Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyo Min ký xong một phần tài liệu, đặt bút xuống bàn, gỡ mắt kính ra, tay day day huyệt Thái Dương, cả người ngả hẳn vào lưng ghế. Liếc nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, đã hơn 4 giờ chiều, không nghĩ tới cô làm việc một mạch suốt 4 tiếng đồng hồ mà không hề ngừng nghỉ, cả người không mệt lả mới là lạ. Thật ra thì mọi ngày cứ vào giờ này Ji Yeon sẽ tới đón cô tan làm, sau đó hai người sẽ cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn về nấu bữa tối. Mặc dù cô là một người bận rộn, công việc luôn chất như núi nhưng kể từ sau khi kết hôn, cô muốn được dành nhiều thời gian cho Ji Yeon hơn, dành hết tâm huyết cho gia đình bé nhỏ của hai người. Vì vậy mà dù bận tới cỡ nào, hai người cũng sẽ đúng giờ cùng nhau tan việc, cùng nhau trở về nhà ngoại trừ những việc bất khả kháng.

Ngồi thẳng dậy, một tay chống bàn đỡ lấy đầu, một tay đưa ra sờ lên gương mặt người mình yêu trên khung ảnh trước mặt, miệng vẽ lên một đường cong hoàn mỹ. Người này chính là người mà cô đã dành trọn trái tim mình để yêu, bất kể tình yêu của cô ấy có đặt trên người cô hay không. Có thể ngay từ đầu, chuyện kết hôn của hai người không hề xuất phát từ tình yêu, nói chính xác hơn là Ji Yeon kết hôn với cô không phải vì tình yêu, chỉ có một mình cô đơn phương mà thôi. Nhưng không thể phủ nhận, cuộc sống hôn nhân của cô trong suốt 2 năm qua quả thật rất hạnh phúc. Bỏ qua chuyện Ji Yeon có yêu cô hay không, thì cô ấy là một người bạn đời hoàn hảo, hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ. Cô ấy quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho cô từng chút một, dường như, ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, chính sự quan tâm của Ji Yeon đã hấp dẫn cô, đã khiến cho cô mê muội mà bước lên con đường tình yêu này rồi.

Lại liếc nhìn chiếc đồng hồ một lần nữa, thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ thời gian hôm nay trôi qua thật lâu. Có lẽ cô quên mất rằng, thời gian trôi qua là không hề thay đổi nhanh hay chậm, chỉ có hoàn cảnh cùng tâm trạng của bản thân mới khiến chúng ta cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hay chậm mà thôi. Ngoại trừ những lúc làm việc, nếu như không có Ji Yeon ở bên cạnh, thời gian dường như đều chậm chạp trôi đi đối với cô, giống như lúc này đây. Không tự chủ lại thở dài một lần nữa, cô nên làm gì cho đến tối đây, đợi đến lúc Ji Yeon về nhà ít nhất cũng phải 5 tiếng đồng hồ nữa. Tay rời khỏi khung ảnh cầm lên điện thoại di động, mở ra tin nhắn gần nhất của Ji Yeon gửi cho cô, đọc xong lại bất giác thở dài lần thứ ba trong vòng vài phút.

[Hôm nay em đi ăn tối cùng đối tác, không thể tới đón chị được, em đã dặn lái xe Kim sẽ đưa chị về nhà]

Nghĩ tới việc Ji Yeon không tới đón mình được, Hyo Min không có tâm trạng trở về nhà, ngay cả bữa tối cũng là không có khẩu vị muốn ăn. Động lực để cô có thể bỏ hết công việc trở về nhà, xắn tay áo lao vào bếp cũng chỉ là có thể nhìn ngắm bộ dạng thỏa mãn của Ji Yeon khi ăn đồ do cô nấu. Mỗi khi Ji Yeon không ăn tối ở nhà, cô cũng sẽ không muốn vào bếp nấu ăn.

[Nhớ ăn tối đầy đủ, em sẽ trở về sớm]

Quả nhiên, Ji Yeon cũng biết rõ điều này cho nên liền gửi thêm một tin nhắn nữa cho Hyo Min. Đọc xong tin nhắn, cô bất giác lại nở nụ cười. Lần nào cũng vậy, Ji Yeon luôn sẽ khiến cho cô phải ngoan ngoãn nghe lời và dập tắt cái ý định bỏ mặc bản thân kia. Người ta thường nói, một người dù có ngỗ nghịch đến thế nào cũng sẽ luôn có một người trị được, và Ji Yeon chính là người duy nhất trị được cô.

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Hyo Min, ngồi thẳng người dậy, sửa sang lại vạt áo cùng mái tóc một chút. Cô không thể để cho người khác thấy bộ dạng uể oải cùng lộn xộn của mình được, trong mắt mọi người đặc biệt là công nhân viên của mình, cô chính là một nữ vương. Nếu như để cho bọn họ biết chỉ vì Ji Yeon không thể tới đón cô cùng nhau tan việc mà cô thành bộ dáng chán nản như thế này, đặc biệt là đến tai của Eun Jung, cô không bị cười chết mới là lạ. Chỉnh lại tư thế ngồi, tay cầm bút tiếp tục xử lý tài liệu, hắng giọng một cái mới cất tiếng đối với người ngoài cửa.

"Mời vào"

"Hyo Min, không làm phiền con chứ?"

Cửa phòng mở ra, Kim Tae Hee mỉm cười vui vẻ hướng về phía cô con dâu nói. Mà Hyo Min có chút bất ngờ, không nghĩ tới người đi vào lại là mẹ chồng cô chứ không phải là thư ký riêng của mình. Vội vã đặt bút cùng tài liệu xuống bàn làm việc, đứng dậy khỏi ghế đi tới trước mặt Kim Tae Hee.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Có chuyện gì mẹ gọi điện thoại cho con hoặc gọi con đến cũng được mà!"

Hyo Min tiến đến thân mật ôm cánh tay Kim Tae Hee, cùng nhau ngồi xuống ghế sofa. Cũng biết cô con dâu này rất ngoan và hiếu thảo, nhưng khi nghe xong lời của Hyo Min, Kim Tae Hee lại càng thỏa mãn, vỗ vỗ bàn tay Hyo Min đang ôm cánh tay mình, nhẹ nhàng nói.

"Không có gì, mẹ tới tìm con muốn cùng con đi dự tiệc đầy tháng cháu nội của dì Lee. Con không bận chứ?"

"Không, con cũng đang chuẩn bị tan việc. Nhưng mà con chưa chuẩn bị quà mừng, nếu không chúng ta tới trung tâm thương mại mua chút đồ rồi tới, được không mẹ?"

Hyo Min lắc đầu trả lời, nhưng cũng ngay lập tức nhíu mày khi nghĩ tới chuyện quà mừng. Chuyện này quá đột ngột, nếu như Kim Tae Hee thông báo từ trước, cô đã có thể kêu thư ký của mình đi chuẩn bị. Nhìn thấy vẻ khó xử của Hyo Min, Kim Tae Hee bật cười, cũng biết đứa trẻ này đang nghĩ tới chuyện gì.

"Không cần, mẹ đã chuẩn bị hết rồi, bây giờ con chỉ cần đi theo mẹ tới đó là được rồi"

"Mẹ thật chu đáo!"

Lại một lần nữa ôm cánh tay Kim Tae Hee, Hyo Min gục đầu vào vai bà, trong giọng nói có chút cảm thán cùng làm nũng của một cô con gái đối với mẹ của mình. Kết hôn với Ji Yeon, ngoài việc được ở bên cạnh người mình yêu, Hyo Min cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nhất chính là có một người mẹ. Kim Tae Hee không chỉ là một bà mẹ chồng tâm lý và tình cảm, bà luôn coi cô như con ruột không khác gì Ji Yeon mà đối đãi. Điều này khiến cho một người thiếu thốn tình cảm của ba mẹ từ bé như Hyo Min lại càng thỏa mãn cùng hạnh phúc.

"Vậy mẹ chờ một chút, con đi thay quần áo, sau đó chúng ta cùng đi dự tiệc"

Hyo Min ngồi thẳng người dậy nói, nhận được cái gật đầu đồng ý của Kim Tae Hee mới đứng dậy đi vào trong phòng nghỉ ngơi của mình để thay quần áo. Nhìn bóng lưng Hyo Min đi vào căn phòng ngay gần đó, Kim Tae Hee mỉm cười đầy trìu mến. Trong lòng bà thầm cảm thán, quả nhiên quyết định để Ji Yeon kết hôn với cô năm đó là một quyết định đúng đắn. Hyo Min là một cô gái rất tốt, những việc Hyo Min làm vì Ji Yeon, bà đều nhìn ở trong mắt. Với sự nhạy cảm của một người phụ nữ, bà đã sớm nhận ra tình cảm Hyo Min dành cho Ji Yeon đã không đơn thuần chỉ là tình bạn. Nhưng lúc đó, bà cũng không tránh khỏi bị shock và có chút hoảng hốt không biết phải làm sao. Cũng không thể cầm một tờ séc tới yêu cầu Hyo Min rời xa Ji Yeon như trong mấy bộ phim truyền hình mà mình thường xem, bởi vì vốn dĩ Hyo Min là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, cô ấy thiếu tiền sao? Mà bà cũng không thể phủ nhận mình thật sự rất thích cô gái này, tất cả mọi thứ từ Hyo Min đều khiến bà sinh ra một loại cảm tình yêu mến. Bà nhìn rõ sự ẩn nhẫn tình cảm dành cho Ji Yeon của Hyo Min, không khỏi cũng cảm thấy đau lòng cho đứa trẻ đáng thương này. Và như vậy, lâu dần bà đã bị tình cảm chân thành của Hyo Min cảm hóa, bất tri bất giác cũng thừa nhận thứ tình cảm này lúc nào không hay biết.

Kim Tae Hee ngồi trên sofa xem bộ phim truyền hình mà mình yêu thích, nghe thấy tiếng cửa mở cũng không buồn liếc mắt ra nhìn bởi vì bà biết rõ, đứa trẻ nhà bà trở về. Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay Ji Yeon trở về nhà cùng Hyo Min, Kim Tae Hee cũng không bất ngờ quá lâu, mối quan hệ của hai đứa trẻ này vốn dĩ cũng rất thân thiết.

"Hyo Min tới đấy ah? Mau vào đây ngồi, hôm nay cô có mua món bánh mà hai đứa thích ăn, đợi cô vào lấy ra nhé"

"Mẹ, con có chuyện muốn nói"

Không để Kim Tae Hee kịp đứng dậy, Ji Yeon đã nắm tay Hyo Min tới trước mặt bà, cùng nhau quỳ gối xuống đất. Nhìn một loạt động tác của hai người, trong lòng Kim Tae Hee dường như cũng đoán ra được mấy phần chuyện gì sắp xảy ra. Bà ngồi thẳng người, chờ đợi lời nói tiếp theo của con gái mình.

"Mẹ, con muốn kết hôn với Hyo Min"

Ji Yeon không do dự liền trực tiếp nói ra, ánh mắt đầy kiên định hướng về phía mẹ mình. Mà Kim Tae Hee sau khi nghe lời nói này, trong lòng thầm mắng đứa con bất hiếu trước mặt, cũng không biết mức độ sát thương của chuyện này như thế nào liền nói ra như vậy. Nếu như không phải bà đã sớm đoán được tình cảm của Hyo Min, chỉ sợ lúc này Ji Yeon đã phải gọi xe cấp cứu cho bà mất rồi. Bình thản nhìn Ji Yeon rồi lại lướt qua Hyo Min cũng đang quỳ gối ở bên cạnh, Kim Tae Hee thở dài một tiếng, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ.

"Suy nghĩ kỹ chưa?"

Ji Yeon và Hyo Min hơi ngẩn người trước câu hỏi của Kim Tae Hee. Vốn dĩ trước lúc trở về, cả hai cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi phải đối mặt với phản ứng kịch liệt của bà nếu biết chuyện này, lại không nghĩ tới Kim Tae Hee có thể bình tĩnh như vậy. Chẳng lẽ đây chính yên bình trước bão táp mà người ta thường nói sao? Hai người nhìn nhau khó hiểu, rốt cuộc lại cùng đồng thời gật đầu trả lời.

"Hyo Min, con thật sự muốn kết hôn cùng đứa trẻ hư đốn, vô tâm vô tư này sao?"

Kim Tae Hee hướng về phía Hyo Min hỏi, tay cũng chỉ về phía Ji Yeon. Giọng nói đầy nghiêm trọng cùng vẻ mặt nghiêm túc của bà khiến cho Ji Yeon cùng Hyo Min bất giác đều cảm thấy sợ hãi. Hyo Min hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí cùng quyết tâm trả lời. 

"Cô, con yêu Ji Yeon, con muốn dùng cả đời này để yêu thương, chăm sóc em ấy. Con biết chuyện này đối với cô mà nói chính là một chuyện hoang đường, nhưng tình yêu của con dành cho Ji Yeon chính là sự thật. Có lẽ cô sẽ phản đối, thậm chí là khinh bỉ con, nhưng bằng bất cứ cách nào, con cũng sẽ cố gắng chứng minh tình yêu của con là chân thành và khiến cho cô tiếp nhận con"

"Park Ji Yeon, con nghe rõ rồi đấy"

Nhìn dáng vẻ vừa sợ sệt lại vừa quyết tâm của Hyo Min, Kim Tae Hee khẽ mỉm cười, kéo tay Hyo Min để cô ngồi bên cạnh mình, ánh mắt nghiêm nghị hướng về phía Ji Yeon đe dọa.

"Từ giờ Hyo Min là con dâu của mẹ, con cứ thử bắt nạt Hyo Min xem, đừng có trách mẹ ác"

Hành động cùng lời nói của Kim Tae Hee trong nháy mắt khiến hai người trước mặt bà hóa đá, cả hai đều trợn mắt không tin được nhìn về phía người phụ nữ đang tươi cười trước mặt.

Sau một lúc, Hyo Min từ bên trong phòng nghỉ ngơi bước ra, trên người cô đã không còn là bộ đồ công sở nữa mà là một chiếc váy đơn giản màu vàng. Kim Tae Hee nhìn thấy không khỏi cảm thán trong lòng, trút bỏ bộ đồ công sở kia cũng giống như đã rũ bỏ cái khí chất nữ vương, cái hơi thở lạnh lùng của một vị lãnh đạo, trước mắt bây giờ chỉ là cô con gái hiền lành đáng yêu của bà mà thôi. Cả hai nhìn nhau ăn ý cười một tiếng sau đó cùng nhau rời khỏi tập đoàn HD đến nơi dự tiệc.

Tại bữa tiệc, sự xuất hiện của Kim Tae Hee và Hyo Min được mọi người chào đón nồng hậu. Trước đây, khi tin tức Ji Yeon sẽ kết hôn cùng Hyo Min được thông báo, hết thảy người thân họ hàng đều không dám tin đây là sự thật. Bọn họ bị tin tức này làm cho kinh sợ không ít nhưng chính sự cư xử khéo léo, tình cảm chân thành của Hyo Min dành cho mọi người trong suốt 2 năm qua, cuối cùng họ đã dần tiếp nhận cô như một phần trong gia đình, với thân phận là vợ của Ji Yeon.

"Chị Tae Hee, chị xem, con trai em mới cưới được gần 1 năm mà bây giờ em cũng đã có cháu nội rồi. Ji Yeon và Hyo Min cũng đã kết hôn hơn 2 năm rồi, chẳng lẽ còn chưa tính đến chuyện có con sao?"

Mọi người cũng đã tiếp nhận cuộc hôn nhân của hai người, huống chi y học hiện đại phát triển không ngừng, chuyện sinh con này mọi người cũng đã sớm được hiểu rõ qua các phương tiện truyền thông, cho nên nhắc đến cũng như là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng đối với Hyo Min đây vẫn là một chuyện cá nhân đầy tế nhị, cô không khỏi cúi đầu ngượng ngùng đỏ mặt. Người lớn tuổi quả nhiên quá trực tiếp và không e ngại đối với vấn đề này.

"Hai đứa bây giờ đều quá bận rộn, dù sao cũng quản lý hai tập đoàn lớn, cứ để từ từ đi, chị cũng không vội"

Mặc dù trong lòng là vạn phần muốn có cháu rồi, nhưng ngoài mặt Kim Tae Hee vẫn là thản nhiên điềm đạm nói đỡ cho cô con dâu đang xấu hổ ngồi bên cạnh mình. Không phải là bà chưa từng đề cập đến vấn đề này, chỉ là hai đứa trẻ nhà bà một mực không có hành động đáp lại. Bà biết rõ vấn đề là ở phía Ji Yeon, cũng biết rõ con gái mình kết hôn cô con dâu này về nhà không phải xuất phát từ tình yêu, cho nên bà chỉ có thể dùng tình yêu thương của mình để bù đắp sự ủy khuất này của Hyo Min.

Sau khi đưa Kim Tae Hee trở về, suốt dọc đường về nhà, trong đầu Hyo Min vẫn luẩn quẩn lời nói của mọi người trong bữa tiệc, hình ảnh đứa bé đáng yêu mỉm cười cùng cô đột nhiên hiện ra khiến khóe miệng Hyo Min cong lên rõ ràng. Quả thật cô cũng đã nghĩ tới chuyện có em bé này, hơn nữa hôm nay được bế đứa bé kia chơi đùa khiến ý tưởng này lại càng trỗi dậy mãnh liệt trong lòng cô. Ngay từ khi kết hôn, ý tưởng này đã xuất hiện trong đầu của cô, chỉ là e ngại chuyện Ji Yeon chưa yêu mình cho nên cô cũng không nói ra khỏi miệng. Nhưng bây giờ Hyo Min quyết định cần phải nói chuyện này với Ji Yeon một lần.

"Ji Yeon!"

Vừa bước vào nhà, nhìn thấy đôi giày của Ji Yeon đi sáng nay đã nằm gọn trong tủ giày, Hyo Min nhìn quanh nhà đều sáng đèn liền biết được Ji Yeon đã trở về, cất tiếng gọi. Không có ai trả lời, Hyo Min nghiêng đầu nhìn về phía phòng làm việc của Ji Yeon, qua khe cửa khép hờ, cô nhận thấy Ji Yeon đang chăm chú tập trung làm việc. Có lẽ vì muốn biết khi Hyo Min trở lại cho nên Ji Yeon mới không đóng kín cửa, lại không nghĩ vì quá tập trung nên cũng không hay biết cô đã trở về. Hyo Min cũng không muốn làm phiền lúc Ji Yeon đang làm việc, liền tự mình đi vào phòng ngủ, lấy quần áo trong tủ rồi đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, Hyo Min trong chiếc áo choàng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn ướt, một vài giọt nước từ ngọn tóc trượt xuống cần cổ trắng nõn của cô, theo xương quai xanh mà chảy xuống bên trong áo choàng. Cả người Hyo Min tản mát ra mùi hương của loại sữa tắm mà Ji Yeon yêu thích. Phải rồi, vì là Ji Yeon yêu thích nên ngay cả sữa tắm, dầu gội đầu hay nước hoa cô cũng đều đổi. Ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng bếp rót một ly sữa đặt vào trong lò vi sóng, Hyo Min đợi sữa nóng mới bưng ly sữa vào phòng làm việc cho Ji Yeon.

"Hyo Min, chị về rồi?"

Nhìn ly sữa được đặt trên bàn, lúc này Ji Yeon mới rời mắt khỏi tài liệu ngẩng đầu nhìn người trước mắt, hơi ngạc nhiên hỏi.

"Uhm, hôm nay em về sớm vậy?"

Hyo Min mỉm cười gật đầu một cái, cô biết bình thường Ji Yeon đi ăn cùng đối tác vẫn thường cố gắng về sớm nhất có thể nhưng hôm nay lại còn về sớm hơn cả cô, điều này khiến cô không khỏi thắc mắc.

"Công ty còn nhiều chuyện cần xử lý, chuyện hợp tác cũng đã bàn bạc ổn thỏa, cho nên cũng không cần kéo dài thời gian"

"Vậy em làm việc đi, đừng làm quá khuya, không tốt cho sức khỏe"

Vốn dĩ muốn cùng Ji Yeon nói tới chuyện sinh con, nhưng nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của cô ấy, Hyo Min liền nuốt lại lời nói vào bụng, có lẽ nên tìm thời điểm khác thích hợp hơn. Tay khẽ vuốt má Ji Yeon, cúi người khẽ hôn lên đôi môi hấp dẫn kia một cái mới quyến luyến không thôi quyết định rời đi.

"Chị về phòng ngủ trước, nhớ uống sữa, không được bỏ lại"

Nhưng mà khi Hyo Min vừa xoay người định đi, tay lại bị người phía sau kéo lại, hơi khó hiểu quay đầu lại nhìn, chưa kịp hỏi, Ji Yeon liền lên tiếng trước.

"Tóc chị ướt như vậy còn định đi ngủ luôn sao?"

Hyo Min hơi bất ngờ vì câu nói của Ji Yeon nhưng cũng nhanh chóng nở một nụ cười, đây là Ji Yeon đang quan tâm cô, không phải sao? Nhưng mà Ji Yeon đâu có biết, cô làm sao có thể ngủ luôn được khi không có cô ấy ở bên cạnh cơ chứ? Bình thường luôn là sẽ chờ Ji Yeon xong việc, chờ Ji Yeon lên giường, xoay người rúc vào lòng cô ấy mới có thể yên tâm tiến vào giấc ngủ được. Trong 2 năm qua, cô đã không còn thói quen ngủ một mình như trước đây nữa rồi.

"Được rồi, chị sẽ sấy tóc trước khi đi ngủ, được chưa?"

"Không được, em cùng chị về phòng, để em sấy tóc cho chị nếu không nhất định chị sẽ lại lên giường ngủ luôn"

"Vậy còn công việc của em?"

"Ngày mai tới công ty giải quyết cũng chưa muộn"

Nghe lời nói của Ji Yeon, trong lòng Hyo Min tràn đầy ấm áp. Bình thường Ji Yeon vẫn luôn quan tâm, chăm sóc cô chu đáo như vậy, không nghĩ tới còn có thể bỏ công việc qua một bên vì cô. Đây dù là vì thực sự có tình cảm đối với cô hay chỉ là vì thương hại cô, cũng đều khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

Ji Yeon nắm tay Hyo Min cùng nhau về phòng ngủ, để Hyo Min ngồi ở mép giường mới tự mình đi lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo. Tiến lại gần mép giường, đứng bên cạnh Hyo Min và bắt đầu sấy tóc cho cô ấy. Trong phòng, ngoại trừ tiếng động phát ra từ máy sấy tóc cũng không có âm thanh nào khác. Cả hai đều không nói chuyện gì, Ji Yeon tập trung sấy tóc cho Hyo Min còn Hyo Min cũng phối hợp yên lặng hưởng thụ giây phút được Ji Yeon chăm sóc. Ji Yeon vẫn luôn có sự hứng thú đặc biệt đối với mái tóc của Hyo Min, xúc cảm khi chạm vào mái tóc của Hyo Min luôn khiến cho Ji Yeon cảm thấy yêu thích không buông tay.

"Ji Yeon!"

"Uhm"

Đột nhiên, Hyo Min gọi Ji Yeon một tiếng khiến Ji Yeon đang chìm đắm trong xúc cảm mình yêu thích liền giật mình, hơi ngẩn ra 2 giây mới đáp lại.

"Chúng ta có con đi, có được hay không?"

Hyo Min rốt cuộc cũng hỏi ra khỏi miệng, cô nghĩ nếu như cứ chờ đợi thời gian thích hợp sẽ không biết đến khi nào nữa. Không bằng ngay lúc này hỏi Ji Yeon, nếu được sẽ còn chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt. Chỉ không nghĩ tới, khi câu hỏi của cô vừa dứt lời, động tác trong tay Ji Yeon chợt dừng lại, dù rất nhanh Ji Yeon lại tiếp tục công việc của mình nhưng Hyo Min vẫn cảm nhận được.

"Chuyện này... chúng ta mới kết hôn 2 năm, bây giờ có phải là quá sớm hay không? Trách nhiệm khi có con sẽ rất lớn, mà hiện giờ công việc của chúng ta lại quá bận rộn"

Giọng nói Ji Yeon bình thản không nghe ra tâm tình trong đó. Hyo Min nghe xong, miệng vẽ lên một nụ cười khổ mà Ji Yeon không nhìn thấy. Làm sao cô không biết trách nhiệm khi có con sẽ rất lớn nhưng cô nguyện ý gánh vác trách nhiệm ấy. Chỉ là Ji Yeon vẫn chưa sẵn sàng, hay hoặc là nói, Ji Yeon vẫn chưa sẵn sàng đối với sự ràng buộc về huyết thống này cùng cô.

"Hyo Min, em không phải..."

Nhận thấy sự im lặng từ phía Hyo Min sau khi nghe lời nói của mình, Ji Yeon liền bỏ máy sấy sang một bên, ngồi xổm xuống trước mặt Hyo Min, lên tiếng muốn giải thích. Nhưng Hyo Min đã trước một bước, cắt đứt lời nói của Ji Yeon.

"Chị hiểu, chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Bây giờ chúng ta đi ngủ thôi!"

Nói xong cũng không đợi Ji Yeon nói gì nữa, Hyo Min liền xoay người nằm lên giường. Cô không muốn ép buộc Ji Yeon, chỉ với việc chấp nhận kết hôn và ở bên cạnh cô cả đời này dù không hề yêu cô, cô cũng đã rất biết ơn Ji Yeon rồi. Cô còn có thể yêu cầu mong muốn gì hơn được nữa đây? Chỉ là trong lòng cô đặc biệt ủy khuất, đặc biệt tủi thân. Cô luôn khao khát có thể có con với Ji Yeon, vì Ji Yeon mà sinh một đứa con giống như Ji Yeon, nhưng có lẽ đó là một hi vọng xa vời, trừ khi Ji Yeon thực sự yêu cô.

"Hyo Min, cho em thêm thời gian, có được hay không?"

Thấy Hyo Min nằm xoay người lại với mình, người thông minh như Ji Yeon dĩ nhiên hiểu được là cô ấy mất hứng. Lên giường, nằm xuống bên cạnh Hyo Min, vòng tay ôm lấy cô ấy từ phía sau, mở miệng khẽ nói bên tai cô ấy, giọng nói đầy ôn nhu cùng dịu dàng. Mà Hyo Min vẫn luôn là không thể từ chối Ji Yeon bất cứ điều gì, cũng không thể giận dỗi Ji Yeon quá một phút bao giờ. Thở dài một cái, xoay người lại, tay vuốt lên má Ji Yeon, mỉm cười nói.

"Chỉ cần em muốn, cái gì cũng được"

"Vậy bây giờ em muốn, được chứ?"

Nở nụ cười gian tà, Ji Yeon hỏi một câu khiến Hyo Min khó hiểu, nhưng cũng không chờ Hyo Min hỏi lại, môi cô đã bị đôi môi của Ji Yeon chạm vào. Hyo Min không thể làm gì khác hơn là phối hợp với Ji Yeon, hôn đáp trả lại, để tùy ý tay Ji Yeon chui vào trong áo vuốt ve thân thể mình. Ji Yeon luôn biết cách khiến cho cô không từ chối được, luôn biết cách khiến cho cô không thể kiềm chế bản thân mà phối hợp cùng với cô ấy. Cơ thể hai người nhanh chóng nóng lên, dán chặt không có một kẽ hở nào cả, Hyo Min không tự chủ mà nâng thân thể mình lên nghênh hợp với Ji Yeon. Trong lòng lại không khỏi muốn hô lên hỏi Ji Yeon một câu, tại sao dù không hề yêu cô nhưng đối với chuyện này, Ji Yeon lại đặc biệt nhiệt tình như vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro