Chương 6-6: Băng thương phát uy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vửa mở cổng, tôi còn tưởng người bên ngoài sẽ ùn ùn xông vào giống như dịch châu chấu không thể khống chế, tính nết của đám dân chúng kia chính là vậy mà, nhưng bọn họ lại bị quân nhân dùng nòng súng chặn lại, chỉ có thể ngoan ngoãn đi phía sau quân đội.

Thấy vậy, tôi thực sự cạn lời, mặc dù đại ca nhà tôi và Cain cũng có hung dữ cầm súng bắn người đấy, nhưng bọn họ lại không có hứng thú quản lý dân chúng, có người gây sự thì cứ trấn áp bằng vũ lực, trấn áp xong thì lại làm biếng quản, mặc dù chắc là do không có thời gian quản, dù sao người của Cương Vực cũng ít đến đáng thương.

Về sau phải đề nghị với đại ca tìm người chuyên môn để phụ trách những chuyện này — khoan đã, có lẽ Thái Văn chính là một lựa chọn rất thích hợp?

Dân chúng mà bọn họ dẫn theo có tố chất tốt như vậy, chắc không phải chỉ dựa vào mỗi nắm đấm của Quan Vi Quân, những ngày qua, Thái Văn chắc cũng đã cống hiến không ít, đây là một nhân tài tốt để quản lý dân chúng, cộng thêm cái năng lực vừa đặc biệt vừa hữu dụng kia nữa, tuyệt đối không thể thả loại nhân tài này đi, về sau sẽ nói với đại ca.

Điều kiện là phải sống sót qua lần này...

So với Thượng Quan Gia, thủy triều dị vật bên ngoài càng khiến tôi không chắc có thể cầm cự được, nếu như làn sóng dị vật này chính là đám năm đó công phá sở thu nhận, sợ rằng cho dù đại ca dẫn chi viện đến, có lẽ cũng chưa chắc hữu dụng.

Nhưng tôi không định cứ như thế bỏ cuộc chịu chết!

Đám quân nhân bên ngoài vừa tiến vào, lập tức ào đến trước mặt Cain, chỉ cách mấy bước, tôi lập tức đưa lòng cảnh giới lên cao nhất, nếu không phải sớm đã bàn bạc với Cain phát động ám hiệu thị uy, tôi suýt nữa cũng không nhịn được nhảy xuống, dựng một bức tường băng kiên cố không thể phá vỡ ở trước mặt Cain.

Thượng Quan Thần Hồng dưới bao bọc của đám lính tinh anh, đi đến trước mặt đám người Cain, sắc mặt tuyệt đối không thân thiện, nòng súng không hạ xuống càng thể hiện khuynh hướng khai chiến.

Cain "chậc" một tiếc, trào phúng: "Thế nào? Mới đi vào đã định nuốt luôn lời thề hợp tác đối kháng dị vật, tuyệt đối sẽ không tranh chấp nội bộ vừa rồi à? Bây giờ nếu không lập tức lên tường thành thì cũng không cần lên nữa."

Sắc mặt Thượng Quan Thần Hồng sa sầm, hiển nhiên cũng không định làm theo lời của Cain.

Thấy vậy, tôi cũng đã có quyết định, chuẩn bị mấy thanh dao băng, chờ Cain tung ám hiệu thì lập tức ra tay đe dọa, nhưng lúc này lại có người lên tiếng trước một bước.

"Tiểu đội hai ba bốn, lập tức lên tường! Nghe người trên đó chỉ huy."

Quân nhân già ở chếch bên trái phía sau Cain nghiêm giọng hạ lệnh, lúc này ông ta đã được phe tôi thả ra, dù gì quan hệ bây giờ cũng đã biến thành hợp tác kháng địch, nếu còn trói cấp trên của người ta thì lần hợp tác này quá thiếu thành ý rồi.

Đằng nào trước đó bọn họ cũng đã chẳng buồn thử đàm phán để cứu quân nhân già, chiêu lấy con tin uy hiếp này phần lớn cũng vô dụng.

Quân nhân già vừa hạ lệnh xong, mấy đội quân nhân lập tức xoay người lên tường, không thèm nhìn Thượng Quan Thần Hồng lấy một cái, đây khiến sắc mặt Thượng Quan Thần Hồng càng tối thui, nhưng hắn lại không có mở miệng.

Đây đúng là ngoài dự liệu, người chỉ huy quân đội chân chính có khi là quân nhân già mà chúng tôi mới bắt được cũng nên, chẳng trách Thượng Quan Thần Hồng căn bản không muốn cứu ông ta, đây chính là muốn mượn đao giết người đi?

"Cùng vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã." Quân nhân già giải thích mấy câu với Thượng Quan Thần Hồng: "Quái vật bên ngoài ăn thịt người, muốn giữ tính mạng, không thể gây nội chiến."

Thượng Quan Thần Hồng giận dữ mắng: "Chẳng lẽ chúng ta còn phải nghe bọn họ chỉ huy hay sao?"

Quân nhân già còn muốn khuyên, nhưng từ trên tường thành đã truyền tới hàng loạt tiếng súng, mọi người đều biến sắc, lần này không cần nói gì nữa, quân nhân già giận dữ quát "lập tức lên tường", những quân nhân còn chưa kịp lên tường thì ba bước cũng rút thành hai bước, gần như là nhảy lên.

Cain quay đầu lại liếc mắt với tôi, rồi lại nhìn tường thành, ý này hẳn là bảo tôi lên tường thành xem thử tình huống.

Thấy anh ta vẫn còn thảnh thơi, quân nhân già cũng thành tâm muốn hợp tác, tôi không băn khoăn nữa, trực tiếp đạp lên tường thành dựa vào xung lực và độ dính của băng lên được đầu tường.

Trong quá trình đó, sau lưng còn truyền tới tiếng kinh ngạc "đó rốt cuộc là ai", đây khiến tôi càng yên tâm, mặc dù Thượng Quan gia có liên quan tới Sở Nghiên Cứu Phân Tử, còn xuất hiện người bóng đen, nhưng đối với việc vận dụng dị năng thì vẫn thua xa bên tôi.

Tôi đi đến bên cạnh Ôn Gia Nặc, nhìn ra bên ngoài, đám khói bụi do dị vật tung lên chỉ còn cách tường rào nhà chính hai con phố, bọn chúng lại dừng chân, không tiếp tục tới gần.

"Trước khi chúng tôi nổ súng dị vật đã dừng lại không tới gần nữa." Ôn Gia Nặc cảm thấy kỳ lạ mà nói: "Tôi không biết bọn chúng vì sao đột nhiên dừng lại, hơn nữa còn dừng toàn bộ, cho nên vừa rồi mới nổ súng thăm đò, tốc độ tránh né của bọn chúng rất nhanh, chẳng nghe được bao nhiêu tiếng kêu thảm."

Tôi nheo mắt, trong đám khói bụi đang dần dần tán đi nhìn thấy rõ bộ dạng của những dị vật kia, đó vậy mà là một bầy khuyển nhân, số lượng rất đông, chỉ nhìn bóng dáng khuyển nhân dày đặc còn lẩn khuất trong khói bụi, ước chừng ít nhất tới năm trăm, chưa kể còn có những dị vật hình thù quái lạ khác, tổng số có lẽ gần hai ngàn.

Đây tuyệt đối không phải dị vật hồi đó tập kích quân doanh Thượng Quan! Mặc dù đã lâu rồi, nhưng ở thời kỳ đầu tận thế mà gặp phải nhiều khuyển nhân như vậy, tôi nhất định sẽ khắc sâu ấn tượng.

Thủy triều dị vật hồi đầu toàn là do nhiều loại dị vật gom góp lại cùng nhau tiến công, ít nhất phải đến trung kỳ trở đi, con người bắt đầu kết hợp các nhóm lại tạo thành căn cứ cỡ lớn, mà đám dị vật cũng tiến hóa đến đủ thông minh, mới dần dần có tình huống đồng tộc hoặc chủng loại tương tự tụ tập với nhau hình thành một tụ lạc dị vật.

Cho dù đời trước kiến thức hạn hẹp, nhưng tuyệt đối sẽ không nhầm nhọt thứ cơ bản như vậy, so với những nhân vật sống trong truyền thuyết như là mười hai cường giả đỉnh cấp, thủy triều dị vật tập kích thì thực tế hơn nhiều, đời trước giống như đang thực hành một cuốn sổ tay sinh tồn tên là "làm thế nào sống sót trong thủy triều dị vật".

"Đây có phải là không đối đầu nữa?" Ôn Gia Nặc cũng phát giác được bất thường, "Thật chưa từng thấy nhiều dị vật cùng loại hình tụ tập với nhau như thế này, hơn nữa động tác dừng lại của bọn chúng quá đồng loạt, rất có khả năng có người chỉ huy."

Tôi nhíu mày hỏi: "Anh có nghe thấy âm thanh nào như tiếng sói tru không?"

Ôn Gia Nặc nhíu mày lắc đầu.

Khuyển nhân xác thực sẽ bị lang nhân – dị vật cấp cao hơn, chỉ huy, nhưng lang nhân muốn chỉ huy cũng là phải phát ra tiếng, muốn khiến cho hàng trăm khuyển nhân đều nghe thấy, âm thanh nhất định không nhỏ, không có chuyện Ôn Gia Nặc không phát hiện.

Mặc dù cảm thấy không thể, nhưng ngẫm lại vận xui của Cương gia — không, là của tôi, đừng tự lừa mình dối người nữa! Lần nào gặp xui cũng có tôi, đại ca em gái chưa chắc có mặt, rồi ngẫm lại vận khí khi đại ca chọn thành viên lính đánh thuê...

Tôi hít sâu một hơi, tám phần là đã dùng hết may mắn vào sống lại, còn có được anh em chú thím tốt như thế rồi, tiếp đến chỉ còn lại vận xui thì coi như rèn luyện vậy, cũng phải, con người ta không thể chiếm hết mọi chỗ tốt.

"Tôi đoán, trong những khuyển nhân này, ít nhất có một "lang nhân" cấp cao hơn, ngoài ra, có lẽ còn có dị vật hệ tinh thần."

"Lang nhân? Dị vật hệ tinh thần?" Ôn Gia Nặc tuy lần đầu nghe nói hai từ này, nhưng lại nhạy bén phát giác được điều không ổn.

Tôi giải thích: "Lang nhân là thể tiến hóa của khuyển nhân, khuyển nhân sẽ phục tùng chỉ huy của lang nhân, bọn chúng là dị vật kiểu bầy đàn, dị vật hệ tinh thần thì phát triển nghiêng về trí não, trí thông minh rất cao, hơn nữa còn có một số năng lực như là truyền tin từ xa."

Khuyển nhân kiểu bầy đàn cộng thêm dị vật IQ cao ở cùng nhau, tổ hợp này chừng như không thể tệ hơn được nữa, mặc dù đến hậu kỳ tận thế, loại tổ hợp này rất thường thấy, kẻ cầm đầu hệ tinh thần trong số đó chính là não ma mà trước kia từng gặp, mặc dù không biết não ma rốt cuộc là người hay dị vật, nói chung đến cuối bọn chúng sẽ nghiêng về phía dị vật.

Có lẽ là do bề ngoài của não ma quá quái dị, loài người không thể nào thật lòng chấp nhận bọn chúng, mà bề ngoài dị vật thì đa dạng đủ kiểu nên chưa từng để ý bề ngoài, bọn chúng chỉ đặt nặng lực lượng.

Nhưng cũng bởi thế, dị vật ở sơ kỳ tận thế căn bản sẽ không chú ý đến tính quan trọng của dị năng hệ tinh thần, gặp phải não ma, lấy để ăn não còn có lý hơn, làm sao có khả năng sẽ hợp tác!

Cho dù muốn đổ lỗi do sống lại gây ra hiệu ứng cánh bướm, nhưng khi tôi gặp phải dị vật cũng chỉ là giết với giết, nếu nói chỉ một mình tôi sẽ ảnh hưởng đến diễn tiến của toàn bộ dị vật, đây liệu có quá khoa trương không!

Ôn Gia Nặc nhíu mày nói: "Nếu như giết chết lang nhân cầm đầu, bọn chúng có rút lui không?"

Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước sao? Tôi nhíu mày nói: "Có lẽ sẽ không, số lượng khuyển nhân quá nhiều, có khả năng không chỉ có một con lang nhân, hơn nữa khứu giác của khuyển nhân rất nhạy, rất khó tránh được bọn chúng để trực tiếp tóm lấy con thủ lĩnh."

Huống hồ đội quân dị vật này không chỉ có khuyển nhân, dị vật khác cũng không ít, lang nhân có lẽ vẫn không phải dị vật cầm đầu chính.

Ôn Gia Nặc biểu thị đã hiểu, thoáng nghi hoặc nói: "Cậu có vẻ rất hiểu những dị vật này, còn đặt cái tên "dị vật", giờ đây xem ra thật là phù hợp, những thứ này vậy mà biết tập kết thành đại quân, dùng từ "quái vật" vẫn đúng là coi thường rồi."

Nghe vậy, trong lòng tôi cả kinh, may mà vẫn có một chút công phu giữ bình tĩnh, bình thản nói: "Đương nhiên là hiểu rõ, anh cho rằng thực lực của tôi là từ đâu ra? Tôi thế nhưng phải vận lộn ở trong đống dị vật mới có được đấy!"

Ôn Gia Nặc hình như vẫn còn hoài nghi, nhưng đằng xa đột nhiên có tiếng sói tru cắt ngang lời anh ta định nói, hai chúng tôi đều biến sắc, lập tức nhìn tình hình bên ngoài hai con phố.

Hàng loạt khuyển nhân chạy băng băng về phía nhà chính, tốc độ nhanh như điện giật, chớp mắt đã tiến được một quãng dài. Tôi nghiêm giọng nói: "Nổ súng! Không được để cho bọn chúng đến gần tường rào!"

Mặc dù tường rào đã được xây như thể tường thành, cao khoảng hai tầng lầu, mặt tường đầy vật nhọn, hoàn toàn đạp không được, nhưng lực bật của khuyển nhân rất kinh người, chỉ cần cho bọn chúng một vài thứ kê chân, thì rất có khả năng sẽ trực tiếp vượt lên tường thành.

Bây giờ vật kê chân dễ có được nhất chính là thi thể chất đống như núi của đồng bọn, cho nên không thể để bọn chúng chết quá gần tường thành.

Tiếng súng trỗi dậy, khuyển nhân hàng đầu tiên thoáng chốc bị bắn cho ngã rạp không bò dậy nổi, lúc này lại có một tiếng sói tru, sau đó, đám khuyển nhân vậy mà tản ra bốn phương tám hướng, hoặc tiến vào kiến trúc vật, hoặc tìm kiếm vật che chắn, không còn xông một mạch lên phía trước nữa.

"F*ck!" Ôn Gia Nặc đột nhiên mắng mấy tiếng.

Tôi nhìn sang, phát hiện tầm nhìn của anh ta căn bản không ở chính diện chiến trường, mà là nhìn sang bên phải, tôi lúc này mới phát hiện bên phải vậy mà có dị vật khác đánh bọc sườn nhà chính!

Chủng loại của những dị vật này không thống nhất như khuyển nhân, muôn hình vạn trạng, rất nhiều con trông rất xiêu vẹo, khiến người nhìn không ra là loại dị vật nào, có lẽ vẫn chưa thật sự tiến hóa thành công, cũng có khả năng về sau sẽ tuyệt tích.

Tận thế là thời kỳ bùng nổ của nhiều chủng loại mới, nhưng tuyệt chủng cũng là chuyện xảy ra hằng ngày, chủng loại tôi có thể nhớ được đều sống sót đến hậu kỳ và khá nổi tiếng.

Làn sóng dị vật này lấy khuyển nhân làm chủ lực tiến công, dị vật khác thì lặng lẽ xâm nhập từ bên hông, trận hình này thật khiến người kinh hãi, chẳng lẽ lại gặp phải một não ma?

Ngoại trừ thứ nửa người nửa dị vật này, còn có dị vật nào có thể ở thời kỳ hiện nay đã có được năng lực chỉ huy, đây chắc không phải do đời trước tôi quá thiếu hiểu biết đâu nhỉ?

"Tất cả mọi người vừa bắn vừa di chuyển sang bên hông!" Hô xong, Ôn Gia Nặc lại lao ra sau, cúi đầu la lên với phía dưới: "Cain, cho người phòng thủ tường thành phía sau!"

Ngay cả giải thích cũng không có, đã nghe tiếng "được" của Cain truyền lên, thật không hổ là cấp chuyên nghiệp.

Tôi đứng bất động trên tường thành, khoảng cách của khuyển nhân quá xa, tạm thời không thích hợp ra tay, mặc dù năng lượng băng có thể đạt đến cự ly xa như vậy, nhưng quá tốn năng lượng, còn không bằng dùng súng!

Không có mang súng... tôi nhíu mày tìm kiếm, chỉ thấy Ôn Gia Nặc đi tới đi lui trên tường thành, quan sát tình hình thủy triều dị vật tiến công, bận đến nỗi chỉ có thể tranh thủ bắn mấy phát, tôi dứt khoát cướp luôn khẩu súng ở lúc anh ta đi ngang qua.

Lúc anh ta còn đang sửng sốt, tôi đã xoay người lại bắn ra ba phát, bắn trúng một con khuyển nhân trốn đằng sau xe, đầu, vai phải và đầu gối mỗi chỗ trúng một phát súng, cho dù sọ của nó quá cứng, đạn bắn không thủng, nhưng thiếu tay thiếu chân thì cũng không còn tính uy hiếp nữa.

Mặc dù không có dị năng thị lực, nhưng dựa vào thị lực cộng với cảm ứng nguy hiểm của cấp ba, tôi có thể bắn xa hơn ai hết, độ chính xác cũng không thể coi thường, mặc dù không tới mức thần xạ thủ bắn đâu trúng đó, nhưng thị lực tốt, tay vừa lại vững, tỉ lệ bắn trúng đương nhiên cũng cao.

Thấy vậy, Ôn Gia Nặc lập tức nói: "Cậu thử xem có thể tìm ra lang nhân hay không."

Tôi không nói chuyện chỉ gật đầu, đồng thời còn bắn ra mấy phát đạn, bắn trúng một con dị vật, chân tay nó rất dài, nhìn có vẻ biết leo trèo, đương nhiên phải ưu tiên giải quyết.

Cùng với đạn trút như mưa, khuyển nhân chạy đến sau gần như không dám ló đầu, trực tiếp trốn không ra nữa, theo như tình thế này, dựa vào tường thành và hỏa lực cường đại, bốn trăm chọi hai ngàn trái lại thật sự có thể — không đúng!

Tôi lao đến mép tường nhìn xuống dưới, cũng không nhìn thấy cái gì không ổn, nhưng trực giác lại nói cho tôi, sắp không kịp rồi!

Tôi chống tay, trực tiếp nhảy xuống tường thành, thậm chí không có hóa ra miếng băng để đạp lên, bây giờ tiếp đất càng nhanh càng tốt, không cần giảm xung lực nữa!

Quân nhân xung quanh đều trợn lớn mắt, còn có người hét to: "Có người rơi xuống dưới rồi!" Ôn Gia nặc lao đến mép tường nhìn xuống, thần sắc hãi hùng hét lớn.

"Thư — Băng Thương!"

Sau khi rơi xuống tôi lập tức chạm hai tay xuống đất, sương băng tràn ra, phần lớn xộc thẳng xuống dưới, chỉ có số ít tràn lên mặt đất, đồng thời cũng đông kết ra một vùng sương mù trắng.

Mặt đất tỏa hàn khí, dị vật rối rít trốn ra sau vật che chắn, ngay cả tiếng súng trên tường thành cũng đột nhiên im bặt, an tĩnh không giống như chiến trường.

Ôn Gia Nặc phá vỡ bầu yên tĩnh này, anh ta sốt ruột nói: "Băng Thương, cậu mau lên đây —"

Chưa nói dứt câu, một dòng "dầu đen" không ngừng tuôn ra từ lòng đất, còn kèm theo tiếng kêu "chít chít", giác thử từ lòng đất chui ra ồ ạt, số lượng nhiều đến mức giống như dầu đen phun trào, sau đó lan tràn khắp mặt đất, mức độ buồn nôn đủ để khiến người nổi hết da gà da vịt.

Nếu không phải tôi kịp thời đóng băng đất phía dưới, chặn đường đi của giác thử, địa điểm phun trào của dòng "dầu đen" này thế nhưng không phải ngoài tường, mà là bên trong!

Lúc này, quân nhân trên tường thành cuối cùng cũng hồi thần, tiếng súng nổ điên cuồng, còn kịch liệt hơn lúc bắn khuyển nhân vừa rồi.

"Ngừng bắn!" Tôi la lớn.

Thứ nhỏ như giác thử không tiện dùng súng bắn, đạn dù nhiều cũng không nên lãng phí như vậy, ai biết về sau còn có bao nhiêu dị vật, mặc dù cũng không thể không chặn, một khi để giác thử đến gần tường thành, bất luận bọn chúng là sống hay chết, đều sẽ là một cái thang để leo tường.

Cho dù như vậy, vẫn không thể bắn bằng đạn, nếu bắn sạch hộp đạn, há chẳng phải vừa vặn cho dị vật phía sau tiến công hay sao.

Tiếng súng trên tường quá lớn, tiếng la của tôi không thể khiến cho quân nhân chú ý, cho dù người gần hơn có nghe thấy, nói không chừng cũng không muốn ngó ngàng, dù sao bầy giác thử như làn sóng đen kia thực sự quá hãi hùng, mà tôi lại không có lực uy tín...

Đầu tường đột nhiên có tiếng quát của Ôn Gia Nặc, âm lượng lớn đến mức gần như không thua kém tiếng súng!

"Ngừng bắn, điếc hết rồi à? Không nghe thấy lời Băng Thương nói? Ngừng lại hết cho tôi!"

Phần lớn đều ngừng lại, nhưng vẫn còn không ít tiếng súng, Ôn Gia Nặc liên tục quát mắng, nhưng hình như cũng không làm gì được đối phương, tôi ngẫm nghĩ, đây hẳn là lính của Thượng Quan gia đi? Cho nên mới không nghe lời của anh ta.

"A Nặc, để Cain và Tiểu Sát lên tường thành!"

Tôi hét lớn, không có quay đầu nhìn, hai tay từ đầu đến cuối đều không rời mặt đất, cũng không có tiếp tục phóng ra năng lượng, giác thử là loại dị vật rất nhát gan, gần như sẽ không chính diện khiêu chiến đối thủ, chưa kể tôi đã lên cấp ba rồi, nhưng những con giác thử trước mặt hiển nhiên là có người chỉ huy, sợ rằng rốt cuộc có thể bức lui bọn chúng hay không, đây thì khó nói rồi.

Cho nên phải chuẩn bị chiến thuật kép, tôi ở chỗ này đe dọa, lúc cần thiết thì tiến lên ngăn cản, rồi chờ Cain và Tiểu Sát lên tường thành, một khi lửa bùng cháy, gió nổi lên, thứ nhỏ bé như giác thử chỉ sẽ bị thổi bay sau đó cháy thành tro bụi, tuyệt đối đừng hòng làm thang leo tường!

Sương băng trên mặt đất xác thực khiến bầy giác thử giảm chậm tốc độ, không còn ùn ùn xông tới như vừa rồi, nhưng không duy trì được mấy giây, lại bắt đầu tràn lên phía trước, giống như một cơn sóng thần sắp sửa ập tới, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trận sóng thần màu đen này là do chi chít những thứ nhỏ bé tụ tập mà thành, dù có hội chứng sợ lỗ hay không cũng sẽ cảm thấy da đầu tê dại!

Sương băng chỉ kéo dài một lát, tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng của Cain và Tiểu Sát, lần này thật sự hết cách rồi, mặc dù rất muốn để dành năng lượng cho chuyện quan trọng hơn, bất luận là muốn bắc giặc thì phải bắt vua trước; đe dọa quân nhân Thượng Quan; hoặc là cuối cùng bức bất đắc dĩ mang theo người của Cương Gia bỏ chạy, có cái nào không cần năng lượng cơ chứ!

Chỉ là với tình huống bây giờ nếu còn không ra tay, để nhiều giác thử như thế xông vào trong tường, thì sẽ chỉ còn lựa chọn thứ ba "mang người bỏ trốn", nhưng thực lực cấp ba của tôi cho dù dẫn trước phần lớn người và dị vật, thì lại có thể mang theo bao nhiêu người bỏ trốn đây?

Cương gia chỉ có vài người ít ỏi, mặc dù chú thím đều không phải người có thể đánh đấu, nhưng có tôi ở đây, cộng thêm lực công kích mạnh mẽ của Thư Quân, thì hẳn là không có vấn đề, bản thân lính đánh thuê của Cương Vực cũng có thực lực không tầm thường, có lẽ có thể theo kịp bước chân của tôi, những người khác... sợ rằng đều sẽ thành thức ăn của dị vật đi?

Nhưng nếu thật muốn nói, ngoại trừ người của Cương gia và Cương Vực, những người khác quen biết chưa lâu, thật sự có quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức tôi liều mạng bảo —

"Thư... Băng Thương, cậu mau lên đây!" Ôn Gia Nặc tức điên rống lên: "Ngẩn ở phía dưới làm gì? Không nhìn thấy nhiều chuột như thế xông tới sao? Cho dù chán sống rồi, cũng đừng chọn chết bởi chuột cắn chứ! Nếu không lên, tôi đích thân đi xuống bắt cậu!"

Tôi "ha" một tiếng bật cười.

Bị giác thử cắn chết, kiểu chết này có lẽ thảm hơn kiếp trước một chút, nhưng nói cũng lạ, kiểu chết này khiến người cảm thấy không tệ — A xí, chết cái con khỉ, bà đây kiếp này phải bất tử bất diệt làm Băng hoàng!

Đôi tay đang chạm đất gồng lên một cái, mặt đất bị đông ra một dải băng vắt ngang, tiếp đến, tôi chậm rãi đứng dậy, dải băng trên mặt đất cũng "mọc" lên trên, lần lượt ngưng kết ra cột băng.

Khi đã hoàn toàn đứng thẳng, tôi nhìn làn sóng màu đen khiến người buồn nôn, nhoẻn miệng cười, hai tay nện mạnh xuống cột băng, cột băng vỡ tan, hóa thành ngàn vạn gai băng bắn ra, uy lực không hề thua kém súng đạn, đâm xuyên giác thử hàng đầu tiên, sau khi cắm xuống mặt đất thì lại nứt thành những bụi gai băng, khiến giác thử không kịp ngừng lại tông vào biến thành những xâu chuỗi.

Cả một dãy gai băng bán trong suốt xâu đầy giác thử, nhuộm đỏ máu, nhìn giống như thứ bụi cây ma quái nào đó, lúc này, tiếng súng cuối cùng cũng đình chỉ, tiếng người cũng đồng thời biến mất, khoảnh khắc đó cứ như thể toàn thế giới bị ấn nút câm lặng.

Bụi gai băng, đây là chiêu thức phòng thủ mà Băng Hoàng từng dạy tôi, a, không sai, là "phòng thủ", bắn ra chọc xuyên kẻ địch, sau đó rơi xuống đất dựng lên bụi gai băng, động vào sẽ có thể chết, đây chính là cách phòng thủ của Băng Hoàng!

Chiêu này nếu để Băng Hoàng sử dụng, gai băng bắn ra có thể lớn đến mức nổ tung một đống giác thử, rơi xuống đất sẽ trực tiếp trở thành tường băng, có điều bây giờ lại là tôi, độ cao khi tiếp đất chỉ bằng bụi cỏ, không có mặt mũi nói chiêu này vốn tên là tường gai băng, đành đổi tên sang bụi gai băng.

Tôi vốn định tung thêm một lần bụi gai băng, giải quyết nhiều giác thử hơn, cũng thử xem có thể dọa bọn chúng thoát khỏi khống chế để bỏ chạy hay không, nhưng lại nghe thấy âm thanh quen thuộc từ phía trên truyền tới.

"Ý da! Đây là tình huống gì?" Vừa nghe thấy tiếng của Cain, tôi lập tức đánh vỡ toàn bộ cột băng còn lại rồi bắn ra, hóa ra thêm một ít bụi gai băng, lấp kín một số lỗ hổng lớn, sau khi xác định ít nhất có thể kéo chậm tốc độ tiến công của giác thử, rồi quyết đoán xoay người trèo trở lại đầu tường.

Quân nhân khắp tường thành đều kinh ngạc nhìn tôi, trong đó thậm chí còn bao gồm quân nhân già kia, thì ra ông ta cũng đã lên tường thành rồi, chẳng trách Ôn Gia Nặc vừa rồi không chỉ huy được lính của Thượng Quan gia.

Tôi vốn định duy trì vẻ mặt lãnh khốc, nhưng đột nhiên nhớ tới, mặt nạ băng sau tiến hóa đã che kín hết, mặt dù ngầu cũng nhìn không ra, đành tỏa ra uy áp, lạnh lùng nói với Cain và Tiểu Sát: "Lát nữa giác thử đến gần thì đốt sạch bọn chúng, hai người các anh phối hợp cho tốt, gió có thể đẩy mạnh thế lửa, đừng lãng phí năng lượng, kẻ địch thế nhưng không chỉ có đám chuột thôi đâu."

Nhìn thấy làn sóng đen bị bụi gai băng ngăn chặn ở chỗ không xa, Cain và Tiểu Sát thoáng cái đã hiểu ra, một người phát hỏa, một người phát gió, chỉ chờ giác thử tới gần hơn, bọn họ sẽ lập tức nướng chuột.

"Nổ súng giết bầy chuột, đạn nhiều ghê nhỉ!" Tôi cố ý lạnh lùng trào phúng quân nhân già, biểu đạt mình vô cùng bất mãn đối với cách chỉ huy mù quáng của ông ta.

Quân nhân già lại nổi cơn thịnh nộ gào lên: "Chính là ngươi đánh lén doanh địa bọn ta, giết mấy chục binh lính của ta!"

Mấy chục người... tôi im lặng không nói, trong lòng không khỏi trầm xuống, số người giết trong đêm hôm đó còn nhiều hơn mười năm đời trước cộng lại, chỉ là sau khi tỉnh lại cứ luôn gặp phải tình huống khẩn cấp, căn bản không kịp nghĩ nhiều, chỉ chú ý đến Vệ tiểu ca.

Ra sức lắc đầu, hai đội quân đối đầu, không phải ngươi chết thì chính là ta chết, đâu ra nhiều áy náy như vậy!

Nếu không phải tiên phát chế nhân, để cho bọn họ không biết được nội bộ phe tôi, chỉ bằng vũ khí hạng nặng trong tay đối phương, thậm chí có loại đại sát khí như súng tinh năng, bọn họ chịu đàm phán với bên tôi mới là lạ!

Tóm lại, trong đêm hôm đó đã dùng nhiều năng lực băng như thế, bị nhận ra cũng không lạ, dù gì cũng mang mặt nạ băng, bọn họ không nhận ra người đằng sau là Cương Thư Vũ là được.

Quân nhân già vừa dứt lời, ánh mắt quân nhân Thượng Quan gia xung quanh cũng thay đổi, có mấy người lập tức chuyển hướng nòng súng, từ nhắm vào dị vật biến thành nhắm vào tôi.

Họng súng đen ngòm lập tức khiến tôi cất đi toàn bộ áy náy, hừ, nếu khoảng cách của các người xa hơn một chút, tôi còn sợ bị bắn quét từ xa, nhưng bây giờ gần như vậy, trời lại lạnh như thế, muốn biến thành cục băng thì cứ tiếp tục trừng vào tôi!

Tôi hung dữ trừng lại, lạnh lùng nói: "Nếu đã dám tấn công căn cứ chúng tôi, mất mạng còn oán người khác đánh lén sao? Nếu không phải những thứ bên ngoài đột nhiên tiến công, tôi có thể khiến các người chết không sót một ai!"

Có làm được hay không là chuyện khác, mạnh miệng trước thắng trước!

Quân nhân già gào trở lại: "Ta thấy ngươi căn bản không phải người, có gì khác biệt với những thứ bên ngoài?"

Tôi cười lạnh với ông ta: "Nếu tôi là những thứ bên ngoài, ông còn có thể đứng ở đây gào thét khí thế nhưng vậy sao?"

"Uy lực của Băng Thương nhà chúng tôi, ông vừa rồi nhìn còn chưa đủ sao?" Cain đốt xong một đợt giác thử, xen miệng nói: "Đừng chọc cậu ta, bằng không ông sẽ chết thế nào, bây giờ đã có thể biết rồi!"

Anh ta nhìn về phía gai băng bên ngoài tường, còn phát ra tiếng cười "he he" quái gở.

Sắc mặt quân nhân già rất khó coi, nhưng chuỗi giác thử xâu bằng gai băng bên ngoài quá dọa người, ông ta vẫn không có mở miệng tiếp tục gây hấn.

Ôn Gia Nặc bình tĩnh nhắc nhở: "Băng Thương, những thứ kia hình như rút lui rồi... Băng Thương!"

A, đây là đang gọi tôi! Tôi bừng tỉnh, suýt nữa muốn hô "có", may mà kịp thời nhớ tới "thiết định nhân vật lạnh lùng không nghe lời" của mình, dứt khoát trừng Ôn Gia Nặc một cái coi như đáp lại, rồi đi đến mép tường nhìn ra ngoài, làn sóng đen quả thật đang dần dần rút đi, thậm chí ngay cả dị vật khác cũng bắt đầu lùi về sau.

Thấy vậy, lửa bốc trên tay Cain dần dần nhỏ đi, còn đùa giỡn nói: "Băng Thương à, thấy chiêu vừa rồi của cậu quá đáng chưa, ngay cả dị vật cũng bị cậu dọa chạy rồi!"

Tôi nhíu mày nói: "Giác thử nhát gan, có khả năng bị dọa chạy, nhưng khuyển nhân với số lượng lớn như thế sẽ không dễ dàng bị hù dọa, đây hẳn là do phía đối diện đã hạ chỉ lệnh rút lui."

"Hạ chỉ lệnh?" Quân nhân già nhăn nhó nói: "Dị vật làm sao có thể biết hạ chỉ lệnh rút lui?"

Dị vật? Tôi liếc quân nhân già một cái, nhưng lập tức nhớ tới vũ khí của bọn họ là do sở nghiên cứu phân tử cung cấp, có lẽ sở nghiên cứu phân tử đã nói cho bọn họ từ "dị vật".

Nói đến cái này, vũ khí vừa rồi dùng để bắn giác thử đều là đạn bình thường, căn bản không có súng tinh năng, xem ra chưa đến thời khắc mấu chốt, đối phương không định ra tay nghiêm túc.

Chẳng qua không cần lo, chúng tôi cũng chưa sử dụng đại tuyệt chiêu, vũ khí bí mật của mỗi bên, để xem ai giấu kỹ hơn!

Ôn Gia Nặc lạnh lùng nói: "Khuyển nhân tấn công chính diện đánh lạc chú ý của chúng ta, bên sườn có dị vật khác, giác thử khoét lỗ dưới lòng đất, so với chiến lược chia ba đường, một mệnh lệnh rút lui thì đã là gì?"

Quân nhân già không nói tiếp nữa, chỉ là sắc mặt vẫn rất khó coi, cũng không biết là do bị Ôn Gia Nặc bật lại, hay là bị dị vật dọa, hoặc là cả hai đều có.

Nói thật, ngay cả tôi cũng bị dọa, dị vật hệ tinh thần ở thời kỳ này đã thông minh đến thế? Và thật sự có thể ra lệnh cho nhiều dị vật như vậy?

Vận xui đời trước có lẽ đã dùng toàn bộ để gặp phải gã bạn trai tồi, phương diện khác thực sự may mắn hơn đời này nhiều, ít nhất ở đời trước, đối với dị vật hệ tinh thần thì Quan Vi Quân chỉ là nghe danh, chưa từng có cơ hội nhìn thấy, mà Cương Thư Vũ lại liên tục đụng phải!

Một tên não ma cộng với một tên Mười Ba còn chưa đủ, bây giờ rốt cuộc lại đang đối mặt với thứ gì? Kho tri thức về dị vật hệ tinh thần của tôi sắp bị khoét rỗng rồi!

Ôn Gia Nặc lo lắng nói: "Nếu như rút lui, có khả năng còn sẽ có đợt công kích tiếp theo."

"Không phải có khả năng, là chắc chắn sẽ có!" Tôi gắt gỏng nói: "Anh thủ ở đây, nếu như có người không nghe chỉ huy hoặc giấu giếm không chịu xuất lực, anh cứ dẫn người của chúng ta rút về nhà chính, tôi sẽ đóng băng nhà chính thành một cái nhà kho băng lớn. Hãy nhớ, chỉ có 'người của chúng ta'!"

Cain khoa trương la lên: "Không thể vào nhà kho băng ngủ luôn bây giờ sao?"

Tôi cố ý im lặng một hồi, dùng ánh mắt nhìn những quân nhân Thượng Quan gia hồi nãy giận dữ trừng vào tôi, rồi mới nói bằng giọng miễn cưỡng: "Thủ trước."

Vừa nói ra hai từ này, vẻ mặt của những quân nhân kia ngẩn ra sau đó trở nên phức tạp.

Tôi ít nhiều có thể nhận giải thưởng diễn viên triển vọng rồi đi?

Có lẽ, kỳ thực không phải là diễn, ngẫm lại vừa rồi còn do dự có cần mang theo người của mình bỏ trốn hay không, giờ đây lại... Ôi, cứ coi như là vì mấy chục mạng người trên tay mình mà dốc hết sức cầm cự đến cuối đi.

Trước khi xuống tường thành, tôi còn đặc biệt cảnh cáo quân nhân già.

"Đừng hòng thừa dịp loạn xử lý người của chúng tôi, chỉ cần thương vong có vấn đề, tôi lập tức mang người đi, cho dù ông có súng tinh năng, cũng chưa chắc biết được phải bắn vào đâu mới bắn được dị vật!"

Nghe thấy ba chữ "súng tinh năng" quân nhân già ngẩn ra, hoài nghi hỏi: "Ngươi cũng có tiếp xúc với "bọn họ"?"

Tiếp xúc? Thứ có tiếp xúc với sở nghiên cứu phân tử chỉ có thương băng của tôi!

Tôi cười lạnh không đáp, làm ra vẻ cao thâm, sau đó xoay người nhảy xuống tường thành, vừa nhìn thấy cảnh tượng ở cửa nhà chính, tức thì nổi giận!

"Tránh ra!"

Bách Hợp chặn ở cửa nhà chính không nhường đường, bất chấp đối diện là một rừng súng, Thượng Quan Thần Hồng dẫn theo quân nhân, vẻ mặt mất kiên nhẫn, căn bản không thèm nhìn thẳng Bách Hợp, mà là để lính dưới trướng giơ súng bức cô ấy tránh ra.

Xem như cái gã này gặp may, dị năng của Bách Hợp trước mắt không thể công kích, nếu đổi thành Vân Thiến và Quân Quân — A, nếu dám cầm súng chỉa vào Quân Quân nhà tôi, hắn bây giờ đã chết rồi!

Mặc dù, Trịnh Hành đứng ngay bên cạnh Bách Hợp, có tường đất chặn, cho dù không chặn được toàn bộ đạn, đạn xuyên qua tường đất cũng không bắn chết được hai người bọn họ.

Nhưng đối phương nếu là vừa tới đã nổ súng, Trịnh Hành có lẽ không kịp dùng tường đất, hơn nữa tôi không tin cái tên tiếc mạng như Thượng Quan Thần Hồng sẽ không để mấy khẩu súng tinh năng ở bên cạnh, nếu đả thương đến Bách Hợp và chú Trịnh nhà tôi, ngươi dùng mạng cũng đền không nổi!

"Các người muốn làm gì?" Lưỡi băng dưới chân trượt một cái, tôi xông đến trước mặt Bách Hợp với Trịnh Hành, bởi vì tốc độ quá nhanh, lúc Thượng Quan Thần Hồng đột nhiên nhìn thấy tôi, còn ngẩn ra một chút rồi mới kịp phản ứng.

"Băng đá?" Hắn nhíu mày nhìn đường băng trên mặt đất, mặt đầy giận dữ ngẩng đầu trừng vào tôi, nói: "Ngươi là người trong đội ngũ lúc trước đến tập kích đêm?"

Thượng Quan Thần Hồng giơ súng lên, tôi lập tức hất dao băng ra đánh rớt khẩu súng đó, những quân nhân bên cạnh hắn lập tức chỉa toàn bộ súng vào tôi.

"Muốn chết thì cứ nổ súng thử xem!"

Tôi giận dữ nói, đồng thời bắn ra một loạt dao băng, nhưng không có đả thương ai, chỉ là cắm ở phía trước chân của những tên lính kia, rồi mọc ra một đống gai băng.

Vừa rồi Thượng Quan Thần Hồng không có lên tường thành, nếu hắn lên rồi, nhìn thấy chuỗi giác thử xâu bằng gai băng, có lẽ còn sẽ ngoan hơn một chút, không đám tới bắt nạt Bách Hợp và Trịnh Hành nhà tôi.

Tôi chỉ muốn trực tiếp đóng băng chết gã này cho rồi, dù sao người chỉ huy binh lính là quân nhân già, vừa rồi tôi còn phô bày một phen thực lực, nếu thật sự ra tay đông chết gã này, đám lính Thượng Quan gia nói không chừng cũng không dám trở mặt đi?

Nghĩ thôi đã thấy động lòng!

Đáng tiếc, quân nhân già đã lao xuống, chặn phía trước Thượng Quan Thần Hồng, mở miệng liền nói: "Bọn ta không vào nhà."

Thượng Quan Thần Hồng vừa nghe, sắc mặt liền khó coi, còn định mở miệng chửi tiếp.

Tôi không có kiên nhẫn tiếp tục nghe hắn tỏ ra thượng đẳng la lối, lập tức phát ra uy áp lạnh thấu xương, mọi người thoáng chốc phát giác không ổn, ánh mắt tỏ ra hoang mang, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống càng khiến tay cầm súng của bọn họ đều phát run.

Sau khi dọa nạt xong, tôi lạnh lùng nói với quân nhân già: "Quản người của ông cho tốt, hoặc là ông cho rằng người của ông còn chẳng đáng tiền bằng giác thử bên ngoài, vậy tôi cũng không ngại ra tay thanh lý."

Cain thong thả đi xuống, đặt tay lên vai tôi, giống như hòa giải mà nói: "Nếu người ta đã nói không vào nhà rồi, Băng Thương cậu cũng bình tĩnh một chút đi, cứ luôn xung động như vậy, hễ nói trái ý một cái là muốn biến người ta thành tảng băng."

Tôi hừ lạnh một tiếng, hất tay của Cain ra, thấy anh ta vẫn còn ung dung, liền dùng mắt ra hiệu với Bách Hợp và Trịnh Hành để họ đi theo, chúng tôi vào nhà chính trước, thời gian cấp bách, phải mau chóng gia cố cửa nẻo, để Trịnh Hành len lén mở địa dạo, nếu thật không được thì từ địa đạo bỏ chạy!

Phía sau truyền đến tiếng giải thích bất đắc dĩ của Cain: "Ôi, cái gã Băng Thương này chỉ nghe lời của đoàn trưởng chúng tôi, ngoại trừ đoàn trưởng, ai cũng không nể mặt, ông ngàn vạn lần đừng chọc cậu ta, à đúng rồi, tôi tên là Cain, đến bây giờ cũng chưa biết xưng hô thế nào?"

Sau khi trải qua uy áp, quân nhân già không dám thoái thác nữa, nói thẳng: "Chu Nguyên Châu."

"Thì ra là ông Chu à!"

"Không dám nhận..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro