Cơn mưa rào bất chợt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công chúa bất đắc dĩ và con mèo mun gian ác - phân đoạn thứ hai - Cơn mưa rào bất chợt

***
Trong xóm Lao Đao từng trải qua một việc làm rúng động cả một khoảng thời gian dài – ấy là chuyện về con linh miêu.

Sự là, từ xưa, người ta đã luôn truyền tai nhau cái việc mèo đen thì mang đến vận xui, cái rủi. Bọn nó đi theo ám người ta, gặm nhắm lấy hạnh phúc của con người ta. Để rồi, khi nó đã ăn cho thỏa, ám cho thích thì nó cũng tu thành tinh. Người ta gọi đấy là linh miêu.

Bọn linh miêu được người ta nói rằng có phép mị hoặc người khác. Chúng hớp hồn những gã đàn ông ngờ nghệch và nhai nuốt, cắn xé cuộc đời của gã ấy. Đáng sợ hơn nữa, người ta réo tai nhau rằng, khi linh miêu nhảy qua người chết, người đó sẽ sống dậy.

Và hình như giờ đây loài quái ác ấy lại tính khuấy động Lao Đao thêm một lần nữa.

- Linh miêu nhập bà mẹ rồi đấy!

Cái tiếng chí chóe của một thằng nhóc chưa vỡ giọng hô vang khắp gian phòng học. Thằng Quỳnh bật xổm dậy, nó vỗ vào bàn kêu bôm bốp. Nó lườm nguýt một vòng xung quanh, cái gương mặt chữ điền nghếch nghếch lên ngạo nghễ. Nó vờ lấy tay ra xoa xoa cái cằm bóng hởi không một vết râu, lên giọng:

- Này nhớ, tao nói cho mà nghe nhớ. Mẹ con Húy bị linh miêu nhập rồi đấy!

Nó dứt lời thì mấy thằng nhóc xung quanh ồ lên một tiếng. Đoạn, có đứa chen vào, hỏi:

- Sao mày biết?

Thằng Quỳnh được bọn trong lớp tung hô là Trạng Quỳnh vì cái tài lanh chanh lét chét biết đủ thứ tây đông nam bắc của mình. Và với cái biệt tài như thế, Quỳnh chỉ chờ đứa bé kia vừa dứt hơi thì ông trạng con đã đáp ngay tắp lự:

- Tao lạ gì nữa? Tao ấy nhớ, nghiên cứu mấy con linh miêu này hơi bị lâu rồi. Vừa nghe thằng Mộng kể là tao biết ngay. Không tin thì đây nhớ! – Đoạn, Quỳnh quay sang phía Mộng đang nằm dài trên bàn, mặt lộ vẻ chán chường – Ê thằng kia, tao hỏi mày này.

Nghe gọi, Mộng chẳng buồn nhấc đầu dậy, nó đáp gọn lỏn:

- Nói.

Quỳnh thở một hơi:

- Có phải là mày nghe tiếng đập đồ tanh bành không

- Ừ

- Có phải là mày nghe tiếng đàn bà tru lên xong rồi khóc huhu không?

- Ừ.

Mộng thẩn thờ đáp lại từng câu hỏi của thằng Quỳnh.

- Bây giờ tao hỏi tụi bây một câu chốt hạ luôn – Quỳnh đập bàn, nó nói to – Mấy bữa nay, có thằng nào thấy mặt bà Hạnh mẹ con Húy chưa?

Nghe thế, cả đám ồ lên xong lại thi nhau bàn bạc. Hồi lâu, bọn nó đồng thanh đáp:

- Ừ nhỉ, cha mẹ tao bảo là không thấy mặt mày bà Hạnh đâu cả, toàn thấy ông Bất thôi ý. Mà nhé, tụi mày có để ý mặt mày con công chúa quỷ mấy bữa nay ghê rợn hơn không?

Cứ thế, tụi con nít xúm lại với nhau bàn đủ thứ về cái chuyện ma quỷ nhà con Húy. Còn Mộng,nó nằm dài trên chiếc bàn học, hai tay cuộn tròn lại khư khư, nhìn nó như một con mèo ngã bệnh buồn rười rượi. Mộng thấy lòng mình là lạ. Nó thấy như có một cái gì đó xáo trộn cả ruột gan của mình lên. Một cảm giác quái dị như thể người ta khuấy tay vào dòng sông cho nổi lên xoáy nước sóng. Mộng vẫn nghĩ mãi về việc hôm qua. Nó thấy bên tai sao cứ văng vẳng cái tiếng tréo tru dữ dội, cái tiếng vỡ đồ đêm hôm qua - chúng vẫn cứ quanh quẩn trong tâm Mộng. Nó run người khi nhớ lại. Mồ hôi túa ra như mưa đầu mùa đổ xuống. Làn da trắng tinh như một thiếu nữ nổi lên lốm đốm mấy mấy nốt da gà.

Chợt, có tiếng một đứa con nít trong phòng kêu lên:

- Ồ! Công chúa quỷ kia kìa!

Tiếng thằng nhóc còn chưa dứt hơi thì một loạt tiếng lồm xồm đã kéo theo sau như bầy ong vỡ tổ. Ở phía cửa, Húy thờ ơ bước vào như thể lớp học kia tựa chốn không người. Trên cái gương mặt đen đúa mấy đốm tro than của con bé trưng ra một biểu cảm hờ hững đến lạ. Con bé bước đi khoan thai giữa một rừng xì xào đàm tiếu.

Mộng khẽ ngẫng đầu lên nhìn nó. Trong một phút giây nào đó, khi ánh mắt hai đứa va vào nhau thì chẳng hiểu sao Mộng lại cúi gập người xuống. Nó lại gục đầu, gối trán lên chiếc bàn gỗ bạc màu sơn. Nó nằm im lìm chờ cho tiếng bước chân của Húy sượt ngang tai mình như một làn gió lướt qua rồi chợt tắt. Nó chờ cho con bé đến tới chỗ ngồi cuối lớp thì mới lại len lén đưa mắt xuống nhìn.

- A.

Để rồi, khi ánh mắt hai đứa trộm va vào nhau thêm một lần nữa Mộng lại bối rối lản đi. Quái, sao thế nhỉ? Sao lại thế nhỉ? Mình tránh nó làm cái gì thế nhỉ? Mộng cắn môi khó chịu. Nó chẳng hiểu nổi mình nữa. Có phải hay chăng tâm tình nó cũng đổi thay theo sự giao mùa của thời đại? Hay là, một nỗi niềm gì đấy len lói trong lòng nó mà chính nó cũng chẳng nhận ra được? Ôi, chẳng thể nào biết được. Làm sao mà biết rõ được tâm tình của một đứa trẻ. Lắm lúc, chúng thơ ngây và khờ dại khiến người ta phải bật cười sảng khoái trước cái vẻ hồn nhiên vô tận của lứa tuổi thần tiên ấy. Song, cũng có những khắc lạ kỳ khi sâu trong tâm hồn của đám trẻ ngây dại kia lại tựa hồ mấy con sóng bập bùng trong mùa mưa bão.

Chẳng thể nào hiểu được, chẳng thể nào hiểu được...

- Nhà nó bị ám mà cũng đi học nữa hả?

- Không biết có lây không? Xui lắm!

Cái tiếng túm tụm của cái lũ trẻ trong lớp lại rồ rộ lên. Bọn nó không thẳng thừng dõng dạc kêu to nhưng ôi, chúng nó nói thì thầm vừa đủ cho người ta nghe thấy chúng nó nói cái gì. Mộng gõ bàn lách cách. Năm móng tay được cắt phẳn phiu gõ vào mặt bàn liên tục. Nó ước gì nó có thể gõ át được cái tiếng xù xì kia. Húy có nghe được chúng nó nói gì không? Trời ơi, sao bọn nó vô duyên thế. Sao bọn nó lại vô duyên thế. Húy nghe được không, chắc là có. Trời ơi, nó sẽ buồn lắm. Tội nghiệp nó. Trời, hồi nãy mình tránh mặt nó, nó có buồn không? Ôi, nó có buồn không, nó có buồn không... Sao mà tội nghiệp nó quá...

Mộng cắn môi một phát thật mạnh. Chẳng hiểu sao nó thấy lòng buồn rười rượi. Một sớm đầu tuần mà sao lòng Mộng buồn bã quá. Nó muốn quay đầu lại nhìn Húy, nhưng nó không dám. Nó không dám nhìn. Nó sợ sẽ bắt gặp một nét buồn vắt lên đôi mắt Húy. Chao ôi, cái cặp mắt bồ câu ấy mà ngấn nước thì buồn lắm. Cặp mắt như làn nước Xuân mà lại trực trào nước thì chẳng còn đâu là vẻ mơn mớn của nàng thiếu nữ nữa. Làm sao mà còn được. Mộng sợ lắm. Mộng sợ nhìn người ta khóc. Nhất là trong cái khoảnh khắc này đây, nó không dám đối diện với nước mắt của Húy.

- Ê Mộng, thằng Hà bên lớp 5-C kiếm mày kìa!

Chợt một tiếng gọi vang lên kéo Mộng khỏi dòng cảm xúc. Nó giật mình một nhịp, rồi nó đứng phắt dậy, co chân chạy phăng đi mất – chạy khỏi những giọt nước mắt vô hình của Húy chăng? Ôi chẳng biết được đâu.

***

- Ê!

Mộng vừa chạy ra khỏi cửa thì nghe tiếng Hà gọi. Nó quay đầu nhìn sang thì Mộng hốt hoảng bật ngửa ra sau. Trước mắt nó là một thằng Hà lếch nhếch đến sợ. Đầu tóc nó như ai úp lên trên đấy cái tổ quạ bết xết. Cặp mắt nó đờ đẫn chìm trong nét thâm đen thui thủi, hai hàng lông mi thì cụp xuống như một người rượu. Gò má nó hốc hác, co lại như một gã lữ hành đói khát trên xa mạc. Đôi tay, đôi chân nó rũ rượi cả trông như liệt đi cả rồi.

- Sao mày...

Mộng ú ớ định nói gì đấy nhưng rồi lại. Nó thẩn thờ bước lại gần Hà, mắt nó nhìn bâng quơ một góc.

- Húy có lên lớp không?

Hà hỏi. Sao hôm nay giọng Hà khác quá khiến Mộng giật mình. Cái giọng bơm bốp của một thằng nhóc xốc nổi sao hôm nay lại buồn rười rượi, chẳng có lấy một tia sống nào trong đó. Cái giọng nó ồm ồm như người ta khóc đám ma, nghe mà sầu não ruột.

- Có.

Mộng lí nhí đáp.

- Vậy hả.

Hà thở dài đáp lại. Đoạn, hai đứa im lặng nhìn nhau. Chẳng một ai nói với ai câu nào. Cảnh vật xung quanh bỗng dưng chết dần trong cái dòng sông yên tĩnh. Những tiếng xì xào của làn gió mùa thu cạ mình vào mấy tán lá của lão cây Đa giữa sân trường sao tự dưng biến mất. Cái tiếng rù rì rủ rỉ của lũ bè lũ bạn trong lớp mới khi nãy kia còn bàn tán xông xao bỗng dưng lặng tăm. Một cái bầu không khí lạ lùng phũ lấy đôi bạn trẻ. Nó lặng im tới mức hai đứa chúng nó còn có thể nghe được tiếng tim của nhau đập lên phình phịch. Nghe được từng hơi thở ra phù phì và cả... những lời nghẹn ngào nơi đầu lưỡi, đã định phát ra rồi sao mà lại thôi.

Phải mất một lúc lâu Hà mới hà một hơi rồi cất tiếng. Nó nói một cách chậm rãi lạ thường. Ôn tồn như một ông cụ đang buông một lời trăn trối.

- Húy... có nói gì với lớp vụ chuyển nha chưa?

- Nó không có nói – Mộng đáp lại – Nó cũng có ai để nói đâu. Nó làm gì mà có...

"Nó làm gì mà có bạn để mà nói?""- Mộng định phát ra thì chẳng hiểu câu chữ lại nghẹn vào nơi cuống họng. Ôi, cái việc Húy – cái cô nàng công chúa ma, công chúa quỷ ấy không có bè có bạn thì ai trong lớp mà chẳng biết, đám nhóc trong xóm ai mà chẳng hay kia chứ? Chính Hà và Mộng cũng biết rõ điều ấy, có lẽ cũng đã quen với điều ấy và xem nó như một lẽ thường tình. Cớ sao bây giờ nghĩ tới lại buồn đến thế? Húy cũng chỉ mới chín mười tuổi mà thôi. Ở cái tuổi chỉ mới mấp mé đầu xuân của một bé gái mà sao đời cô bé ảm đạm quá. Có phải hay chăng đấy là cái giá cho tính nết kiêu kì, đỏng đảnh khó gần kia. Có phải hay chăng đấy là cái giá cho việc bôi tro trét than lên gương mặt, phủ lên trên làn da trắng nõn nà cái màu đen xấu xí ấy... Người ta tránh xa nó cả. Ai ai cũng thế, chẳng ai muốn lại gần một con bé khác thường mà người ta không lí giải cho cái sự khác thường ấy được. Và giờ, con bé ấy phải làm bạn với ma chăng? Nghĩ tới mà buồn.

- Rồi mày tính sao?

Hà chẳng buồn hỏi tiếp về Húy nữa. Nó quay sang nhìn Mộng, một cái nhìn sắc lẻm làm Mộng điếng người.

- Sao là sao?

Mộng bấp bớ đáp lại.

- Thì... – Hà ngập ngừng – chuyện ma nhà con Húy đấy.

Mộng nghe thế thì giật mình. Tính sao? Mộng biết làm sao nữa đây? Nó ngẫm nghĩ về cái đêm hôm trước mà lạnh người. Nó vừa sợ, nhưng cái sợ lúc ấy đã vơi đi. Bây giờ nó lại thấy thương, thấy tiếc cho con Húy. Con bé phải sống chung nhà với ma, với quỷ. Mà con ma, con quỷ đấy người ta lại nói chính là mẹ của Húy.

- Tao không biết.

Mộng lắc đầu đáp. Hiếm khi mà Mộng ta nói là không biết một điều gì đó. Mộng là một đứa trẻ háo thắng. Nó dương dương tự đắc và hiếm khi lùi bước trước việc gì. Nhưng lần này, nó lại thôi, không ngang bướng nữa. Có lẽ là nó sợ con ma kia sẽ làm thịt nó chăng?

- Tao định, tối nay tao lại qua nhà con Húy.

Trầm mặc một lúc thì chợt Hà ưỡng thẳng ngực. Nó dõng dạc tuyên bố khiến Mộng lặng người một khắc. Rồi nó trợn tròn hai mắt lên, miệng nó ú ớ nhất thời chẳng biết đáp lại như thế nào.

- Mày có đi với tao không?

Hà giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt Mộng. Hà có một cặp mắt híp như mắt lươn. Một cặp mắt hiền hòa với đôi mày dài rậm rạp. Ấy ậy mà giờ này, sao mà ánh mắt Hà sắc bén thế. Cái cách Hà nhìn thẳng vào mắt Mộng khiến nó giật mình hốt hoảng. Nó không biết phải trả lời như thế nào trước câu hỏi đột ngột của Hà. Và nó cũng chẳng biết phải đáp trả làm sao trước cái vẻ nghiêm nghị lạ thường kia của Hà nữa.

Rồi như muốn giải vây cho cái nỗi bối rối trong lòng Mộng, một hồi trống giòn giã vang lên xé toang bầu không khí trầm lặng. Mộng ngẩn người ra. Cái tiếng trống vang vào đầu nó ong ong. Trống đánh vang trường, len lỏi tới từng ngóc ngách. Len cả vào trong lòng Mộng. Lòng Mộng cũng đánh trống. Nó cũng đánh tùng tùng theo nhịp của cái trống trường kia.

- Thôi, tao về lớp.

Hà thở dài một hơi, trong khóe mắt ánh lên một nỗi thất vọng không tên. Nó quay bước rồi bỏ đi, để lại Mộng chôn chân một góc. Mộng lạc mình trong những dòng nghĩ suy lạ lùng. Nó thấy mắt mình mờ đục ra như thể có ai phủ lên đấy làn sương sớm mù mịt. Hai tai nó ù ù chẳng nghe thấy gì cả. Nó chẳng hề nhận ra rằng ở phía xa xa, có một người đàn bà bước lại gần nó. Cái tiếng giày phụ nữ va vào nền gạch kêu lên cộp cộp rõ to, ấy thế mà Mộng vẫn cứ thẩn thờ chết đúng ra đấy. Sự cứ thế cho đến khi một bàn tay đẩy nhẹ vào tấm lưng nó khe khẽ, nó mới giật mình choàng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Nó quay đầu ngước mắt lên nhìn, là cô giáo Bắc!

- Con đứng đây làm gì thế? Sao còn không vào lớp?

Bắc lườm Mộng một cái làm nó giật mình hoảng hốt. Cái ánh mắt lạnh tanh của một người đàn bà trung niên sắc sảo như thể nhìn thấu mọi sự trên đời làm Mộng ta chột dạ lạ thường. Nó ú ớ dạ vâng cho qua rồi lốc cốc chạy một mạch vào chỗ ngồi lớp học.

Trong suốt tiết học ấy, Mộng vẫn cứ mơ màng đầu óc trên mây như thằng Cuội đắm say chị Hằng nơi cung trăng vậy. Nó thơ thơ thẩn thẩn, trầm ngâm như một khúc cây lạc mình trong dòng sông của những nỗi niềm không ten. Cái lũ bè, lũ bạn trong lớp đứa nào đứa nấy cũng thấy là lạ trước cái vẻ khác thường kia của Mộng. Đến cả cô giáo Bắc cũng không giấu nổi đôi nét bất ngờ trên gương mặt nghiêm khắc của mình. Cô Bắc là một người đàn bà lạnh lùng có tiếng. Ở cái trường tiểu học này, chẳng ai mà không biết đến cô giáo Bắc. Người ta sợ cái nhìn sắc lẻm qua đôi mắt xếch như mắt diều hâu rình môi kia. Cái làn mi dài lưa tưa của cô cứ nhô lên lạ thường như một đám rừng âm u thăm thẳm. Cô không thích tám chuyện, cô chỉ làm những việc mình cần phải làm và rồi thế thôi. Ấy vậy mà, đến cái người đàn bà ấy cũng phải bất ngờ trước cái sự khác thường của Mộng. Nó là một đứa xốc nổi. Thường thường, cái miệng nó cứ luyên thuyên đủ chuyện trên dưới đất như cái đài phát thanh. Người ta hay thấy phiền hà về cái sự nhiều lời lắm chuyện ấy. Nhưng giờ phút này đây, người ta lại thấy nhung, thấy nhớ. Bọn bè bạn tò mò cái nét lạ thường của Mộng nhưng chúng tự nhủ Chắc Mộng nó bệnh rồi lại thôi.

Còn về cô Bắc. Cô ngắm nghía sắc mặt Mộng một hồi lâu trong khi miệng cô vẫn lăm lăm giảng bài như sư thầy thỉnh Phật. Đoạn, cô dời ánh mắt của mình khỏi người Mộng. Cái cặp mắt diều hâu kia lại dán đăm đăm vào một dáng hình nhỏ nhắn ngồi ở cuối lớp. Lạ lùng thay, trong khóe mắt cô dâng lên một cái điều gì đấy lạ thường. Một điều gì đấy sao mà có chút xót thương, đồng cảm.

***

Mộng vẫn mang cái tâm trạng nặng nề ấy của mình về nhà. Nó ăn bữa cơm thật nhanh rồi chạy béng vào phòng. Nó nằm vật vờ ra trên giường, cặp mắt nó rầu rầu rĩ rĩ, nửa muốn nhắm lại ngủ cho khuây, nửa lại đắn đo một chuyện gì đấy. Bộ dạng của Hà cứ quẩn quanh trong đầu nó. Từ cái ánh mắt lạ kỳ đến cái giọng nói trầm ngâm khác thường, toàn bộ cứ lang thang vô định trong cái đầu nhỏ nhoi của nó. Nó nhớ lại lời Hà đã nói. Rồi lại nhớ tới cái quay gót bỏ đi của Hà, nghĩ thế, nó bỗng dưng giật mình thổn thức. Trời ơi, nó có giận mình không nhỉ? Sao tự nhiên lại tới nhà con Húy cái nữa? Sao lại tới nữa? Có làm được gì đâu mà đi... có giúp được gì đâu mà tớ... Tới để làm gì, nó không sợ ma bắt sao?

Nghĩ đến đây, tự dưng nó thấy tội nghiệp cho con Húy. Chao ôi, nó chỉ đứng ở ngoài nhìn vào trong đã thấy ruột gan nó lộn xộn cả lên. Tim nó như thắt lại khi nghe cái tiếng tru tréo đáng sợ kia. Còn con Húy, nó phải sống trong cái nhà đấy, nó cảm thấy như thế nào? Mộng không dám nghĩ thêm nữa. Nó không muốn làm lòng mình trĩu nặng thêm nữa. Mộng là thế. Từ đó đến giờ, nó luôn là thế. Nó là một đứa trẻ biết tiếc thương cho mọi điều trên cái quả đất tròn trĩnh này. Nhưng rồi cũng chỉ thế thôi. Cái cảm tình của nó cũng chỉ đến ở cái lòng xót thương mà thôi. Như cái cách nó rầu rĩ nhìn con chó của mình bị người ta xích đầu kéo đi khi nó đi tiểu đêm vào một ngày nọ. Nó cũng thấy buồn nhưng không dám hét lên vì sợ. Nó sợ trước khi có một ai đến giải vây cho nó và con chó tội nghiệp kia thì cái lũ côn đồ ấy sẽ xử đẹp nó. Vì thế, nó im lặng trộm nhìn một góc. Nó lặng lẽ nhìn người ta xích đầu, kéo cổ con chó của mình đi. Trong lòng nó chỉ biết nguyện cầu cho con chó nó đột dưng tỉnh giấc và kêu lên cho người ta nghe tiếng mà cứu. Nhưng trời ơi, làm sao mà tỉnh được. Mãi mãi không bao giờ tỉnh được.

Và cả chuyện này nữa. Nó tiếc thương cho Húy lắm. Nhưng mà ôi, cũng chỉ thế thôi. Nó tự nhủ rằng bản thân chỉ là người trần mắt thịt thì làm sao mà đọ được với bè ma lũ quỷ ấy? Nó chỉ có một điều ước, ấy là giá như nó không đến nhà Húy vào cái đêm hôm trước thì tốt biết mấy. Nó sẽ bớt thấy thương, thấy tiếc cho Húy. Nó cũng đỡ lo, đỡ sợ cái bọn ma kia có cơ may nào phát hiện ra và rồi làm thịt nó vì cái tội nhìn trộm.

Mộng nhắm nghiền mắt lại. Nó cố nghĩ về một cái gì đó để quên đi việc con ma con quỷ kia.

- Heo! Hà qua kiếm kìa!

Chợt cái tiếng mẹ nó gọi với từ ngoài vào khiến nó giật mình. Hà? Nó qua đây làm gì? Nó định rủ mình nữa sao? Trời! Không đi đâu! Không gặp đâu! Gặp nó, nó hỏi thì kì lắm! Mộng luống cuống bật ngay dậy. Cái thân hình mập mạp của nó chạy rung rinh ra cửa phòng, mở toang ra, nói to:

- Mẹ, mẹ! Mẹ kêu nó về đi.

Mẹ nó – bà Nga, đang dở tay rửa chén thì cau mày ngừng lại. Bà liếc về phía thằng quý tử nhà mình. Bà Nga có một gương mặt phúc hậu phối với cái thân hình đẫy đàng tốt số. Cái nét mặt xoan xoan của bà hơi co lại, lấm tấm nép nhăn của một người đàn bà trung niên dần lộ ra trên đấy. Bà gắt:

- Cái thằng! Bạn qua chơi mà mày làm gì thế?

Mộng nghe thế thì nó bực bội lắm. Nó nõng nẹo:

- Thôi! Mẹ kêu nó về đi! Kêu nó về đi! Nay con không đi chơi đâu.

Bà Nga thở dài. Cái cặp mắt lệ chi to tròn của bà nheo lại như hai trái vải bị người ta vắt ra.

- Mắc gì? Bộ cãi lộn à?

- Kiểu vậy -–Mộng đáp qua loa - Mẹ kêu nó về đi!

Nghe Mộng cứ khăng khăng thế khiến bà Nga không khỏi đau đầu. Bà giơ tay lên xoa xoa thái dương một hồi, bà rắn rỏi nói to:

- Không là không! Mày, bạn bè nó tới nó chơi có lo ra tiếp người ta không? Già cái đầu rồi nghe.

Mộng nghe mẹ mình nói thế thì nó ức lắm. Nó có cảm giác bị xem thường. Nó cảm thấy mẹ mình không tôn trọng cái lời của nó. Mộng dùng dằng đóng phăng cái cửa lại kêu một tiếng rầm rõ to. Đoạn, nó khóa trái cửa, nhảy phắt lên giường.

Ở bên ngoài, mẹ nó tiến lại gần đập cừa phình phịch, miệng bà Nga cứ vang vang gọi. Nhưng Mộng thì im thinh thích. Nó nằm co ro người lại như con cuốn chiếu, vớ cái gối ôm lấy hai tai, mắt nó nhắm nghiền lại.

Cái tiếng gọi cửa của bà Nga độ chừng ba bốn phút gì đấy rồi chợt dừng lại. Mộng ta thấy lạ, nó bỏ gối ra, len lén lại sát cửa nhòm qua lớp thủy tinh mờ đục – nó không thấy mẹ nó đâu cả. Tự dưng Mộng thấy chột dạ. Có phải mẹ nó giận rồi không? Thế thì nguy cho Mộng lắm. Không! Mình đâu có sai! Mình sẽ ở lì luôn! Nhịn đói luôn! Xem phải chết đói một phen mới được! Mộng đinh ninh như thế trong đầu rồi nó lại nhảy phăng lên giường. Nó với tay lấy một cuốn truyện rồi nằm ường ra đấy.

Mộng vờ lật qua lật lại vài trang truyện nhưng rồi chợt nó ném phăng cuốn truyện đi. Nó bỗng dưng thấy giận quá thể. Từ sáng tới giờ nó như ngồi trên đống lửa. Nó lo đủ thứ trên đời. Nghĩ mà xem, Mộng vừa lo cho Húy, lo cho Hà, rồi lo cho nó nữa. Cái chuyện của bọn ma quỷ kia có phải chuyện đùa đâu? Ấy vậy mà, mẹ nó lại mắng nó thế kia, nghĩ mà xem...

- Ư ư.

Mộng càng nghĩ càng thấy tức. Khóe mắt nó cay cay. Nó úp mặt vào gối, nằm im lìm. Chắc là Mộng khóc rồi. Chẳng biết Mộng có phải là một đứa mít ướt hay không vì nó khóc rất lạ. Lắm lúc, nó nên khóc vào những thời khắc nào đấy thì mắt nó lại khô rao ráo. Còn đôi khi, vào những phút giây vẩn vơ nó lại nức nở như một đứa trẻ thơ rồ dại.

Nó cứ rên rỉ như thế một hồi. Mãi cho đến khi đã khóc mòn khóc mỏi. Nó thấy mắt đã khô cạn rồi mới bần thần ngồi dậy. Nước mũi nó tèm lem ra cả mặt, ướt cả như thể vừa xối lên đấy một gáo nước lạnh. Mà chẳng biết có phải vì thế chăng mà nó thấy sao lòng nó tỉnh táo lên hẳn. Nó xốc người đứng dậy, đôi mắt to tròn đỏ hoe hoe sao bỗng dưng lại sáng lên là lạ. Nó lắc lắc đầu rồi mở cửa phòng chạy ào ra phòng khách. Mắt nó liên liếc về phía xa - nó tìm Hà. Nhưng tiếc thay, Hà đã bỏ đi mất rồi.

- Chịu ra rồi đó hả?

- Dự báo thời tiết hôm nay và ngay là sẽ có nắng đẹp, không mưa...

Ở gian bếp, bà Nga nâng giọng lên đánh mắt về phía đứa con của mình hòa trong cái tiếng ồm ồm của chương trình dự báo thời tiết. Song, Mộng không mấy để tâm đến điều đấy. Nó hít sâu vào một hơi rồi nó chạy béng đi ra khỏi nhà sau khi để lại vỏn vẹn mấy câu:

- Con đi chơi xíu.

***

Mấy đứa con trong "danh gia vọng tộc" ở cái xóm Lao Đao có khí chất khác hẳn. Chúng nó có một cái gì đó trưởng thành hơn so với bọn đồng trang lứa. Chúng có những món đồ kì thú ở đâu đâu đem về mà lũ con nít bình thường chỉ biết xuýt xoa trầm trồ. Với cái đám nhóc tì kia, cái bọn "danh gia vọng tộc" đấy cứ như có một hào quang lạ thường ở phía sau lưng vậy. Bọn nhóc tôn thờ chúng nó một cách lạ kì như cái cách mấy kẻ sùng đạo tôn thờ một vị thánh.

Thế nhưng con Húy thì khác.

Cha nó là bác sĩ – cái nghề mà ai trong xóm nghe tới cũng phải chép miệng khen không biết mỏi, biêt mệt là gì. Cái nghề ước ao mà bất cứ ông cha, bà mẹ nào cũng càm ràm với đứa con của mình trong mấy buổi chuyện phù phiếm ở giờ ăn. Thế mà, chả hiểu sao Húy lại bất trị đến lạ. Đành rằng, ở cái tuổi nít nôi khờ dại thì chúng nó khó bảo, nghịch ngợm âu cũng là lẽ thường tình. Nhưng Húy thì lạ lắm. Nó nghịch ngợm theo một cái cách khiến người ta phải lặng người. Có lẽ là vì người ta không thấy được nét cười trong gương mặt của Húy, không một ai từng thấy.

Ngoại trừ Mộng.

- Trời ơi con trời đánh thánh vật! Sao mày bạo lực thế hả?

Mộng ngã chõng choài ra trên nền đất khiến nó kêu oang oáng. Nó vừa bị Húy cho một cú nốc ao. Nó lần thần đứng dậy, hai tay nó xuýt xoa cái bờ mông tội nghiệp của mình. Đoạn, nó lườm Húy. Con bé cao hơn Mộng nửa cái đầu nên mỗi lần nhìn, Mộng đều phải ngước đầu lên một chút. Cái chuyện đấy làm nó tức điên lên. Nó thấy mình bị sỉ nhục dữ dội.

- Tao nói mày đấy! Khôn hồn thì mày quỳ xuống xin tha thì tao còn suy nghĩ cho mày một con đường sống...

Mộng ưỡn ngực lên, chỉ tay vào mặt Húy rồi dõng dạc tuyên bố như thể cái hình ảnh nó vừa đo đất kia chẳng hề tồn tại. Còn Húy thấy thế thì cau mặt lại, cái gương mặt thơ ngây lấm lét tro than ấy của cô bé nhăn nhúm lại trong rất dữ tợn khiến Mộng bất giác lùi lại vài bước. Con bé chống nạnh, phừng phừng:

- Ê, chớ có chỉ tay vô mặt tui. Để tui đánh cho thì đừng có khóc nhè đấy.

Vừa nói, Húy vừa giơ cái cánh tay ngắn ngủn của mình lên cao khiến Mộng hốt hoảng. Nó cụp ngay ngón tay đang chỉ trỏ của mình xuống. Miệng nó ú ớ:

- Ơ, ơ, ơ, cái gì. Tao có chỉ vô mặt mày đâu. Tao chỉ phong long thế đấy chứ ai chỉ mày hồi nào hả?

Thấy cái dáng vẻ ấy của Mộng thì Húy bất giác cười nụ. Cô bé đưa tay lên bịt miệng để khỏi phát ra một tiếng phụt. Đoạn, cô bé tằng hắng:

- Thì mi cứ liệu hồn.

- Sao mày dữ thế hả?

Mộng thở phào rồi nó ngồi bịch xuống đất. Hai chân nó xếp bằng, mắt nó nhìn Húy đăm đăm. Húy có một thân hình mảnh mai đến nổi cứ ngỡ gió mạnh một xíu là cô bé sẽ bay đi mất. Đôi chân thon thả trên chiếc giày búp bê lấm tấm bùn đất đi kèm với cái váy công chúa xuề xòa lem lút nào là tro than, nào là lá cây dính đầy trên đó. Trông Húy chẳng khác nào một nàng công chúa lâm nguy phải chạy nạn khỏi lầu son của mình cả.

- Tại mi vô duyên ấy. Chứ tui hiền khô.

Húy nghiêng nghiêng đầu đáp. Cô bé phủi phủi hai bàn tay của mình rồi đưa nó lên mân mê hai làn tóc bím. Chẳng hiểu sao Húy giữ mái tóc mình rất kĩ. Quần áo, giày dép hay kể cả làn da, thớ thịt của cô bé có lấm lem thế nào thì mái tóc Húy vẫn được tết gọn gàng đâu vào đấy.

- Khỉ mốc.

Mộng lè lưỡi. Nó mân mê nhìn con Húy. Mộng ghét thì ghét con Húy thật. Nhưng nó thích ngắm con Húy lắm. Nó thích mê cái mái tóc của cô bé. Một quả đầu lạ lùng khác xa cái bọn nhóc tì kia. Quả thật, chỉ với cái làn tóc bím đó thôi đã đủ để Húy mang danh công chúa rồi. À, còn cả đôi mắt nữa. Mộng thích mắt Húy lắm. Mộng cứ nhìn đăm đăm vào đôi mắt bồ câu ấy, hai mắt cô bé cứ sáng lấp lánh lạ kì như hai viên ngọc lạ lạc mình trong đám tro tàn bẩn thỉu dính lấy gương mặt Húy. Cái cặp mắt to tròn trong làn mi húp híp của Mộng cứ gán chặt vào gương mặt Húy. Và chẳng biết có phải cô bé cảm thấy được cái nhìn chằm chằm ấy hay chăng mà cô bé lại cất bước bỏ đi mất khiến Mộng giật mình, nó bất giác kêu lên:

- Ơ, mày đi đâu đó?

- Kệ tui.

Nhưng đáp lại Mộng chỉ là câu trả lời cụt ngủn của Húy. Chuyện đó làm nó tức lộn ruột. Nó xồng xộc đứng dậy, phùng mang trợn má:

- Không kệ đấy thì sao!

Nói đoạn, nó sải bước đi theo Húy. Cô bé cũng chẳng buồn nói gì thêm. Cả hai đứa cứ sánh bước bên nhau như thế dưới cái vạt nắng dìu dịu của những ngày tháng sáu giục giã. Bọn nó bước đi khoảng gần mười lăm phút. Chúng nó ra tới đầu xóm Lao Đao. Từ bên con đường xi măng, hai đứa đi lách về phía bên trái, lại đi qua thêm vài khoảng ruộng thì đến một rừng tre với cái con sông nằm thẩn thờ ngay trước mắt.

Húy liếc mắt nhìn quanh, cô bé lựa một khoảng bóng mát rồi ngồi phịch xuống. Mộng thấy thế nó cũng loay hoay ngồi bịch xuống bên cạnh. Nó nhìn vào dòng sông êm đềm trước mắt, rồi lại đánh mắt sang rừng tre phấp phơ trên đầu. Mấy cây tre dài đâm xuyên lên rồi cong vút về hướng sông như vươn vai hứng từng hơi mát tỏa ra từ mặt nước. Mấy đốt tre cộm lên trông như mấy viên ngọc bích ai đính lên trên thân cây vậy.

Rồi nó lại nhìn sang Húy, nó lại thấy hai viên ngọc khác. Khi Húy khẽ nghiêng đầu sang, ánh mắt cô bé cũng lừ đừ nghiêng nghiêng ngã ngã theo. Ôi, Mộng thích thú say sưa không biết chán hai hòn ngọc ấy.

Hai đứa cứ thẩn thờ theo từng ánh mắt của riêng mình. Không ai nói với ai câu gì. Chỉ có tiếng xì xào của mấy lá tre khi một làn gió mát vút qua từng mảnh. Trong cái phút giây ấy, Mộng thấy ngượng ngịu mà cũng thích thích. Cái sự im lặng này khiến nó hơi xấu hổ, nhưng, nó cũng mê say cái khoảng khắc này.

- A, cá kìa!

Chợt, Mộng reo lên xé tan cái khoảnh khắc lạ kì ấy. Giữa lòng sông êm đềm bỗng trồi lên một cái miệng nhỏ xíu xiu của một con cá chép to tướng. Nó há miệng đớp nước rồi lại lủi thủi lặn xuống như nó thấy ngại trước cái nhìn của hai đứa trẻ.

- Sông nào mà hông có cá? Có vậy cũng la.

Húy thấy Mộng reo lên thì cô bé cũng buông lời đâm chọt. Nghe thế khiến Mộng ta đỏ chín mặt ngượng ngịu. Nó lấp bấp:

- Thì, thì kệ người ta!

Đoạn nó quay ngoắc đầu sang nhìn đăm đăm vào tre. Nét hờn dỗi hiện đầy lên gương mặt non nớt của Mộng. Thấy cái điệu bộ ấy thì Húy bất giác mỉm cười. Cái miệng hoa múm mím lại, đôi gò má hây hây gợn lên một nét vòng cung yêu kiều.

- Rồi... mày ra đây chi vậy?

Một hồi lâu, Mộng lại lên tiếng hỏi. Nó liếc liếc mắt nhìn về phía Húy. Cô bé đang thẩn thờ nhìn dòng sông trôi, đáp gọn lỏn:

- Chơi.

Không biết có phải đã dần quen rồi không mà Mộng không còn thấy bực tức trước câu trả lời của cô bé nữa. Nó ngáp dài một cái rồi lại hỏi:

- Chơi gì? Thấy có gì đâu mà chơi.

Húy lơ đãng nhìn sông trôi tà tà một vài khắc sau cô bé mới mơ hồ đáp lại:

- Ai biết được. Thấy cái gì vui thì chơi.

Mộng nghe thế thì cũng không hỏi nữa. Nó quay người lại, co ro ôm lấy hai chân, đầu gác nghiêng lên gối. Nó lại ngắm Húy. Ồ, cũng vui đấy chứ. Thế này có tính là chơi không nhỉ? Mộng lơ mơ nghĩ thế rồi bất giác nó tủm tỉm cười nụ một mình. Húy liếc mắt, bắt thấy cái nụ cười tủm tỉm của Mộng. Cái nụ hoa nho nhỏ của cô bé cũng bất giác nở ra như đón mình lấy cái nắng cuối cùng của những ngày cuối xuân đầu hạ.

Chúng nó cứ ngồi với nhau như thế cho đến khi cái nắng đã tắt dần đi trong những tán mây hồng đỏ rực mới chịu về. Chúng thơ thẩn bước đi với nhau trông sao mà khờ khạo quá. Mộng lần này chẳng biết sao lại đứng nhích ra xa Húy một sải chân. Lắm lúc, nó cũng mon men xít lại gần nhưng lại thôi. Chỉ muốn thôi, chứ nó không làm đâu.

Cái dáng vẻ buồn cười ấy của Mộng cứ kéo dài cho đến khi chúng nó rời khỏi bờ ruộng ra tới đường chính thì hai đứa mới phải rời nhau. Vào cái khoảnh khắc hai đứa trẻ vờ quay gót đi thì chẳng biết vì sao chúng lại bất giác giơ tay lên vẫy chào. Dưới cái nắng nhàn nhạt của những khắc hoàng hôn, Mộng thấy đắm say trong cái dáng vẻ của Húy. Chúng nó cứ vẩy tay trong khi chân lùi đi từng bước. Khi đi được dăm mười bước, nó bắt thấy Húy thầm thì một cái điều gì đó nhưng không phát ra thành tiếng. Mộng định hỏi, nhưng lại thôi. Bởi vì trước mắt nó, Húy nhoẻn một nụ cười xao xuyến. Húy cười tít cả mắt. Sao mà hôm nay cô bé lại hay cười đến lạ. Đôi má phúng phính của cô bé lúm lại, có nét gì đó đo đỏ sau mớ than đen mịt mờ ấy. Cái nắng chiều tà hắt từng cơn lên làn da thớ thịt. Hắt cả vào đôi mắt lóng lánh với hàng mi thương thướt trông mà yêu, mà thích.

Mộng ước, giá mà cái khoảnh khắc ấy dừng hẳn lại. Nó ước giá mà nó có một cái máy chụp hình để bắt ngay cái nụ cười ấy của Húy. Chao ôi, nó chỉ biết đứng chôn chân ở đó. Mãi cho đến khi bóng hình Húy đã khuất đi như cái bóng mặt trời chìm dần trong bóng tối thì nó mới thẩn thờ ra về.

Ngày hôm ấy, chẳng hiểu sao hè đã về mà khí trời cứ dìu dịu như thể cái xuân chỉ vừa mon men đến gần mà thôi.

***

- Ồ.

Mộng kêu lên khi nó bắt thấy Húy ngồi lêu khêu một góc bên vườn tre. Nó lon ton chạy lại gần, rồi tự nhiên ngồi phịch xuống như một gã tình nhân đến bên âu yếm người tình bé nhỏ.

- E-Ê mày!

Mộng thở phì phò một lúc rồi lúng túng mở lời. Nó đã chạy một mạch từ nhà ra tới chỗ này. Cái thân hình mũm mĩm không quen vận động ấy mà phải chạy hì hục dưới cái nắng tàn ác của những ngày cuối hạ thì thật dã man làm sao. Nó trông như một con trâu cày đuối nước. Ngực nó phập phùng, hai lỗ mũi mở toang ra phì phò phì phò như thể sắp chết đến nơi.

- Sao?

Húy mơ hồ đáp lại. Mộng thấy là lạ. Vẫn cái điệu bộ cộc lốc mà sao lần này Mộng thấy nó lạ quá. Nó thấy lời nói của Húy không còn cái vẻ ngang tàng nữa.

- Thì...

Mộng lúng túng. Lúc này nó mới thấy mình lạ. Nó cảm giác như vừa tỉnh khỏi cơn say và những việc nó làm từ nãy đến giờ chỉ là việc làm của kẻ mơ hồ trong men rượu. Bỗng dưng, nó muốn chạy một mạch ra chỗ này không vì lí do gì cả. Như thể nó biết trước cái bóng hình Húy sẽ ngồi chờ nó ở đây. Rồi tự dưng nó lại chạy đến bên cô bé, thú nhận một cái điều gì đó mà chính bản thân nó cũng không sao cắt nghĩa được cái sự lạ lùng bên trong con người của mình.

- Thì... chuyện là...

Mộng ấp ớ. Ôi, chưa bao giờ nó thấy khó ăn khó nói như lúc này. Nó giá mà giờ đây có ai đó đứng dậy và nói thay lòng nó. Nó ước gì nó có đem theo giấy bút, rồi nó sẽ trình lên một tờ tường trình lại toàn bộ những điều mà nó muốn nói.

- Thì... hôm qua... tao với thằng Hà có qua... nhà mày.

Mộng thấy tim mình như dừng hẳn lại. Nó khó khăn lắm mới phát ra mấy câu chữ ấy. Nhưng, nó chưa kịp thở phào thì đột dưng Húy đứng phắt dậy, hét lên:

- Hồi nào?

Cái tiếng hét của Húy làm Mộng giật thót. Nó len lén đưa mắt nhìn lên thì lặng người đi một khắc. Trời ơi, ai lấy hai viên ngọc trên gương mặt Húy mất rồi!

- Chắc... tầm, sáu giờ mấy gần bảy giờ... Nhưng mà tụi tao...

Mộng chưa kịp nói hết câu thì nó chết lặng đi khi thấy cái gương mặt đầm đìa nước mắt của Húy. Trên gương mặt đen thui thủi bị nước mắt tràn vào làm lấm lem cả mấy vết than tro. Mộng giật mình không biết nói điều chi cái tiếng nấc của Húy làm tim nó nghẹt lại. Nó thấy tội lỗi dẫu nó không biết mình đã làm gì sai. Nó giơ lom khom đứng dậy, tay nó giơ lên định an ủi một điều gì đó thì Húy nghiến răng ken két. Cô bé gầm gú một điều gì đấy trong cuống họng như con sói hoang bị người ta giật bẫy. Húy đánh mắt lên lườm Mộng một cái, rồi cô bé phi thẳng tới, hai tay vươn ra xô Mộng ngã lăn quay ra. Cái thân hình mũm mĩm của nó quay vài vòng rồi một tiếng đùm vang lên, thế là cả người Mộng chìm trong làn nước mát.

Mộng quơ tay hoảng loạn. Nó sợ đến đái cả ra quần. Nó chìm dần xuống vì Mộng chẳng hề biết bơi. Cái đầu to tròn của nó bị nhấn chìm dần trong cái làn nước tàn ác, lạnh lùng ấy. Nó mất dần ý thức khi thấy bóng lưng của Húy mờ dần trong làn nước mờ ảo. Nó nghe tiếng gọi ú ớ của cô bé nhưng chẳng nghe ra là cái việc gì. Nó thấy lạ, thấy căm, thấy hơn, thấy phẫn. Nó không hiểu tại sao nó lại bị đối xử như thế. Nó hờn phẫn con Húy quá.

Và cái nỗi căm hờn của nó lại trực trào lên khi nó được một người làm ruộng gần đấy vớt lên bờ. Mắt nó mở toang ra thì chẳng thấy bóng hình Húy ở đâu cả. Trời ơi, con bé ấy gây án rồi bỏ trốn ư?

Song, cái nỗi căm hờn ấy của Mộng chẳng kéo dài được lâu khi trưa ngày hôm sau, Mộng đang nằm nghỉ trên giường vì phát sốt thì Hà đã chạy tới nhà nó. Hà phi thẳng vào phòng nó, vẻ mặt hốt hoảng như thể bị ai dí dao vào cổ. Vừa chạm mặt Mộng, nó đã kêu lên:

- Mộng, Mộng ơi! Không có con ma nào cả! Không có con ma nào cả, Mộng ơi!

Lạ lùng quá, dự báo thời tiết đã nói hai ngày này sẽ có nắng đẹp, cớ sao mưa bão đã giăng mù mờ cả đất trời mất rồi. Lạ quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro