Chương 6-5: Đội trưởng bị đánh sưng mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tung ra lá chắn băng, bảo vệ phía trước Trần Ngạn Thanh, một giây sau, lá chắn vỡ thành một đống vụn băng.

Trần Ngạn Thanh bị lực dội làm cho ngã ngửa, Ôn Gia Nặc biến sắc, vội vàng đi qua xem xét tình hình của chiến hữu, thấy anh ta thở gấp, sắc mặt có vẻ đau đớn, nhưng khi được Ôn Gia Nặc đỡ thì vẫn có thể tự mình ngồi dậy.

Ôn Gia Nặc moi ra được một mẩu đạn từ ngực áo chống đạn của Trần Ngạn Thanh, đầu đạn còn dính máu, hỏa lực của phát súng này rất mạnh, áo chống đạn không thể chặn được công kích nên vẫn bị đạn bắn trúng, nhưng nếu không có lá chắn băng chặn lại, tôi có dự cảm mãnh liệt rằng viên đạn này sẽ trực tiếp làm nổ tung đầu của Trần Ngạn Thanh.

Góc độ của lá chắn băng tôi tung ra hơi nghiêng, cho dù lá chắn băng lâm thời hóa ra không đủ kiên cố, nhưng nhờ vào độ nghiêng thay đổi hướng đi của đạn.

Lần nữa cảm ơn chỉ đạo của chú, ai nói dị năng ký ức vô dụng? Mấu chốt phải xem người có dị năng ký ức là ai!

Cộng thêm chú suy đoán, dị năng này hẳn không chỉ là ký ức, ngay cả dòng suy nghĩ của chú cũng trở nên rõ ràng, tốc độ suy nghĩ cũng nhanh, có lẽ không chỉ là ký ức, có khả năng là năng lực của cả bộ não đều được khai phát, chỉ là phần ký ức biểu hiện đặc biệt tốt mà thôi.

Mặc dù không có dị năng mang lực công kích, nhưng chỉ là để chú giúp mọi người trong Cương Vực suy nghĩ các loại phương pháp sử dụng dị năng và khả năng phát triển, tôi đã cảm thấy dị năng này thật là thần kỳ!

Đương nhiên, mấu chốt vẫn là bởi vì kết hợp với người học rộng biết nhiều vừa lại giỏi suy tư như chú, mới có hữu dụng đến vậy.

Lúc này, Trần Ngạn Thanh cuối cùng cũng thở chậm lại, thoạt nhìn bị thương không nặng, anh ta nhìn tôi đầy cảm kích, còn khoa trương mà kính lễ.

"Vào nhà chính kiểm tra thương thế một chút."

Trần Ngạn Thanh gật đầu, thấy anh ta vẫn có thể tự đứng dậy rời khỏi, chắc là không có gì đáng ngại.

Ôn Gia Nặc niết viên đạn, nói: "Súng bắn tỉa."

Tôi gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Vân Thiến làm sao không phản kích?"

"Có lẽ là do đối phương đánh xong thì không ló ra nữa, hoặc là vị trí không dễ bắn trúng." Ôn Gia Nặc giải thích: "Mặc dù địa thế của nhà chính cao, nhưng độ cao kiến trúc thì không, nếu đối phương trốn trong cao ốc, cô ấy khó có thể phản kích—"

Một tiếng súng vang lên, đồng thời, cửa kính của cao ốc chỗ không xa đột nhiên vỡ mất một tấm.

"Cô ấy phản kích rồi." Tôi đưa mắt ra xa, thì ra không phải không đáp trả, là do chưa đến lúc.

"Bắn trúng chưa?" Ôn Gia Nặc tò mò hỏi.

"Trúng rồi."

Trên cửa kính của bên chưa vỡ có vết máu phun lên, lượng máu không ít, ngoài ra không có lấy một chút động tĩnh, người chắc là tèo rồi.

"Bắn giỏi thật!" Ôn Gia Nặc khen ngợi, rồi lại nghi hoặc nói: "Sao không phải cô ấy có dị năng thị lực? Một tay súng bắn tỉa có dị năng thị lực thì khẳng định như hổ thêm cánh, ai cũng không thoát được phát súng của cô ấy."

Chưa nói, tôi còn đặc biệt nhờ chú nghiên cứu dị năng thị lực của Bách Hợp có khả năng phát triển thế nào.

Lúc nhờ vả, tâm tình rất phức tạp, nếu như dị năng thị lực thật sự không có quá nhiều tính phát triển, Bách Hợp nên làm sao đây?

Cũng có lẽ, kỳ thực dị năng thị lực vẫn rất có tính phát triển, vậy tôi đời trước bởi vì có dị năng thị lực mà chán nản buông xuôi, chẳng phải ngu hết thuốc chữa sao?

Có điều tôi đời trước tìm phải loại bạn trai như Hạ Chấn Cốc, đằng nào cũng ngu hết thuốc chữa rồi, vẫn là Bách Hợp của đời này quan trọng hơn, thị lực nhất định có thể là dị năng hữu dụng!

Tôi cảnh cáo Ôn Gia Nặc: "Súng không lâu sau sẽ càng ngày càng vô dụng, giết người bình thường còn được, nhưng người đã lên cấp ba như tôi, thì anh cũng đã kiến thức được tác dụng của súng đối với tôi "mạnh cỡ nào" rồi."

Ôn Gia Nặc cười nói: "Nhưng người như cậu thì ít rồi."

Tôi cười lạnh nói: "Chỉ cần sống mười năm, cho dù không ăn nửa viên kết tinh, ai ai cũng có thể trở thành người như tôi."

Nói thì nói như vậy, nhưng bản thân "sống mười năm" đã là một cái ngưỡng cửa lớn, khoảng chừng gần đến mười năm tận thế, trong đoàn đội có người dùng cái gì mà ước đoán trong khu vực có bao nhiêu người để suy ra dân số toàn cầu, kết luận là dân số toàn cầu khoảng chừng từ một trăm triệu người đến một trăm năm mươi triệu người, người đó còn nhấn mạnh kết quả này rất có khả năng là cao hơn thực tế rất nhiều.

Vốn có hơn bảy tỷ người, mười năm sau còn lại hơn một trăm triệu, trong bảy mươi người chỉ có thể sống một người rưỡi, tỷ lệ sống sót khó khăn như vậy, người người đều có trình độ cấp ba trở lên, đây hình như mới là chuyện đương nhiên.

Chỉ hi vọng lần này, thiếu đi Mười Ba tàn sát ở Mai Châu, còn có căn cứ của Cương Vực chúng tôi kiến lập, có thể khiến vùng đất này giữ được nhiều người hơn — nhưng chúng tôi bây giờ lại là phải chém giết lẫn nhau với loài người.

Ngẫm lại đã thấy ngu ngốc biết bao nhiêu! Không thể để cho tôi tốt bạn tốt mọi người cùng tốt được à?

"Sĩ binh và bình dân trong tường rào nghe đây, chúng tôi là quân đội do cấp trên phái đến cứu viện, nhưng gặp phải quân đội tư nhân muốn chiếm đất làm vua ngăn cản cứu viện, đừng nối giáo cho giặc, càng đừng để bị lừa đi làm nô lệ cho bọn chúng..."

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng loa tuyên truyền khuyên nhủ, nói năng như thật, tỏ rõ là muốn xúi giục người trong nhà chính làm phản.

Tôi và Ôn Gia Nặc đều biến sắc, lúc này, phía sau trở nên xôn xao, chúng tôi đồng thời quay đầu nhìn, dân chúng trong khu lều lần lượt kích động đứng lên, trong miệng la lối gì đó, tuy nghe không rõ đang kêu la cái gì, nhưng người mắt sáng vừa nhìn đã biết là lời nói kia đã có hiệu quả.

Chuyện đến nước này, có giận cũng vô dụng, tôi bình tĩnh hỏi: "Ôn Gia Nặc, nếu để anh hạ quyết định, anh sẽ làm thế nào?"

Theo tôi thấy, thủ đoạn của Cain và Ôn Gia Nặc chắc sẽ không khác biệt quá lớn, mặc dù nói đến quyết liệt, Ôn Gia Nặc vẫn không bằng Cain, dù sao một người là lính, một người là lính đánh thuê, tên gọi chỉ khác một chút nhưng chênh lệch rất nhiều.

Ôn Gia Nặc máu lạnh nói: "Nổ súng giết hai, ba người, bọn họ sẽ lắng xuống thôi."

Tôi trầm mặc, lắng xuống thì thế nào, lòng cũng đã thay đổi, giữ lại còn phải phân tâm phòng bị.

Nếu là để Cain quyết định, anh ta sẽ làm thế nào đây? Tóm lại sẽ không ôn hòa hơn "giết hai, ba người lập uy" của Ôn Gia Nặc chứ?

Tôi trầm mặc một hồi, nói: "Tôi đi tìm Cain, để anh ta từ cửa sau thả người ra ngoài, người muốn đi thì đi, không cần thiết giữ bọn họ lại."

Vừa nói xong, Ôn Gia Nặc thả lỏng rất nhiều, kỳ thực anh ta hoàn toàn không muốn động thủ đi, cái gì mà giết người thị uy, chỉ mạnh miệng vậy thôi.

Ôn Gia Nặc ngoài miệng lại nói: "Dân chúng biết chúng ta có những người nào, thả đi sợ rằng không tốt."

"Bọn họ biết không nhiều, còn từng bị đại ca tôi và Cain dọa mấy lần, khẳng định sẽ thổi phồng thực lực của bọn họ, thả ra ngoài còn sẽ có hiệu quả tung hỏa mù."

Tôi lườm anh ta một cái, miệng cứng lòng mềm, uổng cho cái bề ngoài cường tráng cao to như núi, kết quả cũng chỉ cứng hơn Trần Ngạn Thanh vài phần trăm.

"Lúc tôi không ở trên tường thành, để mọi người trốn đi một chút, đừng để cho súng bắn tỉa bắn chết, người của chúng ta đã ít lắm rồi, ai cũng phải để ý thật kỹ."

Ôn Gia Nặc khoa trương mà giơ chân phải lên rồi giậm xuống, hành quân lễ, hô lớn: "Vâng, phó đội... khụ, trưởng quan! Đảm bảo sống sót chờ ngài trở về."

Mấy người lính đứng gần đó đều liếc mắt qua, mặt tỏ vẻ bất lực.

Tôi nhảy xuống tường rào, mang theo một thân băng hàn đầy uy áp đi về phía dân chúng, không cần nói một chữ đã khiến cho bọn họ rối rít an tĩnh.

Đi đến trước mặt mọi người, không chờ những người gây sự chính lấy được can đảm mở miệng lần nữa, tôi giậm mạnh chân phải, mặt đất mọc ra rất nhiều gai băng, cao tới ba mét, gai băng chi chít hệt như hàng rào, nhốt tất cả mọi người vào trong nhà tù bằng băng.

"Đây-đây là làm gì!"

Đa số đều hoảng lên, có người vươn tay hoặc đạp chân, muốn làm gãy lan can băng, nhưng chỉ cần vừa động vào băng, từng người một bị hàn khí đông lạnh đến mức gào thét kêu đau, không ai ngoại lệ.

"Muốn giết người à!"

"Cứu mạng!"

Dùng mấy cột băng đầu tròn hất tung những kẻ ồn ào kia ra, từng người ngã xuống đất kêu rên, trái lại không có để bọn họ bị thương tổn lớn, tôi thế nhưng không muốn bọn họ bị thương quá nặng, lát nữa đi không nổi không rời khỏi được, chẳng lẽ muốn giữ bọn họ qua ngày thẩm phán à?

Tôi lạnh lùng nói: "Yên lặng chờ đợi còn được sống sốt, muốn chết thì cứ tiếp tục làm ồn!"

Cain xông ra, đúng lúc nghe thấy câu này.

Anh ta đi tới, cố ý hỏi: "Sống sót? Chẳng lẽ cậu còn muốn thả bọn họ đi?"

Tôi bảo trì tư thái của cao nhân, không trả lời, chỉ là hơi gật đầu.

Cain gãi gãi đầu, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Chậc chậc, ngọn núi băng như cậu cũng chỉ có điểm không giết người tay không tấc sắt này là còn giống như người, đây đúng là phiền! Tôi cảm thấy những người này biết quá nhiều, nếu như muốn chạy, vậy dứt khoát giết đi cho đỡ rách việc!"

Vừa nói ra xong, dân chúng tỏ vẻ kinh hoảng, nhưng không có người thật sự dám lớn tiếng làm ồn nữa.

"Để bọn họ cút!" Tôi thuận theo lời của Cain để đáp lại, để bảo trì thiết định núi băng, chỉ nói bốn chữ vậy thôi, còn thao tác thực tế thì giao cho Cain đi, người ta lão luyện hơn tôi nhiều!

Cain xoay người qua chửi ầm lên với dân chúng: "Coi như các người gặp may! Ngoại trừ đoàn trưởng bọn ta, cũng chỉ có vị này đủ tư cách mở miệng để các người sống sót mà cút đi! Muốn đi thì đi, đỡ phải nuôi, bọn ta còn rảnh nợ! Nhớ lấy cho ta, nếu dám tiết lộ chuyện bên này, thì chờ bị làm thành tượng băng đi!"

Uy hiếp này chẳng qua là có còn hơn không, một khi bọn họ ra ngoài, thì có làm thế nào cũng không phải chuyện mà bọn tôi có thể khống chế nữa.

Lúc này, Thái Văn với Trương Tĩnh vội vàng từ nhà chính đi ra, trực tiếp nhìn hướng những người của bên bọn họ, có một nhóm dân chúng vẫn luôn giữ yên lặng, mặc dù lúc bị lan can băng nhốt lại thì không khỏi hoảng hốt, nhưng không có cử động thực tế nào, thậm chí cũng không cố chạm vào gai băng.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong số bọn họ, một người là mẹ đời trước của tôi, người kia là một cô gái mặt tròn ngọt ngào, ngay cả tên cũng tên là Ngọc Điềm, vợ của Thái Văn.

Nhóm dân chúng nhìn thấy hai người, lập tức dán chặt mắt, Thái Văn ra hiệu với bọn họ, mặc dù tôi nhìn không hiểu, nhưng dân chúng lại thở phào thấy rõ, hiển nhiên mang ý xoa dịu, thậm chí có người dứt khoát ngồi xuống, xem ra không định rời khỏi.

Tôi vung tay phá mấy cây lan can băng, rồi lại dùng gai băng ngắn hơn vạch ra một con đường từ lỗ hổng này kéo dài đến cửa sau, nhưng không có dân chúng dám động đậy.

Cain quát lớn: "Cút! Cho các người mười phút, nếu không đi, sau này sẽ không có cơ hội đi nữa."

Dân chúng vẫn không dám động đậy, nhưng chưa tới một phút giằng co, bên ngoài lại có tiếng loa tuyên truyền, nói mấy câu dụ dỗ như là bọn họ có nơi cư trú an toàn và quân đội bảo vệ vân vân, tức thì có người không nhịn được nữa, mấy người đàn ông trung niên co cẳng bỏ chạy trước tiên.

Phe tôi không có ai ngó ngàng bọn họ, đây khiến dân chúng cuối cùng cũng "to gan" hơn, rối rít co cẳng chạy điên cuồng, dưới nhắc nhở cố ý của Cain "các người còn có bảy phút", bọn họ càng chạy nhanh hơn.

Giới hạn mười phút này được đấy, tôi thế nhưng không muốn người của Thượng Quan gia thừa dịp chạy vào cửa sau.

"Chúng tôi có thể ở lại không?"

Một ông già dắt theo đứa trẻ, có chút căng thẳng đi tới dò hỏi.

Tôi có chút ngạc nhiên, nhận ra ông già này là cụ Lý, lúc trước vẫn luôn muốn bắt chuyện với tôi, nghe nói trong nhà nuôi một cặp trai gái chẳng ra gì —

"Ba! Ba đang nói gì vậy?" Một người phụ nữ hét toáng lên: "Chúng ta mới không thèm ở lại, bọn họ đều là quỷ giết người vô nhân tính..."

Nói đến đây, cô ta phát hiện xung quanh đều là ánh mắt sợ hãi, lúc này mới phát hiện mình vậy mà ở trước mặt chúng tôi mắng "quỷ giết người", cô ta sợ hãi nhìn tôi và Cain, "tôi" một hồi cũng không nói tiếp, trực tiếp trốn ra sau lưng cha già nhà mình.

Cụ Lý lại không ngó ngàng tới con gái mình, nắm chặt tay đứa cháu, lại hỏi: "Đại nhân, chúng tôi muốn ở lại, có được không? Nhất định phải đi sao?"

Cain liếc tôi một cái, tôi cảm thấy cụ Lý có chút thú vị, gật đầu nói: "Được."

Cain tỏ vẻ bất đắc dĩ, làm như không muốn giữ hai người, thuận nước đẩy thuyền nói: "Nếu cậu ấy đã nói được thì được thôi, người muốn ở lại thì ở lại, chỉ là hãy nhớ lấy, lúc này không đi, sau này muốn đi thì chỉ có thể bị vác ra ngoài, hiểu chứ!"

"Vâng vâng, không đi được nữa."

Cụ Lý nắm chặt tay đứa cháu năm tuổi, bất luận con trai con gái mắng thế nào, ông ta chính là không đi, cuối cùng một nam một nữ kia vẫn thật tự mình đi, bỏ lại cha già con nhỏ, đi theo dòng người, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Cuối cùng, chỉ còn hơn sáu mươi người ở nguyên tại chỗ, nếu tôi không nhớ sai, phần lớn đều là người bên Quan Vi Quân, mặc dù số người có vẻ giảm bớt, chắc hẳn không phải hoàn toàn không ai chạy mất, chỉ là nhìn thái độ thản nhiên của Thái Văn, những người chạy mất đó phần lớn đều không ngoài dự liệu của anh ta.

Trong số người ở lại, người do Ôn Gia Nặc mang đến có cụ Lý và cháu của ông ta, bác Vương và cặp chị em kia, có lẽ còn có mấy người mà tôi không nhớ, nhưng hẳn là sẽ không quá mười người.

Hơ hơ, hai trăm người chỉ còn lại mười người, mặt của đội trưởng nhà tôi đều bị những dân chúng này đánh nát rồi.

"Vì sao không đi?"

Tôi bảo trì thái độ lãnh khốc, không nhịn được tò mò hỏi cụ Lý, ấn tượng của tôi đối với ông ta vốn chẳng tốt đến đâu, nhưng thật không ngờ ông ta sẽ chọn ở lại, nếu như chỉ có một mình ông ta, còn có thể giải thích thành không muốn sống nữa ở lại chờ chết cho rồi, nhưng dắt theo cháu ở lại, ý nghĩa này thế nhưng khác hẳn.

Cụ Lý buông mắt xuống nói: "Đại nhân, hai ông cháu tôi đây, già thì rụng răng, nhỏ còn chưa mọc răng, nếu đi thì có thể đi bao xa? Huống hồ, ở đâu mới là nơi tốt, người nào mới là người tốt, cả nắm tuổi như tôi đây thấy nhiều rồi, vẫn có thể phân biệt rõ."

Nói xong, ông ta vẫn không nhịn được nhìn hướng hai đứa con bỏ đi không thèm quay đầu lại, nhất thời nước mắt tuôn rơi, có lẽ có mấy phần diễn kịch, nhưng vẻ đau buồn nồng đậm để lộ trong mắt lại không thể nào là giả.

"Tôi già thật rồi, không còn sức chăm sóc nhiều đứa con chưa lớn như thế, nhưng đứa cháu của tôi rất tốt, thật sự là một đứa rất tốt! Vì nó, tôi làm sao cũng phải đánh cược một phen, cầu xin đại nhân chăm sóc cho nó, nó tên là Lý Dục, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không giống như cha và cô nó bị tôi cưng chiều sinh hư, đều là tôi tự làm tự chịu!"

Đứa cháu nhỏ ôm chặt ông nội, ngay cả cha chạy mất cũng không có bao nhiêu phản ứng, có thể thấy bình thường có cha cũng như không có, đứa trẻ cái hiểu cái không mà an ủi: "Ông nội đừng khóc, Tiểu Dục sẽ ngoan mà."

Tôi nhìn đứa trẻ này, người còm cõi, một nam một nữ vừa rồi còn hơi mập đây, xem ra cụ Lý là không thể không đánh đổi, nếu không đứa cháu này khẳng định nuôi không lớn được.

Nhìn thấy đứa trẻ biết yêu thương ông nội, cụ Lý càng không nỡ, nhiều lần cầu khẩn: "Đại nhân, đứa cháu nhà tôi rất ngoan, nuôi nấng từ nhỏ, ngày sau nhất định sẽ không phản bội ngài —"

"Ưu tiên trẻ con."

Tôi ngắt lời ông ta, cái gì mà nuôi từ nhỏ sẽ không phản bội, có phải nuôi thị vệ với tử sĩ như thời cổ đại đâu, chuyện chuyên chế lạc hậu như vậy, một người hiện đại như tôi mới không thèm làm!

Cụ Lý ngẩn ra, mặt tỏ vẻ mừng rỡ, giọng điệu chân thành hơn rất nhiều.

"Đại nhân nói phải, trẻ con mới là tương lai."

Lúc này, trên tường thành đột nhiên nổ ra tiếng súng, là lính của tôi đang nổ súng, Ôn Gia Nặc la lên giải thích với chúng tôi: "Có một phần địch tiến về phía cửa sau, đã bức lui."

Rõ ràng còn có một quân nhân già đeo đầy huy chương ở trên tay chúng tôi, bọn họ vẫn bất chấp, việc nên làm cứ làm, không thèm có một chút cố kỵ, thậm chí không thử đề xuất đàm phán đưa người trở lại, Thượng Quan Thần Hồng này thật là khiến người thất vọng, căn cứ tuyệt đối không thể nhường cho loại người này!

Tôi quay đầu nói với một người khác: "Thái Văn, dẫn người ở lại vào nhà chính, tránh cho đạn lạc làm bị thương."

Thái Văn Và Trương Tĩnh rất sẵn lòng làm theo, những người ở lại gần như đều là do bọn họ mang đến, lập tức liền đi gọi mọi người vào nhà chính tị nạn.

Những dân chúng kia vừa nghe thấy có thể vào nhà chính, mặt ai nấy đều mừng rỡ, hí hửng vì không chọn sai.

Cho đến khi những người không liên quan đều đi hết, Cain lúc này mới không diễn kịch nữa, nói thẳng: "Đám dân chúng kia chạy rồi trái lại còn tốt hơn, toàn thứ hay ăn biếng làm khó chỉ huy, bây giờ thoạt nhìn càng giống một đám vô ơn phí công nuôi, tệ hơn đám người bên Tiểu Quan nhiều."

Lời này nếu để Ôn Gia Nặc nghe thấy, không biết anh ta có bao nhiêu xấu hổ đây!

"Những người kia không cần mấy ngày sẽ rầu thúi ruột cho coi." Cain vui vẻ nói: "Những tên lính kia có thể mang được bao nhiêu lương thực, làm sao có thể chia cho hai trăm người chứ, tiểu trấn này lại bị chúng ta vét nhiều lần như vậy, chẳng còn bao nhiêu vật tư, nhất là không có đồ ăn."

Nên dùng "tự ăn trái đắng" thích hợp hơn, mặc dù bọn họ sẽ rầu thúi ruột cũng là thật.

"Nếu như những kẻ ăn cháo đá bát kia quay lại cầu xin, cậu đừng có mà đồng ý cho bọn họ vào nữa đấy." Cain lườm tôi một cái, không nhịn được nói: "Tôi phục cái sự mềm lòng của cậu luôn rồi, thánh phụ đại nhân, đến lúc đó cậu cứ trốn luôn đi, tránh cho nhìn thấy phụ nữ trẻ con lại muốn cho người vào, có được không?"

"Được!" Tôi gật đầu đồng ý, trong lòng lại là muôn vàn uất ức không ai biết.

Tôi mới không phải thánh phụ, chỉ là biết mười năm sau dân số thấp đến đâu, hoàn cảnh loài người có bao nhiêu tồi tệ, phụ nữ trẻ con vốn đã không dễ dàng sống sót ở tận thế, nhưng bọn họ một bên có thể sinh con, một bên có thể lớn lên, không bảo vệ cho tốt, đến lúc đó chỉ còn lại một đống đàn ông, chẳng lẽ sống hết thời đại này, loài người định tuyệt chủng luôn sao?

Mà thôi, tốt hơn hết là mau chóng xây dựng căn cứ, chờ thực lực và vật tư đầy đủ, không cần lo lắng hậu phương, đến lúc đó muốn thu bao nhiêu phụ nữ trẻ con, còn có ai dám ngăn cản tôi?

Để có thể thu nhiều phụ nữ và trẻ con vào căn cứ hơn, bây giờ phải hạ quyết tâm đẩy lùi kẻ địch đến xâm phạm, hi vọng tổ tiên có linh, nể tình tôi có cống hiến cho sự nghiệp duy trì loài người, phù hộ tôi ngàn vạn lần đừng giết phải Vệ tiểu ca...

Cain đột nhiên vỗ vai tôi ra hiệu về hướng nào đó, chỉ thấy Tiểu Sát đi tới, trên tay còn dắt theo quân nhân già bị xích băng trói chặt, sau khi giao người cho quân nhân canh cửa nhà chính, rồi đi qua báo cáo với tôi.

"Tên lính già này là thủ hạ của cha Thượng Quan Thần Hồng khi còn tòng quân, bởi vì từng lập mấy đại công, ở trong quân đội được thăng đến thiếu tướng, ông ta là thành viên nòng cốt trong quân đội Thượng Quan gia, về sau Thượng Quan Thần Hồng cũng được đưa đến trông coi quân đội của ông ta."

Nói đến đây, Tiểu Sát thành thật nói: "Muốn để ông ta phản bội Thượng Quan gia thì không dễ, người nhà của ông ta đều ở trong căn cứ của Thượng Quan gia."

Ồ, cái này sớm đã đoán được rồi, các anh đừng cảm thấy tôi nhìn thấy người là muốn thu có được không? Tôi đâu phải bị cuồng thu người! Đến bây giờ cũng chỉ thu... đám người Quan Vi Quân và đám người Ôn Gia Nặc.

Hình như những người bên ngoài Cương Vực đều là do tôi thu, cứng họng rồi, có ai tự vả mặt mình như tôi không?

Sau khi giải thích xong đối phương sẽ không quy thuận, Tiểu Sát lúc này mới dám nói rõ dị năng của quân nhân già.

"Năng lực của ông ta là thế thân, có thể dùng bất cứ thứ gì để thế thân cho người thật, hai bên có thể chủ động tráo đổi vị trí, hoặc là tráo đổi bị động khi tiếp xúc vật thể, đây là một kỹ năng bảo mệnh! Khuyết điểm là có giới hạn số lần, cự ly ngắn, trước mắt khoảng cách của thế thân chỉ có bán kính mười mét, thời gian cũng ngắn, mười phút là phải thiết lập lại từ đầu, và bất luận ăn kết tinh làm sao cũng không thể kéo dài thời gian, chỉ có khoảng cách sẽ gia tăng từ từ, mới đầu thậm chí chỉ có một mét."

Cain khen ngợi: "Hạn chế mười phút và mười mét thật đáng tiếc, nếu như thời gian và cự ly có thể dài hơn, năng lực này ghê gớm cỡ nào!"

Tôi lắc đầu nói: "Chưa chắc không thể gia tăng thời gian, có lẽ phải bước qua ngưỡng cửa nào đó, ví dụ như lên cấp."

Năng lực này không chỉ bảo mệnh, dùng trong chiến đấu cũng là năng lực khá quỷ quyệt, nhưng đặt trên người quân nhân già, năng lực này có dễ dùng hay không thì không dễ nói rồi, tuổi của ông ta lớn, một đống lính thủ hạ chắn phía trước, sợ rằng sẽ không đích thân lên sân chiến đấu, nếu không năng lực này một khi mạnh hơn, có thể liên tiếp thiết đặt thế thân, thì thật giống như con gián đánh không chết còn biết dịch chuyển tức thời, ai muốn đánh với ông ta chứ!

"Ông ta vậy mà khai báo rõ ràng như vậy?" Tôi có chút thắc mắc.

Tiểu Sát thành thật nói rõ: "Để Tô Doanh dùng thuật đọc tâm nghe ngóng ra một ít, cộng thêm hiểu biết của tôi đối với Thượng Quan gia, lúc này mới khiến ông ta nói ra."

Thì ra như vậy, năng lực của Tô Doanh để ở trước tận thế thì rất nghịch thiên, để ở sau tận thế ấy hả, lại là một dị năng không dễ nói trước, hiện nay không có tác dụng gì đối với dị vật, tiếng lòng của dị vật bây giờ ngoài ăn ra thì vẫn là ăn.

Lấy để đối phó người trái lại hữu dụng hơn nhiều, nhưng năng lực này một mặt khiến người kiêng kị, mặt khác lại phải nhờ người khác bảo vệ, đây nếu không gặp được người tốt, thật sự sẽ rất thảm.

Tiểu Sát liếc quân nhân già ở chỗ không xa một cái, nói: "Tôi sợ ông ta còn có năng lực chưa nói ra, chỉ có thể mang qua đây, tránh cho ông ta bỏ trốn —"

"Các cậu mau lên đây xem xem!" Ôn Gia Nặc trên tường thành đột nhiên nôn nóng la lớn: "Tình huống không ổn!"

Tôi lập tức hô: "Cửa trước hay là cửa sau?"

"Cứ đến chỗ tôi là được!"

Tôi và Cain, Tiểu Sát nhìn nhau một cái, sau đó xông lên tường.

Ôn Gia Nặc không nói lời nào, mà chỉ về một hướng để chúng tôi xem.

Phóng mắt nhìn hình như không có gì không ổn, chỉ có mặt đất ở nơi xa nổi lên một ít khói bụi, nhưng chúng tôi đều biết Ôn Gia Nặc sẽ không vô cớ gây chuyện, cho nên đều nhìn chằm chằm vào đám khói bụi đó, phát hiện tùy theo thời gian, khói bụi không có tán đi, trái lại càng ngày càng cuồn cuộn.

Thứ đó xông qua đây rồi!

Cain thốt lên: "Có phải là lão đại mang người về chi viện không?"

"Không thể nào." Tiểu Sát bác bỏ: "Số người kia thoạt nhìn quá nhiều, nếu như thật sự có thể tìm được nhiều viện binh như vậy, đoàn trưởng sẽ không thể nào mang về căn cứ nhanh như vậy, số người càng nhiều, tốc độ hành quân càng chậm."

Ôn Gia Nặc nặng nề nói: "Liệu có phải là chi viện của Thượng Quan gia hay không?"

Sắc mặt ba người đều trầm xuống.

Cảnh tượng này khiến người cảm thấy quen thuộc, chuông cảnh báo trong lòng tôi điên cuồng vang lên, nheo mắt muốn nhìn xa hơn một chút...

Mấy tia sáng xuyên qua khói bụi, chiếu tỏ hình dạng phía dưới, vậy mà là hình thể to lớn đủ mọi hình thù!

"Thủy triều dị vật!"

Tôi chấn động thốt lên, đây chính là cái thứ năm đó công phá sở thu nhận, thậm chí suốt nhiều năm khiến mọi căn cứ tránh còn sợ không kịp!

Những người khác nhìn sang, khó hiểu hỏi: "Thủy triều dị vật? Đó là cái gì?"

Tôi vội vàng giải thích: "Bọn dị vật thỉnh thoảng sẽ tập kết lại với nhau, hợp tác tìm kiếm "thức ăn", ập tới giống như sóng thủy triều, thông thường bên trong còn sẽ có một số dị vật đẳng cấp đặc biệt cao cầm đầu!"

Lúc trước còn lo sở thu nhận của Thượng Quan bị thủy triều dị vật công phá, không có ai đi cứu Vệ tiểu ca, không ngờ, chúng tôi vậy mà cũng gặp phải thủy triều dị vật?

Hoặc là... kỳ thực đây chính là thủy triều dị vật mà năm đó khi tôi vẫn còn là Quan Vi Quân, lần đầu tiên gặp phải ở sở thu nhận?

Cuộc tiến công của Thượng Quan gia gây nên động tĩnh quá lớn, khiến mục tiêu của thủy triều dị vật từ sở thu nhận của Thượng Quan gia biến thành căn cứ Trạm Cương của chúng tôi, đây cũng là chuyện rất có khả năng!

Cain gãi đầu hỏi: "Chúng ta bây giờ nên làm sao đây? Thủ nổi không? Hay là lần này thật sự phải bỏ trốn rồi?"

Nếu như sở thu nhận mà đời trước bị công phá thật sự là căn cứ hiện nay của Thượng Quan gia, bọn họ ở trong quân doanh, trong tay có lính lại có quân hỏa, kết quả vẫn là rơi vào kết cục bị công phá...

Tôi lắc đầu nói: "Chỉ bằng những người chúng ta, sợ rằng thủ không được."

Cain "chậc" một tiếng, thoáng có chút không cam lòng mà nói: "Ngàn tính vạn tính, kết quả vẫn là phải chạy, tận thế quả nhiên là kế hoạch không theo kịp thay đổi."

Còn không phải sao? Tôi mới đầu còn muốn trốn ở ngoại ô phát triển ổn định, kết quả bị hoa thi điểu túm lên trời bay vào thành phố, nếu không phải như vậy... lúc Băng Hoàng giáng lâm, nói không chừng chúng tôi đều ở nhà, chờ đón tiếp đại ca thứ hai.

A, vừa ngẫm lại, miệng cũng muốn phun ra ngụm máu, đại ca giết Trầm Thiên Như vẫn thật là đúng đắn, đây là nợ máu!

Có tiếng náo động từ bên ngoài truyền vào, bên Thượng Quan gia hình như cũng phát hiện điều không ổn, tiếng động của bầy dị vật đã có thể nghe thấy loáng thoáng, hình thể dưới khói bụi càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa đầu mút của đám khói kia đã bắt đầu tiếp cận vòng ngoài cùng của tiểu trấn.

"Tốc độ này quá nhanh rồi." Ôn Gia Nặc trầm mặt nói: "Tốc độ nhanh như vậy, dù là chúng ta cũng chưa chắc chạy thoát, chứ đừng nói tới dân chúng."

Đúng vậy, tốc độ này dù là đi xe cũng chưa chắc chạy thoát, dù sao đường sá bây giờ cũng không có ai bảo trì, chướng ngại vật quá nhiều, xe chạy không nhanh, còn có thể bị chặn không nhúc nhích được.

Những người chúng tôi có lẽ còn có một tia hi vọng chạy thoát, nhưng dân chúng bình thường thì chết chắc rồi.

Thủ thì thủ không được, chạy thì lại chưa chắc chạy thoát.

Sắc mặt ba người chúng tôi đều không dễ coi, tôi cắn răng hạ quyết định: "Tử thủ! Chờ đại ca trở về."

Hai người gật đầu đồng ý, cũng chỉ có thể như vậy.

"Mở cửa! Mau mở cửa để chúng tôi vào! Các người không thể thấy chết không cứu!"

Bên ngoài truyền đến tiếng loa hối hả, đó là Thượng Quan Thần Hồng.

Tôi cắn răng, tuyệt đối không thể làm thánh phụ, cho dù trong số dân chúng vừa rồi chạy ra có trẻ con cũng không thể...

"Để bọn họ vào đi." Ôn Gia Nặc mở miệng nói: "Bây giờ chỉ có thể hợp tác thôi, người của chúng ta không đủ, quân hỏa cũng không đủ."

Cain "ừ" một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Thật đúng là xoay người ta như chong chóng, vừa rồi còn không chết không thôi, bây giờ thì phải hợp tác, vốn còn chờ đám ăn cháo đá bát kia gặp vận đen, kết quả là mọi người cùng gặp vận đen! Tiểu Sát tốc độ của cậu nhanh nhất, đi lấy loa phóng thanh lên, tôi phải làm rõ lập trường hợp tác tạm thời trước."

Tiểu Sát nhận lệnh xong sau đó trực tiếp nhảy xuống tường rào, nhờ gió giảm chậm tốc độ rơi xuống, cuối cùng lăn một vòng trên đất triệt tiêu xung lực, rồi chạy như bay về phía nhà chính.

Tôi cảm thấy không ổn lắm mà hỏi: "Để bọn họ vào liệu có bị phản khách vi chủ không?"

Hai người nhìn nhau một cái, vậy mà hết sức ăn ý quay đầu nhìn tôi.

"Đương nhiên có, cho nên phải đựa vào cậu rồi." Cain như chuyện hiển nhiên mà nói.

"Hả?" Tôi không hiểu gì cả, thử dò hỏi: "Là muốn tôi giết Thượng Quan Thần Hồng?"

Ôn Gia Nặc bất đắc dĩ nói: "Không phải, cậu giết hắn, hai bên sẽ lập tức đánh nhau, đến lúc đó chỉ có thể cùng bị dị vật bên ngoài ăn thịt."

"Vậy thì muốn tôi làm gì? Mau nói đi chứ, dị vật sắp đến tới nơi rồi!"

Ôn Gia Nặc tỉ mỉ giải thích: "Cậu phải ở lúc Thượng Quan Thần Hồng có động tĩnh, lập tức dùng dị năng chấn trụ bọn họ."

Nghe thấy là như vậy, tôi lập tức đồng ý: "Đây không vấn đề."

Ôn Gia Nặc vẫn không yên tâm, thuyết minh tỉ mỉ: "Nhất định phải để cho bọn họ cảm thấy cậu sâu không thể lường, đáng sợ đến mức khiến người không thể phản kháng, còn phải tỏ ra không nghe chúng tôi chỉ huy, tự làm theo ý mình."

"Tôi sắm vai ác các anh làm vai thiện?" Tôi hiểu rõ mà hỏi ngược lại.

Ôn Gia Nặc gật đầu, tỏ vẻ trẻ con dễ bảo.

"Thì đó!" Cain nhe hàm răng trắng, cười nói: "Bây giờ đặt cái danh hiệu đi, dù sao cũng không thể mở miệng gọi cậu là Thư Vũ, vậy cái mặt nạ của cậu đeo cũng vô ích."

Gọi tôi là Băng Hoàng! Nhưng danh hiệu này thật không có mặt mũi tự mình nói ra...

Tôi lạnh mặt nói: "Nghĩ không ra." Cho nên anh tốt nhất là nghĩ cho ra cái danh hiệu tôi muốn đi.

Ôn Gia Nặc và Cain lại nhìn nhau một cái, cảm tình giữa các anh từ lúc nào trở nên tốt như thế rồi? Đừng cứ ra vẻ giống như chỉ cần dùng ánh mắt là biết đối phương đang nghĩ gì, tôi ship các anh luôn bây giờ! Đã nói thích Tô Doanh mà!

Cuối cùng, hai người vậy mà đồng thanh nói ra cùng một cái danh hiệu, muốn phản bác cũng không thể!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro