Chương 4-8: Nhầm chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tỉnh lại, hoàng hôn màu đỏ máu chiếu lên cây băng lá tuyết ngập trời, màu sắc tươi như lệ máu, cảnh đẹp tựa hoa hồng… Cương Tiểu Dong ngươi tự dưng làm mình mọc tràn lan làm chi?

Tôi bò dậy, còn phải gạt nhánh cây khắp người ra, mình vậy mà bị chôn vùi ở giữa rễ cây, nhíu mày suy nghĩ, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Dong, ngươi là đang bảo vệ ta sao?”

Cây dong hưng phấn đong đưa thân cây, còn co rễ cây buộc chặt tôi, giống như đang khoe nó bảo vệ tốt tốt cỡ nào.

“Làm không tệ.” Tôi gật đầu, sau đó mỉm cười hỏi: “Vậy thì bây giờ nói thử xem, ngươi thừa dịp ta ngủ đã ăn bao nhiêu kết tinh sâu róm?”

Cây dong lập tức cứng ngắc, giống như nó chỉ là một cái cây không biết cử động, hồi nãy có dao động khẳng định là tại gió.

Tôi đảo mắt khinh khỉnh, nói: “Còn giả ngu cái gì, đừng nói hoàn toàn không chừa lại gì nhé? Ngươi cũng không sợ ăn bể bụng mình sao, bây giờ đem kết tinh còn thừa lấy hết ra đây.”

Lôi rễ cây ra đứng lên, tôi cúi đầu nhìn thương thế, áo ba lỗ đã triệt để biến mất, quần chỉ còn lại miếng vải rách ở đũng quần, cũng nhờ vậy mà liếc một cái đã nhìn thấy rõ thương thế, tình hình tốt hơn tưởng tượng một chút, vết thương đã khép miệng, không đến nỗi mất máu quá nhiều.

May mà trước khi hôn mê đã ăn viên kết tinh cấp một kia, thực sự là bất đắc dĩ, thương trên người quá nặng, tôi có chút lo lắng mình không phải ngất đi mà là trực tiếp đi đứt, đành phải ăn vậy, không thì đã giữ lại để cho Quân Quân ăn, thực lực của nó phải vượt qua sắc đẹp mới được!

Tôi nhíu mày nhìn cảnh tượng hoàng hôn xung quanh, hi vọng mình chỉ là từ sáng sớm hôn mê đến chiều tối, bây giờ tốt nhất không phải là chiều tối của mấy ngày sau, nếu tiểu Sát đã trở về căn cứ một thời gian, vậy phiền toái của tôi sẽ lớn rồi.

Một nhánh cây dò xét vươn đến trước mặt, phiến lá mở ra, những viên kết tinh lắt nhắt chiếm nửa mặt lá, tôi cúi đầu nhìn, số lượng còn không ít, Tiểu Dong cùng lắm đã ăn một phần ba.

Tôi thu lại kết tinh, nói: “Sau này trừ phi ngươi bị thương cần kết tinh ngay lập tức, bằng không chờ ta tỉnh lại rồi mới phân phối, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo ta, đảm bảo ngươi sẽ có kết tinh ăn không hết.”

Tiểu Dong hớn hở cả cái cây đều cọ lên người tôi, có điều nó quá to con, mặc dù không phải đại thụ chọc trời khoa trương như trước kia, nhưng cũng là cây dong cỡ bình thường, đừng nói cọ, mấy nhánh cây nhào tới, tôi đã trực tiếp bị chôn vùi rồi.

Không thể cọ, Tiểu Dong hình như không hài lòng lắm, bắt đầu co lại nhánh cây, từ đại thụ chuyển biến thành chậu cây, cũng không biết kiểu sinh trưởng của nó là thế nào, thoắt lớn thoắt nhỏ từ chậu cây đến đại thụ, độ co dãn thật là hết biết phải nói gì.

“Khoan đã, trước hết đừng biến nhỏ, giúp ta lấy chút tơ trắng.”

Tôi thế nhưng không muốn mình gần như trần truồng đi ở trong thành thị, càng tệ hơn là phơi một thân đầy thương tích trở về căn cứ, lửa giận của đại ca và nước mắt của em gái còn đáng sợ hơn ngày tận thế.

Tơ trắng này tuy nói là “tơ”, nhưng đó là so với kén khổng lồ mà nói, kỳ thực những tấm này còn rộng hơn lòng bàn tay, chờ Tiểu Dong lấy được một đoạn dài xuống, tôi dùng dao găm băng cắt xén đục lỗ cắt sợi, dùng kiểu cột để cố định áo và quần, công lực may vá ở đời trước quả nhiên chưa mất.

Sau khi chỉnh lý xong toàn thân, không ngờ trông vẫn không tệ, vừa dai vừa co dãn, nếu như lúc chiến đấu mặc loại chất liệu này, chắc không đến nỗi phải trần truồng mà chạy.

Nhìn tơ trắng ngập trời, làm sao có thể lãng phí đây! Đương nhiên phải đóng cửa thả Tiểu Dong!

Cuối cùng, tôi dùng lưới đan từ nhánh cây để kéo theo một đống tơ trắng dẹp đường về phủ, tốc độ hơi chậm, bởi vì thương thế ở đùi trái có chút nghiêm trọng, thực sự đi không nhanh.

Trở về nhà kho, không có người ở đó, tiếp tục đi, dọc đường không có bất cứ vết tích chiến đấu nào, xem ra lúc tiểu Sát rút lui không có gặp phải nguy hiểm gì, đây khiến tôi yên tâm hơn nhiều.

Chờ đến khi tháp đồng hồ quen thuộc rơi vào tầm mắt, cũng không có bất cứ dị trạng nào, tôi thở phào, vận xui của Cương gia đúng là dọa người, luôn cảm thấy hình như lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện gì đó, nếu là xảy ra ở trên người tôi thì thôi, ngàn vạn làn đừng xảy ra ở trên người nhà họ Cương nào khác.

Khi đi đến gần tiểu trấn, bên trong có rất nhiều bóng người, hơn xa số người của Cương Vực, nhưng bọn họ đều rất yên lặng, hoặc ngồi hoặc đứng, hẳn là nhóm người của Quan Vi Quân, trông hình như là vừa mới tới, thậm chí còn ở trạng thái nghỉ ngơi chỉnh đốn, thật là tốt quá!

Tôi vội vàng vòng qua né tránh đám người kia, trực tiếp đi về phía nhà lớn ở chỗ cao.

“Thư Vũ!”

Khi đến gần nhà lớn, một cái đầu ló ra từ trạm canh gác ở phía trên cửa, Tằng Vân Thiến khẽ hô: “Mau vào đi, tiểu Sát vừa mới đến, mang theo một nhóm người đông đúc, lại không nhìn thấy cậu, mặt của lão đại cũng đen sì rồi, Thư Quân còn đòi vào thành tìm cậu.”

Nghe vậy, tôi trực tiếp ném một khối Tiểu Dong qua cửa chính, tự mình nhảy vào theo, đầu tiên căn dặn Tiểu Dong mang tơ trắng đến sân sau rồi trực tiếp về phòng làm chậu cây, ngay sau đó, tôi liền vội vàng đi tìm đại ca và em gái.

Xông vào đại sảnh, tiểu Sát đang đứng ở trước mặt đại ca và Thư Quân, cúi đầu hứng chịu hai người oanh tạc.

“Tôi về rồi!” Tôi vội vàng hét to, cấp tốc bước đến trước mặt bọn họ, bất chấp chân đau, cho dù sau đó có gãy, bây giờ cũng phải vững vàng đi đến trước mặt đại ca và em gái!

Đại ca nhìn qua, một khuôn mặt sa sầm đen kịt; tiểu Sát thở phào một cách minh hiển, Quân Quân còn trực tiếp nhào tới, tôi suýt nữa bị nó bổ ngã, đùi trái có cảm giác bị gãy, hi vọng là ảo giác…

Đau đến mức đầu óc trống rỗng mấy giây, tôi vừa ngẩng đầu, đại ca và em gái đang đứng ở trước mặt, sắc mặt đen như nhau.

“Bị thương rồi?” Đại ca lạnh lùng nói.

“Ừ.” Tôi gắng gượng trả lời: “Đùi trái tương đối nghiêm trọng, chỗ khác đều là chuyện nhỏ, thật đó!”

Hào quang quen thuộc lại sáng lên rồi.

Quân Quân đi vòng quanh tôi quan sát, tôi vội vàng phối hợp mà tạo đủ tư thế cho xem, con bé đi trọn ba vòng mới dừng chân, yên tâm nói: “Lần này bị thương không nặng đấy.”

Đã nói mà! Tôi vội vàng gật đầu, đương nhiên không kể ra công lao của viên kết tinh cấp một nào đó.

Hào quang bao phủ toàn thân không bao lâu sau đã thu nhỏ xuống đùi, có vẻ muốn trị lành hoàn toàn xương gãy, mặc dù sắc mặt của đại ca không thay đổi, nhưng tôi minh hiển cảm giác được năng lượng của anh ấy xuống thấp rồi, vội vàng lấy kết tinh cấp hai ra, nói: “Đại ca, anh ăn viên kết tinh này trước rồi hẵng tiếp tục.”

Không mau chóng để đại ca ăn vào, tôi không tài nào an tâm, bây giờ muốn đánh được kết tinh cấp hai không phải dễ, huống hồ đây còn là kết tinh của dị vật sắp lên cấp ba, tôi có chút hưng phấn đại ca ăn vào có thể trực tiếp lên cấp hai hay không đây?

Đại ca không có dừng lại, chỉ là liếc một cái, lại nói: “Em tự mà ăn.”

Tôi ngẩn ra, khi đang định khuyên, lại bị anh ấy cắt ngang.

“Mấy ngày kế tiếp, em trấn thủ căn cứ, đổi sang anh vào thành, anh muốn ăn kết tinh thì sẽ tự mình đánh.”

Tôi chấn động nhìn đại ca, anh ấy vậy mà muốn vào Lan đô?

Anh ấy như chuyện hiển nhiên mà nói: “Nếu anh không luyện, thì muốn mạnh hơn kiểu gì?”

Đây trái lại cũng phải, chỉ ăn kết tinh thôi vẫn là chưa đủ, kinh nghiệm thực chiến vô cùng quan trọng, có lúc tôi thậm chí cảm thấy một trận thực chiến cũng không thua kém hiệu quả ăn kết tinh.

Nếu đã nghĩ thông suốt rồi, tôi cũng không mở miệng ngăn cản, chỉ tiếp tục khuyên: “Đại ca, vậy thì coi đây là viên kết tinh cuối cùng mà em trai đánh cho anh đi, về sau anh tự mình đánh.”

Đây thế nhưng là kết tinh cấp hai, chỉ cần ăn vào, đại ca sau này đã có thể tự đánh kết tinh cấp hai rồi. Tôi lại không dám nói ra, chỉ sợ một khi nói, đại ca càng không chịu ăn.

Nghe vậy, đại ca rốt cuộc nhận lấy kết tinh, nói: “Đây là lần cuối cùng, sau này kết tinh do em đánh, anh một viên cũng sẽ không ăn.”

Nhìn anh ấy ăn kết tinh, tôi lúc này mới mở miệng phàn nàn: “Đại ca anh có cần thiết phải nguyên tắc như vậy không? Dù sao thì đại ca mạnh hơn, cũng sẽ bảo vệ em trai mà? Ai ăn cũng chẳng phải như nhau sao!”

Đại ca hỏi ngược lại: “Bộ em mạnh hơn thì không định bảo vệ anh trai sao? Vậy em ăn chẳng phải cũng thế?”

Tôi cứng họng không nói được gì.

Quân Quân bật cười, một giây sau, đại ca đột ngột bạo phát ra lượng lớn năng lượng, dọa cho nó tái mặt tái mày.

Cái chân đang được trị liệu của tôi bị năng lượng này chấn động làm suýt nữa té ngã, may mà Quân Quân kịp thời ôm lấy tôi, tiểu Sát còn trực tiếp túm lấy hai người chúng tôi lùi lại một quãng xa.

Quân Quân nhìn tôi một cái, sau khi xác nhận không sao, vậy mà trực tiếp lao về phía đại ca, tiểu Sát cũng không kịp kéo em ấy lại, mặt biến sắc, vội vàng đuổi theo.

Tôi biết sẽ không có chuyện gì, nên trái lại không vội, đầu tiên sờ chân, hoàn toàn không đau nữa, kéo lớp tơ trắng ra nhìn, toàn thân ngay cả vết bầm cũng không có lưu lại, cú bạo phát này của đại ca thật là mạnh mẽ, chỉ hi vọng anh ấy có thể khống chế tốt, đừng để bạo phát xong, thương của kẻ địch cũng khỏi luôn…

“Nhị ca! Đại ca rốt cuộc làm sao vậy?”

Quân Quân đứng ở chỗ không xa đại ca, nhưng không dám đến gần hơn, đối với điều này, vẻ mặt nó đầy khó hiểu, không rõ mình vì sao không dám tiếp tục tiến lên.

“Đến gần hơn một chút, sẽ không làm sao đâu.”

Tôi thong thả đi qua, động tác này minh hiển đã an ủi Quân Quân, nó làm như lời tôi nói, ngay cả tiểu Sát cũng đến gần, hai người đi từng bước về phía đại ca, sắc mặt đều thay đổi, chỉ có thể nhíu mày chịu đựng, ở trong thời tiết lạnh thế này, trán của hai người lại toát mồ hôi.

“Thế nào? Uy áp của cấp hai không phải đùa đúng không.”

Tôi đi qua, nhưng không tiến vào phạm vi uy áp của đại ca, Quân Quân và tiểu Sát không phải đối thủ của đại ca, chênh lệch quá lớn, đi vào trái lại sẽ không làm sao cả, nhưng nếu là tôi đến gần, đại ca nhất định sẽ có cảnh giới, anh ấy đang đột phá bình cảnh, tôi không muốn tạo ra bất cứ biến cố nào.

Nhưng đối với Quân Quân và tiểu Sát mà nói, lại là một cơ hội tốt, nhất là Quân Quân, cơ hội nó đơn độc đối mặt với dị vật gần như bằng không, muốn cảm giác được sự uy áp do chênh lệch đẳng cấp mang tới, là cơ hội rất hiếm —- có điều tôi cũng không hi vọng nó có cái cơ hội này.

“Hai người cảm nhận thật kỹ loại áp lực này, thật sự chịu không nổi thì hãy ra.”

Hai người không cách nào trả lời, mồ hôi như mưa, nhưng đều mím chặt môi, ai cũng không có xê dịch bước chân.

Tôi đứng ở bên cạnh, cảm nhận năng lượng xung quanh dần dần bị đại ca thu nạp, năng lượng của anh ấy vốn đã xấp xỉ ở đầu mút cấp một, kẹt ở giữa bình cảnh, vừa bị viên kết tinh cấp hai này kích thích, liền trực tiếp bạo phát, kỳ thực động tĩnh khi đột phá cấp một không lớn, đại ca sở dĩ tạo ra tình trạng lớn như vậy, tám phần là viên kết tinh kia quá uy, anh ấy nhất thời không thể hấp thu hoàn tất.

Tôi tỉ mỉ cảm giác năng lượng bên cạnh đại ca, phòng ngừa chuyện xảy ra sai lầm, trong thời gian này, đại ca từng liếc qua một lần, nhưng thấy tôi cười cười nhìn trở lại, anh ấy một chữ cũng không nói, chuyên tâm tiêu hóa những năng lượng kia.

Khoảng nửa khắc sau, đại ca rốt cuộc đã thu nạp xong những năng lượng kia, tôi lập tức xông lên đỡ Quân Quân, uy áp vừa mất, nó trực tiếp ngã vào lòng tôi, thấy em gái thật sự không còn sức đứng thẳng, tôi dứt khoát làm kiểu bế công chúa, về phần tiểu Sát bên cạnh, thật ngại quá, không phải công chúa nhà tôi thì nằm đất đỡ đi.

Đại ca chậm rãi mở mắt, cúi đầu nhìn thân thể của mình, rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Thư Quân, tiểu Sát, đều ổn cả chứ?”

Quân Quân lắc đầu nói, “Chỉ là có chút mệt.”

Tiểu Sát ngồi dậy, lắc cái đầu đầy mồ hôi, mệt đến nói không ra hơi.

Đại ca lúc này mới yên tâm, đi qua sờ trán của Quân Quân, giương mắt hỏi: “Thư Vũ, viên kết tinh này là sao, anh bây giờ cảm thấy đặc biệt tốt.”

Tôi thành thật khai báo: “Là kết tinh cấp hai.” Dù gì cũng đã thăng cấp xong rồi, đại ca cho dù tự mổ bụng mình cũng moi không ra kết tinh.

Đại ca giận dữ trừng mắt, tôi rụt cổ, đáng thương cầu an ủi: “Quân Quân em xem đại ca bắt nạt anh kìa, cho anh ấy ăn còn trừng anh.”

Quân Quân bực mình nói: “Không thể trách đại ca, em gần đây cũng rất hay muốn trừng anh!”

Tôi buồn rồi đấy, đứa em gái dịu dàng tự tay nuôi từ nhỏ đến lớn đâu? “Hu hu hu, em gái lớn lên không yêu nhị ca nữa.”

Quân Quân lườm tôi một cái, vỗ vỗ nhị ca đã hết yêu, sai khiến: “Em muốn đi tắm.”

“Anh cũng phải tắm, vậy…” Tôi ngậm miệng, suýt nữa nói ra “vậy tắm chung thôi”, nhất thời quên mất em gái cũng đã mười lăm gần mười sáu tuổi rồi! Suýt nữa thành biến thái! “Vậy sau khi đưa em về phòng, anh cũng đi tắm.”

Quân Quân liếc qua, hình như biết nhị ca len lén sửa miệng, hừ một tiếng.

Tôi bế Quân Quân, đại ca đỡ tiểu sát, khi đang định đưa hai người về phòng, Bách Hợp lại đi vào.

“Lão đại, người tiểu Sát mang về muốn gặp anh.”

Đại ca nhìn tôi, nhướn mày một cái coi như giũ bỏ trách nhiệm, “Tiểu Sát đã nói là người do em muốn mang về, tự mà đi giải quyết, muốn giữ muốn đuổi, em quyết định.”

“Không được đâu, đại ca.” Tôi đau khổ nhìn tiểu Sát, “Anh làm sao chưa kể rõ lại mọi chuyện?”

Tiểu Sát rầu rĩ nói: “Cậu chưa trở về, tôi giải thích cậu một mình đi đánh kén khổng lồ và một bầy nhện lớn, lão đại đã tối sầm mặt, muốn tôi miêu tả tỉ mỉ đó rốt cuộc là dị vật thế nào, tình huống xung quanh, vì sao cậu muốn tự mình đi, ngoại trừ cái này, những chuyện khác, anh ta căn bản không muốn nghe.”

Anh thành thật khai báo như thế làm gì! Không biết nói tôi chỉ là đi diệt côn trùng sao? Trả lời như vậy là đủ chân thành lắm rồi, cũng không tính là nói dối đây!

“Người nhị ca muốn mang về?” Quân Quân tò mò hỏi: “Bọn họ lợi hại như thế sao?”

“Không lợi hại.” Tiểu Sát lắc đầu, rồi lại bổ sung: “Có một cô gái xem như không tệ.”

Nghe thấy “cô gái”, đôi mắt của Quân Quân đều sáng lên, cười tủm tỉm nhìn tôi, còn nháy mắt ra hiệu.

Đại ca thậm chí còn liên tục truy hỏi: “Cô gái đó đẹp không?”

Tiểu Sát suy nghĩ một chút, nói: “Bình thường, không đẹp bằng Thư Vũ.”

Đừng so với tôi, khuôn mặt này sớm đã nghịch thiên rồi.

Bách Hợp xen miệng: “Mặc dù không tính là đẹp, nhưng vẫn còn tính là thuận mắt, một cô gái rất sáng sủa hoạt bát.”

Tin tôi đi, “hoạt bát” của cô ta tuyệt đối hơn xa tưởng tượng của cô.

Đại ca gật đầu, lại hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi lăm.” Tôi trả lời.

Đại ca nhíu mày, “Hơi già.”

Lại nói tôi già, trở mặt với anh bây giờ… Không đúng, tôi cũng đâu phải là Quan Vi Quân, mà là Cương Thư Vũ mười tám tuổi đang độ thanh xuân.

“Là cô ta chủ động?”

Chủ động gì? Tôi ngơ ngác.

Tiểu Sát lắc đầu nói: “Không phải, Thư Vũ chủ động.”

Đại ca gật đầu, thoải mái nói: “Vậy thì không cần hỏi nữa, chỉ cần Thư Vũ thích là được.”

Này này này, não của mấy người căn bản không cùng tần số mà, tôi chỉ là chủ động đi cứu người có được không! Tôi thích cái gì chứ!

“Tôi đi xem thử Thư Vũ thích cô gái như thế nào.”

Nói xong, đại ca lập tức đi về phía cửa, Bách Hợp đi theo với hai mắt phát sáng.

Tiểu Sát ngẩn ra, khó hiểu nhìn hướng tôi, “Cậu thích ai?”

Tôi hung dữ trừng anh ta một cái, khi đang định gọi đại ca lại, Quân Quân đột nhiên vỗ tôi, vội nói: “Nhị ca anh bỏ em xuống.”

Tôi chỉ đành cẩn thận bỏ em ấy xuống, sau khi xác định tiểu công chúa nhà tôi có thể đứng vững, vừa ngẩng đầu, bóng lưng đại ca đã xa tít tắp rồi.

Oa, chờ một chút, đại ca anh nghe em giải thích! Tôi đang định đuổi theo —-

“Nhị ca, em cũng muốn đi, đỡ em qua, người ta đi không được.”

Tôi đành mang vẻ mặt khốn khổ quay đầu lại đỡ tiểu công chúa hiếm khi có lúc yếu đuối, chậm rãi đi về phía cửa, sau đó, vai lại bị người bám lên, tiểu Sát muốn đi quá giang.

Cho xin đi, tôi mới là kẻ thương tật cần được giúp đỡ có được không? Mặc dù vết thương đều được trị lành rồi, nhưng số máu phun ra và năng lượng bị tiêu hao sạch sẽ thì vẫn chưa được bổ sung đâu đấy! Hết người này đến người kia coi tôi thành công cụ đi bộ là thế nào?

Chờ đến khi tổ ba người mặt tái chúng tôi đều chạy ra ngoài cửa chính, đại ca và Quan Vi Quân đã đứng đối diện nhau rồi, nhìn sơ giống như đang giằng co, thành viên của Cương Vực đều đã đến đủ, tất cả đứng ở sau lưng của đại ca, sau lưng Quan Vi Quân thì là Thái Văn và Trương Tĩnh.

Những đoàn viên bình thường nhìn kiểu gì cũng ra lính nhà trời, giờ đây tay đặt ở trên súng, tư thế đứng gọn gàng, mặc dù tư thái mỗi người mỗi khác, nhưng nhìn là thấy chuyên nghiệp, tư thế như lang như hổ, thực lực tuyệt đối không cho phép coi thường.

“Quan Vi Quân thật sự thích cậu?” Tiểu Sát nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy cô ta thích người khác.”

Phải, cô ta nhìn đại ca đến nỗi mắt cũng muốn lọt tròng, còn thỉnh thoảng nuốt nước miếng liếc trộm ngực và bụng của đại ca.

Nhìn mình đời trước lộ ra bộ mặt sắc nữ tám trăm năm chưa thấy đàn ông bao giờ, đừng nói hình tượng, tiết tháo cũng cho chó ăn rồi.

“Cô tên là Quan – Vi – Quân?” Đại ca khẽ đọc cái tên này.

Quan Vi Quân hít ngược một hơi, lẩm bẩm: “Trời ơi, lỗ tai của tôi cũng muốn dính bầu rồi.”

Cô sinh ra xem thử?

“Nhị ca…”

“Hử?” Tôi nhìn hướng Quân Quân.

Quân Quân đồng tình an ủi: “Người ta đều nói mối tình đầu thường không có kết quả, thua bởi đại ca cũng không oan uổng, nhị ca anh đẹp như vậy, con người cũng tốt, nhất định có thể tìm được cô gái tốt hơn!”

… Hỏi: Đứa em gái yêu dấu nhất đã phát cho tôi một tấm thẻ người tốt, tôi có nên khóc một trận không?

“Cô chờ đó.” Đại ca bỏ lại một câu.

“Được, em chờ anh!” Quan Vi Quân trả lời như thể nguyện chờ anh đến lúc biển cạn đá mòn.

Đại ca đi qua, động tác đó nhìn đã biết là muốn túm tôi sang một bên tra hỏi, có điều tôi đang đỡ Thư Quân, căn bản không đi ra được, đành nhún vai với anh ấy, đại ca dừng bước, liếc mắt tới, tỏ vẻ sẽ tiến hành tra hỏi sau.

Anh ấy quay đầu nói với nhóm ba người Quan Vi Quân: “Nể tình em trai Thư Vũ của tôi, các người có thể ở lại tiểu trấn Hoài Cổ, tạm thời.”

Nói xong, anh ấy bế Quân Quân lên theo kiểu công chúa, quay đầu liền đi, ngầu đến phải nói là cuồng bá khốc huyễn duệ.

“Sắc mặt của em không tốt, nói chuyện với bọn họ xong thì mau đi nghỉ ngơi.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn đại ca bế Quân Quân đi, người sau còn hô: “Nhị ca, em bảo thím hầm canh gà cho anh uống nhé.”

Lát nữa vẫn là trực tiếp về phòng ngả đầu ngủ ba ngày ba đêm cho lành, tôi không tin canh gà sẽ không hỏng!

Quan Vi Quân đi tới, hâm mộ nói: “Tôi đã cảm thấy đại ân nhân quá nghe lời của cậu, cho dù là bạn trai với nhau, cũng không có ngoan đến thế đi, kết quả thì ra là sau lưng cậu có một anh trai siêu cường, team-dựa-vào-anh-trai thật không phải đùa!”

… Mẹ sẽ nuôi không ra đứa con đại gian đại ác, nhưng nuôi ra một đứa ngớ ngẩn thần kinh thô hình như hoàn toàn không có vấn đề, cái miệng của cô còn có thể gợi đòn hơn nữa không? Thái Văn và Trương Tĩnh đều khóc sau lưng cô rồi kìa!

“Đúng rồi, tiểu Vũ, quần áo, giày và máy may của cậu đều để ở bên ngoài, cần mang vào không?”

Tôi lập tức nói: “Đương nhiên.”

Quan Vi Quân nhún vai nói: “Vậy cậu tìm người đi lấy đi, người của các cậu không để chúng tôi tiến vào căn nhà này.”

Tôi gật đầu, nhìn cô ta lại nghĩ đến không biết mẹ thế nào rồi, nhưng từ sáng đến tối cứ nhìn mẹ của người ta hoài cũng không được, tôi đành nói gần nói xa: “Tiếp đến, cô có dự định gì không?”

Mắt của Quan Vi Quân đột nhiên trở nên sắc bén, khó xử nói: “Lời này có hơi khó nói, nhưng tôi vẫn là phải nhờ cậu.”

Đúng là vậy, trong số bọn họ người có chiến lực thì không mạnh, đã vậy người không có chiến lực còn chiếm hai phần ba, muốn để cho Cương Vực tiếp nhận bọn họ, chừng như là nhiệm vụ bất khả thi, ai cũng rất khó mở miệng.

“Làm ơn, xin để cho tôi làm chị dâu của cậu nhé!” Quan Vi Quân kích động hô lên xong, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì mà hỏi: “Đúng rồi, anh trai cậu kết hôn chưa?”

… Cô còn có thể thẳng thừng hơn không! Cô dọa sợ đoàn lính trời nhà tôi rồi, bọn họ muốn bảo trì hình tượng là chuyện khó khăn cỡ nào cô có biết không! Mặt của Caine sắp nhịn đến mức co quắp rồi!

Bị khuôn mặt đời trước nhìn chằm chằm, đôi mắt cũng sắp phát sáng rồi, da mặt tôi co giật mà trả lời: “Đại ca tôi vẫn chưa kết hôn.”

“Có bạn gái chưa?”

“Chưa.”

“Bạn trai?”

“Không có!”

Quan Vi Quân phải nói là khoái chí ra mặt, cô ta vươn tay ra, nói: “Vậy từ nay trở đi, tôi là người theo đuổi anh trai cậu, xin chỉ giáo nhiều nhé, em trai!”

Tôi bị cưỡng bách nắm tay trong tình trạng đờ đẫn, bây giờ là tình huống gì, “Quan Vi Quân” muốn làm chị dâu nhà tôi? Tưởng tượng cảnh cô ta và đại ca ở cùng nhau —- tôi vì sao có loại cảm giác giống như mình loạn luân với đại ca, ghê bỏ mẹ đi được!

“Vi, Vi Quân.” Thái Văn bất lực nói: “Bây giờ việc quan trọng hàng đầu là làm cho bọn họ chịu thu nhận chúng ta, không phải dọa chạy bọn họ mới đúng chứ?”

“Đương nhiên không phải dọa chạy, nếu dọa người tình trong mộng của tôi chạy mất, vậy tôi phải gả cho ai?” Quan Vi Quân mừng đến độ xoay vòng ở nguyên tại chỗ, là thật sự xoay một vòng! Cô ta ôm tim nói: “Tôi đời này chưa từng thấy người đàn ông nào tuyệt đến thế, ôi cái khí thế kia bức người làm sao, cứ như là một con mãnh sư, ai chọc phải sẽ bị cắn chết bất cứ lúc nào, thật là kích thích!”

Đây nghe lên hoàn toàn không phải đặc chất của một người chồng tốt nên có…

“Tôi phải về nhà nói với mẹ, tôi rốt cuộc đã tìm được người đàn ông chân chính rồi, bà ấy sắp có con rể rồi!”

Một chiêu đánh chết mọi đàn ông có mặt ở đây, uy lực của đại tuyệt chiêu này thật là đủ mạnh.

Quan Vi Quân hớn hở nhún nhảy đi đến cửa, mới nhớ tới hai đồng bạn của mình, quay đầu gọi một tiếng “mau qua đây, chúng ta phải đi thu xếp chỗ trú chân cho mọi người”, sau đó lại tiếp tục vừa hát ngâm nga vừa nhún nhảy mà đi.

Trương Tĩnh vội vội vàng vàng đi theo, Thái Văn thì đẩy đẩy mắt kính thở dài, xin lỗi mọi người trong Cương Vực: “Vi Quân chính là thần kinh có hơi thô, kỳ thực con người cô ấy rất tốt, lúc không điên khùng thì đặc biệt công minh, thực lực cũng rất tốt, làm phiền cân nhắc việc thu nhận chúng tôi.”

Trịnh Hành là người lớn tuổi, đại diện trả lời: “Đây phải xem ý của lão đại, nhưng các người vẫn là làm tốt chuẩn bị, nếu như lão đại không chịu, các người sẽ phải lập tức rời khỏi trấn.”

“Tốt nhất là đừng lộn xộn, nếu không…” Caine cười một cách vô lại khi nói đến đây, hàn quang trong mắt lấp lánh, đó phải nói là nham hiểm.

“Đương nhiên sẽ không, chúng tôi chỉ là một đám người bình thường.” Thái Văn nhìn chúng tôi, có chút không cam nguyện rời khỏi, tiếp tục hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì có thể khiến các người càng nguyện ý tiếp nhận chúng tôi hay không?”

Tôi xen miệng nói: “Đem dị năng của các người chỉnh lý rồi đưa qua đây, đại ca tôi thích người hữu dụng.”

Thái Văn nhìn tôi một cái, buông tầm mắt, nhún nhường nói: “Được, tôi biết rồi, vậy để tôi trở về hỏi mọi người.”

Anh ta lúc này mới quay đầu đi theo Quan Vi Quân, đi ở phía sau bên trái cô ta, thật giống như là thuộc hạ, nếu không phải biết anh ta đã có vợ, tôi thật sẽ cho rằng anh ta thích Quan Vi Quân, nhưng hiển nhiên không phải như vậy.

“Chậc, tôi thích cô gái đó.”

Tằng Vân Thiến là người đầu tiên mở miệng nói chuyện, lời nói ra lập tức khiến tôi kinh hãi, nói cho rõ xem nào, cô là thích bình thường, hay là “loại thích kia” hả?

Không có người ngoài ở đây, Caine lập tức dẹp bỏ hình tượng cao thủ bất cần đời, nhao nhao nói: “Nào nào nào, mọi người đánh cuộc đi! Cô gái này rốt cuộc có thể theo đuổi được lão đại hay không?”

“Khẳng định có thể.” Bách Hợp bình tĩnh nói: “Lão đại trước giờ không chủ động, nhưng nếu đưa đến cửa, anh ta chỉ cần thấy thuận mắt, cũng sẽ không từ chối.”

Phải, đại ca nhà tôi coi tiết tháo chẳng là gì, quản giáo từ nhỏ cũng vô dụng —- từ khi tôi còn nhỏ đã nỗ lực quản giáo anh ấy, vẫn là không quản được.

Nhưng đại ca chưa từng dẫn phụ nữ về nhà, có lẽ anh ấy căn bản không coi những người đó là bạn gái.

Trái lại có một cô tự mình tìm đến cửa, là một đại mỹ nữ siêu diễm lệ, vóc dáng uốn lượn lồi lõm, vừa tới là ôm cứng lấy tôi, nói em trai thật đáng yêu, chị là bạn gái của đại ca em vân vân, sau đó ở lì trong nhà không chịu đi, bác Lâm muốn báo cảnh sát còn bị cô ta nhốt ở ngoài cửa, tình huống này cũng dọa Quân Quân phát khóc.

Tôi gọi điện thoại cho đại ca, về sau cũng không còn nhìn thấy người phụ nữ đó nữa, sau này cũng không còn bất cứ người phụ nữ nào tìm tới cửa, tôi từng len lén hỏi Vân Thiến, đại ca đã chia tay và tuyệt giao với người phụ nữ kia rồi sao? Cô ấy chỉ nói “Rất đáng sợ, đừng hỏi”.

Nhưng tôi thật sự rất tò mò, âm thầm điều tra một chút, bởi vì đại ca không có thiết lập phòng vệ đối với tôi, rất dễ dàng có thể từ đường dây của anh ấy tra được.

Cô gái kia thì ra là một sát thủ, nhưng cô ta cũng thật sự có quan hệ mập mờ với đại ca, nghe nói cuối cùng không biết vì sao bị đại ca tiêu diệt, còn lấy đầu người đi lãnh tiền thưởng, chuyện này ở trong giới còn rất có tiếng, đủ kiểu suy đoán bay đầy trời, cái gì mà tương ái tương sát, chuyện không thể nói giữa sát thủ và lính đánh thuê, lưỡng nan giữa ái tình và nhiệm vụ, tình tiết cả câu chuyện còn đặc sắc hơn mấy bộ phim cẩu huyết chiếu trong giờ vàng.

Nhưng, chân tướng hẳn là vì cô ta dọa Quân Quân khóc, tôi hạ thông điệp cho đại ca, để bạn gái anh ấy lập tức cuốn xéo không bao giờ được trở lại, thế là sát thủ tiểu thư lăn xuống địa ngục, đảm bảo vĩnh viễn sẽ không trở lại.

“Tôi cũng không phải nói bạn tình, mà là đánh cuộc vị trí đại tẩu!” Cổ họng oang oang của Caine kéo chú ý của tôi trở về.

“Đây thì khó rồi.” Bách Hợp suy nghĩ nửa ngày, quay đầu hỏi tôi: “Thư Vũ, ấn tượng của cậu đối với cô gái này có tốt không?”

“Hả?” Tôi vẫn đang thất thần, không biết Quan Vi Quân làm sao lại thích đại ca… Nói đi thì nói lại, lực hấp dẫn của đại ca nhà tôi đối với phụ nữ rất mạnh, căn bản là máy chế tạo hormone, cô ta thích đại ca, chỉ có thể chứng minh mắt cô ta không mù.

Bách Hợp nghiêm túc phân tích: “Tôi cảm thấy lão đại chỉ cần nhìn thấy thuận mắt, làm bạn tình thậm chí bạn gái cũng không có vấn đề gì, nhưng thật sự muốn thành “chị dâu”, ý kiến của cậu và Thư Quân có khả năng chiếm 99%, lão đại tuyệt đối sẽ không cưới một người vợ mà các cậu không thích.”

Mọi người nhìn qua, Caine lập tức kêu lên: “Thư Vũ không được gia nhập đánh cuộc, cậu khẳng định sẽ ăn gian!”

Ăn gian sao? Tôi có chút vô lực, căn bản không biết mình nên “ăn gian” để Quan Vi Quân theo đuổi được đại ca nhà mình, sau đó thuận lý thành chương mà nhận mẹ về làm mẹ vợ để chăm sóc, hay là để Quan Vi Quân cách đại ca nhà tôi xa một chút, tránh cho tôi có loại ảo giác mình kết hôn với đại ca.

Dưới thế khó xử, tôi đột nhiên vỗ mạnh vào đầu mình một cái, bộ thật sự định nhúng tay vào hôn sự của đại ca hay sao? Tôi là em trai chứ đâu phải ba mẹ, huống hồ thời nay cho dù là ba mẹ cũng không quản được con trai muốn cưới ai!

Trời đã đổ cơn mưa, mẹ phải đi lấy chồng, cho dù đại ca muốn cưới một cô gái bạo lực, tất cả cũng là ý trời, tôi vẫn là tắm rửa rồi đi ngủ thôi.

Kết quả sau khi tắm xong, đại ca và em gái đã tìm tới cửa rồi.

“Cái cô Quan Vi Quân kia là thế nào?” Đại ca vào thẳng vấn đề.

Tôi trầm mặc một hồi, nói: “Không biết, nhưng cô ta hẳn là không phải em, tính cách khác quá nhiều, em trước kia không phải loại tính cách đó, chỉ là em cũng không rõ cô ta rốt cuộc là ai.”

Nghe vậy, đại ca lập tức nói: “Có lẽ chỉ là người xa lạ, chuyện này quá huyền ảo, ai cũng nói không chuẩn, em căn bản không cần để ý.”

Quân Quân cũng ra sức gật đầu đồng ý.

Tôi trầm mặc, nhưng Băng Hoàng vẫn là đại ca, mặc dù cảnh ngộ khác nhau tạo nên tính cách có chút khác biệt, nhưng tôi có thể nhìn ra bọn họ là cùng một người, sự xuất hiện của mẹ càng chứng thực điều này, đó chính là mẹ tôi, tuyệt đối sẽ không sai, tính cách hoàn toàn y như đúc.

Như vậy chỉ có tôi và Quan Vi Quân là khác, chỉ có tôi và cô ta…

Tôi ngẩn ra, rốt cuộc đã nắm bắt được suy nghĩ lóe qua đó, đời trước là tôi và cậu ta, tôi là Quan Vi Quân; đời này là tôi và cô ta, tôi là Cương Thư Vũ…

“Cương Thư Vũ…”

“Cái gì?” Đại ca và Quân Quân khó hiểu nhìn hướng tôi.

Cô ta là Cương Thư Vũ! Là Cương Thư Vũ luôn bị em gái mắng là lạc quan đến vô tâm vô phế như lời Băng Hoàng nói, em trai chân chính của Băng Hoàng!

Tôi run rẩy không thôi, sự băng lãnh trên hai cánh tay có thể đông vào trong tim.

“Thư Vũ.”

“Nhị ca!”

Đại ca và em gái mỗi người túm lấy vai của tôi, hai người đều mang thần sắc vô cùng lo lắng, bọn họ lại không biết, anh em nhà mình từ khi sinh ra đã không đúng rồi.

Tôi há miệng, trái tim đột nhiên co rút, hình như đang cảnh cáo tốt nhất đừng nói ra khỏi miệng, nhưng đối mặt với thần sắc của đại ca và em gái —- bọn họ hoàn toàn không quan tâm Quan Vi Quân kia là ai, chỉ lo lắng tình trạng của tôi.

Tôi không muốn ẩn giấu anh trai và em gái như vậy bất cứ chuyện nào nữa, mang theo trái tim run rẩy không thôi, thừa nhận: “Cô, cô ta là Cương Thư Vũ, Quan Vi Quân kia mới là Cương Thư Vũ!”

Đại ca sửng sốt, nhưng anh ấy hiển nhiên không đương cục giả mê như tôi, thoáng cái đã hiểu rồi.

“Các em đã đổi cho nhau.”

Lúc này, Quân Quân đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng bỏ vai của tôi ra, đại ca lại không có buông tay, trái lại phát ra hào quang chữa trị, nhưng tôi cũng không có bị thương, vì sao đột nhiên giúp tôi liệu thương?

Dưới tâm hoảng ý loạn, tôi chỉ có thể chọn lấy chuyện mình quan tâm nhất để hỏi: “Quân Quân, em không sao chứ?”

Tôi túm lấy tay của em ấy, lòng bàn tay đều phát đỏ, Quân Quân lại hoàn toàn không quan tâm tay của mình, kêu lên: “Nhị ca cánh tay của anh buốt quá, anh không sao chứ? Có lạnh không?”

Tay rất lạnh không phải là do nhân tố tâm lý? Tôi lập tức giơ hai tay lên kiểm tra, trên cảm giác, băng văn hình như nhạt hơn rồi… Tôi lập tức cởi áo, đường vân trên cánh tay đáng lẽ phải nhiều hơn nhiều, nhưng giờ phút này cũng chỉ còn lại vết tích nhàn nhạt, băng văn vốn màu lam bạc nhạt đến chỉ còn lại một vệt màu nước, gần như sắp nhìn không thấy rồi.

Vũ khí của Băng Hoàng để lại…

Tôi thử gọi dao găm ra, băng năng ngưng tụ lại, nhưng mãi mà không có trở thành vũ khí, cho đến khi đầu thấy đau, băng năng đã tiêu tốn quá mức, buộc phải dừng lại.

“Xin lỗi…”

Băng Hoàng, xin lỗi, đã để anh yêu nhầm; xin lỗi, đã cướp vũ khí mà anh muốn cho em trai; xin lỗi, để em trai anh mất đi anh trai và em gái tốt như thế.

“Nhị ca!” Quân Quân ôm chặt lấy tôi không buông, tỏ vẻ không để nhị ca đi đâu hết.

Tôi hít sâu một hơi, ôm trở lại thân thể ấm áp của em gái, có lẽ áy náy, nhưng tuyệt đối không hối hận khi trở thành “Cương Thư Vũ”.

“Nhị ca, anh mới là nhị ca của em, người khác đều không nhận!”

“Được, không nhận thì không nhận.” Tôi vỗ lưng của em gái an ủi, đối phương không ngừng run rẩy, rất là sợ hãi, “Quân Quân đừng sợ, ai cũng không thể thay thế nhị ca của em.”

Thân thể trong lòng lúc này mới không run nữa, ngẩng đầu lên, mở đôi mắt to rưng rưng nước nhìn thẳng vào tôi, “Thật không? Không bỏ nhà ra đi, không nói anh không phải nhị ca em, không bị thương nặng?”

Hơ… Tôi gắng gượng nói: “Tuyệt đối không bỏ nhà ra đi nữa, anh khẳng định là nhị ca của em, sẽ cố hết sức để không bị trọng thương.”

Quân Quân hơi bất mãn đối với câu cuối cùng, miễn cưỡng gật đầu.

Xoa mái tóc đen của em gái, tôi ngẩng đầu hỏi: “Đại ca, có thể thu nhóm Quan Vi Quân không? Mặc dù số người có hơi nhiều —-“

Đại ca đồng ý cái rụp: “Được, chỉ cần em đừng để tâm vào chuyện không đáng nữa, bảo anh cưới cô ta cũng được!”

“… Cậu ta đời trước là em trai anh.” Chẳng lẽ đại ca anh một chút băn khoăn cũng không có sao? Còn có chút tiết tháo nào hay không!

“Đời này, em mới là em trai anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro