part 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm sau,  bệnh tình Hy Hy đỡ hơn , nàng đi dạo trong vườn thì gặp Dương mẫu.  Bà ra ngoài mua ít đồ nên nàng liền đi theo.  Hai người mua khá nhiều đồ, xách đầy hai tay vừa đi vừa rôm rả trò chuyện.  Lúc đi qua bìa rừng trước mắt bỗng xuất hiện một  bóng dáng nữ nhân, làn váy Áo màu hồng khuất sau rặng cây rất giống Khương Tử Lan, nàng ta vừa đi vừa lén lút, ngó trước ngó sau xem chừng có người đi theo hay không. 
Hai người tò mò bèn rón rén theo sau,  vào giữa khu rừng bóng dáng ấy dừng lại ở khoảng trống nhỏ - nơi đó có một nam nhân mặc y phục đen,  che kín mặt chỉ chừa đôi mắt,  trên người hắn toát ra hơi thở lạnh lùng, u ám. Thấy nữ nhân ấy đến hắn trầm giọng nói
" đến rồi à?  Có người theo sau không? " nói rồi hắn đảo mắt quét một vòng, Hy Hy và Dương mẫu vội ngồi xuống núp sau bụi rậm, đến khi hắn chuyển ánh mắt đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nữ nhân dường như rất sợ hắc y nhân, cúi đầu giọng nói có phần run run
" v...vâng, thưa... Chủ tử, thuộc hạ đã để ý rồi, không có người bám theo"
Lúc này Hắn mới 'ừ' một tiếng,  sau đó hai người họ bàn về kế hoạch sát hại Hạo Triệt.
Dương mẫu bên cạnh nghe xong mềm nhũn cả người, chân tay run run.  Đặc biệt lúc bọn chúng nói nếu bắt được chàng sẽ xẻ thịt róc xương khiến chàng chết không toàn thây càng làm hai người run như cầy sấy,  đến thở cũng chẳng dám thở mạnh. Hy Hy mang tay che miệng lại suýt chút nữa nàng đã kêu lên : sao lại có người ra tay tàn độc vậy chứ?
Lát sau bọn họ bàn xong quay lưng đi, Hy Hy và Dương Mẫu cũng từ từ rời chỗ. Vừa đi không bao lâu thì sau lưng vang lên tiếng chạy, một đám hắc y nhân đang đuổi theo họ, trên tay cầm thanh đao sắc bén . Hai người vội vứt đồ đạc trên tay, nắm tay nhau chạy, chốc lát đám hắc y nhân đã gần sát tới, hai người càng cố gắng chạy hơn nhưng càng chạy càng đi sâu vào rừng.  Rồi hai người dừng lại, quay đầu nhìn đám hắc y nhân tới gần, lùi dần ra sau. Phía sau họ là... vực thẳm.
Tên đứng đầu tiến lên phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào họ, cất giọng ồm ồm
" chạy nữa đi, chạy nhanh lắm mà, sao không chạy tiếp? " cứ mỗi lần mở miệng hắn lại tiến về phía trước một bước đồng thời Hy Hy cũng lùi ra sau một bước, sát kề vách đá.  Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc khiến mẹ con Hy Hy tim đập mạnh,  mồ hôi ứa ra đầy trán, hơi thờ gấp gáp nhìn bọn họ k rời mắt . Tên cầm đầu thấy họ đã sát bờ vực định tiến lên đẩy họ xuống như một áp lực vô hình nào đó đã cản hắn lại, lông mày hắn nheo thành đường thẳng, ánh mắt nghi ngờ nhìn mẹ con nàng rồi lùi chân lại,  trở về cạnh đồng bọn. Không nói nhiều, hắn giờ tay lên rồi phẩy xuống,  lập tức một con dao găm lao về phía họ, Dương mẫu thấy con dao hướng tim Hy Hy phóng tới bà liền bước lên chắn cho nàng vì Dương mẫu thất hơn Hy Hy nên con dao cắm phập vào vai bà, máu nóng bât đầu chạy ra, ướt đẫm cả áo. Bà và Hy Hy đâu biết nếu bà không đỡ thì nàng cũng chẳng sao cả vì nàng là...
Dương mẫu gục xuống ngã vào lòng Hy Hy,khoé miệng ứa máu. Hy Hy run rẩy ôm bà, tay che vết thương nhưng không có tác dụng,  máu vẫn chạy ra ướt cả bàn tay.  Đám hắc y nhân thấy vậy liền rút lui, nhìn bọn họ đi một cách vội vã ắt có điều mờ ám nhưng Hy Hy nào nghĩ được nhiều vậy. Đối với nàng quan trọng nhất là cứu chữa cho Dương Mẫu. Xé vội vạt y phục gấp thật dày đè lên miệng vết thương định cố định con dao. Tay nàng cầm cán dao cố định nhìn từ bên ngoài vào rất giống nàng đang lấy dao đâm bà ấy và...  rất không may người nhìn thấy là Hạo Triệt.
Vừa lúc nãy chàng mới từ doanh trại về thấy Tử Lan bước vào nói rằng mẹ chàng và Hy Hy đi đâu mãi chưa về rất lo lắng bảo chàng nhanh đi kiếm. Chàng nhanh chóng biến thân chạy đi, tìm cả khu rừng mới thấy bóng dáng nàng ngồi phía trước liền thở phào nhẹ nhõm nhưng trước mắt chàng là gì đây?  Tay nàng đang cầm con dao cắm thẳng vào người mẹ chàng, bàn tay nàng nhuốm đầy máu. Mặc cho bà yếu ớt nằm đó nàng vẫn nắm chặt con dao như cố đâm mạnh xuống.
Vội biến lại, một chưởng 5 phần công lực bắn về phía nàng đẩy nàng ngã sang bên cạnh, chàng vội đỡ lấy mẹ, cho bà dùng đan dược cầm máu. Hy Hy bị đánh bất ngờ, rồi khi nhận ra người đả thương mình không ai khác chính là Hạo Triệt thì nàng không khỏi sững sờ, tay ôm vết thương trước ngực nghẹn ngào gọi chàng
" Hạo... khụ..khụ... Triệt...chàng... " máu bắt đầu chạy ra từ khoé miệng nàng khiến nàng không nói thành lời. Hạo Triệt bế mẹ đứng dậy ánh mắt lạnh lùng xen chút vô tình nhìn thẳng vào ánh mắt bi thương của nàng. Lúc nãy nếu là người khác vốn bị chàng một chưởng đánh chết nhưng với nàng chàng lại không nỡ, nhìn nàng vậy chàng không đành lòng. Tại sao chứ?  Tại sao lại hại mẹ chàng,  bà ấy đâu làm gì sai. Tại sao chàng lại nương tay cho người muốn giết mẹ mình...Trong lòng Hạo Triệt rồi bời, liền dứt khoát mặc nàng biến về nhà.
Hy Hy thều thào định hỏi chàng vì sao đối xử như vậy với nàng nhưng bóng dáng chàng đã không thấy. Đau đớn vết thương cùng với đau đớn trong lòng làm Hy Hy tựa như không thở nổi,  nàng khóc nấc lên,  nước mắt lăn dài trên má chảy vào khoé miệng hoà lẫn với máu từ từ chạy xuống, nàng mệt mỏi lắm!
Thật sự rất mệt!  Nàng muốn gục xuống kết thúc đau thương tại đây!
Cứ thế lịm dần...
Không!  Không được, sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ!  Nàng không thể tự dưng bị đối xử như vậy.
Đúng!  Nàng phải gặp Hạo Triệt hỏi rõ mọi chuyện.
Hy Hy cố nén đau đớn từ từ đứng lên, cả cơ thể run run tưởng chừng như ngã xuống, người nàng nghiêng nghiêng một lúc mới đứng vững. Chân nhấc một bước về phía trước một cách nặng nề,  bỗng một chưởng lực bắn về phía nàng,  đẩy cả cơ thể nàng ngã xuống vách núi. Sau đó,  nữ nhân y phục hồng đào bước ra đến sát vách núi cúi xuống nhìn nàng đang rơi,  trên môi nờ nụ cười đắc thắng xen lẫn độc ác không tả nổi. Nữ nhân này chính là Khương Tử Lan. Xong việc nàng ta quay người đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#renken