đại ân nhân gọi mấy lần, cậu thật sự là cậu bé đẹp nhất tôi từng thấy.”

Nụ cười của Quan Vi Quân hết sức trẻ con, tôi ngơ ngác nhìn cô ta, một cảm giác quen thuộc đột nhiên lóe qua đầu, nhưng không làm sao nắm bắt được…

“Cậu thật sự rất dễ dàng nhìn tôi ngẩn người đó!” Cô ta nhíu mày nói: “Làm ơn cậu ngàn vạn lần đừng để đại ân nhân nổi ghen mà tiêu diệt tôi.”

Cô ta vừa nói như thế, ngay cả Trương Tĩnh bên cạnh cũng trở nên căng thẳng.

Tôi vội vàng nói: “Thần Sa sẽ không, anh ấy rất tin tôi.”

Quan Vi Quân khó hiểu hỏi: “Cứ luôn nghe cậu gọi Trần Sa, chắc không phải nghĩa là bùn đất thật chứ?”

“Là thần của tinh thần.”

Cô ta “ồ” một tiếng, “Tôi còn cho rằng làm sao lại có cha mẹ đặt tên con là bụi đất bùn cát đây, chẳng qua cho dù chỉ là đồng âm cũng chẳng dễ nghe chút nào, công lực đặt tên này cũng tệ quá rồi đi.”

Thần Sa, Trần Sa? So với “Hạo” của vị đại ca kia của tiểu Sát, hoặc là “Dương” của người bóng đen nọ, “Sa” thật sự là một chữ rất tệ, xem ra, tiểu Sát sinh ở đại gia tộc lại có thể thảm đến mức được đại ca nhặt về từ trong hẻm tối, căn bản là đã bị ghét từ khi sinh ra rồi đi.

“Thư Vũ!” Tiểu Sát đột nhiên gọi một tiếng, quay đầu vẫy tay với tôi.

Thấy thần sắc của anh ta không đúng, tôi lập tức nhíu mày tiến lên, không cần anh ta thuyết minh gì thêm, tôi đã ngẩng đầu nhìn nơi nên nhìn.

Chỗ xa có một loạt mười mấy nhà cao tầng, tọa lạc thành vòng cung, đều bị vật gì đó dài màu trắng quấn chắc, trên những vật dạng sợi kia có rất nhiều điểm đen đang di động, nhưng cự ly quá xa, nhìn không ra hình thể thực tế, mà ở giữa vòng cung có một cái kén màu trắng, bởi vì cự ly xa vừa lại ở giữa nhà cao tầng, trông lên chỉ là một viên nho nhỏ, nhưng thực tế độ dài rộng ít nhất phải hơn ba mét.

“Chúng tôi đã phát hiện thứ đó từ rất sớm rồi.” Quan Vi Quân đi lên, nhắc nhở: “Đừng đến gần, quái vật bên đó rất nhiều, có khả năng là bầy nhện đi, nhưng chỉ cần rời khỏi một cự ly nhất định, quái vật của cả khu vực này trái lại ít hơn rất nhiều so với khu vực khác, cho nên chúng tôi mới có biện pháp đột phá đến đây, chỉ thiếu chút nữa đã có thể ra ngoài thành.”

Nói đến cuối cùng mang theo chút oán giận, nghe lên không phải rất cam lòng đến công ti bách hóa, nhưng tôi căn bản không để ý giảng giải của cô ta, tôi rất rõ trước mắt là chuyện làm sao —- kẻ đó đang tiến cấp.

Đây hẳn là bầy dị vật sống bầy đàn và sẽ sản sinh “vua”, khả năng là bầy nhện vốn không nhỏ, mặc dù đô thị phần nhiều là dị vật từ người, chuột hoặc chó vân vân biến thành, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có thể đột biến, tôi còn từng nghe chuyện cua chiếm lĩnh thành trấn trong đất liền, tám phần là từ nhà hàng hải sản chưa kịp làm thịt.

“Thư Vũ.” Tiểu Sát gọi một tiếng.

“Hử?” Tôi hờ hững trả lời, ánh mắt vẫn nhìn vào cái kén to ở không trung.

“Số lượng có hơi nhiều.” Bên cạnh có người, tiểu Sát chỉ có thể nói một cách mập mờ, nhưng ánh mắt vẫn là mang đậm lo lắng, hình như rất sợ tôi sẽ trực tiếp xông qua.

Tôi buông tầm mắt, không thể phủ nhận, khoảnh khắc đó vẫn thật sự có chút muốn một mình đi đánh úp con dị vật kia, nó đang tiến cấp, thanh thế lớn như vậy, dị vật hộ vệ phía dưới lại nhiều, nói là thăng cấp hai thì ai mà tin, tám chín phần mười là thăng cấp ba, dị vật cấp cao như vậy, ăn kết tinh của nó liệu có thể thăng cấp hay không đây?

Đại ca đã lên cấp một, nhưng cách cấp hai còn một quãng, nếu như có viên kết tinh này, nói không chừng thật sự có thể nhảy lên cấp hai…

“Thư Vũ.” Tiểu Sát kéo cánh tay của tôi, mặt đầy lo lắng.

Tôi nhìn tiểu Sát, trong lòng nghĩ đến mẹ đang chờ ở nhà kho, chỉ có thể âm thầm thở dài, mập mờ trả lời: “Tôi không sợ, anh đừng lo lắng.”

Nghe thấy mấy từ “đừng lo lắng” này, tiểu Sát bây giờ mới thả lỏng nét mặt, gật đầu, nhưng vẫn không chịu bỏ tay của tôi ra, xem ra tiền án chuồn êm quá nhiều, dù cam đoan sẽ ngoan ngoãn không hành sự một cách xúc động thì cũng không ai tin nữa.

“Cảm tình của các anh thật tốt.”Quan Vi Quân hâm mộ nói: “Thấy vậy người đơn thân như tôi cũng muốn tìm bạn trai rồi, đại ân nhân, nếu như anh đột nhiên muốn chuyển sang thích phụ nữ, phải nhớ tìm tôi đầu tiên đó!”

Tiểu Sát và tôi đồng thời nhìn cô ta, lời này là muốn chúc cho chúng tôi chia tay sao? Thần kinh của cô gái này còn có thể to hơn nữa không? Ngay cả đồng bạn của cô ta cũng mang bộ dạng phó mặc cho số phận giống như đã quá quen với điều này, xem ra cô gái này đã làm không ít chuyện thiếu thần kinh.

Quan Vi Quân hình như cũng phát hiện mình nói sai, cười ha ha, vậy mà không phải tiếng cười xấu hổ, chỉ là cảm thấy mình nói rất buồn cười, thần kinh thô của cô gái này thật là một loại dị năng.

“Thần Sa, công ti bách hóa rốt cuộc ở đâu? Chúng ta mau lấy đồ rồi đi thôi.”

Tôi làm bộ sợ hãi mà thúc dục, rất sợ cứ tiếp tục thế này, thật sự sẽ không nhịn được muốn xông đi chém cái kén to, kết tinh của dị vật sắp thăng cấp ba thật quá có lực hấp dẫn, bất giác ánh mắt đã mơ màng miệng chảy nước miếng, tốt hơn là mau đi thôi.

Tiểu Sát nhìn Quan Vi Quân, người sau nói câu “sắp đến rồi”, lập tức dẫn dường, dọc đường đều không có dị vật, vốn tôi còn rất nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn thấy cái kén to đã rốt cuộc hiểu rồi.

Cô ta cố ý đi ở khu vực ở gần cái kén to nhưng vừa lại sẽ không kinh động những điểm đen hộ vệ kia, cho nên mới có thể dọc đường bình an, thật không hổ là kẻ dẫn dắt sáu mươi người xuất thành, chẳng trách người khác sẽ tin phục cô ta như thế, bản lĩnh này thật rất cao.

Nhưng loại bản lĩnh này hẳn là phải tùy theo thời gian mà hiển hiện ra, nếu ngay từ đầu mọi người không chịu hành động theo chỉ huy của cô ta, dù có bản lĩnh cũng không có đất dùng, mà một người phụ nữ mang theo mẹ, rốt cuộc nên làm thế nào để nhiều người như thế làm theo lời của cô ta?

Nhìn Quan Vi Quân dẫn đường ở phía trước, cô ta tốt nhất là có cái lý do để thuyết phục tôi, nếu không, tôi vẫn là sẽ mang cô ta về, nhưng tuyệt đối không ngại giam lỏng cô ta cả đời!

Quan Vi Quân giống như phát giác được điều gì, đột ngột quay đầu qua, ánh mắt sắc bén không giống một người phụ nữ.

Tôi giả ngu nghiêng đầu cười, thành công làm mọi người ở hiện trường kinh diễm.

… Luôn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro