Chương 6-4: Đàm phán đổ vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Danh Duẫn...

Vệ tiểu ca!

Cả người tôi bật dậy khỏi giường, không dám tin mình vậy mà dám ngủ say như vậy ở tận thế, nếu có dị vật đến gần thì chết làm sao cũng không biết — khoan đã, đây là phòng của tôi, là phòng của Cương Thư Vũ.

Sau khi nhìn quanh trái phải, không phát hiện ra nguy hiểm, tôi thẫn thờ ngồi ở bên giường, hai tay vỗ mạnh vào má, một tiếng "chát" vang lên rõ to, dòng suy nghĩ hỗn loạn dần dần lắng lại, sau đó bắt đầu cẩn thận nhớ lại quá khứ mới mơ thấy vừa rồi.

Thì ra, Vệ tiểu ca ngay từ đầu đã nói tên đầy đủ của mình, chỉ là mọi người đều gọi cậu ta là Vệ tiểu ca, tôi cũng gọi theo, thỉnh thoảng để trêu cậu ta thì gọi là Vệ tiểu đệ.

Nhưng mà Hạ Chấn Cốc ngay từ đầu đã không thích Vệ tiểu ca, chỉ là thực lực của đối phương cao, thời gian gia nhập đội ngũ dài, vừa lại không phạm lỗi gì lớn, nếu hắn dám mở miệng đuổi người, thì không biết sẽ có bao nhiêu thành viên đội ngũ muốn đi theo Vệ tiểu ca đây!

Mấy lần tôi nói chuyện với Vệ tiểu ca đều chọc cho Hạ Chấn Cốc thừa dịp phát tác, về sau để tránh mang đến phiền phức cho Vệ tiểu ca, tôi không tìm cậu ta nói chuyện riêng nữa, cái tên đầy đủ "Vệ Danh Duẫn" này cũng quên mất theo đó.

Cho dù như vậy, Vệ tiểu ca cũng giúp tôi không ít, ơn cứu mạng báo hết lần này đến lần khác, hình như đối với cậu ta mà nói, ân tình này căn bản không có ngày trả hết.

Nghĩ đến "ơn cứu mạng", tôi liền có chút bất an, lần này không có tôi đi cứu cậu ta, Vệ tiểu ca chắc sẽ không thật sự chết ở cái sở thu nhận đó chứ?

Cửa phòng đột nhiên mở ra, tôi nhìn sang, Tiểu Sát cầm bình nước đi vào, nhìn thấy tôi đang tỉnh thì ngẩn ra, sau đó thở phào, nói: "Thì ra cậu đã tỉnh rồi, tôi đi lấy gì đó cho cậu ăn, ăn xong thì mau —"

Tôi ngây ngẩn nhìn Tiểu Sát, trong đầu đột nhiên lóe lên khuôn mặt Hạ Chấn Cốc, hắn đang chửi ầm lên.

Quan lớn của Thượng Quan gia gì kia, mình thì ăn sung mặc sướng...

"A!"

Tôi la lớn một tiếng, Tiểu Sát giật mình quăng luôn bình nước xuống đất, để tay được rảnh rang, nhìn xung quanh tưởng có kẻ địch.

Nhớ ra rồi!

Đời trước nghe đài biết được chỗ không xa ngoài thành có cái sở thu nhận, chúng tôi bạt mạng chạy ra khỏi thành đến nương nhờ ở đó, tiền thân của cái sở thu nhận đó là quân doanh, chính là quân doanh của Thượng Quan gia!

Hạ Chấn Cốc không biết bao nhiêu lần ở trước mặt tôi mắng "Thượng Quan rác rưởi" hoặc "Thượng Quan béo phì", dòng họ này đặc biệt như vậy, làm sao không nhớ đến sớm hơn!

Có lẽ là do người và sự vật bị Hạ Chấn Cốc rủa xả quá nhiều, giống với đám tiểu tam kia vậy, nhiều đến mức ngay cả mặt cũng nhớ không nổi, làm sao có thể nhớ được tên.

Ngẫm lại, Quan Vi Quân đời này sống ở Lan Đô, mà đời trước, tôi cũng ở trong thành thị đó trưởng thành, học tập, cuối cùng tốt nghiệp, bởi vì mẹ tôi không muốn rời khỏi cái nơi có quá nhiều hồi ức với người chồng đã mất, tôi muốn ở cùng mẹ, cho nên vẫn ở mãi một cái thành thị.

Cho dù tên thành thị khác nhau, Quan Vi Quân đời này cũng không phải tôi, nhưng mẹ lại không có thay đổi, mà Quan Vi Quân thoạt nhìn rất hiếu thuận, phần lớn cũng sẽ lựa chọn ở cùng với mẹ giống tôi đi?

Dưới đối chiếu, Lan Đô chính là cái tòa thành thị đã vây khốn tôi rất lâu!

Nếu như "lịch sử" không thay đổi, dị vật của Lan Đô sẽ kết thành bầy tiến công quân doanh của Thượng Quan gia, sở thu nhận bị công phá, lần đó chết rất nhiều người...

Chuyện này rốt cuộc xảy ra khi nào?

Tôi thực sự nhớ không nổi, tận thế có quá nhiều chuyện như vậy, tìm được nơi che chở sống mấy ngày yên ổn, sau đó lại bị dị vật bức phải bỏ trốn.

Đây vừa lại là chuyện xảy ra sau khi tận thế mới bắt đầu không bao lâu, về sau trải qua mười năm Quan Vi Quân, rồi sống mười tám năm Cương Thư Vũ, trước sau gần ba mươi năm rồi, mọi ký ức vừa mơ hồ vừa hỗn loạn, không thể phân biệt rõ ràng — khoan đã, đó xác thực là chuyện xảy ra sau khi tận thế mới bắt đầu, thậm chí còn chưa đến đợt sương đen lần thứ hai, tuyệt đối còn chưa đầy một năm!

"Tiểu Vũ?" Tiểu Sát khó hiểu nhìn tôi.

Tôi tái nhợt nhìn lại anh ta, hỏi: "Tiểu Sát, bây giờ là tháng mấy?"

Tiểu Sát nhíu mày, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ sau đó trả lời: "Là khoảng giữa tháng hai đến đầu tháng ba, tôi không nhớ ngày chính xác, nhưng hẳn là vào khoảng này."

Chỉ còn ba tháng nữa là tròn một năm tận thế...

Lần này, dị vật sẽ còn kết thành bầy đi tấn công quân doanh của Thượng Quan gia hay không?

Vào thời khắc căn cứ của Thượng Quan gia có nguy cơ tồn vong, bọn họ vậy mà còn có một bộ phận người chạy đến đánh căn cứ Trạm Cương của chúng tôi, đời trước khẳng định không có chuyện đó, lần này sở thu nhận chắc sẽ không bởi vì thiếu chiến lực mà bị công phá nhanh hơn chứ?

Dù sao thiếu mất hơn bốn trăm quân nhân — khoan đã, bỏ mợ rồi, đừng nói tôi đã làm thịt Vệ tiểu ca trong đêm tập kích rồi đấy nhá?

Suy nghĩ này làm tôi hoảng sợ vội vàng hỏi: "Tiểu Sát, anh có từng nghe nói đến Vệ Danh Duẫn chưa?"

Tiểu Sát khó hiểu lắc đầu.

Cũng phải, Vệ tiểu ca khi đó chẳng qua chỉ là một người trẻ tuổi, cũng không biết đã học xong trường quân đội chưa, không thể nào làm ra công tích gì lớn để cho Tiểu Sát ghi nhớ cậu ta.

Mặc dù về sau Vệ tiểu ca xác thực rất mạnh, cho dù bị Hạ Chấn Cốc bắt bẻ khấu trừ nhiều kết tinh tiến hóa như vậy, cậu ta vẫn là cao thủ số một số hai trong đội ngũ.

Đây là nguyên nhân Hạ Chấn Cốc càng ngày càng ghét Vệ tiểu ca, Hạ Chấn Cốc e ngại cậu ta, lại sợ cậu ta mang đi quá nhiều người nên không dám đuổi, muốn hãm hại lại không dễ, mạng của Vệ tiểu ca không phải dễ lấy đến vậy.

Cộng thêm, cả đội ngũ đều biết Hạ Chấn Cốc có bao nhiêu ghét Vệ tiểu ca, nếu Vệ tiểu ca xảy ra chuyện, hiềm nghi của hắn lớn nhất!

Vệ tiểu ca từng lặng lẽ cứu rất nhiều người, không bao giờ đòi hỏi báo đáp, tuổi lại trẻ, trông rất ưa nhìn, vẫn còn tồn động nét trẻ con, phụ nữ đối với cậu ta hoặc là thích hoặc là nổi lên tình mẫu tử, đàn ông cũng sẽ không có quá nhiều địch ý đối với cậu bé lớn tướng này, Vệ tiểu ca căn bản là được lòng cả nam lẫn nữ, không biết có bao nhiêu người âm thầm coi sóc cậu ta đây.

Tiểu Sát mở miệng nói: "Tiểu Vũ, bây giờ không phải lúc thất thần, quân đội của Thượng Quan đã đến bên ngoài tiểu trấn."

Nghe vậy, tôi lập tức hồi thần, Tiểu Sát nhặt bình nước dưới đất lên, sau khi thấy nước bên trong còn nửa bình, trực tiếp đưa qua.

Tôi vừa uống nước mật ong ngọt ngào, vừa nghe anh ta nói tình huống hiện giờ.

"Cậu đã ngủ một ngày, trong lúc này, chúng tôi đã nhét cho cậu ăn mấy viên kết tinh."

Chẳng trách thương thế đỡ nhiều như vậy, mặc dù vẫn không tránh được đau chỗ này nhói chỗ kia, nhưng ở tận thế, chỉ cần vẫn có thể hành động, vậy đã là không sao rồi.

"Thượng Quan Thần Hồng đến muộn hơn so với dự liệu, sau khi bọn họ đến, chỉ ở bên ngoài trấn, hẳn là do cuộc đánh lén của cậu khiến bọn họ lần không được thực lực của chúng ta, không dám trực tiếp tiến công."

Tôi gật đầu, mặc dù đạt được hiệu quả rồi, nhưng phải cầu mong sao lần đánh lén này không có giết trúng người không nên giết, sống hai kiếp mới có một lần dằn lòng để giết giết giết, kết quả bây giờ cả người hốt hoảng bất an, rất sợ mình trực tiếp bóp chết đại ân nhân đời trước của mình khi mới được mười tám xuân xanh.

"Bọn họ muốn đàm phán trước, cho nên Cain gọi tôi qua xem cậu tỉnh hay chưa."

"Thư Quân đâu?"

Tôi không nhịn được hỏi em gái nhà mình ở đâu trước, nhị ca nhà mình hôn mê bất tỉnh, Thư Quân vậy mà không trông chừng bên cạnh, đây quá kỳ quái, phải hỏi rõ trước mới có thể an tâm.

"Ở bên ngoài, năng lực của cô bé bất luận là phòng thủ hay tiến công đều rất có ưu thế, gần như không ai đề phòng được, cho nên Cain để cô bé chờ lệnh bên ngoài." Nói đến đây, Tiểu Sát bổ sung thêm: "Vị trí của cô bé rất tốt, dễ thủ khó công, hơn nữa Vân Thiến cũng ở bên cạnh, lúc nguy cấp sẽ không để cô bé ra tay."

Tôi gật đầu nói: "Tôi thay đồ xong sẽ đi qua."

Chuyện đàm phán này, tôi khẳng định không thành thạo như bọn Cain, nhưng có thể có công dụng khác, ví dụ như đứng bên cạnh làm cái đại sát khí để uy hiếp, nếu đã như vậy, thì không thể lấy bộ dạng mỹ thiếu niên yếu đuối qua đó.

Tiểu Sát gật đầu sau đó rời khỏi phòng trước.

Tôi từ trong tủ moi ra một bộ đồ màu trắng vải bươm bướm mới toanh, cái bộ mặc đi đánh lén không cần nghĩ cũng biết đã rách tan tành bê bết máu, may mà vải tơ bướm hồi đó mang về một đống như núi, cho dù làm thành quần áo kiểu bỏ đi cũng có thể dùng được rất lâu.

Đang định khoác áo lên, một thứ gì đó tròn tròn nhào tới, túm chặt lấy ngực tôi, chủ động biến dẹp kéo dài, cuối cùng biến hành một cái áo giáp không tay trong suốt, thời gian không tới mấy giây, đây là thành quả từ lần luyện tập trước đó.

"Cương Tiểu Dong." Tôi trầm mặc suy nghĩ một hồi, thận trọng mở miệng nói: "Lát nữa nói không chừng sẽ có một trận đại chiến, đến lúc đó nếu như thật sự đánh không thắng, mày có thể bỏ trốn, bất luận Băng Hoàng trước kia rốt cuộc đã làm gì khiến mày không thể không nghe lời, tóm lại, mày đừng vì thế mà bỏ mạng, tao cho phép mày bỏ chạy, mày nghe hiểu không?"

Hiểu...?

Tôi loáng thoáng cảm giác được dòng suy nghĩ có chút ngơ ngác của Cương Tiểu Dong, nó không phải thật sự hiểu, nhưng không có thời gian từ từ giải thích nữa, nếu thời khắc đó đến thật, dứt khoát xé nó xuống ném sang bên cạnh, nghĩ đến trong lúc hỗn chiến, hẳn là sẽ không ai rảnh rỗi đi làm khó một cái áo băng tinh.

Tôi hít sâu một hơi, băng tinh từ lòng bàn chân bắt đầu kéo dài lên phía trên, kết đông ra ủng băng, rồi đeo mặt nạ băng, che lấp khuôn mặt quá trẻ tuổi xinh đẹp, mím chặt khóe miệng, vẻ mặt vô cảm xúc, một lần nữa biến thành bộ dạng lãnh khốc ở trong đêm đại khai sát giới hai ngày trước.

Vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy Tiểu Sát đứng bên ngoài cửa, hai tay đồng thời đưa đồ tới, một tay là thịt khô một tay là kết tinh, quả thật là hai thứ tôi cần nhất bây giờ.

Trước hết từ chối thịt khô, chút xíu đó ăn không đủ no, trái lại sẽ kích thích đói bụng, bây giờ không phải lúc ăn uống, tạm thời đừng ăn tốt hơn.

Sau khi trực tiếp nuốt một hơi kết tinh, tôi gọi dao Băng Tinh ra, vừa lại không nhịn được thử gọi thương Băng Hoàng, thương băng vẫn không có động tĩnh, nhưng vùng hoa văn băng trên tay phải lại nổi lên hàn khí bức người, khác xa trạng thái im ắng trước kia.

Tôi không có bất ngờ lắm, xem ra lên cấp ba thì mọi thứ đã khác, mặc dù cấp ba vẫn không gọi được thương Băng Hoàng, có lẽ bởi vì cấp ba chung cuộc chỉ là ngưỡng nhập môn cao thủ mà thôi, căn bản còn lâu mới đủ.

Không biết phải thăng đến cấp mấy mới có thể nhìn thấy thương Băng Hoàng? Cấp năm hoặc cấp sáu? Nhưng bất luận là cấp mấy, nhất định sẽ có một ngày tôi tái hiện thương Băng Hoàng!

"Đứng xa một chút." Tôi mở miệng nhắc nhở.

Tiểu Sát há miệng, chưa kịp nói gì, đã hộc ra mấy ngụm khói trắng, anh ta biến sắc, lập tức đứng cách xa mấy bước, vẫn thấy tình huống không ổn, dứt khoát nhảy lên trần nhà, bám chặt lấy đèn tường, chỉ một chút xíu nữa thôi, băng sương trên mặt đất đã đông kết đến chân anh ta rồi.

Tôi mang theo một thân băng hàn, đến lúc đi làm đại sát khí rồi.

Tiểu Sát ở phía trước dẫn đường, nhưng cả người lại rất căng cứng, da gà da vịt nổi hết cả lên, chắc hẳn đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy lạnh từ khi nhập đông đến nay.

Bên ngoài nhà chính dựng rất nhiều lều, dân chúng đều được tụ tập ở bên trong tường rào nhà chính, bọn họ vốn đang bất an xì xầm to nhỏ, có số ít người thoạt nhìn trầm ổn hơn, còn giúp duy trì trật tự, ngẫm lại hẳn là đám người của Quan Vi Quân.

Phản ứng của mọi người khi nhìn thấy tôi đều rất nhất trí, đình chỉ mọi lời nói và động tác, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Đám trẻ con thoạt nhìn còn rất phấn khích, chỉ là bị những bà mẹ túm chặt không cho động đậy.

Được rồi, tôi biết mình thoạt nhìn giống như là chiến sĩ ma pháp đi nhầm thế giới, biết làm sao được khi giáp băng chính là bán trong suốt như vậy, tôi cũng không muốn tô vẽ ngoại hình quá mức, chỉ để trông có vẻ khoa học kỹ thuật hơn một chút.

Cần biết rằng, chiến đấu là phải tranh từng giây từng phút, từng giọt dị năng đều rất quý, phải ở trong chớp mắt hóa ra áo giáp hữu dụng nhất, đừng xấu đến nỗi không dám gặp ai là được.

Lúc đi qua, dân chúng rối rít co rụt người lại, hiển nhiên cảm thấy rất lạnh, tôi vội vàng tăng tốc đi xa, tránh cho đám trẻ con bị đông lạnh đến nguy hiểm.

Tôi quét qua một vòng, phát hiện dân chúng thỉnh thoảng nhìn lén nhà chính, trong mắt mang theo khát vọng, hiển nhiên rất muốn đi vào, lập tức đè thấp giọng hỏi Tiểu Sát: "Người lưu thủ nhà chính có những ai?"

"Bên tôi là tôi, Trịnh Hành và Bách Hợp, tiểu đội của cậu phần lớn đều ở lại, Trần Ngạn Thành, Tô Doanh và Cao Vân vân vân, bên Quan Vi Quân là Thái Văn và Trương Tĩnh."

Nói xong, Tiểu Sát ra hiệu cho quân nhân hai bên cổng mở cửa, bọn họ vừa xoay người, tôi lúc này mới chú ý đến quân nhân gác cổng có hai thành viên tiểu đội Băng Thương, Bành Vĩ Kiệt và Hoàng Quan Luân, người trước vẫn còn cho rằng dị năng của mình là chấn động vật thể, người sau nếu còn chưa tìm ra dị năng sẽ bị tôi cho nổ tung — là nổ tung thật! Ở thời khắc sống chết dễ bạo phát ra dị năng nhất.

Hai người nhận ra tôi nhờ khí tức băng hàn, chỉ là thấy mặt tôi đeo mặt nạ, đã biết tôi không định tiết lộ thân phận, cho nên cố gắng giả vờ không quen biết.

"Nói cho Thái Văn, tôi ra ngoài tường rào, còn nữa, bảo anh ta chuẩn bị sẵn sàng sử dụng dị năng."

Tiểu Sát căn dặn Hoàng Quan Luân, người sau lập tức gật đầu đáp "rõ".

Chúng tôi vừa đi ra khỏi nhà chính, Tiểu Sát giải thích thêm về tình hình hiện trường, anh ta khó hiểu nói: "Thượng Quan Thần Hồng đích thân đến rồi, trước kia hắn sẽ không đi theo quân đội tác chiến, không biết có phải là dị năng rất mạnh nên mới dám đi theo quân đội qua đây hay không."

Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ hắn cho rằng nhiệm vụ tấn công căn cứ chúng ta lần này sẽ rất đơn giản, nên muốn đi giành lấy công lao, dù sao cũng là hơn bốn trăm quân nhân đầy đủ vũ trang, ở giai đoạn hiện giờ dù là dị vật cũng sẽ lựa chọn tránh né bọn họ."

Tiểu Sát xị mặt "hừ" một tiếng.

Tôi mang tính thăm dò mà hỏi: "Nếu như tôi có thể nắm được cơ hội giết Thượng Quan Thần Hồng, liệu có giúp ích cho chiến cục hay không?"

Dù sao cũng là thân thích, chỉ sợ Tiểu Sát vẫn có chút để ý, một khi giết liệu có nảy sinh hiềm khích hay không?

Về phần anh ruột của Tiểu Sát là Thượng Quan Thần Hạo, trừ phi vạn bất đắc dĩ, tôi tuyệt đối sẽ không giết, cho dù Tiểu Sát mạnh miệng nói không quan tâm, nhưng thực tế sợ rằng không phải thật sự không quan tâm.

Tiểu Sát suy nghĩ một chút, không xác định mà nói: "Tôi không quen thuộc Thượng Quan Thần Hồng lắm, chỉ biết tính cách của hắn hình như khá phô trương, luôn tỏ ra mình đối đầu với Thượng Quan Thần Hạo, nhưng không phải kiểu người sẽ dẫn đội lên chiến trường, ở trên chiến trường, sợ rằng không có bao nhiêu tác dụng, bắt được hắn làm con tin còn có ích hơn."

Bắt khó hơn giết chết nhiều, tôi nên trốn ở bên cạnh, để xem gã kia có thò mặt ra phía trước đội ngũ hay không, hay là trực tiếp đi ra làm đại sát khí nhỉ?

Đây thì giao cho Cain quyết định đi!

Đùn đẩy xong, tôi tạm thời thu lại hàn khí, để Tiểu Sát sắp xếp một con đường ẩn mật đi qua.

Lấy nhà chính làm trung tâm, bán kính hai con phố, triệt để tạo thành một hình tròn, hệt như một tòa thành trì nhỏ.

Nhà cửa toàn bộ đóng kín, xe bỏ hoang chất đống trên đường cái, rồi để dị năng giả hệ thổ lấp đất, biến thành một bức tường thành rất đơn giản chất phác, chỉ cần kẻ địch không có thứ ăn gian như pháo tên lửa, thì cũng đủ lắm rồi, nhưng đáng tiếc, tôi đã biết đối phương có vũ khí chỉ kém hơn pháo tên lửa một chút xíu.

Chẳng qua nếu có dị năng giả kim loại và dị năng giả thổ phối hợp xây dựng sẽ dễ hơn, dị năng giả kim loại cường đại thậm chí có thể trực tiếp bóp xe thành miếng sắt, đây chính là vật liệu xây dựng tốt nhất!

Đáng tiếc trong thành viên đoàn lính đánh thuê Cương Vực không có dị năng giả kim loại, thành viên gia nhập về sau tuy có Đinh Tuấn và Ôn Gia Nặc là dị năng kim loại, nhưng Đinh Tuấn ăn ít kết tinh, thời gian rèn luyện cũng ngắn, năng lực quá yếu, không dùng được bao nhiêu.

Năng lực của Ôn Gia Nặc lại là kim loại hóa bản thân, mặc dù không chắc tương lai có thể khống chế kim loại hay không, nhưng ít nhất trước mắt là làm không được.

Vừa rồi Tiểu Sát còn nói Thượng Quan gia chỉ trú đóng bên ngoài tiểu trấn, nhưng khi chúng tôi vừa mới tới được tường thành lâm thời, đã nghe thấy ngoài cửa chính có động tĩnh, chúng tôi liếc nhau một cái, sau đó dùng phương pháp của mỗi người leo lên tường thành, không có kinh động bất cứ người nào, âm thầm nhìn lén bên ngoài tường.

Vừa lên tường, tôi lập tức nhìn xung quanh, Tiểu Sát hình như biết tôi đang tìm cái gì, giải thích: "Không ở đây, Thư Quân với Vân Thiến trốn ở điểm bắn tỉa trong tòa nhà phía sau."

Tôi yên tâm, xác nhận em gái mình an toàn xong, lúc này mới có thể đi quan sát tình hình hiện trường.

Ngoài cửa chính, Ôn Gia Nặc đang đối mặt với một người đàn ông mặc áo khoác lông cừu, hai người hình như đều không có mang vũ khí, mỗi bên chỉ mang theo một người, phía sau Ôn Gia Nặc là Lâm Tá Quân, có năng lực dịch chuyển tức thời.

Những người khác bên phe tôi đều nấp ở trên tường, ai nấy đều dùng súng nhắm thẳng vào đối diện.

Nhưng người đối diện còn phô trương hơn, phía sau gã áo khoác lông cừu là cả bốn hàng lính, gần một trăm tên, AK47 và M4 Carbine cộng lại khoảng ba, bốn chục khẩu, nếu đàm phán không thuận lợi mà trở mặt nổ súng vào nhau, đội trưởng tiểu đội Băng Thương của tôi sẽ lập tức từ người biến thành mảnh vụn, ngay cả mảnh lớn bằng lòng bàn tay cũng đừng hòng tìm về được!

Ôn Gia Nặc sở dĩ đi ra đàm phán, khẳng định là do sắp xếp của người nào đó.

Tôi nhìn xung quanh, không bao lâu đã tìm được Cain ở bên cạnh cửa chính, anh ta cách Ôn Gia Nặc không xa, vị trí rất tốt, xoay người một cái là có thể vào cửa chính, nhưng sẽ không xa đến mức không nghe thấy tiếng đàm phán.

Thấy Cain đã sắp xếp ổn thỏa, tôi chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp, tập trung quan sát, nếu như thấy không ổn, có thể lập tức đi cứu đội trưởng nhà mình, về phần Lâm Tá Quân, hơ hơ, kẻ biết dịch chuyển tức thời xin tự mình thoát thân.

"Tiểu Vũ." Tiểu Sát nhỏ giọng nói: "Người đàn ông mặc áo khoác lông cừu kia chính là Thượng Quan Thần Hồng."

"Hắn thật là có gan đứng ra." Tôi trào phúng nói, nhưng đây không phải dũng khí, mà là ỷ vào thực lực, người có mắt đều nhìn ra thực lực ở phương diện vũ trang chênh lệch quá lớn.

Tiểu Sát rất khó hiểu, suy đoán: "Có lẽ dị năng của hắn có thể chống đỡ hoặc né đạn, nếu không sẽ không dám đứng ra, người ngồi ở loại vị trí đó như bọn họ đều rất tiếc mạng."

Đây trái lại có khả năng, đáng tiếc thời gian tôi huấn luyện Ôn Gia Nặc không đủ dài, nếu không cái gã có thể kim loại hóa thân thể như anh ta căn bản chính là một lá chắn phòng đạn, đẩy ra đi cản đạn thì vừa vặn, nổ súng bắn anh ta có khi còn sẽ bị đạn bật lại đánh trúng.

"Không biết các vị đến căn cứ Trạm Cương chúng tôi có việc gì?"

Ôn Gia Nặc vừa mở miệng đã rất gắt gỏng, biểu đạt toàn bộ tâm tình bất mãn, đối với một người đang đối mặt với vô số AK47 và M4 mà nói, lá gan này thực sự to bằng trời.

Thượng Quan Thần Hồng lại không vội mở miệng, đánh giá Ôn Gia Nặc từ trên xuống dưới, thong thả nói: "Tư thế đứng này không tệ, cậu là một quân nhân đúng không? Không về đội thì thôi, còn định chiếm đất làm vua?"

Tôi đen sì mặt, tên này vừa mở miệng đã lấy quân đội ra hù, bây giờ tận thế còn chưa đến một năm, những người lính tốt đã được chứng nhận như Ôn Gia Nặc nói không chừng vẫn còn coi mình là người trong quân đội, nếu lát nữa đội trưởng nhà mình muốn "về đội", tôi sẽ khóc mất.

Ôn Gia Nặc khựng lại, nhưng ngay lập tức đã khôi phục nụ cười nhếch mép, nói: "Chiếm đất thì có, làm vua thì không tới, chẳng qua chỉ là kiếm miếng cơm mà thôi, đằng nào bây giờ làm gì có đội để về, đều tự ai nấy lo thôi."

Thượng Quan Thần Hồng quát mắng: "Ai nói không có đội để về? Ta là thiếu tướng Thượng Quan, cấp bậc của cậu là gì? Mau báo cáo, sĩ binh!"

"Cấp bậc là bia đỡ đạn, bất cẩn chưa chết mà thôi."

Ôn Gia Nặc nhếch khóe miệng nói chuyện, biểu cảm cười như không cười đó lại khiến người nhìn phát rét từ đáy lòng, nếu không phải thiên thời địa lợi nhân hòa, cộng thêm có đại ca tọa trấn, tôi khẳng định không thu phục được gã này đi?

Hơ, nói tới, tôi thật sự thu phục được gã Ôn Gia Nặc này chưa?

Nghe thấy lời này, Thượng Quan Thần Hồng trầm mặt, tức giận mắng: "Xem ra cậu là quyết tâm muốn làm phản! Người lúc trước tới đánh lén chính là cậu đúng không? Ngay cả đồng bào cũng có thể hạ thủ, cậu còn là người không?"

Ôn Gia Nặc cười nhạo trả lời: "Tôi là làm phản ai? Bên Chi Bắc thế nhưng hoàn toàn không liên hệ được, bộ anh là hổ không ở nhà, khỉ đòi xưng vương hả?"

Bị ví như khỉ, sắc mặt Thượng Quan Thần Hồng rất khó coi.

"Còn trách tôi ra tay trước? Chẳng lẽ nhiều binh lính vác quân hỏa qua đây như thế chỉ là đi ngang qua hay sao?" Ôn Gia Nặc giận dữ nói: "Mọi chuyện đều có thứ tự trước sau, chúng tôi đã tốn biết bao công sức lấy được chỗ này, còn cố gắng đương đầu với Lan Đô lân cận, thường xuyên bị quái vật tấn công, xây dựng lâu như thế, khó khăn lắm mới có chút thành quả, anh vừa qua đây đã há miệng đòi lấy đi! Đồng bào? Anh còn tàn ác hơn quái vật!"

Thượng Quan Thần Hồng "hừ" một tiếng, hình như không muốn tự hạ mình mở miệng tranh biện, một người khác vội vàng tiến lên, hắn mặc quân trang, phía trên đeo không ít huân chương, tuổi còn lớn hơn Thượng Quan Thần Hồng, nhìn khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng thái độ trái lại mềm mỏng hơn Thượng Quan Thần Hồng.

Ông ta giải thích: "Chúng tôi căn bản không định ra tay với các người, chỉ là định thu nạp các người mà thôi, chúng tôi có quân hỏa với số lượng lớn, người trong quân đội cũng nhiều, chỉ là căn cứ trước mắt không ổn, chúng tôi đem quân doanh làm sở thu nhận, nhưng số lượng dân chúng ở sở thu nhận quá nhiều, phòng ốc của quân doanh ít, căn bản không đủ ở, dân chúng chỉ có thể ở trong lều, bây giờ thời tiết lạnh, người chết cóng càng ngày càng nhiều, ôi."

Quân nhân già thở dài.

Ôn Gia Nặc cười lạnh nói: "Nói thì dễ nghe lắm, tưởng tôi chưa làm lính bao giờ à? Nếu như bên tôi không có đi đánh lén giết mấy chục người trước, thái độ bây giờ của các người có thể mềm mỏng đến thế sao? Sợ rằng "cách thu nạp" của các người sẽ biến thành không đầu hàng thì trực tiếp đánh chết cho xong, ngay cả đàm phán cũng sẽ không có! Cho dù đầu hàng, tôi và mấy anh em thân cận vẫn phải chết, không cần nghĩ biện pháp để chúng tôi chết trong âm thầm, chỉ cần phái ra đi đánh quái vật, sau vài lần không chết cũng phế!"

Quân nhân già vội vàng nói: "Tuyệt đối không có chuyện này, chúng tôi rất cần nhân tài, sẽ không tùy tiện hi sinh lính dưới tay, người khác cậu có thể không tin, chẳng lẽ còn không tin đồng bào sao?"

Ôn Gia Nặc nhướn mày, lên tiếng: "Tôi đương nhiên tin anh em đồng bào của mình, cấp trên chúng tôi cũng không có người nào ngay cả chiến trường cũng chưa lên đã đòi chỉ huy tầm bậy, về phần các người? Chậc, cấp trên nói một tiếng "cho dù quái vật toàn thế giới ăn thịt người, chúng ta vẫn không giết quái vật, phải mang đội đi giết người cướp địa bàn", ông chẳng phải vẫn ngoan ngoãn làm theo đó sao."

Đối phương bất thình lình bị trào phúng đầy mặt, khuôn mặt già nua xấu hổ đến nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Bên cạnh, Thượng Quan Thần Hồng lại nghe không nổi nữa, giận dữ nói: "Xem ra mày là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"

Ôn Gia Nặc thấy giọng điệu của hắn không ổn, mặt biến sắc, phần chính diện cơ thể anh ta đột nhiên biến thành màu kim loại xám bạc, gần như là đồng thời, vừa có tiếng súng, vừa có âm thanh đánh trúng kim loại.

Quân nhân già đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó sắc mặt ông ta đau đớn ôm lấy cánh tay trái, vậy mà xui xẻo bị đạn bật lại đánh trúng.

Thượng Quan Thần Hồng tay cầm súng, giận dữ nói: "Nổ súng cho ta! Giết người này xong thì không cần đàm phán nữa!"

"Dừng tay!" Quân nhân già gào to, nhịn đau cắn răng nói: "Hắn tuyệt đối không phải người cầm đầu, không thể giết hắn!"

Không chờ binh lính đối diện đắn đo xong với hai mệnh lệnh hoàn toàn khác nhau, mặt đất đột nhiên dâng lên một bức tường lửa, chia tách ba người và lính đối diện.

Thấy vậy, tôi lập tức nhảy xuống tường thành, trượt về phía Thượng Quan Thần Hồng, đây là cơ hội tuyệt hảo để bắt hắn, Thượng Quan Thần Hồng căn bản chưa kịp phản ứng, tới khi tôi lao thẳng tới trước mắt hắn, hắn mới bắt đầu giơ súng lên.

Tôi giơ tay bắn ra một thanh dao băng, muốn đóng băng khẩu súng kia lại, nhưng không ngờ vậy mà trực tiếp đánh vỡ cả người Thượng Quan Thần Hồng!

Một người trực tiếp vỡ tung, nhưng không phải cảnh máu thịt tung tóe, chỉ là một đống... giấy? Tôi vươn tay túm lấy vật lơ lửng màu trắng bay khắp không trung, lúc này mới phát hiện là vụn giấy, trong đống vụn giấy trên mặt đất còn có một khẩu súng, đây là tình huống gì?

Quân nhân già bên cạnh rên một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, động cũng không động, xem ra là hôn mê rồi.

Huyệt thái dương đột nhiên siết căng, cảm giác nguy cơ khiến tôi vươn tay dựng lên tường băng ở phía bên trong tường lửa, gần như là đồng thời, tiếng súng bùng nổ.

"Mọi người lùi vào trong tường."

Tôi la lên với đám Ôn Gia Nặc xong, mình thì túm lấy quân nhân già dưới đất, vừa dựng tường băng để chặn mưa đạn tới tấp, vừa lùi vào trong tường.

Không chỉ đối phương nổ súng, bên tôi cũng nổ súng phản kích, dưới giao chiến của song phương, nhất thời đạn trút như mưa, mặc dù số người phe tôi ở thế yếu, nhưng nhờ có tường thành ngăn chặn, cho dù xe cộ tấm kim loại và gạch đất chưa chắc ngăn được toàn bộ đạn, nhưng ít nhất có thể che khuất tầm nhìn, cộng thêm ngăn cản hướng đi của đạn, lấy cường độ thân thể đã ăn không ít kết tinh của phe tôi, chỉ cần đạn đừng trúng chỗ hiểm, phần lớn không chết được.

Lúc này, tôi tinh mắt nhìn thấy bọn họ móc ra khẩu súng quen mắt, súng tinh năng!

Tôi hét lớn: "Cain, mau đốt bên đó!"

Cain hoàn toàn không hoài nghi lời của tôi, la lên: "Khoảng cách quá xa, Tiểu Sát cho xin chút gió."

Nói xong, anh ta chắp tay lại sau đó kéo ra bên ngoài, lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa hừng hực, tay càng mở to, cầu lửa càng lớn, tôi đứng xa như thế cũng có thể cảm thấy được nhiệt độ.

Khi cầu lửa cao bằng nửa người, tay của Cain hướng lên phía trên, quả cầu không ngừng vươn cao kéo dài thành một con rồng lửa lao vọt lên trời, lúc này một trận cuồng phong nổi lên, trợ giúp rồng lửa bổ nhào về phía kẻ địch.

Mấy đạo năng lượng của súng tinh năng đánh tới, nhưng tôi sớm đã có dự liệu, dựng lên một bức tường băng ngăn cản.

Rồng lửa cộng thêm trợ lực của cuồng phong, ngọn lửa nóng cháy lao thẳng về phía mấy hàng lính của đối phương, càng đáng sợ hơn là, không phải cứ né tránh là được, rồng lửa này hệt như vật sống, vậy mà biết bẻ hướng, kẹp chặt lấy những người kia, bức bọn họ phân tán thành mấy đội để trốn, tránh cho chết cả lũ.

Tôi phát hiện Thượng Quan Thần Hồng ở trong mấy người đứng sau cùng, hắn thoạt nhìn cũng không có bị thương.

Đang ở đằng trước đột nhiên dịch chuyển đến sau cùng, còn để lại một đống giấy và một khẩu súng, năng lực này không biết là thế nào, thật là đặc biệt, đời trước nghe kể chuyện cũng chưa từng nghe qua loại chuyện này.

Tôi cúi đầu liếc quân nhân già trên mặt đất, thời điểm ông ta bất tỉnh quá trùng hợp, có lẽ năng lực hóa vụn giấy căn bản không liên quan đến Thượng Quan Thần Hồng, mà là dị năng của quân nhân già.

Tiểu Sát cũng nhìn thấy Thượng Quan Thần Hồng rồi, anh ta lạnh lùng nói: "Thượng Quan Thần Hồng quả nhiên không phải thật sự đứng ra đàm phán, hắn không có gan lớn đến thế."

"Có thể dùng quân nhân già này uy hiếp hắn không?" Tôi hỏi, năng lực của quân nhân già này đặc thù như vậy, huy chương cài trước ngực cũng rất nhiều, trông có vẻ là nhân vật quan trọng.

Tiểu Sát lắc đầu nói: "Không biết. tôi không quen thuộc người của Thượng Quan gia lắm."

Người này không quen người kia không biết, giống như anh không phải họ Thượng Quan vậy, đừng cho rằng gọi anh là Tiểu Sát thì anh họ Tiểu nhé!

Dùng xích băng trói quân nhân già thành đòn bánh tét, rồi giao cho Tiểu Sát trông chừng ông ta, lão già này có dị năng đặc biệt, lát nữa cũng biến mất hóa thành đống giấy vụn, thì uổng công chúng tôi bắt, nhưng nếu muốn giết... thì lại cảm thấy rất đáng tiếc, năng lực độc đáo như vậy, có khi chỉ có một cái duy nhất này thôi.

"Cậu lại muốn đi đâu?" Cain vừa điều khiển rồng lửa, vừa nghiến răng nghiến lợi gào lên với tôi.

"Đi cướp mấy khẩu súng tinh năng về." Tôi chỉ vào mấy người có súng tinh năng, tin rằng lấy lực quan sát của anh ta, hẳn là sớm đã phát hiện mấy khẩu súng kia.

"Đừng đi." Ôn Gia Nặc nghe vậy, lập tức bác bỏ: "Ở đây chỉ có khoảng trăm người, những người khác rất có khả năng đi vào từ hướng khác, loại tường thành sơ sài hỗn hợp xe và đất này không chặn được bọn họ, chờ rồng lửa của Cain đốt xong, chúng ta sẽ bắt đầu rút về, lợi dụng bẫy trên đường, vừa đánh vừa lui về nhà chính, chỉ có tường rào gia cố của nhà chính mới thật sự có thể chặn được bọn họ, chờ bọn họ đến được tường rào, rồi để cho nhóm em gái nhà cậu phóng đại tuyệt chiêu."

Chẳng trách Thư Quân và Vân Thiến mãi mà chưa ra tay, chính là để làm vũ khí bí mật sao?

"Được, vậy tôi không ra ngoài."

Cain và Ôn Gia Nặc sắp xếp rất tốt, tôi liền không gây rối nữa, chỉ cần hiệp trợ rút lui, cùng lắm chờ đại tuyệt chiêu phóng xong, tôi đi nhặt mót sau là được, sử dụng súng tinh năng chỉ cần kết tinh tiến hóa, để ở tận thế, sẽ càng thực dụng hơn bất cứ vũ khí nào, không cướp mấy khẩu thì thật đáng tiếc.

Công kích của rồng lửa dừng lại, trán của Cain cũng đổ mồ hôi rồi, thoạt nhìn tốn không ít năng lượng, nhưng đây cũng không kỳ quái, dù sao phóng dị năng ở cự ly xa cũng không phải chuyện đơn giản, nếu không phải có gió của Tiểu Sát phụ trợ, ngọn lửa của anh ta sẽ không thể phóng được lâu như thế.

Rồng lửa vừa biến mất, đối phương dồn sức tấn công mãnh liệt, uy lực của súng tinh năng rất lớn, một súng bắn trúng có thể nổ tung tường bằng xe đất cộng với người trốn phía sau, người bị nổ trúng không chết cũng bò dậy không nổi.

Tường băng của tôi trái lại có thể chặn được, toàn lực phòng ngự, mấy lần đều cứu được người, những công kích nào không trúng người thì mặc kệ, số lượng súng tinh năng không ít, muốn chặn toàn bộ thì quá phí lực.

"Cain, đến lúc rút rồi, tường băng của tôi nếu dùng tiếp, sẽ rất hao năng lượng, như vậy không có lợi."

Tôi muốn giữ lại ít nhất một nửa năng lượng trở lên, phòng cho lúc cần thiết, cho dù có kết tinh tiến hóa để bổ sung, nhưng trong lúc giao chiến thì làm gì có thời gian chậm rãi hấp thu kết tinh.

"Rút!"

Cain hạ lệnh một tiếng, phe tôi bắt đầu vừa chiến vừa lui, thương vong bên tôi trái lại không cao, thoạt nhìn đều là bị thương, không thấy ai chết thật, nhưng binh lính đối diện sớm đã có tử thương, thấy vậy trong lòng tôi không thoải mái, không biết trong lòng Ôn Gia Nặc nghĩ thế nào.

Từ thần thái xem ra rất kiên định, hoàn toàn không có dao động, nhưng đây trái lại khiến tôi cảm thấy bất an, thật sự có thể không chút dao động? Rõ ràng là một gã quan tâm đồng bào lắm mà.

Nhờ vào hiểu biết đối với địa hình, chúng tôi thuận lợi lùi về nhà chính, vừa tiến vào trong tường, tôi liếc mắt liền thấy Thư Quân và Vân Thiến đã ở bên trong, xem ra tiếp đến có thể không cần để ý em gái nhà mình đến thế nữa, Vân Thiến rất rõ Thư Quân có bao nhiêu quan trọng, sẽ không để nó vào chỗ nguy hiểm.

Thư Quân lập tức xông tới vừa sờ vừa túm lấy nhị ca, xác nhận không có bị thương mới yên tâm trở về bên cạnh Vân Thiến, xem ra con bé hẳn là bị yêu cầu phải theo sát Vân Thiến, sắp xếp như vậy rất thích hợp, khiến người yên tâm.

Thái Văn đi tới, phía sau có Trương Tĩnh, còn có thành viên tiểu đội của tôi, Điêu Minh và hai anh em Tiết Hỉ Tiết Hoan, chắc hẳn để bảo vệ là chính, dù sao Thái Văn trước đó cũng chỉ là dân thường, không phải nghề có trị số võ lực cao, dị năng lại hết sức đặc thù, cần được bảo vệ cho tốt.

Thái Văn nhìn tôi mấy cái, anh ta cũng là người từng nhìn thấy năng lực của tôi, phần lớn nhận ra rồi, nhưng anh ta cũng không nói nửa câu, trực tiếp đi đến trước mặt Cain.

"Dân chúng bố trí xong rồi, nhưng có một số người muốn rời khỏi."

Cain hừ lạnh một tiếng: "Sớm đã nói rồi, muốn chạy thì chạy cho sớm, chỉ cần đã lựa chọn vào nhà chính thì đừng hòng chạy, bây giờ còn dám náo loạn? Trực tiếp giết!"

Thái Văn mím chặt môi, xem ra không xuống tay được. Trái lại là Tiết Hỉ bên cạnh cười hì hì đáp lại: "Không vấn đề, trưởng quan, chỉ chờ câu này của ngài thôi."

Tiếng bọn họ nói chuyện không nhỏ, dân chúng đang trú ở bên cạnh tường nhà chính có thể nghe thấy rất rõ, ai nấy đều cúi đầu, rất sợ bị Cain chú ý đến, bọn họ thật sự sợ người của Cương Vực, hoàn toàn không dám lỗ mãng.

Cain liên tiếp hạ lệnh, để tôi cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là lính đánh thuê "đa năng", chẳng trách đại ca lại coi trọng anh ta như vậy, rõ ràng bình thường nhìn cứ như lính nhà trời, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại rất đáng tin cậy.

"Tiểu Sát cậu đánh thức lão già kia dậy, hỏi rõ thân phận và dị năng của ông ta, không nói thì cắt từng miếng thịt của ông ta xuống! Nếu bị bao vây quá lâu, thịt này còn có thể đem nấu lẩu đây!"

Câu này của Cain thì ghê rợn rồi, nhưng tôi nghĩ anh ta hẳn là chỉ muốn hù những dân chúng không an phận kia thôi... chắc vậy đi? Thịt gì tôi cũng ăn chỉ không ăn thịt người!

"Ôn Gia Nặc cậu lên tường rào phòng thủ, tôi lát nữa sẽ đi lên, nếu cửa chính bị phá, cậu hóa kim loại làm cửa sắt cho tôi!"

Ôn Gia Nặc đồng ý, cũng không trì hoãn, xoay người liền đi lên.

Cuối cùng, Cain bắt đầu cẩn thận dò hỏi Thái Văn: "Kẻ địch tới cửa rồi, dị năng của anh có thể cầm cự bao lâu?"

Ngẫm lại, mình ở đây cũng vô dụng, trước hết liếc em gái một cái, xác định nó theo sát Vân Thiến chỉ thiếu mỗi dính luôn vào nhau mà thôi, em gái nhà tôi chính là ngoan ngoãn nghe lời như thế đấy!

Sau đó, tôi theo sau Ôn Gia Nặc đi lên tường rào, gần như mọi quân nhân đều đang ở đây, bọn họ là nhân sĩ chuyên nghiệp, tay cầm súng vừa lại có vật che chắn, nhà chính trong thời gian ngắn sẽ không thể nào bị đánh hạ, nhưng vấn đề là chúng tôi không có đủ đạn dược.

Ôn Gia Nặc đầu tiên là quan sát bên ngoài tường, xác định kẻ địch vẫn chưa dám lập tức tấn công, lúc này mới nhìn sang tôi, mở miệng nói: "Nếu như cậu muốn ẩn giấu thân phận, thì đặt cái biệt hiệu, nếu không thì không tiện gọi."

Tôi suýt nữa bật thốt "xin gọi tôi là Băng Hoàng", nhưng mặt mũi thật sự chưa có lớn đến vậy, chỉ đành nói: "Để tôi nghĩ đã."

Ôn Gia Nặc gật đầu, sau đó nói với quân nhân đứng gác bên cạnh: "Một khi có người tới gần, trực tiếp bắn chết, đừng thấy quân phục liền mềm lòng, bọn họ không có tốt bụng đến vậy, bây giờ quân đội thân ai nấy lo, không có cái gọi là cấp trên! Chúng ta khó khăn lắm mới sống được tới giờ, chỉ còn lại nhiêu đây người, đừng nhất thời mềm lòng mà cống mạng của mình."

Quân nhân kia nghiêm túc gật đầu đáp ứng.

Nghe xong, tôi không nhịn được nói: "Lập trường của anh thật kiên định, lời của quân nhân già kia nói đều không khiến anh có chút suy nghĩ nào sao?"

Nói thực, những lời quân nhân già kia nói thật sự rất có lực thuyết phục, bất luận là dùng quân tịch; dùng cảnh ngộ của dân chúng, cuối cùng lại còn hứa chỉ thu nạp, tuyệt đối sẽ không giết anh ta, nhưng Ôn Gia Nặc từ đầu đến đuôi hình như chưa từng dao động lấy một chút.

"Muốn có suy nghĩ gì?" Ôn Gia Nặc trách mắng: "Mấy chục tên lính như chúng tôi để cho một đứa trẻ con như cậu cứu nhiều lần như vậy, máu cũng đã phun không biết bao nhiêu lên người chúng tôi, đến thế còn không giữ vững nổi lập trường, vậy tôi tính là gì chứ?"

Tôi nhoẻn cười: "Tính là đội trưởng nhà tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro