Chương 2: Gieo mầm thù hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thi hài cha mẹ đã hóa thành một làn tử khí bay đi.

An Đình đau đớn đến ngất đi bên cạnh nơi cha mẹ vừa biến mất.

Nước mắt như mưa trượt dài đọng trên gò má mịn màng.

Mãi thật lâu sau, qua gần nửa ngày, An Đình mới chậm rãi tỉnh lại.

Bàng hoàng tỉnh dậy gào khóc tìm kiếm bóng hình cha mẹ, mong sao mọi chuyện chỉ như một giấc mộng kinh hãi.

Nhưng vết máu dưới nền nhà lạnh ngắt đã khiến y nhớ lại phút giây ám ảnh ấy.

Nằm gục xuống sàn, An Đình cuộn mình lại nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:

- Mẹ nói cha đi tìm Cáo Tuyết cho con......
Mẹ nói nay là sinh thần của Đình Đình....
Mẹ đã hứa sẽ làm nhiều món ngon cho Đình Đình ăn...
Mẹ.... mẹ ơi....
Cha ơi.....

Tiếng nấc nghẹn ngào như thấu tận trời xanh.

Tuyết rơi dày hơn như khóc thương cho một hoàn cảnh đau lòng.

Bỗng một thanh âm cựa quậy vang lên, An Đình giật mình bật dậy.

Giáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm, rồi chợt dừng lại trên bao bố bị bỏ quên trong góc kia.

An Đình sợ hãi không giám thở mạnh.

Ngồi bất động rơi nước mắt trừng cái bao bố.

Chợt một mùi thơm nhẹ nhàng tỏa ra xung quanh, khiến cho cõi lòng đau xót của An Đình tựa như ngừng lại.

Giọng nói thanh thúy như chuông bạc vang lên :

- Đứa nhỏ đáng thương.
Đừng đau buồn nữa, người chết rồi không thể sống lại được.

An Đình kêu lên đầy sợ hãi :
- Ai... ai đó?

Giọng nói lại một lần nữa vang lên :

- Ta là Băng Thiên Tuyết Đế, chủ quản của Tuyết sơn.
Ngươi hãy mở bao bố này ra đi.

An Đình sợ hãi ngập ngừng tiến lên mở bao bố ra.

Bàn tay nhỏ bé run rẩy theo từng nút thắt trên thân bao.

Sau một hồi giằng xé, chiếc bao bố cũng được tháo bỏ dây thắt, tay An Đình cũng bị ma sát đến xước đỏ cả lên.

Khi bao bố mở ra, bên trong có một con vật nhỏ màu trắng như tuyết đang động đậy thân mình.

Con vật nhỏ màu trắng từ từ ngước đầu lên, giữa trán có một vết chu sa hình hoa sen chín cánh đỏ tươi như máu.

Ánh mắt màu ngọc bích nhìn thẳng vào mắt An Đình.

An Đình thất kinh theo bản năng lui về phía góc tường.

Giọng nói mềm mại lại nhẹ nhàng vang lên :

- Đứa nhỏ đừng sợ.
Ta sẽ không làm hại ngươi đâu.
Hãy nói ta biết ngươi tên gọi là gì?

An Đình hoảng sợ trả lời theo bản năng, đôi môi run lên bần bật :

- An.... An Đình...

Giọng nói mềm nhẹ lại vang lên :

- Hảo.
Tiểu Đình.
Nào. Bước đến đây.
Hãy giúp ta giải trừ phong ấn.

An Đình run sợ mang theo nghi hoặc nhìn về phía tiểu động vật màu trắng trong bao bố.

Nhưng kì lạ thay, từ sâu trong đáy lòng y lại như có một âm thanh thúc giục y nhanh tiến đến làm theo lời nói đó.

Ngập ngừng tiến về phía bao bố, An Đình tay run run đưa về phía con vật nhỏ.

Cẩn thận đem nó nâng ra khỏi chiếc bao bố dày cộm.

Giờ này y mới nhìn rõ đầu vật nhỏ này.

Hóa ra đó là một đầu Tuyết hồ cực kì xinh đẹp.

Bộ lông màu trắng mượt mà ấm áp, cái đuôi xù dai cuốn lấy thân thể nhỏ bé.

Cặp mắt màu xanh ngọc bích nổi lên trên bộ lông trắng muốt.

Âm thanh lại nhẹ nhàng vang lên bên tai :

- Đứa nhỏ tội nghiệp.
Hãy giúp ta phá bỏ phong ấn.
Ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh để báo thù cho cha mẹ.
Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm đám Tà Hồn Sư để trả thù cho bọn họ sao?

Tà Hồn Sư - Đúng.

Chính là đám Tà Hồn Sư đã giết chết cha mẹ y và toàn thể mấy chục hộ dân trong tiểu thôn.

Ánh mắt An Đình thoáng hiện lên nét kiên định mà những đứa trẻ đồng trang lứa khó có thể có được.

Mười tuổi - độ tuổi mà đáng lý ra những đứa trẻ phải được vui chơi, quấn quít bên gia đình.

Vậy mà với y lại....

Bạch Hồ Tuyết Đế lẳng lặng nhìn đứa hài tử nghiệp đang chìm vào bi thương.

Vốn là Băng Thiên Tuyết Đế, chủ quản của miền băng tuyết cả trăm vạn năm nay.

Có được trực hệ truyền thừa huyết mạch Băng Thần Đại Đế thuần túy nhất, và cũng là một trong lục đại Yêu thú có thể hóa thành nhân hình mà khi chết đi không bị biến về nguyên hình.

Thật không ngờ lại bị một đầu Băng Xà gần mười vạn năm tui vi cùng đám Hồn thú ô hợp khác hãm hại, chụp lên mình nó phong ấn của Tà Hồn sư.

Khiến cho một đại cường giả như nó không những không thể thi triển ra năng lực cường đại của mình mà còn phải chạy trốn khỏi đỉnh Tuyết Sơn.

Cũng may mắn vì nó là Tuyết Đế nên phần lớn các Hồn Thú của Tuyết Sơn này đã cùng hợp sức che giấu hơi thở của nó giúp nó an toàn trốn đi.

Nó thật không ngờ, một đầu Băng Xà vạn năm mà nó đã thật tâm đối đãi như tỉ muội "dưới một mà trên vạn" lại vì danh xưng Tuyết Đế mà cùng đám Hồn Thú vạn năm khác bắt tay với lũ Tà Hồn Sư ám toán nó.

Hơn nữa, cũng bởi vì thời hạn kiếp nạn thứ 10 để thoát kiếp từ một tồn tại Cường đại Yêu Thú bước vào cảnh giới Thần Thú của nó vốn sắp tới.

Và cũng vì Băng Xà là muội muội mà nó nhận định nên Tuyết Đế đã không e ngại đem chuyện này nói với Băng Xà.

Mong rằng ả sẽ giúp nó, vì nó mà hộ pháp bên cạnh.

Tránh cho Tam đại Tuyết Ma Vương biết nó đến kiếp nạn mà tiến vào Băng Bích Động ám toán.

Tuy là có thể an toàn chạy thoát, thế nhưng do trúng phải Phệ Hồ Ấn của Tà Hồn Sư nên linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng không ngừng bị độc tố đả kích.

Mặc dù tu vi và năng lượng của nó không giảm, vẫn là một đầu trăm vạn năm hồn thú.

Nhưng linh hồn lại bị tổn thương nặng khiến nó khó mà giữ được mạng sống.

Khi đang nghĩ cách thoát khỏi phong ấn thì chợt rơi vào chiếc bẫy của một thợ săn bên một gốc cây đại thụ.

Ai ngờ đó lại chính là bẫy của Cha An Đình.

Hôm nay gặp được hài tử này, thấy y bé rơi vào hoàn cảnh đau thương.

Tuyết Đế đã quyết định sẽ giúp y có được sức mạnh của nó.

Giúp y có thể báo thù, cũng coi như là giúp nó trả thù lũ Tà Hồn Sư cùng ả Băng Xà và lũ Hồn thú kia.

Âm thầm quyết định sẽ hiến tế chính mình để cho hài tử này có được năng lực cường đại.

Tuyết Đế bắt đầu đánh giá An Đình, hẳn là y vừa mới tiến vào cấp 10 đi.

Vũ hồn tựa như cũng là một đầu Tuyết Hồ a, tuyệt nhiên không có gì không thích hợp.

Y vẫn là cần một Hồn hoàn để gia tăng thực lực và vượt qua bình cảnh tiến vào cấp bậc Hồn Sư đi.

Sau khi An Đình từ trong bi thương khôi phục, cậu tiến đến bên cạnh Bạch Hồ.

Ổn định tinh thần, hỏi :

- Làm sao mới có thể giúp ngươi phá giải phong ấn?

Nhìn trong đôi mắt ngây thơ chứa đầy sự kiên định, Tuyết Đế bỗng thấy sự lựa chọn của mình thật không tệ, nhẹ nhàng nói  :

- Hãy dùng máu của ngươi điểm lên dấu ấn huyết liên trên trán ta, phong ấn kia ta sẽ tự hóa giải được.

An Đình nghi hoặc :

- Máu của ta sao?
Máu của ta có thể giải được phong ấn sao?

Tuyết Đế từ tốn đáp :

- Máu của hài đồng là tiên huyết của nhân loại, nó có thể phá bỏ phong ấn cũng như tuyệt đại đa số ma pháp của Tà Hồn Sư.
Tuy nhiên không phải máu của hài đồng nào cũng có thể dùng, mà phải là máu của một "Tuyết Đồng" đã ngâm mình liên tục trong Hàn Đàm ít nhất 3 năm mới được.
Vì Hàn Đàm là nơi tập trung lớn Hàn Băng chi khí nên có tác dụng cải biến thân thể khiến cho kẻ nào ngâm mình trong nó có được năng lượng cực âm cực hàn.
Ta đoán ngươi đã ngâm mình ít nhất trên 5 năm.
Vậy máu của ngươi chính là thứ tốt nhất dẫn ra nguồn năng lượng của ta giúp ta phá bỏ phong ấn.
Chỉ cần một chút là đủ.

Nghe Bạch Hồ Tuyết Đế nói xong, An Đình thoáng nhìn qua ngón tay mình.

Bất ngờ đưa lên môi hung hăng cắn một cái thật mạnh.

Máu theo vết cắn chảy ra tụ lại trên đầu ngón tay trắng nõn.

Tuyết Đế nhìn một màn này mà âm thầm khen ngợi.

Đứa nhỏ này tuy còn quá non nớt nhưng lại tràn đầy sự kiên cường và nghị lực.

Nó quả là không chọn sai người.

Khi ngón tay đem theo máu của An Đình điểm lên hình huyết liên trên trán Tuyết Đế, vốn một chiếc đuôi xù màu bạch sắc chợt hóa thành chín cái đuôi xù màu tuyết trắng vùng vẫy trong không khí.

Một luồng thanh quang huyễn lệ bao trùm lên An Đình và Tuyết Đế bên trong.

Theo bản năng nhắm mặt lại, An Đình chỉ cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo nhưng lại vô cùng thoải mái tiến nhập vào trong cơ thể.

Hồn Lực mạnh mẽ theo luồng Hàn khí cuồn cuộn đi vào cơ thể y.

Da dẻ trên người trở nên trong suốt thoáng ẩn hiện một tầng ma văn lam sắc kì dị.

Mái tóc dài màu đen trên lưng bất ngờ biến thành màu bạc trắng, khuôn mặt non mịn càng trở nên xinh đẹp hơn.

Đôi đồng tử màu đen nháy mắt chuyển thành màu bích ngọc như màu mắt của Tuyết Đế.

Đôi môi đỏ mọng khẽ thoát ra một trận rên rỉ nhẹ nhàng.

Khi An Đình đang đắm chìm trong sự thoải mái và sự ngập tràn của Hồn Lực cực đại, dấu ấn huyết liên trên trán Tuyết Đế chợt lóe lên rồi từ từ nhạt dần.

Mà trên trán An Đình lại từ từ hiện lên dấu ấn màu đỏ như máu mang hình hài của một đóa hoa sen chín cánh đang nở rộ.

An Đình chỉ cảm thấy đại não như nổ ầm một cái thật lớn.

Tinh thần như mở rộng ra trải rộng cả một sơn cốc, An Đình bỗng chốc thấy mình có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh.

Thấy được từng đạo bông tuyết đang rơi bên ngoài, tiếng Hồn Thú cấp thấp đang kiếm ăn bên ngoài sơn cốc, cảm nhận được hết thảy tầng tầng không khí chung quanh.

Cứ như thể không cần nhìn mà vẫn thấy được vạn vật đang sinh sôi.

Khi quang mang mờ dần, Bạch Hồ Tuyết Đế cũng biến mất.

Lam sắc quang mang dần dần thu liễm lại, trước mắt hiện ra thân ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp tựa thiên tiên.

Cả thân hình như được khắc nên từ bạch ngọc, dáng người mảnh mai được bao lại trong một bộ bạch y trường bào.

Một đầu tóc trắng dài quá gót chân trải dài trên mặt đất đến gần một mét.

Giữa trán hiện lên một huyết ấn hoa sen chín cách đỏ tươi như máu.

Lông mày cong nhẹ, mắt hồ màu ngọc bích, khuôn miệng đỏ hồng như cánh sen vừa chúm nở.

Giờ đây đang nhìn An Đình từ tốn.

Bàn tay thon dài ngọc ngà khẽ nâng An Đình đứng dậy.

Nhẹ nhàng xoa lên gò má non mịn của hài tử đáng thương.

- Ta chính là Băng Thiên Tuyết Đế.
Bây giờ vận hạn của ta đã đến, ta không thể tiếp tục là Tuyết Đế được nữa rồi.
Linh hồn của ta đã sắp tan vỡ.
Nay ta nguyện hiến tế bản thân mình.
Giúp ngươi giác tỉnh Vũ hồn.
Từ giờ Vũ hồn của ngươi sẽ là chân thân của ta - Cửu Vĩ Linh Hồ.
Ngươi, nguyện ý không?

Nghe thanh âm mềm mại của Tuyết Đế, An Đình không khỏi sững sờ.

- Vũ hồn? Cửu Vĩ Linh Hồ?

Nghe thấy sự kinh ngạc trong lời nói của An Đình, Tuyết Đế từ tốn giải thích cho y hiểu.

- Vũ hồn của ngươi vốn là Tuyết hồ, tuy chỉ là tuyết hồ bậc trung.
Nhưng với Vũ hồn chân thân của ta là cùng một loài.
Trong khi hấp thụ Hồn hoàn của ta sẽ không gặp phải trở ngại gì lớn.
Mà còn giúp ngươi có được trực hệ huyết mạch truyền thừa của Băng Thần.

Tuyết Đế thoáng ngừng một chút lại tiếp tục giảng giải :

- Mặc dù ta là Hồn Thú trăm vạn năm đã tu luyện thành Yêu Thú, lực lường cường đại. Nhưng vì ta hiến tế cho ngươi, nên ngươi sẽ không bị hạn chế về cấp bậc tu luyện cản trở nữa.

Sau khi giải thích tường tận cho An Đình, thân hình Tuyết Đế dần dần trở nên mờ ảo.
An Đình hoảng hốt :

- Tuyết Đế.
Người làm sao vậy?

Tuyết Đế mỉm cười :

- Đứa ngốc.
Ta đã sớm hiến tế cho ngươi rồi, giờ ta và ngươi sẽ dung hợp làm một.
Ta sẽ trở thành Hồn hoàn của ngươi, và Hồn lực của ta sẽ truyền hết cho ngươi.

An Đình bỗng thấy đầu óc trống rỗng, cảm giác mất mát lại trỗi dậy trong lòng.
Tuyết Đế chợt hiểu rõ tâm sự của cậu.

- Ta vốn trúng Phệ Hồn Ấn, nên Hồn lực và linh hồn sẽ phải tan biến trong một thời gian ngắn nữa.
Nhưng may mắn thay đã gặp được ngươi, có lẽ đó là duyên phận của chúng ta.
Khi hiến tế cho ngươi, ta sẽ không phải vĩnh viễn chết đi nữa.
Ta sẽ trú ngự trong Hồn hoàn của ngươi, hòa cùng một thể với ngươi.
Khi cần thiết ta vẫn có thể xuất hiện bên cạnh ngươi.

An Đình thoáng rơi nước mắt :

- Đừng mà.....

Âm thanh nghẹn ngào như xé nát tâm can người khác.

Tuyết Đế mỉm cười ôn nhu, thân hình phiêu phù ngưng tụ thành một Hồn hoàn màu trắng như tuyết.

Thanh âm cũng trở nên mơ hồ :

- Tiểu Đình ngoan.
Hãy mạnh mẽ lên.
Đệ phải giết chết đám Tà Hồn sư kia để báo thù cho cha mẹ.
Và cũng là báo thù cho ta.
Giúp ta giết chết Băng Xà.
Ta sẽ giúp đệ thu nó làm Hồn Hoàn đầu tiên.
Còn ta sẽ chờ làm Hồn hoàn cuối cùng của đệ.

An Đình ngốc trệ ngồi dưới nền đất, y phục lấm lem.

Ánh mắt nhìn về phía Tuyết Đế vừa tan biến.

Vòng tròn màu trắng trôi nổi bay về phía y.

Bỗng chốc biến thành một chiếc vòng tay màu bạc trên cổ tay trái.

Trên chiếc vòng có gắn chín cái chuông nhỏ, mặt vòng có khắc hoa văn hình những đóa sen đang nở rộ.

Cầm chặt trong tay thanh chủy thủy mà cha y đã dùng trước đây, đem bỏ vào trong chiếc túi vải bên cạnh.

An Đình lặng yên lau nước mắt.

Một chiếc chuông khẽ vang lên, tuyết trên bầu trời ngừng rơi xuống.

Tiếng thứ hai ngân lên, cả thôn nhỏ biến thành một mảnh trắng xóa.

Tiếng thứ ba ngân lên, hai tấm bia mộ bằng đá trắng hiện ra, trên đó một bên khắc dòng chữ "phụ mẫu An Đình chi mộ", bia còn lại khắc " Bích Hàn thôn chi mộ".

An Đình biết đây là do Tuyết Đế vì mình mà tạo nên hai bia mộ đá ấy.

Khi tiếng chuông thứ tư ngân lên, một giọng nói nhẹ nhàng thánh thót vang vọng trong thần trí An Đình : " Ta sẽ đưa đệ đến Băng Bích động trên Tuyết Sơn để thu hồn hoàn đầu tiên, Tiểu Đình chuẩn bị tinh thần nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro