Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Vương thị, người làm nhận ra xe của cậu mở cửa lớn xe cậu tiến vào trong, xe dừng trước cửa lớn biệt thự cậu bế anh 1 mạch lên phòng riêng.
Người làm trong biệt thự không khỏi ngạc nhiên khi thấy lần đầu tiên Vương thiếu mang người về nơi này, với tình trạng như vậy chỉ dám nghĩ bụng chứ không dám nói ra, Quản gia đi tới nhìn nhóm người làm tựu tập khàn giọng nói :

_nhà này nghiêm cấm bàn tán việc của chủ nhân

Nhóm người giật mình lấp bấp..."" tụi..tui con nào dám quản gia Lâm chú không thắc mắt sao ""

_Tôi làm quản gia nhà này tù lúc thiếu gia 5 tuổi đến nay có việc gì mà chưa từng thấy, việc tôi chưa thấy là thiếu gia sa thải hết 1 lược 5 người làm tò mò chuyện của chủ nhân.// vẻ mặt nghiêm khắc nhìn từng người //

Bọn họ hoảng , tản ra trở về làm việc của mình, quản gia Lâm thầm cười "" bọn nhỏ này không khó tụi nó không ngoan, chuyện người lớn con ních con nôi là tò mò ..hư hết thoi ""

trên phòng riêng Cậu để anh nằm trong bồn tắm ngâm nước lạnh cho anh được dễ chịu hơn, anh trong bồn nước lạnh hai má ửng đỏ nhạy cảm hơn , cậu cởi hết đồ trên người anh bỏ vào sọt rác , cậu tắm cho anh,

Anh dần cảm thấy thoải mái hơn khi được ngâm nước lạnh, anh mơ màng nhìn cậu nói.:
** Đừng...đừng nhìn tôi ...**_
Nước mắt lưng tròng  "" Đừng chạm vào tôi."

Ám ảnh và mặc cảm vì anh bị chúng sỉ nhục dù chúng không hoàn toàn chiếm lấy anh, Cậu nhìn anh nói:
_Anh cảm cảm thấy ổn hơn chưa, anh ở đây với tôi bọn chúng không dụng đến anh nữa..

Cậu sả hết nước trong bồn lau người cho anh, cậu kéo chiếc  khăn tắm lớn quấn người anh, ôm chặt anh vào lòng:
__không phải mặc cảm , anh thích anh vì tâm hồn chứ không phải vì thể xác,xin lỗi vì tôi đã đến trễ

Cậu bế anh ra giường đặt anh nhẹ nhàng nằm xuống , sáy tóc cho anh , anh nhìn cậu ngượng ngùng:
_ Cảm ơn Vương tổng

Cậu Kéo chăn nắp cho anh hôn lên trán anh :._gọi Kiệt hay Em gì cũng được dù gì anh cũng lớn hơn tôi 4 tuổi

Câu nói của cậu làm anh bật cười, : _thật là cậu nhỏ hơn tôi

Cậu nhìn anh nhẹ nhàng vuốt tóc anh:
_ cười thì tốt anh nghỉ ngơi, tôi ra ngoài bảo người nấu cháo cho

Anh ở cạnh cậu cảm giác an toàn và ấm áp anh chưa từng được cảm nhận trọn vẹn như lúc này đây , anh cũng dần ghiền vào ngủ vì quá mệt mỏi

Cậu ra ngoài sai người nấu cháo cho anh, cậu không lợi dụng anh khi anh bị bỏ thuốc vì nếu cậu làm như thế cũng không khác nào bọn xấu sa kia, cậu giúp anh cảm thấy thoải mái đến lúc thuốc hết tác dụng, cậu chỉ muốn anh khi anh hoàn toàn tự nguyện và yêu cậu

Cậu trở lại phòng nhìn anh an giấc trên giường cậu lặng lẽ ngồi cạnh bên nhìn anh khẽ chạm vào môi anh, mặt anh dầy vết sưng đỏ , cậu lấy thuốc trong ngăn kéo tủ bôi cho anh. Cảm giác ran rát anh rung người lắc lư  cậu nhẹ nhành nói :
_Ngoan để tôi bôi thuốc không thì để lại sẹo đấy..

Quản gia Lâm bưng cháo lên gõ cửa, cậu nhanh chóng mở cửa bưng lấy cháo trên tay quản gia Lâm rồi đóng cửa , quản gia Lâm chưa kịp nói lời nào ông chỉ ngó qua thấy có người nằm trên giường của cậu ông thấy có gì đó lạ lạ '' tóc ngắn sao trong không giống phụ nữ'' ông chợt nhận ra, quản gia cười nhẹ '' chỉ cần người yêu thiếu gia , thiếu gia yêu nam hay nữ điều không quan trọng "

Cậu đi đến giường khẽ gọi anh :_ Nào Tiêu Thỏ dạy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp

Anh nheo mắt mơ màng: •• ưm~~ không ăn •

Cậu đỡ anh tựa lưng anh vào ngực mình, tác dụng của thuốc dù tự hết tác dụng thì hành thân xác yếu đuối , đôi mắt anh không mở nổi , cậu thỏi nguội từng muộn cháo đúc cho anh:
_ Anh ngoan ăn chút , không ngoan sẽ bị phạt

Anh nuốt từng muỗng cháo ,cậu lau miệng sạch sẽ cho anh , đỡ anh nằm lại giường. Cậu cũng sang sofa nằm gần sáng anh gặp ác mộng thấy mình bị xxx anh hoảng loạn hét lớn •• A....ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI•• bật người ngồi dậy người rung lên bần bật trán lã chả mô hôi, tiếng hét làm cậu cũng bừng tỉnh chạy sang ôm anh vỗ vỗ lưng :_ không sao ..có tôi ở đây

Anh mang máng nhớ lại lúc đó anh đẩy cậu ra bước chân xuống giường bước chân loạn choạng vào nhà vệ sinh đống chặt cửa úp mặt vào bồn cầu mà ối , anh nhồm người lấy bàn chảy súc miệng anh chà sát đến nổi chảy cả máu , anh không biết đã đánh răng bao nhiêu lần , anh nhìn mình trong gương nước mắt lã chã rơi:

_.•• Mày thật dơ bẩn Tiêu Tâm mày thật bẩn ••

Vì thấy anh lâu không ra ,cậu phá cửa phòng vệ sinh thấy anh ngồi ngục cuộn tròn trong 1 góc , hai tay bấu chặt rách cả da, cậu ôm chầm lấy anh:
_Tiêu Tâm nhìn tôi này bình tĩnh lại hết chuyện rồi..Tiêu Tâm

Cậu càng gọi tên anh , anh càng kích động làm đau bản thân :._tôi không được sạch sẽ đừng chạm vào tôi...

Cậu không còn cách nào khác ngoài việc đánh ngất anh , bế anh ra ngoài đặt anh xuống giường :_ Xin lỗi đã làm anh đau..

Cậu gọi cho Hạo Hiện bác sĩ riêng, tuy tuổi đời còn trẻ nhưng có tay phục dược cao minh (( có tài năng y học ))
Đến xem tình hình Anh ..

...còn tiếp.... Chương viết vội có sai sót gì đọc giả góp ý nhé...❤






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro