Chap 43: Muốn xin lỗi thì phải theo cách của anh mới được. (17 +)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hay là hôm nay mình đến thủ đô London thăm anh Amuro đi - tiếng nói vang ra từ biệt thự Royal Palace và đó là của...Sonoko.

Sau 1 năm học tại trường đại học Oxford, hiện tại các cô và các chàng đã 19 tuổi đang học năm thứ 2. Trong suốt thời gian học, không ít thì nhiều những lần ả Martha đến lớp làm phiền các cô và các chàng nhưng các cô đã nhanh trí giải quyết gọn lẹ khiến ả phải "ngậm miệng" cả một thời gian dài. Các kì thi các "nhân tài" của chúng ta luôn bắt trọn top 10 đứng đầu toàn trường. Sáng nay là sáng thứ 6 nhưng trường do muốn tu sửa một số thứ nên cho học sinh, sinh viên nghỉ một ngày nhưng đối với các cô cậu học trò thì đã được nghỉ 3 ngày trọn vẹn.

Kazuha*tươi cười*: Được đấy! Cũng lâu rồi mình chưa gặp các anh ấy.

Shiho*phụng phịu*: Tớ đã bảo là đi thăm sớm đi mà các cậu không nghe, cứ bảo đợi đợi đợi đợi hoài...

Aoko*quả quyết*: Hôm nay nhân ngày nghỉ tớ quyết định là mình phải đi một chuyến đến thủ đô thăm các anh ấy.

Ran*đổ mồ hôi*: Biết rồi...biết rồi. Để tớ tính.

Sonoko*xúi giục*: Tính nhanh giùm đi!! Đã 1 năm học rồi chưa được gặp các anh ấy, bây giờ chúng ta đã 19 tuổi rồi đấy. Mà muốn gặp trong thời gian qua cũng chỉ qua điện thoại chán chết đi được...

Kazuha*lấy hai tay bịt tai lại, chặn cái miệng đang nói "không ngừng nghỉ" của Sonoko bằng một giọng nói lạnh*: Dừng dừng ngay. Các cậu phải từ từ để chúng tớ tính chứ!!!

Aoko, Shiho, Sonoko im lặng như vừa gặp ma.

Ran*mở điện thoại ra, dõng dạc*: Thôi được rồi, đi thăm thì đi thăm nhưng vấn đề là...

Kazuha*nhớ ra những"ai đó"*: Các cậu ấy.

Aoko*giật mình*: Phải ha! Thế mà tớ lại quên mất anh ấy.

Ran, Kazuha, Shiho, Sonoko*đồng thanh chép miệng*: Chồng mà cũng quên!

Aoko*gãi đầu*: Có quên đâu, chỉ là không nhớ chút chút thôi hà!

Sonoko*che miệng cười khúc khích*: Nếu để Kuroba nghe thấy thì...

Ran, Kazuha, Shiho*gian*: Tiêu đó.

Aoko*tự hào*: Làm gì có chuyện anh ấy nghe thấy chứ! Anh ấy đang trên lầu làm việc cơ mà! - miệng lưỡi của Aoko thật đúng là xui xẻo khi vừa nói Kaito và các chàng đã thình lình xuất hiện sau lưng các cô.

Ran*giả vờ ngây thơ, chỉ vào Kaito*: Thế kia là ai?

Kazuha, Shiho*cười*: Không liên quan đến bọn tớ nha!

Aoko*nuốt nước bọt, quay lại nhìn Kaito*: A...Anh đang làm việc mà sao tự nhiên lại ở đây?

Kaito*sát khí*: Anh không xuống thì sao biết được "ý đồ" quên chồng của em!

Aoko*lúng túng, nhìn ra chỗ khác*: Có quên đâu! Anh nghe nhầm rồi!!!

Kaito*cười gian xảo*: Ồ ~ Thì ra là anh nghe nhầm sao? Vậy để các bạn em nói thật hết với anh vậy. - nói rồi nhìn sang các cô hỏi - Lúc nãy Aoko có quên tớ không? Quên xin phép tớ ấy!

Aoko*cầu xin các cô qua ánh mắt vì không dám cử động khi mình vừa mắc...sai lầm với Kaito* "Tớ cầu xin các cậu đó, đừng nói mà..."

Ran, Kazuha, Shiho, Sonoko*cười nhẹ, gật đầu lịa lịa* "Sorry nha, nhưng quên chồng là không tốt rồi.": Có có đó. Cậu ấy quên "sạch" cậu luôn. - Không những thế các cô còn "phóng đại" lên thêm nữa để "thủ tiêu" Aoko.

Kaito*nâng cằm Aoko lên, lạnh lùng*: Bạn em làm chứng rồi đấy, còn chối nữa không?

Aoko*bỗng nhiên cảm thấy "ghét" mấy con bạn lắm mồm của mình, lo sợ*: À...À...

Kaito*gần mặt Aoko, lạnh*: "À" rồi sao?

Aoko*tay chân run cầm cập*: À...thì chỉ lỡ quên thôi mà!

Kaito*hôn lên môi Aoko*: Lỡ quên cũng không tha!

Sonoko*bất giác thấy mình đang bị ăn cẩu lương*: Thôi à nha! Tình tứ thì tình tứ chứ đừng "làm" trước mặt tụi này nha!

Kaito*thản nhiên hôn Aoko tiếp*: Có sao!

Heiji*cười*: Nếu cậu muốn thì cậu có thể "làm" với Makoto mà.

Kazuha*hùa theo*: Phải đó! Phải đó!

Makoto*ôm Sonoko từ phía sau, biến thành cún con*: Vợ à ~~ Anh hôn em được không?

Sonoko*đỏ mặt, cứng đầu*: Mơ đi!

Makoto*dụi dụi đầu lên vai Sonoko*: Nhưng em vừa bảo Kaito và Nakamori đừng "thể hiện" trước mặt thì chứng tỏ em đang ghen tị còn gì!

Sonoko*đỏ mặt x 3*: Gh...ghen tị chỗ nào cơ chứ?!

Makoto*bắt "lỗi"*: Em đang đỏ mặt đó thôi.

Sonoko*vẫn chối*: Đỏ mặt đâu mà đỏ mặt! Tưởng bở vừa vừa thôi!

Makoto*quay sang hỏi Saguru, giọng đầy hi vọng mặc dù đã biết Sonoko đang...đỏ mặt*: Đây có gọi là đỏ mặt không Saguru?

Saguru*cười xòa*: Tất nhiên rồi! Hai tai đỏ phừng phừng thế kia cơ mà.

Makoto*ôm chặt hơn*: Đó, em thấy chưa?

Sonoko*mặt đỏ hơn nữa*: Thế bây giờ anh muốn sao?

Makoto*mong chờ*: Hôn anh đi! 

Sonoko*mặt đỏ cấp độ như đang sốt*: Con gái không chủ động trong những việc này.

Makoto*hôn Sonoko, cười*: Thế thì anh xin phép nhé ~~

Ran, Kazuha, Shiho*lại "ngắm" thêm một cảnh tượng ngọt lịm nữa* "Ôi!!! Con mắt và bộ não trong sáng của tôi!!!"

Shinichi*nghiêm túc, ngồi xuống ghế*: Vừa rồi em muốn đi đâu thế?!

Ran*giật thót*: Cậu nghe thấy hết rồi?!

Shinichi*lạnh băng*: Em đi đâu?

Ran*sợ sệt*: Bọn...bọn tớ định...định đi thăm anh Shuichi và Amuro.

Shinichi*sát khí tỏa ra đùng đùng*: Thế em xin phép anh chưa?

Ran*sợ hãi*: Tớ...tớ đang chuẩn...chuẩn bị xin..phép này.

Shinichi*khoanh tay, lạnh*: Vậy "xin phép" như nào?

Ran*run run*: Cậu cho tớ đi đến London nhé?!

Shinichi*chau mày*: Vẫn chưa được.

Ran*mạnh dạn hơn*: Tớ hứa sẽ không đi lâu và không tiếp xúc với đàn ông.

Shinichi*lạnh*: Vẫn chưa đủ.

Ran*chịu*: Anh yêu ~~ Cho em đi đến London nhé ~~

Shinichi*suýt nữa thì động lòng trước cô vợ đáng yêu này rồi nhưng vẫn kịp định thần lại*: Không.

Ran*cố gắng cưỡng lại cơn tức giận*: Shinichi yêu dấu à ~~~ Cho em đến London nhé ~~~

Shinichi*vẫn giữ nguyên bản mặt lạnh tanh không tí cảm xúc*: Vẫn chưa... - đang nói gần hết câu thì Ran*nổi nóng*: Thôi, không đi thăm thiếc gì hết nữa!

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*ánh mắt long lanh lay động lòng người nhìn Ran*: Ran ~~ Thật sự bọn tớ muốn mà ~~

Ran*quay mặt đi tránh những ánh mắt "yếm bùa" đó*: Không! 

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*đồng loạt cầm tay Ran lay lay, lung linh*: Tớ nhớ các anh ấy lắm ~~ Đi mà ~~

Ran*có chút động lòng nhưng rồi vẫn giữ khư khư quyết định "đúng đắn" của mình*: Không là không.

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*nước mắt chảy ra cùng lúc* "Lại phải bật chế độ 'diễn xuất' rồi.": Không được sao ~~

Ran*hoàn toàn bị thuyết phục*: Th...Thôi được rồi, lau nước mắt hết đi.

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*đưa tay lên quệt nước mắt rồi mắt không những không đỏ mà còn chẳng có lấy gì là đang vừa khóc*: Tuyệt!!

Ran*nhìn sang Heiji, Kaito, Saguru, Makoto, mong chờ*"Mình mong là các cậu ấy không đồng ý để mình có lý do để từ chối.": Ý các cậu thế nào?

Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*có vẻ như đang "tiếp tay" cho Shinichi*: Được thôi!

Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*vui mừng, ôm lấy cổ các chàng*: Woa~~

Ran*đập trán, tự nhủ* "Mình cứ tưởng các cậu ấy sẽ không đồng ý chứ, ai ngờ..." - những dòng suy nghĩ đang chạy miên man qua bộ não của cô nên cô đã "vô tình" quên mất Shinichi đang ngồi thù lù ở đấy.

Shinichi*hắng giọng*: Ran, em có nghe anh không đấy?!

Ran*thót tim*: Nghe...nghe gì?

Shinichi*lạnh*: Em không định "xin phép" anh sao?

Ran*linh cảm xấu*: Cậu muốn thế nào?

Shinichi*bế Ran trên tay, quay lưng đi một mạch lên phòng mình, mặt lộ rõ vẻ thèm thuồng*:...

Heiji, Kazuha, Kaito, Aoko, Saguru, Shiho, Makoto, Sonoko đứng ngơ ngác ở dưới "dõi theo" số phận của Ran. Vì quá tò mò nên mò lên tầng 7 đứng trước cửa phòng Shinichi "nghe lén".

Ở ngoài, những "tên nghe trộm" chỉ nghe thấy những tiếng "ưm...ưm...a...a...". Khiến những "ai kia" theo phản xạ mà đồng loạt đỏ mặt, nhưng không vì đỏ mặt mà không muốn "trông thấy" những cảnh nóng bỏng tiếp theo. Nhưng các cô và các chàng đều rất sợ "hai nhân vật chính" sẽ nổi giận, hay tức giận vì đã xem lén hoặc phá vỡ chuyện "đại sự" đang làm dở.

Kazuha*thì thầm vào tai Heiji*: Cậu có thể mở cửa phòng hé hé ra chút không?

Heiji*thì thầm lại*: Em muốn bị chửi cho nát mặt à?

Kazuha*mong muốn*: Chỉ một tí thôi mà, ai biết đâu!

Heiji*cốc vào đầu Kazuha, nói khẽ*: Đen tối vừa vừa thôi chứ! Shinichi mắng anh đấy.

Kazuha*xoa đầu*: Ui da! Mỗi thế mà cũng đập người ta.

Heiji*gian tà sát lại gần Kazuha*: Em muốn trông thấy ngay bây giờ không?

Kazuha*hồn nhiên*: Muốn...muốn!

Heiji*bế bổng Kazuha lên đi xuống tầng mình*: Vậy thì đi thôi!

Kazuha*vùng vẫy*: Tớ nói là muốn nhìn thấy Ran với Kudo cơ mà!!!!

Heiji*bình thường*: Muộn rồi, em yêu ạ.

Thế là Heiji và Kazuha cũng làm một "hiệp" tại phòng Heiji khiến cho những người còn lại phải tách ra đi 'hóng' từng cặp một. KaiAo và Makoto 'hóng' cặp ShinRan, HakShi và Sonoko 'hóng' cặp HeiKaz. 

...

Nhưng một tin mừng cho Aoko, Shiho và Sonoko là các chàng đã đồng ý cho các cô đi đến London với điều kiện các chàng phải được đi cùng. Ran và Kazuha phải cố gắng lắm mới "lết" được khỏi giường và lên xe ô tô vì vừa bị "hành hạ" thân thể.

Ran, Kazuha*đi từng bước không vững, chân cứ run run vì đau cơ thể* "Cái tên đáng ghét!!!"

Aoko, Shiho, Sonoko*vui vẻ nhưng cũng "khá" thương xót trước bộ dạng của bạn*"Sorry nha!"

______________________________________________

Đang tại phòng chủ tịch của tập đoàn Akai, London. Tiếng máy tính gõ liên tiếp được vang lên tại đây, và chủ tịch tập đoàn Akai Shuichi đang làm việc nghiêm túc trước máy tính. Thì một cuộc gọi đến...

Akai*nhấc điện thoại lên, ghé vào tai trong khi tay vẫn gõ máy tính*: Alo!

"Alo cái đầu anh ấy, em gái đến thăm mà còn không biết à?!!!"

Akai*giật mình*"Em có nói gì đâu mà anh biết": Shi...Shiho đấy à?

"Chứ không em thì ai, hay là anh đang liên tưởng đến cô "em gái" nào khác ngoài bọn em?!"

Akai*ngừng làm việc, run*: Đâu đâu có đâu, chẳng có cô em gái nào bằng các em yêu của anh được.

"Chỉ giỏi nịnh! Bọn em đến biệt thự của hai anh rồi. Đi ra tiếp bọn này nhanh."

Akai*nuốt nước bọt, phi thẳng xuống phòng phó chủ tịch báo cho Amuro biết* "Cái con bé này! Nói chuyện với anh kiểu đấy đấy.": Anh biết rồi.

"Nhanh lên đấy, đừng để "cành vàng lá ngọc" như bọn em phải đợi một tên ngốc như anh!"

Akai*luống cuống*"Cứ như đang ra lệnh cho mình không bằng!": Biết rồi, biết rồi mà.

"Tạm biệt, anh yêu!"*píp*

Akai*nhẹ nhõm* "Đến cuối cùng thì lại ngọt ngào thế này, chẳng hiểu sao mình sống với nó bao nhiêu năm mà vẫn chưa thể theo được tính cách quái gở của nó nhỉ?!"

Tại phòng phó chủ tịch.

Akai*gõ cửa*: Amuro, anh bảo.

Thư kí của Amuro mở cửa, lịch thiệp: Mời chủ tịch vào ạ.

Amuro*ngước lên nhìn Akai, tay kí kí mấy hợp đồng nước ngoài*: Có chuyện gì vậy anh?

Akai*suýt nữa là đập cho Amuro một phát vì tội không để ý khi kí những hợp đồng quan trọng nhưng vẫn cố kiềm chế lại*: Các em gái đến thăm chúng ta rồi.

Amuro*vứt luôn cái bút đắt tiền sang một bên, đứng dậy, mừng rỡ*: Vậy thì đi đón chúng nào!

Akai*nổi giận*: Em tính vứt luôn cái hợp đồng đấy à?

Amuro*sợ*: Đâu, lát em sẽ làm tiếp ngay ấy mà!

Akai*thở dài*: Em cứ "lát" mà cuối cùng vẫn là anh làm đó thôi! Không biết em làm phó chủ tịch cái kiểu gì nữa.

Amuro*vỗ vai anh trai*: Thôi nào! Em sẽ làm thật mà!

Akai*lạnh lùng bước đi trước*: Coi như tôi tin cậu lần này.

Amuro*vui vẻ, chạy theo Akai*: Vâng ạ! À mà, anh ơi.

Akai*lạnh*: Gì?

Amuro*gợi ý*: Hay là mình mời thêm những anh em còn lại đến đi. Giả sử như Richard, Kim Hiếu, Vương Đông đến luôn đi.

Akai: Nhưng họ bận lắm đâu có rảnh rỗi như em.

Amuro*cầu xin*: Thôi mà, vì những em gái thân yêu của chúng ta đi. Lâu rồi chúng ta chưa gặp các cậu ấy.

Akai*nói thư kí gọi mấy người còn lại đến*: Được thôi.

Amuro*vui*: Cảm ơn anh trai!

------------Biệt thự của Akai và Amuro-----------------

Lúc này, Richard, Kim Hiếu và Vương Đông cũng tụ tập tại đây.

Amuro*vẫy tay*: Hello!

Richard, Kim Hiếu, Vương Đông*vui vẻ không kém vì được gặp lại anh em nhưng vẫn giữ nguyên bản mặt không tí cảm xúc*: Hi!

(Sau đó sẽ giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh nhé)

Akai*thân mật*:Em tưởng các anh có nhiều việc của công ti?

Kim Hiếu cười: Thực ra công việc nhiều thì nhiều thật nhưng vì lâu rồi chưa gặp các em, anh đã thu xếp về. 

Vương Đông: Hơn nữa, anh nhớ các em gái của chúng ta nữa.

Amuro*niềm nở*: Ồ, vậy thì tốt rồi!

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*băng giá*: Hi! 

Richard, Kim Hiếu, Vương Đông,Akai, Amuro*cười*: Chào em.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko đi đến, theo sau là các chàng: Em chào các anh ạ!

Richard, Kim Hiếu, Vương Đông,Akai, Amuro*đang lạnh lùng thì bỗng nhiên ấm áp trở lại*: Các em yêu của anh!

Ran*chạy đến, ôm cổ Richard*: Em nhớ anh lắm!

Richard*ôm eo Ran, vuốt tóc cô, hôn lên trán Ran*: Anh cũng nhớ em, em yêu!

Kazuha*nắm lấy cánh tay của Kim Hiếu, nũng*: Anh có thể đưa em đi mua sắm không?!

Kim Hiếu*xoa đầu Kazuha*: Được rồi.

Aoko*ôm Vương Đông*: Anh khỏe không?

Vương Đông*ôm Aoko*: Anh ổn mà.

Shiho*trách mắng*: Anh có biết là em đợi anh lâu lắm không hả???

Akai*sợ sệt*: Anh...anh xin lỗi.

Sonoko*hôn lên má Amuro*: Tối nay em ngủ với anh nhé?! - Cô nói thể làm cho Makoto đang đứng ở đó mặt đen lại, cơn ghen lên cực điểm. Makoto*kéo Sonoko, đáng sợ*: Không được.

Amuro*cười gượng*: Em ngủ với chồng em đi.

Sonoko*khoanh tay, trêu Makoto tiếp*: Em ngủ với anh cơ. - câu nói này lại càng khiến Makoto thêm ghen.

Amuro*mở cửa biệt thự, dè chừng Makoto*: Để anh xem đã.

Kim Hiếu, Vương Đông*vẫn ôm Kazuha, Aoko, nhìn về phía Heiji và Kaito*: Đây là chồng em à?

Kazuha*dụi đầu vào người Kim Hiếu*: Hiện tại thì không phải ạ.

Aoko*chạy cầm tay Kaito, vui mừng giới thiệu*: Vâng ạ, đây là chồng em. - lời nói này đã khiến Kaito vui đến mức quên cả cơn ghen đang sắp ập đến. 

Kim Hiếu*ngạc nhiên*: Tại sao chưa phải chồng em?

Kazuha: Vì em chưa nói yêu anh ấy ạ. - Kaito thì vui vì nghe thấy lời "khẳng định" của Aoko thì Heiji lại buồn và thất vọng về câu nói của Kazuha.

Richard*hôn lên má Ran*: Thiếu gia tập đoàn Kudo đã là chồng em chưa?

Ran*đỏ mặt*: Chưa ạ.

Richard*ủ rũ*: Vậy khi nào em mới nói yêu?

Ran*quay mặt đi che đi gương mặt ửng hồng*"Sao tự nhiên anh lại hỏi câu khó trả lời vậy chứ?!": Em không biết nữa ạ.

Akai*mời*: Thôi, đừng nói về chuyện ấy nữa. Vào nhà đi.

Tất cả mọi người đi vào biệt thự.

Akai, Amuro*tò mò không kém những thằng bạn còn lại của mình*: Thế kia là chồng em à?

Shiho*ôm Saguru, đỏ mặt*: Vâng ạ, đây là chồng iu của em.

Akai*nhẹ nhõm hơn được phần nào vì cuối cùng cô em gái lạnh lùng của mình cũng chấp nhận yêu một người con trai*: Thế thì tốt rồi. Lúc nào cưới?

Shiho*đỏ mặt*: Cưới với xin gì ạ. Em mới 19 tuổi thôi mà.

Akai*véo nhẹ má Shiho, hài hước*: Cưới thì phải cưới liền tay, không là "mất" chồng đấy.

Shiho*khá tự tin*: Em nghĩ là sẽ không "mất" đâu ạ. - Saguru nghe thấy câu này thì thấy hạnh phúc vì được Shiho tin tưởng.

Sonoko*ngại ngùng*: Đây là chồng em ạ.

Amuro*không tin vào tai mình*: Gì cơ? Anh không ngờ cô em ngớ ngẩn của mình cũng có ngày có chồng đấy nha!

Sonoko*đạp lên chân Amuro*: Ý anh là sao hả, anh yêu? ~~

Amuro*đau đớn*: Kh...Không có gì. Chúc em hạnh phúc.

Sonoko*cười, cà khịa lại Amuro*: Em cảm ơn. nhưng anh cũng nhanh chóng kiếm vợ đi. 25 tuổi rồi mà chưa có người yêu.

Amuro*cắn răng*: Em...này nhé, ngoài kia có nhiều người đang muốn lấy anh lắm nhưng anh vẫn chưa yêu họ đâu nhé! Nếu muốn anh chỉ cần chọn đại một cô là được.

Sonoko*nổi giận*: Anh coi phụ nữ là gì? Đừng chọn đại, thà anh "ế" còn hơn là anh giả yêu một cô gái. Rõ chưa?

Amuro*ong đầu*: Rõ. Rõ rồi. Yêu thật lòng, thật lòng.

Người hầu cúi người: Mời các chủ tịch, thiếu gia và các tiểu thư vào dùng bữa trưa ạ.

All vào nhà ăn: Được thôi.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*ngồi xuống bàn ăn, chảy nước miếng*: Woa, trông hấp dẫn quá!

Shinichi, Heiji, Kaito, Saguru, Makoto*ngồi cạnh các cô, nghiêm túc* "Không ngon bằng mình nấu."

Akai: Cứ ăn tự nhiên nhé!

All: Vâng ạ/ Biết rồi.

Richard*hỏi han*: Việc học tập của các em tại trường thế nào? Tốt chứ?

Shiho*vui*: Rất tốt ạ.

Akai*gắp cho các cô*: Học thì học, nhưng vẫn phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đấy.

Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*ấm áp*: Em biết rồi ạ.

Kim Hiếu*lo lắng*: Nếu như việc quản lý tập đoàn ảnh hưởng đến việc học của các em, các em có thể nhờ bọn anh giúp đỡ!

Ran*cảm kích*: Dạ, thôi ạ. Bọn em có thể tự mình quản lí tập đoàn và học tập tốt ạ. Các anh khéo lo ghê!!

Aoko*cười hì hì*: Các anh đã bận rộn với công việc quản lý các tập đoàn lắm rồi. Nhưng khi gặp khó khăn nhất định bọn em sẽ nhờ các anh giúp đỡ.

Vương Đông*xoa đầu Aoko, cười dịu dàng*: Thế thì anh đỡ phải lo lắng rồi.

Kazuha*trêu các anh trai*: Lo cho công việc nhưng cũng phải biết cách tìm người yêu đi. Đồ FA.

Kim Hiếu*cười, trêu lại Kazuha*: Vậy em cũng nhanh chóng nói yêu và cưới Hattori đi, anh sẽ tìm người yêu sau.

Kazuha*nhận thấy Kim Hiếu đang cố ý cà khịa lại mình, nói lại*: Anh cứ đợi đi, đến lúc ấy mà không có người yêu thì biết tay em!

Kim Hiếu*khịa lại, cười nhoẻn miệng*: Thì anh đang đợi "ngày ấy" đây, nhưng không biết "ngày ấy" có diễn ra không...

Kazuha*đỏ mặt, quay mặt đi*: Huh! (Hứ!)

Shiho*nói thầm vào tai Heiji*: Cậu ấy cãi giỏi lắm nhưng vẫn chưa bằng ông anh Hiếu "bậc thầy" của cậu ấy.

Heiji*gật đầu*: Lần đầu thấy Kazuha chịu khuất phục trước một người.

Aoko*cười*: Anh em thân thiết là thế đấy! "Lây" đủ thứ tật xấu!

Richard*cười*: Chỉ còn Ran và Kazuha là chưa "tỏ tình" thôi đúng không?)

Shinichi, Heiji*cảm thấy đồng cảm với Richard*: Vâng ạ.

Amuro*tỏa nắng*: Thì nhanh nhanh lên còn chần chừ gì nữa.

Sonoko*hùa theo Amuro mà không biết là có hai kẻ nào đó đang thầm "tịch thu" hết đống trang sức của cô*: Đúng đấy, tớ hóng hai cậu dài cả cổ rồi đây này.

Ran, Kazuha*nguyền rủa Sonoko vì đã "Thúc đẩy" ý muốn hai cô tỏ tình của mọi người*: Sonoko!

Vương Đông*giải vây cho Ran và Kazuha*: Thôi nào, ăn đi.

Tất cả mới bắt đầu ăn cơm sau câu nói của Vương Đông, Ran và Kazuha thì âm thầm cảm ơn Vương Đông vì đã "cứu" các cô một vế. Thật tình thì hai cô chưa biết phải trả lời những câu hỏi hóc búa đến nhức đầu ấy như nào nên mới nổi khùng lên như thế. Hay là mình tỏ tình với anh ấy nhỉ?! Nhưng mình sợ anh ấy bỏ rơi mình, sợ anh ấy sẽ yêu người khác, sợ mất anh ấy,...  - chữ" sợ" liên hoàn được nối tiếp trên những dòng suy nghĩ băn khoăn của hai cô làm cho lòng cứ thấp tha thấp thổm không yên... Liệu mình có nên nói ra không? 

___________________________________________________

Suốt cả một ngày, nào là anh ơi đi mua sắm với em, anh ơi đi chơi với em, anh ơi đọc truyện cho em nghe, anh ơi...đủ các kiểu khiến các chàng tức giận đến máu sôi lên sùng sục không ngừng, gặp anh trai là các cô chỉ biết để ý đến họ, còn "vứt" các chàng một chỗ như gấu bông. Và tất nhiên các anh trai của các cô dù không muốn các chàng hiểu lầm nhưng vẫn phải nhắm mắt chấp nhận lời "rủ rê" của các cô vì sợ em gái mình buồn. Thế là cả một ngày trôi qua chỉ có các chàng quanh quẩn với nhau. Lúc này, các cô và các anh trai đang ra ngoài mua sắm, đi chơi,...

Shinichi*bóp nát cái điện thoại mấy trăm triệu đang cầm trên tay, nổi giận. Tính đến thời điểm này đã có hơn 50 chiếc điện thoại bị anh "giết chết", tức hơn 90 tỷ ^o^*: Dám bỏ lơ mình à? Hay lắm.

Heiji*không còn tâm trí để làm việc, đọc quyển sách nào là quăng quyển sách ấy vào tường, mặt hằn lên mấy vệt tức giận*: Có vẻ như em có nhiều "chồng" lắm nhỉ?!

Kaito*bình thường rảnh thì chơi game nhưng hôm nay cứ mỗi khi cầm cái Ipad lên định chơi để quên đi cơn tức giận đã đạt đến đỉnh điểm thì lại ném vào cửa khiến cho chiếc Ipad không còn cách nào khác ngoài việc...vỡ toang tành*: Em giỏi lắm, Aoko! Thích anh trai hơn tôi sao?!

Saguru*thường ngày lạnh lùng là thế nhưng hôm nay chẳng thể bình tĩnh được mà vào phòng ngồi thu lu trong đó, thi thoảng dưới nhà có thể nghe thấy tiếng xoảng, keng,...lung tung từ phòng anh*: Tôi không quan trọng bằng anh trai Akai của em sao?! Em dám chơi tôi!

Makoto*nổi cơn thịnh nộ cả ngày nên cứ gặp cái gì không vừa mắt là đập nát nó, lòng thầm trách Sonoko*: Em vẫn đòa hoa như vậy, chẳng giữ lời hứa! Tôi không nên tin vào lời hứa đó chứ!...

Những người hầu và quản gia trong biệt thự chỉ biết khóc thầm vì sắp phải "khom lưng" dọn dẹp một mớ hỗn độn, biết không thể đụng vào các chàng. (Đây là biệt thự nhà người ta mà các anh vẫn "ngang nhiên" phá hỏng thì đúng thật là...thiếu gia mà -_-)

Đến khoảng 6:00 tối, bây giờ "con số" thiệt hại của những đồ dùng xung quanh các chàng đã phát triển cao đến mức cuối cùng và nếu các cô không xuất hiện bây giờ thì không chỉ đồ vật và các người hầu, vệ sĩ đều sẽ bị "tan thành tro" hết. Nhưng ông trời đã ban lại "sự sống" chỉ có một cho những người làm trong nhà là các cô cùng anh trai đã trở về. Ran, Kazuha, Aoko, Shiho, Sonoko*hỏi quản gia, cảm thấy không khí trong đây có gì đó RẤT lạ*: Anh ấy đâu rồi ạ?!

Quản gia*lau mồ hôi vì vừa thoát "lưới tử thần"*: Các thiếu gia đang trên phòng ạ.

Người hầu ,vệ sĩ*vui mừng*: Mừng các tiểu thư về ạ.

Kazuha*ngây ra*: Có chuyện gì mà các người vui vậy?!

Vệ sĩ*vui hơn nữa*: Nếu các tiểu thư không về thì chắc bây giờ chúng tôi không thể đứng đây chào các vị rồi ạ. 

Aoko*chau mày*: Là sao?

Người hầu: Các ngài cứ lên phòng rồi sẽ hiểu thôi ạ. Chuyện dài quá nên chúng tôi không tiện kể ra tại đây ạ. (Chuyện dài mà, cứ như cả thiên niên kỉ ấy, suýt nữa là lên...thiên đàng rồi còn đâu)

Quản gia*nói các anh trai*: Mời các thiếu gia lên phòng nghỉ ngơi ạ.

Richard, Kim Hiếu, Vương Đông, Akai, Amuro*đi lên phòng*: Okay!(Được thôi!)/Uhm...

Nói lên phòng các chàng xem "tình hình" nhưng các cô cũng phần nào hiểu được "tận thế" là gì nên vẫn lo ngại trước những bước chân bước đến phòng các chàng. Mãi đến sau khi ăn tối, các chàng dĩ nhiên không thèm xuống ăn tối mà phải để người hầu đặt thức ăn bên ngoài đợi các chàng ăn xong bê xuống xong. "Coi bộ anh ấy nổi giận thật rồi!!!!" Các cô giờ mới lấy hết can đảm để bước qua cánh cửa đầy u ám và lạnh lẽo kia. 

*Phòng ShinRan:

"Cộc...cộc...cộc" tiếng gõ cửa kèm theo một lời gọi khẽ từ ngoài cửa: Shinichi!

Shinichi đang làm việc trên máy tính mặc nghe thấy Ran gọi vẫn không mở cửa.

- Nếu không mở thì tớ vào nhé?! - nói rồi cô sợ sệt mở cửa. 

Shinichi lạnh lùng, sát khí vẫn chưa chịu trùng xuống mà cứ dần dần nổi lên "đều đặn".

Ran*không dám bước lại gần*: Cậu sao thế?!

Shinichi mắt vẫn dán vào máy tính không rời, một phần vì bận, một phần vì không muốn nhìn Ran. (Đang giận mà...)

Ran*băn khoăn* "Mình nên làm gì bây giờ?!"

Shinichi khẽ liếc mắt sang Ran đang đứng thuỗn mặt ra đấy và "khẽ" mỉm cười nhẹ nhưng chỉ sau 2'' nó lại quay trở lại ban đầu. 

Ran*hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, bước đến vòng tay qua cổ Shinichi, hôn lên má Shinichi*: Này ~~

Shinichi vẫn lạnh như tiền mặc dù trong lòng đang sướng ran.

Ran*tự hỏi* "Hắn sinh ra ở Nam Cực hay sao ấy? Lạnh như tảng băng, à không, phải hơn chứ."

Shinichi thản nhiên gõ máy tính.

Ran*ngồi lên đùi Shinichi, quay lưng về phía sau, mặt đối mặt Shinichi* "Oh no!! Mất hết liêm sỉ rồi. Nếu cách này mà không được nữa thì mình chịu chết.": Giận tớ à?

Shinichi*mặc dù rất muốn "xông đến" hôn lên da thịt nóng bỏng sau lớp áo ấy nhưng vẫn cố giữ "hình tượng*: Ừ.

Ran*biết tỏng câu trả lời nhưng vẫn hỏi...*: Tại sao?

Shinichi*liếc mắt sang chỗ khác để tránh bị mất...lý trí*: Em không cần biết.

Ran*và cũng biết Shinichi sẽ không trả lời, kéo nhẹ vai áo xuống, để lộ ra một chút phần ngực trắng mịn nhưng vẫn hiện lên những vết hôn mờ mờ đỏ đỏ, hôn lên môi Shinichi*"Mình mong đây là lần cuối cùng mình phải làm việc này": Xin lỗi mà ~~

Shinichi*đến đây thì không tự chủ được nữa + thêm nụ hôn chủ động nồng cháy của Ran làm cho anh thêm muốn cơ thể cô, hôn môi rồi xuống cổ Ran*: Do em tự chuốc đấy nhé ~

Ran*sợ* "Tiêu rồi, mình chỉ "nhử" thôi mà. Đừng....đừng...": Ưm ~~

Shinichi*lột phần áo trên và áo lót của Ran ra, hôn lên bộ ngực ấy*: Em nghe lời anh mà, phải không?

Ran*hơi nhưng nhức đầu ngực vì bị Shinichi cắn*: A ~~

Shinichi*cởi luôn cả lớp áo trên cơ thể Ran, ném sang một bên*

...

*Phòng Heikaz:

Heiji đang nằm dài trên giường đọc sách và nếu không nghe thấy tiếng gọi của Kazuha thì đây có lẽ là quyển sách thứ 70 anh ném đi một cách thô bạo. "Sao em không hiểu anh? Sao em không quan tâm đến anh?..."

- Này, tớ Kazuha đây. Mở cửa đi. - "kèm theo" với tiếng gọi là tiếng gõ cửa sầm sầm thể hiện sự tức tối của người gây nên. (chị Kazuha đợi lâu lắm mà anh vẫn chưa chịu ra, đến lúc anh chịu mở cửa thì chắc bên phòng ShinRan, Shinichi đang "thưởng thức" rồi còn đâu)

Không khí trong phòng dù người đang nằm trên giường rất muốn mở cửa để làm "nũng".

- Cái tên Da đen kia, có nghe bổn tiểu thư gọi không đấy?! - Kazuha đứng sau tấm cửa nổi khùng. "Mình có thể mở cửa nếu anh ấy không chịu mở cửa!!" (Làm cho chồng mình nguôi giận mà chị nổi giận theo thì làm sao mà hết giận cho nổi -_-)

Bên trong không lấy một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng sách giở soạt mà cũng chẳng rõ là "cái người đang đọc" có tập trung vào nó không nữa...

- Không mở cửa thì tớ tự vào đấy! - nói rồi cô bước vào.

Heiji chăm chú vào cuốn sách trên tay mà không biết mình đang...cầm ngược.

Kazuha*giả vờ trêu, nhìn vào những dòng chữ đang bị lộn ngược*: Tớ không ngờ là cậu có thể đọc được chữ "ngược đời" thế này đấy!

Heiji*giật mình nhận ra mình đang cầm ngược sách, cố giữ bản mặt lạnh tanh*: Thì sao? Anh tưởng em ngủ chung với Kim thiếu gia luôn mà. Sao tự nhiên sang đây làm gì?

Kazuha*ôm Heiji*: Không quen thì làm sao mà ngủ được.

Heiji*quay mặt ra chỗ khác, lạnh lùng vô đối*: Không quen? Không quen mà suốt ngày dính lấy nhau cả ngày à? Nực cười!

Kazuha*biết Heiji đang giận như nào, cười cười*: Dính đâu mà dính, chỉ là lâu rồi chưa gặp nên tớ mới dành thời gian với anh ấy thôi. Đừng bận tâm.

Heiji*tức giận*: Sao mà không bận tâm cho được? Mà thôi, tùy em.

Kazuha*hôn lên môi Heiji*: Xin lỗi ~~~~

Heiji*mặt mũi đỏ gay vì ngại và không ngờ Kazuha sẽ chịu dụ anh bằng cách này, bất chợt ôm lấy eo cô*: Đã hôn rồi thì phải làm những "việc" khác nữa chứ. 

Kazuha*lúng túng* "Mình mới chỉ hôn thôi mà, cầu cho anh ấy đừng....Sáng nay đã đau lắm rồi!!!": Đ...Đừng....ma...mà.

Heiji*lột cả bộ đồ của Kazuha ra không thương tiếc gì chiếc váy, hôn lên cổ trắng ngần của cô* (Phải thôi, nhà giàu mà lị): Rõ ràng là em quyến rũ anh mà ~~

Kazuha*biện hộ*: S...Sáng nay cậu...đã...ăn rồi nên...nên bây giờ không được nữa...

Heiji*cắn mạnh lên ngực Kazuha*: Cơ thể em là của anh rồi thì anh muốn ăn lúc nào mà chả được.

Kazuha*đau*: Ư ~~

...

*Phòng KaiAo:

- Đáng yêu của em ơi! Em vào được không? - giọng Aoko nhẹ nhàng bên ngoài vọng vào.

Kaito ngồi ở đầu giường, tay nghịch đi nghịch lại cái Ipad trên tay lòng thầm mong Aoko sẽ vào xin lỗi anh. Nhưng bây giờ cô gọi lại chẳng thèm ra gõ cửa. (Khó hiểu quá à nha!)

- Anh không mở cửa, em giận anh thật đấy! - dọa nạt Kaito.

Vẫn chẳng hề nhếch môi lấy một tiếng, lòng thì không muốn Aoko giận nhưng ý trí lại khuyên rằng chính mình đang giận mà lại ra xin lỗi thì có hơi mất mặt không?

- Thế em...vào đấy - đang niềm nở thì nhận thấy không khí trong phòng liền run sợ. Không cần mở cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra.

Bản mặt lạnh lùng vẫn không chịu thay đổi hay nhìn Aoko một gì chỉ một cái.

Aoko*lay lay cánh tay của Kaito, hơi nhíu mày*: Anh làm sao vậy?

Kaito không nói không rằng, gỡ tay Aoko ra khỏi khuỷu tay mình rồi tiến đến gần bàn làm việc ngồi làm việc.

Aoko*hối lỗi, hai tay đan vào nhau*"Ai ngờ hắn giận dai vậy chứ!": Em...xin lỗi.

Kaito*tay kiểm tra mấy hợp đồng, khẽ nở nụ cười nhẹ nhưng cố không để Aoko trông thấy*: Tại sao xin lỗi?

Aoko*buồn buồn*: Vì cả ngày hôm nay em đã lơ anh.

Kaito*lấy bút ghi ghi chép chép cái gì đó, lạnh*: Anh có giận em đâu mà em xin lỗi?!

Aoko*bĩu môi*"Đã thế lại còn nói dối nữa, đến lúc nào mình mới hiểu nổi tính cách kì lạ của người con trai này đây? Chắc never!": Nhìn thấy mà bảo không giận!

Kaito*cười gian tà*: Muốn xin lỗi thì phải thể hiện bằng hành động anh mới tha cho em.

Aoko*hơi sợ sợ*: H...Hành động gì?

Kaito*nằm lên giường, cười*"Đêm nay anh bắt buộc phải thịt em, nếu em cứ nhởn nhơ với người khác trước mặt anh như vậy thì chi bằng anh khiến em biến thành của anh luôn nhỉ?!": Lột quần áo ra, đến đây hôn anh.

Aoko*lùi lại phía sau, đỏ mặt*"Biết ngay mà, nhìn cái mặt gian gian là biết kiểu gì cũng là cái "điều kiện" quái gở này rồi!": Điều kiện khác đi, cái này không được.

Kaito*gối hai tay ra sau đầu, khó chịu* "Em mơ đi, anh chỉ thích mỗi điều kiện ấy thôi.": Không.

Aoko*cắn nhẹ môi, lột nhẹ bộ váy ngủ trên người ra*"Ngày mai bổn tiểu thư nhất định sẽ xử đẹp anh!": Được chưa?

Kaito*liếc mắt sang Aoko một tí, cố kiềm lại cơn dục vọng trong người* "Chỉ một lúc nữa thôi thì mình đã được ăn cô ấy rồi. Nhịn nhịn nào!": Lột cả đồ lót mới được. - thừa cơ tiến tới luôn! Anh cũng giỏi thật đấy! ^~^

Aoko*kiên quyết*: Thế thôi.

Kaito*tiến đến gần Aoko, dồn cô vào tường, nâng cằm cô lên hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy, tay còn lại "nhanh nhẹn" lột cái quần lót của Aoko ra*"Mình không nhịn được nữa rồi. Anh xin phép nhé!": Vậy để anh lột "giúp" em.

Aoko*đỏ mặt*: Ưmmmm ~~

Kaito* "gặm" môi Aoko*: Anh thích cách này rồi.

....

*Phòng HakShi:

Saguru thấy Shiho mãi vẫn chưa chịu vào hỏi thăm mình thì tức lắm, cứ cầm lên cái gì là ném vỡ cái đó lung tung như một tên mất trí. Nhưng anh đâu ngờ...

- Chồng iu! Chúng ta nói chuyện một lúc được không? - Shiho đứng ngoài cửa dịu dàng gõ nhẹ cửa và cô hiểu Saguru đang tức giận đến "mức độ" nào.

Saguru đứng ra mở cửa mang theo một cơn gió lạnh lẽo đến lạnh sống lưng: Nói chuyện gì?

Shiho*ôm cổ Saguru, cười*: Cuối cùng anh cũng chịu mở cửa rồi!!!! - nhưng nụ cười của cô chưa mở ra được bao lâu thì đã nhanh chóng dập tắt khi thấy giọng nói lạnh như sắp thịt cô đến nơi của Saguru.

Saguru*ngồi xuống ghế, mắt nhìn vào khoảng không*: Em muốn nói gì?

Shiho*ngồi xuống ghế đối diện với Saguru, nắm tay anh*: Anh sao thế? - biết tỏng câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi.

Saguru*kể lể để mong làm nũng được với Shiho*: Cả ngày hôm nay em đi với anh trai của em, em chẳng quan tâm gì đến anh cả. Em coi anh là thứ muốn có thì có muốn vứt thì vứt sao? - bận "thuyết minh" mà không biết rằng trông anh bây giờ y chang một đứa trẻ đang làm nũng với mẹ khiến Shiho phải cố lắm mới không khỏi bật cười thành tiếng.

Shiho*cố nén cười, véo nhẹ má Saguru*: Vậy hả? Vậy để em giải thích cho chồng iu của em nghe nha~~~

Saguru*nở nụ cười*: Ừ, giải thích anh nghe - không khí trong phòng bỗng trở nên vui tươi như thường khiến Shiho cũng bớt sợ. (Chứ không như 3 chàng kia, chỉ cần vào phòng thôi là thấy "thiên lôi" chuẩn bị xuống "hỏi thăm" rồi)

Shiho*cười nhẹ*: Chỉ là em muốn có một khoảng thời gian đẹp với các anh ấy thôi. Hơn mấy năm rồi chưa được gặp lại những người đã bên cạnh mình, chăm lo cho mình thì phải cảm thấy nhớ chứ, đúng không? Em muốn gần gũi với họ nhưng em sẽ không làm gì quá tình anh em đâu!

Saguru*nghe Shiho nói vậy nhẹ lòng hơn*: Nhưng dù sao thì em cũng phải biết quan tâm đến anh một chút chứ. Chẳng lẽ lâu chưa gặp là được thân mật như vậy à?

Shiho*ôm Saguru*: Em xin lỗi, xin lỗi mà. Từ lần sau không như vậy nữa. 

Saguru*xoa đầu Shiho, nhìn ngực cô lộ vẻ ham muốn*: Anh tha lỗi cho em nhưng em cũng phải "bù đắp" cho anh cái gì chứ nhỉ?! Thế này thì ít quá.

Shiho*ngây ngô*: Vậy anh muốn thế nào nữa?!

Saguru*bế Shiho đặt lên giường, đè lên người cô, ghì chặt hai cổ tay cô xuống giường, hôn lên bờ môi*: Anh còn muốn thế này nữa.

Shiho*bị Saguru cưỡng hôn* "Chết mình rồi...Ai ngờ kết cục sẽ thế này chứ.": Ư ~~

Saguru*lột nhẹ bộ váy trên người Shiho ra, tham lam hôn hết bộ ngực ấy, tay chưa gì đã lần mò xuống "vùng kín" của cô*: Vợ iu của anh là ngoan nhất ~~~

Shiho*đau*: Ưm ~~ A ~~

...

*Phòng MakSon:

"Sầm" cánh cửa đang yên đang lành thì bị Sonoko đá sập xuống. Bước vào một cách tức giận.

Sonoko*hỏi han*: Anh có bị sốt không đấy?!

Makoto đang chuẩn bị quăng thêm một món đồ làm chướng mắt nữa. Thì chợt khựng lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sonoko*ngồi vào lòng Makoto, vuốt ve má anh*: Anh giận em à?

Makoto*siết eo Sonoko vào lòng*: Giận thì sao mà không giận thì sao?

Sonoko*cười*: Anh học cách nói chuyện đầy ngớ ngẩn này ở đâu vậy?

Makoto "Chỉ cần nhìn thấy em chịu vào gặp anh thôi là anh đã gần như hết giận mất rồi.": Ở em ấy. - anh này được cái hơn mấy anh kia, chỉ đợi đến khi nào vợ chịu "dâng" thịt đến tận miệng thì mới chịu tha.

Sonoko*ôm cổ Makoto, hồn nhiên*: Anh giận về việc gì vậy?

Makoto*hôn lên vai Sonoko*: Em phải tự biết chứ, chẳng lẽ em không biết gì sao?

Sonoko*lắc đầu*: Biết gì đâu! - khiếp chị vô tâm quá rồi đó.

Makoto*nổi giận*: Em...

Sonoko*vẫn coi như chẳng có giận với dỗi gì ở đây*: Em sao? Thì em chỉ hỏi anh lại thôi mà, có gì đâu mà anh nổi giận ghê thế!

Makoto*không nói nữa mà thể hiện bằng việc đó là xé rách quần áo trên cơ thể Sonoko ra, ném cô lên giường, hôn lên cổ cô*: Em giỏi lắm! Thế mà em cũng không nhận ra, chứng tỏ em rất thích chơi với anh Amuro đúng không?

Sonoko*bị thụ động một cách bất ngờ nên chưa kịp ứng xử*: Em...biết...lỗi...rồi. Tha...Tha cho...cho em đi.

Makoto*cắn lên ngực cô*: Không tha được, đã đến nước này rồi thì anh chỉ biết thế này thôi.

Sonoko*cố đẩy Makoto ra nhưng vô hiệu*: D...Dừng lại đi mà ~~

Makoto*kéo luôn cả đồ lót Sonoko ra*: Tại sao phải dừng lại? Anh còn thèm em mà ~~

Sonoko*đỏ mặt*: A ~~

Makoto*hôn lên khắp cơ thể Sonoko*:...

Sonoko*đau nhẹ*: Ư ~~ Ưm ~~

...

Vậy là sau một đêm "hưởng thụ" thì các chàng cũng chịu hết giận các cô. Và các cô được ở lại chơi với các anh trai hết Chủ nhật, nhưng mỗi tối thì phải vào "phục vụ" các chàng. Đúng là thiếu gia biến thái! 

_________________________________________________________________

Ngày 1/10 - Sinh nhật Ran. Mình viết chap này là để chúc mừng sinh nhật Ran nhưng vì bận quá nên đăng muộn chút xíu. Sorrry nha! (Ngày sinh nhật này không biết có chính xác hay không nhưng mình thấy các fan Ran nói đây là sinh nhật Ran nên mình coi như thật luôn. Có gì sai sai thì các bạn cứ nói nhé!!)

Happy Birthday Mori Ran! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro