Chương 6-1: Đêm trước khai chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dừng lại."

Tôi dừng xe trước, ra hiệu cho hai chiếc xe khác cũng dừng lại, Vân Thiến cưỡi một cỗ xe máy hạng nặng màu đen ngầu lòi, Tiểu Sát lại là một chiếc màu vàng kem kiểu thục nữ, lâm thời tìm không được nhiều xe máy có xăng đến thế, hai người chơi oẳn tù xì kết quả là Tiểu Sát thua thảm bại.

"Nhị ca, làm sao vậy?" Thư Quân ngồi ở sau lưng tôi, tò mò ló đầu hỏi.

"Trước mặt có lẽ là quân đội của Thượng Quan gia."

Tôi lờ mờ cảm thấy nguy cơ, nhưng không sắc bén lắm, cái loại đau buốt khiến người muốn co cẳng bỏ chạy hẳn là không phải dị vật nguy hiểm gì, nhưng tuyến đường này được người của Trạm Cương đi tới đi lui nhiều lần, quét dọn sạch sẽ, không có thứ gì đủ khiến tôi cảm thấy nguy hiểm, cho nên, cực kỳ có khả năng là quân đội của Thượng Quan gia.

"Ở đây cách căn cứ không xa." Sắc mặt Vân Thiến có chút nghiêm trọng.

Tôi nhìn về phía Tiểu Sát, hỏi: "Anh là cao thủ trinh sát, đến gần nhánh quân đội này thăm dò tình huống quân địch, có vấn đề không?"

"Không có, tôi đi." Tiểu Sát không chút do dự vứt bỏ cái xe thục nữ màu vàng kem kia.

Tôi chặn anh ta lại, yêu cầu: "Mang tôi đi cùng."

Tiểu Sát nhíu mày: "Cậu chưa được huấn luyện tương quan, đối phương là quân nhân chuyên nghiệp, rất có khả năng sẽ bị phát hiện."

"Cho nên mới cần dựa vào anh!" Tôi hùng hồn nói: "Tôi phải đi xem có người nào mang dị năng cường đại hay không, cho nên nhất định phải đi."

Tốt xấu gì cũng đã trốn chui trốn nhủi ở tận thế mười năm, không dám nói là cao thủ tiềm hành, nhưng cũng miễn cưỡng tính là cao thủ ẩn nấp chứ!

Tiểu Sát vẫn lắc đầu nói: "Bị phát hiện sẽ chạy không thoát, số người của bọn họ quá nhiều, còn có vũ khí."

Tôi cười một tiếng, quả quyết nói: "Đánh thắng có lẽ khó, nhưng bỏ trốn thì tuyệt đối không phải vấn đề."

Nghe vậy, Tiểu Sát cũng không kiên trì nữa.

"Nhị ca anh phải cẩn thận." Thư Quân kéo tay áo của tôi, cảnh cáo: "Không cho phép bị thương nữa."

Tôi xoa đầu em gái, nói: "Yên tâm đi, anh không định động thủ, xem thử một chút rồi đi ngay."

Cố gắng phớt lờ ánh mắt hoài nghi của em gái, tôi nói với Vân Thiến: "Cô mang Thư Quân trốn đi trước, chờ tôi và Tiểu Sát trở về, trong lúc này bất luận phát hiện thứ gì đến gần hai người đều phải lập tức chạy! Nếu chạy không thoát thì phóng tia sét lên trời, nghĩ cách kéo dài thời gian, tôi sẽ qua nhanh nhất có thể."

Em gái bĩu môi lẩm bẩm: "Người ta cũng có thể đánh, lúc trước đã giúp đại ca rất nhiều."

Nếu chỉ cần đứng phóng điện, phía trước còn có rất nhiều hộ vệ mạnh mẽ, lực công kích của Thư Quân tuyệt đối cường đại, nhưng phải đối đầu chính diện với dân chiến đấu chuyên nghiệp cầm súng, bên cạnh chỉ có một mình Vân Thiến, đó hoàn toàn là một chuyện khác!

"Nghe lời nhị ca." Tôi giải thích đơn giản: "Bọn họ có rất nhiều súng, em tạm thời không cách nào ứng phó được."

Thư Quân gật đầu, vừa nghe thấy súng, nó cũng sợ rồi.

Vân Thiến vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi, tôi sẽ mang Thư Quân trốn kỹ, không ai có thể phát hiện chúng tôi."

Tiểu Sát phụ họa: "Vân Thiến là tay súng bắn tỉa, không ai biết tìm chỗ trốn hơn cô ấy."

Nghe thấy như vậy, tôi lúc này mới thực sự an tâm, có đồng đội chuyên nghiệp thật là tốt, mang theo bảo bối yêu dấu ra ngoài ở tận thế cũng không cần sợ không có ai bảo vệ.

Thời gian cấp bách, tôi cũng không dây dưa, hô một tiếng "đi" sau đó dẫn theo Tiểu Sát tiến về nơi cảm ứng được.

Dọc đường, Tiểu Sát không nhịn được thấp giọng hỏi: "Không ngờ còn xa như vậy, làm sao cậu biết quân đội ở đâu?"

"Chỉ có thể biết đại khái, giống như trực giác vậy, chỉ là tôi có thể xác định trực giác này là chính xác."

"Đây cũng là năng lực của cậu?" Tiểu Sát thoáng có vẻ hâm mộ, đối với lính trinh sát mà nói, năng lực này rất hữu dụng.

Tôi lắc đầu nói: "Sau khi dị năng mạnh hơn thì ít nhiều đều có năng lực cảm ứng nguy hiểm, cường giả thậm chí có thể phát giác nguy hiểm ở nơi xa hơn, ngay cả số lượng kẻ địch cũng có thể cảm ứng rõ ràng, người yếu hơn họ căn bản muốn ẩn giấu hành tung, thậm chí ngay cả độ mạnh yếu của năng lượng cũng giấu không được."

Đương nhiên, hết thảy đều là "nghe nói", kiếp trước của tôi đến chết cũng chỉ vừa chạm tới ngưỡng cửa cấp ba, còn chẳng mấy khi rèn luyện và khai thác công dụng của dị năng, ngưỡng cửa này giống như là sống lâu sẽ thăng cấp vậy, chỉ là tôi chưa gặp được mấy người có thể sống đến mười năm tận thế vừa lại không ăn bao nhiêu kết tinh, nên không thể nghiệm chứng.

"Quan Vi Quân" kiếp trước muốn đánh với tôi hiện giờ, đừng hòng có phần thắng, thì nào có thể biết cường giả rốt cuộc cường phép ra sao, chỉ cảm thấy mỗi một người trong số họ đều mạnh đến khiến người sợ hãi, ngàn vạn lần đừng trêu chọc bất cứ ai — ngoại trừ người không thể không đối đầu, Hạ Chấn Cốc.

Kiếp trước không bị Hạ Chấn Cốc bóp chết, may mà nhờ có một số đồng đội cũ che chở, nhất là Vệ tiểu ca, mặc dù mới đầu là tôi nhặt cậu ta về từ trong đống xác chết để băng bó, nhờ đó cậu ta mới sống sót, nhưng về sau cậu ta trả cái ân tình này ít nhất có đến hai mươi lần đi!

Báo ân đến mức Tiểu Kỳ cũng cảm thấy cậu ta yêu thầm tôi, nhưng đó là chuyện không thể nào, Vệ tiểu ca thế nhưng là một cậu em đẹp trai tuấn tú, nhỏ hơn tôi cả mấy tuổi, luôn miệng gọi tôi là chị, mới đầu còn bị người trong đội gọi là "Suất tiểu ca", chờ đến khi thực lực càng ngày càng cao cường, mọi người mới thêm họ đổi sang gọi "Vệ tiểu ca".

Gọi riết quen miệng, tôi vậy mà không nhớ tên đầy đủ của cậu ta, nếu có cơ hội thật phải nhặt cái gã biết ơn này về lần nữa...

Khoan đã, tôi sững người, dựa vào vị trí địa lý của hai thế, thành thị mà kiếp trước bị kẹt trong đó hình như tương đương với vị trí Lan Đô, hon nữa Quan Vi Quân của thế giới này cũng thật sự ở đây, nói như vậy, Vệ tiểu ca và một số đồng đội cũ nói không chừng đều ở đây!

Thậm chí... Hạ Chấn Cốc phải chăng cũng ở đây?

"Thư Vũ, có kẻ địch sao?" Tiểu Sát khẽ gọi.

Tôi thu lại vẻ mặt khát máu, lắc đầu nói: "Không có, tôi nghĩ đến chuyện khác."

Tiểu Sát thoáng bất đắc dĩ nói: "Đừng thất thần nữa, ẩn nấp cần phải tập trung, cho dù cậu có mạnh cũng không thể đánh thắng cả một đội quân nhân."

Tôi gật đầu, bây giờ xác thực không thể đánh thắng, đỉnh cấp hai vẫn là quá yếu, nếu như có thể mạnh hơn một chút — tạm thời đừng nghĩ tới mấy chuyện thiếu thực tế nữa, mục tiêu bây giờ là thăm dò số lượng kẻ địch, cộng với có dị năng giả cường đại hay không.

Mặc dù lúc trước có Thượng Quan Thần Dương để hỏi, nhưng tôi không tín nhiệm hắn, tốt nhất vẫn là tận mắt xem rõ.

"Bắt đầu từ bây giờ đừng nói chuyện." Tôi nhắc nhở: "Tôi có thể cảm giác thấy rất gần rồi, anh không cần lo cho tôi, tóm lại anh làm gì, tôi làm theo."

Tiểu Sát có vẻ muốn nói gì đó.

Thấy anh ta không yên tâm, tôi lại bổ sung: "Không cần lo tôi không theo kịp, tôi có thể cảm giác được vị trí đại khái của anh, chỉ là đi theo thì không thành vấn đề. Bản thân anh cũng phải cẩn thận, bây giờ là thế giới của dị năng, không thể hoàn toàn dùng kinh nghiệm của quá khứ để hành sự, nếu như Thượng Quan gia có dị năng giả đẳng cấp giống như tôi, cho dù năng lực ẩn nấp của anh có mạnh, vẫn sẽ bị phát giác."

Thần sắc của Tiểu Sát nghiêm lại, thận trọng gật đầu

Tôi chỉ rõ phương hướng, "Xuất phát đi, không còn thời gian nữa, anh tiến về cái hướng đó năm trăm mét."

Nghe vậy, Tiểu Sát lập tức hành động, tiếng phát ra vô cùng nhỏ bé, phải biết rằng, đây thế nhưng là rừng cây ven đường, lúc trước chỉ là một hàng cây, bây giờ đã thành khu rừng, cây cối bụi rậm mọc tràn lan, khắp mặt đất toàn cỏ dại và lá cây, muốn không phát ra tiếng động là chuyện bất khả thi, nhưng bản thân cây rừng cũng phát ra tiếng, chỉ một cơn gió thổi qua đã có tiếng xào xạc không ngớt, tiếng của Tiểu Sát phát ra hoàn toàn sẽ không gây chú ý.

Năng lực ẩn nấp này thật là tốt, nếu như tôi không có năng lực phát giác dị năng, nói không chừng vẫn thật không theo kịp.

Khoảng cách năm trăm mét không bao lâu đã đến, nhưng Tiểu Sát không có quay đầu hỏi muốn đi hướng nào, với khoảng cách này, anh ta nếu còn không phát hiện được tung tích của kẻ địch, tôi nghĩ anh ta có thể về căn cứ tắm rửa đi ngủ rồi, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm!

Hành động của chúng tôi trở nên hết sức chậm rãi, thỉnh thoảng nhìn thấy bóng người, Tiểu Sát ít nhất sẽ dừng lại bất động năm phút, cho dù nhìn không thấy người cũng sẽ không động đậy.

Dưới hành động chậm rãi này, chúng tôi mất một lúc mới nhìn thấy nơi đại bộ đội trú đóng.

Tôi nhẹ tay nhẹ chân dịch đến bên cạnh Tiểu Sát, thấy anh ta nhìn chằm chằm vào đại bộ đội, mắt cũng gần như không chớp, tôi suy nghĩ một chút, đây hẳn là đang tính số lượng kẻ địch chăng?

Tôi không quấy rầy anh ta, cũng bắt đầu xem xét trạng thái quân địch.

Trong khu rừng rậm rạp vừa khéo có một cái hồ nước nhỏ, gần hồ có một ít đất trống, mặc dù không lớn, nhưng nhồi nhét thì cũng đủ cho một đội quân nhỏ trú đóng, những cái lều gần như san sát nhau không có lấy một khe hở, chỉ chừa mấy lối đi lại.

Xung quanh đều có người canh gác, nếu không phải Tiểu Sát chọn được một cái vị trí tuyệt vời, chúng tôi vẫn thật không thể quan sát quân địch một cách thảnh thơi như vầy.

Quân nhân tuần tra đều được trang bị đầy đủ, vũ khí gồm súng lớn và súng nhỏ hoặc là hai khẩu súng nhỏ, súng lớn vậy mà có súng đột kích AK47, tôi dường như còn nhìn thấy mấy khẩu M4 Carbine gắn kèm máy bắn lựu đạn.

Hơ hơ, nếu không phải hồi đó từng nhìn thấy Vệ tiểu ca vác khẩu Carbine hết đạn, cậu ta còn giảng giải tỉ mỉ về khẩu súng này cho tôi, tôi vẫn thật không nhận ra nó đâu!

Theo như Vệ tiểu ca nói, khẩu súng này bình thường chỉ có bộ đội đặc chủng mới được trang bị.

Bên ngoài lều vậy mà còn dựng lá chắn chống cháy nổ...

Càng nhìn càng rét lạnh, với số người và trang bị vũ khí thế này, nếu đối đầu chính diện, chúng tôi nên làm thế nào mới có thể đánh thắng?

Tiểu Sát đụng vai tôi một cái, dùng tay vẽ số "bốn", đương nhiên không phải bốn mươi, chắc hẳn là bốn trăm.

Tôi hít sâu một hơi, đội quân bốn trăm, vũ khí gần như trang bị tận răng, thế này đánh kiểu gì?

Sắc mặt của Tiểu Sát cũng không dễ coi, anh ta nhìn tôi, ánh mắt minh hiển là đang dò hỏi bây giờ phải làm thế nào.

Tôi liếc người đang tuần tra ở chỗ không xa một cái, mặc dù không phải hoàn toàn không thể động tay động chân, nhưng đối phương có nhiều người đang tuần tra như vậy, căn bản không tạo được thương tổn lớn, sợ rằng còn sẽ đả thảo kinh xà, khiến đối phương phát giác chúng tôi đã biết cuộc tiến công của bọn họ.

Đi thôi! Tôi hướng về phía mà chúng tôi vừa đi qua, ra hiệu rời khỏi. Tiểu Sát lập tức gật đầu, dáng vẻ thở phào, nôn nóng muốn rời khỏi.

Tôi trừng anh ta một cái, bộ tưởng tôi là kẻ thích làm loạn, đối mặt với đội quân bốn trăm vũ trang hạng nặng mà còn chơi liều à? Thế thì sớm đã chết từ lâu rồi!

Ánh mắt của Tiểu Sát để lộ hoài nghi, đầu tiên hai tay ghép lại với nhau quạt quạt, sau đó ngón tay khép vào, cả bàn tay nhúc nhích giống như con sâu.

Tôi như kỳ tích mà xem hiểu cái "thủ ngữ" này, ý hẳn là "chẳng lẽ sâu róm của dị vật bướm không tới bốn trăm sao".

"..." Chắc là không có? Có lẽ...

Cả mặt Tiểu Sát đều không tin mà xoay người đi, tôi đành dùng "ngoan ngoãn đi theo" để biểu đạt mình không lỗ mãng chút nào, tuyệt đối sẽ là em bé ngoan, nhưng đi chưa được hai bước lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện to tiếng, theo phản xạ quay đầu nhìn, chỗ đất trống nhỏ giữa hai cái lều có hai nhóm người đang tranh chấp.

Một người trong đó mặc áo khoác lông cừu dày, thân phận có vẻ khác với quân nhân vũ trang xung quanh, nhưng đứng sau lưng hắn có mấy quân nhân, ăn mặc hoàn toàn giống với quân đội xung quanh, hiển nhiên là người của Thượng Quan gia.

Người kia thì mặc áo khoác dài màu trắng, sau lưng chỉ có mấy người, mặc dù đều là trang phục chiến đấu, nhưng kiểu dáng khác với quân nhân xung quanh, rốt cuộc là không thuộc Thượng Quan gia, hay là một hệ phái khác của Thượng Quan gia?

Quần áo của hai người đều không thích hợp chiến đấu, hơn nữa nói chuyện lớn tiếng như vậy, quân nhân xung quanh bọn họ đều không tỏ vẻ bất mãn.

Nhất là cái gã mặc áo khoác dài màu trắng kia cho tôi cảm giác rất quen mắt, chỉ là góc độ của hắn không đúng, tôi chỉ có thể nhìn được một chút xíu bên hông mặt, khi đang nghi hoặc người này là ai, hắn hình như là vì bất mãn với lời của gã áo khoác lông cừu, cho nên lắc lắc đầu, khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy rõ mặt của hắn —

Vậy mà là Ngô Diệu Cẩm!

Người của Sở Nghiên Cứu Phân Tử!

Tôi dừng bước, hoàn toàn không ngờ đến sẽ ở đây nhìn thấy cái gã Ngô Diệu Cẩm này, Thượng Quan gia vậy mà có liên quan đến Sở Nghiên Cứu Phân Tử?!

Chẳng lẽ, hành động tấn công căn cứ Trạm Cương kỳ thực là kế hoạch của Sở Nghiên Cứu Phân Tử sao? Đây có liên quan với sự kiện lần trước không? Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện tôi rồi —

Vai đột nhiên bị người khoác lên, tôi trở tay túm lấy, tay kia còn vươn ra khống chế cổ của đối phương, chỉ là kịp thời nhìn thấy mặt của đối phương...

Tiểu Sát kinh ngạc trợn to mắt, bị tôi bóp cổ dưới tình huống hoàn toàn không phòng bị, hàn khí trên tay phát tán ra lạnh đến khiến anh ta phải cắn môi mới có thể không phát ra tiếng.

Tôi vội vàng buông tay.

Tiểu Sát ra sức bịt miệng của mình, nén sự khó chịu ở cổ họng, cố gắng không phát ra một chút tiếng động, sau đó lại biến sắc, trực tiếp đẩy tôi vào bụi cỏ dưới cây, còn đè chặt lấy tôi, làm tôi suýt nữa thở không nổi, nếu không phải hiểu rõ tính cách của Tiểu Sát, còn tưởng anh ta đang báo thù đây!

Không lâu sau liền có một tiểu đội từ bên cạnh đi qua, tôi cũng có thể từ khe hở trong bụi cỏ nhìn thấy giày quân đội xỏ trên chân bọn họ, tiếng bước chân chừng như ngay sát bên tai, hai người chúng tôi ngay cả hít thở cũng sắp tạm ngừng, may mà tiểu đội này cứ như thế đi qua, không có phát hiện tồn tại của chúng tôi.

Nguy cơ vừa giải trừ, Tiểu Sát lập tức dắt theo tôi định đi, nhưng tôi không chịu xê dịch chân, mà nhìn thẳng tắp về phía Ngô Diệu Cẩm.

Lúc tôi đối đầu với Mười Ba, nếu không phải gã này dẫn người tới, không thèm nói gì đã nổ súng về phía chúng tôi, Băng Hoàng sẽ không tưởng tôi đã chết, bởi thế dùng cạn sức lực cuối cùng để báo thù đối phương, như vậy anh ấy nhất định có thể cầm cự đến khi gặp mặt Thư Quân đi?

Không, nói không chừng Băng Hoàng đến bây giờ vẫn còn sống tốt!

Tất cả là tại cái gã Ngô Diệu Cẩm kia!

Tiểu Sát túm lấy hai vai của tôi, bất chấp phải giữ yên lặng, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Thư Vũ, chúng ta nên đi thôi."

Tôi lạnh lùng nói: "Anh đi trước, tôi đuổi theo sau."

Tiểu Sát biến sắc, trái lại túm càng chặt hơn, cấp tốc nói: "Thư Quân còn đang chờ cậu."

Tôi cứng đờ. Thư Quân đang ở gần, nếu gây ra náo động, xung quanh đây nói không chừng sẽ bị những người này kiểm tra triệt để một lần, đến lúc đó, bọn họ có lẽ sẽ trốn không được, cho dù Vân Thiến có lợi hại cỡ nào, cô ấy còn phải mang theo một cô bé bình thường, đừng nói ẩn nấp, trốn tìm còn chưa kịp chơi, rất khó nói có thể trốn được cuộc lục soát triệt để của quân đội hay không.

Hít sâu một hơi, tôi nhìn Ngô Diệu Cẩm một cái, năng lượng của gã đó không có mạnh hơn bao nhiêu so với trước kia, xác xác thực thực là một nhân viên nghiên cứu, xem ra tương lai hắn sẽ không trở thành cường giả mà tôi không thể đánh bại.

"Đi!"

Luôn sẽ có một ngày, tôi bắt Ngô Diệu Cẩm đền mạng cho Băng Hoàng, mà ngày này tuyệt đối sẽ không đến quá muộn!

Trở về vị trí ban đầu, Tiểu Sát đặt tay lên miệng phát ra tiếng kêu động vật kỳ quái, không lâu sau, Vân Thiến liền mang theo Thư Quân trở về.

Thấy vậy, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, vừa rồi ngay cả nghĩ cũng không nghĩ phải làm thế nào liên hệ, may mà Tiểu Sát và Vân Thiến đều là dân chuyên nghiệp, quả nhiên dân chuyên nghiệp với loại nghiệp dư như tôi chính là khác nhau, tôi tốt hơn hết ở bên cạnh làm vũ khí bí mật là được, chuyện khác cứ để dân chuyên lo.

Hai người chuyên nghiệp dẫn chúng tôi vòng qua khu quân đội, nhưng không có bởi thể trì hoãn bao nhiêu thời gian, mà trở về căn cứ Trạm Cương rất nhanh, nghĩ đến, bọn họ đã nằm lòng địa hình gần căn cứ rồi.

Mới đi đến cửa chính, một phát đạn đã bắn ngay trước chân tôi.

Tiểu Sát và Vân Thiến giật nảy mình, thoáng cái rút súng nhắm thẳng vào ban công tầng ba của tòa nhà nào đó, không ngờ lại nhìn thấy một mớ tóc vàng, mặt hai người đều thoáng nghi hoặc, nhưng hoàn toàn không thả lỏng cảnh giác, cho dù cái người trên ban công không thể quen thuộc hơn.

Tôi gãi đầu, đã hiểu là chuyện thế nào rồi, vội vàng đè súng hai người xuống.

Lúc này, Cain trực tiếp từ ban công nhảy xuống, độ cao đó nếu là ở trước tận thế, đảm bảo anh ta không dám rảnh rỗi nhảy bừa.

Anh ta đi tới, dọc đường nghiến răng nghiến lợi trừng vào tôi, cứ như tôi là kẻ thù giết cha hay sao ấy.

"Cậu cuối cùng cũng về rồi, tôi còn tưởng lần này chắc chắn sẽ bị đoàn trưởng dục hỏa trùng sinh!"

Thành ngữ này tôi vậy mà không biết dùng đúng hay sai nữa, nếu tôi mất tích trong lúc anh ta lưu thủ, nói không chừng đại ca thật sự sẽ khiến Cain đầu thai lần nữa, đây cũng tính là một loại trùng sinh đi.

Tôi lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, tôi thực sự quá xung động, lần sau sẽ không."

Cain lườm một cái, tròng trắng còn trắng hơn răng anh ta, bực tức nói: "Tôi không tin, nếu có lần sau, cậu chắc chắn vẫn chạy!"

Đây... nghĩ đến nguyên nhân xung động lần này là vì Quân Quân xảy ra chuyện, tôi vẫn thật không dám đảm bảo lần sau sẽ không vì lý do tương tự mà xung động, Quân Quân quá quan trọng, tôi không cách nào ngăn cản thân thể mình hành động!

"Sao chỉ có các cậu trở về?" Ánh mắt Cain quét qua đám người chúng tôi, khó hiểu hỏi: "Đoàn trưởng đâu? Các người tách ra rồi?"

Anh ta thoạt nhìn không có bao nhiêu lo lắng, hẳn là bởi vì thần sắc của chúng tôi đều không có dị thường, khả năng cao hơn là đại ca quá uy, đoàn viên căn bản không cảm thấy anh ấy sẽ xảy ra chuyện.

"Vào trong rồi nói."

Vân Thiến liếc mắt ra hiệu với anh ta, Cain ngầm hiểu, cười ha ha nói: "Mấy người về thật đúng lúc, bữa sáng sắp xong rồi! Cùng qua ăn thôi, vừa ăn vừa kể các người ở bên ngoài đánh chết những dị vật nào."

Anh ta hô về phía ban công: "Người ở trên đó canh chừng cho tôi, chờ tôi trở lại gọi các người đi ăn sau."

Trên ban công có mấy cái đầu ló ra, hô: "Vâng!"

Những người này đều là quân nhân do Ôn Gia Nặc và Trần Ngạn Thanh mang đến, không cần huấn luyện đã có thể lập tức bắt nhịp công việc, dùng rất tốt, lúc trước tôi muốn đuổi bọn họ đi, khi đó không biết trong đầu mình chứa cái gì nữa!

Cain dẫn chúng tôi quẹo đông quẹo tây vòng vào căn cứ, bởi vì trên đường chất đầy xe cộ, còn bừa bãi hơn trước kia, thậm chí có hai ba chiếc xe chồng lên nhau, đây không phải tình huống bình thường, nhưng sắc mặt Cain không có khác thường, hiển nhiên là do phe mình làm.

Ngẫm nghĩ một chút, đây đại khái là tạm thời coi như tường thành đi?

"Có dị năng giả loại hình lực lượng rồi?"

Tôi không phải rất bất ngờ, năng lực dạng lực lượng và thủy hỏa đều khá phổ biến, được xem như là một trong những dị năng hữu ích nhất vào thời kỳ đầu tận thế.

Đến thời kỳ giữa, dị năng lực lượng mới bắt đầu có chút thua kém, bởi vì dị vật đã biết kết bầy kết bọn, dị năng lực lượng khi đối mặt với đại quân dị vật sẽ có chút bất lực, không sánh được với dị năng cường hãn hơn, chẳng như là dị năng hệ lôi đánh một phát được cả đàn.

Nhưng chỉ thua chút chút thôi, dị năng giả loại hình lực lượng một khi có năng lực mạnh thì vẫn rất hữu dụng, cho dù không làm được lãnh tụ căn cứ cũng có thể làm thuộc hạ đắc lực.

Cain gật đầu, nói: "Rất nhiều, bên Tiểu Quan có năm người, trong quân nhân có bốn người, dân chúng bình thường tra được bốn người, giúp được không ít việc, chẳng qua đây cũng nhờ công cậu lần trước lấy được nhiều kết tinh như thế trở về, bằng không cho dù lực lượng bọn họ lớn hơn người khác một chút, cũng sẽ không hữu dụng như vậy."

Vừa nói xong, Tiểu Sát liền u uất nhìn qua, dường như đang hỏi: Không tới bốn trăm thật à?

Tôi đổ mồ hôi, chuyển đề tài: "Có bao nhiêu người dùng được súng?"

Cain lấy làm lạ nhìn sang, "Súng? Cậu chẳng phải vẫn luôn nói dị năng mới hữu dụng, không muốn để chúng tôi dùng súng sao?"

Tôi bất đắc dĩ nói: "Nếu anh bây giờ có thể phóng ra một biển lửa, tôi cũng không muốn để anh dùng súng."

Cain mới đầu là lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó Vân Thiên nói một câu "Kẻ địch cách căn cứ chỉ có năm cây số", khiến mặt anh ta triệt để biến sắc.

"Bầy dị vật?"

"Người." Tiểu Sát lạnh mặt nói: "Đội quân bốn trăm, đến cướp địa bàn."

Nghe thấy lời này, nhiệt độ trên mặt Cain cũng giảm xuống, cười trong tức giận mà nói: "Có đội quân bốn trăm còn tới cướp địa bàn người khác? Hừ, không có bản lĩnh đánh dị vật, đánh người gì tên nào cũng giỏi."

Lời này đúng là không sai, đời trước phần nhiều là những kẻ không dám đối kháng dị vật, chỉ giỏi cướp bóc loài người, bề ngoài gã nào gã nấy nhìn có vẻ rất hung hãn, nhưng nếu thật sự có hung hãn như thế, vật tư khắp thành thị đang chờ bọn họ đi lấy kìa! Cướp của người khác thì tính là gì?

Tiểu Sát nói tiếp: "Đội quân đó là người của Thượng Quan gia."

Cain ngẩn ra một chút rồi nói: "Đây vừa khéo là người của nhà cậu?"

Tiểu Sát lập tức phản bác: "Không phải nhà tôi!"

"Được được được, là người của anh cậu?"

Tiểu Sát im lặng một lát mới nói: "Không phải anh ta, là Thượng Quan Thần Hồng."

Cain ngơ ngác nói: "Anh trai cậu không phải tên này sao?"

"Anh trai tôi là Thượng Quan Thần Hạo!"

Cain nhìn về phương xa, mặt tỏ vẻ "thật hết cách với Thượng Quan gia các người".

"Người phương Đông các cậu không thể đặt tên khác nhau một chút à? Đây là muốn bức chết người ngoại quốc!"

Tôi sâu sắc đồng ý, mặc dù nhà mình cũng là Thư Thiên, Thư Vũ và Thư Quân, không có tư cách nói người khác, nhưng nhà chúng tôi chỉ có ba đứa, chỉ có chú thím sẽ trực tiếp gọi tên của đại ca tôi, mà tôi với em gái thì được gọi là "Tiểu Vũ" và "Quân Quân", hoàn toàn không khó phân biệt, nhưng đại nhân vật của Thượng Quan gia có thể bị gọi là Tiểu Hạo hoặc Hồng Hồng sao?

"Tóm lại đó không phải anh trai cậu, đánh tàn đánh chết cũng không sao chứ?"

Cain cười hì hì nói, nhưng nụ cười này lại không khiến người cảm thấy giống lính nhà trời như trước, trái lại cảm thấy trong lòng phát lạnh, hàm răng trắng tinh kia dường như có thể cắn sống miếng thịt của người khác xuống.

Tôi có chút thay đổi cách nhìn với anh ta, người bình thường nghe thấy đội quân bốn trăm, cho dù không muốn trốn, ít nhất cũng phải sầm mặt một chút chứ? Cain trái lại không hề có một chút xíu gì gọi là sợ hãi.

Tiểu Sát lạnh lùng nói: "Cho dù là Thượng Quan Thần Hạo, chỉ cần dám tấn công căn cứ Trạm Cương, đánh chết đánh tàn đều được!"

Cain không hề bất ngờ về thái độ của Tiểu Sát đối với anh trai ruột, xem ra hẳn là sớm đã biết quan hệ của Tiểu Sát và Thượng Quan gia rất kém, anh ta chỉ là sờ cằm nói: "Căn cứ Trạm Cương? Căn cứ Cương Vực tạm thời? Cái tên này vừa nghe đã biết là lão đại đặt, vừa thẳng thừng vừa dễ nhớ, không hổ là lão đại!"

"..." Tôi cạn lời, nhắc nhở: "Nếu đánh không thắng đội quân bốn trăm, ở đây tám phần sẽ biến thành căn cứ Thượng Quan."

Nghe vậy, Cain thu lại vẻ cười đùa, nghiêm túc nói: "Quân nhân cộng thêm người bên Tiểu Quan, còn có số ít dân chúng, người có thể dùng súng hẳn là được một trăm, nhưng nếu thật muốn đánh, gom góp lại xấp xỉ bảy mươi người, đây đã tính luôn nhân thủ bên Tiểu Quan, tuy không phải dân chuyên nghiệp, nhưng bọn họ có thể từ thành thị trốn ra, vẫn có thể xem như là nghiệp dư."

"Tình huống không ổn lắm." Anh ta thành thật thừa nhận: "Nếu như đến đây là người bình thường, cho dù có năm trăm cũng không phải vấn đề, nếu như là quân nhân ít hơn hai trăm, chúng ta cũng không sợ, nhưng quân đội tới một số lượng nhất định thì rất phiền."

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Quân đội vốn đã thiện trường phối hợp tác chiến, có vũ trang có nhân số, đây chừng như còn đáng sợ hơn bầy dị vật, đời trước, quân đội ở thời kỳ đầu tận thế vẫn có thể tung hoành mà đi.

Vậy trận này rốt cuộc nên đánh thế nào đây?

Càng đi đến gần nhà chính, hàng rào xung quanh chất đầy đồ vật, bừa bãi vô trật tự, nhìn sơ cứ như là bị vây trong một đống rác.

Tôi có chút nghi hoặc, mới đến gần hơn một chút, mắt suýt nữa trợn lồi ra ngoài, thì ra cái đống đó toàn là chướng ngại vật phủ đầy gai nhọn, đều là một số cái bẫy tự làm, cho nên thoạt nhìn rất lộn xộn, nhưng đây cũng không giảm lực sát thương, trái lại bởi vì không gọn gàng mà trở nên càng đáng sợ, cảm giác lúc đi ngang qua lỡ bất cẩn một cái thôi là sẽ bị đâm thủng rất nhiều lỗ phun máu!

Tường xung quanh nhà chính cao hơn trước rất nhiều, xem ra là Trịnh Hành ưu tiên gia tăng phòng ngự của nhà chính, tường rào này cao như thể tường thành, trên tường còn phủ đầy gai nhọn, cửa song sắt vốn mang màu sắc cổ xưa được gia cố thêm tấm thép, còn quấn một đống chông sắt, nhìn thôi đã thấy đau.

Cain dẫn chúng tôi đến cửa chính, ngẩng đầu nhìn trạm canh gác lâm thời trên đầu tường hô lên "mở cửa", quân nhân phía trên ló đầu ra liếc mấy cái, sau đó cửa chính liền được đẩy ra, phía sau đương nhiên là hai quân nhân, đằng sau hai quân nhân này còn có người cầm súng canh chừng.

Hơ hơ, hồi đó khi tôi nói không cần những người này, trong đầu nhất định chứa toàn cứt, hơn nữa còn là cứt dị vật!

Vừa đi vào trong nhà, Trịnh Hành đang ở đại sảnh, anh ta đang cúi đầu nhìn giấy vẽ trải trên bàn, thỉnh thoảng vẽ vẽ vạch vạch, nghe thấy tiếng người liền ngẩng đầu, nhìn thấy chúng tôi thì ngẩn ra sau đó lập tức đi tới.

Trịnh Hành nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Lão đại ở bên ngoài?"

Vân Thiến lắc đầu, giải thích sơ chuyện Thượng Quan gia muốn tiến công, còn đem tình hình quân đội mà tôi và Tiểu Sát thăm dò được thuyết minh vắn tắt một lượt.

Tiểu Sát bổ sung nói tiếp, "Đoàn trưởng ở lại Lan Đô, chờ bàn bạc với Cận Triển và Thượng Quan Thần Hạo hợp tác đánh lui Thượng Quan gia, chúng ta phải cầm cự đến khi đoàn trưởng trở về mới thôi."

Trịnh Hành nhíu mày nói: "Căn cứ xây dựng chưa được ba phần, lực phòng ngự không đủ, các cậu qua xem cái này."

Anh ta đi đến bên cạnh bàn chỉ vào tờ giấy vẽ, sau đó đập một chưởng vào giữa tờ giấy, đó là nơi chúng tôi đang ở hiện giờ.

"Chỉ có vũ trang của nhà chính còn tính là đạt, sau khi tăng chiều cao tường rào, mặt tường có gai nhọn, phần đỉnh có lưới sắt, trừ phi đối phương biết bay hoặc dựa vào đạn pháo, nếu không sẽ không thể dễ dàng đột phá, đường phố lân cận đã đặt bẫy xong, nhưng nếu đối phương là quân nhân chuyên nghiệp, công dụng của những cái bẫy này có hạn."

Nhìn quy mô cấu tạo do bút xanh bút đỏ vẽ ra trên tờ giấy, tôi thoáng thở phào, đây đã tốt hơn tưởng tượng quá nhiều rồi, vốn cho rằng dưới bức bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng tường băng để gia tăng phòng ngự, nhưng như vậy, tôi sẽ không thể làm chuyện khác, chỉ có thể ở bên trong làm thợ xây tường thôi.

"Bố trí ở nơi khác vẫn còn mang tính tạm thời, dùng vật liệu tại chỗ như là chất xe lên nhau, quấn dây sắt lên hàng rào vân vân để giảm tốc độ tiến của địch."

"Nếu như cho tôi thêm một tháng, không, hai tuần là được, căn cứ tuyệt đối không phải như thế này!" Nói đến đây, Trịnh Hành nhìn giấy vẽ thở dài: "Chúng ta phỏng chừng cần kéo dài bao nhiêu thời gian?"

"Khó nói." Vân Thiến nhíu mày nói: "Tốc độ bốn người chúng tôi trở về rất nhanh, nhưng lão đại cần đàm phán, còn phải mang đủ viện binh trở về, ước chừng kéo dài ba ngày đảm bảo hơn."

Cain nhướn mày, nói: "Nếu như cô nói ba tiếng, tôi còn có chút nắm chắc, ba ngày? Thi thể của tôi cũng sinh dòi rồi!"

Nghe thấy lời nói xui xẻo như vậy, Vân Thiến thụi Cain một cú, nói: "Lão Đại đã dám để Thư Vũ và Quân Quân về rồi, nếu như anh sinh dòi chỉ có thể là do quá lâu chưa tắm!"

Cain lập tức nhìn tôi, mắt phát sáng mà nói: "Nói cũng phải, lão đại vậy mà chịu thả Tiểu Vũ trở về, chắc không phải là cậu đã luyện ra đại tuyệt chiêu đuổi cùng giết tận rồi đấy chứ?"

"... Vậy đại ca tôi còn đàm phán làm gì? Đóng cửa thả em trai là được rồi!"

Mặt Cain như bừng tỉnh, sau đó nói: "Vậy thật sự thảm rồi! Đối phương tận bốn trăm người, chúng ta cho dù liều mạng xông pha, đạn cũng không đủ giết người."

Ngoài miệng hô "thảm", nhưng anh ta lại hoàn toàn không có vẻ hoảng sợ, không hổ là thành viên đoàn lính nhà trời của đại ca tìm tới, cho dù rơi vào tuyệt cảnh, vẫn du côn như thường.

Nghe thấy đạn dược không đủ, tôi nhíu mày, hỏi: "Nếu như đủ đạn dược, cộng thêm đại tuyệt chiêu lốc xoáy điện, có bao nhiêu khả năng cầm cự được ba ngày?"

"Lốc xoáy điện là cái gì?" Cain có chút tròn mắt mà hỏi.

Tôi chỉ vào Quân Quân, Tằng Vân Thiến và Tiểu Sát, nói: "Đại tuyệt chiêu do ba người hợp thể."

Ba người "được hợp thể" cả mặt ngơ ngác, căn bản không biết mình có thứ đại tuyệt chiêu này.

Tôi bình tĩnh nhìn bọn họ, nói: "Các người chỉ có một ngày để luyện ra đại tuyệt chiêu, chỉ cần luyện thành, đừng nói thủ ba ngày, có lẽ đánh thắng cũng không phải chuyện không thể."

Dáng vẻ ngơ ngác của ba người lập tức biến mất, mắt người nào người nấy tỏa hung quang, nôn nóng muốn thử... em gái à, em ngay cả mắt lộ hung quang cũng đáng yêu như thế, cứ như là chuột hamster mắt to nhìn thấy hạt dẻ, thật là chẳng có chút đe dọa nào.

Danh hiệu nữ thần lôi điện này xem ra là vô vọng rồi, tiểu công chúa ánh chớp còn may ra.

"Thư Vũ! Thư Quân!"

Tôi ngẩng đầu nhìn, chú và thím lao xuống cầu thang, thím còn kích động túm lấy tôi nói: "Các con cuối cùng đã về rồi, lúc Cain nói con cũng chạy ra ngoài, thím cũng không biết phải làm sao nữa!"

"Thư-Thư Thiên đâu?" Chú biến sắc, "Chẳng lẽ —"

Tôi vội vàng giải thích: "Đại ca ở bên ngoài tìm người hợp tác, vài ngày nữa sẽ về."

Nghe vậy, chú lúc này mới thở phào, thím thì đỏ mắt nói: "Ba đứa các con không thể để thím bớt lo hơn được hay sao? Đứa nào đứa nấy bạt mạng chạy ra ngoài, bây giờ thế giới này có thể ăn thịt người đấy, c-các con đứa nào xảy ra chuyện, tương lai thím cũng không còn mặt mũi gặp ba mẹ các con..."

Để cắt ngang nước mắt của thím, tôi lập tức chuyển đề tài: "Chú ơi, con có chuyện cần chú giúp, cần bây giờ!"

Chú ngẩn ra, lập tức gật đầu nói: "Con nói đi."

"Con cần chú thiết kế một bộ áo giáp!"

Vốn chỉ là muốn để tính thực dụng của giáp băng cao một chút, có thể chặn một số công kích và sẽ không ảnh hưởng đến động tác, thậm chí cũng là muốn để cho thím đừng khóc nữa nên mới chuyển đề tài, nhưng không ngờ, chú vẫn thật đã giúp một việc lớn!

Nghe xong yêu cầu của tôi đối với áo giáp, chú cúi đầu suy tư, "Chú phải nghĩ đã, lúc nào cần?"

"Trước khi trời tối."

Chú ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu: "Được!"

Vừa đáp ứng xong liền kéo thím sang bên cạnh thiết kế, hối hả trải giấy vẽ ra, chú nói với thím đang đứng bên cạnh: "Tôi vẽ phác thảo trước, Tĩnh Đình bà giúp tôi bổ sung chi tiết, để Thư Vũ có thể xem hiểu."

Thím đáp lại một tiếng, lau nước mắt đi, lập tức tiến nhập vào trạng thái làm việc.

Khuê danh của thím là Lâm Tĩnh Đình, chú thì tên là Cương Lăng Thanh, nếu không phải khôi phục ký ức, tôi vẫn thật nhớ không ra tên của bọn họ, cứ như thế gọi "chú thím" thôi.

"Tụ tập mọi người lại đi, chúng ta cần toàn bộ lực lượng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro