Chương 4-6: Nắm đấm chính là luật rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa công ti bách hóa thoạt nhìn vắng vẻ, nhưng tủ kính hai bên toàn là thủy tinh vỡ, ngay cả đồ trưng trong tủ kính cũng ngã đổ xiêu vẹo, cho thấy có thứ đã xông vào.

Thấy vậy, Quan Vi Quan quay đầu nhìn tiểu Sát, hỏi: “Anh có thể giải quyết bao nhiêu quái vật?”

Tiểu Sát tự nhiên sẽ không tiết lộ trước, cẩn thận nói: “Cô nói trước.”

Quan Vi Quân hít sâu một hơi, cấp tốc khai báo: “Nếu tốc độ không nhanh có thể ba con đi, quái vật tốc độ tương đối nhanh chỉ một, hai con, nhưng có một số dị vật đặc biệt lợi hại, đây thì không biết rồi.”

Sau đó, cô ta chỉ vào Trương Tĩnh, nói: “Cậu ta trái ngược với tôi, quái vật tốc độ nhanh có thể ứng phó hai con, nhưng loại da dày sức lớn thì một con cũng không giết chết được, người khác đại khái có thể hai người đối phó một con, trong thời gian ngắn sẽ không bị giết chết, có thể giết chết quái vật hay không thì phải xem vận khí rồi, nhưng đây đều là nói tình huống bình thường, độ mạnh yếu của quái vật chênh lệch quá lớn, quái vật mà một con đã khiến toàn bộ chúng tôi co cẳng chạy cũng rất nhiều.”

Thực lực này thật không tệ, tôi có chút chấn động, Quan Vi Quân kia vậy mà có thể đối phó ba con dị vật? Vào thời kỳ này của đời trước, tôi vẫn còn dùng cây chổi buộc dao làm bếp đánh ruồi muỗi ở bên cạnh đây!

Tiểu Sát gật đầu, nhàn nhạt nói: “Quái vật bình thường, tôi có thể ứng phó sáu con, mạnh hơn một chút, bốn, năm con, mạnh hơn nữa thì khó nói rồi.”

Vừa nói lời này ra, thần sắc mọi người đều thay đổi, vẻ mặt giống như đang chiêm ngưỡng cao thủ, chỉ thiếu mỗi việc không gọi vợ ra xem thượng đế thôi.

Kỳ thực, tiểu Sát vẫn là ẩn giấu thực lực rồi, tôi đoán, tám con hẳn là ở trong phạm vi anh ta có thể thoải mái ứng phó, nếu không yêu cầu bảo toàn lông tóc nguyên vẹn, mười mấy con chắc cũng có thể xử được, mặc dù anh ta vẫn chưa lên cấp một, nhưng cũng rất gần rồi, dị năng phong vô hình vô sắc rất thích hợp chiến đấu.

Tiểu Sát lạnh mặt nói với mọi người: “Bây giờ đi vào, tôi sẽ ra tay, chỉ có một yêu cầu, mười người trong số các người phải lấy thứ tôi muốn, bất luận tôi muốn lấy cái gì, đều không được phép có dị nghị.”

Chiêu này rất hay, dù gì thứ tôi muốn lấy cũng không phải vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt, chỉ sợ những người này không chịu phối hợp, đến lúc đó ở bên trong ầm ĩ lên, càng hao tốn thời gian.

Quan Vi Quân lập tức gật đầu đồng ý, một chút xíu do dự cũng không có, đây cũng rất dễ hiểu, nếu không có tiểu Sát, đừng nói vơ vét vật tư, sợ rằng bọn họ đã chết thêm mấy người, thậm chí chết hết cũng không bất ngờ, bây giờ người còn sống và còn có đồ để lấy, cũng nên thấy đủ rồi.

“Đi!”

Tiểu Sát khẽ quát một tiếng, tiên phong xông vào cửa kính vỡ nát, ngay sát phía sau chính là Quan Vi Quân và người khác, tôi lựa chọn bọc hậu, tránh cho vô duyên vô cớ bị giảm mất quân số.

Mặc dù tôi có phần phòng bị nhóm người này và Quan Vi Quân, nhưng kỳ thực cho đến bây giờ, cảm giác mà bọn họ cho tôi tương đối không tệ, người bình thường có được kỷ luật như vậy, thật sự là đã vượt tiêu chuẩn, nhưng đây cũng khiến tôi càng e ngại Quan Vi Quân, chỉ là e ngại thì e ngại, nhân tài vẫn là cần bảo vệ cho tốt, cho dù không thu vào Cương Vực, ít nhất cũng có thể cho loài người thêm chút lợi thế.

Có tiếng vang khe khẽ truyền tới, nghe như là tiếng nắm tay đấm trúng thịt, tôi cảm thấy ngờ ngợ, tiểu Sát hẳn sẽ không dùng nắm đấm, sức lực của anh ta cũng không lớn.

Tôi vội vàng bước vào cửa kính, bên trong đã đánh nhau rồi, dị vật nhào tới trái lại rất quen mắt, nhìn con nào con nấy giống như là thi thể thối rữa, nhìn sơ còn tưởng đây là ngày tận thế tang thi! (tang thi: Zombie)

Chẳng qua, nhìn kỹ sẽ phát giác đó căn bản không phải thối rữa, chỉ là máu thịt phát đỏ nổi nếp nhăn và chảy nước, chi thể méo mó, còn mang mùi thối rữa, nhưng đôi mắt lại hết sức hữu thần, tuyệt đối không phải mắt của vật chết, loại dị vật này cũng rất trực tiếp mà được đặt tên là “tang thi”, một loại dị vật khá thường thấy.

Chờ sau khi tiến hóa thêm một bước, chi thể của bọn chúng sẽ không còn méo mó như thế nữa, máu thịt nhăn nhúm sẽ hình thành một lớp vỏ da thật dày, nước toàn thân tiến hóa thành chất nhầy, trơn trượt rất khó đánh, còn hở một tí là chạy trốn, cộng thêm mùi thối ngập trời, được tính là loại dị vật không được hoan nghênh cho lắm, cho dù là người săn kết tinh tiến hóa cũng không vui khi nhìn thấy loại dị vật này.

Nhưng rất hiển nhiên, đối với người ở thời kỳ đầu tận thế mà nói, loại dị vật này cũng không thường thấy, bọn họ sợ tái mặt, phụ nữ và mấy chàng trai trẻ tuổi thoạt nhìn đều sắp muốn ói rồi.

Tiểu Sát xông ở trước nhất, lấy một chọi năm, nhưng những dị vật kia không có đồng loạt xông về phía anh ta, có sáu con lao về phía người khác, dù có phong đao vô hình của tiểu Sát bắn ra, cũng chẳng qua chỉ dẫn một con trở lại.

Anh ta liếc về phía tôi một cái, tôi nháy mắt để trả lời, cũng không biết đã truyền tin tức gì, anh ta liền tự lo đi giải quyết sáu con dị vật, không quản năm con lao qua đây nữa, kỳ thực tôi chỉ là ra vẻ vô tội, có nói muốn ra tay đâu, thật là chẳng có chút ăn ý nào.

Tôi bất đắc dĩ hóa ra phi đao băng ở trong tay, muốn len lén bắn ra ở lúc những người này đối phó dị vật, để cho bọn họ tưởng rằng là do mình giết, ai ngờ bọn họ cứ đứng ngây ra đó, không một chút nhúc nhích.

Tôi đã đánh giá quá cao nhóm người này, ngay cả tên Trương Tĩnh kia cũng sợ đến tái mặt, đã nói có thể đối phó hai con mà? Tiểu Sát là đem thực lực nói thấp đi, mấy người vậy mà là đem thực lực của mình nói cao hơn sao?

Mắt thấy sắp chết người rồi, tôi cũng bất chấp ẩn giấu thực lực, khi đang định ra tay, một bóng người xông ra.

“Làm gì đứng ngây ra vậy hả!”

Quan Vi Quân giận dữ nói, hung dữ kéo một người phụ nữ sắp bị vồ lên ra, sau đó nắm tay phải liền nện xuống tang thi, con tang thi kia bị đánh văng ra ngoài, sau khi tiếp đất không ngừng lăn lộn kêu thảm, tôi vừa nhìn kỹ liền trầm mặc, nhãn cầu của tên đó cũng bị đánh ra khỏi hốc mắt, đang treo lủng lẳng trên mặt.

Quay đầu lại nhìn, Quan Vi Quân vươn tay ra muốn túm lấy đầu của một con tang thi khác, nhưng không ngờ chất nhầy quá trơn mà trượt tay, con dị vật kia nhào lên người cô ta, há mồm định cắn.

Thấy vậy, tôi hóa đao thành kim, một phát bắn ra năm cây, lần lượt trúng vào khuỷu tay và bụng của dị vật, kim băng nhỏ mảnh không có bao nhiêu lực sát thương, chỉ có thể thoáng ngăn cản động tác của dị vật, để cho Quan Vi Quân có thời gian phản ứng.

Cô ta lần nữa dùng tay túm đầu của đối phương, chỉ là lần này, ngón tay trực tiếp từ hốc mắt cắm vào xương sọ, chất nhầy dù trơn cũng vô dụng, tiếp đến, nắm đấm của cô ta hung hãn nện lên mặt của tang thi, một quyền hai quyền ba quyền cuối cùng trực tiếp đánh thủng, não màu trắng trộn lẫn với máu thịt phun khắp sàn.

Bây giờ tôi đã hiểu cô ta làm thế nào phục chúng rồi, có lẽ chính là —- không phục thì nhào vô?

Một con tang thi khác lao tới, cô ta xoay người một tay túm đầu, một tay ra sức đấm, không cần mấy quyền đã có thể đánh bể một cái đầu, đáng tiếc tang thi kế tiếp không tự động đưa tới cửa nữa, mà dè dặt thử công kích ở xung quanh, hoặc dứt khoát chuyển mục tiêu khác.

Đây đối với Quan Vi Quân mà nói, hình như là cái vấn đề lớn, cô ta có thể dễ dàng đánh bể đầu của đối phương, nhưng vấn đề là cô ta cũng không thể túm được cái đầu nào nữa, chẳng trách cô ta lại nói dị vật tốc độ nhanh chỉ có thể giải quyết một hai con, thực ra là cô ta sức lực có thừa, nhưng lại không có đủ thực lực chiến đấu, “túm lấy” so với “đánh bể” khó hơn nhiều.

Tay không đã có thể đánh vỡ sọ của dị vật, ngay cả tiểu Sát chắc cũng không làm được, đây tuyệt đối là dị năng lực lượng, không phải thị lực, vậy mà ngay cả dị năng cũng khác, “Quan Vi Quân” này thật sự không phải tôi.

Cho nên, cô ta rốt cuộc là ai?

Tiểu Sát ở phía trước chặt đầu, Quan Vi Quân ở phía sau đập bể đầu, cảnh phim kinh dị này rốt cuộc đã khiến người khác tỉnh lại, Trương Tĩnh gập hai chân, dùng lực bật ra, nhảy tới nhảy lui giống như con chuột túi, hành động tang thi lúc này không tính là nhanh, căn bản không bắt được cậu ta.

Thỉnh thoảng, Trương Tĩnh bật đến bên cạnh tang thi, khi đối phương không kịp phản ứng, cậu ta sẽ ra tay rạch đối phương một cái, nhưng không có bao nhiêu hiệu quả, mặc dù tang thi bây giờ vẫn chưa tiến hóa ra lớp vỏ chân chính, nhưng cũng không phải tiện tay rạch một cái là có thể giải quyết, so với tiểu Sát một nhát cắt đứt cổ, Trương Tĩnh cứ như là đang cạo gió cho tang thi, chỉ rạch ra vết đỏ, vẫn chưa thấy máu.

Nhưng ít nhất cậu ta có thể câu giờ, khi người khác có nguy hiểm, cậu ta đi qua thu hút chú ý của tang thi, sau đó cố gắng thử giải quyết đối phương, mặc dù phần lớn là chờ Quan Vi Quân xử lý xong con trên tay, rồi đi qua phụ đập bể đầu.

Hơn hai mươi người đều dẫn theo quái, chờ Quan Vi Quân đến nhặt đầu, đây không phục cô ta cũng không được!

Thấy bọn họ sẽ không có chuyện, tôi nhìn hướng tiểu Sát, kết quả chỉ kịp thấy anh ta một cước đạp ngã tang thi, cắm dao găm vào, sau đó đầu cũng không chuyển mà bắn ra phong nhận, đánh trúng mặt của một con tang thi cuối cùng, gọt rớt một nửa đầu của nó, bởi vì không giã nát toàn bộ, tang thi cũng không có trực tiếp ngã chết, mà là ngồi bẹp xuống đất, lồm cồm muốn bò dậy, sau đó bị tiểu Sát dùng phong nhận đánh nát.

Anh ta vốn định dùng dao găm, bị tôi trừng một cái mới đổi sang dùng phong nhận, xem ra muốn thay đổi thói quen chiến đấu của những lính đánh thuê này, sợ rằng ngay cả dao trang trí cũng không nên cho bọn họ giữ lại.

Giải quyết xong sáu con tang thi, tiểu Sát xông tới, tiếp tay hai con còn lại, lần này, anh ta ngoan ngoãn dùng phong nhận giải quyết tang thi, hai đạo phong nhận đồng thời phát ra, vừa vặn chém trúng mặt của hai con tang thi, khống chế lực rất tốt, nhưng đồng thời bắn ra hai đạo phong nhận hình như khiến uy lực giảm yếu, hai con tang thi kia cũng không có trực tiếp toi mạng, chỉ là mất một nửa cái đầu, co giật vặn vẹo ở trên đất, chờ đợi tiểu Sát tiến lên thu hoạch.

Dị vật la liệt đầy mặt đất, mặc dù không có cấp một, nhưng cứ thế bỏ đi kết tinh cũng quá lãng phí, chỉ là tôi không muốn moi kết tinh trước mặt đám người này, vẫn muốn xem xét bọn họ rốt cuộc có biết tồn tại của kết tinh hay không.

“Anh thật là mạnh!” Quan Vi Quân mắt lấp lánh, nhìn tiểu Sát bằng vẻ mặt sùng bái.

Tiểu Sát theo phản xạ lắc đầu nói: “Căn bản không đủ mạnh, người mạnh hơn…” Anh ta ngừng lại, cố gắng không nhìn tôi, nói: “Rất nhiều.”

Mọi người đều tỏ vẻ không tin, nhưng cũng không dám phản bác lời của tiểu Sát, chỉ có Quan Vi Quân vô tâm vô phế mà cười nói: “Đại ân nhân thật là quá khiêm tốn, thấy bề ngoài của anh hoàn toàn không giống người khiêm tốn mà!”

Đây là khen sao? Nhìn bên cạnh xem, đồng bạn của cô cũng sắp khóc rồi kìa!

Tiểu Sát cũng không có so đo lời này, chỉ là nhìn tay của Quan Vi Quân, não trắng máu đỏ tươi cùng với mùi hôi kinh khủng, chẳng khác nào một đôi tay ma quỷ chuyên giết người.

“Tôi cũng không biết vì sao lại có sức lực lớn như vậy.” Quan Vi Quân vừa vẫy tay, vừa thành thật nói: “Trương Tĩnh rất có thể nhảy, còn có vô số năng lực nhỏ của những người khác, nhưng đều không có tác dụng gì.”

“Người khác” vô dụng lặng lẽ chảy nước mắt.

Năng lực của Thái Văn kia thì sao? Tôi nhìn Quan Vi Quân, người này quả nhiên vẫn có chút đầu óc, cũng không ngốc nghếch như bề ngoài biểu hiện ra.

Tiểu Sát hờ hững nói: “Tôi có thể dùng gió cắt đồ vật.”

Quan Vi Quân hiển nhiên cũng đoán được rồi, cô ta gật đầu, khó hiểu hỏi: “Nhưng năng lực của anh rõ ràng mạnh hơn của chúng tôi rất nhiều, có phương pháp gì có thể tăng cường năng lực sao?”

Mặt của tôi thoáng nhăn lại. Khoan đã, cô vậy mà chưa từng ăn kết tinh? Sức lực lớn như thế mà chưa từng ăn kết tinh? Tôi thà tin cô ta đang gạt người còn hơn!

Tiểu Sát hờ hững liếc cô ta một cái, không đáp lại cái gì, nhưng cũng không có đi moi kết tinh.

Quan Vi Quân sờ mũi, nói: “Chúng ta mau đi siêu thị lấy đồ thôi!”

“Tiểu Sát, tôi muốn lên tầng hai.” Tôi kéo tay áo của tiểu Sát.

Quan Vi Quân nghi hoặc hỏi: “Tầng hai có thứ gì lấy được? Siêu thị không phải ở tầng hầm sao?”

Cô ngay cả tầng hai có cái gì cũng không biết sao? Thân là một người phụ nữ, cho dù không thể đọc thuộc lòng từ tầng hầm đến tầng trên cùng của công ti bách hóa, ít nhất cũng phải biết tầng một đồ trang điểm, tầng hai bán tinh phẩm, tầng ba bắt đầu bán quần áo chứ!

Tôi như chuyện đương nhiên nói: “Là quầy tinh phẩm chứ gì, ở đó có quần áo tôi thích, trước kia mua không nổi, bây giờ có thể lấy miễn phí, đương nhiên phải lấy rồi.”

Người khác ngạc nhiên nhìn tôi, ngay cả người ngông nghênh như Quan Vi Quân cũng sững sờ, nhưng không biết vì sao, sững sờ xong thì lại hồ nghi nhìn tôi, rốt cuộc là đang hồ nghi cái gì đây? Chắc không phải nhìn thấu ngụy trang mỹ thanh niên yếu đuối của tôi rồi chứ?

“Mau lên, tôi có rất nhiều thứ muốn lấy, áo khoác áo quần đều muốn!”

Tôi trốn phía sau tiểu Sát, nỗ lực giả bộ ương bướng kênh kiệu vô cớ gây rối, hiển nhiên diễn xuất lần này coi như trót lọt, sắc mặt của mọi người đều không dễ coi lắm, chỉ là ngại tiểu Sát, không ai dám trực tiếp phản bác.

Tiểu Sát lạnh lùng nói: “Các người có thể lựa chọn trước đi theo tôi, sau đó đi siêu thị tầng dưới, hoặc là mười người đi theo tôi, người khác tự đi siêu thị.”

Mặt mọi người đều đen sì.

Quan Vi Quân nhìn tiểu Sát rồi lại nhìn tôi, lập tức quyết đoán nói: “Bất luận đại ân nhân muốn đi đâu, chúng tôi chắn chắn sẽ đi theo anh!”

Ngông nghênh, thần kinh thô, biết cứu đồng bạn và bảo vệ người già yếu, đã vậy còn rất thức thời, người này nếu không phải Quan Vi Quân, chỉ là người không liên quan, tôi hẳn sớm đã quyết định mang về Cương Vực.

Lên tầng hai, ở đây không có dị vật gì, vắng vẻ trống trơn, cũng không bị bao nhiêu hư tổn, nghĩ đến cũng phải, tầng một và hai quá gần, từ tầng hai gần như có thể nhìn bao quát cả tầng một, dị vật dù không có đầu óc cũng sẽ không để một bầy dị vật khác ở trên đỉnh đầu của mình, phải biết rằng, khi đói đến cực điểm vừa lại không tìm được máu thịt không có biến dị, đồ ăn của dị vật chính là một bầy dị vật khác, không cùng loại ăn trước, thật sự không được nữa, đồng loại cũng ăn luôn.

Ở tầng hai nhìn quanh một chút, tôi lập tức tìm được mục tiêu chủ yếu nhất của mình, trước kia suýt nữa cắn răng dùng hai tháng tiền lương mua một chiếc áo khoác cho Hạ Chấn Cốc, may mà chưa mua, bằng không sau này tôi khẳng định sẽ tát cho mình rụng hết răng mới thôi.

Xông vào quầy chuyên doanh xa hoa, tôi giống như thổ hào mà phất tay: “Lấy toàn bộ!”

Mặt của mọi người càng đen rồi.

Đó là cả một dãy áo khoác dài kiểu quân trang, giá ghi phía trên có một đống số không, thời kỳ đầu tận thế, cho dù những áo khoác này tiện tay là có thể lấy, nhưng lại là thứ không ai cần, mùa đông của tận thế quá lạnh, áo ấm càng dày nặng càng được tranh giành, thứ để mặc giữa mùa thu đông như áo khoác, căn bản chẳng mấy ai hỏi thăm.

Qua hai năm mới sẽ có người bắt đầu lùng sục những y phục này, bởi vì công dụng của kết tinh đã bị phát hiện, người ăn nhiều kết tinh dần dần không sợ lạnh, đến lúc đó, người mặc áo khoác không ít, có người là cao thủ, có người là giả trang cao thủ.

Thành viên Cương Vực hiện giờ mặc cái này thì lại là vừa vặn, áo khoác kiểu dáng quân trang vừa đẹp vừa ngầu, chỉ cần sửa sang một chút, rồi thống nhất đính thêm đoàn huy của Cương Vực, đoàn lính nhà trời của chúng ta chẳng phải đã có đồng phục thống nhất rồi sao! Cho dù bên trong rất giống người cõi trên, bề ngoài cũng có thể uy chết người không đền mạng!

“Cậu xác định muốn cái này?” Quan Vi Quân cả mặt hồ nghi, “Mặc cái này không lạnh sao? Bây giờ thích chưng diện cũng không phải chỉ là chảy nước mũi mà thôi đâu, là thật sự sẽ đông chết người đấy?”

Tôi khựng lại, ngoan cố nói: “Sau khi trời ấm hơn là có thể mặc rồi!”

“Nhưng cậu làm sao xác định thời tiết thật sự sẽ ấm trở lại?” Cô ta càng hoài nghi nói: “Mùa đông năm nay quá lạnh rồi, Thái Văn luôn mồm nói rất bất thường, anh ta rất lo lắng thời tiết sẽ tiếp tục lạnh xuống, trong thời gian ngắn sẽ không ấm trở lại, có thể là thời kỳ tiểu băng hà gì đó, tôi không hiểu lắm, nhưng lạnh như thế này thì thật sự rất kỳ lạ.”

Khả năng nhìn thấu của cô có còn cho người khác làm mỹ thanh niên yếu đuối hay không! Tôi giả vờ bị sốc không thể chấp nhận, bất mãn nói: “Làm sao có thể tiếp tục lạnh xuống được, khẳng định sẽ ấm trở lại! Cô đừng nói lung tung.”

Người khác cố gắng kiềm nén ánh mắt bất mãn, nhưng đều là người trẻ tuổi, diễn xuất không qua cửa, ít nhiều đều nhìn ra sự không vui, duy chỉ có Quan Vi Quân thì khác, cô ta chỉ là nhìn vào tôi, giống như đang đánh giá chất lượng của một món hàng có qua cửa hay không, đột nhiên, cô ta bật cười, nói: “Có lời may mắn của cậu, nhất định sẽ ấm trở lại!”

Tôi thực sự không hiểu mạch máu não của cô gái này…

“Được rồi, được rồi, mọi người lấy y phục đi.” Quan Vi Quân thấy mọi người lề mề không vui vẻ cho lắm, lườm bọn họ một cái, thúc giục: “Cũng đã đáp ứng người ta sẽ cho mười người đi lấy đồ, mặc kệ anh ta muốn lấy cái gì cơ mà, cũng không phải của chúng ta, động tác mau lên một chút, muốn ăn đòn có phải không? Muốn bay đi dính tường sao?”

Mọi người lúc này mới động thân, áo khoác, quần dài và sơ mi vân vân quét sạch toàn bộ, không thèm nhìn kích cỡ, dù sao thì cứ lấy hết là được, sau này sẽ có ngày dùng đến.

Tôi nghĩ đến thành viên nữ trong đoàn, Quân Quân đáng yêu nhà mình đương nhiên phải mặc váy xếp ly; thím là váy dài khí chất; Bách Hợp nóng bỏng phải là váy ngắn; còn có Vân Thiến, ặc, lấy quần ngắn đi.

Ồ, vậy mà có cả dép xỏ ngón nữa! Màu trắng bạc kiểu dáng đơn giản và phóng thoáng, chính là cái này, Quân Quân khẳng định cho phép tôi xỏ, thu vào!

Lấy lấy lấy… Cho đến khi vai bị vỗ vỗ, tôi quay đầu nhìn, tiểu Sát đang ôm một núi y phục, nhìn ra sau nữa, bên chân của mọi người đều để rương hành lý, trên tay còn bê đống quần áo như núi, số người hình như vượt quá mười…

“Mười hai người rồi.” Tiểu Sát bình tĩnh nói: “Tôi đáp ứng đưa bọn họ ra khỏi thành, đổi lấy hai người cầm đồ, nhưng không thể lấy nhiều hơn, nếu không sẽ đi đường không được.”

Tôi “ờ” một tiếng, sơ sẩy một cái đã đánh mấy lý trí, lấy đồ không cần trả tiền gì đó, thật là quá sung sướng, cuối cùng vươn tay lấy một đôi giày bốt ôm ở ngực.

Tiểu Sát liếc một cái, nhắc nhở: “Kích cỡ quá lớn rồi.”

“Cho đại ca.”

Nghe vậy, tiểu Sát đặc biệt liếc cái giày một cái, gật đầu nói: “Thích hợp lão đại.”

Đương nhiên, loại giày quân đội phách lối một chân có thể đạp chết người này thích hợp với đại ca nhất!

Quan Vi Quân ló đầu vào, lấp lánh nhìn hai người chúng tôi, vẻ mặt muốn hóng chuyện.

“…” Tiểu Sát quay mặt đi, “Xuống lầu, đi siêu thị.”

Quan Vi Quan “ồ” một tiếng cảm thấy đáng tiếc.

Khi đi qua hành lang, tôi trộm liếc ký hiệu tầng lầu một cái, phòng may mặc ở tầng chín, đây thì phiền phức rồi, mang theo nhiều người như thế lên tầng chín, công sức bỏ ra thực sự quá lớn, vì mấy cỗ máy may, hình như có hơi không đáng.

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định từ bỏ, ở tiểu trấn Hoài Cổ tìm kiếm một chút, biết đâu đã có thể kiếm được mấy cỗ máy may, tốt xấu gì cũng là cái trấn, chung quy phải có vài hiền thê lương mẫu giỏi may vá chứ? Nếu thật tìm không được, lần sau lúc Caine đi theo bảo anh ta vác mấy cỗ về là được.

“Đi siêu thị thôi.” Tôi quay đầu nhìn, cười nói: “Bổ sung một ít chocolate.”

Sắc mặt của mọi người liền giống như đang nhìn kẻ mắc bệnh hoàng tử, cho dù nhìn vào khuôn mặt của tôi cũng không thể khiến bọn họ có sắc mặt tốt.

Chỉ có Quan Vi Quân, cô ta nhe răng cười với tôi, không hề có ý xem thường. “Tôi trái lại rất ít ăn chocolate, lát nữa cậu giới thiệu một số cho tôi đi.”

Tôi cười cười, đáp tiếng “được”, phụ nữ như thế này, thật khó khiến người ghét.

Tiếp đến đi siêu thịt trái lại là không có gì nguy hiểm đáng sợ, chỉ có một đống gián thiết giáp, nhưng bầy gián bây giờ không phải thứ gì khủng bố, phong nhận của tiểu Sát quét qua là lật tung cả đám, cộng thêm nắm đấm của Quan Vi Quân nện xuống, khắp đất đều là bã gián.

Kế tiếp, mọi người liền vui vui vẻ vẻ lấy đồ không trả tiền, phần lớn người đều lấy đồ ăn có thời gian bảo quản lâu, ngay cả mười hai người cầm quần áo cũng không nhịn được bỏ một số đồ ăn vào túi, bọn họ có vẻ vô cùng muốn quăng hết quần áo trên tay đi.

Quan Vi Quân lườm bọn họ mấy cái, sau đó hất mặt về phía tiểu Sát, giống như đang hỏi “các người có chắc là muốn quăng không”.

Mười hai người buồn bực đành trơ mắt nhìn đồng bạn vơ vét không kiêng nể, tôi ném vài thanh chocolate lên trên đống quần áo bọn họ đang bê, nhắc nhở: “Các người có thể dùng quần áo bọc đồ ăn có thể tích nhỏ, tìm loại có nhiều calo, tốt nhất là chocolate và kẹo, thời tiết lạnh, những thứ nhiều calo này có thể bảo mệnh.”

Mọi người nhìn tôi, vẻ mặt mừng rỡ, giống như tôi vẫn chưa đến thời kỳ cuối của bệnh hoàng tử, còn cứu được.

Chocolate đều bị cướp sạch, tôi lấy mấy gói kẹo sữa, Thư Quân thích ăn cái này, mặc dù hồi đó mua cả đống, nhưng dự bị nhiều một chút cũng chẳng sai chỗ nào, sau này thế nhưng sẽ không còn ai làm ra được thứ kẹo sữa này nữa, dù sao thì người đầu bò cũng không phải dễ chọc, muốn sữa ư? Xin dùng mạng để đổi nhé.

Chỉ là không ngờ, độ nguy hiểm khi vào Lan đô lần này thấp như thế, thua xa dự tính của tôi, cho dù bởi vì ưu thế sống lại, khiến tôi có thể ứng phó phần lớn tình huống, nhưng đô thị hạng một vẫn là nơi đầy rẫy nguy cơ.

Có lẽ là cái kén khổng lồ kia giở trò quỷ, dị vật ở gần đây chắc hẳn đã bị nó quét qua một lượt rồi, nếu không con dị vật sắp lên cấp ba kia sẽ không yên tâm gói mình thành kén và chỉ dựa vào thuộc hạ bảo vệ nó như thế.

Đến tầng một, tôi hỏi: “Thần Sa, bây giờ có lấy kết tinh không?”

Tiểu Sát quay đầu qua nhìn, tôi chớp chớp mắt với anh ta, anh ta liền nói: “Ừ, cậu tới giúp tôi moi.”

Tôi nhíu mày, không cam tâm tình nguyện nói: “Thôi được, mặc dù rất buồn nôn.”

Quan Vi Quân tò mò, nhưng cô ta không hỏi, mà là nhìn chằm chằm vào tiểu Sát đi đến bên cạnh thi thể tang thi, ngồi xổm xuống liền dùng dao găm đâm vào ngực, thuần thục khoét xác moi ngực, kỹ thuật đó điêu luyện không thua kém tôi, xem ra Cương Vực trên dọc đường đi tới, thật sự không nhẹ nhàng như đại ca nói.

Tôi cũng đi lên, cầm phi đao moi ngực, chỉ là cố ý giả vờ vụng về một chút.

Người khác thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, nhưng vẫn không ai mở miệng nói chuyện, lúc này, Quan Vi Quân tiến lên một bước, mở to mắt nhìn tiểu Sát từ ngực tang thi moi ra kết tinh.

Tiểu Sát dứt khoát ném kết tinh lên tay của cô ta, nói: “Cô đập chết ba con, có thể lấy ba viên, Trương Tĩnh kia một viên, các người tự qua đây moi.”

Quan Vi Quân lập tức giơ kết tinh lên nhìn, cười nói: “Đây có liên quan đến việc năng lực của anh mạnh? Phải dùng thế nào? Là ăn sao? Tôi cảm thấy rất thơm rất muốn ăn nó.”

“Phải.” Tiểu Sát vừa moi kết tinh vừa nói: “Tác dụng của một vài viên không lớn, xấp xỉ phải ăn năm, sáu viên trở lên mới có khác biệt.”

Tôi len lén quan sát Quan Vi Quân, rất muốn biết cô ta rốt cuộc sẽ làm thế nào, ba viên của cô ta cộng thêm một viên của Trương Tĩnh, chẳng qua chỉ bốn viên mà thôi, cô ta sẽ phân phối như thế nào đây?

“Đại ân nhân, bằng không cho chúng tôi thêm một viên đi?” Quan Vi Quân cười tủm tỉm nói: “Anh thấy đấy trên tay tôi còn có thể cầm đồ, xung phong giúp các anh lấy thêm vài thứ, tôi thấy bạn trai nhỏ của anh vừa rồi rất luyến tiếc những đôi giày quân đội kia đây, sức lực của tôi rất lớn, vác mười mấy hai chục đôi cũng không phải vấn đề.”

Tiểu Sát nhìn về phía tôi, dò hỏi: “Thư Vũ, cậu còn muốn lấy thêm sao?”

Nhìn về phía tầng hai, tôi chợt nảy ý tưởng, nói: “Giày lấy mười đôi là được, tôi muốn máy may, tiểu Sát anh có thể nhảy đến tầng chín lấy giúp tôi mấy cỗ được không?”

“…” Sắc mặt mọi người đều đen sì, vẻ mặt khi nhìn qua gọi là “bệnh hoàng tử của cậu đến thời kỳ cuối hết cứu được rồi”.

Đây gọi là bệnh hiền thê lương mẫu có được không? Có hoàng tử nào lại muốn máy may?

Tiểu Sát đứng dậy, ngẩng đầu nhìn, trung gian công ti bách hóa là tầng lửng trống ở giữa, vừa ngẩng đầu nhìn có thể nhìn thấy trần nhà cao nhất.

Anh ta chạy đến cầu thang bên cạnh, nhảy lên tay vịn đạp mấy bước là lên được tầng hai, sau đó từ phần khoét rỗng ở giữa lủi ra, một tay bám vào tay vịn của ban công, sau đó trèo một mạch lên trên.

Mặc dù dị năng phong chưa đến cấp một vẫn không đủ để tiểu Sát có thể bay, nhưng càng nhẹ nhàng, nhảy được cao hơn là không có vấn đề, leo trèo một cách nhẹ nhàng trôi chảy như thế kia, cứ như là khinh công trong phim võ hiệp.

Mọi người há hốc mồm ngẩng đầu nhìn bóng dáng tiểu Sát càng nhảy càng cao…

“Thật nên bảo Thái Văn đi theo xem thượng đế.” Quan Vi Quân tán thán.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro