Chương 6-10: Người đến từ địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị Tiểu Quân, cho chị cái này."

Tôi trừng mắt nhìn kết tinh tiến hóa trong tay, Oh, lại có thể là kết tinh tiến hóa cấp một hiếm thấy nữa, thật là càng ngày càng biết giấu kết tinh rồi, vậy mà không bị Hạ Chấn Cốc phát hiện.

Đối phương nghiêm túc thúc giục: "Mau ăn đi, bị nhìn thấy thì không dễ giải thích, mặc dù tôi cũng không sợ!"

Nói đúng là khí phách! Tôi ngẩng đầu lên, trước mắt không phải anh hùng hào kiệt, chỉ là một cậu trai trẻ tuổi, mặc dù đã ra dáng đàn ông, nhưng khi cười thì vẫn còn nét trẻ con.

Cho nên cậu ta không bao giờ cười nữa, để có thể lãnh đạo tiểu đội, suốt ngày ra vẻ chín chắn chững chạc, điều kỳ lạ là người khác thế mà cũng tin, khuôn mặt này rốt cuộc lấy đâu ra lực đe dọa?

Tôi không tin mà vươn tay ra, nhéo hai má đối phương, cậu ta trợn to mắt, nhưng không có ngăn cản tôi.

Xem đi xem đi, vẫn còn là em bé mặc cho người ta xoa nắn kia mà! Tôi vô cùng hài lòng, bất ngờ giữ chặt cằm của cậu ta, sau đó nhét kết tinh tiến hóa vào, không tin cậu ta còn sẽ nhổ ra bắt tôi ăn.

"Cậu ăn đi, tôi ăn cũng vô ích." Tôi tự giễu mà nói: "Thương tổn mà súng gây ra cho dị vật càng ngày càng ít rồi, tôi thấy rất rõ, dị năng thị lực về sau sợ rằng sẽ vô dụng, kết tinh này đừng lãng phí vào tôi nữa."

"Ít nhất có thể tăng cường thân thể!"

Cậu ta quả thật không thể nhổ kết tinh ra bắt tôi ăn, đành nuốt vào, nhưng không chịu từ bỏ, lại lấy kết tinh khác ra, thấy tôi không nhận, cậu ta trực tiếp quăng lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi, kết tinh ăn hay không kệ chị, xem ra giận rồi.

Nhìn bóng lưng thon dài khi cậu ta xoay người rời đi, vai chưa thể nói là rộng, nhưng eo nhỏ chân dài thì không thiếu cái nào, còn rất bổ mắt, nhưng quá mỏng manh, vẫn chưa đủ cường tráng.

"Vệ tiểu ca."

Tôi gọi cậu ta lại, nghiêm túc nói: "Cậu đừng giấu kết tinh mang về cho tôi nữa, tên Hạ Chấn Cốc kia đối với chuyện này rất tinh ranh, sợ rằng đã sinh nghi, nếu để hắn bắt được một lần, hắn chắc chắn sẽ trừ kết tinh của cậu ít nhất gấp ba gấp bốn lần, đến lúc đó thực lực của cậu tụt hậu, thì sẽ bị hắn mặc sức thao túng."

Vệ Danh Duẫn xoay người lại, tức giận nói: "Tôi sẽ không yếu hơn hắn! Thân thủ của hắn vốn chẳng ra gì, chỉ là ăn nhiều kết tinh, dị năng mạnh hơn."

"Tôi biết, cho nên hắn mới ghét cậu, ngàn vạn lần đừng cho hắn cơ hội bắt thóp." Tôi nghiêng người về phía trước đẩy kết tinh về phía cậu ta, nhỏ giọng nói: "Kết tinh giấu được thì trực tiếp ăn đi, cố gắng trở nên mạnh hơn, nhưng đừng biểu hiện quá mạnh."

Vệ Danh Duẫn mang vẻ phức tạp nhìn kết tinh trên bàn.

Tôi vỗ vai cậu ta, nói: "Sau này thì nhờ cậu bảo vệ tôi rồi, luyện mạnh một chút nhé! Vệ tiểu đệ."

"Được, tôi sẽ bảo vệ chị."

Cậu ta túm lấy kết tinh rồi nuốt xuống toàn bộ, tôi buồn cười nhìn cử động trẻ con này của cậu ta, sau đó, cậu ta vậy mà trực tiếp ngã nhào về phía trước không còn động tĩnh.

Tôi sững sờ, vội vàng lật người qua xem thử chết chưa, thằng ngốc này rốt cuộc là bị nghẹn, hay là ăn nhiều quá nên tiêu hóa không kịp, đừng dọa người khác nhá, mau mở mắt ra...

Sau khi lật người qua, lại không phải hôn mê như tưởng tượng, Vệ Danh Duẫn trợn to mắt hỏi: "Chị Tiểu Quân, chị còn nhớ lời tôi từng nói với chị không?"

Hả? Lời cậu từng nói nhiều như vậy, sao tôi biết được — đột nhiên nhớ tới câu nói kia.

Chỉ cần là điều chị muốn, bất luận là làm gì, ở đâu, tôi đều sẽ ủng hộ chị.

Tôi mở mắt, sau đó ghét bỏ mà đẩy cái mặt của đại ca ra xa một chút, vừa mở mắt ra đã thấy ngay cái bộ mặt đen thui sốt ruột đầy lửa giận của đại ca, bộ muốn dọa chết em trai à!

Đại ca mở miệng nói chuyện, nhưng tôi lại không nghe thấy gì hết, ánh sáng chữa trị lóe lên rồi lại lóe lên, nhưng đều chẳng đúng vị trí, tôi kéo tay của anh ấy đến lỗ tai, xin chữa khỏi cho thằng điếc này rồi hẵng nói chuyện có được không!

Tôi ôm đầu bò dậy, ngoại trừ đầu đau như muốn nứt toác, lỗ tai không có tri giác, thì không cảm thấy còn chỗ nào bị thương, lúc xoay cổ để xoa dịu cơn đau đầu, phát hiện người trên một cái giường khác cũng làm động tác y như tôi, đều đỡ đầu, vẻ mặt giống như vừa mới bị voi giẫm đạp lên đầu.

Cận Triển, ừ, từ hôm nay trở đi không gọi anh ta là Lôi Thần nữa, nhìn cái bộ mặt khó coi như thể mới bị giẫm đạp kia, tôi quyết định chờ anh ta đăng cơ rồi gọi Lôi Thần sau.

Ngoại trừ Cận Triển, bên cạnh giường của anh ta còn có một gã mà tôi không quen đứng ở đó, hình như là gã thủ hạ túm lấy Cận Triển khi anh ta mất khống chế, tên là A Chí gì đó.

"Thư Vũ, Thư Vũ em nghe thấy không?"

"Nhị ca ơi!"

Tai vừa mới khỏi, tiếng của anh trai em gái xung quanh như thủy triều tuôn đến, hại đầu tôi kêu ong ong, đau đớn nói: "Nghe thấy rồi, Quân Quân em đừng gọi nữa, đầu anh đau quá."

Thư Quân lập tức ngậm miệng, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng còn rưng rưng lệ kia, đầu tôi vẫn đau tiếp.

Tôi nhịn đau nói: "Anh thật sự không sao."

"Tai mắt mũi miệng của anh đều chảy máu còn bảo không sao?"

Tai mắt mũi miệng đều chảy máu? Ấu sệt, tiếng hét của Bối Bối mạnh thật đấy, mặc dù có nhân tố bất ngờ, nhưng có thể khiến tôi chảy máu, đây ít nhất phải tới cấp hai đi!

Khái niệm cấp hai chính là Bối Bối bằng đại ca bằng Cận Triển, hơ hơ, trẻ con ở tận thế quả nhiên là đại sát khí, những đứa có thể sống sót ở tận thế đều không đơn giản, nếu không phải có chống lưng, thì bản thân nó cũng đáng gờm!

"Lại chảy máu." Một bàn tay vươn tới giúp tôi lau tai.

"Tai không đau nữa, chắc chỉ là máu ứ bên trong chảy ra..."

Giải thích được nửa chừng, tôi trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bộ ngực — không, là người trước mắt, cô ấy đứng ở bên cạnh giường, tôi ngồi trên giường, độ cao này thực sự rất tuyệt vời — ý tôi là, không ổn lắm!

Tôi vội vàng buông mắt xuống, tránh cho đầu đã đau còn bị cốc đầu.

Kết quả là được dịu dàng xoa đầu, tôi ngẩng mặt lên đúng lúc nhìn thấy Cận Phượng nhếch khóe miệng cười như không cười, cô ấy không hề gì mà nói: "Đã nhận được lì xì rồi, cứ việc nhìn."

Hả? Tôi ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cô ấy, cho nên thật sự có thể nhìn sao — phắc, tôi vẫn muốn nhìn thật, đừng háo sắc như thế chứ Cương Thư Vũ!

Mau trở lại đề tài chính thôi, tôi vội vàng hỏi: "Cô, cô vì sao ở đây? Tôi tưởng cô ở Lan Đô trông nhà, cô và anh trai cô đều đến rồi, trong nhà không có người trông, như vậy có ổn không?"

Cận Phượng lại nói: "Lan Đô loạn rồi."

Tôi đang nghi hoặc nghĩ đâu chỉ Lan Đô, cả thế giới đều loạn rồi, Lan Đô còn có thể loạn hơn thế nào được? Sau đó liền nhớ tới chuyện giun Thần Mộc, đương nhiên loạn rồi, thủy triều dị vật từ nội thành xông về quân khu Thượng Quan, đây muốn không loạn cũng khó.

"Chuyện khác tạm hoãn." Đại ca xen vào hỏi: "Thư Vũ em trước hết hãy nói còn chỗ nào đau hay không."

Nghe ra sự mệt mỏi trong giọng điệu của anh ấy, tôi cảm giác được năng lượng của đại ca gần như thấy đáy, không biết là do phóng quá nhiều chữa trị lên người tôi, hay là sau khi tôi mất ý thức, bọn họ tiếp tục đánh với Mười Ba? Còn thủy triều dị vật mà Mười Ba mang tới thì sao?

Tôi lắc đầu nói: "Em không sao, Mười Ba... dị vật vừa rồi đối đầu với chúng ta thì sao?"

Mặc dù chuyện Lan Đô cũng rất quan trọng, nhưng Mười Ba mới là đại họa ngay trước mắt, đơn đả độc đấu không phải vấn đề, thủy triều dị vật hắn mang tới mới là thứ đáng sợ nhất!

Đại ca giải thích: "Chạy rồi, tiếng hét đó không chỉ đánh gục em, tên dị vật kia cũng ngã xuống, cái tên to lớn còn lại vác hắn và bé gái đi, bọn anh lúc đó ở xa, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng, không kịp ngăn cản hắn bỏ đi, mà tiếng sói tru trong rừng rậm quá nhiều, cho nên bọn anh quyết định không đuổi theo, rút vào trong căn cứ trước."

Tôi gật đầu biểu thị hiểu rõ, xem ra Bối Bối xác thực chỉ là ăn kẹo, không hề luyện tập dị năng, chỉ là nhìn thấy papa có nguy hiểm, nhất thời nôn nóng bạo phát ra, còn công kích cả tôi lẫn Mười Ba.

Đại ca liếc Cận Phượng một cái, nói: "Thám tử của bọn họ nói dị vật dã dần dần tản ra, có con đi về phía Lan Đô, cũng có một số muốn công kích căn cứ của chúng ta, nhưng rất tán loạn không ra đội hình, trực tiếp bị hỏa lực từ trong căn cứ đánh lui rồi."

Tôi suy nghĩ một chút, trước khi Mười Ba tỉnh lại, Tu La có lẽ không dám trở về với thủy triều dị vật, trên tay bọn chúng có Bối Bối, máu thịt loài người cấp hai, không có Mười Ba kiềm chế những dị vật kia, chắc chắn sẽ bị ăn đến xương cũng không còn.

Trong mười năm tận thế, Tu La vẫn luôn là chiến tướng trung thành nhất của Mười Ba, hắn hẳn là sẽ lựa chọn bảo vệ Bối bối, tạm thời rời xa thủy triều dị vật, dù sao Mười Ba cũng coi trọng Bối Bối còn hơn mạng của mình.

Bên Mười Ba trong thời gian ngắn sẽ không cần phải lo, cho dù hắn có thể khống chế thủy triều dị vật trở lại, bên chúng tôi có hỏa lực nặng của Thượng Quan gia, vừa lại có nhóm Cận Triển gia nhập, thực lực tăng mạnh, hoàn toàn là một miếng xương cứng có thể nghẹn chết dị vật, hắn chưa chắc sẽ lựa chọn công kích chúng tôi lần nữa, rất có khả năng sẽ chuyển hướng...

Tôi nhíu mày, lại hỏi: "Vừa rồi các anh nói Lan Đô loạn rồi là ý gì?"

Bên cạnh, Cận Triển phì cười một tiếng, giễu cợt: "Có chút bản lĩnh đấy, nhìn kiểu hỏi chuyện này, đường đường là Cương Thư Thiên đoàn trưởng Cương Vực còn phải nghe lời em trai đây."

Giọng điệu của anh ta rất đùa cợt, hiển nhiên không phải nói thật, mà phần nhiều là ý trào phúng, tôi chớp mắt, chẳng lẽ Cận Triển không nhìn thấy Mười Ba suýt nữa bị tôi giết chết?

Ngẫm lại góc độ khi đó, thể hình của Mười Ba và Tu La sợ rằng đã chắn hết người tôi, Cận Triển thì lại bị vây trong công kích tinh thần của Mười Ba, cuối cùng là công kích tập thể của Bối Bối, những chuyện này nói lên thì nhiều, nhưng thời gian thực tế cũng chỉ mấy giây, Cận Triển vẫn thật có khả năng chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nếu đã như thế, tôi tiếp tục làm bình hoa vậy, về sau tùy tình hình mà tính.

Đại ca lạnh lùng nói: "Cương Thư Thiên tôi nghe lời em trai thì có vấn đề gì?"

Cận Triển nhướn mày, cười nói: "Anh nghe lời em rể của tôi, đương nhiên không có vấn đề."

"..."

Thư Quân không dám la lớn, chỉ tủi thân nhỏ giọng nói: "Nhị ca, đã nói không lén kết hôn mà? Em muốn làm phù dâu, kết quả ngay cả hôn lễ cũng không tham gia được, sao lại như vậy chứ!"

Tôi kết hôn lúc nào, ngay cả chính tôi cũng không biết!

Nhìn thấy sắc mặt của tôi, Cận Triển cười lạnh nói: "Bao lì xì đổi xưng hô cũng đã thu rồi, còn muốn không thừa nhận?"

Đại ca rống giận: "Chuyện bao lì xì không tính! Thư Vũ còn nhỏ, lại còn ngốc, căn bản không biết là như thế nào!"

Anh ấy giận dữ nhìn tôi mấy cái, mắng: "Mấy thứ bao lì xì này có thể nhận bừa sao? Phí đổi xưng hô là cái gì, em cũng không hiểu?"

Tôi bất đắc dĩ nói: "Em lúc đó bị thương, trong bao lì xì là kết tinh tiến hóa."

Vậy phí đổi xưng hô là cái gì?

Đại ca hận rèn sắt không thành thép mà nói: "Suốt ngày bị thương, em có phải là thật sự muốn bị cấm túc?"

Tôi không dám nói chuyện, mặc dù cấm túc cũng vô ích, lúc cần chạy vẫn sẽ chạy, không ai cản được, nhưng bổn cao thủ đã lên cấp ba rồi, vậy mà vẫn bị cấm túc, đây mất mặt thật đấy!

Đại ca bác bỏ: "Anh như vậy là lừa đảo! Không thể tính, em trai của Cương Thư Thiên tôi không có cái chuyện kết hôn lén la lén lút này!"

Cận Triển tức quá hóa cười, mới tiến lên một bước, còn chưa kịp nói gì, Cận Phượng đã đi qua che chắn tôi, nói: "Không tính thì không tính, em tiếp tục chờ vậy, không cần bức cậu ấy."

Đại ca giận xong, tới lượt đại ca bên kia, Cận Triển nổi giận, quát: "Chờ cái gì? Ai dám để em chờ?"

"Tiểu Vũ dám, em cam nguyện chờ." Cận Phượng mất kiên nhẫn nói: "Đừng nhúng tay vào chuyện của em, bản thân anh chẳng phải cũng đang chờ sao?"

Bị đâm ngược một câu, Cận Triển tức đến da mặt cũng co rút, nếu anh ta là dị năng hỏa, sợ rằng cũng có thể nổ tung tại chỗ.

Nhưng anh ta vẫn không nỡ mắng em gái, trừng vào tôi liền chế nhạo: "Trốn sau lưng phụ nữ, còn dám để cho em gái của Cận Triển tôi chờ đợi, trong đám ăn cơm mềm, cậu cũng thuộc loại tầm cỡ đi!"

Lần này tới lượt đại ca nhà tôi muốn bùng nổ, ồ không, em gái nổ trước rồi, không nói câu nào đã quăng lôi điện về phía Cận Triển, thân là Lôi Thần tương lai, đương nhiên sẽ không bị chút lôi điện này đả thương, nhưng vì trở tay không kịp, ống quần vẫn bén lửa.

Cận Triển dập tắt lửa trên quần, trái lại không tức giận, mà là ngạc nhiên nói: "Cô bé vậy mà cũng là dị năng lôi điện."

"Đúng vậy!" Thư Quân phẫn nộ hét: "Dám coi thường nhị ca em, anh muốn bị điện giật chín mấy phần?"

Cận Triển không có hứng so đo với nữ sinh trung học, anh ta nhìn tôi, lý giải mà nói: "Chẳng trách cậu quen trốn sau lưng người khác, đại ca là Cương Thư Thiên, em gái có dị năng lôi điện, năng lực của cậu chỉ là một gốc cỏ, căn bản không đến lượt cậu ra tay."

Là cây mới đúng, đừng coi thường Cương Tiểu Dong, ở đây ngoại trừ đại ca, tôi và anh, thì Cương Tiểu Dong lợi hại nhất.

Nghe thấy lời của Cận Triển, Thư Quân vươn tay bắn ra một đạo lôi điện to bằng cổ tay, nhưng Cận Triển thậm chí không có phản kích, chỉ là ngưng kết một quả cầu lôi điện ở trên tay, hấp thu đạo lôi điện kia, còn trào phúng mà nói: "Với bản lĩnh của em, cũng chỉ có thể sạc điện cho điện thoại đi."

Nghe vậy, cả mặt Thư Quân đỏ bừng, chuyện em ấy làm nhiều nhất vẫn đúng là nạp điện cho các loại đồ điện trong nhà, con bé cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng nắm tay buông bên hông dần dần nắm chặt...

Nhị ca tôi muốn nổ tung tại chỗ! Vậy mà dám làm cho Quân Quân của tôi buồn, Cận Triển anh muốn chết thế nào? Có tin đời này anh làm không được Lôi Thần mà đổi sang em gái nhà tôi lên làm nữ thần lôi điện không!

Tôi từ trên giường bật dậy, đang muốn dùng roi Tiểu Dong quất gã này, Cận Phượng lại đứng chắn tôi, hành động này khiến Cận Triển nheo mắt, giọng mang nguy hiểm mà nói: "Em muốn làm gì? Vì người ngoài đối kháng anh?"

Chưa gì đã muốn bắt đầu nội đấu rồi sao? Tôi nổi giận, mặc kệ bên ngoài có thủy triều gì, chúng tôi tự ứng phó là được, Cận Triển anh cút khỏi đây đi!

Cận Phượng lắc đầu nói: "Đến địa bàn của người ta tị nạn, còn mỉa mai em trai em gái của người ta, anh từ lúc nào bất chấp quy củ như thế rồi?"

Nghe vậy, Cận Triển trầm mặc, sau đó quay mặt đi, thừa nhận: "Phải, là anh bất chấp quy củ."

Tôi vậy mà ngửi được mùi chua nồng nặc từ câu này, đừng nói Cận Triển kỳ thực là đang ghen đấy nhá?

Ngẫm lại nếu Quân Quân nói cam nguyện chờ một chàng trai, chàng trai đó còn năm lần bảy lượt đùn đẩy không chịu cưới Quân Quân — được thôi, tôi hiểu rồi, hoàn toàn có thể hiểu rõ tâm tình của Cận Triển, nếu là tôi, thằng cha đó đã chết rồi, còn bị nghiền mịn hơn cát, Cận Triển chỉ là chế nhạo tôi mấy câu, dễ tính thật đấy!

Sau khi đổi lập trường, nhìn bóng lưng của Cận Phượng, tôi đột nhiên cảm thấy không đáng, đại mỹ nữ vừa cường hãn vừa xinh đẹp như vậy, làm sao lại treo cổ ở trên cái cây xiêu vẹo như tôi — không, chỉ nhìn khuôn mặt này thôi cũng là một cái cây thẳng tắp!

"Cận Phượng cô đúng thật là..." Tôi khẽ giọng hỏi: "Chỉ cần là điều tôi muốn, bất luận là làm gì, ở đâu, cô đều sẽ ủng hộ tôi chứ?"

Cận Phượng quay đầu lại nhìn tôi một cái, cười cười nói: "Phần lớn đi, nếu như anh trai tôi không làm sai, đối đầu với anh ấy thì không được."

Ồ, cậu bé kia không có anh trai, ngoại trừ tôi, chị gái có ơn cứu mạng này, thì không còn gì nữa, cho nên mới có thể nghĩa vô phản cố như thế đi.

Tôi ho một tiếng, nói: "Đại ca tôi nói đúng, chuyện kết hôn này không thể lén la lén lút, tóm lại bây giờ không phải lúc, để ngày sau thương lượng đi, tôi có chuyện quan trọng hơn cần nói."

Nghe vậy, Cận Phượng mới đầu là sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười, thấy vậy tôi rất lúng túng, người nên cười phải là tôi mới đúng, cô cười giống như thể bắt được vợ không bằng!

Cận Triển nhìn thấy tôi quẫn bách và cô em gái đắc ý, anh ta "ha" một tiếng, chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy."

Là vậy cái đầu anh, tôi không biết anh đã nghĩ thông cái gì, đừng nói ra khỏi miệng!

Cận Triển lẩm bẩm: "Không phải em rể, mà là em dâu à, như vậy còn được."

Đờ mờ anh, lỗ tai cấp ba thính lắm đấy nhé, anh không thể nghĩ trong lòng thôi à! Ngay cả đại ca tôi cũng xụ mặt rồi, chắc chắn đã nghe thấy, nhìn cái mặt đen thui sắp phải gả em trai của anh ấy kìa!

"Chị Phượng, vậy em có thể làm phù dâu không?" Thư Quân ngẩng đầu lên, trông rất đáng thương, mặc dù vẫn có chỗ nào đó sai sai, nhưng hình như bị hai chữ "kết hôn" thu hút chú ý, sau này phải quan tâm em gái nhiều hơn một chút.

Cận Phượng vân vê đuôi tóc của Thư Quân, gật đầu nói: "Đổi thành chị dâu là được."

Thư Quân chớp mắt, thuận miệng nói: "Chị dâu."

"Ngoan." Cận Phượng móc kết tinh cấp một ra đưa cho Thư Quân, "Cho em, phí đổi xưng hô, không mang theo phong bì đỏ, sau này bổ sung một bao cho em sau."

Thì ra đây chính là phí đổi xưng hô, hôm đó tôi vẫn thật đã gọi không ít người, cái gì mà đại ca mẹ nhỏ cứ thế tuôn ra, vừa lỡ miệng đã khiến mình bị kết hôn...

Hơn nữa chẳng phải đã nói chuyện kết hôn thì để sau thương lượng mà? Mấy người đừng thương lượng luôn bây giờ chứ! Tôi vẫn còn muốn chờ đến hai mươi tuổi hẵng tính!

Để tránh cho bị gả đi luôn bây giờ, tôi lập tức quăng đề tài chính ra: "Tôi từ chỗ dị vật nghe ngóng được hướng đi của một làn sóng dị vật khác, bọn chúng đi về phía quân khu của Thượng Quan gia rồi."

"Bọn anh biết." Đại ca lại sớm đã biết mà nói: "Nhóm Đường Lương cũng phát hiện rồi, có một con rất to trông rất dọa người dẫn theo một đống dị vật, phương hướng chính là quân khu của bọn họ, cho nên bọn anh ở Lan Đô đã tách ra, bọn họ đi thông báo quân khu, bọn anh trở về cứu viện căn cứ Trạm Cương, Lan Đô bây giờ quá loạn, Cận Triển đồng ý qua đây giúp phòng thủ căn cứ, đổi lại trong thời gian sắp tới sẽ ở chỗ này tránh gió."

"Giun Thần Mộc." Tôi hít sâu một hơi, chuyện đời trước quả thật sắp tái diễn rồi, chuyện mà một con bướm cỏn con có thể quạt đi vẫn rất có hạn.

"Cái tên này đúng là phù hợp." Cận Triển ngạc nhiên nói: "Cậu đụng phải thứ đó vậy mà vẫn có thể sống sót được?"

Tôi thành thật nói: "Tôi bạt mạng chạy vào chỗ chật hẹp, sau khi tránh được giun, còn suýt nữa bị lang nhân vây chết, chính là cái lần được Cận Phượng cứu về nhận bao lì xì."

Cận Triển cười một tiếng, nhưng không trào phúng tôi nữa, phần lớn là bởi vì đụng độ giun Thần Mộc mà vẫn sống sót, chuyện này chỉ có thể khiến người bội phục.

Đại ca tỉ mỉ hỏi: "Vậy giun Thần Mộc kia có bao nhiêu lợi hại?"

Tôi suy nghĩ một chút, kỳ thực chỉ dựa vào cái lần tôi tự mình đào thoát để phán đoán thì không chuẩn, bây giờ hỏa lực nặng vẫn rất hữu dụng, mà tôi bởi vì không có vũ khí tiện tay, cho nên vẫn luôn lực bất tòng tâm đối với kẻ địch có thể hình quá dày chắc.

Nhớ lại kết cục quân khu Thượng quan đồng quy vu tận với nó đời trước, tôi thành thực nói: "Vô cùng đáng sợ, thể hình của nó rất lớn, hơn nữa da vừa dày vừa có tính đàn hồi, súng bình thường sợ rằng vô dụng, muốn nổ chết nó sợ rằng phải dùng tới hỏa lực có thể nổ banh cả một căn cứ mới đủ."

Nghe vậy, Cận Triển biến sắc, trực tiếp nói: "Tôi không có loại hỏa lực này, súng tên lửa cũng không được?"

Tôi lắc đầu nói: "Tôi chưa từng dùng súng tên lửa, nhưng lúc trước tôi nhìn thấy giun Thần Mộc, nó thật sự rất lớn, nếu để tôi đoán, sợ rằng là không được."

"Vậy tôi hết cách rồi."

Có thể lý giải, trữ súng thì bình thường, nhưng ai rảnh đâu trữ một đống thuốc nổ chứ, bây giờ cũng chỉ có quân khu Thượng Quan làm thịt được giun Thần Mộc mà thôi.

Nói như vậy, nếu như không phải bọn họ giải quyết giun Thần Mộc, Mười Ba về sau có thể chiếm lĩnh Lan Đô hay không, vẫn thật khó nói, nhưng giữ giun Thần Mộc để giải quyết Mười Ba cũng không được, cái thứ đó một khi phát triển, nói không chừng còn đáng sợ hơn Mười Ba!

Đại ca nói: "Đường Lương để lại mấy người đi theo bọn anh, muốn thông báo cho Thượng Quan Thần Hồng trở về chi viện quân khu, bọn họ bây giờ vẫn chưa đi, mong nhận được chi viện từ chúng ta."

Cận Triển kinh ngạc hỏi: "Anh nghe lời em trai thật đấy à?"

Đại ca hùng hồn nói: "Em trai tôi thông minh học giỏi, phân tích sự tình đều có lý, nghe lời nó không sai được."

Nghe thấy học giỏi, Cận Triển mới đầu không cho là đúng, nhưng rồi lại thả lỏng thần sắc, gật đầu đồng ý: "Cậu ta chạy khắp nơi, cũng không tính là thiếu kiến thức."

Vừa nghe thấy chạy khắp nơi, sắc mặt đại ca tôi càng tối.

Tôi lập tức chuyển đề tài, hỏi: "Điều kiện Đường Lương đề xuất là gì?"

"Không tấn công căn cứ Trạm Cương nữa, bồi thường tổn thất chúng ta bị Thượng Quan Thần Hồng tấn công, cung cấp quân hỏa, cái khác thì phải chờ anh ta về hỏi cấp trên."

"Không có lời lắm." Tôi thành thực nói, điều kiện tốt nhất trong đó là không tấn công căn cứ Trạm Cương nữa, nhưng nếu bọn họ muốn lật lọng, chúng ta còn có thể làm sao? Ra tòa kiện bọn họ sao?

"Còn sợ cậu trẻ tuổi, ỷ vào một cỗ nhiệt huyết muốn đi cứu người." Sắc mặt Cận Triển tốt hơn rất nhiều, ánh mắt hài lòng càng minh hiển, anh bây giờ đang đi vào giai đoạn cha mẹ vợ nhìn con rể càng ngày càng hứng thú sao?

"Để quân khu Thượng Quan tự ứng phó giun Thần Mộc." Đại ca thản nhiên nói: "Bọn họ nhiều người nhiều quân hỏa, người của chúng ta quá ít, hi sinh không nổi, không đáng vì một chút vật tư mà qua đó."

Tôi trầm mặc không nói. Nhưng quân khu Thượng Quan sẽ bị hủy diệt, đồng thời mang giun Thần Mộc đi, đây có lẽ là chuyện tốt đối với căn cứ Trạm Cương, một lần giải quyết hai kẻ địch.

"Người của Đường Lương để lại ở đâu, em có chuyện muốn hỏi người đó."

"Ở đại sảnh, bọn họ không có thời gian, đang chuẩn bị xuất phát rồi." Nói xong, đại ca lại nói: "Em hỏi xong thuận tiện đi tìm Tiểu Sát bàn bạc."

Tiểu Sát? Tôi ngẩn ra, gật đầu.

Đang suy nghĩ, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, đại ca đáp lại "vào đi".

Chỉ có hai người đi vào, một là Chu Nguyên Châu, sắc mặt ông ta rất nặng nề, người kia cũng không phải khuôn mặt xa lạ, Hà Cửu, người đi theo Đường Lương.

Hai người còn chưa kịp nói câu nào, đại ca đã nói: "Chúng tôi không định qua đó."

Chu Nguyên Châu không nói chuyện, Hà Cửu có chút ảm đạm, nhưng hai người hình như sớm đã lường trước, cho nên cũng không tính là quá thất vọng.

"Vậy chúng tôi xuất phát đây."

Tôi gọi bọn họ lại: "Khoan đã, các người đã nghe qua Vệ Danh Duẫn chưa? Cậu ta hẳn là người trong quân khu các người."

Đối tượng hỏi chủ yếu là Hà Cửu, nhưng tôi không thể chỉ hỏi một người, nếu không quá minh hiển.

Mặc dù cũng không ôm quá nhiều hi vọng nhận được đáp án, dù sao người trong quân khu cũng nhiều, Hà Cửu không thể nào biết tên từng người một, phần lớn là muốn nhân cơ hội nói chuyện để nhắc nhở đối phương chuyện liên quan đến giun Thần Mộc.

Không ngờ, Hà Cửu lại gật đầu nói: "Đương nhiên, là mầm non tốt mà ông chủ nhà tôi khai quật từ trong trường quân đội mà! Ông chủ thế nhưng đã bỏ một khoản công phí lớn để trả tiền vi phạm hợp đồng, mới mang cậu ta ra khỏi trường quân đội, trưởng quan Đường Lương khen cậu ta không ngớt miệng, nói ông chủ thật tinh mắt."

Nói đến đây, Hà Cửu tò mò hỏi: "Cậu quen cậu ta à? Đúng rồi, các cậu cùng tuổi, chẳng lẽ là bạn học trung học?"

... Là quen biết từ kiếp trước.

Tôi không tỏ vẻ gì, thuận theo lời Hà Cửu nói: "Đúng, tôi nghe nói cậu ta từ sau khi nghỉ học trường quân đội đã đến Thượng Quan gia, nên có chút lo lắng cho an toàn của cậu ta."

"Cậu ta còn trẻ, lại là người ông chủ coi trọng, sẽ không bị phái đến tiền tuyến." Hà Cửu do dự một chút, hỏi: "Nếu như cần thiết, chúng tôi có thể đưa ít người qua đây tị nạn không?"

Đưa Vệ tiểu ca tới, tôi lấy luôn không trả, đưa quan chức cao tới, vậy có vấn đề lớn rồi! Đưa qua làm gì? Tranh quyền đoạt lợi sao? Chỉ một tên Thượng Quan Thần Hồng thôi đã phiền lắm rồi!

Đại ca đồng ý: "Thu một người tính một khẩu súng, một trăm viên đạn và mười cân lương thực, nán lại một ngày thêm một cân lương, có thể trả sau."

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Chu Nguyên Châu và Hà Cửu đều dễ coi hơn rất nhiều, cái giá này cũng tính là giúp đỡ rồi.

Tôi nhíu mày nhắc nhở: "Giun Thần Mộc không phải dị vật dễ ứng phó, nếu có thể thì dùng nhiều bom nổ nó từ xa, súng hỏa tiễn sợ rằng không đủ, hỏa lực nhất định phải đủ mạnh, da của nó rất bền chắc."

Hai người gật đầu, nhưng hiển nhiên không để trong lòng, thái độ của bọn họ vẫn không đủ căng thẳng, căn bản không ai ngờ đến quân khu sẽ bị hủy diệt, bây giờ phần lớn dị vật tuy đáng sợ, nhưng súng giới vẫn đủ để giết chết bọn chúng, cứ như vậy chắc chắn sẽ rơi vào kết cục giống đời trước.

Tôi muốn nhắc nhở lần nữa, đại ca lại kéo lấy tôi, nói: "Thư Vũ, em quá căng thẳng rồi, lần trước gặp phải giun Thần Mộc đã làm em sợ rồi đi?"

Đại ca nhìn tôi, hiển nhiên đang nhắc tôi đừng để lộ bất thường.

Tiên tri đúng là năng lực sẽ gây họa, nhưng tôi thì lại có thể làm sao trơ mắt nhìn quân khu Thượng Quan dẫm vào vết xe đổ —

"Đại ca!"

Đột nhiên cửa phòng bị mở toang, Cận Tiểu Nguyệt hùng hổ xông vào, vội vã nói: "Đại ca anh nghe em nói, anh tuyệt đối không thể theo người của Thượng Quan gia qua đó!"

Hành động mạo muội của Cận Tiểu Nguyệt khiến sắc mặt Cận Triển tái xanh, anh ta mắng: "Anh chẳng phải bảo em ở cùng mẹ nhỏ? Qua đây làm gì, trở về!"

Sắc mặt Cận Tiểu Nguyệt rất khó coi, hoảng hốt nói: "Đại ca, anh tuyệt đối không thể đi, người của Thượng Quan gia đều sẽ chết sạch, thời gian quá lâu, em suýt nữa quên mất chuyện này, anh ngàn vạn lần đừng đi qua!"

Cảm ơn sự hi sinh của cô, tôi đang phiền não phải làm sao nhắc nhở chuyện này với đại ca mà không để lộ sự bất thường của mình, kết quả đã có người qua đây xung phong đi đầu.

Thật lỗ mãng! Tôi nhìn Cận Tiểu Nguyệt vô tư bộc lộ năng lực "tiên tri", từng trải qua lễ rửa tội của tận thế mà vẫn có thể mạo muội như vậy? Hay là... thấy mà không sợ? Dù sao cô ta cũng biết Cận Triển sẽ trở thành Lôi Thần, mà cô ta là em gái ruột của Lôi Thần, cho nên mới không thèm kiêng dè như vậy?

Nhưng cô không sợ hành động của mình sẽ đào mộ cho Lôi Thần sao?

Chẳng hạn như tôi, em trai của Băng Hoàng, chẳng qua chỉ là gọi một cuộc điện thoại đã khiến cho Băng Hoàng từ đấy biến mất, em gái Lôi Thần như cô cũng đừng hại chết Lôi Thần, bằng không chúng ta có thể xếp vào nhóm tội nhân tương lai của loài người đấy!

Chu Nguyên Châu nhíu mày đánh giá Cận Tiểu Nguyệt, Hà Cửu không nhịn được kinh hãi vội hỏi: "Cô nói người của Thượng Quan gia sẽ chết sạch là ý gì?"

"Ý là Thượng Quan gia xong đời rồi! Thủy triều dị vật đã nhào về phía các anh, vậy mà còn dám đến tấn công căn cứ của Băng Hoàng trước, các anh muốn chết sớm hơn sao? Cũng phải, chết ở trên tay Băng Hoàng, luôn tốt hơn bị dị vật ăn thịt."

Cận Tiểu Nguyệt hả hê chế giễu hai người, phẩm hạnh của cô gái này đúng là không được, xem ra phải giấu kỹ chuyện tôi cũng sống lại, ngay cả Phượng cũng không thể nói, nếu không một khi Cận Tiểu Nguyệt phát hiện có người sống lại giống cô ta, không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Chắc chắn không phải nảy sinh đồng cảm, sau đó trao đổi ký ức với nhau, chép lại để tạo phúc cho nhân loại, huyễn tưởng thì đẹp lắm, nhưng hiện thực thì mơ đi!

Hà Cửu vội vàng truy hỏi: "Cô thật sự biết sẽ xảy ra chuyện gì? Đây là năng lực của cô sao? Độ chính xác bao nhiêu?"

Sau khi quăng bom đe dọa xong, xác định Cận Triển sẽ không qua đó, Cận Tiểu Nguyệt trái lại tỏ ra thờ ơ.

Với cái tính này, chẳng trách Cận Triển muốn đuổi đi làm bạn với mẹ nhỏ.

Cận Triển tím mặt, lạnh lùng nói: "Nó có năng lực gì không liên quan tới anh, biết càng nhiều, chết càng nhanh, đạo lý này chắc hiểu chứ?"

So với sự nôn nóng sốt ruột của Hà Cửu, Chu Nguyên Châu trái lại còn giữ bình tĩnh được, ông ta chỉ nói: "Trong ngoài quân khu đều có rất nhiều bình dân trú ngụ, số lượng không đếm xuể, nhất ít nhất có hai vạn người, nếu như các người biết gì đó, vẫn xin nói cho chúng tôi, nếu thật như vị tiểu thư này nói, quân khu chúng tôi sẽ bị hủy diệt toàn bộ, vậy trận chiến này ít nhất phải chết trên vạn người."

Tính mạng vạn người, cho dù là dân xã hội đen như Cận Triển cũng trầm mặc không nói.

Đại ca liếc tôi một cái, hình như đã hiểu tôi sốt ruột vì đâu.

"Tiểu Nguyệt." Cận Triển cuối cùng vẫn là mở miệng nói: "Em biết cái gì, nói!"

"Nói ra cũng vô dụng, tụ tập nhiều người như vậy, căn bản chết chắc rồi." Cận Tiểu Nguyệt lẩm bẩm phàn nàn, nhìn có vẻ không muốn nói, nhưng cô ta lại rất sợ Cận Triển, đành thành thật khai báo: "Thủy triều dị vật lần này là do một con dị vật rất lớn lĩnh quân, mới đầu còn không đánh vào được, chỉ ăn thịt người ở bên ngoài quân khu, nhưng càng ngày càng nhiều dị vật bị thu hút đến, cuối cùng, quân khu Thượng Quan bị thủy triều dị vật bao vây lớp lớp, ai cũng không thoát được."

Xác thực là vậy, tôi nhớ được chi tiết rồi, giữa chừng còn có người muốn chạy trốn từ cống thoát nước, kết quả vừa mở cống, giác thử ở bên trong tuôn ra, tạo thành một đợt thương vong rất lớn.

Cô ta lúc đó cũng ở quân khu? Tôi nhìn Cận Tiểu Nguyệt một cái, chắc không phải người quen đấy chứ? Khi ấy sau khi từ quân khu chạy ra, chúng tôi không có vũ khí không có vật tư, thật không cách nào sống được, tôi thấy dị vật ở quân khu tản đi hết rồi, liền đề nghị trở về nhặt vũ khí, có không ít người cũ trong đội từ đó đi theo chúng tôi.

"Bọn họ không nghĩ cách đột phá vòng vây? Cứ như thế bị vây chết?" Tôi bình tĩnh chọc phá ẩn giấu của đối phương, "Chỗ đó có nhiều quân nhân như vậy, chắc phải có người từng đánh trận chứ? Trên tay bọn họ còn có vũ khí, thật sự sẽ bị vây khốn đến chết như vậy sao?"

Tôi vừa nói xong, Cận Triển cũng phát giác không đúng, anh ta giận dữ nhìn Cận Tiểu Nguyệt.

Cận Tiểu Nguyệt không cam tâm tình nguyện nói: "Cuối cùng bọn họ bất chấp tất cả, cho nổ một lỗ hổng thu hút dị vật, để dân chúng từ một lối nhỏ khác đào tẩu, đây không nói cũng không sao  đi? Dù gì bọn họ cũng sẽ làm như thế."

Chu Nguyên Châu hoàn toàn phớt lờ thái độ của Cận Tiểu Nguyệt, trái lại khách khí hỏi: "Có cách nào để vượt qua kiếp nạn này không?"

Cận Tiểu Nguyệt bực mình nói: "Làm gì có biện pháp giải quyết, đừng tụ tập nhiều người như thế là được rồi, mấy vạn người cơ đấy, các người căn bản là tự tìm cái chết! Muốn sống thì mau chạy đi!"

Không sai, phải tản ra, mục tiêu hàng vạn người thực sự quá lớn, ắt sẽ dẫn tới thủy triều dị vật.

Sắc mặt Hà Cửu rất khó coi, lẩm bẩm: "Mấy vạn người có thể sơ tán đi đâu? Dân chúng sẽ không chịu đi..."

Chu Nguyên Châu ngắt lời anh ta, "Để cấp trên quyết định, chúng ta lập tức trở về thông báo cho quân khu."

Hà Cửu gật đầu sau đó lại không nhịn được hỏi: "Ông chủ chúng tôi có sống sót không? Anh ta tên là Thượng Quan Thần Hạo."

Nghe thấy cái tên này, Cận Tiểu Nguyệt trầm mặc một chút, mang giọng phức tạp nói: "Ông chủ của anh chính là cái tên ngốc Thượng Quan Thần Hạo kia à? Anh ta vẫn còn tính là người tốt, lính tử thủ ở cổng quân khu đều nói mình là thủ hạ của anh ta, chẳng qua sau khi dân chúng đào tẩu, quân khu liền xảy ra vụ nổ lớn, dị vật cầm đầu bị nổ thành một đống thịt vụn, lúc đó tôi không nhìn thấy Thượng Quan Thành Hạo trốn ra."

Nghe thấy cuối cùng quân khu nổ tung, những người ở đây hình như đều nghĩ đến điều gì đó, không khỏi mang vẻ trang nghiêm để lộ lòng tôn kính.

Lúc này, tôi như cảm thấy điều gì đó mà nhìn về cửa phòng, một người đang đứng bên ngoài, Tiểu Sát dựa lưng vào cửa phòng, tay nắm rất chặt, hai mắt đỏ ngầu.

Mặc dù luôn miệng nói hận Thượng Quan gia, nhưng đối với người anh trai kia, hận ý của Tiểu Sát hình như không còn thuần túy như thế nữa.

Thượng Quan Thần Hạo, Vệ tiểu ca, còn có, lần này không có tôi và Hạ Chấn Cốc, Tiểu Kỳ có thể tự mình trốn đến quân khu Thượng Quan hay không? Phần lớn là có thể đi, mặc dù năng lực chữa trị của Tiểu Kỳ rất cùi bắp, thân thủ thậm chí không bằng tôi, nhưng nếu muốn nói ai có thể sống đến cuối cùng, tôi vẫn đánh giá cao cô ta.

Một cô gái nỗ lực sống sót như thế, đời này đừng có đi đứt ở năm đầu tiên đấy nhé.

Đời trước hận không thể trốn ra khỏi quân khu Thượng Quan, đời này đáng lẽ nên tránh xa địa ngục, nhưng...

Tôi nhìn hướng quân khu Thượng Quan, cười một tiếng, thật hết cách.

Ai bảo trong địa ngục có người quan trọng chứ!

Chỉ cần là nơi các bạn ở, bất luận là ở đâu, có nguy hiểm gì, tôi đều sẽ đi cứu các bạn.

Đời này tới lượt tôi cho lời hứa đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro