chap 14 + chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 / Công chúa giá lâm

Bây giờ tôi không còn sợ đi học như trước nữa . Mỗi ngày tới trường với tôi là một trải nghiệm quý báu . Kim cương của tri thức , ruby của tình bạn , … và ngọc trai của tình cảm đơn phương tôi đang thầm dành cho Bảo . Hôm nay là ngày đặc biệt , lớp tôi bất ngờ có một học sinh mới chuyển vào . Điều ngạc nhiên hơn cả là người học sinh đó lại chuyển từ lớp A – lớp dành cho những học sinh ưu tú . Người đó chính là … Minh Châu .

Tại sao một nàng công chúa hoàn hảo như Châu lại chuyển sang lớp Z ? Một mớ câu trả lời khác nhau đang lởn vởn tâm trí tôi .

Cả lớp tôi đón chào nàng “ công chúa ngọc trai “ với vẻ hoài nghi và hững hờ . Vì tất cả đều kín chỗ , hoặc căn bản mọi người cố tình ngồi cách giãn ra , nên Châu đành phải xuống ngồi cùng bàn với tôi . Cô ấy chần chừ đứng giây lát :

_ Bạn cho mình ngồi cạnh được chứ ?

Tiếng nói của cô ấy thật ngọt ngào và đáng yêu tựa như tiếng ngọc đang rơi vậy . Chợt , Giang quay xuống nhìn tôi , tay xua xua nhằm ám chỉ tôi hãy từ chối ngay tức khắc. Bỗng dưng tôi bị lâm vào tình thế khó xử . Châu làm gì xấu mà Giang lại ghét cô ấy đến vậy .

_ Ừm !

Mặc cho thái độ của Giàng dành cho Châu , tôi vẫn quyết đồng ý . Nghe xong câu trả lời của tôi , Giang chán nản quay người lên . Vậy là tôi đã có bạn ngồi cùng bàn , người mà một phút trước tôi cũng không dám ngờ tới .

Tôi bèn quay ra nhìn cửa sổ . Bảo vẫn chăm chú nghe giảng . Nhưng tôi biết đó chỉ là bề ngoài , thật chất cậu ta đã biết Châu đã chuyển sang lớp tôi và chắc hẳn đang buồn lắm đây .  

        Việc Châu chuyển lớp khiến cả những thầy cô chúng tôi phải giật mình khó tin. Thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi vì quá sửng sốt mà lau đi lau lại cặp kính cận dày cộp . Có lẽ thầy sợ mình nhìn lầm chăng ? Thầy chép miệng thở dài .

_ Tưởng thành viên lớp W hay Y nào mới chuyển sang chứ ? … Mê anh nào bên lớp này hay sao mà đòi chuyển sang đây ?

Thầy nói đùa. Cả lớp tôi cũng được dịp ùa lên trêu trọc. Cô ấy bẽn lẽn nói :

_ Dạ không ! Thưa thầy .

_ Vậy lý do em chuyển sang lớp này là gì ? Về lại lớp A đi ! Tôi cũng muốn lớp mình có học sinh khá giỏi thật nhưng không dám làm hỏng một nhân tài đâu .

_ Thưa thầy …hiện giờ em không thể nói rõ lý do được nhưng em xin hứa dù là ở đâu em cũng sẽ giữ vững phong độ vốn có của mình .

Châu tỏ rõ thái độ kiên quyết . Thầy Toàn lắc đầu ngán ngẩm .

_ Không hiểu nổi mấy cô cậu thời nay nghĩ gì nữa … Thôi cả lớp giở sách giáo khoa ra . Hôm nay làm bài tập .

Vậy là Châu đã chính thức trở thành học sinh lớp tôi rồi sao ? Cô ấy cũng nhanh chóng nhập cuộc với lớp tôi . Từ chiếc túi sách hàng hiệu của mình , cô ấy lôi sách vở và đồ dùng học tập ra . Tất cả đều dễ thương và đắt tiền khiến tôi choáng ngợp . Cuốn vở Toán được giở ra , những dòng chữ tròn trịa ngay ngắn như in.

Tôi nhìn từng hành động nhỏ nhất của cô bạn không chớp mắt với vẻ mặt từ ngỡ ngàng đến ngưỡng mộ . Châu quay ra hỏi tôi :

_ Lớp mình học đến đâu rồi ?

_ À … đây … đến đây rồi …

Tôi lúng cuống lật giở trang sách của mình ra . Không hiểu sao khi được Châu hỏi chuyện tôi cảm thấy thật hồi hộp và lo lắng .

_ Mới tới đó thôi sao ?! – Châu sửng sốt

_ Ừ !

_ Ở bên lớp A đã học xong sách học kì 1 rồi .

_ Cái gì ?! Mới vào năm học hơn 1 tháng thôi mà .

_ Mình cũng không rõ nữa .

Châu cười mỉm trông thật đáng yêu .

_ Bạn làm bài đi , tôi sẽ lấy sách tham khảo ra làm bài vậy ?

Vậy là Châu lấy quyển sách khác ra làm bài tập thay vì ngồi chơi như tôi tưởng . Không thể tin được ! Đến đề bài tôi đọc còn chẳng hiểu vậy mà cô ấy làm ngoay ngoáy đầy tự tin . Đúng là được chọn vào lớp A chẳng phải hạng thường . Thôi ! Quan sát cô ấy cũng chẳng được gì , tốt nhất tôi cũng phải làm bài của mình thì hơn . Lớp Z thì lớp Z chứ ? Tôi nhất định không thể để cô ấy coi thường mình được . Nhưng mấy bài này khó quá tôi chẳng hiểu gì cả …

_ Cậu chưa làm được à ?

_ À ừm … tớ đang nghĩ …

_ Nếu không phiền để tớ giúp cậu nhé !

Cô ấy lịch sự yêu cầu khiến tôi càng bối rối và hồi hộp hơn.

_ Nhưng … nhưng còn bài cậu ?

_ Không sao mà !

Châu nghiêng đầu cười hiền dịu . Thiên … thiên … thần ?! Cậu ấy giống như thiên thần vậy . Vậy là Châu bắt đầu giảng bài cho tôi . Cô ấy như giáo viên thực thụ vậy tôi thấy rất dễ hiểu . Có điều tôi cứ luống ca luống cuống tính toán toàn sai hết . Ví dụ như 8 + 5 bằng 11 chẳng hạn … Không hiểu tôi có bị less chăng mà tim tôi cứ đập loạn xạ không ngừng . Xin thề là từ bé đến giờ tôi chưa từng có cảm giác như vậy , thậm chí là với tên Bảo dở hơi . Chẳng trách tại sao tên đó lại thích Châu đến vậy .

Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi vang ròn rã , Châu ngưng giảng bài. Cô ấy ân cần hỏi :

_ Mình xuống căn tin một lát . Bạn muốn mua gì không ?

_ Không cần đâu .

Châu bước qua dãy bàn của Giang . Giang xấu tính cố tình dùng chân ngáng đường Châu . Châu đứng khựng lại nhìn Giang nhưng rất bình thản chẳng có vẻ gì đang tức giận cả . Trái lại Giang vờ như không thèm bận tâm hành động gây khó dễ của mình . Châu mỉm cười :

_ Bạn là Giang phải không ?

_ Không ngờ tôi cũng được cậu biết tên ? – Giang mỉa mai đáp lại .

_ Cậu cao gần mét bảy phải không ?

_ Đoán chuẩn đấy . Thì sao nào ?

Giang ra vẻ ngông nghênh, hất hàm lên hỏi trông rất giống dân anh chị trong phim ảnh Hồng Kông.

_ Chân cậu dài thật nhưng mặt cậu còn dày hơn thì phải .

Không để Giang kịp phản ứng , Châu đã thản nhiên bước qua chân của Giang . Ngay tức thì cả lớp liền à ồ tán thưởng cú trả đòn “ nốc ao “ của công chúa . Giang tức tối đập bàn uỳnh uỵnh . Tôi chỉ biết thở dài thương cho cái tính hay đố kị và so đo của Giang nay đã quay ngược lại hại cô ấy mà thôi.

_ Ùuuuuuuuu

Một bàn tay bất thình lình hù tôi từ phía sau . Tôi giật mình nhìn lại thì kẻ dở hơi đó . Lại là Hoàng . Tôi chán nản chẳng buồn nhìn cậu ta lấy 1 giây .

_ Tiết thầy chủ nhiệm sao cậu không đến ?

_ Hì hì ngủ quên mất …

Hoàng trả lời cho xong chuyện . Cậu ta còn muốn đi học không nữa nhỉ ? Tôi lôi một quyển vở ném vào mặt cậu ta . Hoàng ngơ ngác nhìn lại .

_ Quyển gì vậy ?

Điều đó khiến tôi phát điên , tôi nạt nộ.

_ Của cậu đó ? Vở mình mà cũng không nhớ hả ?

Hoàng lật giở vài trang xem sao . Mặt ngô nghê lại hỏi tiếp .

_ Nhưng sao có cái biểu đồ nào đây ? Còn được 7 điểm nữa chứ ? … Cậu vẽ cho tôi hả ?

_ Cứ cho là lúc đó tôi bị chập mạch nên mới thừa hơi , được không ?

Chuyện là lần trước thầy Địa có thu vở chúng tôi chấm điểm bài vẽ biểu đồ . Hoàng ném vở cho tôi nhờ nộp hộ rồi chạy về trước mà chẳng chịu vẽ vời gì cả . Dù tên đó có ham chơi , lười học thế nào thì kể ra cũng khá tốt tính với mọi người . Tôi thì làm sắp xong bài rồi . Vậy là tôi vội vàng vẽ cho tên đó , rất may là thầy không phát hiện ra . Khi trả bài thì Hoàng mấy ngày trời không đi học , báo hại cái cặp sắp rách của tôi phải mang thêm 1 quyển vở nữa.

Bất ngờ , Hoàng ôm chầm tôi từ sau lưng .

_ CÁI GÌ VẬY ?!

Tôi hét lên dữ dằn , cố gắng thoát khỏi vòng tay của tên dở hơi này . Hoàng hoan hỉ nói :

_ An tốt với tôi quá cơ ! Tốt nghiệp cấp 3 xong , bọn mình chẳng cần thi Đại học đâu , cưới nhau luôn đi .

_ Cậu bị điên à ? BỎ TÔI RA MAU !

Dù tôi có la hét cỡ nào , tên đó cũng không thèm buông tay . Đám bạn trong lớp cười hả hê vì lại có trò hay để xem . Đến lúc tôi bắt đầu phát nản đành để mặc cho tên điên ấy ôm ấp thì Châu xuất hiện .

Cô ấy gõ gõ nhẹ vào mặt bàn , mặt nghiêm nghị nói :

_ Đùa quá lố rồi đấy , Hoàng !

Hoàng kinh ngạc nhìn Châu mà ngay lập tức buông tha cho tôi . Cậu ta nói :

_ Ồ ! Cái gì thế này ?! Châu lại nhảy sang lớp Z này học ư ?

_ Đúng vậy – Châu gật đầu .

_ Không phải vì thích tôi đấy chứ ? Hay là … để trốn tránh Bảo .

Cuối cùng Hoàng đã là người nói ra lý do mà ai cũng nghĩ ấy . Tôi cũng biết chắc Bảo hẳn rất mệt mỏi với việc chuyển lớp này rồi . Và rất có thể cậu đang tự trách mình . Tuy nhiên có cần thiết phải nói thẳng thừng ra như Hoàng không?

Châu dường như không thể nhẫn nhịn thêm trước sự tọc mạch của người khác được nữa . Cô ấy lằng lặng rời khỏi lớp . Tất cả là cái miệng khó chịu của tên điên này. Tôi tức giận hất người Hoàng .

_ Chẳng ai vui khi cậu cứ bới lông tìm vết như vậy đâu .

_ Hả ?

Hoàng chau mày khó hiểu . Tôi nói tiếp .

_ Chắc chắn Châu và Bảo đang rất buồn rồi . Những người ngoài cuộc như chúng ta sao không để họ yên nhỉ ?

Tay Hoàng chống cằm suy nghĩ hồi lâu rồi bất ngờ hú lên.

_ A ! Hiểu rồi ! Xin lỗi công chúa đó là được chứ gì ? Không ngờ trông mặt cậu ngu ngu vậy mà thông minh dễ sợ .

Cái gì ? Mặt tôi mà ngu ngu à ? Tên này có mắt nhìn người không vậy ? Biết mình đã lỡ lời nên Hoàng bỗng im thin thít . Còn tôi thì không tiếc lời “ phỉ báng “ lại cậu ta . Khác với Bảo phải ăn thua với tôi bằng được , Hoàng chỉ cười cợt làm hòa thôi . Cậu ta cũng hiền lành lắm chứ ? Đâu giống cậu con trai ngỗ ngược của đại gia xã hội đen đâu .

Vào tiết , Châu lại về chỗ ngồi . Cô ấy quay ra nói với tôi :

_ Cảm ơn cậu đã giải vây cho mình .

_ Tớ á ? Chuyện gì vậy?

Tôi chỉ ngón trỏ vào mình vì chẳng hiểu dụ ý của Châu là gì . Châu mỉm cười .

_ An đỏ mặt trông rất dễ thương .

Chỉ nói vậy , Châu lại quay về với bài giảng trên lớp . Những người thông minh thường hành xử quái dị như vậy sao ? “An đỏ mặt trông rất dễ thương “ . Bạn ấy khen tôi dễ thương ư ? Cảm giác vui sướng râm ran cứ theo tôi suốt cả buổi học hôm đó .

Hà Nội bất chợt có một cơn mưa lớn . May là khi chúng tôi tan học , cơn mưa kịp tạnh . Cơn gió đầu mùa xe lạnh thổi , vô tình làm rơi những giọt mưa lung linh còn sót lại trên các tán lá . Rồi , từng giọt , từng giọt lại bất ngờ rơi xuống bờ vai tôi . Ướt lạnh !

Tôi khẽ co rúm người lạnh , hắt xì . Bảo đứng kế bên nhìn sang vẻ thông cảm .

_ Trời trở lạnh rồi … Cậu là con gái nên mang theo áo khoác mỏng chứ ?

_ Ừm …

Được người mình thích tỏ vẻ quan tâm khiến lòng tôi ấm áp vô cùng . Mặc dù biết cậu ta sẽ chẳng bao giờ đáp lại tình cảm của mình nhưng tôi vẫn hạnh phúc . Tôi ngần ngừ suy nghĩ hồ lâu rồi mới lên tiếng .

_ Thật tình cậu rất bất ngờ việc Châu chuyển sang lớp tôi phải không ?

Bảo trầm tư đút tay vào túi quần , người dựa vào biển cột chỉ dẫn xe buýt .

_ Ờ ! Có một phần thôi . Bạn ấy luôn là người nghĩ cho người khác . Do vậy khi từ chối tôi chắc hẳn Châu đã rất khó nghĩ . Nhưng không ngờ là bạn ấy lại “ chạy “ sang lớp cậu .

Dù bị Châu từ chối nhưng Bảo vẫn luôn có những suy nghĩ thật tốt đẹp về bạn ấy . Điều đó khiến tôi buồn hơn mình tưởng .

_ Còn cậu ? – Bảo hỏi

_ … ngồi cạnh Châu tôi rất ái ngại .

_ Ái ngại ? Ngồi cạnh Châu , cậu tha hồ chép bài còn gì ?

_ Ai bảo thế ?!!!

Bảo xua xua tay vẻ kinh rẻ tôi . Cậu ta cười đểu mỉa mai .

_ Đừng có cãi … Năm lớp 10 , cậu mắt “ mù “ nên không nhận ra tôi là thiên tài thôi chứ nếu biết chắc hẳn cậu đã vội nịnh bợ tôi rồi chứ gì ?

_ Đừng vội ăn dưa bở ? Cậu mà là thiên tài chắc tôi là giáo sư Ngô Bảo Châu rồi . Để xem cậu trụ được lớp A ấy được bao lâu nữa ?!!!

// XỊCH //

Bất ngờ , một chiếc  ô tô đen xuất hiện khiến cuộc cãi vã của chúng tôi tạm chấm dứt . Tôi và Bảo im lặng trố mắt nhìn . Cửa kính xe từ từ hạ xuống . Người ngồi trong đó không ai khác chính là anh chàng “ mặt lạnh “ Duy . Cậu ta nói vọng ra với Bảo .

_ Lên đi ! Tôi sẽ chở cậu về .

Tôi bèn quay mặt nhìn ra chỗ khác giả vờ không quen biết hai người họ . Chút ngần ngừ ban đầu , Bảo nói :

_ Cảm ơn nhưng tôi đợi được . Cậu đi nhanh đi ! Chỗ này không cho đỗ xe lâu đâu .

_ Vậy tôi về trước .

Cửa xe lại lạnh lùng đóng lại . Tuy nhiên trước khi cửa xe khép hẳn , tôi cảm nhận như ánh mắt Duy hướng về phía tôi … rất lạnh và bí ẩn . Duy thật khó hiểu . Tôi nói :

_ Nhà cậu ta có vẻ rất giàu có và đầy quyền lực .

_ Ừ - Bảo đáp lại

Chiếc xe của Duy chưa kịp khuất bóng thì một kẻ làm phiền khác lại xuất hiện . Hoàng trên chiếc xe máy đột ngột cập sát gần nơi chúng tôi đứng . Cậu ta liếc nhìn Bảo vẻ vẻ khó chịu rồi hất hàm về phía tôi vẻ ra oai .

_ Lên không tôi đèo ?

_ Thôi khỏi !

Tôi lạnh nhạt từ chối .

_ Đừng hối hận đấy !

Tôi nhún vai như muốn nói “ KHÔNG BAO GIỜ “ . Hoàng ra vẻ tức giận liền phóng xe vút đi .

_ Này ! Tên đó vừa lườm tôi thì phải ?

Bảo hỏi tôi . Nhớ lại thì Hoàng luôn tỏ thái độ đối nghịch với bất kì việc gì có liên quan đến Bảo thì phải . Tôi cũng chỉ biết nhún vai vì cũng chẳng biết câu trả lời là gì .

_ Cậu làm gì khiến cậu ta ghét vậy ?

_ Ai biết ? Tôi còn chưa tiếp xúc với cậu ta lần nào , chỉ nghe danh thôi .

_ Cần gì tiếp xúc . Sự thật cậu là tên công tử rất đáng ghét mà .

Giọng tôi đều đều như bà lão 80 tuổi . Bảo liền gắt lên .

_ Tôi có gì phải ghét chứ ? Có chăng là sự ghen tị thôi .

_ Ghen tị ?

_ Vì tôi đẹp trai và nhiều fangirls hơn cậu ta chẳng hạn .

_ Eo ơi ! Cái tính thích tự sướng chính là điểm đáng ghét nhất của cậu đó .

_ Thì sự thật chẳng thế ?!!!

Vậy là tôi và Bảo kịp có thêm cuộc cãi vã nữa chiếc xe buýt cập bến .

Có thể nói Bảo là hotboy bình dân nhất trường tôi . Nếu như Hoàng thì suốt ngày vi vu trên chiếc ga đắt tiền thì Bảo vừa leo lên xe máy được vài giờ đã phải nhập viện , Duy thì cao sang với chiếc xe ô tô có người đưa kẻ đón thì Bảo thì ngày ngày đợi dài cổ chờ xe buýt . Nghĩ đến đây , tôi không khỏi bật cười . Mặt cậu ta nhăn nhỏ than ra câu nói quen thuộc .

_ Tôi biết đầu óc bé nhỏ cậu nghĩ gì rồi , An à .

Bảo ơi là Bảo ! Đừng kinh thường tôi . Có thể đầu óc tôi đơn giản nhưng trái tim con gái chúng tôi nhiều ngóc nghách lắm nhé . Điển hình là cậu đâu có phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho cậu đâu . Với một kẻ thích đơn phương như tôi thì những giây phút ngắn ngủi cùng chờ xe buýt hay vài tin nhắn trêu trọc đều ngọt ngào và đáng nhớ biết bao .

Lần đầu tiên trong mấy tháng trời làm quen , tôi lái được đám cái Giang đi theo chủ đề yêu thích và sở trường của mình . Đó chính là manga , anime và cosplay .

Tôi say sưa kể cho họ nghe về những quyển truyện tranh yêu thích của mình , đống truyện tôi sưa tầm nhiều đến cỡ nào … Đám cái Giang mắt tròn mắt dẹp chú ý lắng nghe . Họ có vẻ rất thích thú và yêu cầu tôi giới thiệu vài tựa truyện để về tìm đọc . Ngồi cách chúng tôi không xa , Châu lặng lẽ ngồi một mình nhưng cô ấy vẫn chú tâm nghe , chốc chốc lại nở nụ cười dịu dàng . Giá như đám cái Giang chịu cho Châu nhập hội “ buôn “ thì tốt biết mấy .

_ Chủ nhật tuần này tại công viên có tổ chức ngày hội cosplay đó . Ngoài những nhóm cosplay Việt Nam còn rất nhiều nhóm cosplay trên thế giới đến thăm dự nữa .

_ Ồ ! Vậy sao ?!!!

_ Ừm ! Thú vị lắm đó . có những món ăn Nhật miên phí , đọc truyện và xem phim hoạt hình thoải mái , có những đồ lưu niêm siêu độc đáo nữa .. và cả những cosplayer siêu … siêu đẹp trai nữa chứ .

_ Thật sao ?

_ Nghĩa là sẽ có rất nhiều anh chàng đẹp trai hơn cả Bảo hay Hoàng lớp mình phải không ?

Nhắc đến trai đẹp là cả bọn con gái cứ rối rít lên .

_ Tất nhiên rồi ! – Tôi khẳng định – Tên Bảo kia đã là gì so với những ninja hay ma cà rồng trong truyện tranh chứ ?

_ Vậy thì nhất định phải đi để ngắm mấy “ anh “ cho thoải thích mới được.

Cả nhóm Giang háo hức hẹn tôi rằng họ sẽ cũng đi .

HAPPY !!!!!

Cuối cùng tôi cũng có cuộc hẹn bạn đi chơi đầu tiên rồi . Tôi sung sướng lơ lửng ở tận 9 tầng mây . Tôi hứng khởi quay sang hỏi Châu – người đã im lặng lắng nghe câu chuyện suốt nãy giờ .

_ Cậu cũng đi chứ , Châu ?

_ Thú vị lắm ! Để tớ xem đã .

Ngay tức thì tôi nhận thấy ánh mắt khó chịu từ đám cái Giang . Không khí sôi động bỗng nhiên bị dội một gáo nước lạnh . Tôi không thích một tập thể lớp bị chia năm sẻ bảy thế này . Nhất định tôi phải lợi dụng buổi đi chơi này để làm chất keo gắn kết tình bạn mới được .

Cả đêm trước ngày đi chơi , tôi hồi hộp không thể chợp mắt . Nhất định ngày mai sẽ rất tuyệt vời .

Bình minh vừa mới hé rạng , tôi vội vã sửa soạn trang phục , chuẩn bị những thứ cần thiết cho cuộc “ hẹn hò “ . Bố mẹ thấy tôi phấn khởi như thế ra vẻ rất an lòng còn căn dặn : “ Cứ đi chơi thoải mái nhé con  ! “ .

Tôi đứng trước cạnh vòi phun nước lớn trước cổng công viên . Ở đây tấp nập người qua lại . Tuy nhiên chờ mãi mà chẳng thấy bóng dáng một ai trong đám cái Giang đâu . Tôi bắt đầu sốt ruột muốn gọi cho họ nhưng thôi . Làm vậy tôi thật đáng ghét khi cố nài ép họ đến nơi và đi cùng với người mà họ không thích rồi . Nghĩ vậy mà lòng tôi nặng trình trịch . Bỗng Giang giử tin nhắn . Nó ngắn cụt lủn .

“ Xin lỗi ! Tụi này không đến được . “

Tôi đau điếng người . Tôi như kẻ bị bỏ rơi trên sa mạc vậy . Bất ngờ lại có một cuộc gọi nữa . Đó là của Bảo . Tôi phân vân vì không đủ cam đảm để bắt điện . Nhưng sự cô đơn và tiếng chuông kêu réo rắt khiến tôi thèm được nghe giọng nói của cậu ta biết bao .

Tôi vừa nhận điện , Bảo vội hỏi :

“ _ Sao rồi ?! Họ đến chưa ?

Thấy Bảo hỏi vậy , tôi muốn òa lên khóc . Nhưng tôi kịp nín được .

_ Đến … đến rồi … Chúng tôi chuẩn bị tham gia lễ hội .

_ Tốt quá rồi ! Nhớ thể hiện tốt vào ! Đừng bộc lộ bộ mặt ngốc nghếch của cậu .

Bảo quan tâm đến tôi quá . Tôi nhất định không được khóc . Bảo sẽ thương hại tôi mất . Những giọt nước mắt của tôi lén tuôn rơi .

_ Lêu lêu … Vô duyên quá đấy . Thôi tôi phải tới chỗ họ đây

_ Có bạn mới nên quên thầy hả ?! Nhớ mua quà đấy ! Về tay không thì không xong đâu ..

Đừng nói nữa ! Nếu không tôi sẽ òa khóc đấy .

_ Hì hì … À ! Giang ơi ! Đợi tớ với ! Thôi tôi dập máy đây .”

Cuộc điện thoại ngắn ngủi của Bảo vừa khiến tôi ấm lòng nhưng đồng thời thêm phần bị tổn thương . Tôi đã thất bại rồi . Ước mơ được kết bạn với tôi xa vời thế sao ? Tôi đã rất cố gắng mà . Tại sao không một ai chấp nhận tôi ? Hay tại vì tôi chưa đủ chân thành và nghiêm túc .

Tôi ôm chặt điện thoạt ấp lên trán mình , cúi mặt khóc nức nở . Xung quanh vòi phun nước , dòng người vẫn hối hả bước ngang qua tôi mà chẳng ai chút tâm .

14 / Bạn tôi , người ấy và quyết định của tôi

_ An à ?!!!

Bỗng có âm sắc trong trẻo ngân vang khiến những giọt nước mắt của tôi chững lại . Đôi mắt nhòe nhoẹt của tôi cố gắng xác định mình có nhìn nhầm không . Châu mặc chiếc váy màu hồng phấn , trông thật xinh đẹp và thuần khiết như hoa anh đào mùa xuân , cổ tay chiếc vòng bạc óng ánh dưới ánh mặt trời . Cô ấy đưa tay vuốt nhẹ tóc mềm ra sau mang tai , nhìn tôi ái ngại .

_ Xin lỗi mình đến muộn ! Bạn đợi lâu quá rồi phải không ?

Vậy là tôi không hề bị bỏ rơi ư ? Châu đã đến . Chẳng mấy chốc tôi như được hồi sinh . Tôi vội lau nước mắt đi , cười sung sướng .

_ Hì hì … không sao đâu .

Châu nhìn quanh .

_ Chưa ai đến sao ?

_ Ừ thì … mọi người …

_ Chắc là do tớ … Họ không ưa gì tớ . Xin lỗi cậu !

Châu rầu rĩ nói . Tôi bèn khích lệ tinh thần cô ấy .

_ Không phải đâu . Họ nhắn tin bảo bận việc đột xuất nên không đến được thôi .

_ Cảm ơn cậu ! Để chuộc lỗi thì mình sẽ khao bạn . An thích ăn gì ?

_ Ăn uống tính sau đi ! Bây giờ bọn mình vào trong đã .

Châu cười mỉm . Wow ! Bạn ấy thật xinh đẹp . Là con gái với nhau mà tôi không khỏi đỏ bừng mặt vì nụ cười dễ thương đó . Trong đầu óc tôi bỗng có ý nghĩ thật điên rỗ rằng nếu Châu là con trai thì nhất định tôi sẽ bị “ đổ rầm rầm “mất . Tiếc thật ! Tuy nhiên không thể làm hoàng tử bạch mã của tôi thì Châu cũng có thể trở thành bạn mà . Nhất định tôi để tuột mất cô ấy đâu .

Thế là dù chỉ có hai người nhưng chúng tôi đã có một buổi đi chơi rất tuyệt . Ở ngoài lớp, Châu thể hiện mình là một cô gái tinh nghịch và hóm hỉnh , không hề đài các tiểu thư chút nào .

Đúng như lời hứa , Châu bao tôi tất tần tật … Sướng quá đi mất thôi ! Được ăn bao nhiêu thứ rất ngon mà hình như tôi gọi ra hơi nhiều thì phải .

Chúng tôi đã chia sẻ với nhau rất nhiều thứ và chẳng biết từ khi nào chủ đề của hai đứa rẽ sang lý do khiến cô ấy từ chối Bảo và chuyển sang lớp Z .

_ Tớ chuyển sang lớp Z vì không muốn làm Bảo khó xử .

Châu tâm sự . Tôi chỉ biết gật gù lắng nghe . Đó là lý do mà ai ai cũng có thể đoán trước . Tuy nhiên cô ấy đâu biết rằng điều đó chỉ càng khiến tâm trạng của Bảo thêm tồi tệ .

_ Vậy mình có thể hỏi tại sao cậu lại … từ chối Bảo được không ?

_ … tớ đã có đối tượng rồi .

_ Đối tượng ư ?! – Tôi hỏi lại để khẳng định

_ Ừm !

Châu xấu hổ đầu gật .

_ Chắc người đó phải tuyệt vời lắm .

Không muốn nói là phải trên cả tuyệt vời mới đánh bật được cả anh chàng “ hoàng tử ánh sáng “ chứ ? Châu cười ngượng ngụi trông rất đáng yêu .

_ Không phải đâu … Anh ấy đã từng học trường mình nhưng trên mình 4 khóa . Bây giờ đang đi du học nước ngoài . Mọi người luôn nói anh ấy là người xấu nhưng trên đời này , anh ấy là người con trai duy nhất trong mắt mình .

“ Người con trai duy nhất trong mắt “ ư ? Tôi không biết gọi tên cảm giác này của mình là gì nữa ? Chút xíu buồn , chút nhẹ nhõm , có gì đó đồng cảm … Bảo hoàn toàn không còn cơ hội rồi … nhưng không đồng nghĩa là cơ hội của tôi với cậu ta sẽ có . Cái thứ gọi là “ người con trai duy nhất trong mắt “ của Châu ấy , tôi hoàn toàn có thể hiểu được .

Khi chúng tôi bước ra khỏi quán ăn thì hội chợ cosplay gần kép lại . Chủ quán hàng lưu niệm thu dọn lại đồ đạc , tôi chợt nhớ ra một chuyện .

Sáng hôm sau , tôi và Châu cùng trò chuyện rôm rả bước vào lớp . Trái lại , hội cái Giang vẫn giả vờ lơ đễnh nhưng chốc chốc lại len lén nhìn sang phía chúng tôi . Có lẽ họ thấy ngại việc thất hẹn tôi hôm chủ nhật nhưng lòng tự tôn của những hotgirl của trường đã ngăn việc họ xin lỗi tôi trước . Thật tình tôi chẳng giận họ chút nào cả nhưng nếu cứ để như vậy thì tôi sẽ đánh mất rất nhiều thứ rất quý giá .

Tôi mạnh dạn đứng dậy đi về phía họ .

_ Hôm trước tớ và Châu đi chơi vui lắm .

_ Vậy sao ?

Giang cười nhếch mép cố tỏ ra vẻ kênh kiệu . Tôi bỏ mặc thái độ khó chịu đó của cô nàng mà ra sức kể những điều thú vị mà tôi và Châu đã trải qua . Giang nói :

_ Mấy chuyện đó có gì hay cơ chứ . May là bọn này chưa đến không phí thời gian .

_ Đừng giả vờ nữa ! Cậu đang tiếc phải không ?

Tôi lè lưỡi trêu trọc . Ngay tức thì Giang rẫy nảy lên .

_ Ai thèm chứ ?

_ À ! Tớ có thứ này cho các cậu .

Tôi lôi ra một túi quà . Đó là móc điện thoại hình những con thú mà tôi mua từ sạp hàng lưu niệm nọ . Họ kinh ngạc nhận chúng từ tay tôi . Kim âu yếm trong lòng bàn tay .

_ Dễ thương thật đấy !

_ Đúng là cute ha ! – Trang cũng tiếp lời .

Lúc này Giang không còn giữ nổi khuôn mặt nhăn nhó ghê gớm nữa . Nét mặt cô có vẻ giãn ra nhưng ánh mắt lại bối rối , không nói lên lời .

_ Mấy móc chìa khóa này Châu chọn đó . Tớ đâu có khiếu thẩm mỹ như vậy . À mà ! Bọn tớ cũng mua giống y hệt luôn.

Tôi giơ điện thoại của mình ra để kiểm chứng . Châu im lặng lắng nghe nhưng cũng nhấc điện thoại mình cao lên .

_ Trông như một hội ấy nhỉ ?!

Tôi nói . Giang xoe tròn mắt kinh ngạc , khóe miệng cô ấy khẽ run run . Rồi rất nhanh sau đó , cô lấy lại vẻ cao sang , cứng cỏi thường gặp .

_ Thứ đơn điệu này định đòi làm “ đồng phục “ hả ? Chúng ta không thèm đâu .

Một lần nữa , Giang hất gáo nước lạnh vào những cố gắng hòa hợp của tôi . Kim và Trang cũng bất bình phản ứng lại . Giang đặt lọ sơn móng tay lên bàn .

_ Đây ! Hôm nay bọn này quyết định đều sơn móng tay màu này .

Tôi đần mặt không hiểu .

_ Cậu sợ bố mẹ mình mắng nên không dám sơn hả ? Sơn không thì bảo !

Giang ra lệnh đầy lém lỉnh . Hóa ra là vậy ! Vậy là bao nhiêu cố gắng của tôi cuối cùng đã được đền đáp.

_ Được ! Tớ cũng thích lắm … nhưng mà cho Châu nhập hội với .

Giang nhìn Châu một lượt dò xét . Châu cười mỉm thân thiện . Giang hỏi :

_ Thế nào có sơn thử không ?

_ Mình vốn không thích mấy loại sơn này … - Châu nói

_ Thế thì thôi đi !

Giang tức giận gắt lên . Châu cần gì phải nói ra thẳng tọet ra như thế chứ ? Chẳng lẽ hai người họ không bao giờ có thể hòa hợp với nhau được ?

_ Nhưng mà – Châu nói – Màu sắc này trông rất tuyệt . Mình cũng muốn thử …

Giang cười đắc thắng .

_ Rất mừng đã lọt được vào mắt xanh của cậu .

Khi Giang định lấy lọ sơn móng tay thì tôi đã tự động sơn rồi . Thật tình rất khó ! Giang hét toáng lên .

_ TRỜI ƠI ! CẬU LÀM NHEO NHÓE HẾT RA BÀN RỒI KÌA ! KHÔNG BIẾT ĐỂ BỌN NÀY LÀM CHO ! PHÍ PHẠM QUÁ .

Giang lôi tay tôi thô bạo và sơn cho tôi . Châu cũng bắt đầu bắt chuyện với Kim và Trang .

Nhìn Giang , tôi mới nhận ra mình đã bỏ quên nhiều điều trong một năm học vừa qua . Tôi đã không nhận ra rằng Giang thật ra là một cô gái rất tốt bụng , và quan tâm đến người khác . Tuy rằng cô nàng có hơi to mồng và ăn nói dễ mất lòng thôi .  Nếu như ngay từ ban đầu tôi chỉ coi những trò đùa của cô ấy như sự trêu trọc bình thường của người bạn cùng lớp thì chúng tôi đã không mất nhiều thời gian để hiểu nhau đến vậy .

Để có được niềm vui như ngày hôm nay , tôi không thể quên ơn một người .

**************

_ Này !

Không thèm nhìn , tôi giơ túi quà ngang tầm mắt cậu . Bảo vô tư giật lấy .

_ Tặng quà người khác gì mà hầm hầm sát khí vậy ?!

Vừa nói , Bảo vừa bóc gói quà . Tôi vội vàng ngăn lại nhưng chẳng kịp . Chẳng có tên nào vô duyên như tên này , người ta vừa tặng quà đã bóc ngay rồi . Bảo mở hộp quà ra , ngay tức thì có một chú hề mặt mũi đầy máu me nhảy phóc từ trong hộp ra hù dọa . Quá bất ngờ , Bảo xanh tái mặt mày.

_ CẬU TẶNG CÁI QUÁI GÌ VẬY ?

_ Đã bảo buổi đêm cậu hãy mở quà rồi mà !

Tôi cũng gắt lại vì kế hoạch “ đen tối “ của mình bị phá sản.

_ Nếu tôi đợi đến đêm mở thì chắc vỡ tim chết mất . Đồ độc ác !

_ Cậu ! …

Bị Bảo mắng không thương tiếc , tôi ức nghẹn cổ . Vốn chỉ định trêu tức cậu ta một chút xíu thôi mà không ngờ lại cãi nhau to thế này . Tôi giận dỗi định bỏ về trước nhưng Bảo kịp ngăn lại . Bảo khẽ gõ đầu tôi . Cậu cười :

_ Dù sao cũng xin cảm ơn . Thú vị lắm !

Tôi lè lưỡi trêu tức . Tôi đoán chắc Duy sẽ không dễ bị mắc mưu dễ như tên ngốc đang đứng cạnh tên đâu . Đúng là ảo tường .  Bảo nói :

_ Mấy hôm nay cậu thể hiện tốt lắm . Có lẽ tôi chẳng còn gì để dạy cậu nữa rồi .

Không còn gì dạy tôi nữa sao ? Có nghĩa là sợi dây duy nhất còn kết nối giữa tôi và cậu ta sắp đứt . Không ! Tôi muốn gần Bảo nhiều hơn .

_ Tôi muốn trở thành người nổi tiếng cơ mà . Khi nào chưa đạt được mục đích thì nhất định cậu không được xa tôi đâu đấy .

Tôi sốt sáng nói . Bảo nghiêng đầu khó hiểu .

_ Tôi không được xa cậu ư ? Nói gì kì vậy ?

_ À ! Lỡ lời thôi !

Tôi vội xua tay chối bay chối biến .

_ À tôi có thứ muốn đưa trả cậu .

_ Cái gì vậy ?

Đó chính là con thuyền pha lê mà lần trước Bảo đã cố tình bỏ lại ở bến xe buýt và tôi đã đem về . Mấy ngày nay tôi phân vân liệu tôi có nên trả lại nó cho Bảo hay không ? Liệu khi trả lại thì tôi có vô tình khơi lại nỗi đau trong lòng cậu ta hay không ?

_ Cậu bị điếc hả ? Định đưa tôi cái gì vậy ?

_ … !

Tôi nhưng nhị .

_ Không ! Bây giờ chưa phải lúc …

_ Hả ?!

_ Thôi ! Tôi phải đi trước đây . Tôi sẽ bắt chuyến xe khác .

Tôi luống cuống chạy đi để lại sự khó hiểu cho Bảo . Có lẽ lúc này tôi chưa nên đưa cho Bảo thứ đó . Cậu ta mà buồn thì tôi cũng buồn lắm . Chợt tôi nhớ đến câu nói của Châu “ Người con trai duy nhất trong mắt “ . Không hiểu người con trai của Châu là ai nhỉ ?

Chắc hẳn sẽ đẹp trai không kém gì Bảo , Duy , Hoàng rồi . Châu là một cô gái thông minh , nhân hậu như vậy thì anh ấy phải cực kì giỏi giang và tốt bụng nữa . Gia đình nếu theo nghiệp kinh doanh chắc phải có tập đoàn hùng mạnh , nếu làm chính trị ắt hẳn là vị trí cao trong chính phủ . Ừm … Đúng là phải là một người tuyệt vời như thế mới xứng với “ công chúa ngọc trai “ của tôi chứ . E hèm ! “ của tôi “ ư ? Nghe cứ như tôi là mẹ Châu không bằng …

Càng nghĩ càng khiến tôi tò mò về người con trai duy nhất trong mắt Châu quá .

Người đó liệu có thể là ai vậy nhỉ ?

_ Là anh trai của tôi đó !

Sớm lạnh , tôi đang ngồi thu lu bên cửa sổ mãi nghĩ về người ấy của bạn mình ( tôi biết là kì cục nhưng tính tôi hay tò mò ) thì bất ngờ Hoàng vọng tiếng phía sau . Tôi giật nảy mình nhìn ra phía sau .

_ Cậu vừa nói cái gì cơ ?!!!

_ Thì người mà Châu thầm thương trộm nhớ chính là anh trai tôi đó .

_ Sao … sao cậu biết mà … trả lời tôi ?!

_ Thì tôi vừa đến lớp đã thấy cậu nhìn xa xăm và lẩm bẩm : “ Ruốt cuộc người mà Châu thích trông như thế nào nhỉ ? “ …

_ Tôi nói hẳn ra miệng thế á ?!!!

Tôi sửng sốt thốt lên . Hoàng gật đầu .

_ Còn gì nữa ! Cậu là tuýt người không bao giờ chịu để suy nghĩ của mình trong đầu lâu mà .

Thật … thật vậy sao ? Hóa ra từ trước đến nay tôi luôn có những hành động kì cục vậy à ? Thế mà xưa nay tôi không để ý đấy . Phải sửa ngay mới được !

_ Cậu không sửa được đâu ! Vừa lại nói ra miệng rồi đấy .

Hoàng chống cằm chăm chú nhìn tôi như đang quan sát sinh vật lạ vậy . Tôi xấu hổ che miệng lại . Đúng là cái miệng này hại tôi không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ ? … À ! Khi nãy Hoàng nói cái gì ấy nhỉ ? Người mà Châu thầm thương trộm nhớ là … là … anh của cậu ta ư ?

_ Cậu nói cái gì ? Châu thích anh cậu ?

Máu tôi bây giờ mới lên não hay sao ấy ?! Hoàng gật đầu .

_ Anh cậu ư ? … Vậy anh cậu là người như thế nào ?

_ Cậu thật sự không biết tý gì sao ? Bế giảng năm ngoái anh ấy có về trường đó .

Hoàng chau mày hỏi lại vẻ nghi ngờ . Tôi ngô nghê lắc đầu . Quả thật tôi chẳng biết chút gì về các anh chị khóa trước , hơn nữa lễ bế giảng năm ngoái tôi trốn ở nhà không đến tham dự .

_ Cơ hội được chiêm ngường dung nhan “ anh chồng “ mà cậu lại bỏ lỡ , tiếc thật đấy .

_ Nói rõ ràng xem ! Anh cậu là người rất tuyệt đúng không ?

Vì quá tò mò về người anh “ vĩ đại “ của Hoàng mà tôi không để ý tới cụm từ “ anh chồng “ của cậu ta cố tình gài vào câu nói của mình .

_ Anh ấy là người anh cùng cha khác mẹ với tôi nhưng hai anh em tôi rất thân thiết . Anh ấy tên là Kim Cương .

Kim Cương ! Tôi suýt bật cười lớn vì cái tên lạ hoắc đó . Nhà của Hoàng đúng là có cách đặt tên kì lạ , hết Kim Cương rồi đến Kim Hoàng .

_  À tôi có mang ảnh của anh tôi đấy ! Cậu có xem không ? - Hoảng hỏi

_ Có , có …

Hoàng mở ảnh trong máy điện thoại của mình ra để tôi xem . Có vẻ bức ảnh đã được chụp từ lâu rồi nên hơi mờ và trong ảnh thì anh chàng Kim Cương lúc đó chỉ chừng bằng tuổi bọn tôi lúc này thôi . Phải nói là anh chàng đó rất đẹp . Có điều tôi không mấy cảm tình khi tay chân anh ta đều xăm trổ , khuyên tai đeo đầy , tóc nhuộm màu sặc sỡ rất giống phong cách Virual key *  của các nhóm nhạc rock Nhật Bản . * Chú thích ( bạn nào không biết thì tra Google để mường tượng nha , đại diện cho phong cách này có thể kể đến ca sĩ Miyavi ) *

Hoàng kể về anh trai mình rất nhiều , nói chung là toàn chuyện tốt đẹp . Anh trai của Hoàng nổi bật ngay từ hồi đi học với ngoại hình bắt mắt , chịu chơi và đặc biệt rất phóng khoáng với bạn bè . Bố của Châu và bố của Hoàng có chút quan hệ nên Châu sớm đã làm quen với anh em Hoàng . Ngay khi mới vào cấp 2 , Hoàng đã nghe danh anh mình nức tiếng trường “Shining stars “ rồi . Vì vậy cậu quyết tâm thi vào trường này với mục đích không gì khác là đuổi kịp được độ “ ngầu “ của ông anh .

_ Nói về Châu thì cô ấy thích anh tôi từ hồi bé xíu cơ – Hoàng nói tiếp – Tuy nhiên anh tôi chỉ coi cô ấy là đứa em không hơn không kém . Cậu có biết xung quanh anh ấy có biết bao nhiêu gái đẹp không ? Phải thừa nhận anh tôi hơi “ Sở Khanh “ , cục cằn và nóng nảy rất giống cha tôi . Vì vậy dù anh ấy học hành rất giỏi nhưng cha tôi vẫn quyết tâm dẫn dắt anh tôi kế nghiệp làm ăn phi pháp của mình.

_ Ý cậu là anh ấy sẽ có thể là … người không đáng tin ư ?

Hoàng rầu rĩ không trả lời . Ruốt cuộc cha của cậu ta phải đáng sợ như thế nào mà có thể ép con trai mình làm việc ác cơ chứ ?

_ Anh tôi đang sang Nhật “ học việc “ rồi . Tuần nào mail , anh cũng khoe một cô bồ mới . Tuyệt nhiên chẳng bao giờ nhớ đến cô bé Châu ngốc nghếch ở Việt Nam đâu …

_ Vậy là Châu hoàn toàn vô vọng rồi .

Nghĩ đến đây , tôi buồn thay cho cô ấy . Đơn phương thích một người đã mệt mỏi lắm rồi , đằng này người đó của Châu còn đang ở rất xa nữa chứ . Tôi vẫn còn may mắn lắm .

_ Khi nghe tin Bảo tỏ tình với Châu , tôi chỉ mong cô ấy đồng ý quách cho rồi . Đằng này tên đáng ghét kia chẳng tài cán gì nên bị từ chối … Nói thật nhé ! Nếu cô ấy cứ tiếp tục cố chấp thích anh tôi thì chỉ mình cô ấy chịu thiệt thôi .

Người chịu thiệt thòi sẽ là Châu – bạn tốt của tôi ư ? Châu là một cô gái tuyệt vời , tôi không muốn cô ấy buồn . Tôi phải làm gì đó để giúp cô ấy mới được . Nhất định !

_ Làm thế nào để Châu không còn thích anh cậu nữa bây giờ ?

_ Ai mà biết được ! Tình cảm mà . Nếu tên Bảo kia cưa đổ được Châu thì xong chuyện .

Hoàng gõ mấy đầu ngón tay xuống bàn vẻ bất lực . Xem ra anh chàng này cũng quan tâm đến người khác lắm đấy chứ ? Đâu có vô tâm , ngô nghê như ấn tượng ban đầu đâu .

“ Nếu tên Bảo kia cưa đổ được Châu thì xong chuyện rồi .”

Có thật là như vậy thì mọi chuyện sẽ ổn không ? Bảo vẫn còn rất thích Châu , còn Châu thì không bao giờ có thể đến được với người ấy . Châu và Bảo đều là hai người rất quan trọng với tôi . Tôi không muốn ai trong số họ bị tổn thương cả . Dù không hề muốn nhưng tôi biết rằng nên để hai người đó bên nhau . Thôi được rồi ! Không buồn nữa ! Đến lúc phải trả lại món quà đó cho Bảo rồi .

Tối hôm đó , tôi hẹn Bảo ra công viên nhỏ gần nhà . Tôi mang theo chiếc thuyền vốn dĩ Bảo định vứt đi sau lần tỏ tình thất bại . Thật chẳng ngờ con thuyền pha lê mua ở thị trấn Hy Vọng lại gắn liền tôi và Bảo đến như vậy . Tôi đến điểm hẹn khá sớm để chuẩn bị tâm lý cho chính mình . Ngồi trên xích đu , ngắm nhìn lũ trẻ chơi đùa , đôi lúc tôi bật cười trước mấy trò nghịch ngợm hồn nhiên của chúng . Hồi xưa khi tôi còn bé xíu cùng hay cùng đám bạn hàng xóm ra đây nghịch cát lắm . Nhớ lại thì lúc đó tôi hòa đồng và mạnh bạo hơn bây giờ nhiều . Mấy đứa bạn tôi ấy chắc thay đổi nhiều , nếu đi ra ngoài đường chắc gì tôi nhận ra họ đâu nhỉ ?

        Bất ngờ có một bàn tay nhẹ nhàng du đẩy chiếc xích đu của tôi lên cao . Tôi ngoái người nhìn lại . Bảo nở nụ cười lém lỉnh . Cậu trêu đùa .

_ Nếu muốn hẹn hò phải tìm chỗ nào lãng mạn hơn chứ ?

_ Ai thèm hẹn hò với cậu .

Bảo ngồi cạnh tôi trên xích đu . Đôi chân khẽ du đẩy chiếc xích đu dong đưa theo nhịp . Cách nơi chúng tôi ngồi không xa là đôi hàng hoa sữa . Những chùm hoa trắng ngà trao giử hương thơm cho làn gió mát . Chúng tôi chợt cảm nhận sắc thu Hà Nội qua từng hơi thở . Mùi hoa thơm nồng đến nao lòng . Bảo hít một hơi dài , cậu nói :

_ Khi còn ở Anh , triền miên trong những giấc mơ , tôi mường tượng đến mùi hương này …

Hóa ra cậu ta không hề quên mảnh đất quê hương mình . Mùi hoa sữa ngửi ít còn thích chứ ngửi lâu thì khó chịu lắm , chắc hẳn Bảo cũng hết cảm hứng “ lãng mạn “ rồi liền quay ngắt sang tôi hỏi :

_ Này ! Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì thế ?

Tôi giả vờ gắt gỏng rồi ném túi quà về phía Bảo . Cậu ta sững sỡ đỡ lấy vì không biết đó là cái gì .

_ Quà lần trước cậu tặng Châu rồi bỏ lại trên xe buýt đó .

_ Tôi đã bảo là vứt đi cơ mà . Cậu dám nhặt về à ?

Chiếc xích đu bỗng khựng . Bảo tức giận ném túi quà xuống đất . Tôi vội vàng nhặt lên và kiểm tra xem chiếc thuyền có bị hư hại gì không . May là đất ở đầy toàn là đất xốp mềm dành cho trẻ con chơi nên chiếc thuyền pha lê ấy vẫn còn nguyên vẹn .

_ Hãy cầm lấy và chứng tỏ tình cảm của cậu với Châu lần nữa đi !

Tôi dũng cảm đưa lại món quà về phía cậu ta . Bảo ngây người và thốt ra đầy cục cằn .

_ Cậu đùa tôi đấy à ?

_ Cậu là đồ nhát gan ! Mới thất bại một lần mà đã bỏ cuộc rồi . Cậu đã thích cô ấy thế cơ mà . Lúc ở thị trấn Hy Vọng , đi với tôi nhưng cậu vẫn luôn nhớ tới cô ấy đúng không ?

Đừng tuột mất tình cảm của mình dễ dàng như vậy .

Bảo lặng người nhìn tôi . Có thể chính tôi đã nới lỏng nút thắt trong lòng cậu ta suốt thời gian qua chăng . Nhưng ngược lại , tôi lại càng buộc chặt con tim mình lại đến sắp không thể đập được nữa rồi . Tôi đang rất buồn nhưng tôi phải cố gắng không được ngã lòng , vì hạnh phúc của bạn tôi và cả người ấy nữa .

Bảo trút tiếng thở dài . Cậu tiến về phía tôi rồi giành lấy túi quà mà tôi đang bất giác nắm rất chặt .

_ Tôi sẽ lấy lại nó .

Bảo nói . Vậy là … cậu ta sẽ lại theo đuổi Châu ư ? Tôi vừa sung sướng vừa đau xót đến phát khóc .

_ Tại sao cậu lại khóc ?

Làm sao tôi có thể giải thích cặn kẽ cho tên đó hiểu được cơ chứ . Tôi vẫn nức nở song cố tìm một lý do hợp lý cho việc rơi lệ của mình .

_ Tôi vui vì cậu sẽ lại cố gắng … vì Châu … Tôi sẽ tác động tích cực với cô ấy giúp … cậu .

_ Việc tôi và Châu thành đôi có ý nghĩa với cậu thế sao ?

Tôi cam đảm ngẩng đầu lên cậu ta . Những giọt nước mắt trong veo vẫn lăn dài trên gò má đỏ ửng .

_ Tất nhiên vì Châu là bạn còn cậu là thầy tôi mà .

Bất ngờ cậu lấy ngón tay mình nhẹ nhàng lau những nước mắt . Bảo phì cười .

_ Từ bé đến lớn cậu chẳng thay đổi gì cả . Rất mau nước mắt !

Hành động dịu dàng bất ngờ ấy khiến tôi xao động . Đã quyết tâm giúp cậu ta theo đuổi người khác thì tôi phải mau chóng quên đi tình cảm này mới được . Tôi vội cúi đầu , tự lau những giọt nước mắt xấu xí của mình đi.

_ Xí ! Cậu làm như quen biết tôi từ lâu lắm rồi ấy .

_ Ừ ! Tôi mới biết cậu 1 năm thôi nhưng nơi này thì lâu lắm rồi . – Giọng Bảo đầy ắp hoài niệm

_ Hả ?!

_ Thôi tôi phải về đây ! Ở bên cạnh cô nhóc mít ướt như cậu đến ướt hết quần áo mất thôi .

Bảo trêu trọc . Tôi tức giận quá mà quên mất nỗi buồn của mình , tôi quát lại .

_ Về thì về đi , đồ đáng ghét !

Bảo vác món đồ ra sau vai như thể đang mang vác thứ gì đó nặng nhọc nhất trần đời vậy . Cậu nói :

_ Tôi tạm đem thứ này về trưng bày . Còn việc với Châu thì tôi cần thời gian để suy nghĩ đã .

_ … !

Bảo vẫy vẫy tay chào tôi .

_ Cảm ơn cậu !

“ Cảm – ơn – cậu ! “ Đó là ba từ ý nghĩa nhất mà tôi nghe được từ trước đến giờ . Bảo dành tặng tôi những từ ấy với thái độ đầy chân thành có xen chút bẽn lẽn . Bảo nói xong liền quay mặt đi vọt mất . Tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm , xem ra tôi vừa làm một việc đúng đắn . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro