Hạ 1994

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Gíang sinh đến rồi mà tiệm mình không định trang trí gì hở bác?

Vừa lau bàn, vừa ngoái đầu nhìn người đàn ông trung niên đang mải mê tưới cây. Qua chiếc kính cận màu bạc, bác cười hiền, nhìn tôi và nói:

-Ừ nhỉ? Vậy lát hai bác cháu mình đi mua đồ về trang trí nha? 

Tôi gật đầu lia lịa, giơ ngón cái tán thành. 

Đảo mắt lượn một vòng xung quanh, khí trời vào đông, lạnh buốt da thịt nhưng không khí trong quán nước nhỏ của bác Lương lại ấm áp đến lạ. Bác có sở thích sưu tầm đồ cổ nên bước vào quán lại khiến người ta cảm giác mình vừa xuyên không, trở về những năm thập niên tám mươi, chín mươi . Từ chiếc ti vi và đài radio đến những tờ báo cũ hay lọ hoa hướng dương bên cửa sổ đều tạo nên khung cảnh của một ngôi nhà tồn tại đã lâu giữa lòng phố cổ. 

Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi giật mình cảm nhận được chiếc điện thoại trong túi áo khoác dày đang đổ chuông. 

-Gì đấy con này, tao đang trong giờ làm đấy nhé?

Theo phản xạ có điều kiện, tôi chột dạ nhìn về hướng "ông chủ".

-Khiếp, thôi thanh niên nghiêm túc ạ. Mày chuyển máy cho bác hộ tao tí!

Từ từ tiến lại chỗ Bác Lương, tôi vươn tay đưa điện thoại mình về phía bác, nói:

-Châu đó bác.

Nhận điện thoại từ trong tay tôi, bác nói với người trong điện thoại:

- Gì đấy, bác nghe?

Chưa gì chất giọng nội lực của nó đã vang lên, nói như đang hét, Châu bày tỏ:

-Bác yêu yêu của cháu yêu yêu ơi! 

Bác Lương nhìn gương mặt đang cau có đánh giá của tôi, cười. 

-Chiều tối nay bác cho Đan nghỉ làm một hôm được không bác? Trời, thanh niên rồi mà giáng sinh cứ nhốt mình suốt chẳng chịu ra đường đi chơi với cháu. Người như nó cháu thấy cũng tội, con bé chăm chỉ làm việc rồi về nhà lại lao đầu vào học đến hai mắt sắp rớt ra đến nơi. Thế nên cháu xin trình bày 1001 lí do nên cho Linh Đan nghỉ..Thứ nhấ..

Tôi điên cuồng xua tay, múa chân, lắc đầu liên tục.

-Ừ bác biết rồi, hai đứa cứ đi đi. 

Cuộc gọi kết thúc, định bụng gọi lại cho nhỏ để từ chối. Dẫu sao tôi cũng đã hứa cùng đi mua đồ cùng bác mà.... 

Như nhận ra nỗi lòng bối rối của tôi, bác Lương từ tốn nói:

-Một mình bác đi cũng được, mấy đứa cứ đi chơi đi. Ngày nào cháu cũng ở đây phụ việc với thân già như bác. Chẳng thấy bạn bè tụ họp vui chơi gì. Còn trẻ, đừng đặt nặng vấn đề tiền bạc quá, cháu hãy coi trọng tuổi xuân và sức khỏe mình đang có, tranh thủ tận hưởng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Ú ớ chẳng nói được gì, tôi cắn môi, im lặng. 

Bác vẫn luôn sống một mình, đơn độc và lẻ loi. Có lẽ vì thế khiến tôi càng thương bác hơn. Nhờ có Châu là cháu ruột bác, nhỏ ngỏ lời xin phụ việc ở quán giúp tôi khi bản thân tôi đang điên cuồng xoay vần với đống tiền học phí, chông chênh và hoảng loạn. Biết được hoàn cảnh của tôi, bác không những đồng ý mà còn giúp tôi trả tiền học phí. Bảo tôi coi như đó là tiền lương bác trả trước cho tôi, sau này cứ phụ bác việc ở quán là được. Từ đó, Bác Lương nghiễm nhiên trở thành vị cứu tinh của đời tôi, là người mà tôi mặc định là mang ơn cả đời. 

Bác hiền hậu và đáng yêu vô bờ, đôi lúc lại hài hước, lúc cần thì vẫn là người đàn ông nghiêm khắc và kỷ luật. Vô số lần chợt thầm nghĩ...ước gì...bác là bố tôi.

Tối đến, trời càng lạnh hơn. Ngồi sau xe Minh Châu, gió tạt vào người khiến đốt sống lưng khẽ run. Siết chặt eo nhỏ bạn, tôi nói:

-Lát về chở tao qua "Hạ 94" một lúc, một mình bác Lương trông quán không xuể đâu. Tối nay kiểu gì chả đông khách.

Thú thật, tôi chẳng mặn mà gì với mấy ngày lễ như này cho lắm. Nếu có thời gian rảnh, ở nhà vẫn là chân ái. Thư thái ngả mình trên chiếc giường ấm áp, đánh một giấc thật ngon.

-Tối nay á? Đâu có, chắc mày không biết rồi. Mấy năm trước cứ giáng sinh là bác tao lại đóng quán mà.  Hay năm nay đổi gió nhỉ?

Nhíu mày, tôi hỏi lại:

-Sao lại đóng, mấy dịp lễ như này mới đông khách chứ.  

-Tao chịu, chắc bác tao cũng muốn đi chơi giáng sinh như chúng mình! 

Thấy Châu nói cũng hợp lí, tôi cười.

-À mà còn  nhớ Hoàng Phúc không? 

Châu hỏi.

-Nhớ.

Nhớ chứ, Nguyễn Hoàng Phúc. 

 Với ngoại hình và gia cảnh như  trong chuyện cổ tích, trường tôi không ai là không thích cậu ta, nữ có, nam cũng có, cả giáo viên lẫn bác bảo vệ. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chẳng ưa nổi cái kiểu lúc nào cũng coi chuyện tình cảm như trò đùa của Phúc. Hôm nay yêu người này ngày mai lại nắm tay công khai với người khác. Mặc dù qua cách nói chuyện cùng đối nhân xử thế, đúng là không thể chê bai gì về tính cách của cậu ta.

-Gì đấy? Sao tự dưng nhắc đến cậu ta?

Vừa dứt lời, Châu dừng xe ngay trước một cửa hàng bánh ngọt.

-Đi vô rồi ngồi tao kể cho.

Tôi im lặng đi theo nhỏ.

-Uống cacao nóng đi cho giống không khí giáng sinh, hầy?

-Ừm.

Tôi vẫn nhìn chăm chú vào mắt Châu, cố gắng biểu lộ hết cỡ sự tò mò trong lòng mình. Nhỏ đang bấm điện thoại thì ngẩng lên bắt gặp biểu hiện của tôi thì giật mình, ngã ngửa về sau.

-Ôi mẹ ơi! Trời, làm gì nhìn chằm chằm tao vậy, nhìn mày như bị vong nhập ấy, kinh vãi!

Mỏ nó hỗn thiệt, đó giờ vẫn vậy nên quen rồi thì tôi cũng ổn mà.

-Tao đang chờ mày đấy?

Thấy tôi kiên quyết muốn nghe, cuối cùng nó cũng bỏ điện thoại sang một bên. 

-Nói này nghe đừng sợ nha mày!

Châu bỗng nghiêm túc đến lạ. Thận trọng gật đầu, tôi đáp:

-Ừm. 

-Thôi! Hay mày đoán đi cho hồi hộp, nói toẹt ra thì chán quá.

Mất cả hứng, tôi lườm nó.

-Đoán đê không là mày khoải!

Kìm nén con quái thú trong người, tôi nhíu mày thắc mắc, nhớ đến những cảm nhận trước giờ về Phúc, tôi đoán:

-Không lẽ...con Dương có bầu rồi hả mày?

Châu vừa nhấp ngụm trà thì sặc vì câu nói của tôi.

-Gì vậy Đan? Mày điên hả? Bầu bịch với con cái gì?

-Không phải thì thôi, tự nhiên chửi tao. Thì đó giờ ai bảo trong chuyện tình cảm nó khốn nạn quá thể?

Nhỏ nghe tôi nói thì ngẩn ra một lúc, thấy có lí quá chứ sao nữa? Dù gì đoán thế cũng không phải không có lí do.

-Thì..nói chung là không phải thế. Nó với con Dương chia tay tuần trước rồi.

Hai đứa không nói không rằng nhìn nhau, lắc đầu khinh bỉ.

Tôi tiếp tục đoán:

-Hay là....trời vậy thì ghê quá, ớn lạnh!

Chống cằm ra vẻ suy tư, một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu.

Dựa theo tất tần tật những gì tôi biết về cậu ta và khả năng xử lí thông tin cùng suy luận logic, chắc chắn chỉ có một trường hợp duy nhất có thể xảy ra nếu không phải như tôi đoán lúc nãy.

-Hả gì? Mày nghĩ ra rồi à? Má con này thông minh ghê mậy, đúng là bạn tao. Cái kiểu này chắc là đoán đúng rồi!  Ớn lạnh, bổn cô nương cũng thấy ớn lạnh thay nhà ngươi!

Thêm câu nói của Châu khiến tôi càng tin vào suy đoán của mình. Cả hai đứa đồng loạt hào hứng hét lên:

-Nó đua xe rồi tông phải con người ta rồi chứ gì nhưng không ngờ đó còn là bạn gái cũ?

-Chứ còn gì nữa, tao cũng không ngờ Phúc nó thích mày!

Chờ đã...Hình như có gì đó không đúng.

-Hả??????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro