Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hyo Min một tay chống lên cửa sổ xe nhìn ra phía bên ngoài, ánh mắt có chút chán nản và mệt mỏi khi nghĩ tới nơi mà mình sắp đến. Thật ra thì cô không muốn đi một chút nào, còn có rất nhiều tài liệu đang đợi cô đọc và phê duyệt ở công ty, nhưng cô cũng không thể không đi tới đó. Lý do rất đơn giản, đây là mệnh lệnh của ông nội cô.Vậy thì đó là đâu mà cô lại không thích như vậy?

Chiếc xe dừng trước cửa nhà thi đấu thành phố Seoul, nơi đang diễn ra giải đấu Taekwondo toàn quốc. Hyo Min liếc nhìn mấy người trong ban tổ chức đang chạy ra đón mình. Lái xe cũng nhanh chóng mở cửa xe cho cô xuống, cúi đầu chào lại mấy người kia, cô lạnh nhạt nhếch môi cười một cái rồi đi theo họ vào bên trong nhà thi đấu. Liếc nhìn cái biển quảng cáo về giải đấu rất to ở phía cổng vào, nếu như không phải công ty của cô là nhà tài trợ lớn nhất cho giải đấu, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không đặt chân đến nơi đây. Không thể phủ nhận đây là một sở thích của ông nội cô, cũng vì điều này mà công ty đã phải bỏ ra một số tiền không nhỏ để tài trợ cho giải đấu vô vị này. Với cương vị là một tổng giám đốc, cô vô cùng không tán thành quyết định này, nhưng với thân phận là đứa cháu gái bảo bối của ông thì dù trong lòng không muốn nghìn vạn lần, cũng vẫn phải tươi cười gật đầu đồng ý.

Ngồi ở hàng ghế Vip cùng một loạt những vị lãnh đạo thành phố cùng ban tổ chức, Hyo Min vô cùng buồn bực lại không thể làm gì khác hơn là giữ vững tư thế ngồi hết sức đoan trang của mình. Nếu như có thể, cô muốn ngay lập tức nằm luôn ra đây ngủ. Tại sao ông nội cô lại đúng lúc này được mời sang Mỹ xem giải đấu bóng chày mà ông cũng yêu thích không kém? Tại sao không phải là vị phó Tổng giám đốc nào đó mà lại phải là cô đi? Hyo Min hết sức không hiểu cùng khó chịu, đứng dậy, lịch sự nói một tiếng cùng mọi người rằng mình muốn đi nhà vệ sinh.

"Alo, mẹ ah... vâng, con đang đi dạo phố cùng Luna... vâng, con sẽ về sớm, mẹ yên tâm..."

Tiếng nói chuyện phát ra từ một buồng vệ sinh, Hyo Min vừa đi vào liền nghe thấy. Liếc mắt xem thường về nơi phát ra tiếng nói ấy, trong lòng thầm nghĩ trẻ con bây giờ thật sự là nói dối cũng không ngượng miệng, rõ ràng đang ở trong nhà thi đấu thành phố lại có thể rành mạch nói mình đang đi dạo phố. Lắc đầu một cái, đi tới bồn mở nước rửa tay, xoay người muốn lấy giấy để lau tay lại phát hiện đã không còn một mảnh giấy nào. Lúc này Hyo Min mới thở dài nhớ ra mình là đang ở nhà thi đấu thể thao chứ không phải một nhà hàng hay khách sạn năm sao nào cả. Đang không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ lại để tay ướt như vậy mà đi ra, đột nhiên một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt. Kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái trong bộ đồng phục Taekwondo màu trắng, mái tóc buộc lên cao, gương mặt cùng nụ cười xinh đẹp đang hướng về cô.

"Chị dùng tạm cái này đi, hết giấy từ hôm qua rồi"

Giọng nói trầm ấm vang lên, tay cầm khăn một lần nữa lại đưa đến gần cô hơn, tay còn lại sờ sờ chóp mũi hơi có vẻ ngại ngùng.

"Cám ơn!"

"Không có gì!"

Cô gái gãi gãi đầu cười đáp lại, đột nhiên như nhớ ra cái gì liền tự đập tay vào trán mình một cái, gương mặt rất tự trách.

"Chết rồi, chết rồi, đến giờ rồi... tôi đi trước đây"

Nói xong cũng không đợi Hyo Min nói gì liền như một cơn gió chạy ra khỏi nhà vệ sinh để lại Hyo Min vẫn đang đứng tại chỗ cùng chiếc khăn trong tay. Đây hẳn là cô bé vừa nói chuyện điện thoại cùng mẹ đi, hình như là một vận động viên Taekwondo. Vậy mà trước đó, cô lại nghĩ chắc hẳn là một cô bé trốn mẹ tới đây cổ vũ cho anh chàng vận động viên đẹp trai nào chứ? Bật cười với suy nghĩ của mình, Hyo Min thả chiếc khăn tay vào túi xách chuẩn bị đi ra ngoài. Chỉ là bước chân dừng lại trước một vật nhỏ dưới đất, cúi người xuống nhặt lên nhìn, chính là một chiếc huy hiệu đã cũ, mặt trên có hình người trong một tư thế Taekwondo. Hẳn là của cô gái vừa rồi đã đánh rơi đi, nghĩ như vậy liền nắm trong tay muốn trở về sân thi đấu có thể tìm thấy cô ấy để trả lại.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Hyo Min đã thấy loáng thoáng bóng dáng cô gái kia vội vã chạy trở lại. Nghĩ thầm có lẽ vì chiếc huy hiệu trong tay cô, Hyo Min cũng chậm rãi tiến lên hướng về phía cô ấy. Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy sự hoảng hốt hiện lên trên gương mặt cô ấy khi khoảng cách giữa hai người không còn xa. Đột nhiên cô ấy xông về phía cô rồi cả thân thể cô được bao trùm trong cái ôm đầy bất ngờ, đầu óc choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai mắt nhắm lại vì hoảng sợ.

Khi Hyo Min mở mắt ra, cô nhận thấy mình đang dựa lưng vào tường và bị bủa vây bởi thân thể của cô gái kia. Ngước mắt lên nhìn, đập vào mi mắt chính là gương mặt xinh đẹp đang ở rất gần, trái tim bỗng nhiên lạc một nhịp.

"Hyo Min! Hyo Min!"

Giọng nói quen thuộc vang lên quấy nhiễu giấc mơ dang dở của Hyo Min, cô nhíu mày cố gắng mở mắt ra. Trong ánh sáng chói lóa, cảnh vật trước mắt cô hết sức mờ ảo nhưng gương mặt kia lại vô cùng rõ ràng. Bởi vì đây chính là gương mặt người cô yêu.

"Em phá hỏng giấc mơ của chị sao? Là mơ thấy gì vậy?"

Ji Yeon vuốt lọn tóc trên trán Hyo Min, mỉm cười hỏi người vẫn còn đang ngái ngủ nhưng bộ dáng lại hết sức đáng yêu.

"Mơ thấy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau"

"Lúc chị trao huy chương vàng cho em?"

Nghi ngờ hỏi lại, nhìn Hyo Min dụi dụi mắt lại không khỏi đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của cô ấy.

"Không phải"

Lắc đầu phủ nhận, Hyo Min ngồi dậy, hai tay ôm cổ Ji Yeon kéo cả người cô ấy lại gần mình, khoảng cách lúc này cơ hồ là chóp mũi chạm chóp mũi. Ánh mắt Hyo Min ôn nhu cùng thâm tình nhìn người trước mặt, đôi môi khẽ mở nói chuyện.

"Là lúc em đưa khăn tay cho chị trong nhà vệ sinh rồi giúp chị tránh khỏi chiếc xe dụng cụ đang lao tới. Lúc đó tại sao em lại làm như vậy?"

"Có lẽ là bản năng"

Hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhún vai trả lời rồi lại bất chợt tiến lên, hôn nhẹ vào môi Hyo Min khiến cô ấy giật mình, bật cười nói.

"Cũng có lẽ là định mệnh"

"A, chị chưa đánh răng mà!"

Hyo Min ngượng ngùng lấy tay che miệng, đẩy Ji Yeon ra, lại xấu hổ cúi đầu chạy vào nhà vệ sinh mặc cho con người kia vẫn đang ngồi trên giường cười nghiêng ngả vì sự đáng yêu của cô.

Sau khi ăn sáng xong, Ji Yeon lái xe đưa Hyo Min tới trước cửa tập đoàn HD, lại tỉ mỉ xuống xe đi vòng qua mở cửa cho cô trước ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người. Liếc mắt nhìn phản ứng mà ngày nào cũng thấy của mọi người, trong lòng Ji Yeon thầm than, đây là việc thường xuyên của cả hai người, có cần thiết phải phản ứng như lần đầu tiên mới thấy như vậy không? Mà Hyo Min ở một bên nhìn biểu tình của Ji Yeon cũng hiểu ra, liền mỉm cười tiến lên chỉnh lại cổ áo sơ mi cho cô ấy, nói tiếng tạm biệt rồi nhìn cô ấy lái xe rời đi mới xoay người vào bên trong. Cô cũng hiểu tại sao mọi người phải phản ứng như vậy, nói về Ji Yeon, một người muốn tiền có tiền, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn địa vị có địa vị, lại ôn nhu thể thiếp như vậy, ai chẳng muốn kết hôn cùng cô ấy, cho dù cô ấy có là một cô gái giống như mình. Nhưng hết lần này tới lần khác, người may mắn cùng cô ấy kết hôn và được hưởng mọi ưu đãi tốt nhất từ cô ấy lại là cô. Nghĩ như vậy, Hyo Min lại càng thẳng lưng ưỡn ngực, gương mặt đầy tự hào đi vào trong công ty. Mọi người cứ ghen tị và ngưỡng mộ đi!

"Aigoo, người vợ hạnh phúc nhất hành tinh đã tới rồi đấy ah?"

Cô gái cao gầy với mái tóc ngắn xuất hiện ở cửa ngay sau khi Hyo Min đi vào phòng làm việc, ánh mắt đầy trêu chọc hướng về phía cô dù cho có phải nhận lại ánh mắt xem thường từ cô thì cũng vẫn nâng lên một nụ cười vui vẻ.

"Tôi nói ngày nào cậu cũng phải đứng nhìn xe người ta rời đi với dáng vẻ luyến tiếc như vậy mà không thấy chán sao? Dù gì cũng đã cưới nhau 2 năm chứ có ít đâu"

"Cậu cũng có thời gian rảnh để ý tới chúng tôi mà không thấy chán sao, phiền phức!"

Hyo Min nhìn cũng không nhìn người kia, tự mình ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, mở máy tính xách tay của mình ra.

"Tôi còn biết lịch trình của hai người mỗi ngày đây, cuối tuần còn cùng nhau về nhà mẹ Ji Yeon rồi lại ở nhà ông cậu đến tối muộn mới về"

Cô gái ngồi xuống ghế sofa, gương mặt đắc ý hướng Hyo Min kể lể, ánh mắt lại mang theo một chút nghịch ngợm, khóe miệng nở một nụ cười đầy khoái trá.

"Hơn nữa, còn thấy rõ dấu ấn của Park Ji Yeon trên cổ của cậu. Nói đi, hôm trước hai người đã triền miên mấy lần"

"Ham! Eun! Jung! Cậu muốn chết?"

Hyo Min ngẩng đầu lên, ánh mắt tức giận quét trên người Eun Jung, cắn răng nghiến lợi nói.

"Làm gì mà dữ như vậy? Cũng không phải tôi theo dõi hai người nha"

Eun Jung tỏ vẻ vô tội hai tay xua xua, nhún vai nói một cách thản nhiên.

"Chẳng lẽ cậu không biết trên mạng người ta lập hẳn một trang web dành riêng cho hai người"

Ánh mắt thăm dò nhìn người con gái đang muốn phún lửa ở trước mặt mình, cười ha hả giải thích khi thấy gương mặt cô ấy hơi biến đổi biểu lộ không hiểu gì.

"Aigoo, nói thế nào nhỉ, có rất nhiều người thích hai người, nói cái gì mà MinYeon shippers đó. Còn lập hẳn một trang web để bàn luận về hai người. Mỗi ngày cũng có quá trời hình ảnh của hai người được up lên, nào là cùng nhau đi làm, cùng nhau đi ăn. Đúng rồi, còn kêu hai người là Min công chúa và Yeon vương tử, aigoo, nghe mà sởn cả da gà"

Vừa nói còn khoa trương vuốt vuốt cánh tay của mình, rùng mình một cái, rồi lại bật cười khi thấy gương mặt có chút ửng đỏ của Hyo Min. Người này mỗi lần nhắc tới chuyện liên quan tới Ji Yeon là lại từ nữ vương biến thành thiếu nữ thẹn thùng e lệ. Không có tiền đồ!

"Nếu cậu rảnh rỗi đễn vậy, tôi không ngại để cho cậu tăng ca"

Nói đến vân đạm phong khinh, khóe miệng hơi nhếch lên, cả người toát lên khí chất nữ vương ngày thường, Eun Jung không khỏi cảm thấy hơi thở nguy hiểm lan tràn trong không khí. Bất mãn lại không thể làm gì được, gương mặt xụ xuống như một quả bóng xì hơi, lầm bầm lầu bầu đi ra cửa.

"Lấy công trả thù riêng!"

"Khoan đã..."

Eun Jung đang cầm tay nắm cửa để chuẩn bị ra ngoài lại bị Hyo Min đột nhiên gọi lại, xoay đầu tỏ vẻ khó chịu nhìn về phía cô ấy.

"Cái đó... cái trang web đó... tên là gì?"

Hyo Min ho khan hai cái, giọng nói không khỏi ấp úng khiến Eun Jung đột nhiên trợn mắt nhìn cô không hiểu gì. Sau hai giây hồi thần lại, chợt nở nụ cười đắc ý, vẫn là có thể nắm được điểm yếu của người này.

"Hừ! Còn kêu tôi rảnh rỗi đi! Nghe cho rõ đây, BBF0869dot.com, cậu có thể down ảnh HD của hai người về tha hồ mà ngắm, còn có thể rửa ra mấy cái album ảnh đó, hahaha"

Nói xong liền ngửa cổ lên trời cười ha hả nhưng cũng nhanh chân chạy trốn khỏi nơi này, nếu như còn tiếp tục lưu lại chỉ một phút thôi, đời cô coi như là thê thảm.

"Không chỉ có tôi, rất nhiều người đều hi vọng cậu sẽ hạnh phúc như vậy"

Eun Jung sau khi ra khỏi cửa, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất, quay đầu nhìn cánh cửa gỗ phía sau mình, trong lòng âm thầm nói. Khẽ thở dài một cái khi nghĩ tới người ngồi trong căn phòng kia hẳn là đang nghiên cứu trang web mình vừa nhắc tới, xoay người rời đi.

Mà đúng như Eun Jung suy nghĩ, lúc này Hyo Min đang ngồi thẳng người trước máy tính, gương mặt rất nghiêm túc nhìn nội dung trên trang web mà Eun Jung cho cô địa chỉ. Giống như một đứa trẻ tò mò, tay cầm chuột không ngừng di chuyển, gương mặt từ ngạc nhiên vì không biết bức ảnh trên màn hình được chụp từ lúc nào, thay đổi thành giống như vừa nghĩ ra một phát minh vĩ đại khi nhớ được thời điểm của bức ảnh. Trên môi vẫn luôn mang theo một nụ cười thỏa mãn, trong đầu không ngừng cảm thán không ngờ cô và Ji Yeon lên ảnh lại đẹp như vậy, tình tứ như vậy. Hai má lại cũng bất giác nóng lên, ửng đỏ khi đọc những lời bình luận ở phía dưới.

[Aigoo, công chúa và vương tử hôm nay cùng nhau trở về nhà nội, nhìn xem, nhìn xem, vương tử còn mở cửa xe cho công chúa, đẹp trai muốn chết]

[Buổi tối hai người còn về nhà ngoại nữa kìa, ta đi ngang qua cũng nhìn thấy, thật là một đôi trời sinh nha]

[Có ai giống như ta thấy được vết hôn của vương tử trên cổ công chúa không?]

[Có ta, có ta, thật muốn biết tối hôm qua hai người làm mấy lần nha]

[Theo ta đoán, có lẽ là cả đêm đi, hahaha]

[Không biết tới bao giờ vương tử của ta mới xuất hiện đây, Yeon vương tử, ta sẵn sàng làm tình nhân bí mật của ngươi]

[Đừng có mơ tưởng, Yeon vương tử là của một mình Min công chúa, MinYeon forever nha]

...

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên cắt đứt việc "nghiên cứu" dang dở của Hyo Min, cô liếc mắt nhìn cái tên hiển thị trên màn ảnh, "Yeonie". Lúc này lại có cảm giác giống như làm việc xấu bị bắt gian tại trận, gương mặt lại càng đỏ hơn, cầm điện thoại lên, nắm thật chặt trước ngực đồng thời ổn định lại tâm tình cũng như hơi thở của mình, sau đó mới nhận điện thoại.

"Alo?"

"Em đây! Bận lắm sao mà mãi mới nhận điện thoại của em?"

Giọng nói ân cần đầy quan tâm vang lên trong điện thoại lại càng khiến Hyo Min ngượng ngùng không biết phải trả lời thế nào. Liếc nhìn màn hình máy tính lúc này đang hiện lên bức ảnh người ta zoom gần vào vết hôn nơi cổ của mình, muốn mắng cho Ji Yeon một câu nhưng lại không nói nên lời.

"Sao vậy? Em làm phiền chị sao?"

Ji Yeon thấy đầu dây bên kia không có động tĩnh gì liền nhíu mày, mở miệng dò xét hỏi.

"Ah, không có gì, chị... chị... đang xem... tài liệu một chút"

"Hyo Min, chị không khỏe sao?"

Thấy Hyo Min trả lời ấp úng lại càng nổi lên nghi ngờ trong lòng. Thái độ của Hyo Min thật lạ! Nếu như Ji Yeon biết lý do chân thật, có lẽ cô sẽ phún máu ra mất.

"Chị không sao. Còn không phải bởi vì bất ngờ khi em gọi đến sao, có chuyện gì vậy?"

"Ah, tối nay có một bữa tiệc của khách hàng. Vì có chút đột ngột nên em đã chuẩn bị sẵn lễ phục và cho người đưa tới. 6h em sẽ tới đón chị, được chứ?"

Gật đầu đáp ứng, Ji Yeon lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo như vậy, Hyo Min có cảm giác từ khi kết hôn cùng Ji Yeon, cô trở nên thật thụ động và lười biếng. Ngoại trừ công việc ở công ty ra, tất cả việc lớn nhỏ từ trong nhà cho tới giao tiếp xã hội, Ji Yeon cũng đều thay cô làm một cách chu đáo nhất. Nghĩ lại một chút, quả nhiên người bình luận trong trang web này nói đúng.

[Không cầu được kết hôn cùng một người đàn ông hoàn hảo, chỉ cầu có thể kết hôn cùng Park Ji Yeon]

Buổi tối, khi chiếc Limouse màu đen sang trọng dừng trước cửa tòa nhà tập đoàn HD, tất cả mọi ánh mắt từ nhân viên của tòa nhà cho đến những người đi đường cũng đều tập trung lại đây. Cánh cửa mở ra, một đôi giày màu trắng nhẹ nhàng chạm đất, mà ngước lên nhìn chủ nhân của đôi giày đó, mọi người không khỏi cảm thán cùng thốt lên ba chữ "Yeon vương tử". Ji Yeon mặc một bộ vest xanh đậm kẻ sọc, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc xõa ngang vai cũng không làm cho cô mất đi vẻ đẹp trai trong mắt mọi người. Tiến vào bên trong tòa nhà, đúng lúc này, cửa thang máy cũng mở ra, một đôi giày cao gót màu trắng cũng bước ra, Hyo Min trong bộ váy bó sát người liền thân màu xanh thẫm đang uyển chuyển cùng quyến rũ hướng về phía Ji Yeon đi tới. Hai người nhìn thấy nhau liền ăn ý cười một tiếng, Ji Yeon tăng nhanh bước chân tiến lên đón Hyo Min.

"Chị thật sự rất đẹp!"

"Là nhờ chiếc váy mà em chọn, nó rất đẹp, chị cũng rất thích!"

Hyo Min khẽ mỉm cười đáp lại lời khen ngợi của Ji Yeon. Cô đúng là rất thích chiếc váy này, đơn giản nhưng không mất đi vẻ sang trọng cùng cao quý, rất hợp với phong cách của cô. Đưa tay lên chỉnh lại cổ áo cho Ji Yeon, trong lòng không khỏi rung động, hôm nay Ji Yeon rất đẹp!

Để lại cho mọi người một đôi bóng lưng đẹp đẽ, hai người vui vẻ nắm tay nhau đi ra ngoài, tới bên cạnh xe, Ji Yeon còn dùng tay mình chặn mép trên của cửa xe để Hyo Min ngồi vào trong. Hành động này của cô khiến mấy cô nhân viên trong tòa nhà không thể kiềm chế mà nắm tay nhau đầy kích động, thậm chí có người còn nhảy cẫng lên khi vừa chụp lại được hình ảnh kia. Được rồi, như vậy tối nay bọn họ lại có thể lên web mà tường thuật lại chuyện họ vừa được chứng kiến đi.

Hai người vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh mắt của tất cả mọi người trong bữa tiệc. Hai người con gái vừa đẹp lại tài năng cùng xuất hiện chung một chỗ giống như một luồng ánh sáng chói chang đang chiếu vào bữa tiệc. Có thể trong tư tưởng còn rất cổ hủ của người dân Đại Hàn dân quốc, việc kết hôn đồng tính còn là một chuyện rất đáng khinh bỉ, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ này, trong lòng họ đã có chút rung động. Trong giới kinh doanh không ai là không biết danh tiếng của hai người, đã từng có rất nhiều con em đại gia hay các doanh nhân giàu có muốn theo đuổi Hyo Min. Nhưng sự xuất hiện nửa đường của Ji Yeon đã khiến cho bọn họ chỉ có thể thất bại mà về.

Trong suốt bữa tiệc, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía hai người đặc biệt là Ji Yeon. Hyo Min có thể cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ cùng khao khát đang bắn thẳng trên người Ji Yeon từ phía những vị phu nhân hay bạn gái của mấy con em đại gia kia. Nhưng điều đó cũng không khiến Ji Yeon bận tâm, cô ấy chỉ chăm chú nói chuyện cùng những đối tác kia, thỉnh thoảng lại sẽ nghiêng đầu thì thầm bên tai Hyo Min hỏi han cô có mệt không, có đói không. Điều này càng khiến Hyo Min ngọt ngào trong lòng, bởi vì cô biết, trong lòng Ji Yeon lúc này chỉ tồn tại một người phụ nữ duy nhất là cô, Park Hyo Min.

Kết thúc bữa tiệc, Ji Yeon cùng Hyo Min lên xe rời khỏi khách sạn. Ở trên xe, Ji Yeon vòng tay ra phía sau, ôm lấy vai Hyo Min rồi kéo cô ấy tựa đầu lên vai mình. Mà hành động này đương nhiên khiến Hyo Min kinh ngạc giật mình, nhưng lại không dám làm ra cử động quá lớn, chỉ có im lặng làm theo.

"Hôm nay chị mệt lắm, phải không? Nghỉ ngơi một chút, khi nào về nhà, em sẽ gọi chị"

Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp từ trên đầu truyền tới, mùi hương bạc hà từ trên người Ji Yeon tỏa ra, thanh mát lại dễ chịu khiến cho Hyo Min khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ. Ji Yeon luôn cưng chiều cô như vậy, mà cô thì đã vùi lấp quá sâu trong sự ôn nhu của Ji Yeon mất rồi. Kể từ cái lần đầu tiên gặp nhau đó, cô đã sớm vùi lấp không thoát ra được dù có cố gắng giãy dụa như thế nào đi nữa. Mặc dù tất cả những gì Ji Yeon dành cho cô đều không phải xuất phát từ tình yêu. Bởi vì vốn dĩ Ji Yeon không yêu cô.

Hai tay nắm chặt tay lái, cả thân thể cứng ngắc không nhúc nhích, ánh mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa khách sạn, lúc này trong đầu Hyo Min chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh người cô yêu.Sẽ là phản ứng gì đây, Ji Yeon sẽ phản ứng như thế nào khi biết được chuyện đó? Sẽ đau lòng đi, sẽ tổn thương đi. Đó là điều cô muốn sao? Không, tất nhiên là không, cô không muốn Ji Yeon bị tổn thương dù chỉ là một chút. Vậy cô đang hối hận sao? Hyo Min lắc đầu xua đi cái ý nghĩ rối rắm của mình, cô không hối hận, tuyệt đối không. Đau ngắn còn hơn đau dài, cô không muốn sau này Ji Yeon sẽ phải chịu đựng tổn thương nhiều hơn nữa. Mặc dù điều này sẽ khiến quan hệ giữa cô và Ji Yeon hỏng bét, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái rất ích kỷ khi yêu, cô không muốn người mình yêu bị lừa dối.Khi Hyo Min vẫn mải đắm chìm trong thế giới của mình, Ji Yeon đã từ trong khách sạn đi ra. Không nước mắt, không đau buồn, gương mặt không cảm xúc, điều này lại càng khiến Hyo Min lo lắng và bất an hơn. Nếu như cô ấy đau lòng, nếu như cô ấy khóc lóc thảm thiết, cô còn có lý do tiến lên an ủi. Mà lúc này đây, cô có thể làm được gì?

Nhất thời, Ji Yeon quay đầu nhìn về phía xe của cô, bốn mắt đối diện với nhau, Hyo Min không nhìn ra được trong đôi mắt ấy, là đau khổ còn là tức giận. Cả người phát run khi thấy Ji Yeon đang chậm rãi đi về phía xe của mình, cô nên đối mặt với cô ấy như thế nào đây?

"Cạch!"

Ji Yeon mở cửa xe, ngồi lên ghế bên cạnh, cũng không nhìn Hyo Min hay nói cái gì, chỉ hướng ánh mắt về phía xa xăm. Cả hai duy trì không khí trầm mặc một lúc lâu, lâu đến nỗi Hyo Min không biết đã trôi qua bao nhiêu phút, hay thậm chí bao nhiêu tiếng. Cô chỉ nhận ra rằng lúc này cũng đã là nửa đêm, lại không biết là mấy giờ rồi. Muốn hé miệng nói gì đó nhưng sự lạnh lùng của Ji Yeon khiến cô không nói ra lời.

"Park Hyo Min!"

Bỗng nhiên Ji Yeon quay đầu sang nhìn cô, giọng nói khàn khàn gọi tên của cô khiến Hyo Min giật mình, cả người lại run lên, không dám quay đầu đối diện với đôi mắt kia. Cô sợ, sợ nhìn thấy sự tức giận cùng đau lòng trong đôi mắt ấy. Cô sợ, sợ khi cô đối diện với đôi mắt ấy, cô sẽ không kiềm chế được mà khóc lên. Thật xin lỗi!

"Chúng ta kết hôn đi!"

Nhưng mà câu nói tiếp theo lại khiến Hyo Min ngây ngẩn cả người, cô kinh hãi quay sang nhìn người bên cạnh. Lại chỉ cảm nhận bàn tay lạnh như băng của mình được bao phủ bởi một thứ gì đó rất ấm áp. Không phải đau lòng, càng không phải tức giận nhưng cô biết trong đôi mắt ấy rõ ràng không phải là tình yêu. Nhưng cô vẫn là bị giọng nói ôn nhu kia hòa tan, luôn là như vậy, cô luôn là không thể từ chối bất kỳ điều gì với người này. Bởi vì cô yêu Park Ji Yeon.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro