Chương 4-7: Quyết đấu cấp 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi chúng tôi trở về kho hàng, thời gian đã muộn rồi, mọi người không cần bàn bạc đã tự động biết tối nay phải nghỉ lại ở đây, buổi tối tuyệt đối không phải thời gian thích hợp cho người hoạt động.

Vừa trở về, Quan Vi Quân đầu tiên xác nhận mọi người đều bình an, sau đó liền cùng Trương Tĩnh và Thái Văn đi sang một bên thì thầm to nhỏ, tám phần là muốn phân phối kết tinh, hai người này xem ra hẳn là tay trái tay phải của cô ta rồi, không biết cô ta sẽ chia thế nào, dưới tình huống chỉ có năm viên kết tinh, kỳ thực dồn cho một người ăn là tốt nhất, chia ra ăn gần như không cảm giác được hiệu quả, nhưng thao tác thực tế luôn gặp khó khăn, chỉ cần xử lý không tốt, mấy viên kết tinh đã có thể làm tan rã đoàn đội.

Tôi nhíu mày nhìn Quan Vi Quân, cô ta bỏ kết tinh lên tay của Thái Văn, bởi vì góc độ, nhìn không được rõ lắm, nhưng đó hình như là toàn bộ kết tinh…

“Xin đừng sợ tiểu Quân nhà tôi.”

Tôi ngẩn ra, quay đầu liền nhìn thấy mẹ đang nhìn qua với vẻ mặt thấp thỏm bất an, còn vội vã giải thích: “Cậu chắc là đã nhìn thấy sức lực của tiểu Quân rồi đi? Kỳ thực, nó là một cô gái tốt, chỉ, chỉ là có hơi nam tính, học được một chút quyền thuật, không biết vì sao sức lực lại trở nên mạnh như thế…”

Tôi lặng lẽ nhớ tới Quan Vi Quân dùng nắm đấm đã có thể đập cho máu thịt óc não văng đầy mặt đất, đây còn là năng lực khi chưa ăn kết tinh! Nhưng cảnh tượng này đối với tôi mà nói cũng không phải kinh khủng, chỉ là tiếc nuối nếu như đời trước mình có thể mạnh đến vậy, mẹ có lẽ sẽ không đi sớm như thế khi mà tận thế mới bắt đầu chưa được bao lâu.

Tôi không bằng cô ta, mặc kệ Quan Vi Quân này là ai, cô ta đều mạnh hơn tôi.

Cảm giác hoảng hốt không ngừng dâng lên, không biết vì sao, chỉ là nghĩ đến việc cô ta mạnh hơn tôi, tôi liền cảm thấy có loại cảm giác mãnh liệt, đó là gì đây? Nói không ra đó rốt cuộc là cảm giác gì, xấu hổ, nhục nhã?

“Dọc đường tiểu Quân đã cứu rất nhiều người, nó thật sự rất tốt, tuyệt đối không phải người xấu, cũng tuyệt đối sẽ không hại người, chỉ biết đánh quái vật mà thôi, cậu đừng sợ nó, cũng, cũng đừng làm hại nó.”

Mẹ cuống đến cũng sắp rơi lệ rồi.

Trong lòng đột nhiên có chút chua xót, người trước mắt vẫn là mẹ, bề ngoài lẫn tính cách đều không có thay đổi, chỉ là đứa con yêu dấu của bà lại đã không phải tôi.

Mặc dù biết mình không nên oán hờn, đánh mất một người mẹ, lại có được đại ca, em gái, chú và thím, thậm chí cả một Cương Vực, thật nên tính là có lời rồi đi? Nhưng loại chuyện này thì làm sao có thể dùng số lượng để so sánh cơ chứ!

“Cậu, cậu tin tôi chứ? Tiểu Quân thật sự không phải người xấu.” Mẹ căng thẳng nhìn tôi, nếu như tôi nói câu không tin, có lẽ bà ấy thật sẽ khóc lóc khẩn cầu.

Tôi mỉm cười, nói: “Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, mạnh một chút mới có thể sống sót ở thế giới như thế này.”

Nghe thấy trả lời như thế, mẹ mới thả lỏng, lẩm bẩm: “Đúng là vậy, mạnh mới tốt…”

Bà ấy nhìn Quan Vi Quân với thần sắc phức tạp, vừa là yên tâm vừa là không nỡ, thần thái này thực sự quá quen mắt, cho dù bề ngoài và giới tính hoàn toàn khác, tôi vẫn chợt nhớ đến khuôn mặt của đại ca, anh ấy cũng thường thường dùng thần sắc này nhìn tôi.

Quan Vi Quân đang cùng Thái Văn tranh biện, cô ta quả nhiên muốn đưa toàn bộ kết tinh cho Thái Văn, giống như mẹ nói, cô ta là người tốt, vừa mạnh vừa có năng lực lãnh đạo, còn không có mắt mù mà nhìn trúng Hạ Chấn Cốc.

Mẹ lo lắng nhìn Quan Vi Quân tranh cãi với Thái Văn, loáng thoáng có thể nghe thấy bọn họ nói kết tinh có thể khiến người trở nên mạnh hơn, Thái Văn cảm thấy nên cho Quan Vi Quân ăn, người sau lại kiên trì muốn Thái Văn ăn, tôi không biết nguyên do, nhưng đoán chắc là có liên quan đến dị năng, dị năng của Thái Văn này có lẽ rất hữu dụng.

Mẹ bất mãn lẩm bẩm: “Thái Văn này kiên trì không ăn làm gì? Chẳng lẽ vẫn thật muốn tiểu Quân mạnh hơn đi bảo vệ mọi người, nó thế nhưng là con gái…” Bà ấy sau khi nghe một hồi lại thay đổi chủ ý, “Nhưng Thái Văn nói cũng đúng, tiểu Quân luôn thích lao lên trước nhất, không mạnh hơn thì làm sao mà được đây?”

Thấy bà ấy vừa bối rối vừa lo lắng, tôi không nhịn được nói: “Lát nữa sau khi xuất thành thì không còn nguy hiểm như vậy nữa, các người có thể theo tôi trở về, người của chúng tôi rất mạnh, có thể bảo vệ mọi người.”

Mẹ nhìn tôi, không đáp ứng cũng không nói không đi, chỉ là dịu dàng cười nói: “Có người bảo vệ cậu, thật là tốt quá.”

Một câu nói, nước mắt của tôi suýt nữa tuôn trào.

“Con sẽ bảo vệ mẹ, lần này, sẽ không thất bại nữa.”

Mẹ hình như không có nghe rõ, nghi hoặc hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Không có gì.”

Tôi cố nén nước mắt, rốt cuộc hạ quyết tâm muốn mang đám người này về nhà, bởi vì tôi không tin người mẹ tầm thường hiền hòa và đầy tình thương này sẽ nuôi ra một tên đại gian đại ác gì đó, cho dù linh hồn bên trong là tên khốn Hạ Chấn Cốc kia cũng có thể được nuôi thành người tốt đi!

Lúc này, Quan Vi Quân rống giận một tiếng: “Anh không ăn, tôi sẽ quăng đi hết! Ai thích ăn thì đi mà ăn!”

Thái Văn bất đắc dĩ, đành nhận lấy kết tinh nuốt vào.

Thấy vậy, tôi chỉ có thể cười khổ, thực lực cao cường, phẩm hạnh vừa lại tốt, người phụ nữ này còn có thể đả kích người hơn nữa không?

Tôi cầm lấy bình rượu bạc, rồi lại nắm lấy tay của mẹ, bà ấy giật nảy mình, khó hiểu nhìn qua, tôi dốc hết kết tinh trong bình rượu lên tay của bà, số lượng không nhiều, vừa vặn năm viên.

Mẹ ngây ra, có chút lúng túng, tôi cười nói với bà: “Tặng cho dì, tôi không thiếu cái này.”

Bà ấy mấp máy miệng, hình như có chút ngại ngần, nhưng quay đầu nhìn về phía con gái, vừa lại không nỡ không lấy, cuối cùng xấu hổ nói với tôi: “Cảm ơn.”

Tôi cười gật đầu, nhìn mẹ lao đi đưa kết tinh cho Quan Vi Quân, ba người bên đó giật nảy mình, nghe xong giải thích của bà rồi đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi.

Quan Vi Quân nở nụ cười rực rỡ, “Cảm ơn nhé, tôi đã biết cậu chỉ là làm cao, kỳ thực là một cậu bé tốt mà!”

… Bây giờ lấy lại kết tinh có còn kịp không?

Tôi vô biểu tình xoay người đi, tiểu Sát ngồi ở ngoài cùng kho hàng, đây là vị trí tốt để cảnh giới, chúng tôi đều không định giao công việc cảnh giới cho dân chúng bình thường, sắp xếp gác đêm gì đó thì khỏi, tôi và tiểu Sát đã đủ rồi, người khác vẫn là ăn với ngủ đi.

Tiểu Sát liếc mắt tới, “Quyết định mang bọn họ trở về rồi?”

Tôi ngồi xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy bọn họ thế nào?”

“Mặc dù số người tới sáu chục, gấp mấy lần Cương Vực, nhưng bọn họ chỉ là người bình thường, chúng ta là lính đánh thuê, có súng và dị năng, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của chúng ta, cậu muốn mang về thì mang về, không phải vấn đề lớn.”

Đúng thế, mang về không phải là vấn đề, về sau nuôi làm sao mới là vấn đề.

“Anh có thể một mình mang bọn họ về không?”

Tiểu Sát đột ngột nhìn qua, nhíu mày không nói.

Tôi giải thích: “Tôi muốn đi xem xem cái kén khổng lồ kia, nó đang thăng cấp, là thăng cấp ba, vùng địa bàn này là của nó, cho nên dị vật ở gần đây mới ít như vậy, trước khi nó muốn thăng cấp khẳng định đã đuổi đi hoặc ăn thịt mọi dị vật mạnh ở gần, chúng ta phải thừa dịp bây giờ giết chết nó, nếu không sau này chỉ có thể đi đường vòng vào Lan đô, chúng ta không chọc nổi dị vật cấp ba.”

Nửa năm tận thế đã thành dị vật cấp ba, thứ này cho dù không thể sống đến hậu kỳ tận thế, khẳng định cũng sẽ xưng bá rất lâu, nếu để nó thuận lợi thăng cấp chiếm lĩnh khu vực này, đến lúc đó chúng tôi muốn đánh hạ Lan đô, nó sẽ là bức tường thành đáng sợ nhất.

Tiểu Sát há miệng, nhưng tôi giành nói trước: “Cho dù tôi không đánh thắng thì cũng chạy thoát được, nhưng một khi có điều phải lo ngại, vậy thì khó nói rồi, anh muốn đi theo tôi, ít nhất phải lên được cấp một, nhưng anh vẫn chưa bước qua ngưỡng này.”

Anh ta mím môi, vẻ mặt không cam tâm, hỏi: “Rốt cuộc phải luyện thế nào mới có thể mạnh như cậu?”

Tôi nhớ tới những cuộc rèn luyện của Băng Hoàng, trong lòng không biết vì sao cảm thấy có chút bứt rứt, hình như có chuyện gì bị bỏ quên, nhưng làm sao cũng không nắm bắt được ý nghĩ chợt lóe qua đó.

“Thư Vũ?”

Bởi vì có một Băng Hoàng vừa ngược đãi vừa giúp tôi thăng cấp, điều này lại không thể nói, tôi chỉ đành bất đắc dĩ trả lời: “Thời gian tôi trải qua ở trong mơ có tới mười năm, vốn đã biết dùng dị năng, từ lúc tận thế đến nay còn suýt chết mấy lần, tự mình từ Trung Quan thị tìm trở về, đây đều toàn là rèn luyện bất hợp lý, mạnh một chút cũng là bình thường đi.”

Tiểu Sát trầm mặc một hồi, nói: “Về sau, tôi sẽ tự mình đơn độc vào thành.”

Tôi ngẩn ra, sắc mặt của tiểu Sát lại rất bình tĩnh, thoạt nhìn hoàn toàn không có chỗ cho vãn hồi, mà tôi kỳ thực cũng không có tư cách giúp đối phương lựa chọn —- muốn sống một cách an nhàn, hay vật lộn ở giữa sống chết để truy cầu sự mạnh mẽ.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Sau đây tự anh quyết định, nếu như trước khi trời sáng tôi vẫn chưa trở về, anh giúp tôi mang bọn họ về trước, tôi sẽ đuổi theo sau, chỉ cần nhớ, ai chết cũng không sao, bao gồm cả Quan Vi Quân, chỉ có mẹ của Quan Vi Quân là tuyệt đối không thể chết!”

“Biết rồi.” Tiểu Sát nhàn nhạt nói: “Nhưng nếu như tôi trở về căn cứ, cậu vẫn chưa đuổi tới, lão đại nhất định sẽ vào thành tìm cậu.”

Tôi biết, người đi theo còn sẽ có Quân Quân.

“Tôi nhất định sẽ đuổi theo, nhưng trước khi chưa đuổi kịp, anh đừng đi tìm Thượng Quan Thần Dương, tôi không yên tâm gã đó, hắn biến dị quá nhiều, tâm lý có khả năng sẽ sinh biến hóa.”

Giống như não ma, chuyện ăn thịt người cũng làm ra được, nhưng lời tuy nói như thế, đó dù sao cũng là người thân của tiểu Sát, nói không chừng anh ta sẽ muốn mang người về nhà.

Không ngờ, tiểu Sát “ừ” một tiếng, tán đồng nói: “Cậu ta rời khỏi Thượng Quan gia có khả năng là có nguyên nhân khác, sẽ không chỉ bởi vì bề ngoài thay đổi quá nhiều mà bị đuổi đi, biến dị của cậu ta rất độc đặc, trái lại sẽ khiến Thượng Quan gia không thả cậu ta đi.”

Anh ta nhíu mày nói: “Thượng Quan gia ở phía nam Lan đô, cũng là mối họa ngầm, tôi trở về sẽ đem toàn bộ chuyện của Thượng Quan gia nói hết cho lão đại, để anh ta có cái phòng bị.”

Quan hệ của anh với nhà anh quả nhiên rất kém, loại biểu hiện không bằng giết luôn toàn gia tộc này liệu có quá giới hạn không đấy!

Tiểu Sát nhìn qua, hỏi: “Nhưng tôi phải làm sao giải thích nguyên nhân cậu biến mất cho Quan Vi Quân.”

“Cứ nói đại đi, như là tôi sợ quá nên chạy về trước gì đó.” Lý do rất không thuyết phục, mặc dù tôi muốn ẩn giấu thực lực, nhưng đặt ở trước vấn đề dị vật cấp ba, chuyện ẩn giấu thực lực này cũng không còn quan trọng như thế nữa.

Tôi đứng dậy, phủi phủi mông chuẩn bị động thân, nếu như có thể giải quyết và trở về trước khi trời sáng, vậy thì khỏi cần tìm lý do lý trấu gì nữa.

“Tôi đi đây.”

Tiểu Sát “ừ” một tiếng, lại không cam tâm hỏi: “Thư Vũ, cậu bây giờ rốt cuộc có bao nhiêu mạnh?”

Nghe vậy, tôi cười cười, cởi dép xỏ ngón ra, nhét vào tay anh ta, dưới chân hóa ra băng đao, nhưng không có trả lời, đánh mười người như anh dễ như ăn kết tinh, trả lời kiểu đả kích như vậy vẫn là đừng nói ra đi, lát nữa bị mọi người trong Cương Vực đánh hội đồng, tôi sẽ đánh bọn họ? Đóng băng bọn họ? Hay là đánh xong rồi đóng băng đây?

Dưới chân phát lực, không còn ẩn giấu thực lực nữa, tôi thoáng cái đã lao ra ngoài, đường phố tối tăm lướt nhanh qua bên cạnh, mỗi lần dưới chân mượn lực trượt một cái ít nhất đều là ba mươi mét, ngay sau đó xoay người trượt lên mặt tường, dựa vào xung lực bay lên một đoạn, rồi bắt đầu “trèo” lên lầu, trượt nhảy bám bật, mười mấy tầng lầu chỉ cần mấy động tác đã trèo đến đỉnh.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy không hài lòng, nếu Băng Hoàng ở đây, sợ rằng càng không hài lòng, anh ấy luôn nói chỉ cần trượt thôi đã đủ để tôi đi khắp xó xỉnh trên thế giới, sự bám dính của băng và sức lực của phần chân, có chỗ nào là không đến được? Cùng lắm cộng thêm một chút nhảy nhót…

Băng Hoàng hết lời răn dạy một chuỗi dài lê thê, nhưng tiểu nữ đây… A không, bổn thiếu gia vẫn làm không được! Trước kia thành tích tốt nhất cũng chẳng qua chỉ là trượt đến tầng năm đã không còn sức tiếp tục, suýt nữa “xoạt” một tiếng rớt xuống đất, may mà kịp thời túm được tấm che mưa, hôm sau, đùi còn nhức muốn chết đây!

Trên tầng thượng có mấy con dị vật, vừa nhìn thấy máu thịt tươi mới là tôi, con nào con nấy đều hưng phấn nhào tới, cho đến khi tôi làm bể đầu con đầu tiên, bọn chúng trợn mắt to như đèn pha, sau đó tháo chạy khắp bốn phương tám hướng, đáng tiếc đã muộn rồi, băng đao giống như bạo tạc mà bắn ra…

Một lần thu sáu chục người, cũng nên nghiêm túc săn kết tinh rồi, cho dù tôi đã không cần kết tinh chưa lên cấp, nhưng đối với người khác mà nói, kết tinh không có cấp vẫn là thứ tốt.

Bình rượu bạc không ngừng vang lên tiếng leng keng khi kết tinh rơi vào, hết sức vui tai, tôi thực sự rất thích bình rượu bạc mà Cận Phượng tặng, độ lớn vừa vặn, căn bản là dùng để bỏ kết tinh mà! Sau này nhất định phải dùng băng tinh gia cố nó, tránh cho hỏng mất thì đau lòng.

Đứng ở trên lầu cao, sau khi nhắm chuẩn hướng muốn đi, tôi trực tiếp nhảy xuống lầu, mục tiêu là cao ốc cách vách, cự ly nhảy tự nhiên là không đủ, thậm chí không chạm tới mặt tường cao ốc, tôi ở giữa không trung hóa ra một miếng băng, chân đạp một cái, miếng băng lập tức rơi xuống dưới, tôi dựa vào lực phản để nhảy thêm một bước, nhưng cự ly vẫn không đủ, chỉ có thể hóa ra thêm một tấm, còn, còn chút xíu nữa, thêm một lần…

Cuối cùng, khi độ cao muốn đạt được cách tới năm tầng lầu, tôi rốt cuộc “bốp” một tiếng đập lên cửa sổ thủy tinh của cao ốc, mặt áp lên thủy tinh, tôi lặng lẽ thề rằng trước khi chưa luyện tốt chiêu này, tuyệt đối sẽ không sử dụng trước mặt bất cứ người nào.

Băng Hoàng, đã bảo nhảy vài phát là lên trời xanh mà? Tôi làm sao chỉ có thể rơi xuống dưới, rốt cuộc phải làm thế nào phớt lờ lực hấp dẫn?

Thời gian không còn nhiều, tôi ngoan ngoãn dùng cách “bình thường” để tiến lên, trượt, nhảy và leo trèo.

Không bao lâu đã đến được con đường cách cái kén khổng lồ không xa, thu lại hàn khí quanh thân, tôi chậm rãi đi qua, những điểm đen hộ vệ phía dưới càng ngày càng rõ, nhưng không phải nhện như đã tưởng, Quan Vi Quân sở dĩ cho rằng là nhện, có lẽ là do cách quá xa, cộng thêm tơ trắng nhìn vào sẽ khiến người nghĩ đến nhện.

Nhưng kỳ thực những điểm đen này lại là —- sâu róm.

Độ lớn của từng con chênh lệch rất nhiều, từ cỡ đầu người đến một, hai mét đều có, phía trên thân thể múp míp mọc đầy lông nhỏ mảnh, hay là gai nhỉ? Màu sắc của gai rất nhiều, sâu róm với đủ màu sắc bò khắp nơi, có một số cuộn mình thành một quả cầu, sau đó lăn rất nhanh trên tơ trắng, xem ra đây hẳn là cách di động chủ yếu.

Ngoại trừ cái này, có một số tơ trắng còn rải chi chít trứng, chỉ là không lớn, lại còn là màu trắng, nhìn xa không dễ phát hiện.

Nhìn đến đây, da đầu tôi cũng muốn tê dại, kén khổng lồ nếu như thuận lợi thăng lên cấp ba, cộng thêm đám trứng này nở ra, khu vực quanh đây tuyệt đối sẽ thảm như nạn châu chấu, chỉ là lần này thứ càn quét là sâu róm mà thôi.

Dùng băng đối phó loại dị vật này không tính là có lợi, nếu như là dị năng hỏa, đánh những con sâu này chắc hẳn sẽ có hiệu quả gấp đôi, nhưng bất luận làm sao, tôi đã hạ quyết tâm tuyệt đối phải giải quyết dị vật trong kén khổng lồ, đây đã không phải vấn đề đi đường vòng nữa rồi, dị vật với số lượng lớn như thế, tuyệt đối sẽ điên cuồng khoách trương ra ngoài, bọn chúng sẽ cần rất nhiều “đồ ăn”, mà tiểu trấn Hoài Cổ là một trấn lớn cách đây gần nhất!

So với chờ dị vật cấp ba dẫn đại quân tìm tới cửa, không bằng thừa dịp nó còn cấp hai lấy mạng nó!

Tôi lấy băng thương sau lưng xuống, từ trong cụm cao ốc tọa lạc thành hình vòng cung, chọn một tòa gần kén khổng lồ nhất, từ mặt sau trèo lên.

Trượt đến cửa sổ có tơ trắng quấn quanh, tôi hóa ra khối băng ném lên tơ trắng, nhưng tơ trắng không có độ dính, không giống tơ nhện, chắc là thứ tương tự như “tơ tằm” gì đó, cũng bởi thế, những sợi tơ này cũng không phải dính lên cao ốc, mà là phá vỡ cửa sổ, quấn quanh cột của cao ốc.

Dùng băng đao bình thường nhẹ nhẹ cắt nhưng lại cắt không đứt, dần dần gia tăng lực đạo, vẫn vô cùng khó cắt, chỉ đứt mấy sợi tơ, không to hơn sợi tóc đến đâu, độ dai của những sợi tơ này cao hơn tưởng tượng.

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là không hóa ra dao găm băng để thử, năng lượng của dao găm băng cao, sợ rằng sẽ làm cái kén chú ý.

Vấn đề bây giờ là tôi phải trực tiếp đả thương kén khổng lồ, hay là chém sạch sâu róm của nó trước?

Nếu không thể cấp tốc giải quyết kén khổng lồ, tôi sẽ bị kén khổng lồ và bầy sâu róm hợp lực vây đánh, nhưng có khả năng làm cho kén khổng lồ thiệt hại nặng.

Nếu là xử lý sâu róm trước, với số lượng lớn thế này, tôi phải tốn một thời gian, mà trong thời gian này, liệu kén khổng lồ rốt cuộc có cảm ứng được hay không? Nếu như phát hiện tôi là mối nguy hiểm, nó sẽ trực tiếp phá kén mà ra, hay có biện pháp gia tăng tốc độ lên thẳng cấp ba rồi mới ra?

Quá nhiều nhân tố không xác định, mà tôi cũng không thể xác nhận những giả thiết này cái nào mới là đúng, chỉ có thể cố hết sức chọn cách có lợi nhất.

Suy nghĩ một chút, tôi cởi cởi áo khoác và sơ mi, chỉ còn lại áo ba lỗ màu trắng, ngực còn phủ một lớp giáp ngực bán trong suốt kỳ dị, tôi vỗ vỗ ngực, thấp giọng hỏi: “Tiểu Dong, ngươi có thể giúp ta không?”

Giáp ngực nhúc nhích, nhánh cây dài mảnh thoát ly ra, nhẹ nhàng cọ vào băng văn trên hai cánh tay tôi, từ sau khi Băng Hoàng hóa thân thành vũ khí, tiểu Dong ở lúc đó biến thành bán trong suốt, nó đã có thể cùng tôi tiến hành giao tiếp đơn giản, phần lớn là tôi đơn phương nói chuyện với nó, nó không thể dùng ngôn ngữ trả lời, nhưng lại có thể khiến tôi cảm nhận được sự thay đổi tâm tình của nó.

“Tiểu Dong, ta không thể bay, cách di chuyển của Băng Hoàng thì lại quá khó, đành dựa vào ngươi rồi.”

Hóa ra đường băng ngập trời quá tiêu hao năng lượng, tôi hiện nay hao tốn không nổi, nhảy nhảy nhảy là lên trời xanh thì lại quá khó, kiểm soát không nổi, căn bản không thể dùng trong thực chiến, nhưng đối phương có tơ trắng, cho dù không phải bay thật sự, nhưng cũng có thể di chuyển ở không trung, đó quá bất lợi đối với tôi, cần có phương pháp ứng đối.

May thay, đối phương biết nhả tơ, nhà tôi có cành cây!

Nhánh cây càng vươn càng dài, quấn quanh cánh tay và hai chân của tôi, tôi thử cử động, phát hiện cũng không ảnh hưởng đến động tác, Tiểu Dong thật được việc, về nhà cố gắng để đại ca chấp nhận ngươi.

Nhìn kén khổng lồ, tôi hạ quyết định, bất luận thế nào, thứ đồ này mới là uy hiếp chân chính, kích đầu tiên nhất định phải làm nó trọng thương.

Sau khi giao tiếp với Tiểu Dong xong, xác nhận nó biết mình phải làm gì, tôi nhảy ra khỏi cửa sổ, ở giữa không trung hóa ra dao găm băng, nhánh cây bán trong suốt bắn ra, cả người tôi trực tiếp bị kéo đi, bởi vì vẫn không thể nắm vững, suýt nữa đập mặt vào kén, may mà kịp thời bổ sung trường thương, và lợi dụng xung lực, đầu thương đâm thẳng vào đỉnh kén.

Đầu thương đâm vào, tôi mừng rỡ, nhưng lập tức cảm giác được trở lực, lập tức tay phải nắm thương, tay trái tháo dao găm băng ở bên đùi, cắt xuống vị trí mà đầu thương đâm vào.

Lần này, thân đao trực tiếp chìm ngập vào trong kén, thế nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi, nếu tôi có thể gọi trường thương ra, nói không chừng kích này đã có thể cắm vào não của dị vật, nhưng nếu gọi không ra thì uổng phí công sức, mà với độ dài của dao găm, chung quy không thể trông mong dị vật sẽ áp mặt ở đỉnh kén, tư thế đó cũng quá không thoải mái.

Rút dao găm ra, tôi lập tức nhảy lên trên, đạp vào cành cây rồi lần nữa nhảy cao hơn, hóa ra một tấm băng dày về phía bầu trời, đồng thời lộn một vòng đầu dưới chân trên, đạp mạnh một cái đạp vỡ tấm băng dày, lợi dụng lực phản, cả người bắn xuống như pháo đạn, nửa đường lần nữa lộn người, một cước đạp trúng trường thương, thân thương lập tức cắm xuống, chọc vào trong kén khổng lồ, nhưng lại chịu không nổi lực đạo này, đầu tiên là bị lệch, sau đó cả cây bị gãy ra.

Kén khổng lồ chấn động kịch liệt, xem ra là trúng rồi, tôi mừng rỡ, vẫn thật lo lắng dị vật bên trong kỳ thực không lớn, trường thương căn bản chọc không trúng mục tiêu, nhưng phản ứng lớn như vậy, khẳng định là đâm trúng rồi, hơn nữa không phải chỉ là xây sát nhỏ không quan trọng.

Tôi lập tức ngồi xổm xuống túm lấy thân thương chỉ còn lại mười mấy phân, phóng ra lượng lớn năng lượng băng, ngay cả sâu róm từ xung quanh lăn tới cũng bất chấp, may mà có Tiểu Dong, nhánh cây băng tuôn ra một loạt, mỗi một nhánh hất văng đám sâu có gai đang lăn tới.

Tôi thậm chí có thể cảm giác được tâm tình uất ức đau đớn của Tiểu Dong, chỉ là không có cách nào an ủi đối phương, băng năng sau một đợt bạo phát đã gặp phải trở ngại, tôi phải chuyên tâm gia tăng băng năng xâm nhập vào kén khổng lồ.

Lúc này, sự chấn động của kén khổng lồ đã lớn đến khiến người đứng không vững, nhưng đối với tôi mà nói đây lại không phải vấn đề, dị năng băng cộng thêm cành cây của Tiểu Dong, chỉ cần tôi muốn đứng trên thứ nào đó, trừ phi đánh cho tôi trọng thương đến mức không thể không buông tay, bằng không ai cũng đừng hòng làm tôi di chuyển nửa bước.

Thế nhưng tôi sẽ không vì để đứng ở đây mà bị đánh cho trọng thương, cho nên khi cảm nhận được năng lượng bên trong kén khổng lồ sắp bạo phát, tôi vội vàng lùi lại, nhảy một bước ra khỏi kén khổng lồ.

Cùng lúc này, nhánh băng bắn ra quấn quanh tơ trắng ở chỗ không xa, kéo cả người tôi đi qua, chỉ là lực quá mạnh, bay quá mục tiêu, tôi phải bám lấy tơ băng mới lôi mình trở lại, chiêu này phải luyện thêm rồi, bằng không sớm muộn cũng sẽ có bi kịch đâm vào cửa sổ.

Tôi đang ở phía trên kén khổng lồ, liếc xuống nhìn toàn là cầu sâu róm diễm lệ, đang điên cuồng lăn về phía tôi, người không mắc chứng trypophobia (hội chứng sợ những cái lỗ) cũng sẽ bị bức ra bệnh này.

Nhánh băng không ngừng đánh về phía những con sâu róm kia, nhưng không đủ lực công kích, gần như quất không chết bọn chúng, có một số sâu róm chỉ là khựng lại một chút rồi tiếp tục lao tới phía trước, tôi nhảy sang vị trí khác, vẫn nhìn chòng chọc vào cái kén, không rảnh xử lý những sâu róm này.

“Tiểu Dong, chịu đựng một chút, giúp ta giải quyết những con sâu kia.”

Tôi vận chuyển nhiều băng năng hơn đến người Tiểu Dong, nó cũng không sợ hàn khí của tôi, thậm chí có thể vận dụng băng năng trong một lượng nào đó.

Tình huống hiện giờ của hai chúng tôi cũng không biết rốt cuộc là làm sao, Tiểu Dong có chút giống như là ký sinh ở trên người tôi —- Ặc, nói như vậy hình như cũng không đúng, dù sao phần lớn thời gian của nó đều ở trong phòng làm chậu cây, không phải ở trên người tôi, nếu thật muốn nói, nó đại khái có chút giống… Triệu hoán thú?

Nhánh băng càng ngày càng nhiều và rậm rạp, tôi dứt khoát để Tiểu Dong thoát ly rồi mới triển khai, tránh cho một đống cành cây quấn ở trên người, gây trở ngại tôi chiến đấu.

Sâu róm giao cho Tiểu Dong, tôi nhìn chòng chọc vào kén khổng lồ, hình dạng của cái kén đó vặn vẹo điên cuồng, vừa nhìn đã biết bên trong có thứ muốn chui ra, có lẽ là chưa đến thời gian, cho nên đi ra rất gian nan.

Tôi nắm chặt dao găm băng, nhìn chằm chằm không buông, đột nhiên có một con sâu róm đột phá phong tỏa của Tiểu Dong, nhào thẳng tới, ở giữa không trung dần dần kết đông, không có hoàn toàn kết thành băng, nhưng nó cũng khó có thể động đậy, cộng thêm trọng lượng gia tăng, vốn có thể thừa sức nhảy nhót giờ thì lại không thể, trước khi nó rớt xuống, miễn cưỡng móc được một chút tơ trắng, nhưng không đủ để chống đỡ trọng lượng của nó, sau khi trượt một đoạn rồi rớt xuống.

Kén màu trắng bị kéo căng thành hình con thoi, phần đầu càng ngày càng mỏng, loáng thoáng có thể nhìn ra hình dạng, đó vậy mà là một khuôn mặt người, chỉ là lớn hơn nhiều, gấp ba lần mặt tôi là ít, mắt mở to đến kinh người, hình như không có mũi, khi lớp kén mỏng đến gần như sắp rách, tôi trực tiếp nhảy xuống, dao găm băng nhằm thẳng vào mắt phải của khuôn mặt đó.

“Rẹt” một tiếng, kén rách rồi, một khuôn mặt chui ra, khuôn mặt có dạng trên tròn dưới nhọn, mũi tuy vẫn có, nhưng chỉ là hơi nhô lên phối hợp với hai lỗ mũi dài nhỏ, hai bên hông mắt tùy vào ánh sáng mà ánh ra hào quang bảy màu khác nhau, hình như là những miếng vảy nhỏ xíu, nó mở mắt, hoàn toàn đen kịt, miệng hé ra, răng nhọn rậm rạp, phát ra tiếng, bén nhọn thảm thiết.

Dao găm băng đâm trúng giữa lông mày.

Cho dù lợi dụng sự bất ngờ, thậm chí con dị vật này vẫn chưa mở mắt, dao găm băng đã đâm đến, nhưng nó vẫn cảm giác được nguy hiểm, thoáng cái nghiêng đầu, dao găm băng đâm vào chỗ giữa lông mày của nó, đâm sâu khoảng năm phân, nếu là dị vật bình thường, chỉ với độ sâu này, rồi đưa thêm chút băng năng qua, đối phương đã thành não đông lạnh, nhưng thể hình con dị vật này lớn, trán hơi gồ, năm phân ít nhất phải trừ hao một nửa.

Băng năng cuồn cuộn không ngừng trút vào, nhưng chưa tới một giây, chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên không dứt, đành cấp tốc nhảy ra, một dòng sương mù nhạt màu từ trong miệng đối phương bắn ra, nếu tôi còn ở nguyên tại chỗ, tuyệt đối là trực tiếp trúng mặt.

Thừa dịp tôi lùi ra, cả con dị vật từ đỉnh kén một hơi phá kén lao ra ngoài, thể hình vốn bị nhồi thành thon dài vừa rời khỏi kén, cánh khổng lồ mở ra, cả thân hình trở nên vô cùng to lớn.

Tôi lại là mừng rỡ, một bên cánh của nó đã bị xé rách, vị trí vô cùng gần chân cánh, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến phi hành của nó, thậm chí là bay không nổi, mặc dù nó bay ở không trung, nhưng lắc lư lên xuống vô cùng kịch liệt.

Con dị vật này hẳn là do người hóa thành, mặc dù thể hình to lớn, nói ít cũng phải cao ba, bốn mét, bốn cánh bướm khổng lồ thậm chí còn lớn vô cùng, còn có kéo theo cái mông côn trùng to lớn, nhưng phần thân thể ở giữa trên cơ bản vẫn còn hình người, tứ chi đều còn, ngoại trừ cánh, tỷ lệ tổng thể thoạt nhìn vô cùng thon dài, nhất là chân tay đặc biệt dài, bàn chân thon thon nhỏ nhỏ, trông lên không thích hợp đi bộ trong thời gian dài.

Từ phần thân thể ở giữa có thể thấy rõ là con cái, cặp ngực quá lớn không hợp tỷ lệ, cộng thêm cái mông côn trùng kia, còn có cả một ổ sâu róm bảo vệ nó tiến cấp, nó rất có khả năng là bướm chúa phụ trách sinh sản —- giết nó ngay không bàn cãi!

Chỉ cần giết nó, cho dù tôi không giết hết những con sâu róm khác, bọn chúng có khả năng lần nữa tiến hóa ra bướm chúa, nhưng đánh mất tiên cơ lần này, về sau người và dị vật đều tiến hóa lên, bọn chúng muốn phát triển cũng không còn dễ như thế nữa.

Con bướm bay lảo đảo, vừa giận vừa đau, đập cánh, rất nhiều sương bảy màu dần dần tán ra theo đó, thấy vậy, cho dù không biết sương bày màu rốt cuộc có hiệu quả gì, tôi há có thể cho nó cơ hội, nín thở rồi lao lên.

Từng bước giẫm ở trên tơ trắng, khi xuống dốc hóa ra một lớp băng, tơ băng hóa thân thành đường trượt tuyết, còn khi lên dốc thì dùng giày đinh băng, cũng không khó leo, tơ trắng này đúng thật là vừa lợi cho mình đồng thời cũng lợi cho địch, có lẽ vẫn chưa kịp tiến hóa hoàn chỉnh, về sau hẳn là sẽ có thêm hiệu quả quấy nhiễu kẻ địch, nhưng giờ đây, coi như tôi cướp được tiên cơ.

Khi tôi nhún người nhảy một cái, con bướm bay ra xa để tránh, nhưng cánh vừa vỗ, nó đau đến nhe răng, độ cao trái lại giảm xuống một chút, không thể đánh mất thời cơ, tôi lập tức nhảy qua, làn da vừa tiếp xúc đến sương màu, đau nhói lập tức truyền tới, vậy mà ngay cả chạm vào da cũng không được?

Tôi lập tức hóa ra lớp băng ở trên da, vốn là một lớp mong mỏng, không ngờ bị tan trong chớp mắt, lúc này, tôi đã nhảy đến phía trước đối phương, vươn tay muốn túm lấy tay của đối phương, không ngờ cảm giác đau đớn lần nữa truyền tới, lần này không còn là nhoi nhói, mà như là bị đốt cháy!

Lớp băng không đủ để ngăn chặn sương màu, tôi chỉ có thể phóng ra năng lượng băng bảo vệ quanh người, nhưng trong thời gian nháy mắt này đã mất đi cơ hội bắt lấy đối phương, con bướm bay ra, chân nó đáp xuống tơ trắng, dùng đôi chân thon dài và chóp cánh móc lấy sợi tơ, để chống đỡ thân thể to lớn.

Máu của nó vãi ra, vậy mà cũng ánh ra màu sắc rực rỡ, nhỏ lên tơ trắng, sợi tơ bị nhuộm màu, còn bốc ra khói nhẹ.

Xem ra, máu này cũng là không chạm vào được, sợ rằng còn lợi hại hơn sương màu một chút.

Liếc cánh tay vừa rồi cảm thấy nóng cháy, cả vùng da vừa thâm vừa đỏ, nhược điểm lớn nhất hiện giờ của tôi chính là thân thể không đủ cường hãn, nhưng lấy nhân loại mà nói, trừ phi là dị năng loại cường hóa nhục thể, nếu không cường độ thân thể rất khó vượt qua dị vật.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân ở trong tận thế loài người sẽ bị dị vật đàn áp, thời kỳ đầu, dị năng không có ích gì, nhưng cường hóa thân thể lại có ưu thế rất minh hiển, một khi cướp được tiên cơ, dị vật càn quét thu hoạch máu thịt loài người, tốc độ tiến hóa vượt xa con người, làm sao có thể không bị đàn áp?

Sau này phải nghĩ cách khắc phục nhược điểm này rồi, nhưng giờ đây chỉ có thể tiêu tốn băng năng bao phủ xung quanh, cho dù có hơi lãng phí năng lượng, mà năng lượng của đối phương tính sơ còn cao hơn tôi, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận tiêu tốn, nếu để cho sương màu tiếp tục đốt cháy, tôi cầm cự không được bao lâu, cũng không chắc có thể giải quyết đối phương trong chớp mắt.

May mà, giành trước được hai kích, cánh và trán của nó đều không phải vết thương nhỏ nhặt gì, nếu không tôi đại khái chỉ có thể quay đầu chạy trốn thôi, giờ đây, còn có thể chiến một trận!

Tôi nắm chặt dao găm băng, kỳ thực phía trên đã dính máu của con bướm, nhưng dao găm băng vẫn không hề tổn hại, cho dù nó chỉ giống như miếng băng, nhưng đây chính là vũ khí do Băng Hoàng hóa thân mà thành!

Hóa ra một thân hàn khí, tôi cẩn thận quan sát đối phương, con bướm cũng không sốt ruột, nó vỗ cánh, sương màu phát tán ra càng ngày càng dày đặc, may mà Tiểu Dong cách đây khá xa, bằng không nó đã từ bán trong suốt biến thành bảy màu rồi.

Mắt của con bướm này tuy lớn, nhưng sau khi vừa mới xuất kén suýt nữa đã bị tôi đâm mù, nó đã có phòng bị, dao găm băng muốn đâm trúng mắt thông qua đó chọc vào não sợ rằng không phải chuyện dễ, một khi đâm lệch, trán của đối phương gồ ra như thế, không chờ tôi đâm vào não, nó sợ rằng đã phản kích rồi, đối phó tôi, nó cũng không nhất định phải đánh vào đầu, chỉ cần đánh xuyên bụng nơi mềm nhất moi ruột ra bóp nát, tôi đã đủ chết chắc.

Huyệt thái dương, hàm dưới hoặc sau ót… Con bướm đột nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh, một con sâu róm đang đang lao về phía nó, nó tránh được một con, phía sau lại có một con khác bay tới.

Cây dong đang trong điên cuồng, nhánh cây của nó được bao phủ lớp băng, không còn sợ gai sâu róm nữa, thế là bắt đầu bạo phát, đông đánh tây hất, trông thật vui sướng, mặc dù đánh không chết sâu róm to lớn, nhưng sâu cũng không thể đến gần nó, hai bên lâm vào cương cục.

Nhưng Tiểu Dong biết tôi không để ý sâu róm có chết hay không, đừng đến trở ngại tôi chiến đấu là được, cương cục thì cương cục, bây giờ nhìn thấy tôi có nan đề, còn biết phải ném sâu qua quấy nhiễu, cái cây này về sau sẽ là tứ đệ nhà tôi, người nào bắt nạt thì giết người đó!

Con bướm bị sâu róm nhà mình làm cho tức tối không thôi, số lượng sâu thế nhưng là lên tới cả trăm, chọi qua đúng là hoành tráng, gai lông cộng thêm tốc độ đánh qua, con bướm hình như cũng không thể bảo toàn lông tóc nguyên vẹn, nó phát ra tiếng gào rít, sâu róm tạm dừng, không còn lao về phía Tiểu Dong nữa.

Đồ ngốc! Tôi lao lên, quát một tiếng “Tiểu Dong”, toàn bộ cây dong hóa thành nhánh cây, toàn bộ quấn lên người tôi, dựa vào nhánh cây, giày trượt băng, tơ trắng thậm chí là ở giữa không trung hóa ra miếng băng, tôi hoặc trượt hoặc bám hoặc được kéo qua, lực hành động sắp đến một cái cực điểm.

Rồi đưa băng năng bám lên người Tiểu Dong, nhánh cây thon dài phóng ra, mắt thấy sắp bắt được con bướm, nó bộc phát ra một đợt sương màu, tôi cũng bạo phát ra băng năng, Tiểu Dong không chịu nổi băng năng mạnh như thế, nhưng không cần lo, vây quanh Tiểu Dong cũng có hiệu quả như nhau, chỉ cần có thể năng cản sương màu đốt cháy là được.

Com bướm nhảy một cái, né qua phần lớn nhánh cây, nhưng còn có mấy nhánh bám được người nó, không ngừng dùng tay kéo xé nhánh cây, cộng thêm miệng phun sương màu, nhưng Tiểu Dong dưới chỉ thị của tôi, cũng không liều mạng với nó, bị túm thì rụt lùi, nhưng một nhánh khác vừa lại bất tri bất giác quấn lên, đối phương càng muốn thoát khỏi những nhánh cây đó, thì càng bị quấn nhiều hơn.

Cuối cùng, nó bay lên, chịu đựng đau đớn ở cánh, cố muốn bay lên cao, não tàn đúng là một loại bệnh, trí thông minh của bướm không thể trông chờ, Tiểu Dong thừa dịp quấn càng nhiều nhánh cây lên trên, nó vốn đã bị thương nửa cánh, cộng thêm trói buộc của nhánh cây, lập tức bắt đầu rớt xuống.

Nhưng con bướm này không biết vì sao cứ ráng bay, điên cuồng kéo xé nhánh cây trên cánh, bất chấp vết thương, vẫn ráng giương cánh, máu không ngừng dội xuống, nó điên cuồng gào rống, nhưng Tiểu Dong nhà tôi cũng đau đớn co giật nhánh cây, tính ăn mòn của thứ máu kia quá cao, băng năng của tôi cũng chặn không được.

Thấy vậy, tôi thuận theo nhánh cây trượt qua, nhảy lên phía trên con bướm, đồng thời hạ lệnh cho Tiểu Dong rút lui, độ cao hiện tại không cao, trực tiếp rơi xuống, tơ trắng phía dưới có thể đảm bảo Tiểu Dong sẽ không có chuyện.

Vì để đảm bảo mình không bị hất xuống, tôi chỉ có thể dùng hai tay hai chân bám chặt bên cánh bị thương vô lực của con bướm, lúc này, sương màu bên cạnh nó đặc thành một vùng sền sệt, không ngừng dùng móng vuốt công kích tôi, trong miệng còn phun ra từng dòng sương màu.

Tôi dựa vào thân thủ nhanh nhẹn bám quanh nó, tuyệt đối không để cho sương màu trong miệng bướm phun trúng, tôi có một loại dự cảm, chỉ cần bị phun trúng, đời này sẽ kết thúc.

Nhưng cho dù không bị sương màu phun trúng, sương mù đặc sệt xung quanh vẫn khiến toàn thân tôi đều đau, vận dụng dị năng băng để cường hành chống đỡ, tay nắm gao găm đâm về phía con bướm, vậy mà có thể cảm nhận được trở ngại, giống như cắm tay vào trong miếng bọt biển, cảm giác nóng cháy đó xuyên thấu xương cốt, đau muốn la lên, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể bỏ ra, một khi buông tay, nó sợ rằng sẽ trực tiếp bay đi, thậm chí bất chấp đám sâu phía dưới, vậy thì công sức đổ sông đổ biển rồi!

Con dị vật này thật sự là đỉnh cấp hai, vận dụng dị năng một cách lãng phí như thế, ngập trời đều là sương màu, nhìn bầu trời giống như bị ai làm đổ màu nước, vậy mà cũng không thể khiến nó đến cực hạn, năng lượng dồi dào làm sao, tôi nhất định phải lấy được kết tinh của nó!

Giằng co ở giữa không trung, tôi để cho sương màu đốt cháy, mà con bướm bị tôi cắt hết đao này đến đao khác, phần đầu của nó quá nhiều sương, đột phá không được rồi, thế là tôi chọn phần khác hạ thủ, cắt rồi lại cắt, ở lúc sự chống cự của nó trở nên yếu hơn hẳn, tôi lựa chọn cắt đứt bên cánh lành lặn của nó.

Từ giữa không trung rơi xuống, chúng tôi rớt mạnh xuống tơ trắng, lực đàn hồi khiến chúng tôi bật ra một đoạn cự ly, tôi tuy muốn ổn định thân hình, nhưng vẫn sơ sảy, một sợi tơ trắng quấn lên chân trái, cả người tôi xoay một vòng mới ổn định, đùi trái truyền tới đau đớn kịch liệt, vươn tay hóa ra lớp băng bao phủ cả chân trái, trở thành giá đỡ tạm thời.

Nhìn xuống dưới, con bướm ngã còn nặng hơn tôi, nó quá lớn, lại còn một thân sương và máu bảy màu, tơ trắng căn bản không thể đỡ được nó, cứ thế rớt một mạch xuống đất, dọc đường còn hốt luôn không ít sâu róm nhà mình, cuối cùng nằm bẹp trên mặt đất.

Sâu róm lập tức tiến tới hộ vệ nó, hoàn toàn không có ý từ bỏ.

Tôi loạng choạng một chút, cưỡng bách mình phớt lờ thương thế ở chân trái, đối mặt với một đống sâu róm, tôi gọi Tiểu Dong tới, lần nữa dùng đủ kiểu hành động để lao qua, dọc đường tàn sát đến trước mặt con bướm, mặc dù sau lưng còn có đầy rẫy sâu róm, nhưng đó đã không còn quan trọng nữa rồi.

Tôi thở hổn hển cúi đầu nhìn con bướm kia, nó ngẩng đầu lên, sương màu đã nhạt đi rất nhiều, có thể nhìn thấy nhãn cầu đen kịt của nó đang nhìn tôi, thậm chí có thể từ trong đó đọc được tâm tình tuyệt vọng.

“Kiếp sau, kiếm thêm một chút trí lực đi.”

Dao găm băng hạ xuống —- kết tinh cấp hai, tới tay.

Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, quay người lại, một đống sâu róm cũng không có bởi vì nữ vương chết mà rời khỏi, nộ khí của bọn chúng hoá thành tốc độ lăn, từ bốn phương tám hướng tuôn đến.

Quát một tiếng “Tiểu Dong”, tôi đối đầu với những con sâu róm giết không hết kia, giết đỏ cả mắt, đau đớn toàn thân sớm đã tê dại.

Một đao cuối cùng, lại cái gì cũng không có đâm trúng, lúc này mới hồi thần, mình đang đứng ở trong đống xác sâu đầy ngập mặt đất, không một con nào còn sống.

Tôi thả lỏng, tức thì cảm giác toàn thân nặng như đang cõng một tòa núi, há miệng muốn bảo Tiểu Dong xuống, nhưng trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Vươn tay lau máu, tôi lại nhìn thấy cả cánh tay đều thành bảy màu rồi, màu sắc càng ngày càng đậm, có xu thế biến đen, không được, đầu tiên phải kiếm một số kết tinh để ăn, bằng không sẽ chết thật mất, mặc dù kết tinh cấp không hiệu quả kém, may mà khắp mặt đất đều là nó, ăn nhiều một chút là được…

Vừa ngồi xuống moi kết tinh, trước mặt đột nhiên rơi xuống một đôi chân móng vuốt, tôi ngẩng đầu lên, một con dị vật giống như thằn lằn đang há miệng thèm thuồng, giống như trước mặt là miếng thịt bò thượng đẳng.

Con bướm và tôi tương tranh, vậy mà có ngư ông muốn đến giết cả hai, đáng tiếc chỉ là một kẻ mới lên cấp một, khó tránh quá xem thường người.

Tôi tức giận mà bật cười.

Một thân hàn khí triệt để bạo phát, nhánh cây của Tiểu Dong phóng ra bốn phương tám hướng, hệt như thiên la địa vong phủ khắp xung quanh.

Tôi rống giận: “Hổ xuống đồng bằng có lẽ sẽ bị chó cắn, nhưng con chuột thối như ngươi vậy mà cho rằng mình có thể động được ta sao!”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro